Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 141: Đại kết cục (trung)




Editor: Song Ngư | Beta-er: NgáoVệ Phong rất hiếm khi để lộ cảm xúc trước mặt người khác.

Tô Hi lấy hắn được hơn một năm, dường như chưa từng nghe hắn chính thức nói “yêu tha thiết” như vậy. Nhất thời nàng hơi ngớ người. Khi nãy nàng nghe ý của Hàn Ngọc Phức thì nàng cũng đại khái đoán được đại thần trên triều ép Vệ Phong phải nạp phi, nàng yên lặng không phải vì điều này, mà là vì hành động của Hàn Ngọc Phức.

Trực giác của cô nương gia từ trước đến giờ rất chuẩn. Đối với chuyện tình cảm thì càng mẫn cảm hơn. Huống chi còn liên quan tới phu quân của mình.

Lúc Hàn Ngọc Phức nhìn Vệ Phong, hai mắt chứa đầy sự ngưỡng mộ. Ánh mắt của nàng ta vẫn dõi theo Vệ Phong không rời, tuy rằng che giấu rất tốt nhưng sự ngượng ngùng trong mắt cũng không thể nào giấu được. Nàng ta bỗng dưng nhắc tới chuyện nạp phi, không biết muốn biểu đạt lý lẽ của mình hay vẫn muốn để Tô Hi cảm thấy ngột ngạt.

Tô Hi thừa nhận mình cảm thấy hơi khó chịu.

Nàng không biết chuyện này, Vệ Phong cũng chưa từng kể với nàng, dường như đó là bí mật nhỏ giữa hai người, chỉ có nàng bị cho ra rìa.

Nếu nàng ta lợi dụng tốt chuyện này, thì nó sẽ trở thành vướng mắc giữa Tô Hi và Vệ Phong. Cho dù thế nào thì tóm lại cũng là ly gián tình cảm của hai người, vậy nàng ta sẽ có cơ hội thuận lợi vào cung ở lại bên cạnh Vệ Phong.

Tô Hi nhìn Hàn Ngọc Phức, trước giờ nàng chỉ cảm thấy nàng ta là cô nương yếu đuối mong manh, không nghĩ tới nàng ta lại là người rất mưu mô.

Nhưng câu nói của Vệ Phong không thể nghi ngờ đã chặn mọi đường lui của Hàn Ngọc Phức, không hề giống với tình huống nàng ta tưởng tượng.

Đầu tiên là Hàn Ngọc Phức sửng sốt, chợt hoảng hốt lắc đầu, nóng nảy nói: “Bệ hạ hiểu lầmrồi, thần nữ…Thần nữ không có ý đó….”

Vệ Phong lại không hề nể mặt nàng ta, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là không có.”

Cái sai của Hàn Ngọc Phức chính là không nên tự cho mình là đúng, chuyện của triều đình, há một nữ tử như nàng có thể phản đối? Đây chính là điều cấm kỵ của Vệ Phong.

Huống chi Hàn Ngọc Phức còn chặn đường lùi của Vệ Phong, Hàn đại học sĩ trung thành và tận tâm, nếu hắn trừng phạt ông ấy thì đó chính là hôn quân không hiểu lý lẽ. Vệ Phong lại là người có tính khống chế cao, tất nhiên không cho phép có người làm trái ý mình.

Trước khi đi, hắn nói với Hàn Ngọc Phức: “Người quý ở chỗ tự hiểu bản thân. Mong lần sau Hàn cô nương có thể hiểu rõ vị trí của mình.”

Sắc mặt Hàn Ngọc Phức lúc xanh lúc trắng, nhìn Vệ Phong và Tô Hi đi xa, nàng ta đứng mãi một chỗ không nhúc nhích.

Nàng ta thừa nhận khi nãy mình cố ý. Nàng ta muốn khiến Vệ Phong chú ý, để hắn biết còn một người như nàng ta. Lúc trước từng gặp vài lần, trong mắt hắn chỉ có mình Tô Hi, cho dù có thấy nàng ta thì cũng chỉ nhìn lướt qua, nàng ta cũng không biết rốt cuộc hắn có biết mình là ai không nữa.

Lần đầu tiên khi Hàn Ngọc Phức gặp Vệ Phong thì đã bị khí chất tôn quý tự phụ trên người hắn hấp dẫn. Thần thái tuấn tú, kim tôn ngọc quý, áo choàng lông cừu màu đen càng tôn lên ngũ quan đẹp trai của hắn, độ lượng rộng rãi nhưng không tầm thường. Lúc hắn nhìn Tô Hi, ánh mắt đầy dịu dàng, dầy vẻ quan tâm, trong khoảnh khắc đó nàng ta rất hâm hộ Tô Hi, có thể gặp được nam tử yêu thương và cưng chiều nàng như thế.

Sau vài lần gặp gỡ, nàng ta biết được Vệ Phong là người đã có thế, cố kìm nén không dõi mắt theo hắn, nhưng lại không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn.

Lúc nàng ta biết phụ thân muốn đưa mình vào cung. Nàng ta biết rõ trong cung là vực sâu nhưng lại thoáng có chút vui mừng. Nàng ta nghĩ đến sau này có thể làm bạn bên cạnh hắn, cho dù không thể so với Tô Hi nhưng ít nhất nàng ta cũng thấy thoả mãn rồi.

Nhưng câu nói vừa rồi của Vệ Phong không thể nghi ngờ gì như tát thẳng vào mặt nàng ta.

Hàn Ngọc Phức nhớ tới cảnh Vệ Phong cúi người giúp Tô Hi, bèn cúi đầu cười khổ một tiếng.

Hai người ân ái như thế, vốn không chấp nhận được bất kỳ ai chen chân vào, vậy thì sao còn chỗ cho nàng ta chứ?

*

Vệ Phong không về điện Tuyên Thất mà trực tiếp đến Ngự Thư Phòng.

Hắn ngồi sau chiếc bàn sơn đỏ phê duyệt tấu chương, còn Tô Hi dọn một chiếc ghế hoa hồng gỗ đàn hương, hai tay chống cằm ngồi phía đối diện. Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, nở một nụ cười tinh ranh, hệt như con tiểu hồ ly.

Vệ Phong giả vờ như không phát hiện ánh mắt này của nàng, chỉ cúi đầu lật tấu chương rồi viết xuống vài chữ, tiếp đó lại duỗi tay lấy một quyển tấu chương khác. Tô Hi nhanh chóng đè tay lên chồng tấu chương khiến cuối cùng Vệ Phong cũng ngước mắt lên nhìn nàng. Nàng hất cằm, trên môi là nụ cười kiêu ngạo, “Chàng không có gì muốn nói với thiếp sao?”

Vệ Phong cười tủm tỉm, cố tình hỏi: “Nói gì cơ?”

Tô Hi chu miệng, bắt chước giọng điệu khi nãy của Vệ Phong, bình tĩnh nhàn nhã, lạnh nhạt thờ ơ, “Trẫm yêu Hoàng Hậu tha thiết, cả đời này chỉ có mình nàng…..”

Nàng còn chưa nói xong thì đã bị Vệ Phong vươn tay bóp mũi một cái. Nàng che cái mũi đỏ ửng ngửa người ra sau, đôi mắt ngấn nước nhìn hắn: “……Thiếp muốn nghe chàng nói với thiếp mấy câu này.”

Vệ Phong nói: “Không phải vừa rồi ta đã nói rồi sao?”

“Cái đó không tính.” Hắn nói với Hàn Ngọc Phức chứ đâu phải nói với nàng. Tô Hi tính toán rất rõ ràng. Vệ Phong luôn bắt nàng phải nói rất nhiều câu xấu hổ trong lúc ‘yêu nhau’, nào là “Nàng thích không”, “Có yêu ta không”, hay như “Ấu Ấu, nàng sướng không”……..

Nhưng còn hắn thì lại keo kiệt thể hiện tình cảm với nàng. Tô Hi cảm thấy rất không công bằng, tại sao lúc nào cũng bắt nàng nói chứ? Rõ ràng mỗi lần ‘yêu nhau’, người sướng nhất là hắn mới đúng.

Trên môi Vệ Phong là nụ cười như có như không, hắn bất chợt đứng lên, dáng người cao lớn chầm chậm cúi xuống, ghé sát bên tai của Tô Hi và nói: “Ấu Ấu, ta yêu nàng thế nào, buổi tối nàng không cảm nhận được ư?”

Tô Hi: “……”

Nàng ghét Vệ Phong quá đi mất, nói câu nào không vừa ý hắn là hắn lập tức nói mấy câu bậy bạ ngay.

Rõ ràng điện Vô Song đã tu sửa và trang trí xong, chỉ cần nàng gật đầu thì lúc nào cũng có thể vào ở cả. Nhưng Vệ Phong lại không cho nàng đi mà bắt nàng phải ở lại tẩm điện của hắn.

Đến buổi tối, Vệ Phong tắm rửa xong ôm Tô Hi đi vào trong điện.

Hai chân nàng vòng ngang hông của hắn, chỗ mềm mại bị nhét đầy, giọng nói run rẩy, gương mặt đỏ ửng, vì sợ té xuống nên nàng ôm chặt lấy bả vai của Vệ Phong. Từng bước đi của Vệ Phong như đang tra tấn nàng, trên cái trán trơn bóng đầy mồ hôi, tuy mới vừa tắm xong nhưng cơ thể lại nhanh chóng ướt đẫm, nàng chu miệng nhỏ lên khẽ thở dốc, khó chịu nũng nịu “ưm” một tiếng.

Sau cùng nàng được Vệ Phong ôm lên giường, hắn nhẹ nhàng đè lên, ngậm lấy cái miệng nhỏ của nàng, chặn lại tiếng rên nhẹ quyến rũ trong miệng nàng.

Tô Hi bị hắn quần quật đến tận một canh giờ, toàn sức bộ sức lực như bị rút cạn, nàng nhíu mày, nhắm mắt tiếp nhận.

Ban đầu nàng tự mình tắm nhưng không biết Vệ Phong đã về từ nào, lại không tiếng động bước vào phòng tắm, tiến đến đằng sau nàng. Sau đó…….Sau đó, Tô Hi không muốn nhớ đến nữa, nàng bị hắn đè trên thành bể cẩm thạch màu trắng. Nàng cắn môi, hai mắt mê ly, bị hắn đưa lên cao trào.

Nàng nghĩ đến sáng mai phải đối mặt với đám cung nữ dọn dẹp khăn trải giường thì lập tức ngượng nghịu không thôi, cả người cũng trở nên nhạy cảm hơn.

Khăn trải giường lần nào cũng bị hai người làm nhăn nhúm và lộn xộn. Tô Hi nghiêng mặt sang bên, bởi vì nàng nhắm mắt nên có thể nghe âm thanh rất rõ ràng. Tiếng gió ngoài điện, âm thanh của cây nến khổng lồ hình long phượng trên bàn sơn đỏ chảy xuống, cùng với tiếng nước bên tai……

Khi hai người đã thoả mãn, nàng nghe Vệ Phong khàn giọng triền miên nói: “Ấu Ấu, ta chỉ yêu nàng thôi”.

Lúc Tô Hi hỏi lại thì hắn ghé sát bên tai nàng và nói: “Ấu Ấu, sinh cho ta một nữ nhi đi.”

Lúc sáng nay, Vệ Phong đã có suy nghĩ muốn một nữ nhi, nếu giống Tô Hi thì càng tốt. Tuy hắn rất thương Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ, nhưng tóm lại cũng không tri kỷ như có nữ nhi. Nhi tử là để rèn luyện, còn nữ nhi mới là để cưng chiều.

Chẳng qua lần trước khi Tô Hi sinh đã tổn thương thân thể quá nhiều, nên trước khi thân thể nàng chưa hồi phục thì hắn không dám tuỳ tiện để nàng mang thai nữa.

Với hắn mà nói, đương nhiên Ấu Ấu quan trọng hơn nữ nhi.

*

Cuộc sống trôi qua rất nhanh. Khi hai đứa được sáu tháng tuổi, Trĩ Ngôn vừa uống sữa xong, đang nằm chơi đùa trên giường, vừa thấy Tô Hi đi vào thì gương mặt nhỏ nhắn khẽ ngước lên, hơi hé miệng, bập bẹ gọi “Nương nương”.

Tô Hi cứ tưởng mình nghe nhầm, giật mình một lúc rồi đi đến mép giường ôm Trĩ Ngôn vào lòng, hỏi: “Trĩ Ngôn, con vừa nói gì đó?”

Trĩ Ngôn tựa đầu lên vai nàng, dụi mắt hồi lâu mới nói mơ hồ: “Nương, nương……”

Chuyện này khiến Tô Hi thật sự vui vẻ. Thường thì sau tám tháng, trẻ con mới bắt đầu tập nói, nhưng Trĩ Ngôn nhà nàng sáu tháng tuổi đã bập bẹ rồi. Đệ đệ Trĩ Ngữ bên kia thấy ca ca nói chuyện với mẫu thân, chắc nó cũng nóng nảy, bèn đỡ bàn khảm trai màu đỏ đứng lên, tập tễnh bước đến trước mặt Tô Hi, sau đó thả lỏng tay nhào vào trong lòng nàng, “A…”

Tô Hi muốn dạy Trĩ Ngôn nói mấy từ khác, ví như “Phụ thân”, “Đệ đệ”, nhưng dường như nó chỉ biết nói mỗi chữ này. Nó ôm cổ Tô Hi, dùng nhẹ nhàng liên tục gọi “Nương nương”. Có lẽ do cung nhân trong điện cứ lặp lại hai chữ này nên dần dần nó cũng nhớ rõ.

Có điều thằng bé nói vẫn chưa rõ lắm, lúc vừa nghe thì giống như là ‘lương lương’.

Tuy là thế, Tô Hi vẫn rất vui vẻ.

Buổi tối, Tô Hi kể cho Vệ Phong chuyện này. Vệ Phong cười nói: “Nhi tử của trẫm tất nhiên là thông minh bẩm sinh rồi.”

Trĩ Ngôn tập nói chưa được mấy ngày thì Trĩ Ngữ cũng bập bẹ gọi “Nương”. Không đứa nào trong hai đứa gọi “Phụ thân” đầu tiên, Vệ Phong vỗ mông hai đứa, “Hai đứa đặt phụ hoàng trẫm ở đâu đấy hả?”

Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ không hiểu, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn. Chỉ thấy Trĩ Ngữ giang hai cánh tay mập mắt, ấu yếm gọi hắn: “Nương, ưm, nương nương…..”

Tô Hi bật cười.

Chớp mắt một cái, hai đứa con nàng đã lên một tuổi. Tính cách của Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ ngày càng rõ ràng, Trĩ Ngôn ít nói, Trĩ Ngữ hiếu động. Ca ca Trĩ Ngôn thích nghe Tô Hi kể chuyện cổ tích, Tô Hi đã đọc hầu hết các sách vỡ lòng trong điện Lân Hiên cho thằng bé nghe. Đệ đệ Trĩ Ngữ thích đong đưa mấy món đồ chơi nhỏ, nghịch ngợm làm trò, ngày nào cũng kéo cây kiếm gỗ nhỏ mà phụ hoàng đích thân làm chạy tới chạy lui.

Vào lần rút thăm lúc một tuổi, Vệ Phong bày rất nhiều món đồ trên chiếc bàn tròn lớn hoa văn li long (1). Có rất nhiều đồ vật xinh đẹp và quý giá, nào là sách, vàng bạc châu báu, giấy bút và nghiên mực. Lúc Tô Hi ôm Trĩ Ngôn ngồi lên bàn, bánh bao nhỏ mặc xiêm y màu xanh ngọc, nó chầm chậm nhìn một vòng nhưng vẫn cứ ngồi yên không nhúc nhích, dường như không có thứ nào hấp dẫn được thằng bé.

(1) Theo truyền thuyết, con li thuộc giống như rồng, sắc vàng, không có sừng.

Tô Hi và Vệ Phong liếc nhìn nhau. Vệ Phong sai cung nhân đến Ngự Thư Phòng lấy một thứ mang tới, trong chốc lát, cung nhân cẩn thận ôm ngọc tỷ bằng ngọc lam đặt lên bàn. Sau đó chỉ thấy đôi mắt đen láy của Trĩ Ngôn sáng lên, sau đó chập chững đi qua, lập tức ôm lấy ngọc tỷ không chịu buông tay.

Vệ Phong đã biết thằng nhóc này hứng thú với ngọc tỷ từ lâu. Lần nào Tô Hi ôm nó và đệ đệ đến Ngự Thư Phòng thì nó không thèm nhìn sách, mà cứ tò mò ôm ngọc tỷ đó vừa liếm vừa cắn khiến ngọc tỷ dính đầy nước miếng. Thằng nhóc thối, mới nhỏ đã mơ ước ngôi vị hoàng đế của phụ thân nó.

Đến lượt của đệ đệ Trĩ Ngữ. Thằng bé chổng mông, không hiểu sao ca ca nó lại chọn cái cục đá rách nát, nó duỗi cánh tay mũm mĩm ôm chặt lấy thanh kiếm dài khảm ngọc xanh đá quý, sau đó nó giơ lên trước mặt Tô Hi, như đang tranh công: “Nương……Muốn, cái này. Ôm một cái.”

Tô Hi ôm nó lên, dụi mũi lên khuôn mặt nhỏ của nó và nói: “Trĩ Ngữ thích cái này sao?”

Có lẽ do lúc mang thai Tô Hi ăn trứng ngỗng, nên làn da của hai đứa nhỏ vừa trắng vừa mềm khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.

Trĩ Ngữ cười gật đầu, sau đó bò từ trên người Tô Hi xuống, bò tới chỗ ca ca Trĩ Ngôn, gọi: “Ca ca, ca ca ca ca……”

Ca ca Trĩ Ngôn đang được phụ thân ôm, nó đang cau mày, suy nghĩ xem làm thế nào thì phụ thân mới chịu đưa cục đá này cho nó. Lúc nó thấy đệ đệ đang tập tễnh đi tới, sau đó lại ôm chầm lấy chân của phụ hoàng, ngẩng đầu háo hức gọi: “Nương, hôn con.”

Trĩ Ngôn: “…..’

Vệ Phong: “……”

Phụ thân và con trai tranh giành tình cảm thì thôi đi, ngay cả hai cái bánh bao này cũng thường xuyên tranh giành tình cảm của nương. Trĩ Ngữ hoạt bát nhõng nhẽo hơn, thường làm nũng trong lòng Tô Hi, miệng thì lẩm bẩm: “Mẫu thân, hôn hôn.”

Sau đó Tô Hi sẽ hôn lên má nó hôn cái.

Còn ca ca Trĩ Ngôn thì yên tĩnh hơn. Mỗi lần Tô Hi hôn đệ đệ xong mà không hôn nó thì nó sẽ gục đầu, yên lặng ngắm nghía bàn chân nhỏ nhắn của mình. Sau đó nó lại ngẩng đầu, mong đợi nhìn Tô Hi và nói: “Trĩ Ngôn cũng muốn……”

Tận đến khi Tô Hi hôn nó một cái thì hai mắt nó mới sáng lên, cảm thấy mãn nguyện tiếp tục đọc sách.

*

Mấy ngày trước, Vệ Quý Thường và Lữ Huệ Xu đã thành thân. Vệ Phong phong Vệ Quý Thường là Tuệ Vương, cũng ban cho y một phủ đệ.

Ngày thành thân, Tô Hi dẫn hai bánh bao nhỏ đi cùng. Ở đây rất náo nhiệt, Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu cũng có mặt. Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ chưa từng thấy trường hợp nào nhộn nhịp đến vậy nên tò mò nhìn ngó xung quanh. Hai đứa là tiểu hoàng tử duy nhất của Hoàng thượng nên rất nhiều đại thần đều biết mặt, cộng thêm Hoàng Hậu nương nương đứng đằng sau, họ không muốn nhận ra cũng khó.

Có khá nhiều phu nhân dẫn con mình đến hành lễ. Hai đứa nhóc này không sợ người lạ, bất kể là ai đến thì Trĩ Ngôn vẫn trầm ổn, Trĩ Ngữ cười đến hai mắt cong tít, hai đứa nó cũng nhanh chóng hoà nhập chơi cùng mấy đứa bé kia.

Phía sau phủ Tuệ Vương có một xích đu, Tô Hi ôm Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ chơi một lát. Sau khi về cung thì hai đứa nhóc này lập tức ầm ĩ muốn có một xích đu.

Sau khi Vệ Phong biết chuyện thì gõ nhẹ cái trán của hai đứa, “Tiểu cô nương mới thích chơi xích đu. Hai đứa nam tử hán chơi xích đu cái gì? Đợi sau này mẫu hậu sinh muội muội cho hai đứa thì chỉ có muội muội mới được ngồi xích đu.”

Vì thế, hai đứa nhỏ này ghi nhớ trong lòng, suốt ngày cứ quấn lấy Tô Hi và hỏi: “Khi nào mẫu hậu sinh muội muội…..”

Tô Hi giận dỗi lườm Vệ Phong một cái. Vệ Phong thấp giọng cười, kéo cổ áo của hai đứa đến trước mặt rồi nói: “Mẫu hậu hai đứa xấu hổ, chuyện này để phụ hoàng trả lời cho.” Hắn nói xong thì như cười như không xoa hai đầu nhỏ, chầm chậm nói: “Chỉ cần sau này hai đứa không đòi ngủ chung với mẫu hậu thì sẽ nhanh chóng có muội muội thôi.”

Hai đứa cái hiểu cái không, chớp mắt, dường như đang suy nghĩ gì, muội muội quan trọng hay ngủ chung với mẫu hậu với quan trọng.

Khi Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ lên một tuổi, tối nào cũng thích ngủ chung với nương. Lúc tỉnh dậy mà không thấy Tô Hi sẽ khóc nháo. Điều này khiến Hoàng Thượng rất đau đầu, hắn muốn gần gũi với Hoàng Hậu nhưng lúc nào cũng bị hai đứa nhóc này làm phiền.

Cuối cùng, hai đứa nhóc đạo hạnh chưa cao nên bị Vệ Phong lừa phỉnh, bắt đầu từ giờ luôn thành thật ngủ ở điện Lân Hiên, đợi mẫu hậu sinh muội muội cho mình.

Không biết có phải gần đây hai đứa nhóc cứ quấn lấy nàng không mà tối đó Tô Hi bị Vệ Phong làm suốt cả đêm, ngày hôm sau dậy hai chân nàng mềm nhũn, vừa ngồi dậy thì giữa chân nàng chảy ra một dòng chất lỏng ấm áp. Nàng ngượng nghịu khép hai chân lại, đẩy bả vai của Vệ Phong, “Chàng nhanh lên triều đi…..Đừng nhìn.”

Vệ Phong khẽ dời mắt, ngậm lấy đôi môi nàng rồi mới đứng dậy thay quần áo và đến điện Thái Hoà.

Thời tiết từ nóng ẩm chuyển sang đầu thu, không còn nóng bức như mùa hạ mà dần mát mẻ hơn.

Vệ Đức Âm thường xuyên tới tìm Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ chơi đùa. Năm nay Đức Âm đã gần bảy tuổi, dáng vẻ lấy hết ưu điểm của Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu nương nương, nhìn răng trắng môi hồng, hai hàng mày xinh đẹp, chiếc mũi cao, đôi mắt lấp lánh, lúc cười lên lộ hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, trông rất xinh đẹp. Hôm nay lúc con bé tới thì đúng lúc Ân thị dẫn Tô Bách Vũ tiến cung gặp Tô Hi.

“Hoàng tẩu tẩu, muội mang điểm tâm ngon tới cho cháu Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ nè…..” Vệ Đức Âm rảo bước vào trong điện, cười tủm tỉm lên tiếng, con bé vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tô Bách Vũ đang đứng bên cạnh bức bình phong nhỏ hoạ tiết tranh sứ Thanh Hoa. Bước chân con bé khựng lại, đôi mắt sáng ngời, vô cùng vui vẻ gọi: “Bách Vũ ca ca.”

Khương ma ma đằng sau khẽ ho nhẹ, nhắc nhở: “Điện hạ, ngài gọi sai rồi.”

Vệ Đức Âm “à” một tiếng, sau đó sửa miệng: “Chất nhi Bách Vũ……”

Chỉ thấy nét mặt của Tô Bách Vũ hơi thay đổi, dường như kéo căng ra. Thằng bé lớn hơn Vệ Đức Âm ba tuổi, lại học công khoá ở học đường ba năm, tất nhiên biết quan hệ ‘cô cô’ và ‘cháu trai’ là gì. Thằng bé dời mắt, không thèm trả lời.

Vệ Đức Âm cũng không thèm để ý, chỉ cười tủm tỉm đến trước mặt thằng bé, kêu ma ma ặt hộp đồ ăn sơn tím lên bàn nhỏ khảm trai, sau đó nó nhón chân đưa miếng bánh hoa quế đường vào tay của Tô Bách Vũ và nói: “……..Cho ngươi ăn nè.”

Thời gian tạm dừng một lát, bởi vì con bé không biết nên xưng hô với huynh ấy thế nào. Lần nào con bé gọi ‘Chất nhi Bách Vũ’ thì sắc mặt của Bách Vũ ca ca đều thối hoắc, dường như không thích cách gọi này chút nào, vì thế con bé cũng không gọi nữa.

Tô Bách Vũ mặc trường bào màu đen thêu hoa văn kim ngân, tiểu thiếu niên mới mười tuổi đã ra dáng ông cụ non, mặt mày tuấn tú, chiếc cao cao thẳng, cao hơn nhiều so với mấy thiếu niên chạc tuổi. Thằng bé nhìn miếng điểm tâm trắng trắng mềm mềm trong tay, lại nhìn khuôn mặt nhỏ của Vệ Đức Âm, không biết đã nói bao nhiêu lần rồi: “……Ta không ăn đồ ngọt.”

Vệ Đức Âm, không thèm để ý, “Vậy Bách Vũ ca ca đút muội ăn đi.”

Tô Bách Vũ đuỗi tay định đưa cho muội ấy, không ngờ nha đầu này tự giác mở miệng ra, khẽ nhướn người về trước, tưởng rằng mình đút cho muội ấy ăn.

Động tác của Tô Bách Vũ khựng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt con bé, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đút vào miệng muội ấy.

Vệ Đức Âm ăn hết một miếng bánh hoa quế đường trong một lần khiến hai má phồng lên, đôi mắt cong thành trăng non, dáng vẻ cười chúm chím cực kỳ thoả mãn, sau đó con bé nhảy nhót đến tìm cháu Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ chơi đùa.

Tô Bách Vũ nhìn bóng dáng muội ấy, mãi lúc lâu mới chầm chậm đi theo sau.

*

Tô Hi bên này đang vui vẻ với mấy đứa bé, Vệ Phong bên kia lại bị mấy đại thần liên tục trình tấu.

Chẳng qua chỉ là mấy vấn đề cũ rích, cả năm nay Vệ Phong nghe đến nhàm chán. Người này nói hắn nên mở rộng hậu cung, người kia bảo hắn hai hoàng tử là quá ít, phải nên kéo dài con nối dõi. Nói xong còn trình lên vài bức vẽ cuộn tròn, bảo là Thái Hậu nương nương đã xem rồi, bên trong là bức vẽ của các cô nương thế gia trẻ tuổi xinh đẹp chưa làm mai.

Vệ Phong không thèm xem, sai công công bên cạnh ném bức vẽ vài chậu than. Ngọn lửa nhanh chóng bốc lên và nuốt chửng bức vẽ, chỉ trong giây lát đã thiêu rụi.

Vệ Phong đứng dậy đi ra ngoài.

Giám sát quan Tạ Quảng Văn vội bẩm: “Bệ hạ, ngài đi đâu vậy ạ?”

Vệ Phong quay đầu nhìn lão, hờ hững đáp: “Không phải Tạ đại nhân bảo con nối dõi của trẫm ít ỏi sao? Trẫm lập tức trở về cùng Hoàng Hậu nương nương kéo dài hương khói, có vấn đề gì sao?”

Tạ Quảng Văn mắc nghẹn đến mức mặt mày đỏ bừng, cuối cùng cũng không nói nên lời nào được nữa.

Vệ Phong dời mắt, phất tay áo bỏ đi. Ông già này rảnh rỗi quá nên suốt ngày cứ kiếm chuyện, không có việc gì cứ đến trước mặt hắn tìm phiền phức làm chi không biết. Đúng lúc vùng Tây Bắc gặp hạn hán nghiêm trọng, Vệ Phong lập tức sai Tạ Quảng Văn cùng với mấy quan viên tiếp tế đi đến Tây Bắc, để lão chịu chút đau khổ, đỡ phải cả ngày cứ lượn qua lượn lại trước mặt hắn.

Có vết xe đổ Tạ Quảng Văn, đám ngôn quan lập tức an phận rất nhiều. Công thêm Vệ Phong đã có hai nhi tử, nghiêm khắc mà nói thì chuyện con nối dõi cũng không cần nóng lòng quá, vì vậy không ai dám đề cập chuyện mở rộng hậu cung trước mặt Hoàng thượng nữa.

Vào ngày Tết Trung Thu, trong cung tổ chức yến tiệc, có mời rất nhiều quan viên đến hồ Thái Dịch ngắm trăng.

Lúc yến tiệc chưa bắt đầu, vài vị phu nhân nghe nói Bệ hạ giải tán hậu cung vì Hoàng Hậu, chỉ độc sủng một mình nàng thì vừa cảm thán vừa hâm mộ. Trước khi Tô Hi xuất giá thì các nàng ấy đều đã có thấy mặt, lúc đó biết Tô Hi là mỹ nhân nổi tiếng trong giới quý nữ. Nhưng thời gian đã lâu vậy rồi, bây giờ nàng đã là nương của hai đứa nhỏ, chẳng lẽ còn xinh đẹp hơn trước kia được sao?

Các nàng ấy cũng từng gặp nữ nhi của Văn Uyên Các Đại học sĩ, thanh lệ thoát tục, hệt như đoá hoa sen trắng, sạch sẽ tao nhã.

Nghe nói Bệ hạ vì Hoàng Hậu mà trực tiếp từ chối Hàn cô nương.

Nhưng khi họ thấy Tô Hi uyển chuyển đi tới thì lập tức yên lặng.

Tô Hi mặc áo sam đỏ sẫm hoạ tiết hoa bảo sen quý thêu vàng, bên dưới là chiếc váy mã diện màu xanh đậm hình ngọc nữ chúc thọ bên hai đầu gối, hai màu sắc hết sức loè loẹt nhưng khoác lên người nàng lại phô được nét đẹp, đẹp đến độ khiến người ta không thốt nên lời. Nàng búi tóc cao, gương mặt như ngọc, làn da còn trắng và mềm hơn cả tiểu cô nương mười mấy tuổi. Những cử chỉ hệt như trong tranh vẽ.

Không biết ai hoàn hồn bước tới quỳ xuống hành lễ, ngay sau đó tất cả mọi người đều quỳ xuống và nói: “Hoàng Hậu nương nương kim an.”

Tô Hi cho các nàng đứng lên. Lúc cung yến sắp kết thúc, Tô Hi nghe vị phu nhân ngồi bên cạnh nói nữ nhi Hàn Ngọc Phức của Văn Uyên Các Đại học sĩ mới vừa đính hôn, hôn sự sẽ được tổ chức vào cuối năm nay. Nàng không quan tâm hôn sự của người khác lắm, chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên thôi.

Nàng tưởng Hàn Ngọc Phức thích Vệ Phong, sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế vào cung nữa chứ.

Nhưng mà vậy cũng khá tốt. Công bằng mà nói hoàng cung cũng chả phải nơi tốt đẹp gì, nếu không phải Vệ Phong ở đây thì Tô Hi sẽ không ở lâu. Trong cung thật buồn tẻ, suốt ngày nhốt mình trong cung điện vuông vắn này, muốn ra cung một chuyến còn phải huy động mọi người, chẳng tự do chút nào.

*

Có lẽ những lời than phiền của Tô Hi đã truyền đến tai Vệ Phong, sau Tết Trung Thu, Vệ Phong bận rộn vài ngày. Sáng sớm hôm nay, hắn sai người thu dọn đồ đạc rồi dẫn Tô Hi và Trĩ Ngôn Trĩ Ngữ đến thôn trang ở vùng ngoại ô nghỉ dưỡng.

Thôn trang được xây dưới chân núi Bình Đường, đối diện núi Long An. Ngọn núi này không lớn như núi Long An, nhưng phong cảnh rất đẹp, sau núi còn có hồ nước, núi non chập chùng, cảnh sắc tuyệt đẹp, Bởi vì trước đây Chiêu Nguyên Đế đã quy hoạch chỗ này nên không ai dám xây biệt viện ở đây cả. Có điều sau khi Chiêu Nguyên Đế thoái vị, ông cũng giao chỗ này lại cho Vệ Phong. 

Thôn trang rất lớn, bên trong được bài trí rất bắt mắt. Trước sân trước trồng cây bạch quả, lá vàng rơi rụng đầy đất. Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ còn chưa được đến những nơi như thế này nên hai đứa nhóc rất tò mò, háo hức buông tay Tô Hi ra rồi chạy về trước.

Trĩ Ngữ chạy quá nhanh, Tô Hi còn chưa theo kịp mà chỉ nghe tiếng nó té ngã trên đất.

Nàng đau lòng không thôi, đang định đi đến dỗ dành nó, ai ngờ thằng nhóc này chẳng khóc, chỉ chầm chậm bò dậy, cúi người phủi lá khô và bùn đất trên xiêm y, sau đó tiếp tục chạy về trước, “Ca ca…….Ca ca đợi đệ với.”

Trĩ Ngôn đứng đằng trước đợi đệ đệ, vừa thấy khuôn mặt của đệ đệ xám xịt thì cúi đầu sờ soạng trên người, sau đó móc khăn tay lau mũi mà Tô Hi cho nó ra, đưa cho đệ đệ và nói: “Cho đệ nè, lau mặt.”

Trĩ Ngữ đâu ngốc, lúc ngồi xe ngựa nó thấy mẫu hậu lấy khăn này lau nước mũi cho ca ca, nó bèn chu miệng, ghét bỏ nói: “Nước mũi, dơ.”

Trĩ Ngôn: “…….”

Tô Hi đứng đằng sau cười đến hai mắt cong tít. Nàng thấy đứa lớn Trĩ Ngôn yên lặng cất khăn tay vào, bèn sờ đầu hai đứa nhỏ, sau đó dẫn đứa nhỏ Trĩ Ngữ đến hành lang, thấy thằng bé không bị thương chỗ nào thì bây giờ mới thay bộ xiêm y khác cho nó rồi để nó tiếp tục đi theo ca ca chơi đùa.

Vệ Phong chỉ nghỉ được ba ngày, ba ngày này hắn dẫn ba mẹ con đi ra sau thả diều, câu cá, bắn tên, hai đứa nhỏ chơi rất vui vẻ. Đến ngày về, hai đứa nằng nặc không chịu về, hai đứa hai bên ôm lấy chân của Vệ Phong, ngửa khuôn mặt nhỏ lên, năn nỉ nói: “Phụ hoàng, đừng đi…..Hu hu hu, đừng đi mà……”

Vệ Phong không còn cách nào, bèn kéo cổ áo hai đứa bên, đối diện với hai cặp mắt tròn xoe đen láy, nói: “Hai đứa muốn ở thêm mấy ngày?”

Hai đứa nhìn nhau, Trĩ Ngôn suy nghĩ một lát, sau đó giơ ba ngón tay mũm mĩm lên.

Vệ Phong gật đầu: “Vậy ở lại thêm ba ngày. Đến lúc đó nếu đứa nào còn không chịu về nữa thì là chó nhỏ đấy.” Hắn nói xong thì thả hai đứa xuống, sau đó xoa đầu tụi nhỏ, mỉm cười nhìn Tô Hi đứng đối diện, “Đi thôi, đảm bảo với mẫu hậu hai đứa đi.”

Vì thế, hai bánh bao nhỏ chạy tới.

Vệ Phong kêu Lý Hồng và Thường Hộc về cung đưa tấu chương tới biệt viện. Vì ở lại thêm mấy ngày nên hắn đành phải làm việc ở đây.

Hôm nay, Tô Hi đích thân hầm chén canh đưa đến thư phòng cách vách, sau khi trở về đúng lúc Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ cũng ngủ trưa dậy. Hai đứa muốn ra ngoài chơi, Tô Hi thấy thời tiết cũng đẹp, không muốn nhốt bọn nhỏ trong phòng nên đến thư phòng hỏi ý của Vệ Phong.

Vệ Phong suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta không đi được, kêu Lý Hồng và Thường Hộc đi theo nàng đi. Nàng nhớ quay về trước khi trời chập tối.”

Tô Hi gật đầu nói vâng. Vệ Phong lại không yên tâm, bổ sung: “Nàng đừng đến hồ nước ở sân sau.”

Hồ nước đó rất sâu, lần nào Vệ Phong dẫn tụi nhỏ ra ngoài đều không để Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ đến gần hồ nước đó.

Lúc ra cửa, Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ lần lượt cầm một cơn diều hâu theo, vui vẻ đến sau biệt viện.

Tô Hi không biết thả diều, lúc trước khi nàng chơi thả diều với Tô Bách Vũ thì phải mất gần nửa canh giờ mới thả diều bay được. Nàng đứng dưới cây đại cổ thụ, kêu Lý Hồng và Thường Hộc hả diều lên trước, dều bay đến chỗ nào thì đầu bọn nhỏ ngước nhìn đến chỗ đó, hệt như hai cây hoa hướng dương thu nhỏ vậy.

Sau khi thả diều lên, Trĩ Ngữ giơ đôi tay lên, chạy theo sau Lý Hồng và nói: “Trĩ Ngữ muốn thả diều, ta muốn thả diều……”

Lý Hồng đặt con diều vào trong tay thằng bé. Nhưng bởi vì còn nhỏ nên sức tay không đủ lớn, hầu hết đều do Lý Hồng thả giúp.

Ca Ca Trĩ Ngôn không giành với đệ đệ, ngửa đầu thấy con bướm bay ngang qua, bèn vươn tay muốn bắt lấy nhưng bị trượt, sau đó nó nhấc chân đuổi theo sau con bướm. Tô Hi thấy thế thì kêu Lý Hồng đi theo trông chừng Trĩ Ngữ rồi mình đi theo Trĩ Ngôn.

Đằng sau Trĩ Ngôn là hai cung tì, ban đầu ai cũng cho rằng ở đây không có nguy hiểm nên đi sau vài bước.

Trĩ Ngôn đang đi thì bỗng có một nữ tử mặc xiêm y màu vàng đỏ với vẻ mặt hoảng loạn chạy vụt ra khỏi rừng cây, tóc tóc rối tung. Lúc nàng ta đi đến trước mặt Trĩ Ngôn thì yên lặng nhìn bánh bao Trĩ Ngôn.

Hai cung tì bị dáng vẻ của người này làm sợ hãi, bèn kinh ngạc trong chốc lát.

Chỉ trong tích tắc, Trĩ Ngôn đã bị đối phương ôm chặt.

Đối phương tựa lên mặt nhỏ trắng mềm của thằng bé, nói năng không rõ ràng: “Con ơi, con ơi……”

Trĩ Ngôn bị nàng ta siết đến đau, cũng bị doạ sợ, hai mắt ngấn nước như sắp khóc đến nơi.

Lúc Tô Hi chạy đến thì thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng hốt hoảng, khi nhìn kỹ lại đối phương thì trong lòng chợt chùng xuống. Nàng tiến về trước hai bước, đánh giá kỹ nàng ta.

Tuy rằng nàng ta đã gầy rộp đi nhiều, dáng vẻ cũng tiều tuỵ, nhưng Tô Hi vẫn nhận ra. Người đó không phải ai xa lạ, mà chính là Phó Nghi.

Phó Nghi ôm chặt Trĩ Ngôn, nước mắt chảy dài. Lý Hồng và Thường Hộc bên kia nghe được tiếng động, bèn nhanh chóng chạy tới, đang định bước đến thì thấy một tay kia của Phó Nghi cầm một cây trâm bạc, đặt ngay ngực của Trĩ Ngôn.

Hai người lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trái tim của Tô Hi như bị nhấc đến cổ họng, hai tay run rẩy, con mắt đỏ ngầu nhìn Phó Nghi, nàng chầm chậm bước đến: “Nghi tỷ tỷ, trả Trĩ Ngôn cho muội đi…….Thằng bé không phải con tỷ đâu.”

Phó Nghi trông có chút khác trước nên nàng không dám kích thích nàng ta, chỉ đành nói nhỏ nhẹ khiến nàng ta thả lỏng.

Phó Nghi vốn chẳng nghe lọt tai, nàng ta lùi về sau hai bước, siết chặt Trĩ Ngôn trong lòng, lắc đầu thì thào: “Thằng bé là…….Ngươi đừng mơ gạt được ta, thằng bé rõ ràng là con ta.”

Trĩ Ngôn cực kỳ sợ hãi, mẫu hậu đứng đối diện nhưng nó lại không thể nhào vào lòng nàng được. Thằng bé bị Phó Nghi siết chặt đến độ xương sườn cũng bị đau, đôi mắt to tràn đầy nước mắt, lăn dài xuống. Cho dù là đứa bé kiên cường, cũng có lúc cảm thấy sợ hãi.

“Mẫu hậu……..Trĩ Ngôn đau…..” Trĩ Ngôn duỗi tay ra, muốn chạy vào lòng Tô Hi.

Tô Hi đau lòng không thôi nhưng lo Phó Nghi làm nhi tử bị thương, căng thẳng muốn ngừng thở. “Ngươi thả thằng bé ra trước đi, chúng ta cùng nói chuyện được không? Ta sẽ giúp ngươi tìm con, ngươi trả Trĩ Ngôn cho ta đi……”

Phó Nghi mắt điếc tai ngơ, cảnh giác liếc bọn họ một cái, xoay người ôm Trĩ Ngôn chạy về sau.

Tô Hi hoảng sợ, “Nhanh cản nàng ta lại!”

Sau đó, Lý Hồng và Thường Hộc xông ra ngoài như mũi tên rời cung, khống chế vai của Phó Nghi từ hai phía. Hai tay Phó Nghi mất lực, bàn tay ôm Trĩ Ngôn buông lỏng. Ngay lúc Trĩ Ngôn rơi xuống thì phía đối diện có một người nhanh chóng lao tới, kịp thời đỡ được Trĩ Ngôn, ôm chặt thằng bé trong lồng ngực.

Trái tim của Tô Hi thả lỏng, hai chân mềm nhũn suýt chút té ngã trên đất.

“Nương nương!” Cung tì vội vàng đỡ nàng.

Phó Thiếu Vân bên kia ôm Trĩ Ngôn, giơ ống tay áo lau nước mắt trên mặt của thằng bé, nhẹ giọng dỗ dành: “Con tên là gì? Không sao cả, bé ngoan, đừng khóc. Con khóc nữa thì nương con sẽ đau lòng đấy.”