Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 50: Không thể động đậy




Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo

Sau khi đi ra khỏi Hãn Ngọc Hiên thì Tô Hi đi trước, cách Vệ Phong khoảng bảy, tám bước chân, bước đi cũng gấp gáp cứ như cố ý trốn tránh người đằng sau vậy. Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ lên, môi hơi mím lại, muốn dùng tay xoa miệng, nhưng vì Chu quản sự và nha hoàn đều ở đây nên chỉ đành từ bỏ.

Vệ Phong thì ngược lại, hắn đi đằng sau giống như đi tản bộ trong sân vắng vậy, bên miệng còn treo một nụ cười thoả mãn nữa.

Tới nhị môn, Tô Hi kiềm chế cơn giận trong lòng mà uốn gối nhìn Vệ Phong, nói: "Thứ lỗi tiểu nữ không tiễn xa được, Vệ thế tử đi thong thả."

Vệ Phong gật đầu nói: "Mời Tô Cửu cô nương hãy về đi."

Giả mù sa mưa. Tô Hi nói thầm ở trong lòng.

Vệ Phong thấy tiểu cô nương cắn môi, bộ dáng nhỏ tức giận không phục đến nỗi tâm tư đều viết hết lên trên mặt. Hắn nhịn không được mà cong môi, ý cười càng sâu thêm.

Tô Hi nhìn theo Vệ Phong rời đi, lúc này mới xoay người về lại viện của mình, vừa về phòng thì kêu Ngân Hạc bưng tới một ly trà bạc hà. Nàng vừa súc miệng vừa nghĩ, con người Vệ Phong này trong ngoài không đồng nhất, vừa rồi rõ ràng nàng nói không muốn đi cưỡi ngựa, thế mà hắn nhất định phải bắt nàng đồng ý, còn lại dùng cái loại phương thức đó nữa chứ........

Tô Hi tưởng tượng đến việc trong miệng đều là nước miếng của Vệ Phong thì nhịn không được mà ghét bỏ bĩu môi, hắn đúng là kẻ lừa đảo, nói ra câu nào là không thể tin được câu đó cả.

Vừa rồi Tô Hi còn thở hổn hển hỏi-------không phải nói nếu sau này nàng không thích thì hắn sẽ hỏi ý kiến của nàng sao?

Thế nhưng Vệ Phong lại dõng dạc trả lời: "Ừm, nhưng ta chưa nói nhất định sẽ đồng ý."

Nghe xem đây được gọi là gì chứ, lúc này Tô Hi nhớ lại thôi mà vẫn còn rất tức giận.

Ngày mai nàng sẽ không ra sau núi cưỡi ngựa, không nói đến việc nàng có muốn đi hay không mà làm sao để qua được Đại ca mới là cả một vấn đề. Tuy nói là ở biệt viện không có bố mẹ ở đây nhưng Tô Hi mà ra ngoài thì vẫn phải báo với Đại ca, cũng không thể nói với Đại ca là nàng muốn ra ngoài với Vệ thế tử được đúng không?

Cho nên Tô Hi cho rằng việc này không thể nào được, cũng không để trong lòng. Nào biết qua ngày hôm sau thì Tô Lễ thế nhưng chủ động nói muốn dẫn bọn họ ra sau núi cưỡi ngựa.

Tô Lễ nói: "Không lâu nữa thì Bệ hạ sẽ tổ chức cuộc săn bắn mùa thu, thời tiết hai ngày này rất tốt, thích hợp để luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, huynh đã hẹn với Vệ thế tử hôm nay gặp nhau sau núi rồi, Ấu Ấu đi cùng chứ?"

Tô Hi theo bản năng lắc đầu: "Ca ca đi thi đấu cưỡi ngựa với người ta mà, muội không đi đâu, dù sao muội cũng không biết cưỡi ngựa."

Tô Lễ nói: "Lục đệ cũng đi cùng huynh, huynh có thể kêu Lục đệ dạy cho muội. Lúc săn bắn mùa thu có thể dẫn theo người nhà, chẳng lẽ Ấu Ấu không muốn cưỡi ngựa đi một vòng thảo nguyên sao?"

Thành thật mà nói thì Tô Hi rất muốn đi. Nghe nói cảnh sắc gần bãi săn Tây Bắc rất tráng lệ, không khí rất dễ chịu, so với những ngôi nhà sơn chạm trổ ở Kinh Thành thì nó có hương vị phóng khoáng hơn. Chẳng qua Tô Hi nghĩ tới Vệ Phong cũng ở sau núi thì không thể không từ bỏ cái tâm tư này đi.

Thôi, Tô Hi nói với bản thân, học cưỡi ngựa lúc nào học cũng được, nên cũng tạm thời không quan tâm đến nó vào lúc này...........

Sau khi tiễn Đại ca và Lục ca thì Tô Hi trở về viện của mình.

Không bao lâu thì liền có một hạ nhân mặc áo ngắn vải thô bước vào, nói với Tô Hi: "Cửu tiểu thư, Đại gia chuẩn bị xe ngựa, nói rằng mời người lập tức đến sau núi một chuyến ạ."

Tô Hi buông cuốn sách trong tay xuống, ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Hạ nhân lắc đầu nói: "Đại gia không nói nhưng nhìn dáng vẻ hình như là chuyện quan trọng ạ."

Tô Hi cho rằng đã xảy ra chuyện gì nên cũng không nghĩ nhiều mà đứng dậy đi theo tên hạ nhân kia ra ngoài sân. Trước cửa có một chiếc xe ngựa màu đỏ, xác thật là của Tô phủ, Tô Hi nhấc chiếc váy lan màu vàng bước lên xe ngừa, vừa vào trong xe ngựa thì đã thấy có người ngồi bên trong. Đầu tiên là nàng kinh ngạc, nhưng sau khi thấy rõ tướng mạo của người đó rồi thì xoay người muốn xuống xe ngựa ngay.

Sau đó chỉ nghe thấy tiếng cười nhẹ, Vệ Phong cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, phân phó với bên ngoài: "Xuất phát."

Tô Hi buồn bực lắc tay nhưng không hất tay hắn ra được. Ngược lại bởi vì đứng bật dậy cho nên bị đụng đầu trúng nóc xe, đau đến trước mắt đầy sao, muốn trào cả nước mắt.

Vệ Phong ôm cô vào lòng, cười nhẹ xoa chỗ bị đụng đau cho nàng, nói: "Muội sốt ruột cái gì chứ? Ta có thể ăn muội được sao?"

Tô Hi ngấn lệ, không muốn yếu thế trước mặt Vệ Phong cho nên cứng rắn cắn môi không chịu mở miệng. Qua nửa ngày, vẫn không nhịn được mà nghẹn ngào hỏi: "Sao lại là huynh chứ?"

Vệ Phong nhếch mày, bất đắc dĩ nói: "Hôm qua rõ ràng đã hẹn cùng nhau đi cưỡi ngựa rồi mà bây giờ có người muốn leo cây. Thế nên ta đành phải tự mình đến bắt người thôi."

Chờ cơn đau qua đi, lúc này Tô Hi mới phát hiện nàng ngồi trong lòng của Vệ Phong, thế là vội vàng trốn sang bên, nhìn hắn nói: "Ai nói với huynh? Từ đầu tới cuối muội cũng chưa từng đồng ý mà, huynh nhanh dừng xe lại, muội phải đi về." Nói tới lại như nhớ tới điều gì mà nhíu mày hỏi: "Gã sai vặt vừa nãy tới truyền lời cũng là người của huynh sao?"

Vệ Phong mỉm cười không trả lời.

Tô Hi tức giận, "Rốt cuộc là huynh xếp vào bao nhiêu tai mắt bên cạnh muội thế hả?"

Vệ Phong nhàn nhã ngồi, không trực tiếp trả lời nàng mà chỉ nói: "Cũng không nhiều lắm, sau này từ từ muội sẽ biết thôi."

Lúc đầu Tô Hi còn muốn hỏi xem có phải Đại ca thật sự xảy ra chuyện gì không, nhưng nghĩ lại thì chắc đây chỉ là cái cớ Vệ Phong lừa nàng ra thôi. Nếu Đại ca thật sự xảy ra chuyện thì tuyệt đối sẽ không kêu một gã sai vặt vô danh tới truyền lời.

Xe ngựa đi được 30 phút thì cuối cùng cũng tới sau núi.

Xe ngựa dừng ở một nơi kín đáo trống trãi, Vệ Phong bước xuống xe ngựa trước rồi nói với nàng: "Muội đi chọn một con ngựa ngoan ngoãn đi, lát nữa ta sẽ đến tìm muội."

Tô Hi vội nói: "Lục ca sẽ dạy muội cưỡi ngựa, muội không cần huynh dạy đâu........"

Vệ Phong nhìn nàng nói: "Ấu Ấu."

Tô Hi cho rằng hắn đã nghe lọt tai những lời nàng nói rồi nên không nói tiếp nữa.

Không chờ giây tiếp theo, Vệ Phong cúi người xuống hôn lên khoé môi của nàng, giọng nói nhỏ nhẹ dỗ dành: "Ngoan nào."

Gương mặt Tô Hi đỏ lên, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Vệ Phong tươi cười xuống xe ngựa.

*

Tới trại nuôi ngựa, Tô Lễ nhìn thấy nàng thì rất kinh ngạc, "Ấu Ấu, không phải muội ở nhà hả?"

Tô Hi ngượng ngùng sờ mặt, nói: "Sau đó muội nghĩ lại thì thấy vẫn muốn học cưỡi ngựa, nên mới kêu người chuẩn bị xe ngựa rồi đến đây."

Tô Lễ cười, cũng không hoài nghi gì: "Vậy để huynh dẫn muội đi chọn ngựa."

Tô Hi nói được, sau đó theo Tô Lễ đến chuồng ngựa. Không nghĩ lúc đi vào thì gặp hai huynh muội Lữ Huệ Xu và Lữ Giang Hoài.

Huynh muội Lữ gia cũng tới đây tránh nóng. Lữ Huệ Xu nhìn thấy Tô Hi thì rất bất ngờ, vội kêu: "Ấu Ấu."

Từ sau khi Lữ Huệ Xu biết nhũ danh của Tô Hi xong thì rất thích gọi nàng như thế. Tô Hi chào hỏi: "Xu tỷ tỷ." Nói xong lại nhìn sang một bên, nói: "Lữ công tử."

Hôm nay Lữ Giang Hoài mặc một bộ hồ phục, vai rộng chân dài eo thong, phác hoạ ra một dáng người mạnh mẽ. Vừa rồi y còn đĩnh đạc nói chuyện với Tô Hi, nhưng vừa thấy Tô Hi xong thì lại không nói gì, ấp úng cả nửa ngày mới nói: "Tô Cửu cô nương cũng đến cưỡi ngựa sao?"

Tô Hi cười gật đầu, có thể gặp Lữ Huệ Xu ở đây nên nàng rất vui vẻ, thản nhiên nói: "Chỉ là muội không biết cưỡi ngựa, lát nữa còn phải nhờ Lục ca dạy muội mới được. Không biết Lữ công tử có biết chọn ngựa không? Tiểu nữ cũng muốn chọn một con ngựa ngoan ngoãn một tí."

Lữ Giang Hoài cực kỳ vui, lập tức nói: "Tất nhiên là được rồi."

Lữ Huệ Xu đứng một bên cười trộm, liếc mắt khinh bỉ nhìn ca ca mình một cái. Nàng ấy kéo cánh tay của Tô Hi, dẫn nàng đi về phía chuồng ngựa, nói: "Ấu Ấu, không bằng để tỷ tới dạy muội cưỡi ngựa đi? Lục ca của muội là nam tử, tóm lại cũng không tiện lắm, để tỷ tới dạy cho muội, bảo đảm trong một ngày là có thể học xong."

Tô Hi đã thấy qua thuật cưỡi ngựa của Lữ Huệ Xu, hôm đó lúc nàng ấy đua ngựa với Uyển Bình Công chúa thì nàng xem cũng thấy hồi hộp. Bây giờ nghe nàng ấy bảo muốn dạy mình thì rất cảm kích nói: "Thật sao ạ? Nhưng có gây thêm phiền phức gì cho Xu tỷ tỷ không ạ?"

Lữ Huệ Xu nói: "Chuyện này có gì phiền đâu. Có thể nhận đệ tử như muội thì tỷ còn vui vẻ không kịp nữa là."

Bên kia, Lữ Giang Hoài nhanh chóng chọn một con ngựa linh hoạt thân hình vừa phải, sau đó dắt đến trước mặt Tô Hi, nói: "Con ngựa Đại Thông loại này tính tình ngoan dịu, rất dễ thuần phục, rất thích hợp với người mới học thuật cưỡi ngựa như Cửu cô nương."

Tô Hi nhận lấy dây cương trong tay Lữ Giang Hoài, mới đầu nàng còn không dám tới gần, sau đó lại thấy con ngựa không có phản ứng đặc biệt gì thì mới mạnh dạn sờ bờm của nó. Con ngựa này quả thật rất ngoan, ngoe nguẩy cái đuôi chấp nhận sự đụng chạm của Tô Hi, cô ngẩng gương mặt nhỏ lên, cười khanh khách nói: "Cảm ơn Lữ đại ca."

Lữ Giang Hoài ngơ ngẩn nhìn gương mặt tươi cười của nàng, nửa ngày mới cuống quít hoàn hồn, nói: "Không cần khách sáo......."

Sau đó Lữ Huệ Xu và Lữ Giang Hoài cũng lần lượt chọn ngựa.

Tô Hi ngồi trên lưng ngựa, lúc đầu còn không dám động đến dây cương, chỉ nắm chặt bộ yên ngựa trước mặt thôi, không thể động đậy.

Lữ Huệ Xu ở bên cạnh cẩn thận dặn dò, nói nàng đừng sợ hãi, "Ấu Ấu đừng sợ, tỷ sẽ đi theo sau muội."

Lữ Giang Hoài vốn muốn đi ra chỗ xa để luyện tập cưỡi ngựa, nhưng lúc này cũng ở lại, yên lặng đi theo sau Tô Hi.

Tô Hi nắm dây cương đi được vào phút, Lữ Giang Hoài chọn cho nàng một con ngựa tốt nên cưỡi rất êm. Dần dần nàng cũng mạnh dạn hơn, bắt đầu cho ngựa chạy đi, tiếng gió bên tai rì rào ào ào, nàng chạy càng lúc càng nhanh, chỉ cảm thấy tâm tình vui vẻ thoải mái, ngay cả sự sợ hãi vừa nãy cũng nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.

Sau nửa canh giờ, Tô Hi đã có thể tự cưỡi ngựa của mình.

Lữ Huệ Xu vẫn đi sát sau nàng: "Ấu Ấu, ở trước có một dòng sông, chúng ta đến bờ sông chút đi."

Tô Hi gật đầu nói được rồi không thuần thục quay đầu ngựa lại, đi về hướng bên kia.

Lữ Huệ Xu khen ngợi: "Tỷ và ca ca đều cảm thấy rất kinh ngạc, không nghĩ tới muội lại học nhanh như vậy, bây giờ mới được nửa ngày thôi mà muội đã học được như vậy rồi."

Tô Hi cười ngoan ngoãn: "Là do Xu tỷ tỷ dạy giỏi đấy ạ."

Cũng không phải Tô Hi cố tình nịnh bợ mà bởi vì Lữ Huệ Xu vẫn luôn nhắm mắt theo sau nàng, lo nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng mà sợ hãi thì Lữ Huệ Xu sẽ ở phía sau trấn an nàng. Nếu không có Lữ Huệ Xu thì xác thật nàng không thể học nhanh vậy được.

Ngay sau khi hai người đế bờ sông, mọi người đi dọc bờ sông một đoạn, con ngựa của Lữ Huệ Xu dừng lại cúi đầu uống nước, còn Tô Hi dừng ở đằng trước chờ nàng ấy.

Bỗng nhiên con ngựa di chuyển giống như bị thứ gì kích thích vậy, kêu hí lên một tiếng, rồi không hề báo trước mà chạy về phía trước.

Tô Hi mất cảnh giác, chỉ có thể nắm chặt dây cương, mặc cho con ngựa lao về phía trước.

Con ngựa chạy rất nhanh, suýt chút nữa Tô Hi bị đá khỏi lưng ngựa, chỉ nghe tiếng kêu "Ấu Ấu" vội vàng của Lữ Huệ Xu ở đằng sau, câu nói tiếp theo thì nàng không nghe rõ nữa, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vùn vụt bên tai.

Trong đầu Tô Hi trống rỗng, lúc này không biết nên phản ứng thế nào, lúc đầu nàng còn nắm chặt dây cương, nhưng sau đó con ngựa điên bất ổn, thế nên ngay cả dây cương cũng không cầm đuọc, chỉ biết nằm bò trên cổ ngựa nắm lấy bờm của nó, rồi nhắm chặt mắt lại.

Tô Hi nghĩ thầm tiêu đời rồi, nếu con ngựa điên này cứ chạy tiếp thì cho dù không chết cũng bị tàn phế mà thôi, tương lai cũng không thể nào tốt đẹp được.........

"Tô cô nương!" Lữ Giang Hoài tiếp tục đuổi theo, mạnh mẽ quất con ngựa vài roi, cố ý muốn kéo gần khoảng cách với Tô Hi.

Chẳng qua con ngựa Đại Thông nay ngoan hiền thì ngoan hiền nhưng tốc độ chạy của nó cũng chả thua kém con ngựa tốt của Lữ Giang Hoài chút nào.

Lữ Giang Hoài đuổi theo một lúc vẫn không theo kịp, từ sau nhìn thấy trên chân sau của con ngựa có một con côn trùng, y nhìn chăm chú vào nó, trong lòng thì sợ hãi. Loại côn trùng này y đã từng gặp qua, nó thích nhất là hút máu của động vật, nếu con ngựa bị nó cắn thì sẽ không ngừng chạy, cho đến khi kiệt sức bỏ mạng thì thôi.

Không thể trách được sự bất cẩn của y và Lữ Huệ Xu, bởi vì loài công trùng này chỉ sinh trưởng ở nơi đầm lầy, ai có thể nghĩ được nó sẽ xuất hiện ở đây chứ?

Lữ Giang Hoài cũng bất chấp mà ra roi thúc ngựa tiếp tục chạy về phía trước đuổi theo.

Nước mắt của Tô Hi đều bị gió thổi bay, trong lòng thì cực kỳ tuyệt vọng. Đôi tay nàng không thể nắm lấy bờm ngựa được nữa, lúc sắp thả tay ra thì sau lưng bỗng nhiên có nhiều thêm một người, sau đó một đôi tay ôm nàng vào lòng, rồi nắm lấy dây cương trước mặt, động tác thành thạo khống chế hướng chạy của ngựa.

Đầu óc của Tô Hi choáng váng, bên tai chỉ còn nghe được một giọng nói không nhanh không chậm: "Không phải ta đã bảo để ta dạy muội cưỡi ngựa sao, sao vẫn không nghe lời vậy hả?"

Sao lúc này Tô Hi lo lắng được nhiều như vậy nữa, nàng gắt gao ôm lấy cổ của Vệ Phong, đầu thì chôn trong cổ của hắn, những giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống, "Đình Chu biểu ca, cứu muội với........"

Vệ Phong cười khẽ, muốn nâng tay lên xoa đầu của tiểu cô nương, đáng tiếc không thể ra tay mà chỉ nói: "Ấu Ấu, ôm chặt ta."

Lữ Giang Hoài phía sau đi lên sườn núi, chỉ thấy phía trước là cây cối xanh um rậm rạp nhưng lại không thấy bóng dáng Tô Hi ở đâu. Trước mặt thì là ngã rẽ, nhưng lại không thể xác định được rốt cuộc Tô Hi đi theo con đường nào.