Bồ Đề Kiếp

Chương 37: Tế ti




Nam Cung Ngự Thiên kéo tay ta lại không cho đi, cũng may lúc này Lạc Trần phi thân qua đây.

“Tiểu Linh Nhược, ngươi thật đúng là kẻ vô tâm vô phế“. Lạc Trần lôi ta về bên hắn rồi oán giận trách một câu. Sau đó lại nhìn về phía Nam Cung Ngự Thiên: “Hóa ra là Đại tế ti“.

Nam Cung Ngự Thiên nhàn nhạ cười: ”Lạc công tử quả là thâm tàng bất lộ (ý nói giấu tài), nếu Càn Khôn giáo có nhân tài như ngươi thì giáo chủ chắc chắn rất vui mừng“.

Ta ngẩn người, bấy giờ mới nhớ ra Càn Khôn giáo chính là chỗ Lạc Trần muốn gia nhập, như vậy chẳng phải là từ nay về sau ta và Lạc Trần đều phải nghe theo sự sắp xếp của hắn sao?

Lạc Trần cười nhạt không nói gì. Nam Cung Ngự Thiên nâng mi, nói: “Ý của Lạc Trần công tử thế nào?”

Lúc này Lạc Trần mới đáp: “Lạc Trần nghe nói muốn vào Càn Khôn giáo đều phải trải qua rất nhiều đợt tuyển chọn, Đại tế ti quyết định thế này có tùy hứng quá không?”

Nam Cung Ngự Thiên lắc đầu: “Đây chính là ”nước phù sa không lưu ngoại nhân điền” (chú thích tử đã dễ dàng đánh bại Hữu hộ pháp của chúng ta, bây giờ không mời ngươi gia nhập thì còn đợi đến bao giờ nữa?” Nói xong hắn liếc mắt về phía ta, rồi lại nói tiếp với Lạc Trần: “Lạc công tử không muốn gia nhập Càn khôn giáo, hay là....có vướng bận khác?”

Lạc Trần cũng nhìn ta, khẽ thở dài: “Tiểu nha đầu này thật làm ta không yên lòng“.

Ta lầm bầm trong lòng vài tiếng, cái gì mà “tiểu nha đầu”, hắn cũng mới chỉ hơn mười bảy, mười tám tuổi, còn ta đã hơn hai nghìn tuổi rồi đấy.

“Chuyện này cũng dễ giải quyết, Lạc công tử có thể mang Linh Nhược cô nương đi cùng luôn, Càn khôn giáo cũng không thiếu phòng“.

Lúc này Lạc Trần mới gật đầu: “Đa tạ Đại tế ti quan tâm“.

Nam Cùng Ngự Thiên thở nhẹ, ngồi xuống nói: “Ngày mai chúng ta phải trở về Lâm Thủy, sau giờ ngọ ngày mai Lạc công tử có thể đi cùng chúng ta luôn“.

Lạc Trần lắc đầu: “Lạc Trần bây giờ hãy còn có chút chuyện, để bao giờ đến lễ tế của Càn Khôn giáo thì ta sẽ tự mình đến“.

Nam Cung Ngự Thiên chớp mắt, rồi mới gật đầu nói: “Thế cũng được“.

Hắn vừa nói xong thì Lạc Trần vội kéo ta đi luôn.

Mãi đến lúc xuống núi ta mới dám nhìn Lạc Trần, dọc đường đi hắn không nói một câu nào nên ta thấy hơi sợ. Ta chỉ biết hắn đang giận, còn tại sao giận thì ta không biết, nên ta không dám nói chuyện với hắn.

“Này, Lạc Trần“. Ta muốn kéo hắn dừng lại, nào ngờ hắn không chịu dừng lại.

“Lạc Trần!” Hai tay ta giữ chặt hắn, cuối cùng cũng kéo được hắn dừng lại.

“Ngươi còn muốn ở lại đây sao?” Lạc Trần quay đầu lại nhìn ta, trên mặt hoàn toàn tức giận.

Lúc này ta bực thật sự, liền nói: “Ta không có chọc giận ngươi. Suốt đường đi ngươi không chịu nói chuyện, dọa chết ta rồi!”

Lạc Trần dừng một chút rồi mới nói: “Ngươi là Phật tử, từ khi nào lại biến thành con người rồi, lại có thể chết?”

Ta không biết nói gì, chỉ có thể cúi đầu. Lúc này Lạc Trần lại nói: “Cho nên ta có giải thích ngươi cũng không hiểu được, chuyện tình cảm của người phàm, Phật tử vô tâm vô phế các ngươi làm sao hiểu được chứ?!”

Dứt lời hắn lại kéo ta về khách điếm.

“Lạc Trần! Lạc Trần! Rốt cuộc là ngươi đang tức cái gì? Ngươi không nói ta làm sao biết được!” Ta thật sự hoang mang, ta kéo hắn không phản ứng, ta gọi cũng không đáp lại.

Đến khi trở về khách điếm, hắn đưa ta ngồi trên giường, còn mình thì dựa vào bàn. Ta không dám qua chỗ hắn, nên cứ giữ im lặng như vậy.