*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoNgười lên tiếng là trưởng tử Hàn Bác Ngạn của Văn Uyên Các đại học sĩ, cũng là huynh trưởng của Hàn Ngọc Phức, năm nay 28 tuổi.
Y và Lệ Diễn cũng có quen biết, năm đó hai người cùng trường nên y biết Lệ Diễn không phải là người thuận tay trái, vì thế nên mới lên tiếng hỏi.
Hàn Bác Ngạn vừa nói xong thì mọi người xung quanh lập tức chú ý tới. Vệ Uyên đang đùa nghịch với cung tiễn lông chim trong tay, nghe vậy thì ngước mắt nhìn Lệ Diễn. Đôi mắt y đen như mực, sắc mặt không thay đổi nhưng tay cầm mũi tên thì siết chặt, đôi mắt hơi cụp xuống dừng trên cánh tay phải của Lệ Diễn.
Lệ Diễn đặt tay lên đùi, sắc mặt không thay đổi: “Khi nãy tay phải của ta vừa bị chuột rút.”
Gã nói xong thì lại cầm cung tiễn lông chim lên, nhắm thẳng vào miệng bình, lại chuẩn xác bắn trúng lần nữa. Mũi tên đụng trúng miệng bình vang lên âm thanh giòn giã.
Người cũng theo âm thanh ấy mà reo hò. Chỉ có trong mắt Vệ Uyên chợt loé lên sự lạnh lẽo, lần này Lệ Diễn nhìn như không khác gì khi nãy nhưng đối với người thuận tay phải mà nói thì cú nhắm khi nãy còn không chuẩn xác bằng dùng tay trái. Huống hồ lúc Lệ Diễn ném vào bình thì tay phải khẽ run, không rõ ràng lắm, người bên cạnh gã không chú ý nhưng lại bị Vệ Uyên tinh tường phát hiện ra.
Sau hai vòng, giữa sân chỉ còn lại Vệ Uyên, Vệ Phong, Tô Chỉ, Lữ Giang Hoài và Lệ Diễn.
Khoảng cách của bình càng lúc càng xa, ngoại trừ vòng đầu tiên Lệ Diễn dùng tay trái thì sau đó gã đều dùng tay phải.
Đến vòng này, Vệ Uyên là người chơi đầu tiên, y siết cung tiễn trong tay, bỗng cười nói: “Nếu cứ chơi như vậy thì không thú vị, không bằng chúng ta đổi cách so tài đi.” Y nói xong thì gọi Trần Cần tới rồi lấy một cây cung dài, chỉ về cây liễu bên kia bờ, nói: “Không bằng đặt chiếc bình ở chỗ kia đi, chúng ta bắn cung tiễn, ai bắn mũi tên vào trong bình thì sẽ thắng.”
Khoảng cách bên kia bờ và chỗ y đang đứng chắc cỡ 50 bước, miệng bình hướng lên trên càng thêm khó khăn hơn. Không chỉ phải nhắm đúng hướng, phải giữ lực bắn mà còn phải canh cả góc độ mũi tên rơi xuống, đúng là một cuộc so tài bắn cung của mọi người.
Mọi người không ai có ý kiến, Vệ Phong thu chân về, tuỳ tiện ngồi dưới lầu Tân Nhạn, không mấy hứng thú.
Hắn không có hứng thú với trò ném thẻ vào bình, hắn chỉ có hứng thú với Tô Hi mà thôi.
Vệ Uyên nhìn về phía Lệ Diễn đứng một bên, không biết vô tình hay cố ý mà hỏi: “Lệ công tử nghĩ thế nào?”
Lệ Diễn thấp giọng trả lời, không nhìn vào đôi mắt của Vệ Uyên, “Đều được.”
Vệ Uyên cười mỉa. Bắn tên không thể so với trò ném thẻ vào bình được, ném thẻ vào bình thì kiểm tra sức mạnh của cô tay, nhưng bắn tên lại cần kéo căng dây cung, toàn bộ cánh tay đều phải dùng sức. Nếu tay phải Lệ Diễn bị thương thì không thể hoàn thành chuỗi động tác này được.
Quả nhiên, lúc đến lượt của Lệ Diễn, gã rõ ràng chậm chạp hơn, cố gắng kéo căng dây cung, nhắm ở giữa không trung mà bắn một mũi tên. Nhưng mũi tên rơi xuống cách miệng bình khoảng nửa thước mà không rơi vào trong.
Cũng không có gì ngạc nhiên, kỹ năng bắn này vốn đã gian hiểm, trừ Vệ Phong và Tô Chỉ ra thì mấy người còn lại đều không bắn trúng.
Sau khi bắn xong, Lệ Diễn đưa cây cung dài cho cung nhân ở đằng sau, rồi đi về phía đám đông.
Chỗ này là Ngữ Hoa Viên, đằng sau là tẩm cung của phi tần, chắc là gã không đi được bao xa. Ánh mắt Vệ Uyên tối sầm, nhìn về phía tay phải mất tự nhiên buông thõng một bên của gã. Bởi vì hôm nay Lệ Diễn mặc trường bào màu tím than nên không nhìn ra được rốt cuộc cánh ta của gã có bị chảy máu hay không. Y vẫy tay gọi thị vệ Trần Cần ở đằng sau tới, nhỏ giọng sai: “Đi theo gã ta.”
Trần Cần đáp vâng. Ở bên kia, mấy con cháu thế gia đang khen ngợi kỹ năng bắn cung của Vệ Phong và Tô Chỉ.
Tô Chỉ trời sinh lạnh lùng khó gần, nên hầu hết mọi người đều vây quanh học hỏi tài bắn cung của Vệ Phong.
Ánh mắt Vệ Phong khẽ đảo sang bên kia, nhìn về phía Vệ Uyên và Lệ Diễn, hiếm khi lại dời mắt đi, bên môi là nụ cười như có như không.
*
Bên phía này, Chiêu Dương điện.
Bây giờ đang là giữa xuân trăm hoa đua nở, Hoàng Hậu mời nhóm mệnh phụ quý nữ cùng đến Ngự Hoa Viên ngắm hoa xem cảnh. Vệ Đức Âm bị dị ứng phấn hoa nên Hoàng Hậu để con bé ở lại Chiêu Dương Điện. Khi nãy trong điện vẫn còn náo nhiệt nay lập tức trở nên yên ắng, tất cả mọi người đi rồi khiến trong mắt Vệ Đức Âm hiện lên vẻ mất mát.
Tô Hi nhìn đến trong lòng mềm nhũn, bèn bảo sẽ ở lại chơi với con bé.
Phó Nghi bên kia đi tới cửa, không biết bỗng dưng nhớ ra điều gì mà dừng lại, nói với Dự Vương phi bên cạnh: “Nương, Bảo Nhi vừa mới đá con một cái, bây giờ con cảm thấy không khoẻ lắm, chắc sẽ không đi ngắm hoa mà ở lại đây ạ.” Bảo Nhi là nhũ danh của đứa con trong bụng Phó Nghi.
Dự Vương phi Tống thị hết sức quan tâm đứa con trong bụng nàng ta, bây giờ nghe thấy nàng ta nói thế, tất nhiên là đồng ý: “Vậy con ở lại nghỉ ngơi cho khoẻ đi, đừng để bị mệt.”
Phó Nghi khẽ gật đầu. Sau đó lại sai người nói với Lưu Hoàng Hậu một tiếng rồi xoay người trở vào trong.
Tô Hi và Vệ Đức Âm đang ngồi trên chỗ ghế sưởi trên giường (1). Lúc Phó Nghi đi vào thì Tô Hi đang nắm tay của Vệ Đức Âm, dạy con bé viết từng nét chữ.
Hai người ngồi một trước một sau, Vệ Đức Âm biết trong bụng của Tô Hi có em bé nên ngồi rất quy củ trong lòng Tô Hi, không dám cọ quậy. Phó Nghi mỉm cười bước lên, đi đến bên hai người và nói: “Đức Âm công chúa đang viết gì thế? Không biết có thể để thần nữ nhìn thử được không?”
Nàng ta vừa nói xong, khi nhìn thấy mấy chữ dưới ngòi bút thì ngẩn người.
Chữ viết trên giấy Tuyên Thành xinh đẹp có hồn, mềm mại như cây, uyển chuyển như gió, nét chữ thanh mảnh, quả nhiên là nét chữ đẹp. Rất có khí phái của Vệ phu nhân thời Đông Tấn.
Cho dù Phó Nghi có luyện chữ nhiều năm như vậy nhưng chỉ sợ cũng không thể viết được nét chữ như vậy. Nàng ta nhìn về phía bàn tay nắm tay nhỏ của Vệ Đức Âm, thon dài mịn màng, như hành như măng, trắng ngần không chút tì vết. Hướng lên trên nhìn là gương mặt trong sáng xinh đẹp kia của Tô Hi.
Phó Nghi cũng không biết nàng có thể viết được nét chữ cứng cỏi như thế.
Tô Hi dừng bút, ngước mắt nhìn Phó Nghi Nghi, hơi khựng lại rồi cười nhạt chào hỏi: “Nghi tỷ tỷ.”
Vệ Đức Âm cứ ngồi mãi trong lòng Tô Hi không chịu ra, con bé cười khanh khách, mất mát vừa rồi đã biến mất không thấy tăm hơi, nó nói: “Hi cô cô đang dạy ta viết ‘Danh Hiền Tập’ —– quân tử thường bình thản, tiểu nhân hay lo âu. Ngươi có muốn xem thử không? Ta viết có đẹp không?”
Con bé mới năm tuổi, tất nhiên là không thể do nó viết được mà là Tô Hi nắm tay nó viết. Nếu Phó Nghi gật đầu thì sẽ là đang khen ngợi Tô Hi. Nụ cười của Phó Nghi hơi khựng lại, hiếm khi lại nhẹ gật đầu, nói “vâng” một tiếng.
Vệ Đức Âm cực kỳ thoả mãn, ngửa đầu nhìn Tô Hi: “Hi cô cô, chúng ta tiếp tục viết đi, câu tiếp theo là gì vậy ạ?”
Tô Hi nhìn Phó Nghi gật đầu, sau đó tiếp tục dạy Vệ Đức Âm viết chữ.
Phó Nghi đi sang mặt khác của giường La Hán, ngồi xuống thưởng thức trà.
Vệ Đức Âm học rất vui vẻ, còn nghiêm túc hơn nhiều so với lúc sư phó dạy nàng ở thượng thư phòng. Nhưng dù sao con bé cũng còn nhỏ, hứng thú chỉ được ba phút mà thôi, không bao lâu thì nó không kiên trì được nữa mà nhắm mắt, gục vào lòng của Tô Hi rồi ngủ thiếp đi.
Tô Hi lo con bé ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh nên kêu Khương ma ma ôm con bé về phòng.
Sau khi Vệ Đức Âm rời đi, gác ấm chỉ còn lại Tô Hi và Phó Nghi. Tô Hi không thích ở chung một chỗ với Phó Nghi cho lắm, nàng bèn sai người thu dọn giấy và bút mực trên bàn nhỏ sơn màu đỏ hoa văn khảm ốc, sau đó đứng lên định đến hoa viên đằng sau ngắm hoa với mọi người.
Đúng lúc ở đằng sau có một nha hoàn đi ngang qua, trên tay bưng một chén trà Vũ Di (2) mới vừa pha xong, lảo đảo lui về sau, khay trà trên tay buông lỏng khiến hơn nửa chén trà Vũ Di ấy đổ lên người Tô Hi.
(2) trà Vũ Di: là một loại trà đen và trà ô long được trồng ở dãy núi Vũ Di phía bắc Phúc Kiến, Trung Quốc.
Nha hoàn kia là người của Phó Nghi, khi nãy Phó Nghi bảo muốn uống trà nên nàng ta lập tức ra ngoài pha. Bây giờ thấy gây ra chuyện, vội vàng hoảng sợ quỳ trên mặt đất, tự trách nói: “Nô tỳ đáng chết, xin Tấn Vương thế tử phu nhân bớt giận……”
Tô Hi nhíu mày, không nghĩ tới bên cạnh Phó Nghi lại có nha hoàn tay chân vụng về đến thế.
Cũng may chén trà ấy không quá nóng nên nàng không bị phỏng. Nhưng bị đổ nước trà như vậy khiến váy nàng bị ướt đẫm một mảng lớn, bên trên còn dính vài lá trà, chắc chắn không thể mặc bộ này tiếp được nữa.
Ngân Nhạn đứng bên cạnh tức giận, cũng trách mắng dùm Tô Hi: “Ngươi đi đường thế nào đây? Lỡ như đụng vào làm phu nhân của ta bị thương thì sao bây giờ?”
Nha hoàn kia co rúm người lại, ánh mắt nhìn về phía Phó Nghi cầu xin giúp đỡ.
Phó Nghi ngồi dậy vào giường La Hán và tiến về trước, thấy hôm nay Tô Hi mặc một chân váy mã diện màu trắng thêu trăm chim vờn hoa, bây giờ bên trên bị nước trà bắn tung toé khiến váy bị in lên màu vàng sẫm loang lổ, nhìn rất rõ ràng. Nàng ta nhíu mày, cũng mắng nha hoàn vụng về kia vài câu, sau đó xoay người nói với Tô Hi: “Hi muội muội, nha hoàn này của tỷ đã mạo phạm muội, tỷ xin lỗi thay cho nàng ta. Sau khi về nhất định sẽ phạt nàng ta thật nặng, nhưng muội cũng đừng tức giận.”
Tô Hi mím môi, nói không tức giận là giả, ít nhiều gì cũng hơi buồn bực. Hôm nay nàng ra ngoài không mang thêm xiêm y khác, bây giờ bị đổ trà lên xiêm y, lát nữa Hoàng Hậu nương nương và mọi người quay về thấy nàng như vậy, chẳng phải là rất thất lễ hay sao?
Phó Nghi nhìn ra được sự băn khoăn của nàng, bèn nói: “Đúng lúc hôm nay tỷ có mang thêm một bộ váy, dáng người của Hi muội muội cũng cỡ như tỷ, nếu muội không chê thì không bằng để tỷ lấy tới cho muội thay nhé.”
Bây giờ cũng chỉ có thể làm vậy thôi. Tô Hi do dự một lúc, sau đó gật đầu nói: “Cảm ơn Nghi tỷ tỷ.”
Phó Nghi khẽ mỉm cười, nói: ” Là do nha hoàn của tỷ thất lễ trước, muội không trách tỷ là được rồi, còn nói cảm ơn cái gì. Hi muội muội ở đây đợi ta một lát, tỷ sẽ về ngay.”
Tô Hi khẽ gật đầu.
Phó Nghi dẫn nha hoàn rời khỏi gác ấm, lúc đi đến hành lang thì bỗng dừng bước. Nàng ngước mắt lên nhìn tấm bảng, thấy ba chữ “Bồng Doanh Điện” bên trên thì đứng trước cửa một lúc, thấy xung quanh không có ai mới đẩy cửa đi vào.
Lúc đóng cửa lại, nàng hỏi nha hoàn đằng sau: “Đồ vật có mang đến không?”
Người nha hoàn kia cúi đầu, nào còn vẻ hoảng sợ nhút nhát khi nãy nữa, lấy một chiếc bình sứ màu xanh trời trong tay áo ra rồi đưa cho Phó Nghi và nói: “Có mang ạ, mời phu nhân xem thử.”
Phó Nghi cầm lấy, chỉ thấy thân bình sạch sẽ, không có viết gì bên trên, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì không thể nhìn ra được gì.
Nha hoàn cho rằng Phó Nghi không tin, bèn nói tiếp: “Phu nhân yên tâm, bà tử kia nói với nô tỳ thứ này không sắc không mùi, chắc chẳn người khác sẽ không ngửi được. Chỉ cần nhỏ một giọt vào trên lò hun thì cũng đủ mệ loạn thần trí của người ta……”
Phó Nghi siết cái bình, phất tay nói: “Ngươi lui xuống đi.”
Nha đầu kia bảo vâng, sau đó rời khỏi Bồng Doanh Điện.
Bồng Doanh Điện là sảnh phụ bên cạnh Chiêu Dương Điện, bình thường gần như không có ai, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng hiếm khi tới. Bên trong rất tiện nghi, giường nềm chăn gối đều được xếp ngay ngắn. Phó Nghi chầm chậm đi tới trước lò hun thuỵ thú màu vàng (3), khói xông lượn lờ, nàng ta theo lời nha hoàn nói mà nhỏ một giọt vào trong, sau đó dừng một chút, sợ một giọt không có hiệu quả nên lập tức nhỏ thêm hai ba giọt nữa.
(3) Thuỵ thú: văn hóa truyền thống Trung Quốc, nói chung rồng, phượng, rùa, kỳ lân, dũng mãnh được gọi là điềm lành, năm con vật có ý nghĩa khác nhau, mang tư duy truyền thống của người Trung Quốc trong việc cầu phúc lành. Vì vậy, nó thường xuất hiện trong các dinh thự, vương quốc và một số thiết bị để trừ tà và cầu nguyện, v.v. (hình minh hoạ bên dưới)
*
Lầu Tân Nhạn.
Vệ Phong ngồi ở dưới lầu, bỗng có một cung nhân mặc xiêm y xoè màu xanh đến bên cạnh hắn, khom người cung kính nói: “Thế tử gia, thế tử phu nhân bị phỏng nước trà, bây giờ đang nghỉ ngơi ở Bồng Doanh Điện ạ.”
(1) Noãn các:
(3) lò hun thuỵ thú màu vàng