Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 529: Lập Kế Hoạch




Hai người xuống ngựa, rồi kể cho nhau lý do đến đây đều là bị Dương Hạo hại, đoạt mất căn cơ nhà bọn họ. Một người thì mất cha, một người thì bỏ vợ, ép bọn họ phải tháo chạy như chó mất nhà. Nói đến cảnh thê lương, đến anh hùng cũng phải trào nước mắt.

Hai người ngày trước tuy là thù địch, nhưng bây giờ lại là đồng minh gắn bó, nói đến Dương Hạo mắt lại càng đỏ lên.

Lúc này Dạ Lạc Hột mới biết Lý Kế Quân đột kích Hạ Châu, thực ra hoàn toàn không cấu thành uy hiếp gì mang tính thực chất với Hạ Châu, hắn mang theo ý chí quyết đánh đến cùng rời khỏi Tuy Châu, vốn mọi thứ đã tính toán rất ổn thỏa, nghĩ rằng Lý gia thống ngự ở Hạ Châu đã cả trăm năm nay, thế lực ở đó chắc chắn là thâm căn cố đế, ảnh hưởng của Lý gia tuyệt đối không dễ dàng bị diệt trừ đi như vậy. Hơn nữa bây giờ Dương Hạo không ở Hạ Châu, còn Định nan quân lại gặp phải cường địch mạnh nhất của bọn họ: Tống Quốc. Hạ Châu lúc này tất sẽ hoảng loạn, thủ lĩnh các bộ tộc sẽ bị dao động ý chí. Lúc này chỉ cần Lý Kế Quân hắn dẫn quân tới thành thì có thể làm cho những quý tộc Thác Bạt Thị đang bị lay động kia càng thêm lo sợ, rồi nhất cử mà đoạt lấy mảnh đất hưng thịnh Đảng Hạng Khương này.

Ai biết được tên Chủng Phóng đó lại xuất binh ra khỏi thành Hạ Châu, bày bố thế trận ở giữa dã bình nguyên, đường đường chính chính đánh với hắn một trận, tình hình sau đó không cần hắn nói Dạ Lạc Hột cũng nhìn thấy rồi. Lý Kế Quân từ Tuy Châu thống lĩnh ba vạn năm nghìn quân tới, bây giờ chỉ còn lại một vạn quân tả tơi. Còn hắn đã bỏ ra sự hi sinh lớn như vậy, lại ngay cả bên cạnh thành Hạ Châu cũng không chiếm được, những ngày này luôn chơi trò địch tiến ta lui ở phạm vi bên ngoài thành Hạ Châu.

Dạ Lạc Hột thì càng không cần phải nói nữa, hắn có thực lực lớn gấp mười lần Lý Kế Quân, nhưng bây giờ rơi vào tình cảnh này còn không bằng nổi hắn. Hai người cắn răng mím môi, nghĩ đến nỗi đau oán hận của mình, rồi lại vắt óc suy nghĩ thương lượng xem nên đối phó với hình thế trước mắt như thế nào.

Trải qua một hồi bàn bạc, hai người đã nghĩ ra được kế hoạch ba hành động: Một là tập hợp toàn bộ binh lực của hai bên, mai phục trên con đường Dương Hạo tất phải đi qua, lợi dụng tâm lý vội vã đông tiến của Dương Hạo để đánh cho hắn không kịp trở tay, hai là hợp lực công thành Hạ Châu, nếu như có thể giành được sự ủng hộ của quý tộc Thác Bạt thị trong thành thì có thể nhân cơ hội quân Chủng Phóng ở bên ngoài để dễ dàng phá thành, chỉ cần chiếm được thành Hạ Châu thì dựa vào binh lực của bọn họ dù sao cũng có thể kiên trì thủ thành được một đến hai tháng. Như thế có thể làm cho lòng người của cả địa khu đông tuyến phải dao động, tạo cơ hội cho Tống quân công phá Hoành Sơn, thứ ba chính là lập tức di chuyển tới Hoành Sơn, trong ngoài cùng đánh, đầu tiên là trợ giúp Tống quân phá phòng tuyến Hoành Sơn, lại phản công Hạ Châu dưới cái uy của Tống quân.

Đánh phục kích của Dương Hạo, hai người suy nghĩ đi suy nghĩ lại cuối cùng vẫn là phủ định.

Dương Hạo huy binh đông phản, trong tay có ít nhất tám vạn người, còn tàn binh của cả hai bọn họ hợp lại cũng chưa tới hai vạn người, đánh phục kích quả thật thật phần lớn thời gian sẽ ở trong cục diện lấy ít đánh nhiều, nhưng tiền đề là bọn họ vẫn còn có quân đội ở phía sau. Có thể lợi dụng bọn họ để đánh phục kích, tạo ra chiến quả lớn hơn, thay đổi hình thể chiến trường.

Bây giờ bọn họ tổng cộng chỉ có một ít binh mã như vậy, giết được một trăm địch lại tự tổn thất tám trăm, trận buôn bán này mà tiếp tục thì cho dù phục kích thành công thì nhân mã của bọn họ cũng tổn thất gần hết, lúc đó không phải là hoàn toàn để cho Tống quân dễ dàng đoạt lợi sao? Điểm này bất kể là Dạ Lạc Hột hay Lý Kế Quân đều không thể chấp nhận được, huống hồ bên cạnh bọn họ còn có một Chủng Phóng xuất quỷ nhập thần, không thể tính rõ được khi nào hắn sẽ lại xuất hiện, kế hoạch này quá nguy hiểm.

Hai bên họp binh một chỗ, công đánh Hạ Châu là một sự hấp dẫn động lòng người, nhưng tính đi tính lại, hai người bọn họ cũng phải từ bỏ. Dạ Lạc Hột vừa mới trúng mai phục của Chủng Phóng, hiện trường tất nhiên sẽ có binh sĩ bị thương và bị bắt, nhân mã của Chủng Phóng khi truy hỏi sẽ biết được nhân mã của Dạ Lạc Hột cũng đã đến đây, tất sẽ thêm cảnh giác. Lý Kế Quân cũng không dám chắc khi mình tới được thành, vừa vung cờ lên là đã làm sụp đổ tự tin của thủ quân trong thành, còn binh mã của Chủng Phóng và bảy tám vạn đại quân của Dương Hạo đều có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, đến lúc đó đánh không được Hạ Châu cũng không sao, nhưng lại làm cho người ta rơi vào sự tận diệt oan uổng.

Hai người tính đi tính lại, cuối cùng không hẹn mà cùng chọn đi về Hoành Sơn. Hai người hạ lệnh tập trung quân một chỗ, đem gần hai vạn binh mã để phá vỡ thế lực trực thuộc các bộ lạc Đảng Hạng thất thị là có thể làm được, hơn nữa với binh lực này cùng đi để tạo thành sự quấy nhiễu tương đối lớn cho Dương Kế Nghiệp đang trấn thủ tại Hoành Sơn. Chỉ cần bọn họ có thể đánh Hoành Sơn, làm mở ra một con đường thì có thể làm cho Tống quân ùn ùn kéo vào.

Một đôi nạn huynh nạn đệ đã ăn nhịp với nhau, kế nghị cũng đã định, lập tức hiệu triệu binh mã, binh tiến qua đại mạc, vượt qua bảy dặm bình địa, vượt tới Hoành Sơn, muốn trước khi quân cứu viện Dương Hạo có thể phá vỡ được phòng tuyến Hoành Sơn.

Chủng Phóng vốn đóng quân ở Tam Xá Khẩu, lệnh cho Trương Sùng Nguy, Thác Bạt Hạo Phong mai phục ở tiền lộ, vốn là muốn đánh quân Lý Kế Quân, không ngờ Dạ Lạc Hột lại tự dẫm lên bẫy. Phát hiện quân địch có điều khác lạ, rồi sau khi thẩm tra tù binh bắt được, nắm được tin tức chính xác, lão tướng Trương Sùng Nguy lập tức khuyên ngăn Thác Bạt Hạo Phong quay trở về trại binh Tam Xá Khâu, bẩm báo tin tức với tiết độ phó sứ Chủng Phóng, chờ hắn định đoạt.

Chủng Phóng nghe thấy Dạ Lạc Hột đã tháo chạy đến lân cận Hạ Châu, lông mày lập tức nhíu lên. Hắn chắp tay sau lưng, đi lại trong phòng, miệng lẩm bẩm, đôi mắt chốc chốc lại nhìn lên trời, cũng không biết đang nói cái gì.

Chúng tướng dưới trướng sớm đã quen với thói quen khi suy nghĩ này của hắn, chỉ đứng im lặng chờ đợi. Qua một lúc, vẫn chưa thấy hắn có quyết định gì, Thác Bạt Hạo Phong không nhịn được mà lớn tiếng nói: "Đại nhân, đại soái sắp trở về rồi, an nguy của Hạ Châu có thể tạm bảo vệ được, bây giờ sao chúng ta không thừa thắng truy kích chứ. Nếu như có thể một tay diệt được bộ tộc của Dạ Lạc Hột và Lý Bất Thọ trước khi đại soái trở về, chẳng phải là một kỳ công hay sao?".

Chủng Phóng hơi lắc đầu, lại trầm ngâm một lúc, mới ra lệnh: "Lập tức đem tất cả tình hình của chúng ta ở đây bẩm báo đến chỗ thái úy. Thỉnh thái úy cẩn thận, chớ trúng mai phục".

Lý Kế Đảm đáp một tiếng, rồi lại hỏi: "Vậy chúng ta thì sao, bây giờ nên làm thế nào?".

Chủng Phóng hơi nhăn mày lại, trầm giọng nói: "Trương Sùng Nguy, ngài hãy thống lĩnh một bộ binh chạy tới trấn Đức Tĩnh, nếu như Lý Kế Quân hoặc bộ lạc của Dạ Lạc Hột qua đó thì chỉ thủ không được tấn công, chỉ cần ngăn cản đội hình của chúng là đã hoàn thành được sứ mệnh của ngài. Lý Kế Đảm, ngài thống lĩnh bộ binh đi theo con đường duy nhất ngoài núi. Nhớ kỹ, ngài cũng chỉ được thủ không được công, chỉ cần giam được chân chúng ở trên đất của Hạ Châu ta thì chính là đại công rồi".

Trải qua một khoảng thời gian điều binh khiển tướng, chúng tướng cảm thấy rất tin phục vào các thủ đoạn của Chủng Phóng. Lý Kế Đảm và Trương Sùng Nguy không nói hai lời, cùng chắp tay nói: "Mạt tướng tuân mệnh!".

Thác Bạt Hạo Phong vội vã hỏi: "Đại nhân, còn ta?".

Chủng Phóng mỉm cười, nói: "Còn ngài, theo bản quan về Hạ Châu, tăng cường phòng bị Hạ Châu".

"Cái gì?".

Thác Bạt Hạo Phong dường như không thể tin vào tai mình, kêu lên: "Đại nhân, nhớ khi trước Lý Bất Thọ khí thế hừng hực, mọi người đều khuyên đại nhân chiếm thành tự thủ, không được mạo hiểm liều lĩnh xông ra nhưng đại nhân lại một mình một ý, cố ý xuất binh tìm địch quyết chiến. Còn bây giờ, chúng ta đang nắm nhiều phần thắng, binh mã đại soái trong phút chốc sẽ trở về, vậy mà gan của đại nhân sao lại trở nên nhỏ đi vậy?".

Lý Kế Đảm và Trương Sùng Nguy đồng thanh quát lên: "Hạo Phong, sao lại dùng khẩu khí đó nói với Chủng đại nhân, còn không mau tạ tội".

Chủng Phóng mỉm cười: "Không sao, Thác Bạt tướng quân, cần phải đề phòng chó cùng dứt dậu.

Hình thế chiến trường một khắc vạn biến, bây giờ đại soái sắp về rồi, đại cục đã định, kẻ cần mạo hiểm không phải là chúng ta, hà tất chúng ta phải mạo hiểm? Phải nhớ rằng binh xuất hiểm chiêu, nếu không phải gặp lúc bất đắc dĩ thì không được mạo hiểm, nếu không sớm sẽ bị thiệt thòi lớn".

Thác Bạt Hạo Phong mắt thấy đại công trong tay mà Chủng Phóng lại có thái độ khác thường, lựa chọn tư thế cẩn thận, nên trong lòng rất không phục. Nhưng Lý Kế Đàm và Trương Sùng Nguy đứng bên cạnh kéo kéo áo hắn, không ngừng ám thị bảo hắn nói bớt vài câu. Hơn nữa, những ngày gần đây hắn cũng rất phục tài dụng binh của Chủng Phóng, vì thế tuy vẫn chưa thể lý giải được nhưng vẫn buồn bực đáp tuân mệnh một tiếng.

Chủng Phóng cũng không giải thích nhiều, liền lệnh cho Phi Vũ lập tức truyền thư cho Dương Hạo, cảnh báo hiểm nguy, đồng thời lệnh cho Trương Sùng Nguy và Lý Kế Đảm lập tức dẫn quân lên đường, còn mình thì nhanh chóng trở về Hạ Châu.

Lúc đầu, khi vừa nhận được tin Lý Bất Thọ huy động được bốn vạn quân, đi vòng qua Ngân Châu để đột kích vào Hạ Châu, thì văn võ bá quan Hạ Châu vốn đều chủ trương lựa chọn cách thủ thế dưới hình thức nghiêm mật, dựa vào uy thế tường cao hào sâu để chống đỡ lại sự tiến công của quân Tuy Châu, nhưng Chủng Phóng khi đó lại kiên trì cách chủ động xuất kích, ngăn địch bên ngoài, là vì thực chất với một định nan quân tể tướng như Chủng Phóng, đứng ở địa vị của hắn thì càng có suy nghĩ tầng sâu hơn.

Đầu tiên, Dương Hạo tây chinh đã dùng mất một phần lớn đồ tích trữ của Hạ Châu trong hai năm qua, có thể dự liệu được rằng tương lai hắn sẽ muốn làm ổn định chư châu Hà Tây, tiến hành sự thống trị của mình thì vẫn cần phải dùng đến một bộ phận trù bị. Nhưng bây giờ đã là mùa thu, phần lớn đồn điền bát ngát gần Hạ Châu đã bước vào thời kỳ chín muồi, bên ngoài thành Hạ Châu còn có những công trường chăn nuôi, nông trại rộng lớn cùng tài nguyên cuồn cuộn. Nếu như binh lực thu về nội thành Hạ Châu thì những căn cơ đó đều sẽ bị loạn binh hủy hoại, đối với Hạ Châu đang bị Tống quân công kích mà nói đó là tuyết chồng lên tuyết.

Tiếp theo, Lý Kế Quân đầy kỳ vọng chính là sự kiêng kỵ đối với Chủng Phóng, hào môn quý tộc Thác Bạt thị ở Hạ Châu quá nhiều, trong đó không phải ai cũng được hưởng lợi khi Dương Hạo thượng vị, độ trung thành có hạn, nếu như Lý Phi Thọ đưa binh tới trước thành, treo cờ Lý thị Hạ Châu, cộng thêm nhân tố đại quân Tống đang chèn ép thì khó có thể đảm bảo sẽ không có người làm phản. Một phòng tuyến cho dù có nghiêm mật đến đâu, phòng ngự, thành trì có chắc chắn đến đâu thì một khi xuất hiện nội quỷ cũng khó có thể áp chế được kẻ địch, nếu đã như vậy chi bằng chủ động ép địch ra ngoài, như thế càng an toàn hơn.

Thứ ba chính là hành động này có thể phóng một tín hiệu cho con dân các bộ bên cạnh, thất thị Đảng Hạng, định nan ngũ châu: Hạ Châu, không phải vì đại soái đông chinh, Tống quốc đến công kích mà mất đi sự khống chế đối với những địa hạt này, Hạ Châu vẫn còn đủ sức để đánh bay những kẻ địch muốn xâm phạm, cảnh cáo lũ ngo ngoe muốn động nên an phận một chút.

Nếu không, với thân phận trước mắt vẫn là đại sứ biên cương Tống Quốc của Dương Hạo, Định nan quân sẽ tiêu diệt hết những kẻ phản nghịch. Đánh đi, cứ xông lên mà đánh, không đánh à, thế chỉ còn con đường khoanh tay chịu chết thôi. Tuy nói quân đội của Dương Hạo là cốt cán của Định nan ngũ châu, chiêu binh mãi mã tự kiến lập, sẽ không nghe theo hiệu lệnh của triều đình, nhưng có một số thứ vô hình đang gây ảnh hưởng tương đối lớn tới quân đội. Với bách tính, một khi có một bộ lạc hay một doanh quân binh nào đó giúp đỡ cho địch, thì chúng sẽ liên tiếp móc nối vào nhau.

Có những căn cứ này mà Chủng Phóng mới kiên quyết chủ trương áp chế địch ở bên ngoài, chủ động xuất binh. Hắn đem tổng hợp tất cả những suy nghĩ của mình ở mọi mặt lại, cuối cùng còn nhận được sự ủng hộ hết mình của La Đông Nhi, vì thế mới hết sức bài trừ tranh luận khác nhau của chúng tướng, rồi điều động binh ra khỏi thành. Còn bây giờ, Dương Hạo đã sắp trở về, đại cục đã định, hắn đương nhiên không muốn lại xảy ra sự cố gì nữa, điều ưu tiên suy nghĩ chính là đảm bảo Hạ Châu đứng vững như Thái Sơn.

Dương Hạo đã trở về rồi, khi đại kỵ của hắn xuất hiện ở ngoài thành, văn võ bá quan, sĩ thân bách tính đang đứng chờ ở ngoài cổng thành đều thờ phào nhẹ nhõm, còn có người hoan hỉ hô lên. Hạ Châu trong thời gian Dương Hạo viễn chinh có thể chống đỡ đến ngày hôm nay đã phải trải qua rất nhiều vất vả. Bây giờ hắn đã thống lĩnh đại quân trở về, hơn nữa còn nhất cử đạp bằng cổ đạo Hà Tây. Với những chiến thắng mới mà tràn đầy nhuệ khí trở về, có lẽ cửa ải khó khăn trước mắt Hạ Châu có thể vượt qua được rồi.

Vừa thấy Dương Hạo, đám người Chủng Phóng, Tiêu Nghiễm, Từ Huyễn, Đinh Thừa Tông mặt mày lộ ra sự vui sướng. Tiết độ lưu hậu Đinh Thừa Tông bước lên trước, chắp tay nói: "Chúng tướng cung nghênh thái úy trở về, chúc mừng thái úy nhất thống Hà Tây".

Dương Hạo xoay người xuống ngựa, mặt mày vui vẻ chắp quyền nói: "Trong thời gian Dương Hạo viễn chinh đã làm phiền chư vị vất vả duy trì quân chính Hạ Châu, Dương mỗ có thể bình định Hà Tây, không phải không có công lao của chư vị. Tại đây, Dương Hạo xin đa tạ các vị".

Dương Hạo bước lên trước, chắp tay cúi tạ bá quan văn võ Hạ Châu, mọi người cũng lần lượt giơ tay hoàn lễ, sau một lúc chào hỏi, Đinh Thừa Tông lập tức nói: "Thái úy, bên Hoành Sơn...". Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Dương Hạo thản nhiên nói: "Không phải vội, chúng ta về phủ rồi nói".

Chủng Phóng đứng bên cạnh nhìn thấy, bất giác mỉm cười trong lòng. Dáng vẻ trầm tĩnh, đã có định liệu trước trong lòng làm cho đám văn võ bá quan Hạ Châu đang lo lắng cũng phải yên tâm lại.

Hành động này của Dương Hạo quả thực là vì trấn an lòng quân, thực ra bây giờ trong lòng hắn còn gấp gáp hơn bất kỳ người nào khác, hắn hận không thể lập tức hiểu hết một lượt tình hình xảy ra trong ngoài Hoành Sơn. Nhưng từ sắc mặt của văn võ bá quan Hạ Châu, hắn có thể nhìn ra sự lo lắng của họ. Tuy lòng bất định, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc tình thế nguy ngập nhất, làm một thống soái cao nhất của quân chính Hạ Châu, lúc này nhất cử nhất động của hắn đều được người ta chú ý, lúc này hắn có thể bình tĩnh như không, sẽ càng làm phát huy tác dụng an ủi lòng quân hơn.

Đối với Hạ Châu lúc này, trong lòng Dương Hạo thực ra cảm thấy rất may mắn. May mắn chính là hắn có danh tướng Dương Kế Nghiệp, Chủng Phóng, có thể phân giải nỗi lo cho hắn, may là hai năm nay hắn không tiếc sức lực mà xây dựng nội chính, tích trữ lương thực để đến mùa đông nhận được hồi báo. Sự thống trị của hắn bước đầu đã thành quy mô, cơ cấu thống trị dần thành thục hoàn thiện để khi không có vị thống soái như hắn ở đó thì Hạ Châu không biến thành rắn mất đầu, trở thành cát tản mát. Khi hắn đến phía tây tiết phủ, trong tiềm thức đã đưa mắt nhìn vào phủ môn, hắn rất muốn ngay bây giờ có thể vào sâu trong phủ để gặp ái thê ái thiếp, gặp con gái bảo bối. Cả Đông Nhi nữa, bây giờ chắc đã sinh rồi, tại sao trong quân thư lại không nhắc đến dù một chữ? Đại địch đang ở trước mắt, hắn cũng không tiện để hỏi chuyện này. Còn bây giờ văn võ thần liêu đều ở bên cạnh, đợi để hắn ra chỉ thị với cục diện Hạ Châu trước mắt, nên tuy nhà gần ngay trước mắt, mà hắn lại phải học Đại Vũ, qua cửa nhà ba lần mà không vào...

Thở nhẹ một cái, Dương Hạo lại vững tâm lên, đi thẳng tới tiết đường, phủ môn đột nhiên bước ra một đám người, Dương Hạo lập tức đứng lại, đám văn võ bá quan đi sau hắn cũng dừng bước, thì thấy Oa Oa, Diệu Diệu đi hai bên Đông Nhi, đứng thướt tha trước phủ. Ba người nước mắt thấm ướt mi, nếu như không phải phía sau hắn có rất nhiều quan lại sĩ thân thì ba người sớm đã chạy ùa tới rồi.

Dương Hạo nhìn ba người, hơi ngẩn ra. Nữ Anh có thai, tính theo thời gian thì đã phải rõ bụng, không lộ diện mới đúng, có điều... Ba người xuất hiện này... Trong tay Oa Oa dắt Tuyết Nhi, Diệu Diệu nắm tay San Nhi đang tập nói, còn Đông Nhi... Đứa trẻ sơ sinh mà Đông Nhi đang ôm trong lòng...

Dương Hạo vội tiến lên mấy bước, tới trước mặt Đông Nhi, Đông Nhi nước mắt rưng rưng, Dương Hạo chần chừ hỏi: "Đông Nhi. Đây... Đây là...".

Tuyết Nhi đứng bên cạnh liền gọi vọng lên: "Cha, cha, Tuyết nhi rất nhớ cha, đây là đệ đệ, hi hi, mẹ đã sinh cho Tuyết Nhi một đệ đệ".

Dương Hạo vừa ngạc nhiên vừa mừng: "Đệ đệ sao?". Đông Nhi mỉm cười: "Quan nhân, đây là con trai chàng, vừa mới đầy tháng, thiếp biết quan nhân trọng trách đầy mình, sợ quan nhân quyến luyến vì thế đã không cho truyền tin hỉ đến cho chàng. Đứa trẻ đáng thương, đến tận hôm nay mới được gặp cha".

Dương Hạo mừng rỡ: "Đây là con trai ta? Ha ha, ta có con trai rồi, đến đây, đến đây cho ta xem".

Chủng Phóng ở phía sau Dương Hạo liền tiến lên hai bước, cười nói: "Thái úy thống nhất Hà Tây, là hỉ thứ nhất, lại có được giai nhi, lại là hỉ sự nữa, đúng là song hỉ lâm môn, thật đáng chúc mừng".

Mọi người đều chắp tay cười nói: "Chúc mừng thái úy, chúc mừng thái úy".

Dương Hạo đỡ lấy đứa con trai, nhìn đứa con trai mặc kệ mọi việc, ngủ khò khò, không khỏi vui ra mặt. Đông Nhi ngân ngấn nước mắt, lại cười nói: "Con trai vẫn chưa có tên, đang chờ quan nhân về đặt tên cho con".

Dương Hạo quệt nhẹ cái miệng chúm chím của nó, cười toét miệng, nói: "Không cần phải nghĩ nữa, gọi là... ừm... Gọi là Dương Giai đi. Ha ha...".

Ở phá sau, Chủng Phóng và Đinh Thừa Tông nhìn nhau cười.

Dù sao công vụ cũng bận rộn, Đông Nhi và mấy người thiếp đều là những nữ tử biết nghĩ cho đại thế, tuy có nhiều điều muốn nói với lang quân, nhưng chỉ vội vàng nhìn một chút, cũng đã là an ủi lắm rồi, liền vội vã trở về phủ. Dương Hạo và thê nhi chưa nói được mấy câu, liền đi tới bạch hổ tiết đường, tạm hoãn niềm vui lại, thu lại tâm tình, ngưng thần nghe chúng tướng nói rõ tình hình trước mắt.

Đinh Thừa Tông chậm rãi nói: "Quân thư chiến báo từ Hoành Sơn đã gửi về, đang do hạ quan chỉnh lý quy nạp, tình hình trong đó Thừa Tông có thể giải thích tỉ mỉ cho thái soái. Vương Kế Ân đã dụ dỗ Xích Trung tạo phản, một tay bắt cả nhà Chiết gia, tiếp theo đó giơ cờ hiệu cứu viện bình phản, thống lĩnh năm lộ binh mã công kích những vùng hiểm yếu của Phủ Châu, cắt đứt liên lạc giữa hai châu Lân Phủ, những tình hình này thái úy đều đã biết rồi".

Dương Hạo gật gật đầu, Đinh Thừa Tông lại nói: "Chúng ta đã chủ động tản quân trước khi Phan Mỹ tới, trở về phòng bị Hoành Sơn, làm loạn bố trí của Tống quân, cướp được tiên cơ. Sau khi Phan Mỹ đến, hai bên đã lấy phòng tuyến Hoành Sơn làm vùng tranh chấp. Ý đồ của Tống là muốn chiếm ngũ châu của ta, ép ta tiến về Hà Tây, tất cả sách lược dùng tới đều là dùng vũ lực tiến công và trói buộc. Bọn họ một mặt vừa lôi kéo tàn binh của Lý Quang Duệ ở Tuy Châu để hãm chân Ngân Châu, Hạ Châu ta, một mặt hứa phong quan với người".