Bồ Đề Kiếp

Chương 107: Gày tân hôn




Editor : Vũ Linh

Rốt cuộc ta có muốn lấy Chiết Lan không? Hắn vẫn im lặng chờ đợi ở một bên, không ép hay quấy rầy ta, nhưng ta lại cảm thấy rất áp lực.

“Tiểu Linh Nhược…”

Ta nghe thấy tiếng Xuyên Huyền gọi.

“Tiểu Linh Nhược, là ta”.

Xác định đúng là Xuyên Huyền gọi, ta vội nắm lấy hoa tai phượng hoàng trong áo.

“Xuyên Huyền…”

Ta nghĩ hắn đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa ta và Chiết Lan, ta bỗng cảm thấy khẩn trương, không biết hắn cảm thấy chuyện này như thế nào.

“Tiểu Linh Nhược…Ngươi gả cho hắn đi”.

Ta ngẩn người, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất, Chiết Lan vội đỡ ta.

“Linh Nhược, thiên tôn nói gì với nàng sao?” Chiết Lan hỏi.

Ta không còn tâm trạng đâu mà để ý đến Chiết Lan nữa, chỉ cầm chặt hoa tai phượng hoàng hỏi Xuyên Huyền, “Ngươi…Ngươi vừa nói cái gì?”

“Ngươi gả cho Chiết Lan đi”.

Lòng ta như bị cái gì đó đâm thủng một lỗ, đau đến mức không kêu ra tiếng được. Lúc lâu sau ta mới nghẹn ngào bật ra hai chữ, “Vì sao?”

Âm thanh của Xuyên Huyền vẫn nhàn nhạt như cũ, có chút khàn khàn, “Ngươi gả cho Chiết Lan là lựa chọn tốt nhất”.

“Nhưng vì sao?” Ta không thể tin được…Dù hắn không thích ta, quên sạch mọi chuyện về ta, nhưng hắn cũng không nên giao ta cho người khác như thế chứ!? Có phải vì hắn thấy hổ thẹn trong lòng nên cố ý gán ghép ta và Chiết Lan với nhau? Hay là hắn không muốn khiến Tương Tư nghi ngờ gì cả nên mới khuyên ta gả cho Chiết Lan?

Xuyên Huyền nói, “Linh Nhược, Chiết Lan rất tốt với ngươi, hơn nữa ngươi và hắn lại có duyên, có lẽ vốn là hai ngươi nên ở bên nhau, nhưng bị ta xen vào nên…”

“Chiết Lan…” Ta ngồi trở lại lên ghế, toàn thân mất hết khí lực, chỉ quay về phía Chiết Lan nhẹ giọng nói, “Chiết Lan, ta có chút chuyện muốn nói riêng với Xuyên Huyền…”

Chiết Lan vẫn ôn nhu đáp, “Được, có chuyện gì cứ gọi ta, ta sẽ canh giữ bên ngoài cho nàng”.

Ta gật đầu, nghe được tiếng bước chân rời đi của Chiết Lan sau đó mới gọi Xuyên Huyền ra.

“Xuyên Huyền, kể cả ngươi có không yêu ta, không nhớ ta, không muốn ta, nhưng vì sao ngươi lại muốn ta gả cho người khác chứ? Xuyên Huyền, lúc trước ngươi đẩy ta ra khỏi ngươi, không tin ta, thậm chí còn bỏ rơi ta, để ta tự sinh tự diệt, ta tuy đau lòng, sợ hãi nhưng cứ nghĩ đến việc ngươi làm như thế cũng là điều dễ hiểu. Nhưng ta không ngờ ngươi có thể tàn nhẫn đến mức này. Nhất định muốn ta gả cho Chiết Lan, như vậy ngươi có thể an tâm, mới đỡ cảm thấy áy náy tội lỗi, đúng không?”

“Linh Nhược…Không phải…”

Ta hừ cười, “Không phải? Vậy có phải là ngươi sợ sau khi sống lại, Tương Tư biết được đoạn nhân duyên ngắn ngủi giữa ta và ngươi, nàng sẽ ghen, sẽ thương tâm, cho nên ngươi tìm cách sắp xếp chu toàn mọi chuyện, để ta gả cho người đáng tin nhất bên cạnh ngươi, như thế có thể có cái mà giải thích với nàng, sẽ không để nàng bị tổn thương, đúng không? Xuyên Huyền, có lẽ ta thật sự đã nhìn nhầm ngươi rồi. Ở nhân gian ngươi cũng vốn là một người không đơn giản, sao ta lại ngu ngốc mà đi tin lời ngươi chứ?” Ta cười chua chát, “Ta sớm nên nghĩ đến, chỉ là ta không muốn thừa nhận, kì thật người khiến ta bị như thế này không phải là Ức Cẩn, chính là do ngươi…”

Xuyên Huyền không lên tiếng. Ta lại nói, “Ngươi đã sớm sắp xếp Chiết Lan ở Hư Lam Sơn để ngươi có thể thuận lợi hoàn hồn. Cho nên, từ trước lúc ngươi lịch kiếp ở nhân gian, ngươi đã sớm biết sẽ có ngày này. Cho nên ngươi bảo Chiết Lan ở đó chờ đợi tin tức của ngươi. Đương nhiên, ngươi hẳn là cũng không ngờ được dù mình có vượt qua được kiếp số này thì cũng bị hồn phi phách tán. Ngươi đã chuẩn bị trước đâu ra đó, bảo Chiết Lan đợi ngươi, đồng thời cũng bảo Ức Cẩn đi tìm một Phật tử để hạ phàm. Bởi vì ngươi biết, nếu ngươi gặp nguy hiểm thì cũng sẽ có Phật tử cứu ngươi. Ngươi bảo Ức Cẩn đi theo, thứ nhất là để để ý kiếp nạn cho mình, thứ hai là để nàng còn thỉnh cầu ta giúp đỡ, nhờ ta đi theo ngươi, khiến cho ta sinh tình với ngươi, sau đó sinh chấp niệm. Cuối cùng đến khi ngươi thật sự nhập kiếp, ngươi làm trò với ta giả bộ rời đi, ngươi biết, ta sẽ không thể không cứu ngươi. Ngươi cũng sớm đoán ra, nếu không có Phật tử thì người thiên giới cũng không biết đến Niết bàn thuật, không thể dùng Niết bàn thuật để cứu ngươi”.

Ta than nhẹ, “Thật đúng là Xuyên Huyền thiên tôn tính toán thật cẩn thận, nghe nói ngươi là người vô tình nhất trên thiên giới, nhưng ngươi cũng chỉ yêu một người là Khuynh Nhan. Đáng tiếc…Đáng tiếc là ta quá ngu ngốc, đến mức bây giờ mới nhìn ra mọi chuyện, ta còn làm đủ mọi chuyện để ngươi tin tưởng ta, ta còn…nhất nhất nghe theo yêu cầu của ngươi…Không sao cả, Xuyên Huyền, về sau ta cũng sẽ quên ngươi, sẽ quên ngươi sạch sành sanh. Đến lúc đó chúng ta sẽ thật sự là người dưng, không gặp lại nhau nữa. Cho nên không sao, ta còn lại năm ngày, nhất định sẽ tận lực giúp ngươi. Chỉ cầnlà ngươi muốn, ta sẽ đều nghe theo”.

Ta nói xong liền đứng lên, lảo đảo đi hướng cửa.

“Linh Nhược…”

Xuyên Huyền chạy lại đỡ liền bị ta gạt phắt ra.

“Không cần ngươi giả từ giả bi!” Ta hung hãn nói, “Ngươi không cần xen vào chuyện của ta, cũng đừng quản ta nữa. Năm ngày nay ngươi có thể yêu cầu ta làm việc cho ngươi, ta sẽ tận lực làm. Nhưng sau khi năm ngày này trôi đi, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không gặp lại nhau nữa!”

Chiết Lan nhanh chóng vào phòng, dường như quan sát khắp phòng rồi mới hỏi ta, “Thiên tôn đâu rồi?”

Ta nhàn nhạt lắc đầu, nắm trong tay hoa tai phượng hoàng, “Đã vào trong đây rồi”.

Chiết Lan nhẹ thở ra, “Cũng may thiên tôn không có việc gì”.

Ta buồn cười, “Hắn thông minh như thế, làm chuyện gì cũng chừa đường lui cho mình, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?!”

Chiết Lan nắm hai bả vai ta, lo lắng hỏi, “Linh Nhược…Rốt cuộc là làm sao thế? Có phải thiên tôn đã nói gì đó với nàng không? Có phải người đã nói gì đó làm tổn thương nàng? Linh Nhược… Nàng đừng để trong lòng. Thiên tôn là bề ngoài luôn lạnh nhạt, nhưng lúc người để ta ở lại Hư Lam Sơn vẫn nhờ người khác chăm sóc để ý cho ta. Cho nên mặc dù người có nói gì tổn thương đến nàng, nàng cũng đừng để trong lòng. Thiên tôn không phải là người tuyệt tình như thế đâu”.

Ta cố kéo khóe miệng lên làm bộ cười nhưng không được. Xuyên Huyền mà Chiết Lan đang nhắc tới, là Xuyên Huyền yêu Khuynh Nhan thần nữ, là Xuyên Huyền giỏi tính toán an bài tốt mọi chuyện cho mình. Hắn không phải Lạc Trần, không phải Lạc Trần mà ta yêu. Cho nên, hắn khoan dung với Chiết Lan, sủng nịch Khuynh Nhan, thậm chí là thương xót chúng sinh. Nhưng hắn luôn bỏ mặc ta, coi ta như thứ không quan trọng, cần lợi dụng thì đem ta đặt bên người, vô dụng rồi thì ném ta qua một bên…Thật hay cho cái danh Xuyên Huyền thiên tôn của hắn…

“Linh Nhược…”

Giọng Chiết Lan có chút đau lòng. Ta biết, ta hiện giờ rất tùy hứng, ta không nên nói với Chiết Lan những lời này…

Nhưng Chiết Lan vẫn ôm ta vào lòng rồi an ủi, “Đừng khóc, Linh Nhược, về sau ta sẽ bảo vệ nàng. Những ủy khuất nàng phải chịu đựng, ta sẽ trả lại hết cho nàng, cứ đổ hết lên đầu ta đi. Nàng quên đi hết mọi thống khổ, cứ để mình ta nhận lấy là được”.

“Chiết Lan…” Ta khóc không thành tiếng, muốn tránh khỏi cái ôm của hắn nhưng vô lực, ta cũng tham luyến muốn được ỷ lại vào ấm áp trong thoáng chốc này của hắn.

Qua một lúc ta đẩy ngực hắn ra một chút rồi nói, “Chiết Lan, ngày mai chúng ta sẽ tiến hành hôn lễ cùng Ức Cẩn”.

Chiết Lan sửng sốt, “Linh Nhược…Nàng…Nàng nói thật?”

Ta bật cười, trên thế gian này, có ngươi khinh thường ngươi, cũng có người lại yêu thương ngươi hết mực.

“Đương nhiên là thật”.

Chiết Lan ôm chặt ta, vui mừng nói, “Được, được, ngày mai chúng ta tiến hành hôn sự!”

Trong chớp mắt, ta thấy mình mất hết cảm giác, chỉ thấy Chiết Lan vui mừng ôm ta giống đứa trẻ nhận được kẹo.

Còn Xuyên Huyền, Xuyên Huyền trong hoa tai phượng hoàng chứng kiến toàn bộ cảnh nanỳ, hắn rốt cuộc cảm thấy thế nào?

Có lẽ Cơ Trạch Vực đã sớm sắp xếp người chuẩn bị cả rồi, hôn sự của ta và Chiết Lan cũng rất long trọng. Tuy ta không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Con đường trải thảm đỏ rất dài, còn có tiếng huyên náo chúc mừng xung quanh.

Nhưng ta đã quên mất, một trong những lý do quan trọng khiến ta không muốn lấy Chiết Lan, đó là Phùng Cơ. Mà ta cũng không ngờ Phùng Cơ sẽ xuất hiện ở đây.

Lúc đó ta đang ngồi trong phòng chờ động phòng, Chiết Lan và ta đã bái đường xong, hắn và Cơ Trạch Vực đang tiếp rượu với khách ở ngoài. Ta và Ức Cẩn tách nhau ra mỗi người một phòng.

Người săn sóc nàng dâu (1) rời đi, ta liền một mình đợi ở trong phòng.

“Linh Nhược…” Âm thanh của nàng run rẩy, tựa như đang tức giận đến cực điểm, tựa như đang tuyệt vọng đến cực điểm. “Linh Nhược, ta thật không ngờ, đến cuối cùng người cướp Chiết Lan khỏi ta, lại là ngươi…”

Ta nhất thời không biết nói thế nào, chỉ có thể gắt gao nắm chặt y phục, khẽ kêu tên nàng, “Phùng Cơ…”

“Đừng gọi tên ta!” Nàng nổi giận quát to, “Linh Nhược, vì sao hả? Rõ ràng ngươi từng nói, trong lòng ngươi chỉ có Xuyên Huyền. Vì sao hiện giờ ngươi lại ở bên Chiết Lan?”

Nàng nghẹn ngào, “Ngươi có biết là ta vẫn luôn không yên lòng về ngươi, cho nên còn xin với chủ thượng để ta tới đây giúp ngươi. Không ngờ…Ta vừa mới tới đây được ít ngày đã nghe người ở quỷ giới đồn ầm lên là Quỷ vương sắp tổ chức hôn lễ. Ta cứ nghĩ hôn lễ của Quỷ vương chắc hẳn sẽ khác với người thường. Ta cũng chỉ là muốn đến xem chút náo nhiệt thôi, ai ngờ lại gặp được cảnh này…”

“Thực xin lỗi, Phùng Cơ…”

“Ta nói rồi, không cần gọi tên ta!”

“Nhưng ta…” Ta mò mò tay về hướng nàng, nhưng Phùng Cơ tránh đi.

“Linh Nhược, ta hỏi ngươi một câu cuối. Ngươi có thích Chiết Lan không?”

Ta sững người, lúc sau mới lắc đầu, “Phùng Cơ, ta…”

“Xem ra ngươi không hề thích hắn?”

“Thực xin lỗi…” Trong lòng ta như có quỷ.

Phùng Cơ cười lạnh, “Tốt lắm, Linh Nhược. Ta vốn nghĩ nếu ngươi cũng thích hắn, như vậy ta và ngươi sẽ cạnh tranh công bằng. Nhưng ngươi lại…” Nàng hừ một tiếng, “Nếu đã vậy, ta đây cũng không cần phải nói tình nói lý thêm với ngươi nữa. Hiện giờ ta sẽ không động đến ngươi. Nhưng chờ cho tới khi ngươi về Hoang vu chi cảnh, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Dứt lời, Phùng Cơ như một cơn gió lạnh nhanh chóng bay đi.

—- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —-

Chú thích:

Nữ tử lấy chồng, gần như ai cũng có một người chuyên đi theo săn sóc, nhắc nhở tân nương phải làm cái gì