Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 135: Trĩ ngôn trĩ ngữ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Song Ngư | Beta-er: NgáoVệ Phong trở về phủ Tấn Vương đúng vào giờ Dậu. Mặt trời lặn phía Tây, gạch lưu ly trên nóc nhà như được mạ một lớp màu đỏ cam xinh đẹp dịu dàng. Ánh chièu tà từ bệ cửa sổ chiếu vào một lớn hai nhỏ đang nằm trên chiếc giường lớn bằng gỗ tử đàn. Ba khuôn mặt nhỏ ấy khiến Vệ thế tử nhìn đến thất thần ngay khi vừa vào phòng.

Tô Hi còn đang ở cữ, thân thể đang dần hồi phục. Nàng không thể chịu được sự luộm thuộm nên tuy không được tắm nhưng ngày nào nàng cũng kêu Ngân Nhạn và Ngân Hạc đun một chậu nước ấm để lau người và lau mặt, sau đó sáng tối dùng lược che chải tóc một lần. Hắn thấy nàng mặc áo màu hồng cánh sen ngồi ở đầu giường, làn da trắng trẻo, đôi mắt sáng ngời, đang nằm dài bên cạnh hai đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ vừa mới tỉnh ngủ, khuôn mặt tròn trịa mềm được bọc trong tã lót màu đỏ chấm vàng, bây giờ hai đứa đã nảy nở hơn so với hồi mới sinh, không còn là hai chú khỉ con nhăn nhúm nữa. Đứa lớn giơ nắm tay nhỏ lên, có vẻ như đã tỉnh ngủ; còn đứa nhỏ thì đang đá vào đôi chân mập mạp của mình, sau đó thì lè lưỡi ra, có lẽ là muốn uống sữa. Tuy lúc mới sinh nó nhỏ hơn, nhưng bây giờ lại ăn nhiều hơn cả ca ca.

Tô Hi đã đặt nhũ danh cho hai đứa, đứa lớn là Trĩ Ngôn, đứa nhỏ là Trĩ Ngữ. Còn tên thì phải để Chiêu Nguyên Đế đặt.

Tô Hi bế đứa nhỏ lên, cẩn thận chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nó, sau đó lại xoa bàn tay nhỏ của nó. Trĩ Ngữ rất thích nằm vòng tay thơm ngào của mẫu thân, Tô Hi vừa chạm vào miệng nó là nó mở miệng ngậm tay nàng ngay, còn mút hai lần hệt như được uống sữa vậy, sau khi nó thấy mút không ra sữa thì “a a” hai tiếng, nhưng vẫn không chịu nhả tay của Tô Hi ra mà vẫn ngậm trong miệng rồi mút thêm vài lần.

Tô Hi nhìn dáng vẻ vừa ngậm ngón tay nàng vừa kêu vài tiếng của nó thì cười khẽ, nói: “Quỷ ham ăn.”

Nàng chưa từng cho hai đứa bé uống sữa, Vệ Phong sai người mời hai nhũ mẫu cho tụi nó bú sữa đúng giờ mỗi ngày.

Tô Hi thấy Trĩ Ngữ mút ngón tay của mình ngon lành, cũng không biết có phải là nó đang đói hay không.

Nàng suy nghĩ một lát, không nghe hạ nhân nói Vệ Phong đã về nên muốn cho Trĩ Ngữ bú sữa.

Nói đến chuyện này……..Tô Hi lập tức cảm thấy ngượng ngùng.

Sau khi sinh, bộ ngực của Tô Hi bắt đầu căng to lên, hai quả dưa vừa trắng vừa tròn chứa đầy sữa tươi, có đôi khi quá nhiều sữa còn khiến nàng cảm thấy đau. Nhưng mà Vệ Phong lại không cho phép nàng cho hai đứa bé bú, bảo rằng cái gì cũng đều là của hắn, còn thừa dịp ban đêm hai đứa bé đi ngủ rồi kéo xiêm y của nàng lên, sau đó vùi mặt vào ngực nàng…Hắn đã lớn như vậy rồi mà còn giành sữa với con nữa, ngay cả Tô Hi cũng cảm thấy xấu hổ dùm hắn!

Tô Hi cũng từng chống cự nhưng đôi tay bị hắn ấn lên trên đầu khiến nàng không thể phản kháng được. Nàng ngượng ngùng không thôi, đôi mắt ướt át lườm hắn, giọng điệu nhỏ nhẹ giận dữ: “Vệ Phong, chàng……..Chàng dừng lại!”

Vệ thế tử không những không dừng tay, trái lại còn cắn mạnh hơn. Cánh tay vững chắc ôm lấy vòng eo của nàng, giọng nói nặng nề dụ dỗ: “Ấu Ấu, nàng để ta đói khát mấy tháng rồi, bây giờ còn không để ta nếm chút ngọt ngào này sao?”

Câu này hình như cũng có lý.

Tô Hi suy nghĩ cẩn thận, lúc Vệ Phong chưa đi biên quan thì đã có nhiều tối hắn không nhịn nổi nhưng lại không thể không dừng lại vì thai nhi trong bụng nàng, vì thế hắn chỉ đành sa sầm mặt mày đi vào phòng tắm giội nước lạnh. Bây giờ nàng mới sinh xong, thân thể còn chưa khoẻ hẳn nên vẫn chưa quan hệ được, vì vậy hắn vẫn còn phải chịu đựng một thời gian nữa.

Nghĩ như vậy, Vệ Phong đúng là rất đáng thương. Nàng mềm lòng khiến hắn thành công bắt được hai quả dưa nhỏ, nắm trong tay đùa giỡn với chúng.

Đến bây giờ ngực nàng vẫn còn vết đỏ do bị hắn mút.

Tô Hi bị tiếng khóc thất thanh cắt ngang. Có lẽ đứa lớn thấy mẫu thân ôm đệ đệ hồi lâu mà không ôm nó, nên Trĩ Ngôn khóc oà lên. Tô Hi nhanh chóng buông tiểu Trĩ Ngữ xuống rồi ôm Trĩ Ngôn lên, khẽ vỗ lưng nó dỗ dành.

Ngày thường Trĩ Ngôn không hay khóc, đứa nhỏ Trĩ Ngữ mới là đứa khóc nhè. Bây giờ Trĩ Ngôn vừa khóc thì như không dừng được, tiếng khóc vang dội, nghe rất tủi thân.

Tô Hi sợ thằng bé khóc đến khàn giọng nên luống cuống tay chân dỗ dành nó, đáng tiếc không có hiệu quả gì cả, nó vẫn khóc không ngừng.

Tô Hi đang đầu thì nghe tiếng bước chân từ ngoài đi vào. Nàng ngước mắt lên thì thấy Vệ Phong đang đứng trước mặt, nàng như bắt được cọng rơm cứu mạng, xin hắn giúp đỡ: “Đình Chu biểu ca, chàng nhanh tới xem giúp thiếp sao Trĩ Ngôn lại khóc thế này?”

Vệ Phong mới từ pháp trường về, hắn mặc bộ trường bào màu xanh đen, đôi ủng và trên vạt áo dính vết máu không biết là của ai. Hắn nhìn đứa khóc nhè Tô Hi đang nâng lên đến trước mặt mình, hắn định duỗi tay ôm đứa bé nhưng được giữa chừng thì dừng lại, không muốn máu tươi trên người mình dính lên người con trai.

Có điều Trĩ Ngôn không nghĩ nhiều như phụ thân của nó. Tô Hi ôm nó trao cho Vệ Phong, bàn tay nhỏ của nó đụng vào tay của hắn, sau đó nắm chặt theo bản năng.

Kỳ lạ là khi Vệ Trĩ Ngôn nằm trong lòng của mẫu thân, nắm lấy ngón tay của phụ thân nó thì quả thật nó lập tức nín khóc.

Tô Hi ngẩng đầu lên, cong đôi mắt rồi nói: “Đình Chu biểu ca, dường như Trĩ Ngôn rất thích chàng đó.”

Lòng bàn tay nhỏ xíu mềm mại bao bọc lấy ngón tay của hắn, Vệ Phong cụp mắt nhìn đứa bé trắng nõn, cong môi nói: “Nhõng nhẽo hệt như mẫu thân nó vậy.”

Tô Hi giải thích: “Con nít hay khóc là bình thường thôi, con nhà ai mà không khóc chớ……” Nàng nói xong thì cảm thấy có gì không đúng, bèn bĩu môi nói tiếp: “Thiếp mới không nhõng nhẽo đâu.”

Vệ Phong cười khẽ, cúi đầu hôn lên má nàng một cái, cố tình nói: “Tiểu nhõng nhẽo, ta vào tắm rửa đây, lát nữa kêu ma ma ôm hai đứa nó sang phòng bên cạnh.”

Gần đây hắn bận rộn, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi ở bên nàng, tất nhiên không hi vọng bị hai tiểu bánh bao béo này quấy rầy.

Tô Hi mím môi gật đầu.

*

Dương ma ma và Liễu ma ma là nhũ mẫu của Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ, đều là người đàng hoàng, hai người cũng vừa mới sinh con xong không bao lâu nên có rất nhiều sữa, sau khi con cai sữa thì được phủ Tấn Vương mời tới.

Bởi vì cũng có con nên hai ma ma này rất cẩn thận. Hơn nữa Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ rất xinh xắn, hệt như cục bông dễ thương, vừa ngoan vừa đáng yêu khiến người ta yêu mến không thôi. Không chỉ hai ma ma này mà ngay cả bốn đại nha hoàn bên cạnh Tô Hi cũng rất yêu thích hai đứa bé này.

Dương ma ma và Liễu ma ma ôm Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ xuống, không bao lâu, Vệ Phong tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm.

Bởi vì tránh để hơi lạnh lây cho Tô Hi nên Vệ Phong ngồi trên ghế thêu cạnh mép giường, nói với giọng điệu bình thường: “Hôm nay ngực có bị trướng không?” Hắn nói tự nhiên cứ như đang thảo luận xem sáng nay ăn cái gì vậy.

Khuôn mặt của Tô Hi lập tức đỏ bừng, hờn dỗi nói: “Vệ Phong!”

May mà nha hoàn trong phòng đều lui xuống cả rồi. Đối diện với đôi mắt như cười như không của hắn, nàng ngại ngùng cắn môi, cuối cùng vẫn trả lời thành thật: “Sáng nay thiếp có hơi trướng đau…..Dương ma ma và Liễu ma ma tới giúp thiếp…” Còn ba chữ “Vắt sữa ra” thì sau đấy nàng nói nhỏ như muỗi kêu.

Chỉ thấy Vệ thế tử sa sầm mặt mày, đi tới và nói: “Hai bà ấy chạm vào nàng sao?”

Tô Hi khó hiểu, chớp đôi mắt to rồi gật đầu. Vắt sữa thì tất nhiên phải chạm vào rồi, sao sắc mặt hắn khó coi như thế?

Vệ Phong ngồi ở mép giường, nhìn chăm chú vào thẳng đôi mắt của nàng, lòng bàn tay phủ lên quả dưa mềm mại to lớn, chậm rãi trầm giọng nói: “Ấu Ấu, chỗ này chỉ mình ta được chạm vào.”

Tô Hi né ra sau, hất móng vuốt của hắn xuống, ban ngày ban mặt mà hắn làm gì thế? “Chàng không có nhà……Chẳng lẽ thiếp phải chờ chàng về sao?” Sau đó nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ngực trướng lên rất khó chịu.”

Vệ thế tử thực sự đã nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.

Tô Hi không biết nhà người khác có như thế không. Sữa của nàng cho Trĩ Ngôn Trĩ Ngữ bú đã bị Vệ Phong hút sạch trước khi ra ngoài. Hai đứa bé đứa này còn khóc to hơn đứa kia, quậy đến nổi nàng không còn cách nào cả. Cuối cùng, nhũ mẫu phải ôm xuống cho tụi nó uống sữa, sau đó tụi nó mới nín.

Tô Hi cảm thấy cần phải nói chuyện rõ ràng với Vệ Phong về vấn đề này.

“Thiếp còn chưa cho Trĩ Ngôn Trĩ Ngữ bú sữa lần nào, sau này lỡ tụi nó lớn không gần gũi với thiếp thì thế nào?”

Ngay sau đó, Tô Hi lập tức hối hận vì những lời nói này của nàng. Bởi vì mấy ngày tiếp theo, trước khi Vệ Phong ra ngoài đều đè nàng lên giường, hút sạch hết sữa của nàng mới chịu đi.

Vệ Phong khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, nói rõ ràng rành mạch: “Tụi nó là con trai, sau này là nam tử hán, suốt ngày cứ làm tổ trong lòng mẫu thân thì còn ra dáng vẻ gì nữa?”

Tô Hi tức giận lý luận với hắn: “Nhưng mà tụi nó còn chưa đầy tháng mà!”

Vệ Phong nhàn nhạt nói: “Phẩm cách này vốn nên bồi dưỡng từ nhỏ.”

“…..” Tô Hi không nói lại hắn, thầm trợn trắng mắt. Hắn nói cứ như hắn không quấn người vậy đó.

*

Lúc Trĩ Ngôn Trĩ Ngữ được trăm ngày, Tô Hi và Vệ Phong dẫn hai đứa bé vào cung gặp Chiêu Nguyên Đế và Lưu Hoàng Hậu.

Tô Hi vất vả mới qua hết kỳ ở cữ, trước tiên nàng tắm rửa sạch sẽ một lần, sau đó lại bôi mật bộ thơm ngào ngạt lên người, lúc này nàng mới cảm thấy có thể ra ngoài. Nhưng mà nàng vừa sinh con xong nên vóc dáng hơi thay đổi, vòng eo không còn nhỏ nhắn như khi trước, vì muốn nhanh chóng lấy lại vóc dáng nên nàng kêu Ngân Nhạn quấn chặt lụa trắng vài vòng quanh eo giúp nàng, sau đó mới ra ngoài.

Lưu Hoàng Hậu thấy Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ ngây ngô được quấn trong tã lót thì khẽ cười, khen ngợi: “Hai đứa giống Ấu Ấu, xinh xắn lắm.”

Vệ Đức Âm nghe Tô Hi dẫn hai tiểu đệ đệ tới thì phấn khích chạy tới, đứng bên cạnh Tô Hi. Nó ngửa đầu lên, giơ hai tay và nói: “Muội muốn nhìn cháu trai, Hoàng tẩu tẩu, Đức Âm muốn nhìn tiểu chất nhi.”

Sau khi Vệ Đức Âm được Hoàng Hậu dạy dỗ vài lần, cuối cùng cũng học được gọi Tô Hi là “Hoàng tẩu tẩu” thay vì là “Cô cô”.

“Tiểu chất nhi” này cũng là do Hoàng Hậu chỉ con bé.

Trước đó lúc Vệ Uyên tạo phản, tuy rằng y bắt con bé uy hiếp Chiêu Nguyên Đế nhưng không gây tổn hại gì cho con bé. Nhưng sau đó vì sợ hãi mà con bé trở nên im lặng trong một khoảng thời gian rất dài, Lưu Hoàng Hậu lo lắng nên sai người đến Tô phủ mời Tô Bách Vũ đến chơi với con bé. Nhưng khi con bé vừa mở miệng gọi Tô Bách Vũ là “Cháu trai Bách Vũ” thì cả khuôn mặt của thằng bé tối sầm lại, cả nửa ngày không thèm nói chuyện với con bé.

Gần đây Tô Bách Vũ cũng tới khá nhiều lần, thế nên Vệ Đức Âm mới dần dần hồi phục trở lại.

Tô Hi kêu nhũ mẫu đặt Trĩ Ngôn Trĩ Ngữ lên một bên trên giường La Hán, sau đó nàng sờ đầu nhỏ của Vệ Đức Âm và hỏi: “Đức Âm có thích cháu trai nhỏ không?”

Vệ Đức Âm gật đầu thật mạnh, “Dạ thích!” Con bé trả lời xong thì vội vàng chạy đến bên cạnh giường La Hán, trèo lên kế hai chiếc bánh bao mềm mại rồi tò mò chọc khuôn mặt của Trĩ Ngôn, sau đó lại xoa tay nhỏ của Trĩ Ngữ. Cuối cùng vui vẻ cười nói: “Cháu trai nhỏ đáng yêu quá ạ.”

Trĩ Ngôn bị người ta xoa mặt cũng chẳng phản ứng gì, ông thần chỉ nằm im nhắm mắt ngủ trong tã lót.

Nhưng còn Trĩ Ngữ thì thuận thế nắm lấy ngón tay của Vệ Đức Âm, vừa lè lưỡi làm nổi bong bóng lên, vừa giẫm cái chân mập mạp khiến tã lót bung ra. Vệ Đức Âm quay đầu, thấy Hoàng tẩu tẩu và mẫu hậu đang nói chuyện không chú ý tới bên này, bèn xung phong kéo một góc chăn màu đỏ chấm vàng, đắp lên lại cho cháu trai nhỏ.

Nhưng mà con bé chưa làm bao giờ nên vất vả lắm mới đắp cho thằng bé thì cháu trai nhỏ lại duỗi chân đạp ra. Vệ Đức Âm lo lắng đứa bé bị cảm lạnh, nên dùng hai tay nhỏ đè lại hai bên tã lót, căng thẳng nhìn Trĩ Ngữ.

Bây giờ Trĩ Ngữ không cử động được nữa, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm Vệ Đức Ấm, sau đó oà khóc lớn.

Vệ Đức Âm luống cuống, nhanh chóng bỏ tay ra khỏi tã lót, áy náy nắm bàn tay nhỏ của nó và nói: “Cháu trai nhỏ đừng khóc, hu hu, cô cô cho cháu hu hu.”

Tô Hi ngồi bên kia nghe được tiếng khóc, sau khi biết được nguyên nhân thì dở khóc dở cười. Nàng bế cậu nhóc mũm mĩm lên, khẽ vỗ sau lưng cho đứa bé, vừa dỗ dành vừa nói: “Đức Âm cô cô đang chơi với con mà, sao con lại khóc? Con xem ca ca đâu có khóc đâu.”

Trĩ Ngữ nằm sấp trong lòng của Tô Hi, cái đầu nhỏ gục lên vai nàng, khóc được một lúc rồi thút thít ngủ thiếp đi.

*

Bên phía này, sau khi Vệ Phong gặp Lưu Hoàng Hậu xong thì lập tức đến Ngự Thư Phòng gặp Chiêu Nguyên Đế.

So với tháng trước thì Chiêu Nguyên Đế đã ốm hơn rất nhiều, có lẽ chuyện Vệ Uyên tạo phản đã gây ảnh hưởng đến tinh thần của ông. Mặc dù bây giờ đã thái bình nhưng thân thể ông vẫn chưa khoẻ hẳn lại được. Chỉ thấy ông ngồi trên long ỷ, lật xem tấu chương, thỉnh thoảng dừng lại xoa ấn đường.

Vệ Phong hành lễ, “Tham kiến bệ hạ.”

Chiêu Nguyên Đế kêu hắn bình thân, sau đó liếc mắt nhìn đằng sau hắn rồi nói: “Sao không dẫn hai đứa nhóc đến đây?”

Vệ Phong nói: “Ấu Ấu đang nói chuyện với Hoàng Hậu ở Chiêu Dương điện, hai đứa bé không rời nàng được. Nếu Bệ hạ muốn gặp hai đứa thì để nhi thần kêu Ấu Ấu ôm đến cho ngài nhìn.”

“Không cần phiền, lát nữa trẫm đến Chiêu Dương điện nhìn là được.” Chiêu Nguyên Đế xua tay, chợt nhớ tới điều gì, bỗng sâu xa nói: “Nghe nói Tô Hi sinh được hai bé trai?”

(1) Lược tre:

bo-do-moi-cua-hoang-hau-135-0