Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 64: Phong tiêu tu khiết




Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo

Ngày mừng thọ của lão thái thái mới vừa qua hai ngày thì trong phủ đã xảy ra chuyện.

Đầu tiên là Ân thị phát hiện sổ sách trong phủ đã nhiều ngày không đúng, vô duyên vô cớ mà bị thiếu mất vài ngàn lượng bạc.

Sau đó là Nhị lão gia Tô Dương chiếm đoạt vợ lẽ của cấp trên là Hộ Bộ Thị Lang, còn đặt mua nhà dưới tên người vợ lẽ đó ở bên ngoài nữa, cũng đã nuôi được vài tháng rồi. Bây giờ bị Hộ Bộ Thị Lang phát hiện nên rất giận dữ, muốn lấy thân phận vợ lẽ để đánh chết người vợ lẽ đó.

Nhưng người vợ lẽ đó lại có thai hai tháng rồi, mà con nối dõi của Tô Dương ít ỏi, chỉ có một đứa nhi tử là Tô Dụ nhưng lại chả nên thân, nên tất nhiên rất coi trọng đứa con chưa ra đời này, chỉ mong ngóng nó là nhi tử.

Vì thế Tô Dương cầu xin Hộ Bộ Thị Lang tha chết cho người vợ lẽ kia, nhưng Hộ Bộ Thị Lang không đồng ý, thế là chuyện này lại ầm ĩ đến tận chỗ lão thái gia.

Cùng lúc đó, Ân thị lại tra ra được sổ sách chính là bị nhị phòng động tay động chân. Thì ra từ sau khi Ân thị trừ tiền tiêu hai tháng của nhị phòng thì cuộc sống của nhị phòng càng trở nên khó khăn hơn, thế nên Quách thị liền nghĩ ra cái cách làm giả sổ sách rồi lén lấy tiền trong kho ra. Vốn cứ tưởng rằng bà ta có thể giấu trời qua biển, không nghĩ rằng Ân thị kiểm tra cẩn thận như vậy, không đến mấy ngày thì đã phát hiện ra manh mối.

Bây giờ mọi chuyện bị phanh phui, Quách thị không những không hối lỗi về những chuyện bà ta đã làm, mà ngược lại quay sang trách móc Tô Dương nuôi vợ lẽ ở bên ngoài.

Hai người cãi nhau ở phòng trên khiến lão thái gia dưới cơn tức giận lại trúng gió lần nữa. Trong lúc nhất thời phòng trên như một mớ lộn xộn, Ân thị vội vàng kêu người đi mời Hách đại phu, còn Tô lão thái thái thì cầm quải trượng chỉ thẳng mặt Nhị lão gia và Nhị phu nhân mà mắng, nhưng vẫn chưa nguôi giận, thế là giơ quải trượng lên đánh mạnh lên người của Tô Dương, nói: "Thằng khốn nạn, mặt mũi Tô gia đều bị ngươi làm mất hết rồi. Nếu lão thái gia mà có chuyện gì thì Tô gia chúng ta coi như chưa từng nuôi đứa con này!"

Nhị lão gia tự biết mình sai, quỳ gối trước mặt lão thái thái không nói tiếng nào.

"Còn ngươi nữa." Lão thái thái chỉ vào Quách thị nói, "Tô gia thiếu ăn hay thiếu uống với ngươi, mà ngươi lại đi trộm đồ của chính nhà mình chứ? Ngươi là mẫu thân của ba đứa con mà không chịu dạy dỗ tụi nó cho tốt, suốt ngày tâm thuật bất chính, sao Tô gia chúng ta lại cưới phải người vợ như ngươi chứ hả?"

Lúc này lão thái thái đã cực kỳ tức giận, trước đây vì đoái hoài đến tình cảm mà không nói, nhưng hôm nay đều chửi ra hết.

Sắc mặt Quách thị trắng bệch, không phục mà vẫn mạnh miệng nói: "Dung tỷ nhi và Vân tỷ nhi sắp phải xuất giá rồi, mà chi tiêu của Nhị phòng thì nhiều, lương tháng của lão gia vốn cũng chẳng bao nhiêu, giờ đại tẩu còn cắt xén tiền tiêu hàng tháng của nhị phòng nữa, con dâu cũng không còn cách nào......."

Lão thái thái tức giận nói: "Ngươi câm miệng lại cho ta."

Chỉ trong chốc lát thì Hách đại phu đã tới, lão thái thái ghét bỏ bọn họ ở đây thêm chướng mắt, nên bắt bọn họ đến từ đường quỳ.

Ân thị giúp lão thái gia thuận khí, lo lắng nói: "Nương, người bớt giận. Phụ thân đã tức giận ngã bệnh rồi, nếu người có chuyện gì nữa thì phải làm sao đây?"

Lão thái thái cố bình tĩnh nhưng vẫn không được, vừa nghĩ tới Đại phòng là lại bực mình, "Gia môn bất hạnh mà.......Đúng là gia môn bất hạnh."

Phía bên này, Hách đại phu bắt mạch cho lão thái gia, lại nhìn sắc mặt của ông, qua hồi lâu thì sắc mặt ảm đạm lắc đầu: "Lần trúng gió này của lão tướng quân còn nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều, sợ là không thể điều trị được, sợ là không qua khỏi. Ta cũng không dám kết luận lung tung, tất cả chờ khi lão tướng quân tỉnh lại rồi mới tính sau."

Lão thái thái từ bên ngoài tiến vào, vừa lúc nghe hết mấy lời này, thế là tay đỡ Ân thị mềm nhũn, hai mắt nhắm lại rồi ngất xỉu.

Ân thị hoảng hồn: "Nương!"

Đại lão gia Tô Chấn ở nơi biên quan xa xôi mà hai vị lão nhân đều đồng loạt ngã bệnh, chuyện bị phanh phui của nhị phòng còn chưa giải quyết, mà bên phía Hộ Bộ Thượng Thư cũng cần một lời giải thích nữa.

Ân thị bận rận xoay mòng mòng cả ngày, hận không thể có ba đầu sáu tay, chỉ mới có một ngày mà cả người như tiều tuỵ hẳn ra.

*

Tô Hi nghe nói chuyện ở phòng trên, nên sau khi từ tộc học trở về thì cũng không thèm thay quần áo mà chạy ngay đến Thu Đường Cư, lúc nàng vào phòng thì thấy sắc mặt Ân thị tái nhợt, đang mệt mỏi nửa nằm trên chiếc gối dựa thêu hoa, trên trán thì có đắp một chiếc khăn. Trong lòng cô hốt hoảng, hoang mang chạy vội lên hỏi: "Nương, người sao vậy?"

Ân thị chầm chầm ngồi lên, trấn an nàng: "Nương không sao cả, chỉ mệt mỏi quá thôi, nằm nghỉ một lát là đỡ."

Tô Hi hỏi: "Tổ phụ và tổ mẫu làm sao vậy ạ, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Nàng chỉ nghe kể đại khái chứ không biết cụ thể lắm.

Ân thị liền tỉ mỉ kể rõ hết mọi chuyện hôm nay cho nàng nghe.

Tô Hi nghe xong thì im lặng hồi lâu. Kiếp trước không có xảy ra chuyện của Tô Lăng Vân, vì thế Ân thị cũng không cắt giảm tiền tiêu hàng tháng của nhị phòng, nên Quách thị cũng không tự tiện sửa sổ sách nhà kho. Huống hồ nàng nhớ rõ kiếp trước tổ phụ chỉ trúng gió có 1 lần, là vào lần năm nàng 10 tuổi. Sau đó thì thân thể của tổ phụ dần khoẻ lên, vẫn không có vấn đề gì lớn nữa, vào lúc nàng chết thì tổ phụ vẫn sống khoẻ mạnh. Cho nên nàng hoàn toàn không đoán trước tổ phụ sẽ bị trúng gió lần nữa, hơn nữa nghe bảo còn nghiêm trọng hơn lần trước nữa.

Ở trong lòng của Tô Hi, lão thái gia là một người tổ phụ rất tốt. Ông đối với ba người con luôn răn đe uy nghiêm, hiếm khi nói cười, nhưng đối với các cháu trai cháu gái thì rất hoà ái dễ gần, đặc biệt là với nàng, gần như có thể nói là cưng chiều.

Tổ phụ của người khác đều thích cháu trai, nhưng có lẽ cô nương Tô gia quá ít mà Tô lão thái gia rất thích cháu gái. Nên khi Tô Hi còn nhỏ bị mấy ca ca của Nhị phòng và Tam phòng bắt nạt, lão thái gia sẽ luôn che chở cho nàng, cầm gậy gộc thay nàng dạy dỗ mấy đứa nhó nghịch ngợm Tô Dụ và Tô Vũ.

Bây giờ nghe nói lão thái gia hai lần trúng gió liên tiếp làm Tô Hi vừa lo lắng vừa bất an, "Tổ phụ đã tỉnh chưa ạ? Nương, con muốn đi xem tổ phụ."

Ân thị nói: "Hiện tại thì tam thẩm con đang chăm sóc tổ phụ, Hách đại phu cũng đang châm cứu cho lão thái gia, nếu lão thái gia tỉnh thì sẽ sai người tới báo với chúng ta. Con cũng đừng sang đó kẻo thêm phiền, sáng sớm mai nương sẽ dẫn con qua."

Tô Hi tuy lo lắng nhưng cũng chỉ đành đồng ý.

Sáng sớm hôm sau Tô Hi và Ân thị đến phòng trên.

Tuy lão thái gia đã tỉnh, nhưng tinh thần cũng không mấy tỉnh táo, cũng không nói chuyện được, Tam phu nhân Úc thị có đút thuốc cho ông thì ông cũng không uống vào được. Cuối cùng thì Hách đại phu sai người lấy một cây ống trúc thì mới miễn cưỡng đút lão thái gia uống xong chén thuốc.

Lão thái thái ngồi khóc ở một bên: "Đây là tạo nghiệt gì thế này....."

Tô Hi đau xót đứng đầu giường nhìn lão thái gia không thể cử động, nước mắt cứ chảy dài. Nàng quỳ gối trên giường và nắm tay lão thái gia kêu vài tiếng "Tổ phụ" nhưng lão thái gia cũng không có phản ứng gì cả.

Qua hồi lâu, lão thái gia mới gian nan nâng tay phải lên trước mặt nàng rồi lau đi những giọt nước mắt của nàng.

Tô Hi sửng sốt một lát, sau đó thì khóc càng dữ dội hơn.

Tô Hi vẫn luôn cho rằng thân thể của lão thái gia còn cứng rắn, cho dù là lần trước lão thái gia bị trúng gió thì nàng cũng không quá lo lắng bởi vì nàng biết lão thái gia nhất định sẽ khoẻ lại. Nhưng mà lần này nàng lại không xác định lắm, ngay cả Hách đại phu cũng không chắc nữa, cộng thêm dáng vẻ lúc này của lão thái gia càng làm nàng thêm phần sợ hãi.

Nàng nằm sấp ở đầu giường khóc hồi lâu, cuối cùng khóc đến hai con mắt sưng húp lên.

Ân thị lo lắng nàng khóc nhiều quá sẽ tổn thương đôi mắt cho nên lúc này bảo Tô Lễ ôm nàng về Hoa Lộ Thiên Hương.

Qua mấy ngày, tình trạng của lão thái gia vẫn không chuyển biến tốt đẹp hơn là bao.

Bên phía Hộ Bộ Thị Lang nghe nói về chuyện của lão thái gia thì cũng xem như nể mặt mũi của ông mà bỏ qua chuyện người thiếp thất bỏ trốn kia.

Chẳng qua cho dù là thế thì cái chức quan nhàn tản của Nhị lão gia Tô Dương ở Hộ Bộ hơn phân nửa là không thể giữ nổi rồi.

Nhưng với tình huống hiện tại thì ai mà còn sức lo chuyện bên Nhị phòng nữa chứ? Lão thái thái chỉ hận không thể xem như chưa từng nuôi cái thứ nghiệt chủng này, còn tốt hơn đang sống sờ sờ mà bị gã làm tức chết.

Đã nhiều ngày qua Nhị lão gia vẫn luôn muốn gặp lão thái gia một lần nhưng đều bị lão thái thái ngăn cản, bà sợ một khi lão thái gia thấy mặt gã thì bệnh tình không những không tốt hơn mà ngược lại càng thêm trầm trọng. Lão thái thái phạt gã và Quách thị quỳ ở từ đường, quỳ suốt 3 ngày, ngay cả một giọt nước cũng không cho bọn họ uống.

Ba ngày sau, Quáh thị không chịu được nữa mà ngất xỉu, cơn giận còn sót lại của lão thái thái vẫn chưa nguôi nên ra lệnh không cho bất kỳ ai đến xem bà ta cả.

Cho dù lão thái thái không nói thì Đại phòng và Tam phòng cũng chẳng có ai bằng lòng đến gặp Nhị phòng cả.

*

Đã vài ngày rồi lão thái gia vẫn không thể ăn cơm làm Tô Hi ở một bên nhìn lo lắng không thôi.

Hách đại phu cũng bất lực không có cách, dù đã thử đủ loại biện pháp nhưng cũng không đưa đồ vào dạ dày của ông được. Trong vòng mấy ngày ngắn ngủn thì người trước giờ với tinh thần minh mẫn, càng già càng dẻo dai đã trở nên gầy gò hơn, so với trước kia thì như hai người khác hoàn toàn vậy. . Đam Mỹ H Văn

Tô Hi không thể trơ mắt nhìn lão thái gia cứ tiếp tục như thế được, nàng nghe nói y thuật của đại phu trong Hồi Xuân Đường trên phố Đông rất cao minh, nên hôm nay nàng nói một tiếng với Ân thị, sau đó thì đích thân đến Hồi Xuân Đường mời đại phu.

Lúc Tô Hi đến cửa Hồi Xuân Đường thì đỡ tay của Ngân Nhạn vội vàng xuống xe ngựa rồi đi vào y quán.

Bởi do quá mức sốt ruột không kịp trở tay nên suýt chút nữa Tô Hi đã đụng trúng một người vừa lúc từ trong đi ra, vì thế nàng liền vội lùi về sau hai bước.

"Cửu cô nương?" Đối phương kinh ngạc nói.

Tô Hi ngước mắt lên, không nghĩ tới lại gặp được Lữ Giang Hoài ở chỗ này. Nàng gọi một tiếng "Lữ đại ca", nhưng cũng không trò chuyện nhiều mà chỉ nói mình còn có việc, sau đó liền nôn nóng đi vào y quán.

Tô Hi hỏi tiểu đồng tử đang bốc thuốc: "Xin hỏi có Thường đại phu ở trong quán không?"

Tiểu đồng tử nói: "Sư phụ ra ngoài xem bệnh rồi, qua mấy ngày mới có thể trở về."

Tô Hi như bị đánh một gậy, nàng lại hỏi Thường đại phu đi xem bệnh ở đâu, thì tiểu đồng tử đáp: "Sư phụ xem bệnh không có chỗ cố định, đi đến đâu thì xem ở đó."

Tô Hi bất lực quay về, lúc đi ra y quán thì thấy Lữ Giang Hoài vẫn còn đang ở ngoài cửa, lúc này nàng mới nhớ ra mà hỏi: "Sao Lữ đại ca cũng đến y quán vậy?"

Lữ Giang Hoài nói: "Lúc tại hạ luyện võ thì bị thương nên tới đây lấy ít thuốc." Ngữ điệu của y nhẹ nhàng bâng quơ, nói xong thì thấy khuôn mặt nhỏ của Tô Hi tái nhợt mệt mỏi thì liền nhớ tới bộ dáng hoảng loạn hấp tấp khi nãy của nàng, "Cửu cô nương xảy ra chuyện gì sao? Sao lại vội vã tìm đại phu vậy?"

Tô Hi gục đầu xuống, đôi mắt to vẫn luôn sáng ngời đầy tinh thần nay như vô hồn. Nàng cũng không giấu diếm, nhưng cũng không nói hết ra toàn bộ sự việc, "Tổ phụ trong nhà bị bệnh, muội nghe nói y thuật của Thường đại phu của Hồi Xuân Đường rất tốt nên muốn đến mời Thường đại phu đến khám bệnh cho tổ phụ của muội. Không nghĩ là muội tới không đúng lúc, Thường đại phu đã ra ngoài xem bệnh rồi."

Sau khi Lữ Giang Hoài nghe xong thì kinh ngạc: "Mấy hôm trước tiệc thọ của lão thái thái thì người vẫn còn khoẻ mà, sao đột nhiên lại....."

Tô Hi không nói, hốc mắt đỏ ửng, nhưng lại không muốn khóc trước mặt người ngoài, chỉ đành cúi đầu chớp mắt vài cái mà nuốt nước mắt ngược trở lại. Nàng nói: "Lữ đại ca, muội về trước đây."

"Cửu cô nương, xin đợi một lát." Lữ Giang Hoài không thể nhìn nàng khóc, vì vậy vội vàng gọi nàng lại và nói: "Tại hạ có biết đại phu Bảo Chi Đường có tiếng tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng, chữa bệnh giúp người, tuy rằng tại hạ không biết bệnh tình của Tô lão tướng quân thế nào nhưng chắc là không có vấn đề gì đâu. Nếu Cửu cô nương không ngại thì tìm đại phu Bảo Chi Đường một lần thử xem."

Tô Hi nói: "Nhưng không phải mấy năm trước Bảo Chi Đường đã lui về ở ẩn rồi sao?"

Lữ Giang Hoài nói: "Tuy là nói như thế nhưng chỉ cần có người có thể tìm được nơi đó thì bọn họ sẽ không bàng quan đứng nhìn đâu."

Tô Hi khựng lại, khó xử nói: "Nhưng muội không biết Bảo Chi Đường ở đâu......."

Lữ Giang Hoài nhìn nàng: "Vừa hay Lữ mỗ cũng biết một ít manh mối, nếu Cửu cô nương không phản đối thì Lữ mỗ nguyện ý giúp Cửu cô nương cùng tìm kiếm."

Tô Hi trầm ngâm cắn môi dưới một hồi, nàng không biết có nên chấp nhận ý tốt của Lữ Giang Hoài không. Một mặt nàng mong muốn tổ phụ sớm ngày bình phục khoẻ mạnh, một mặt lại không muốn phiền toái người ngoài, nhưng nếu không nhờ Lữ Giang Hoài giúp đỡ, chỉ bằng năng lực của nàng của nàng thì chưa chắc có thể tìm được Bảo Chi Đường......

Lữ Giang Hoài nhìn ra nàng khó xử, bèn nói: "Xin Cửu cô nương yên tâm, việc này chỉ có cô nương và tại hạ biết, Lữ mỗ sẽ giữ kín như bưng, không để lọt ra ngoài đâu."

Sau một hồi do dự thì Tô Hi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, "Vậy làm phiền Lữ đại ca rồi."

Lữ Giang Hoài cười nói: "Cửu cô nương khách sáo rồi."

Tô Hi ngồi lên xe ngựa, Lữ Giang Hoài cưỡi ngựa đằng trước dẫn đường, chỉ chốc lát sau thì đã ra khỏi cửa thành.

Lữ Giang Hoài nói Bảo Chi Đường nằm ở phía Bắc của núi Thanh Thuỷ, cách Kinh Thành cũng không phải quá xa, đi nửa ngày là có thể tới, nếu hôm nay may mắn thì có thể tìm được. Cỗ xe ngựa lao nhanh ra khỏi hào (1) xung quanh thành thuận lợi, Tô Hi siết chặt tay ngồi bên trong xe ngựa, một lòng nghĩ đến bệnh tình của lão thái gia, chỉ hy vọng hôm nay có thể được như ý nguyện mà tìm được Bảo Chi Đường để chữa khỏi bệnh cho tổ phụ.

(1) hào: có nghĩa là rãnh, mương bao quanh thành trì (hình minh hoạ bên dưới)

Xe ngựa đi được 1 khắc (15 phút) thì Lữ Giang Hoài thấy hai con ngựa từ đối diện đi tới, có khoảng mười mấy người. Đối phương mặc mặc đồ tương tất, tư thế oai hùng, vừa nhìn là đã biết người tập võ. Đặc biệt là người đi đằng trước với vẻ ngoài phong tiêu tu khiết (2), diện mạo sáng sủa, chỉ nhìn từ xa là biết không phải người thường.

(2) phong tiêu tu khiết: kiểu như có đức hạnh tốt

Lữ Giang Hoài cho xe ngựa chạy sang một bên, nhường đường cho đối phương.

Chờ đối phương chạy đến trước mặt thì Lữ Giang Hoài mới thấy rõ người đó đúng là Tấn Vương thế tử Vệ Phong.

Lữ Giang Hoài ôm quyền hành lễ với hắn.

Vệ Phong thúc ngựa đi qua, hắn liếc mắt nhìn sang, đôi con ngươi bình tĩnh, trong mắt không có gợn sóng, chỉ thoáng gật đầu rồi cưỡi ngựa đi xa.

Lữ Giang Hoài kẹp bụng ngựa rồi nói với xa phu: "Đi tiếp thôi."

Xa phu giơ roi ngựa lên lần nữa.

Bên phía này, sau khi Vệ Phong đi được một đoạn thì trong đầu bỗng xẹt qua chiếc xe ngựa có dải mũ màu đỏ cùng chiếc rèm màu xanh biếc mới vừa chạy qua, hắn nhăn mày lại, không đợi những người khác hoàn hồn thì đột nhiên ghì chặt dây cương lại---- sau đó dừng lại.

Những người còn lại thấy thế thì cũng ghì chặt dây cương theo và nói: "Thế tử gia, xảy ra chuyện gì sao, vì sao lại dừng ạ?"

Vệ Phong không giải thích mà lập tức xoay đầu ngựa, đuổi theo chiếc xe ngựa ở đằng sau kia.

Để lại mười mấy người khó hiểu nhìn nhau, không rõ Thế tử gia làm sao thế này, vừa rồi còn vội vã muốn trở về Kinh Thành, bây giờ chỉ cách Kinh Thành có một đoạn nữa thôi mà sao lại chạy ngược về rồi?

Vệ Phong khẽ nhíu mày, ra roi thúc ngựa, chỉ trong một lát liền đuổi kịp chiếc xe ngựa đằng trước.

Hắn cản đường đi của Lữ Giang Hoài, tầm mắt dừng trên cỗ xe ngựa phía sau của y, giọng nói lạnh lùng và rõ ràng: Dừng lại."

(1) hào: