Ta cùng Lạc Trần ở bên này nói chuyện, còn ở bên kia tiếng đao kiếm vẫn vang lên không dứt. Một lát sau bỗng nhiên có người gọi to tên Lạc Trần.
Chúng ta quay đầu nhìn theo hướng đó thì thấy Huyền Minh gọi: “Lạc Trần, ngươi tới đây tỷ thí cùng bọn chúng!”
Lạc Trần liền phi thân lên đài. Đối thủ của hắn là một đệ tử áo đỏ khoảng hai mươi tuổi. Ta liền chạy qua xem Lạc Trần đấu võ.
Bộ dáng của Lạc Trần vẫn phiêu nhiên nhẹ nhàng, tuy y phục của hắn màu vàng nhưng vẫn toát lên vẻ vân đạm phong kinh, khiến cho người ta có chút cảm giác hắn giống như vua của thiên hạ. Hắn nắm chặt nhuyễn kiếm, lấy lui làm tiến phá tan vô số chiêu thức của đối phương, đến khi đối phương đuối sức hắn liền tấn công. Ta thầm cổ vũ trong lòng. Lạc Trần hướng kiếm gần đến người đó, không hiểu sao tên kia chỉ xoay người một cái đã nhanh chóng né được, sau đó nhanh như chớp xuất hiện phía sau Lạc Trần. Ta bỗng cảm thấy một cỗ sát khí rất mãnh liệt tỏa ra từ trên người tên đệ tử áo đỏ kia, hắn không chỉ có ý đánh bại Lạc Trần mà còn muốn giết Lạc Trần.
Lúc này ta cũng không suy nghĩ được nhiều, liền ra tay ngăn kiếm của tên đệ tử áo đỏ, sau đó đứng chắn trước mặt Lạc Trần, trừng mắt nhìn tên kia.
“Ngươi sao lại dám nảy sinh sát ý như thế hả?!” Ta gào lên với hắn.
Hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, “Linh Nhược cô nương đang nói cái gì vậy? Chúng ta đều là đệ tử mới gia nhập, ta sao giết được hắn chứ?”
“Nói bậy, sát khí nặng như thế, ta còn có thể cảm nhận được! Ngươi thật quá đáng!”
Hắn hung hãn nhíu mày nhìn ta, “Linh Nhược cô nương đừng ngậm máu phun người! Nếu ngươi muốn cùng ta tỷ thí, ta rất sẵn sàng “tiếp” ngươi!”
Dứt lời hắn không thèm để ý xung quanh có nhiều người như vậy, trực tiếp hướng kiếm thẳng về phía chúng ta.
Ta chỉ có thể cố gắng chống đỡ. Mới luyện tập được có một ngày nên làm sao có thể đạt được đến mức xuất quỷ nhập thần mà chọi lại sát chiêu của hắn. Vì thế ta kết ấn trên tay định thi pháp. May thay Lạc Trần nắm tay ta kéo xuống phía sau, đứng chắn trước mặt ta tiếp chiêu. Nhưng Lạc Trần vừa phải bảo vệ ta, vừa phải đỡ chiêu của tên kia, thật sự rất khó khăn nên chỉ được một lát đã bị thương.
“Mau dừng tay!” Ta quýnh lên, thấy tên kia tung ra vô số chiêu trí mạng, ta liền bất chấp vội che chắn trước mặt Lạc Trần, dù sao ta cũng không chết được, nhưng Lạc Trần thì có thể.
May thay kiếm của tên đệ tử áo đỏ vẫn chưa đâm trúng ngực của ta. Xung quanh xôn xao hết cả lên, ngay cả các trưởng lão ngổi hai bên bên cũng hoảng hốt kêu lên.
Ta ngã vào trong lòng Lạc Trần, không dám thi pháp chữa thương, sau đó vì đau quá mà ngất đi.
Không biết hôn mê được bao lâu, lúc tỉnh lại thì đã thấy ta đang ở trong phòng mình, người ngồi bên cạnh ta không phải là Lạc Trần mà là Nam Cung Ngự Thiên.
“Tỉnh rồi?” Nam Cung Ngự Thiên dựa vào bên giường nhìn ta cười, “Còn tưởng ngươi phải ngủ li bì ba ngày ba đêm chứ!”
Ta cau mày, “Lạc Trần đâu?”
Nam Cung nhíu mi, “Vừa tỉnh lại đã nghĩ ngay đến hắn?! Ngươi yên tâm, hắn chỉ bị thương nhẹ, mấy ngày sau sẽ khỏi lại thôi. Nhưng ngươi...nhát kiếm đó suýt thì đâm vào tim ngươi rồi!” Nói xong hắn bỗng ghé sát người ta, “Đồ nhi ngoan, ngươi không định bỏ lại sư phụ ở đây bơ vơ một mình đấy chứ!?”
Ta hừ một tiếng, miệng vết thương vẫn còn đau.
“Ngươi bơ vơ hay không thì liên quan gì đến ta!? Ai bảo ngươi sớm không đi muộn không đi, lại đi vào đúng lúc đó, khiến ta bị người ta đả thương thành như vậy! Còn nữa, đệ tử Càn Khôn giáo các ngươi sao lại có thể không tuân thủ luật như thế chứ!? Rõ ràng trước lúc thi đấu đã nói không được đả thương người, tên đệ tử áo đỏ kia lại dám nổi sát khí, đã thế còn không chịu thừa nhận! Không thừa nhận thì thôi lại còn dám ở trước mặt các trưởng lão dùng sát chiêu. Các ngươi là tà giáo có phải không hả?”
Nam Cung cười thích chí, một lúc lâu sau mới chớp mắt nói, “Chúng ta cũng không thể tính là tà giáo được. Tên đệ tử hôm qua đúng là quá phận quá rồi. Giết người khác thì thôi đi, lại còn dám đả thương người của ta!“. Hắn than nhẹ rồi nhéo má ta, “Đồ nhi ngoan, sư phụ sẽ báo thù cho ngươi“.