Bồ Đề Kiếp

Chương 57: Gọi "sư phụ"




Gần như cả ngày hôm đó ta bị hắn hành hạ,. Thật mệt chết đi được! Hại ta vừa về phòng đã vội vàng điên cuồng lao lên giường, ôm chăn gối lăn ra ngủ thẳng một mạch.

Hôm sau tỉnh dậy không thấy Nam Cung đâu. Lúc ra ngoài thì thấy Cẩm Tú đang đứng đợi trong căn nhà trên hồ nước. Hình như đang đợi...ta?

Cẩm Tú thấy ta liền đứng dậy cười nói, “Cô nương cuối cùng cũng tới, ta chờ được một lúc lâu rồi. Đồ ăn đang nóng, cô nương mau ăn đi!”

Ta gật gật đầu rồi đi vào trong cùng nàng ta, ăn được một lát liền hỏi nàng ta Nam Cung đi đâu.

“Đại tế ti hôm nay có chút chuyện, không thể dùng bữa cùng cô nương được. Ngài ấy đã dặn dò, hôm nay cô nương muốn ngủ bao lâu thì ngủ, còn hạ lệnh cho Cẩm Tú không được quấy rầy cô nương. Nếu như cô nương cảm thấy buồn chán, Cẩm Tú sẽ đưa cô nương đi dạo quanh Càn Khôn giáo một lát“.

Ta gật đầu, “Tên này xem ra vẫn còn có nhân tính...”

Cảm Tú bỗng sốt sắng nói, “Cô nương, ngươi sao có thể gọi Đại tế ti như thế?”

Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Sao nào?”

“Ngươi đáng ra phải gọi ngài ấy là “sư phụ”, hơn nữa lời ngươi vừa nói là bất kính đó!”

“Vậy à...” Ta gật đầu, “Ừm, ta biết rồi. Vậy ngươi dẫn ta đi tới Thừa Dương Cung chơi đi!”

Ta đương nhiên muốn gặp Lạc Trần, hôm qua đã đồng ý là buổi tối tới gặp hắn, nhưng ta ngủ say như chết như thế, làm sao còn nhớ nổi chuyện này…

Sau khi ăn uống no say, Cẩm Tú đưa ta đi đến Thừa Dương Cung. Lúc ra khỏi Ngự Thiên Viên gặp không ít đệ tử, ai thấy ta cũng đều cung kính chào hỏi, khiến ta có chút tự mãn. Ta liên tục gật đầu đáp lễ.

Lúc tới nơi thì thấy không có ai canh cửa Thừa Dương Cung cả, vào trong cũng không có người.

“Có chuyện gì thế?” Thấy đại điện trống vắng, ta liền quay ra hỏi Cẩm Tú.

Nàng ta mới bừng tỉnh nói, “Ta quên mất, hôm nay đệ tử của Thừa Dương Cung và Cầu Dung Cung sẽ tỉ võ“.

Cẩm Tú kéo ta ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Cầu Dung Cung chính là điện của trưởng lão Thiên Dương. Các đệ tử của Càn Khôn giáo cứ mỗi mùa sẽ tổ chức tỷ thí vài trận đấu võ nhỏ, cứ ba năm sẽ tổ chức tỷ thí lớn. Hiện giờ là mùa đông, đến lượt Thừa Dương Cung và Cầu Dung Cung tỷ thí rồi. Bình thường các đệ tử mới gia nhập sẽ không tham gia, nhưng nếu các trưởng lão thấy tin tưởng thì vẫn sẽ cử một, hai người tham gia để thể hiện một chút“.

Đi một lát chúng ta đã đến nơi tỷ thí. Lôi đài này là một khoảnh đất trống, lúc này đang có hai người tỷ thí ở đằng kia, đao quang kiếm ảnh (ý nói tàn sát khốc liệt), không khí còn kinh khủng hơn cuộc tỷ thí đại hội ta xem lần trước. Có điều đối với mấy cuộc thi thố như thế này ta không có hứng thú nên chỉ chăm chăm xông vào tìm Lạc Trần.

Lạc Trần thấy ta liền tiến đến. Ta bảo Cẩm Tú tránh qua một bên rồi mới nói với Lạc Trần, “Hôm qua ta hơi mệt, nên không tới gặp ngươi được...”

Lạc Trần không để ý, cười nói: “Mệt đến thế mà ngươi vẫn còn nhớ chuyện này à? Hôm qua đã làm cái gì rồi?”

Ta thở dài, “Còn không phải Nam Cung...à, sư phụ đại nhân của ta sao?! Hắn bắt ta học một bộ kiếm pháp, luyện cả ngày không được nghỉ ngơi“.

Lạc Trần chớp mắt nói: “Xem ra hắn rất quan tâm ngươi, thế là tốt rồi!”

“Đúng rồi, hôm qua ta đưa ngươi cái kia, ngươi có dùng không? Thấy thế nào?”

Lạc Trần khẽ nhíu mi rồi lại khôi phục thần sắc, ta hoài nghi không biết là mình nhìn nhầm hay không.

“Không có tác dụng gì, sau này ngươi đừng dùng nữa, huân hương đấy không phù hợp với ngươi đâu“.

Ta gật đầu, đương nhiên là ta tin tưởng Lạc Trần hơn Nam Cung.