Bộ Bộ Thông Thiên

Chương 30: thâm thù






Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânKiếm ảnh vạch trời, trường kiếm bản mệnh vừa ra kiếm ảnh đi trước liền hóa thành một đạo quang ban linh khí, quang ban này uốn lượn như Xà mang theo nhàn nhạt Long uy, đây tựa hồ chỉ là hình thái đầu tiên của kiếm kỹ Du Long Hoành Thiên, đợi đến khi Diệp Bất Phàm đầy đủ thực lực sợ rằng sẽ thực sự đánh ra được Long thế.

Một kiếm Du Long dưới diệp lục linh khí duy trì sắc bén vô cùng, không gì không phá, Dương Cường mặc dù giải khai tu vị Trúc Cơ nhưng đứng trước một kiếm tấn mãnh kia cũng không dám trực diện nghênh đón mà buộc phải lách người tránh né.

Kiếm khí quét tan lốc xoáy, để lộ ra trước mắt Diệp Bất Phàm vùng trời phía sau, hắn nhìn thấy Dương Cường biểu tình lạnh nhạt hai tay đang cong lại bắt quyết chuẩn bị xuất thủ, lúc này khoảng cách mơ hồ đã bị kéo dãn ra ngoài 10 trượng, Diệp Bất Phàm minh bạch nếu để cho Dương Cường sử dụng Thần thông Trúc Cơ thì cơ hội dành cho hắn tuyệt đối là không có.

Mặc dù đứng dưới uy áp Trúc Cơ, Diệp Bất Phàm vẫn đủ tỉnh táo, sát na cả người thình lình biến mất, Thần thông Tàng Thân Thuật một khắc thi triển, trường kiếm bên người hướng Dương Cường gào thét giết tới, mang theo tâm thế điên cuồng, mang theo chấp niệm một đi không trở lại, ánh mắt hắn ngưng trọng, thần sắc càng lộ ra tàn nhẫn.

Đạp đại địa nhấc lên khói bụi, y phục cuốn vào trong gió kéo theo âm phong, Diệp Bất Phàm cắn răng thôi động bình sinh tu vị, hai tay nắm kiếm, khi khoảng cách song phương chỉ còn chưa đầy 2 trượng, một kiếm liệt thạch tung hoành chém ra.


Một kiếm thực chất, trường kiếm bản mệnh cuộn trào sóng nhiệt bổ ra kinh khủng sát khí, đây là lần đầu tiên trong đời Diệp Bất Phàm đối với người động xuống sát tâm, nếu đổi lại là những việc khác có lẽ lần đầu không quen nhưng giết người hẳn là ngoại lệ, động tác của hắn, tâm thế của hắn, biểu tình của hắn xem ra cực kỳ thuần thục.

Oanh!.

Một kiếm chém ra, khoảng không phía trước thình lình vặn vẹo, lúc này trong mắt Diệp Bất Phàm cả bầu trời từ một vệt sáng bỗng nhiên bùng lên hào quang mãnh liệt, hào quang dễ dàng nuốt lấy một kiếm kia sau đó tiếp tục bùng phát cơ hồ muốn cắn nuốt Diệp Bất Phàm.

Diệp Bất Phàm trợn mắt, não hải oanh minh da đầu tê dại, một cỗ sinh tử nguy cơ chí mạng ở ngay trong đầu hắn như bão táp cuồng động quét qua, mặc cho Diệp Bất Phàm phản ứng nhanh nhạy đến đâu cũng vô pháp kháng cự liền bị hào quang lan tràn kia nuốt trọn.

Rơi vào trong vùng hào quang một khắc Diệp Bất Phàm tựa hồ mất hết sức lực, mất sạch ý thức, tu vi đều bị phong bế triệt để, trong đầu là một mảnh thiên địa chói mắt không quan sát được gì, ở đây có lẽ chỉ một mình Diệp Bất Phàm là không thể nhìn thấy nhưng ngoại giới lúc này, Dương Cường tóc dài tán loạn khí thế cuồn cuộn, tay phải hắn hời hợt cầm một chiếc vòng bạc, tay trái đang nắm chặt cổ Diệp Bất Phàm, đôi môi khẽ nhếch lên.

"Dù ngươi có cổ quái đến đâu cũng chỉ là một con kiến hôi Ngưng Khí kỳ, năng lực hồi phục có nghịch thiên hơn nữa cũng không thể mọc lại tay chân, hiện tại ta đoạn của ngươi 2 tay, sau đó lại chặt đi 2 chân, để cho ngươi thấy cường giả trên đời là không thể xúc phạm!" Thanh âm lạnh lẽo, ánh mắt hung tàn, dùng thượng vị giả chi thế nhìn xuống Diệp Bất Phàm đang hôn mê bị một tay hắn xiết chặt, Dương Cường một lần nữa dùng lực.

Diệp Bất Phàm lúc này triệt để hôn mê bất tỉnh, vừa rồi hắn bị chính chiếc vòng bạc trên tay phải Dương Cường hạ thủ, đây là một kiện bảo vật hiếm thấy có thể thu nạp mọi thần thông cũng như pháp bảo, càng đặc biệt hơn, nếu như thân thể bị hào quang của nó bao trùm thần trí sẽ lập tức u mê, không phải Diệp Bất Phàm chủ quan khinh thị mà bởi vì cách biệt song phương là quá lớn không gì có thể bù đắp, hắn chiến đấu cho đến hiện tại hoàn toàn dựa trên sự nhanh nhạy cùng tâm thế điên cuồng chi phối.

Bị bàn tay Dương Cường xiết cổ quá chặt, khuôn mặt Diệp Bất Phàm bắt đầu tím tái, cả người hắn liên tục co giật, mặc kệ có là tu sĩ đi chăng nữa thì ở trong trạng thái không ý thức lại không hô hấp một đoạn thời gian đủ dài cũng nhất định sẽ tử vong, không khác thường nhân.

Nhìn thấy tràng cảnh như vậy Thượng Quan Môn Khánh hai tay hung hăng xiết chặt nắm đấm, thần sắc vặn vẹo, nội tâm càng kịch liệt vặn vẹo, thời điểm này buộc hắn phải làm ra lựa chọn, hoặc là cái chết trả đủ nhân tình, hoặc có thể còn sống rời đi nhưng suốt đời lương tâm cắn rứt.

Nhưng là hạng người ân oán rạch ròi, Thượng Quan Môn Khánh cắn răng làm ra lựa chọn, hắn chọn cái chết để trả đủ nhân tình:" Diệp huynh! Mạng này của ta là do ngươi cứu cho nên tiếp theo đây sống chết có lẽ không còn mấy quan trọng, vừa gặp như quen chính là duyên, gọi nhau một tiếng huynh đệ là phận, bằng vào phần nhân tình, bằng vào hai chữ " Huynh Đệ" Kia, không có lý gì Thượng Quan ta không dám liều mạng một phen!".

Thượng Quan Môn Khánh quyết liệt, trong đầu lóe lên một tia ý niệm kia cùng lúc trực tiếp xông ra phía trước, pháp khí của hắn là một thanh đoản đao màu tím nhạt, đoản đao bay múa kéo lên khí thế điên cuồng:" Thanh Vũ Đao!" Thượng Quan Môn Khánh gầm nhẹ, hai mắt phát hỏa hướng Dương Cường tế đao giết tới.


Dương Cường nhếch môi khinh thường nhìn Thượng Quan Môn Khánh với bộ dáng hào hiệp như thiêu thân đang lao đầu vào chỗ chết, tay phải lười nhác ném ra chiếc vòng bạc, trong lòng lẩm bẩm:" Đều là tên điên..Muốn sống không muốn!".

Lúc này 9 tên đệ tử Tứ Phương Môn cũng nhìn ra rõ ràng cục diện phía trước liền không chút lưu thủ, sinh tử phút chốc, một đám điên cuồng gào thét dùng đến thủ đoạn mạnh nhất đồng thời tập kích Dương Cường.

Đối với những người này Dương Cường đều xem là sâu kiến, có đông hơn nữa cũng vậy, một tay nắm cổ Diệp Bất Phàm, tay còn lại thúc dục pháp bảo vòng bạc, uy áp Trúc Cơ càng là tùy tiện bộc phát để cho đám thủ hạ phía sau không thể tham chiến mà chật vật lùi lại.

Phút chốc gió nổi mây phun, ba động tu vi ngập trời quanh quẩn, chiến khí sinh ra quét ngang tứ phương, đám người Tứ Phương Môn đều là hạng hung tàn quyết liệt, xuất thủ liền dùng đến đại giới, binh khí hướng về phía trước mở ra một đường cùng với Thượng Quan Môn Khánh triệt để liều mạng.

Trước tình thế này Dương Cường cũng không khỏi biến sắc, lập tức thôi động pháp khí vòng bạc, vòng bạc ở giữa trời bạo phát ngân quang, như đại kỳ đón gió trương lớn, khi đạt đến độ lớn hơn 2 trượng mới dừng lại, cực tốc quay tròn.

U u thanh âm do vòng bạc cuốn gió tạo thành, ngân quang chói mắt bắn ra bốn phía, mỗi một đạo ngân quang này đều mang theo khí thế Trúc Cơ cùng với âm u mùi vị thuật pháp có thể khiến con người ta lập tức rơi xuống thần hồn, nếu như để cho ngân quang kia cuốn vào thì hạ tràng của đám người cũng sẽ thê thảm không kém Diệp Bất Phàm.

Vòng bạc bộc phát kinh thiên khí tức, tựa hồ một mảnh ngân nguyệt sáng bừng bao trùm lấy khuôn viên hàng trăm trượng, đám người ở bên trong đều không thể mảy may tránh né, chung quy thì Ngưng Khí cùng Trúc Cơ chênh lệch trên cơ bản chính là rãnh trời, một bên là thường nhân đạt đến đỉnh cao Võ đạo đỉnh cao nhục thể, còn một bên đã bước đầu siêu phàm nhập Thánh, chính thức mở ra cánh cửa Tiên đạo.

Dương Cường từ đầu đến cuối đều là chơi đùa, thời điểm Diệp Bất Phàm tự bạo tam phẩm Pháp Binh thực sự hắn quá chủ quan cho nên mới nhận chút thương thế, nhưng chừng ấy ám thương đối với hắn gần như là không đáng kể.

Thời điểm này Diệp Bất Phàm đang khi hôn mê lại vô ý bước vào khung cảnh cũ, một con đường trắng bạc trải dài, hai bên đường cỏ cây bị băng hàn bao phủ, miên man tầm mắt, khí lạnh thấu xương, ở phía chân trời một gốc đại thụ cao lớn sừng sững thiên địa chống đỡ lên nhật nguyệt tinh thần, đại thụ này nhìn qua vậy mà giống với hình nhân, hai chân là rễ lớn cắm sâu bên dưới băng tuyết không biết bao nhiêu vạn dặm, còn hai nhánh cây như hai cánh tay hướng phía hư vô vượt trên thương khung chắn lấy phong vân bão táp.

Ở đó Mộc nguyên thủy khí tức tràn ngập thiên địa để cho cổ lão cùng rêu mốc tùy tiện phát tán biến mảnh thế giới này trở thành một nửa trắng bạc băng hàn, một nửa xanh đen tuyên cổ.

Lúc này thương khung bỗng nhiên chớp động, một đạo liệt quang như tia sét xẹt ngang chém xuống nhánh cây bên trái, cả mảnh thế giới phút chốc quay cuồng, khi nhánh cây to lớn kia rơi xuống rồi chìm sâu trong băng tuyết có thể nghe ra được tiếng thiên địa gào thét, tiếng thế giới oanh minh, chính là gào thét, oanh minh trong bất lực.


" Diệp! Ngươi suy yếu đến độ để cho một con kiến hôi chém xuống tay trái sao? Nếu đã như vậy hay là thành toàn cho ta, để ta rời khỏi phiến thế giới này bước ra đại thiên!" Mặt đất nứt toác, thiên địa chấn động, vạn dặm núi tuyết nổ tung, từ vệt nứt sâu hút bốc lên cuồn cuộn địa khí kia thình lình nhô cao một cái đầu đại xà, đầu đại xà này vô cùng to lớn, nếu không bao hàm thiên địa, không bao hàm đại thụ hình nhân thì y nguyên không thứ gì trên đời có thể đem ra so sánh.

Đại xà phun ra hồng mang, hồng mang hóa thành mây đỏ, huyết vân bao trùm thương khung, đại xà ở phía trước đại thụ nói thành thạo tiếng người, một cỗ hoang dã cùng hồng mông khí tức ngay tại chỗ ngập trời bộc phát.

" Hắn không phải là ta, Chí Tôn giới này.. Ngươi cũng nên quên chuyện rời khỏi Thông Thiên giới đi.. Mấy trăm vạn năm rồi mặc cho thời điểm ta suy yếu nhất toàn thân héo rũ, ngươi cũng không thể nào gỡ bỏ cấm chế.. Cho nên, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn ở đây, làm Thông Thiên một trong tứ phương Thần Thú!".

Giữa trời một thanh âm trầm buồn quanh quẩn vang lên, thanh âm này mang theo cực độ thê lương để cho bốn phía thương khung hiện lên ám vàng, có lẽ là từ vô tận vũ trụ phát ra cũng có thể ở trong lâu dài tuế nguyệt chậm rãi súc tích.

Ở dưới thanh âm kia đầu đại xà vậy mà run rẩy một chút, không dám khinh thị bắt đầu trầm trọng xuống:" Diệp Thánh! Ngươi hoàn toàn có thể thả ta đi cũng sẽ không ảnh hưởng đến pháp tắc giới diện này, vì cớ gì mấy trăm vạn năm đều khăng khăng cố chấp? Ta là Cổ Xà sinh ra cùng thiên địa, cùng thời với ngươi, ở trên lai lịch không hề thấp kém, ngươi lấy tư cách gì để ngăn cản ta?".

" Ta lấy tư cách người bảo hộ!".

Diệp Bất Phàm nghe không hiểu đoạn đối thoại kia, giờ phút này ở bên ngoài thực tại hắn đã bị Dương Cường chém xuống tay trái, cánh tay nhợt nhạt rớt trên mặt đất bám đầy bụi bặm, cơ thể hắn máu tươi chảy xuống thành dòng.

" Lại một tay!" Dương Cường nhếch môi cười tàn ác, ngón tay cách không bắn ra một đạo chỉ khí.