Bồ Đề Kiếp

Chương 69: Khéo mồm khéo miệng




Nam Cung cứ thể ngủ nguyên một ngày. Trong lúc trông hắn ngủ, chỉ cần thấy hắn hơi nhíu mi hoặc khẽ rên đau là ta liền thi tháp niệm Thanh tâm chú, sau đó hắn lại ngủ tiếp.

Nam Cung đã chịu không ít tra tấn chỉ vì chú thuật đó.

Lúc hắn tỉnh lại thì trời đã tối, tinh thần có vẻ tốt hơn rất nhiều, sau đó lại trở về với bộ dạng thích khi dễ người khác.

“Đồ nhi ngoan, hiện giờ sư phụ rất đói, ngươi đi bảo người làm bữa tối mang tới đây, chúng ta dùng bữa ở đây luôn“. Nói xong, hắn lại dặn, “Nếu gặp phải Nhiễm Nhi cũng đừng nói chuyện với nàng ta, ngươi chỉ cần bảo với Cẩm Tú là được rồi. Chắc nàng ta đứng ngoài đợi cũng lâu rồi“.

Ta gật gật đầu. Xuống lầu thì thấy đúng là Nhiễm Nhi và Cẩm Tú đang đứng canh ở ngoài. Ta nghe theo lời Nam Cung, lập tức tới bên Cẩm Tú bảo nàng mang bữa tối tới đây.

Cẩm Tú đáp lời rồi lui đi. Lúc này Nam Cung lại từ trên lầu đi xuống.

“Tiểu đồ nhi, lại đây“. Nam Cung dựa vào cầu thang, vẫy tay gọi ta.

Thấy sắc mặt của Nhiễm Nhi đang dần trở nên khó coi, ta liền chạy qua đó.

Nam Cung đợi ta đến bên cạnh, không nói hai lời liền quàng tay qua vai ta. Nhìn dáng vẻ bên ngoài thì rõ gầy mà sao nặng thế không biết!? Bị hắn tựa vào nên ta không khỏi chập choạng lui về phía sau nửa bước.

“Chậc chậc, tiểu đồ nhi, ngươi cần luyện tập thân thể nhiều hơn mới được. Sư phụ mệt quá nên mới dựa nhờ vào ngươi, mà mới dựa được một tí ngươi đã không chịu nổi rồi. Sau này chẳng may ta ngủ quên ở ôn tuyền, có phải ngươi sẽ lôi sư phụ về như con lợn chết đúng không hả?”

Nghe thế ta cười phá lên, không ngờ hắn đem so sánh chính mình với con lợn chết, không ngờ...ha ha.

Lúc đi đến gần cửa, Nam Cung bỗng dừng lại. Hắn chậm rãi quay đầu về phía Nhiễm Nhi, lạnh lùng nói: “Sao ở đây vẫn còn một người thế này?”

Nhiễm Nhi ngẩn người, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất cùng sợ hãi, sau đó mới tròn mắt lên tiếng, “Đại tế ti....”

Nam Cung cũng chẳng liếc nàng ta lấy một lần, chỉ than nhẹ, “Ngươi nên làm tròn bổn phận của mình. Làm chuyện gì cũng phải có chừng mực, mấy năm qua ngươi còn làm rất tốt, bổn tọa thấy ngươi được việc nên mới giữ lại bên người, nhưng gần đây càng lúc càng làm càn“.

Nhiễm Nhi chấn động, vội quỳ xuống, “Nhiễm Nhi biết sai rồi, xin Đại tế ti trừng phạt“.

Nam Cung cười cười, lại nhìn về phía ta, “Tiểu đồ nhi, ngươi nói xem nên trừng phạt nàng ta như thế nào đây?”

Ta nhíu mi, “Đó là chuyện của ngươi, đừng lôi kéo ta làm người ác“.

Nam Cung ngớ người, “Tiểu đồ nhi của ta ngày càng thông minh đấy nhỉ?!” Nói xong hắn mới quay về phía Nhiễm Nhi, “Thế này đi, phạt ngươi quét đường ở phía sau núi, một tháng không được bước vào Ngự Thiên Viên, ngươi bằng lòng không?”

Nhiễm Nhi cắn môi, gật đầu nói, “Nhiễm Nhi nhận tội“.

Dứt lời nàng ta đứng dậy rời đi. Bên ngoài trời đang mưa, nhưng nàng ta dường như không hề để ý, cứ thế bước đi.

“Ài...Cái người này, đi như thế kiểu gì cũng bị nhiễm phong hàn“. Ta không khỏi than thở.

Nam Cung tựa gần vào người ta một chút, “Ngươi lo cho nàng ta làm gì! Mau đưa sư phụ vào trong, nếu không thân thể nhỏ bé của ngươi cũng sẽ bị sư phụ dựa đến mỏi đấy“.

Ta hừ hừ, mau mau dìu hắn vào trong. Để hắn ngồi lên ghế xong ta thấy thoải mái hơn nhiều.

Đúng lúc này Cẩm Tú và hạ nhân mang đồ ăn vào bày lên bàn. Ta nhìn một bàn đầy đồ ăn, mà toàn là đồ chay.

Đợi bọn họ lui ra hết, ta mới quay lại nhìn chằm chằm vào Nam Cung. Tuy ta không ăn được đồ tanh mặn, nhưng hắn thì có thế đâu cơ chứ?!

“Nhìn cái gì mà nhìn“. Hắn buồn cười lắc lắc đầu, “Hôm nay sư phụ bắt đầu cùng ngươi ăn chay, cũng giúp trì hoãn được chú thuật trên người luôn“.

Dứt lời hắn liền cầm đũa hướng tới đĩa rau. Có điều hôm nay hắn bị thương nặng, ngay cả gắp rau mà tay cũng run run. Vừa nãy tựa vào người ta mà đi như vậy chắc là hết sức thật rồi.

Ta thở dài, liền gắp rau bỏ vào bát hắn.

Nam Cung híp mắt, “Không ngờ sư phụ ở trước mặt đồ đệ cũng có lúc mất mặt đến vậy“.

“Cứ cho là để cảm tạ ân tình của sư phụ nên hôm nay đệ tử hầu người dùng bữa đi“. Ta gắp mỗi đĩa một ít, bỏ hết vào bát hắn. Thấy hắn ngồi im ta liền nghĩ chắc là sức để tự ăn cơm cũng chẳng còn nữa. Ta lại nhẫn nại, gắp thức ăn tới trước miệng hắn.

“Sư phụ, mời người dùng bữa“.

Nam Cũng bày ra bộ dáng lười biếng, nhẹ gạt mấy sợi tóc trước mắt mình rồi mới từ từ mở miệng để ăn. Ăn được một lúc, còn không quên trưng ra vẻ mặt hài lòng, gật gật đầu vài cái.

“Cơm đồ nhi hầu hạ có khác, sơn hào hải vị ngày thường còn thua xa“.

Ta hừ một tiếng, không thèm để ý đến lời hắn nói. Tiếp tục công việc gắp đồ ăn bón cho hắn.

Cuối cùng Nam Cung cũng ăn xong được một bát cơm. Ta cảm tưởng như tay mình rã rời hết cả ra rồi nên cũng không có tâm tình dùng bữa nữa. Ta liền gọi Cẩm Tú tới dọn bát đũa rồi chuẩn bị về nghỉ ngơi.

Thế nhưng tên Nam Cung vẫn lôi kéo ta, “Tiểu đồ nhi, đừng đi vội, sư phụ vẫn chưa tắm rửa đâu“.

“Tắm rửa mà cũng bắt ta hầu ngươi sao? Bình thường tìm ai hầu hạ thì bây giờ cứ tìm người ấy đi!” Nói xong ta không thèm để ý đến hắn nữa, định rời đi.

Nam Cung đột nhiên ập người bám vào sau lưng ta.

“Đồ nhi ngoan, hôm nay mưa nên không thể tới ôn tuyền được. Nhiễm Nhi vừa rồi cũng bị ta đuổi đi. Ngươi thật sự nhẫn tâm để ta chôn mình trong nước sao? Sáng mai ngươi đến đây nhìn thấy được xác lạnh của sư phụ, ngươi nhất định sẽ áy náy...”

Ta bị Nam Cung nói một thôi một hồi, hít sâu mấy lần rồi hạ quyết tâm đi giúp hắn tắm.

Nói là giúp hắn tắm, nhưng cũng may là có bình phong che chắn, ta chỉ việc an phận trông chừng phía ngoài thôi.

“Tiểu đồ nhi“.

“Sao thế?”

Hắn cười khẽ, “Hộp gỗ ta đưa cho ngươi, ngươi có mang theo người không?”

“Không, mà rốt cuộc đó là cái gì thế?”

Nam Cung im lặng một chút rồi mới thấp giọng nói, “Ta biết ngươi nghi ngờ ta, nhưng hộp gỗ kia thật sự không làm hại đến ngươi. Nó sẽ giúp ngươi che đi linh khí. Người biết dị thuật trên thế gian này cũng không ít, ta chỉ lo tâm tư ngươi đơn thuần, đến lúc đó để người ta phát hiện ra thân phận thật của ngươi, rồi mang ngươi đi luyện đan này nọ, một chút pháp thuật của ngươi sợ là không cứu được chính mình đâu“.

Ta hừ hừ, “Ta đúng là ngu quá, cho nên lúc này mới bị ngươi lừa tới chỗ này, còn phải giúp ngươi khống chế chú thuật“.

Nam Cung trầm mặc một lát rồi lại cười, “Ngươi đúng là càng ngày càng biết khua môi múa mép. Có điều ngươi hận ta cũng bằng thừa, ít nhất ta cũng đâu có lấy mạng của ngươi. Nhưng người khác nhất định sẽ không thế. Tốt nhất ngươi cứ mang theo hộp gỗ kia bên người đi! Ngộ nhỡ có người pháp thuật cao cường muốn lấy mạng ngươi hoặc đả thương ngươi, hộp gỗ kia cũng có thể bảo vệ ngươi một mạng“.

Ta im lặng, sau đó lại nhắc đến chuyện huân hương.

“Đã như thế, vậy ngươi cũng nói rõ cho ta biết, lúc trước ngươi bảo ta dùng huân hương kia là có ý gì? Huân hương đó cũng vô hại sao?”

“Người thường ngửi mùi đó sẽ sinh ra ảo giác, thậm chí sẽ bị người khác khống chế. Yêu quái tầm thường hay bán tiên ngửi thấy được cũng sẽ bị ngất đi, nếu có định lực không cao còn bị biến thành giống người thường. Nhưng nếu là là người có mấy trăm năm tu vi thì sẽ không bị thế, nên huân hương này với ngươi không có ảnh hưởng gì cả. Ta chỉ là muốn xem xem pháp lực của ngươi có chịu nổi hay không thôi.”

“Ngươi chỉ toàn nói dối, ta không thèm tin“. Ta chống đầu lẩm bẩm. Bỗng thấy trên bàn hắn có mấy thứ thú vị, ta liền chạy qua đó xem.

Ta vừa cầm đồ lên xem thì Nam Cung lên tiếng, “Thích mấy thứ này sao?”

Ta giật mình quay đầu lại thì thấy hắn đã mặc y phục chỉnh tề đứng ở một bên nhìn ta cười.

“Ngươi...sao đi mà không phát ra tiếng động thế hả?” Ta vỗ vỗ ngực.

“Thế mà đã dọa ngươi sợ rồi, có phải ngươi đang làm chuyện gì trái với lương tâm không hả?” Hắn cũng cầm một đồ vật lên nhìn ngắm.

“Ta thì có thể làm ra chuyện gì trái lương tâm chứ! Nhưng ngươi thì có đấy! Làm bao nhiêu việc trái lương tâm mà không thấy tự hổ thẹn!”

Nam Cung trợn mắt, “Vậy ngươi nói ra xem, ta đã làm chuyện gì xấu nào?”

Ta sững sờ, liền một thôi một hồi đem chuyện hắn lừa ta ra nói.

Nam Cung híp mắt, “Đầu tiên, ngươi tới đây không phải là do ta. Thứ hai, ta thân là Đại tế ti, cho ngươi làm đồ đệ của ta đã là giúp ngươi lên mặt với bốn trưởng lão lắm rồi. Thứ ba, ngoại trừ có mấy chuyện ta giấu ngươi ra, ngươi có thấy ta bạc đãi ngươi khi nào không hả? Có thấy ta làm thương ngươi lần nào không hả?”

Ta nhíu mày, lắp bắp nói, “À thì...đúng là ...không...không có“.

“Vậy thì được rồi! Ngươi là đồ nhi của ta, lại là một Phật tử, cứu ta thoát khỏi thống khổ thì có gì mà không thể?”

Đúng là không nói lại hắn! Cái tên này thật giống Lạc Trần, đều khiến người ta không có cách nào phản bác lại cái mồm khéo ăn khéo nói.

“Được rồi“. Nam Cung vừa lòng chớp chớp mắt, đặt vào trong tay ta vật gì đó, “Tặng ngươi thứ này, coi như là quà báo đáp hôm nay ngươi giúp ta đi. Ngươi cứ yên tâm, đây là hạt Dạ minh châu dùng để làm khuyên tai thôi, không tin ngươi thử đeo đi“.

Ta xem xét một hồi, thấy không có gì bất thường, cũng không từ chối hắn nữa mà nhận lấy rồi nhanh chóng về phòng.