Bồ Đề Kiếp

Chương 59: Ngày hẹn trong rừng




Lại một tháng nữa trôi qua ta không được gặp Lạc Trần, trong lòng cảm thấy rất bứt rứt. Thời gian qua ta chỉ có thể buồn chán quanh quẩn trong viện.

Nhưng cũng có cái hay đó là ta không bị mấy người hầu đi theo bên người cả ngày nữa. Chỉ có Cẩm Tú là mãi không yên tâm về ta, cứ đi theo chăm sóc ta suốt.

Bây giờ ta đã có thể tự do ra vào Thừa Dương Cung rồi, không bị người gác cổng làm khó nữa. Hôm nay ta tới tìm Lạc Trần, hỏi người gác cổng các đệ tử Thừa Dương Cung đang ở đâu rồi nhanh chóng chạy qua đó.

Bọn họ đều đang đi tìm bạn đấu để luyện tập. Ta tìm một lúc mới nhìn thấy Lạc Trần. Hắn đang luyện võ cùng một đệ tử khác.

Nhịp múa kiếm của hai người đều rất ăn ý.

Ta bảo Cẩm Tú tránh ra chỗ khác, còn mình lén lút quan sát, thấy bọn họ đang phi thân múa kiếm, ta định bày trò dọa Lạc Trần.

“LẠC TRẦN!”

Quả nhiên ta vừa cất tiếng gọi to thì Lạc Trần và người kia đều dừng động tác lại. Nhưng Lạc Trần không bị giật mình, mà người tập cùng hắn lại bị tiếng gọi bất ngờ này làm cho mất tập trung, liền rơi từ trên không xuống đất. Ta vội chạy tới, cũng may Lạc Trần phản ứng nhanh, kịp phi thân xuống đỡ được hắn.

Lúc đến gần mới nhận ra người này là Tô Tuyết. Ta không khỏi nhíu mày, sao đứa nhỏ này cứ bám Lạc Trần mãi vậy?!

Lạc Trần buông Tô Tuyết ra, tới trước mặt ta mỉm cười nói: “Tiểu Linh Nhược, lần sau đừng nghịch ngợm như vậy. Nếu sơ suất khiến người khác bị thương, ngươi sẽ bị phạt đó!”

Ta hừ hừ nói: “Ta cũng chỉ muốn dọa ngươi thôi, ai ngờ chỉ gọi tên ngươi mà lại dọa cả người khác!”

Lạc Trần gõ nhẹ ngón tay vào trán ta mấy cái rồi mới quay lại nói với Tô Tuyết: “Ngươi tạm thời đi tìm người khác cùng luyện tập đi“.

Tô Tuyết cực kì bất mãn lườm ta một cái, có vẻ rất...oán hận ta?! Sau đó Tô Tuyết cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu với Lạc Trần một cái rồi rời đi luôn.

“Sao đứa nhỏ này lại ghét ta như vậy chứ!?” Ta thật không hiểu mình đã chọc giận gì hắn.

Lạc Trần cầm tay ta kéo tới một gốc cây đại thụ ngồi xuống.

“Ở đây Tô Tuyết cũng không giao tiếp nhiều với mọi người, với ai hắn cũng vậy cả, ngươi không cần để ý nhiều đâu! Miệng vết thương của ngươi thế nào rồi?”

“Không đáng ngại nữa. Ta cũng không phải là phàm nhân, ngươi không cần lo lắng đâu!”

Lạc Trần cười: “Nếu đúng là thế thì tại sao suốt một tháng không ra khỏi viện?”

Ta thở dài, “Còn không phải là ta đang giả làm phàm nhân đấy sao! Thật là phiền toái, suốt một tháng quanh quẩn trong Ngự Thiên Viên, đi đi lại lại hàng chục lần. Lại chẳng có ai nói chuyện cùng ngoài Nam Cung, nhưng mỗi lần nói chuyện với hắn ta lại thấy bực hết cả mình“.

“Vẫn bực mình được tức là ngươi vẫn khỏe mạnh lắm! Hắn cũng chỉ là đùa ngươi thôi mà“.

Ta cười cười, kéo kéo tay hắn, “Trước kia ngươi cũng thường trêu chọc ra, bây giờ nghĩ lại mới thấy ngươi thật đáng giận. Có điều ta cảm thấy việc trêu chọc này cũng thú vị. Có phải phàm nhân các ngươi ai cũng thế không? Có một số việc, rõ ràng lúc xảy đến thì khiến người ta khó chịu, nhưng một thời gian sau ngồi nhớ lại mới phát hiện, đó đều là những chuyện thú vị“.

Lạc Trần hơi ngẩn người, gật gật đầu nói: “Ngươi dần thích nghi với cuộc sống trần gian rồi đấy“. Nói xong hắn dừng một chút rồi mới nói: “Hương huân mà ngươi đem tới đợt trước, bây giờ còn đốt nữa không?”

Ta lắc đầu, “Không có, hương này chỉ đốt ở trong Ngự Thiên Các, trong tẩm điện thì không dùng.”

“Trong tẩm điện cũng đốt hương sao?”

“Ừm, nhưng là loại hương khác“.

“Vậy lần sau tới ngươi đem một ít cho ta nhé!”

“Hả? Trước kia ngươi cũng có dùng huân hương đâu!?”

“Ngươi cứ mang đến là được“. Lạc Trần xoa xoa đầu ta, trong mắt có chút lo lắng.

Tuy không hiểu là chuyện gì nhưng ta vẫn gật đầu đồng ý với hắn.