Bồ Đề Kiếp

Chương 7: Khiêu chiến Tề vương




Bỗng có một âm thanh phá vỡ bầu không khí im lặng, người đến chắc cũng là đi ra từ yến tiệc.

“Là tiểu thư Tiết gia?” Âm thanh của nam tử nghe có chút khàn. Ầy, giọng của Lạc Trần vẫn là hay hơn nhiều.

Ta ở trong nghe thấy được tiếng sột soạt của quần áo, rồi nghe thấy Tương Tư cung kính hô: “Tề vương”

A....Không ngờ lại là Vương gia, xem ra yến hội kia rất nhàm chán, đến Vương gia cũng đi dạo tới đây.

Lúc này Lạc Trần cũng xoay người, hướng về phía Tề vương thi lễ. Ta còn nghe được ra mùi vị không thoải mái của người này, tuy hắn là Vương gia, nhưng nghe tiếng nói của hắn cũng biết được đây là người dũng mãnh, thiện chiến, bá đạo. Đặc biệt là hắn đang cắt ngang cuộc nói chuyện của Tương Tư và Lạc Trần....Tuy rằng Tương Tư bị cự tuyệt, nhưng hiển nhiên vẫn có thể cứu vãn được tình hình. Mà Tề vương xông vào thế này, xem chừng còn không định rời đi mà còn ở lại nói chuyện với hai người bọn họ.

Tề vương trong giọng nói mang theo ý cười: “Tiết tiểu thư sao lại cùng một chỗ với Lạc Trần công tử thế này....”

Trong lòng ta không khỏi hừ hừ vài cái, thật không nghĩ tới thân là Vương gia mà lại lắm chuyện như vậy, chuyện người khác hẹn hò cũng muốn hỏi.

Mà Tương Tư chỉ có thể làm bộ như không có việc gì: “Vừa rồi ta thấy chán nên đi dạo một chút, mẫu thân lo lắng nên bảo Trần ca ca đi tìm“.

Tề vương nghe xong, liền không nói gì nữa.

Qua một lúc, Tề vương lại nói: “Hóa ra là vậy...Bây giờ yến tiệc đang náo nhiệt, tất cả mọi người đều tham gia, Tiết tiểu thư cũng nên mau trở lại đi“.

Tương Tư gật nhẹ đầu, hướng về Tề vương thi lễ, rồi cùng Lạc Trần trở lại.

Càng về sau yến hội càng chán, Hoàng đế nói mấy câu, rồi thưởng cho gánh hát. Cuối cũng không biết là ai lên tiếng đề xuất để các tiểu thư tỷ thí, khiến Hoàng thượng thích thú, vội nói: “Bao năm qua đều là nhóm Vương gia tham gia tỷ thí, hiện giờ để các tiểu thư tỷ thí cũng tốt“.

Thế là các quan viên đều len lén nhẹ giọng bàn tán, dường như hết sức vui mừng, nhưng vẫn khiêm tốn đáp lại rằng nữ tử nhà mình tài nghệ còn vụng về.

Sau đó các nữ tử lần lượt lên đài biểu diễn cầm - kỳ - thi- họa, cuối cùng cũng đến lượt Tương Tư. Ta rất hiếu kỳ, nên liền từ trong túi hương chạy ra hiện thân, đứng ở một bên nhìn Tương Tư..

Chỉ thấy Tương Tư không kiêu ngạo đi lên đài, mượn một thanh kiếm bên cạnh người hầu, tiếp đó trở lại chính giữa vũ đài. Nàng vung tay lên theo âm thanh của đàn sáo, múa kiếm nhanh nhẹn, hình ảnh này trong màn đêm, thật khiến người khác động tâm.

Đến cả ta cũng nhìn không dời mắt được, không nghĩ Tương Tư còn có bản lĩnh này, khó trách Ức Cẩn nhờ ta giúp nàng mà không phải người khác, quả thật không giống nữ tử bình thường.

Đương nhiên sau bài múa kiếm của Tương Tư, những tiếng vỗ tay trầm trồ vang lên không dứt. Tương Tư vẫn thản nhiên cười, cúi người rồi đi xuống.

Màn tỷ thí của các tiểu thư cũng kết thúc, Tương Tư là người thắng cuộc. Hoàng đế ban lệnh trọng thưởng lớn, rồi bỗng nhắc tên Lạc Trần, còn cả Tề vương trước giờ vẫn luôn hiếu chiến, bảo họ cùng tham gia tỷ thí.

Công phu của Lạc Trần rất tốt, nhưng Tề vương cũng không phải chỉ có hư danh. Ta đứng dưới đài không khỏi có chút lo lắng. Cũng may đợt tỷ thí này nói rõ luật, cả hai đều cùng kiếm gỗ để tránh bị thương.

Màn tỷ thí bắt đầu, Tề vương tấn công là chủ yếu, Lạc Trần cũng lấy lui làm tiến, mỗi chiêu thức đều rất nhẹ nhàng, dần dần từng bước áp sát Tề vương. Cuối cùng hai người ngang tay.

Hoàng đế rất phấn khích, không ngừng trầm trồ khen ngợi, ban thưởng cho cả hai, còn phong cho Lạc Trần một chức quan không lớn không nhỏ.