Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 146: Không quay đầu




Editor: Song Ngư | Beta-er: NgáoPhủ Khánh Quốc Công bên này, Mai thị đứng ở cổng sảnh chính, tức giận nói: “Ngăn nó lại cho ta!”

Mấy hạ nhân tiến lên nhưng chưa đến gần thì đã bị Phó Thiếu Vân đánh đến nằm rạp trên đất. Phó Thiếu Vân mím chặt môi, sắc mặt lạnh lùng trước giờ chưa từng có, trong mắt lộ ra vẻ nóng nảy. Hắn nghiêng người leo lên ngựa và nắm chặt dây cương, đứng thẳng tắp trước mặt Mai thị và nói: “Nương, rốt cuộc Hi tỷ nhi có chỗ nào không tốt, tại sao người không đồng ý cho con cưới nàng? Nếu người không đồng ý, vậy thì con sẽ dẫn nàng rời Kinh Thành đến phía Đông Giang Nam, tuyệt đối không làm chướng mắt người.”

Mai thị quả thật bị y làm tức chết, cảm thấy y bị ma xui quỷ ám: “Tô gia đã đính hôn với phủ Lư Dương Hầu rồi, con muốn dẫn nó đi đâu? Sính làm thê, bôn làm thiếp (1). Nếu con thật sự dám đưa nó đi thì ta tuyệt đối không thừa nhận đứa con dâu như vậy! Không có lời của phụ mẫu, không có lệnh của mai mối, hai đứa chỉ được xem là có quan hệ không chính đáng thôi……”

(1) Nôm na là nếu có sính lễ thì mới được xem là vợ, còn nếu bỏ trốn thì chỉ được xem là thiếp.

Mai thị nhất thời nóng giận nên không lựa lời, vừa nói xong thì thấy sắc mặt của Phó Thiếu Vân sa sầm. Bà lập tức im lặng, sợ Phó Thiếu Vân thật sự xúc động rời nhà trốn đi, bèn nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Vân ca nhi, con suy nghĩ cho kỹ đi, hôn sự nương sắp xếp cho con không tốt sao? Thiên kim của Lễ Bộ Thượng Thư đoan trang xinh đẹp, đứng cạnh với con như tiên đồng ngọc nữ, so với Tô Hi kia……”

Lúc trước Phó Thiếu Vân từng nhiều lần kêu bà đến Tô gia cầu thân, nhưng Mai thị vẫn chướng mắt Tô Hi, cảm thấy với tướng mạo của Tô Hi, cộng thêm không tài không đức, sao xứng với nhi tử của mình được? Người tròn trịa bụ bẫm thì thôi đi, nhưng bà cũng không ưa gì Ân thị, nếu thật sự kết thông gia thì không phải bà tự tìm khổ cho mình sao?

Mai thị cứ trì hoãn mãi, ai ngờ hôm kia bỗng truyền ra tin tức Tô Hi đã đính hôn với Lệ Diễn của phủ Lư Dương Hầu. Bà nghĩ thầm vừa hay, đứa nhi tử này của bà cũng nên hết hi vọng rồi. Không ngờ sau khi Phó Thiếu Vân biết tin thì chịu đả kích, ba ngày ba đêm không ăn cơm, sáng hôm nay lại nói muốn dẫn nữ nhi của Tô gia rời Kinh Thành, ngay cả phụ mẫu cũng từ bỏ.

Mai thị còn chưa dứt lời, chỉ thấy Phó Thiếu Vân quỳ trên đất dập đầu với bà ba lạy, sau đó không nói tiếng nào xoay người lên ngựa, không đợi mọi người kịp phản ứng thì y đã cưỡi ngựa xông ra khỏi phủ Khánh Quốc Công.

“Ca ca!”

Tận đến khi Phó Nghi lên tiếng thì Mai thị mới hoàn hồn, bà chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, đầu óc choáng váng, “Vân ca nhi!”

Phó Thiếu Vân rời phủ Khánh Quốc Công, cưỡi ngựa đến cổng sau của Tô phủ.

Đúng lúc người của phủ Lư Dương Hầu cũng đến đưa sính lễ, từng kiện đồ được nâng lên đưa vào Tô gia, trên mặt của đại quản sự là vẻ vui mừng rạng rỡ, đang chỉ đạo cho hạ nhân làm viẹc. Lão thái gia Tô Thanh Ba và Đại lão gia Tô Chấn đều cười vui vẻ, đang đứng trò chuyện với người của phủ Lư Dương Hầu.

Phó Thiếu Vân bỗng dừng lại, y nhìn sính lễ vừa được đưa vào kia, bỗng nhớ tới lời Mai thị vừa nói —–“Sính làm thê, bổn làm thiếp”.

Nếu y nhất thời xúc động đưa Ấu Ấu đi, vậy cả đời này nàng đều không thể có danh phận. Huống hồ nàng đã đính hôn, y cũng chưa từng hỏi mong ước của nàng là gì, nàng có chịu đi cùng y không? Nàng có tình cảm gì với y không? Lỡ như nàng và Lệ Diễn là tâm đầu ý hợp thì thế nào?

Phó Thiếu Vân dần bình tĩnh lại, y không nỡ vì sự ích kỷ của bản thân mà khiến Ấu Ấu bị tủi nhục. Nhưng khi nghĩ đến nàng phải lấy người khác thì trong lòng y tràn đầy sự không cam lòng.

Sắc trời nặng nề, chiều hôm dần phai, Phó Thiếu Vân đứng ở chỗ khuất từ khi hừng đông cho đến trời tối nên không ai phát hiện ra y.

Tận đến khi người đưa sính lễ đều đi hết, cổng Tô phủ đóng rầm lại, trái tim của y cũng run lên theo tiếng vang của cánh cổng, sau đó nặng nề rơi xuống.

Phó Thiếu Vân đứng trước cổng Tô phủ một ngày một đêm, sáng sớm hôm sau, một mình y cưỡi ngựa rời khỏi, cũng không khiến bất kỳ ai phát hiện. Y không về phủ Khánh Quốc Công, cũng không rời Kinh Thành, chỉ đi đến từng nơi y đã dẫn Tô Hi đến như Ngự Hoà Lâu, Phỉ Thuý Lâu, Tứ Quý Quán…….Mỗi lần đến một nơi là y lại nhớ tới gương mặt mềm mại như quả táo của Tô Hi, dáng người tròn trịa, không phải là mỹ nhân trong mắt mọi người nhưng Phó Thiếu Vân lại cảm thấy nàng như vậy là đẹp nhất. Đặc biệt khi nàng cười rộ lên, đôi mắt to tròn cong cong như ánh trăng non, ngọt ngào đến nổi khiến tim y như muốn tan chảy.

***

Mười ngày sau, người của phủ Khánh Quốc Công cũng tìm được Phó Thiếu Vân. Y đang ngồi trong quán rượu nốc hết bình này đến bình khác, cả người không còn tỉnh táo nữa.

Gia đinh của phủ Khánh Quốc Công dìu y dậy, y thất tha thất thểu đứng lên, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, chưa đi được mấy bước đã ngất xỉu. Cơn bệnh này của Phó Thiếu Vân kéo dài hơn nửa tháng, đại phu nói là uống rượu làm tổn thương tỳ vị, cần phải nghỉ ngơi, sau này không thể uống rượu nữa. Nhưng Phó Thiếu Vân lại phớt lờ, chỉ xem rượu như nước lã khiến Mai thị sốt ruột không thôi, bà vừa khóc vừa mắng, thiếu điều muốn quỳ xuống cầu xin y.

Nửa năm sau, Phó Thiếu Vân nghe được tin tức Tô Hi thành thân với Lệ Diễn, y chờ nơi trái tim vắng vẻ của mình, cứ như đã bị ai đó đã móc đi mất. Sau đó Mai thị bắt y phải cưỡi nữ nhi Bạch Đàn của Lễ Bộ Thượng Thư, y gật đầu nhưng người thì đã chết lặng.

Hôm thành thân, y mặc hỉ bào đỏ thẫm, quấn dải lụa đỏ dẫn tân nương tử. Y hoàn toàn tách biệt khỏi sự vui mừng xung quanh, lúc bái đường thành thân đều do người Toàn Phúc hướng dẫn mọi thứ. Phó Thiếu Vân đã quên mất y trải qua buổi tối hôm đó thế nào, chỉ cảm thấy nó dài dằng dẳng, vô vọng và không còn nhớ mong.

**

Lại nói về phủ Tấn Vương.

Vệ Phong cũng đã đến tuổi cưới xin, Tấn Vương Vệ Liên Không và Thủ phụ Nội các Ân Chu Hưng quen biết nhiều năm, sau khi bàn bạc thì quyết định hôn sự của Vệ Phong và Nhị cô nương Ân Thê Thê của Ân phủ.

Vệ Phong suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra Ân Thê Thê là ai. Hắn không có suy nghĩ đặc biệt nào với nữ nhân, chỉ cảm thấy nữ nhân cũng giống như ăn cơm hay mặc quần áo vậy, chỉ là một loại nhu cầu. Nếu không phải Ân Thê Thê chạm vào vảy ngược của hắn thì có lẽ hắn sẽ cưới nàng.

Ân Thê Thê đứng ngoài cửa nghe được nội dung bàn bạc của Vệ Phong và Ân Chu Hưng, thế là nàng ta lấy chuyện này tới uy hiếp hắn, bảo rằng nếu hắn không đính hôn với nàng ta thì nàng ta sẽ nói chuyện này cho người của phủ Dự Vương.

Ai mà không biết mấy năm nay phủ Dự Vương và phủ Tấn Vương tranh giành gay gắt, nếu Dự Vương thế tử Vệ Uyên nắm được điểm yếu của Vệ Phong thì sẽ là một uy hiếp rất lớn với Vệ Phong.

Lúc Ân Thê Thê nói câu này, nàng ta ngửa mặt lên đầy vẻ kiên định, còn xen lẫn sự ranh mãnh vì mưu kế thực hiện được.

Nhưng cánh tay khẽ run đã bán đứng nàng ta. Dù sao nàng ta vẫn còn nhỏ tuổi, nghĩ cái gì đều viết hết lên mặt.

Nét mặt của Vệ Phong vẫn như thường, đôi môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt, trong mắt ẩn giấu vẻ nham hiểm hung tợn sâu vào bên trong, hắn giơ tay nâng cằm nàng ta lên, giọng nói bình thản: “Muốn lấy ta vậy sao?”

Ân Thê Thê mím chặt môi, nhìn thẳng vào mắt hắn, không nói lời nào.

Vệ Phong suy nghĩ, “Cũng không phải là không thể.”

Ân Thê Thê mở to đôi mắt, nhịp tim đập thình thịch, khó tin nhìn người đứng trước mặt.

Có điều Ân Thê Thê lại không hay biết, đằng sau Vệ Phong vẫn chưa nói nửa câu —–“Để xem ngươi có phúc hưởng không đã.”

Vì thế hôn sự của Ân Thê Thê và Vệ Phong được định vào mùa xuân tháng ba năm sau. Ân Thê Thê cứ như đang năm mơ, nàng ta không ngờ có thể dễ dàng thuyết phục được Vệ Phong như thế, ngày ngày treo nụ cười tươi trên mặt, bắt đầu chuẩn bị đồ cưới và hồi môn cho mình.

Nàng ta nghĩ đến Tấn Vương thế tử ưu tú tài giỏi, tuấn tú hiên ngang sắp trở thành phu quân của mình thì không kìm được vui mừng. Đối tượng được cả quý nữ Kinh Thành ngưỡng mộ sau này sẽ là phu quân của một mình nàng ta…..Nhưng thời gian tốt đẹp chả kéo dài bao lâu. Không lâu sau đó, lúc Ân Thê Thế đi dạo trên hồ hái đài sen ở sân sau thì con thuyền bỗng nhiên dừng ngay giữa hồ, nha hoàn đi cùng nhảy hồ rồi lặn mất, con thuyền bắt đầu bị rò rỉ rồi dần chìm xuống.

Ân Thê Thê kêu cứu, nhưng đây là ở giữa hồ sâu, xung quanh bị đài sen cao gần nửa người che khuất, nàng ta kêu cả nửa ngày cũng không ai đến cứu.

Ân Thê Thê cứ thế chìm xuống nước trong tuyệt vọng rồi chết đuối.

Lúc tin tức truyền đến tai của Vệ Phong thì hắn không chút biểu cảm lật quyển sách trong tay, còn không thèm giương mày, “Giải quyết cho tốt, đừng để lại bất kỳ dấu vết nào.”

Lý Hồng vâng dạ, sau đó lui ra ngoài.

Từ đó, việc hôn sự của phủ Tấn Vương và Ân phủ tất nhiên cũng chấm dứt. Không bao lâu, Tấn Vương Viên thị lại bắt đầu vội vàng tìm kiếm mối hôn sự khác cho hắn, đối phương là nữ nhi Hàn Ngọc Phức của Đại học sĩ Văn Uyên Các. Vệ Phong biết rõ Viên thị đang tính toán điều gì, Hàn gia có quan hệ họ hàng với Viên thị, đợi sau khi Hàn Ngọc Phức vào phủ Tấn Vương thì Viên thị có thể với tới Vân Tân Trai, tìm đường đi cho hai nhi tử của bà ta.

Vệ Phong dựa trên chiếc ghế gỗ li, nhìn xà ngang chạm trổ hoa trên đầu, bỗng nhiên nhớ tới Cửu cô nương của Tô gia.

Khuôn mặt tròn trịa, ngũ quan xinh xắn, nói chuyện ngọt ngào, nghe nói nàng đã lấy Lệ Diễn của phủ Lư Dương Hầu? Phủ Lư Dương Hầu cũng không phải nơi tốt lành gì, mấy năm nay từ từ xuống dốc, bây giờ chỉ dựa vào phúc phần của cha ông để lại, nữ nhi Tô gia vào đó đúng là chịu tủi thân rồi.

Sao bỗng nhiên lại nhớ tới nàng vậy? Vệ Phong giơ tay xoa giữa mày, hai mắt khép hờ, cho dù hắn có suy nghĩ gì đi chăng nữa thì người ta cũng là thê tử của người khác rồi, hắn còn chưa đến mức đi ngược lại đạo lý luân thường chiếm đoạt thê tử của người khác như vậy.

Huống hồ mỗi lần cô nương ấy gặp hắn thì như chuột thấy mèo vậy, không đợi hắn nói gì thì đã bỏ chạy từ xa. Hắn đáng sợ như vậy sao? Vệ Phong sờ cằm suy nghĩ, cũng đâu đến mức đó chứ.

*

Suy nghĩ này chỉ chợt xẹt qua, sau đó cuộc sống của Vệ Phong vẫn như thường, hắn không còn gặp Cửu cô nương của Tô gia nữa.

Nhưng hắn không nghĩ tới, khi hắn gặp lại nàng lại là lúc Tô Hi đang hấp hối.

Vệ Phong nhận lệnh của Chiêu Nguyên Đế đến Tây Bắc cứu tế, trên đường trở về đi ngang qua núi Trọng An, hắn thấy một chiếc xe ngựa nằm ngang ở vệ đường. Trong xe có hai nha hoàn đang hôn mê bất tỉnh, hình như còn có người bị rớt dưới vực sâu. Vệ Phong đi qua xem thử, chỉ thấy một bóng dáng màu xanh trắng nằm trong rừng cây.

Khi Vệ Phong bước đó, nhìn gương mặt như quả táo đẫm máu ấy thì hơi ngẩn ngơ.

Lúc Tô Hi bị rớt xuống vách núi thì bị đập trúng đầu, trên người cũng có rất nhiều vết thương. Vệ Phong bước đến xem thử, chân trái của nàng bị gãy, tim phổi cũng bị dập, e là không cứu nổi nữa. Hắn không kêu người di chuyển Tô Hi mà lập tức sai người đi điều tra chuyện này, hơn nữa còn sai người đến thông báo cho Tô phủ và phủ Lư Dương Hầu.

“Khụ…..” Tô Hi chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, ho khan một trận, máu tươi trong miệng trào ra. Ý thức của nàng dần không tỉnh táo, nàng không nhìn rõ người trước mắt là ai, cố hết sức siết chặt ống tay áo của người trước mặt. Nàng khẽ mấp máp, giọng nói yếu ớt đến không nghe rõ: “Đỉnh núi…..Lệ Diễn….”

Vệ Phong tưởng nàng muốn gặp phu quân của mình, bèn dừng một lát, cũng không kéo tay nàng ra mà kiên nhẫn nói: “Ta đã sai người đi thông báo cho y rồi, y sẽ tới ngay thôi.”

Nhưng Tô Hi lại lắc đầu, nàng muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời. Một giọt nước chảy xuống từ khoé mắt, nàng sụt sịt, cuối cùng thả lỏng ống tay áo của hắn, đôi mắt khẽ khép lại, không bao giờ mở ra nữa. ngôn tình sủng

Nửa canh giờ sau, người của Tô phủ và phủ Lư Dương Hầu đều có mặt. Ân thị ôm chặt thi thể của Tô Hi vào lòng, Đại lão gia Tô Chấn cũng lộ vẻ thẫn thờ, mà phu quân trên danh nghĩa của Tô Hi là Lệ Diễn vẫn đứng yên đó, không nói câu nào.

Tô gia đưa Tô Hi về, thề sẽ điều tra rõ nguyên nhân hậu quả của chuyện này. Sau đó điều tra được hôm đó Tô Hi và Lệ Diễn cùng lên núi, nhưng sau đấy thì không thấy Lệ Diễn đâu mà chỉ có mình Tô Hi nằm dưới vực sâu. Điều này khiến Tô gia không thể nào bỏ qua được, tất nhiên muốn Lệ gia phải cho một lời giải thích rõ ràng.

Sau đó tuy Lệ Diễn nhận lỗi nhưng chỉ nhận gã không trông chừng tốt cho Tô Hi, nên mới nhất thời khiến nàng gặp tai nạn rơi xuống vách núi.

Vệ Phong lại cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, âm thầm sai Lý Hồng và Thường Hộc đi điều ra, chưa đến nửa ngày, hắn đã biết hết mọi chuyện.

Ngày đó ngoài Tô Hi và Lệ Diễn thì còn Dự Vương thế tử phu nhân Phó Nghi cũng từ chùa Đại Từ trở về. Trên đường trở về, xe ngựa của Tô Hi và Phó Nghi đồng thời bị mất khống chế, con ngựa đá lung tung kéo xe về phía trước, bên dưới chính là vách núi sâu thẳm. Trong tình thế cấp bách, Lệ Diễn không hề do dự nhảy lên xe ngựa của Phó Nghi nắm chặt dây cương, cố gắng thay đổi hướng đi của xe ngựa.

Tô Hi lại không may mắn như vậy, xa phu không phản ứng kịp thời như Lệ Diễn, thế là cả người lẫn ngựa đều rơi xuống vách đá.

Vì vậy, lúc trước Vệ Phong mới gặp cảnh như thế.

Vì bảo vệ Phó Nghi mà Lệ Diễn âm thầm đưa nàng ta về phủ Dự Vương trước, sau đó mới quay lại tìm Tô Hi.

“Thế tử gia…..” Sau khi Lý Hồng bẩm báo xong thì thấy khuôn mặt của Thế tử gia nhà mình sa sầm, không kìm được gọi một tiếng.

Vệ Phong hoàn hồn, gõ bàn nói: “Đi điều tra chuyện của Lệ Diễn và Phó Nghi là thế nào.”

“Vâng ạ.” Lý Hồng nói.

Có bước đột phá này, chuyện giữa Lệ Diễn và Phó Nghi cũng điều tra rất dễ dàng. Lệ Diễn thầm yêu Phó Nghi, cả thư phòng đều có bức tranh của Phó Nghi, thậm chí còn bí mật dan díu với nàng ta, thành thân đã hai năm nhưng chưa từng viên phòng với thê tử Tô Hi. 

Lúc trước Lệ Diễn hỏi cưới Tô Hi cũng chỉ xem Tô gia như ván cầu, muốn mượn cơ hội để ngoi lên mà thôi. Bây giờ chuyện vỡ lẽ, quan hệ giữa Lệ gia và Tô gia tất nhiên cũng không giữ được nữa, hoàn toàn xé rách mặt nhau.

Vệ Phong suy nghĩ, sai người đưa chứng cứ bí mật dan díu của Lệ Diễn và Phó Nghi cho Vệ Uyên. Không đến mấy ngày, quả nhiên truyền đến tin tức Dự vương thế tử bỏ vợ.

Phó Nghi không giữ đạo làm vợ, thanh danh bị huỷ hoại, sau đó bị đưa tới chùa Tĩnh Nguyên.

Nửa năm sau, Chiêu Nguyên Đế thoái vị, Vệ Phong đăng cơ lên làm tân đế, người đầu tiên nghiêm trị chính là phủ Lư Dương Hầu.

Lư Dương Hầu định xin cho nhi tử của mình lên làm thế tử, kế thừa chức vị Lư Dương Hầu này. Nhưng Vệ Phong lại lấy lý do “Đức hạnh suy đồi, tội nghiệt quá nhiều không thể kể hết” để từ chối, sau đó còn tước đoạt chức vị Hầu gia của Lệ gia, biến cả nhà làm thứ dân rồi đuổi về quê.

Không lâu sau truyền đến tin trên đường Lệ Diễn về Dự Châu bị người ta ám sát, mất mạng ngay tại chỗ.

Mà Phó Nghi trong chùa Tĩnh Am cũng treo cổ tự sát không lâu sau đó.

Sau khi Vệ Phong đăng cơ thì ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, nhanh chóng xử lý hết các công việc Chiêu Nguyên Đế để lại. Thỉnh thoảng mỗi khi rảnh rỗi, hắn sẽ nhớ tới cô nương dưới vách núi trước kia, trán nàng bị đập bầm một chỗ, máu tươi từ đó chảy xuôi theo gương mặt xuống tới cằm. Đôi mắt nhìn hắn trong veo đen láy, còn mang theo một phần đáng thương, giống hệt như tiểu nha đầu ở chùa Minh Giác năm nào, lúc đó nàng ngước mắt mong mỏi nhìn hắn, giọng nói vừa ngọt ngào vừa dịu dàng, cẩn thận gọi hắn là “Ca ca”.

Vệ Phong ngơ ngẩn, lúc hoàn hồn thì phát hiện tấu chương trên bàn vẫn mãi chưa lật.

Sao lúc trước hắn không dừng bước? Nếu hắn nhận lấy miếng bánh đậu xanh trong tay nàng thì nàng có chết không?

Ngày hôm sau, sau khi bãi triều, Vệ Phong không đến thư phòng mà sai người chuẩn bị xe ngựa đi đến chân núi Thanh Thuỷ.

——–Đây chính là chỗ chôn cất Tô Hi.

Vệ Phong siết chặt dây cương, kêu tất cả mọi người đứng yên tại chỗ, còn hắn thì cưỡi ngựa tiến lên. Xa xa nhìn bia mộ phía trước, trên bia mộ là hàng chữ đã không còn nhìn rõ nữa, nhưng hắn đoán chắc là “ngôi mộ của ấu nữ Tô thị – Tô Hi”. 

Ngôi mộ không lớn, chắc thường có người đến đây dọn dẹp sạch sẽ, loại bỏ những bông hoa đã héo úa. Trước mộ bày điểm tâm, tổng cộng có ba đĩa, bánh hoa quế bột củ sen, bánh mứt táo và bánh đậu xanh, bên trên rất sạch sẽ, có lẽ là hôm nay có người đặt lên.

Vệ Phong đứng dây thơ thẫn hồi lâu, tận đến khi Mặt trời lên cao, hắn đã đứng khoảng hai canh giờ. Mấy thái giám đằng sau chờ đến sốt ruột, muốn lên gọi nhưng lại không dám bước lên. Lúc này hắn mới đi đến trước ngôi mộ, cúi người hái một bông hoa màu vàng đặt bên cạnh ba đĩa điểm tâm. Hắn đứng thẳng người nhìn hàng chữ trên bia mộ, duỗi tay muốn chạm vào hai chữ “Tô Hi” nhưng cánh tay giơ lên giữa không trung rồi bỗng khựng lại.

Hắn xoay người nhanh chóng rời đi, cưỡi ngựa đến tụ họp với đám thái giám đứng chờ đằng sau. Hắn giơ roi thúc ngựa, không quay đầu lại.