"Ặc...khụ khụ...oan quá oan quá, anh chỉ nhìn mỗi em thôi mà..."
Ai dạy bà xã nhỏ nhà anh mấy trò bạo lực này thế?
Hình như cô ấy có thiên phú, không cần ai dạy.
Chờ anh gỡ được khăn ra khỏi mặt để hít thở không khí thì cô đã đi vào phòng khóa trái cửa từ lâu.
Hự hự hự, Kỳ Tâm đúng là con ruột của hiệu trưởng Hoa mà, hai bố con nhà này giận dai y như nhau.
"Hoa Kỳ Tâm, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc."
Anh gõ gõ cửa phòng cô, cất giọng nhàn nhạt.
Lông tơ trên người cô dựng đứng cả lên, lâu lắm rồi cô chưa nghe thấy giọng nói lạnh lùng này của anh.
Anh đâu phải thầy giáo, anh là tổng tài lạnh lùng bá đạo dọa người ta sợ phát khiếp thì đúng hơn.
Cô lo lắng ra mở cửa, giọng nói run rẩy:
"Anh làm sao vậy? Có chuyện gì à?"
Anh nghiêm túc như này chẳng lẽ muốn nói chia tay với cô?
Đầu óc cô bây giờ chỉ nghĩ ra được lý do đó, sắc mặt căng thẳng tái mét.
"Chúng ta ra phòng khách nói chuyện đàng hoàng đi."
Tim cô đập "bịch bịch bịch", chân lê từng bước đi theo anh.
"Chuyện anh sắp nói là chuyện rất nghiêm túc. Liên quan đến tương lai của cả hai chúng ta."
"..."
Vành mắt cô hơi đỏ, cô hít sâu cắn răng nghe tiếp.
Vũ Dĩ Phàm im lặng mấy giây rồi tự nhiên quát lớn một tràng:
"Hoa Kỳ Tâm, cô nghĩ sao mà nhà có mỗi một cái phòng ngủ, cô ngủ trong phòng lại bắt tôi chăn đơn gối chiếc làm bạn với cái sô pha?"
"..."
"À không, một cái chăn một cái gối cô cũng chẳng để cho tôi! Cô có nghĩ đến sự cô đơn của tôi không hả?"
"..."
"Còn nữa, đằng kia có một con chuột, góc này có một con gián, còn có mấy con muỗi bay qua bay lại nữa, nhỡ chúng bò lên đòi ngủ cùng tôi thì sao? Cô cái đồ vô lương tâm!"
"..."
Cô đần mặt nghe anh mắng mỏ một trận tơi bời hoa lá, yếu ớt phản kháng:
"Này này, có gì đó sai sai..."
Nhà cô sạch sẽ lắm mà, ở đâu ra gián với chuột rồi muỗi gì chứ?
Con hàng họ Vũ này không biến thái đến nỗi đi bắt mấy con đấy về nhà đấy chứ?
"Sai gì? Sai ở đâu? Tôi vì cô thủ thân như ngọc, mà cô nỡ..."
Kỳ Tâm: "..."
Này này anh định khóc đấy hả??