Bồ Đề Kiếp

Chương 86: Linh hề




Editor: Vũ Linh

Tuy đó chỉ là hai tên tiểu yêu quái nhưng linh lực của ta đã bị mất sạch rồi, đối phó lại bọn chúng sẽ có chút khó khăn, nhưng thật kỳ quái, ta cảm thấy trong cơ thể mình vẫn còn một nguồn sức mạnh nào đó. Ta vút roi bạc lên đánh về phía bọn chúng, không lâu sau cả hai đã bị ta đánh cho không thể nhúc nhích, chuyện này cũng khiến ta sững người nửa ngày.

"Ngươi...Ngươi rốt cuộc là ai?"

Một tên giãy dụa chỉ tay vào người ta, nói xong được câu đó liền ngất đi. Ta nhìn thử, xác định là bọn chúng không tỉnh lại được nữa mới lần mò lấy cái chai ra. Vừa cầm được vào tay thì hai tên yêu quái này liền tan biến.

Xem ra sức mạnh ta vừa sử dụng quá lớn rồi.

"A Di Đà Phật..." Ta thở dài, xưa nay ta chưa từng giết người, lần này quả thật là bất đắc dĩ, hy vọng hai yêu quái này nếu có kiếp sau thì đừng làm chuyện hại người nữa.

Cầm lấy cái chai lui vào một căn phòng, ta gọi thử, "Chiết Lan, ngươi có ở trong này không?"

Từ trong chai có người đáp lại thật, "Vị cô nương này, làm phiền cô nương mở nắp bình thả ta ra ngoài".

Ta ngẩn người, hắn không phải là Chiết Lan. Cũng chẳng sao, tốt xấu cũng coi như cứu được một mạng. Ta mở nắp chai giải thoát cho hắn.

Trước mặt ta liền xuất hiện bóng áo xanh mờ mờ, hắn cúi người nói, "Đa tạ cô nương cứu giúp, ngày sau tại hạ nhất định sẽ báo đáp".

Ta nhiu mi, "Ngươi là tiên nhân?"

"Phải, tại hạ vừa mới nhập tiên tịch".

"Vậy sao ngươi vào trong này?"

Hắn cười khổ, "Chuyện này...Ta vốn muốn tới Trú Tiên Thành, không ngờ pháp lực thâó quá nên vào nhầm kết giới, sau đó không cẩn thận bị bắt tới đây".

"Ngươi cũng đi Trú Tiên Thành à?"

"Cô nương cũng muốn tới đó sao?"

Ta gật gật đầu, "Có điều bây giờ ta chưa đi được".

"Thì ra là thế! Có điều cô nương cũng đừng nán lại chỗ này lâu quá. Hiện giờ tại hạ đang vội nên không thể chờ cô nương được".

Ta khoát tay, "Ngươi cứ đi đi. Đúng rồi, ngươi có biết đường đến Trú Tiên Thành không?"

"Đương nhiên là biết. Đi đến cổng vào của Trú Tiên Thành, chính là viện phía sau của tòa lâu, sẽ thấy một cái giếng cạn, đến lúc đó cô nương chỉ cần nhảy xuống là được".

Ta gật đầu, "Hóa ra là phải nhảy xuống giếng...Nhưng nơi vào thành đặt ở đó có hơi...lộ liễu rồi".

"Cô nương không cần lo lắng, chỗ đó có kết giới, yêu quái không vào được đâu". Nói xong hắn lùi người đi, "Cô nương bảo trọng, tại hạ tên là Thanh Niệm, bao giờ tới Trú Tiên Thành cô nương cứ tới tìm ta. Tại hạ xin cáo từ trước".

"Ngươi cũng cẩn thận".

Thanh Niệm liền vội vàng rời đi. Lúc này ta mới giật mình, đáng lẽ phải bảo hắn đưa ta về phòng mới phải, hiện giờ ta không biết là mình đang ở đâu nữa...

"Ngươi chính là hồn phách chạy trốn đây mà. Thật sự không uổng công sức".

Ta nhíu mày, xem ta Chi giới quỷ quái này thật nhỏ, ta vừa mới thoát khỏi hang sói lại chui vào hang hổ rồi.

Ta nghe thấy tiếng bước chân của người kia càng ngày càng tiến gần, ta bất giác lùi về sau.

"Nhìn ngươi cũng không có linh lực, chi bằng ngoan ngoãn chịu trói đi. Ta đảm bảo sẽ không làm thương ngươi".

Ta cảm giác hắn đang áp sát vào mình, liền nhanh chóng sử dụng toàn lực phóng roi bạc về hướng hắn. Không ngờ hắn không hề hấn gì, ngược lại roi bạc còn bị hắn chế trụ, cả người ta bị xô vào tường, đau đến run người.

Hắn cười lạnh, "Đừng uổng phí khí lực nữa, nội lực trong người ngươi cũng chỉ đủ để ứng phó với hai tiểu yêu quái thôi, hoàn toàn vô dụng với ta".

Ta sững sốt, nội lực? Hóa ra nguồn sức mạnh còn sót lại trong cơ thể ta là nội lực. Lúc này lại nhớ đến ngày trước, lúc Nam Cung ngày ngày nhốt ta trong Ngự Thiên Viên luyện công. Nhưng sao lúc trước ta không nhận ra được nội lực này nhỉ?

Ôi, dù sao bây giờ cũng không nghĩ được nhiều nữa. Người kia đã qua đây, ta cố gắng đứng lên, nhưng trong người không có tu vi nên thật sự vô dụng, ta cố gắng thế nào cũng không đứng lên được.

Thân ảnh của người hắn càng lúc càng gần, trên tay hắn hình như còn cầm một thứ gì đó, miệng cũng lẩm nhẩm chú ngữ. Đầu ta bỗng choáng váng, liền ngất đi.

Lúc tỉnh lại thì không biết mình đang ở đâu, chỉ thấy xung quanh trống rỗng. Sờ soạng thử xung quanh, ta không khỏi thầm than, e là đã bị nhốt trong chai thu hồn phách rồi.

Bỗng cái chai bị lắc lắc, ta cũng theo đó mà ngã lung tung.

Bên ngoài có tiếng người nói chuyện, "Đại điển sắp bắt đầu rồi, không biết Quân thượng sẽ thích cống phẩm của ai nhất đây".

Người khác đáp lời, "Đúng thế, năm ngoái Quân thượng chọn cây Khỏa Linh, năm nay không biết có thế không?"

"Tâm tư của Quân thượng thật khó đoán".

Hóa ra Quân thượng của Chi giới quỷ quái này cũng có chút cổ quái, kì dị, ta còn tưởng là một ông già âm hiểm giả tạo chứ.

Hình như bọn họ đang chuyển cống phẩm đến nơi nào đó, ta ở trong chai cũng bị lắc lư lên xuống. Một lúc sau thì lại có người nói, "Quân thượng, đây là hồn phách mới bắt được".

Rất nhanh ta bị cầm lấy, giọng nói trẻ con non nớt của một đứa trẻ vang lên, "Hồn phách này tốt đấy, ai dâng lên thế? Trọng thưởng cho hắn đi!"

"Vâng!"

Hắn lại lắc lắc cái chai, sau đó hắn nói, "Phật tử sinh chấp niệm à? Lần đầu tiên ta thấy đó!" Hắn gõ gõ vào chai, "Phật tử, ngươi tên gì?"

Ta ghé sát vào chai, đầu vẫn còn choáng váng, khôgn trả lời hắn.

"Phật tử?" Tên Quân thượng này hình như cảm thấy ta rất thú vị, hắn lại gõ gõ, thầm thì nói, không phải là bất tỉnh rồi chứ?"

Hắn vừa dứt lời, ta liền cảm thấy trời đất đảo lộn, sau đó bị ngã nằm lên một tấm nệm mềm mại.

"Này, Phật tử!"

Hắn kéo kóe cánh tay của ta. Ta đành trả lời, "Ta là Linh Nhược".

Hắn khẽ cười, âm thanh trẻ con đáng yêu lại vang lên, "Hóa ra là Tiểu Linh Nhược..."

Ta cả kinh, nhíu mi nói, "Không được gọi ta như thế!"

"Vì sao? Ngươi nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai nghìn tuổi, còn ta đã được một vạn tuổi rồi đó!"

Ta ngớ người, mở to mắt cố nhìn rõ bộ dáng trước mặt, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhỏ của hắn thôi.

Hắn quơ quơ tay trước mặt ta, "Mắt ngươi không nhìn rõ à?"

Ta gật đầu, "Mắt ta bị thương, chỉ nhìn được mờ mờ thôi".

"Ra vậy! Chúng ta làm giao dịch đi, ta cho ngươi mượn đôi mắt, ngươi kể cho ta nghe chuyện cũ được không?"

"Kể chuyện cũ?"

"Đúng thế, ngươi là Phật tử, còn có phàm tâm nữa, bây giờ lại rơi vào Chi giới quỷ quái. Ngươi hẳn là có không ít chuyện thú vị, ngươi kể cho ta nghe, ta liền cho ngươi một đôi mắt hoàn hảo, thế nào?"

Ta nghĩ một chút rồi hỏi hắn, "Mắt thì thôi đi. Nhưng ta có thể kể chuyện cho ngươi, có điều ta kể xong rồi ngươi phải để ta đi".

Hắn trầm tư một lúc lâu rồi mới nói, "Thành giao!"

Nói xong, hắn liền kéo ta ngồi một chỗ, sau dó lại quơ quơ tay trước mặt ta. Ánh mắt của ta dần dần sáng lên, chốc lát sau một đứa nhỏ bộ dạng đáng yêu tuấn tú đã hiện rõ trước mắt.

"Ngươi chính là Quân thượng?" Ta nhìn hắn, có chút khó tin.

Hắn gật gật đầu, "Phải, là ta là ta. Ngươi cứ gọi ta là...Ờm...Ngươi tùy tiện gọi ta thế nào cũng được, ta cũng không biết tên mình là gì nữa..."

"Sao ngươi lại không biết tên của mình?"

"Bọn chúng gọi ta là Quân thượng, không ai nói cho ta biết tên thật của ta là gì".

Ta không khỏi than nhẹ, hóa ra tên nhóc Quân thượng này cũng thật đáng thương.

"Ta tên là Linh Nhược, nếu ngươi không ngại ta sẽ gọi ngươi là Linh Hề, được không?"

Hắn có chút đăm chiêu gật gật đầu, "Linh Hề...Tên này cũng hay đấy! Không ngờ Phật tử ngươi thật thông minh!"

Ta cười cười, trong lòng có chút mất mác, nếu ta thật sự thông minh sẽ không sinh chấp niệm rồi không quay về được, cũng sẽ không bị lạc vào kết giới này...

"Ngươi mau kể cho ta đi. Sao ngươi lại sinh phàm tâm? Sao lại chạy vào đây?" Hắn lôi kéo tay ta, bộ dạng thật đáng yêu.

Ta không nhịn được xoa xoa đầu hắn, cười nói, "Đừng sốt ruột, chuyện này kể ra rất dài".

Linh Hề nhíu mi, ôm đầu lầm bầm, "Không được sờ đầu ta, ta hơn ngươi một vạn tuổi đó!"

Ta trừng mẳt nhìn hắn, "Nhưng ngươi nhỏ hơn ta".

Chợt ta lại nhớ đến Lạc Trần, lúc trước hắn cũng như vậy với ta, rõ ràng cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, kém ta những hai nghìn tuổi...

"Ta chỉ đang ngụy trang thôi, ta còn một bộ dáng khác. Sợ ngươi nhìn thấy sẽ hoảng nên ta cố ý để bộ dạng này đó!"

"Thật không? Ngươi cho ta xem thử đi".

Linh Hề khoát tay, "Không được không được, nếu ngươi sợ đến mức ngất đi thì còn ai kể chuyện cho ta nghe nữa. Ta nhàm chán đã hơn một vạn năm rồi, thật vất vả mới tóm được một hồn phách thú vị lại không sợ ta như ngươi".

Ta cười cười, sau đó bắt đầu kể cho hắn nghe, từ chuyện Ức Cẩn bắt ta xuống nhân gian rồi chuyện của Lạc Trần.

Nói chuyện sang tận trưa ngày hôm sau, nhưng ta mới chỉ kể đến đoạn Lạc Trần và ta đi xem hội chủa. Linh Hề vẫn hăng hái nghe, lúc này hắn bỗng ôm bụng nhíu mày, "Ta đói bụng quá!"

"Hóa ra quỷ cũng biết đói bụng".

Hắn nhìn ta, "Đương nhiên!" Nói xong hắn nhảy xuống giường rồi kéo ta ra bên ngoài, "Ngươi đi theo ta, ta mang ngươi đi ăn cái gì đó".

"Linh Hề nói đi là đi, động tác rất nhanh, chốc lát sau chúng ta đã tới một căn phòng chứa đầy cống phẩm.

"Hồn phách ở đây đều có thể ăn. Ta với ngươi xem ra cũng có duyên đấy, ngươi chọn đi!"

Trước mắt là một đống chai lọ to nhỏ, bên trong là những hồn phách khác nhau, trong phòng tràn ngập âm thanh gào góc kể lể, ta nghe thấy mà khổ sở.

"Ngươi không thả bọn họ ra sao?"

Linh Hề không để ý nói, "Ta quên mất, ngươi là Phật tử nên không ăn cái này..." Nói xong, hắn lấy một cái chai rồi mở nắp ra, nhanh chóng dốc ngược chai đỏ hồn phách vào miệng rồi nuốt xuống.

"Ngươi..." Ta còn chưa kịp ngăn lại hắn đã nuốt rồi.

Tiếng khóc lóc sợ hãi của những hồn phách xung quanh lại càng to hơn, ta không biết làm sao cho phải.

Linh Hề ném cái chai đi, lại kéo a ra ngoài, "Ta ăn nó rồi, ta mang ngươi tới nơi có thể ăn được".

Ta nhìn khuôn mặt ngây thơ của hắn, trong lòng lại không khỏi thở dài. Ta khẽ căn môi tránh bàn tay của hắn.

"Ta không ăn".

Linh Hề ngẩn người, quay đầu nhìn ta, "Vì sao? Ngươi không còn linh lực nữa rồi, phải ăn thứ gì đó bổ bổ mới khỏe được".

Ta lắc đầu, "Ta không ăn, để ta kể cho ngươi xong chuyện đi".

Linh Hề mếu máo, lẩm bẩm nói, "Thôi được rồi, ta biết là ngươi đang tức giận, ta không nghe chuyện cũ nữa, ngày mai kể sau đi!"

Dứt lời hắn liền xoay người chạy ra ngoài.