Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 501: NHất Diệp Tùy Phong




Chiết Tử Du thức dậy trong chiếc lều dựng dưới tảng đá, dùng nước suối trong vắt rửa khuôn mặt xinh đẹp. súc miệng đánh răng, thu dọn đồ đạc. lấy một chiếc thoa gỗ cài lại tóc. đi vào rừng một vòng, rồi quay trở về một con gà lông ngũ sắc. mang ra bên bờ suối làm sạch rồi quay trở lại lều mang nồi ra bắc lên bếp. nổi lửa. Sau đó con gà được nướng chín, mùi thơm tỏa ra khắp nơi, nàng lại đứng dậy. đến bên con ngựa buộc ở gốc cây, lấy một chiếc túi từ trên yên ngựa ra. Bên trong đựng đầy muối và gia vị. Nàng trở lại bên bếp lửa. vừa quay quay con gà. vừa cho thêm gia vị vào.

Khi mùi thơm của con gà càng đượm hơn thì Chiết Tử Du liền hít hít mũi, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười hài lòng, lại lấy từ eo ra một bình rượu, khoanh chân ngồi, chuẩn bị thường thức. Nàng xé cái đùi gà ra. vừa cắn một miếng, lại mở nắp bình rượu, vừa đưa lên môi thì nghe thấy có tiếng đấm đá kêu la vang lên. Chiết Tử Du cau mày lại. đứng dậy phục dưới tảng đá, cầm đao nhìn về phía trước...

Chiết Tử Du đưa mắt nhìn qua thì thấy một tú sĩ mặc thanh sam tay cầm kiếm đang đấu với một đám đại hán mặc trang phục Thổ Phồn, vừa đánh vừa lui. lui về tới hướng núi. Những đại hán mặc trang phục Thổ Phồn đó bao vây lấy hắn. bày tám thanh đại đao múa lượn trước mặt hắn, chặn hết đường tháo lui của hắn.

Ngựa, lều bạt, một số vật dụng nữ nhi cần dùng của Chiết Tử Du đều ở đó. vẫn còn chưa kịp thu lại, bản thân cũng không sợ hãi bỏ chạy. Thấy việc không liên quan đến mình liền đứng thẳng dậy bước ra từ sau tảng đá. Đây cũng là một số kinh nghiệm giang hồ hành tẩu mà nàng học được, không khai hành tung, làm rõ thân phận bàng quan, việc không liên quan đến mình thì hai bên tìm thù cũng sẽ không kéo mình vào cuộc.

Bẳng không ở trong hoang sơn dã lĩnh này nàng lại lén lút trốn ở một bên. một khi bị người ta phát hiện thì sẽ rất khó giải thích. Chiết Tử Du cũng lại là một cao nhân to gan. mắt thấy hai bên xông lên thảm thiết mà vẫn có thể đứng ung dung trước tảng đá. vừa ăn thịt vừa uống rượu, vừa chậm rãi xé từng miếng thịt, vừa xem hai bên giết nhau.

Những đại hán đó dáng người khôi ngô. động tác lại cực nhanh nhẹn, loan đao. đao phong soàn soạt, ác liệt vô cùng. Còn người võ sĩ mặc thanh sam kia lại linh hoạt như một người cá. động tác mau lẹ, né tránh các phía, trong ánh lóe nhanh như điện của đao mà cũng kịp đưa kiếm ra đỡ. rồi thanh kiếm trúc xanh trong tay cũng nhanh chóng phi ra như lưỡi của một con rắn độc. kịp thời đánh trả. để lại trên người đối phương một số vết thương.

Người mặc thanh sam đó từ từ xuất kiểm ra, ánh kiếm lóe lên. thoắt một cái đã bức lui mấy đối thủ trư mật. sau đó lại dựa vào thân pháp cắm cành liễu, cong eo. rồi dựa vào sự linh hoạt của người mà tránh những loan đao đang công kích, lại còn kịp quay sang liếc nhin trộm bên Chiết Tử Du, thấv một thiếu nữ mĩ miều, da trắng như tuyết, người mặc huyền y đang ngồi đó. thấy nàng ngồi nhìn cảnh chém giết máu tanh mà lại không hề hoảng sợ, còn ngồi ung dung ăn đồ. bất giác thấy kinh ngạc.

Hắn vừa quay đầu lại thì Chiết Tử Du cũng kịp nhìn rõ dáng người hắn, thấy đó là một công tử tuấn tú mày thanh mắt tú, môi hồng răng trắng, một người hiếm thấy. Hắn mặc một bộ thanh sam, trên vai còn buộc nghiêng một chiếc túi, dán sát vào người, nhưng hắn lúc tiến lúc lùi. động tác cứ như ma quỷ, hoàn toàn không chút ảnh hường.

Công tử thanh y đó chỉ vội vã nhìn lướt một cái, phân tâm chưa quá một khắc thì hai thanh loan đao đã xé gió lao tới. tú sĩ thanh y vội lui xuống, mũi nhọn của trường kiếm trong tay lại vung lên. phát ra tiếng kêu thê lương, chạm vào thanh loan đao, thanh loan đao vừa cong một cái thì hắn liền nhân thời cơ mà nhảy lên. lại tránh được sự công kích nguy hiểm. lúc này không còn dám phân tâm nữa, chỉ chuyên tâm với đối phó với địch.

Chiết Tử Du ngồi một bên nhìn, chỉ cám thấy tú sĩ thanh y nàv không những thân pháp kì quái linh hoạt, kiếm thuật cũng xuất quỷ nhập thần. Trong tức thời vẫn có thể xuất ra được mấy chiêu quyền pháp, trưởng pháp, lần nào cũng áp chế thần kì. Xem ra nếu luận về võ công thì tú sĩ thanh sam này không những cao mình hơn mình, so với những tên võ sĩ Thổ Phồn kia còn cao minh hơn nhiều.

Những võ sĩ Thổ Phồn đó võ công không bẳng tú sĩ thanh sam, nếu như đơn đả độc đấu thì e là không phải đối thủ của hắn, nhưng đao pháp của bọn họ vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, độ và lực của đao có một mùi vị của vô địch, nó cũng đủ làm triệt tiêu lực sát thương của kĩ xảo chiêu thức, huống hồ bọn họ lại đông như vậy. bọn họ lại phối hợp rất ăn ý với nhau, triệt tiêu ưu thể thân pháp của tú sĩ áo xanh, trong nháy mắt. hai bên lại đánh ngang tài ngang sức.

Lúc này. tú sĩ thanh sam vừa trả đòn tránh đòn vừa từ từ di chuyển về phía Chiết Tử Du. Chiết Tử Du cũng không biết hắn là do bị địch ép hay là cố ý. chỉ có điều tất cả đồ đạc của nàng đều ở đây, muốn nàng tay không mà chạy đi thì nàng không chịu. Chiết Tử Du nhíu mày, tay vẫn cầm chiếc đùi gà. một tay cầm bầu rượu, chậm rãi ăn, nhưng trong lòng lại ngầm đề phòng, tránh gặp phải tai ương. Võ học của tú sĩ thanh sam đó quả thật rất phức tạp, kiếm pháp linh hoạt, lại còn không ngừng dùng thêm quyền pháp và chưởng pháp, có lúc lại dùng kiếm xuất ra mấy chiêu đao pháp. Đao thế xảo quyệt, rất có phong cách đao pháp Tây Vực. có điều, võ của hắn tuy phức tạp nhưng lại ứng dụng rất thành thục, rất có uy lực kì dị khó lường. Nếu như không phải những võ sĩ Thổ Phồn đó phối hợp mật thiết với nhau, thêm vào đao pháp liên hoàn, không để cho hắn nghỉ thì cho dù người đông cũng đừng hòng trói được hắn.

Công tử thanh sam đó càng lúc lui càng gần, đột nhiên hắn hét to một tiếng, phất tay áo lên. rồi vang lên xoẹt xoẹt hai tiếng, hai chiếc mũi nỏ từ trong tay áo bắn ra, làm cho hai võ sĩ Thổ Phồn đang xông tới không kịp phản ứng. một người trúng một tên, kêu vang một tiếng rồi ngã gục xuống đất. người còn lại vẫn kịp hơi nghiêng người, mũi nỏ bắn trúng vào vai.

Công tử thanh sam cười quỷ dị một tiếng, xoay người giống như một con li mao, một kiếm đầy hai đao ra. chân trái phi ra một cước, đạp thẳng vào ngực một tên võ sĩ Thổ Phồn, võ sĩ đó kêu lên một tiếng, áo bị rách ra, máu tươi bắn tung tóe. Hóa ra dưới đế giày của hắn lại giấu một lưỡi dao nhọn, thật không biết được trên người hắn có giấu bao nhiêu vũ khí nữa. hắn giống như một con nhím, toàn thân là gai sắc.

Lần này công tử thanh sam vừa xuất thủ đã làm thương địch, thân pháp linh hoạt cơ linh của mình lại bị kiềm hãm. Bốn võ sĩ Thổ Phồn còn lại đồng thanh hô to. cùng lúc chĩa bốn thanh loan đao lên chém, như thể chém Hoa Sơn, phong tỏa ba đường tháo lui trước và hai bên của hắn. Ánh đao như điện, thế như sấm sét, còn phía đằng sau hắn lại chính là chỗ Chiết Tử Du đang đứng.

Mắt thấy tú SĨ thanh y sắp bị ba thanh đao chém thành sáu mảnh, cơ thể hắn đột nhiên co lại, cả người như thu sát xuống đất giống như một đứa trẻ. Hắn khấu đầu một cái. từ trên lưng phát ra một tiếng "xoẹt", lại là một mũi nỏ xé lưng áo bay ra. bắn thắng về phía địch, ép cho người đó lui về phía sau. Cùng lúc này, người hắn lại đàn hồi như một quả cầu bằng da, lui nhanh về phía sau, hai thanh loan đao đã hiểm lại còn hiểm hơn, chém về phía hắn.

Mấy động tác này nói thì dài, nhưng thực ra chỉ xảy ra trong thời gian lóe lên của ánh chớp, tú sĩ thanh sam lại lùi nhanh hơn về phía Chiết Tử Du. đột nhiên phân chướng đẩy một cái vào giữa eo của Chiết Tử Du làm cho cả người nàng bị đẩy ra, mượn cơ hội này mà vươn người dậy. giơ kiếm xông lên người ở phía cánh phải.

Chiết Tử Du không ngờ con người này lại ác độc như vậy, lại dám dùng người vô tội để thay hắn đỡ đao. Lần này xông lên phía trước, khó khăn lắm mới nghênh về phía hai người bên trái, có nàng ngăn cản võ sĩ Thồ Phồn thì tú sĩ thanh sam đó không còn phải lo lắng nữa, thẳng người mà tiến, chiếc kiếm trong tay giống như một con rắn độc vươn người cắn lấy yết hầu của võ sĩ Thổ Phòn bên cánh phải.

Chiết Tử Du vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ kịp quát lên một tiếng: "Đê tiện!"

Nhưng đao trong tay hai võ sĩ Thổ Phồn không hề dừng lại. đã xoay chuyển tới. hơn nữa bọn họ tuy biết nữ tử này không phải cùng bọn với tú sĩ thanh sam nhưng cũng hoàn toàn không có ý tha cho nàng. Chiết Tử Du hét lên một tiếng, đùi gà bên tay trái phi về phía một người trước mặt, bình rượu tay phải phi về phía người còn lại, đưa tay ra rút thanh kiếm ở bên eo. không nghĩ ngợi gì nữa, liền xông lên phía võ sĩ Thổ Phồn đang vội vàng xoa mặt vì rượu bay đầy mặt.

Mượn thời cơ Chiết Tử Du ngăn cản địch, tú sĩ thanh sam đó lại kết liễu được một võ sĩ Thổ Phồn nữa, sau đó xoay người lại. cùng Chiết Tử Du công kích mấy người còn lại.

"Keng keng keng" Chiết Tử Du liên tiếp công kích bẳng kiếm, ép lui được một võ sĩ Thổ Phồn trước mặt. rồi quay lại hướng kiếm về phía tay trái của tú sĩ thanh sam. Tú sĩ thanh sam hình như đã biết nàng sẽ ức hận mà trả thù, liền cười ha ha, đỡ lại kiếm, đỡ được kiếm này lại nhảy ra đỡ một kiếm của võ sĩ Thổ Phôn. rồi cười sảng khoái nói: "Mĩ nhân nếu như muốn báo thù thì cũng phải giải quyết trước mấy tên này đã, một cô nương tuấn tú như cô e là chúng sẽ không buông tha đâu." Trong thời gian Chiết Tử Du phản đòn thì loan đao trước mặt lại như âm hồn không tiêu tan bổ về trước mặt. không để lại cho tên tú sĩ thanh sam vô sỉ đó một kiếm, mà phải khua kiếm ra đỡ đòn. Kiếm vừa chém tới thì thấy được ánh mắt tham lam háo sắc của tên võ sĩ Thổ Phồn đó. biết được mấy tên Thổ Phồn này cũng không phải là loại tốt đẹp gì. đành phải cắn răng gia nhập chiến đoàn.

Trong nhất thời, ba người cùng xông lên chém giết, Chiết Tử Du và tú sĩ thanh sam cùng một phía cùng giao thủ với võ sĩ Thổ Phồn, chém giết lẫn nhau một phen. Những võ sĩ Thổ Phồn đó vốn đã bị tú sĩ thanh sam áp đảo, lại thêm đoản kiếm của Chiết Tử Du, dưới sự liên thủ của hai người, không ngừng có người bị trúng kiếm mà ngã xuống.

Kiểm pháp của tú sĩ thanh sam này rất độc ác. Một kiếm đâm ra không phải là cổ họng thì chính là ngực, xương sườn, phàm trúng kiếm của hắn thì rất khó có cơ hội sống sót. Chiết Tử Du lại chỉ chống đỡ, ngăn cản. âm thầm chờ đợi cơ hội. khi người mặc thanh sam đó đâm một kiếm tới người võ sĩ Thổ Phồn cuối cùng thì Chiết Tử Du liền cong tay lật một cái, đột nhiên đâm thẳng vào kiếm của hắn. Người mặc thanh sam vừa mới xuất kiếm đâm võ sĩ Thổ Phồn, lực cũ đã tận. lực mới chưa sinh ra, Chiết Tử Du lúc trước khi xuất kiếm đâm Lữ Động Tân đều được hắn tán dương một câu là kiếm như sét đánh. Lúc này lực lại tích tụ đủ, sao có thể không nhanh được? Người tú sĩ thanh y đó không kịp thu kiếm. Mắt thấy Chiết Tử Du đang hướng mũi kiếm nhọn về phía kiếm của mình thì chỉ đành lùi lại. Lúc nàv võ sĩ Thổ Phồn mới ôm cổ mà ngã ngửa xuống đất. kiểm trúc vẫn rung rung cắm ở ngực hắn.

Trong lòng Chiết Tử Du rất hận, một kiếm vướng tay. lại không chịu bỏ qua. liền liên tiếp vung vài nhát nữa, làm cho người mặc thanh sam phải cuống cuồng lui về phía sau. Sau khi người mặc thanh sam lui được bảy bước thì đã ổn định được thân hình, hai tay đột nhiên xoay xoay như ôm một quả cầu. vòng qua trái, vòng qua phải, biến hóa khôn lường, cũng không biết là đã dùng thân pháp kì diệu gì mà lại di chuyển người gần về phia trước, gần sát tới Chiết Tử Du.

Nếu như thứ mà trong tay Chiết Tử Du đang cầm không phải là đoản kiếm, bị hắn áp sát người như vậy thì kiếm trong tay quả thật đã trở thành một thứ bỏ đi, nhưng cho dù là như thế thì uy lực của kiếm trong tay nàng cũng bị giảm đi. giao thủ mấy lần, vùng cổ tay của tú sĩ thanh y đó vừa đè vừa xoa. xương cánh tay mình như thể không còn độ cong nữa. khi thân hình cùng giao thoa qua với nàng lại nắm chặt lấy cổ tay của nàng, vặn cổ tay nàng ra đằng sau lưng.

"Thiên, sơn, chiết, mai. thủ?"

Chiết Tử Du nghiến răng nghiến lợi. vô cùng tức giận.

Nàng đường đường là nhị tiểu thư Chiết gia, thân phận tôn quý, bây giờ lưu lạc đến thiên nhai, nhìn thì rất ung dung nhưng lại có duyên cớ. nỗi buồn đằng sau đó. Tất cả đều là vì sự sĩ nhục của bại tướng Đường Diễm Diễm năm xưa trước mặt Dương Hạo. hình ảnh đó đến bây giờ vẫn còn nguyên trong trí nhớ nàng, thủ pháp cầm nã mà Đường Diễm Diễm sử dụng nàng cũng thường âm thầm nghiền ngẫm, tìm cách phá giải. Ai ngờ đến hôm nay, trên núi Lục Bàn này lại gặp một người biết loại võ công này, thủ pháp xuất ra giống y hệt Đường Diễm Diễm. Chiết đại cô nương thực sự tức đến phát điên.

Sau khi người mặc thanh sam giữ được tay nàng ở phía sau liền dựng thẳng tay làm đao. một tay chém về phía gáy của nàng, hoàn toàn không có ý thương hoa tiếc ngọc, nhưng sau khi nghe thấy Chiết Tử Du nói ra tên môn pháp công phu này của mình, bàn tay hắn vốn đang chém chạm tới gáy của Chiết Tử Du liên lập tức cứng đơ lại. kinh ngạc nói: "Cô là ai? Sao lại biết công phu này?"

Người giả trang thành nam tử mặc thanh sam này chính là cố Trúc Vận. môn pháp cầm nã thủ mà nàng ta sử dụng chính là tập hợp của kiếm pháp thiên đạo của Lữ Động Tân, roi pháp hồ vĩ của Bạch Mẫu Đơn, quyền kiếm thái cực của Trần Đoàn, thêm nữa tất cả những võ công phức tạp mà nàng ta quen thuộc đều là do Mã Diệc khổ tâm lao lực để dung hòa kết hợp lại với nhau sáng tạo ra, trong đó còn có du già thuật mà Đông Nhi tự học ở Khiết Đan, có thể nói đây là một sự thành công lớn của sự tập hợp liên kết giữa các gia tuyệt học.

Sau khi luyện thành môn pháp cầm nã thủ này vì Đồng Nhi sắp lâm bồn. cho nên chỉ có nàng và Mã Diệc, Diệu Diệu, Diễm Diễm, Oa Oa, Diệu Diệu còn có Chu Nữ Anh chưa "bế quan" học qua. Nói đến sự nắm vững môn công phu này thì mã Diệc là đệ nhất, nàng xếp thứ haỊ Đường Diễm Diễm là đại tiểu thư thân thể yêu kiều, khi còn nhỏ cho dù có học võ học căn bản nhưng vẫn thua xa hai người họ. cho nên luyện vẫn yếu hơn một chút.

Sau khi môn pháp này được sáng chế ra thì Đường Diễm Diễm rất hứng thú với nó. còn đặt tên cho nó. Ba người vẫn chưa muốn khai tông lập phái thu nhận đồ đệ cho nên cái tên này chưa bao giờ được truyền ra ngoài còn khi dạy cho nhừng người ở Phi Vũ thì chỉ căn cứ vào điều kiện cơ thể mà truyền thụ một chút công phu tán thủ. cũng chưa từng nói cho bọn họ biết tên của thuật cầm nã thủ. Lúc này đột nhiên có người mở miệng ra đã gọi đúng tên của môn pháp cầm nã thủ này. nàng đương nhiên là không thể hạ thủ đả thương người.

Chiết Tử Du bị nàng nắm chặt cổ tay. cơ thể chỉ có thể hơi cong về phía trước, rất khó khăn. Nếu như đổi một người khác vào. chịu sự khống chế của người khác. bại thì là bại, cũng không có gì là quá thể. nhưng nàng ấy là Chiết nhị tiểu thư. đã bao giờ phải chịu ấm ức. mất mặt như thế này đâu. Bây giờ từ cánh tay xuống mông bị người ta khống chế. quả thật là mất hết thể diện. Tuy nói lúc này ngoài tú sĩ thanh sam ra thì không còn ai bên cạnh, nhưng cũng vẫn rất xấu hổ. mất mặt.

Hai lần! Liên tiếp hai lần! Cả đời này cũng chỉ có hai lần!

Đường Diễm Diễm đã từng nói môn võ công này truyền từ Dương Hạo. hai lần mình bị mất mặt lại đều là do Dương Hạo dạy cho người ta môn công phu này để ăn hiếp mình, tên khốn kiếp!

Chiết Tử Du khom người, thật sự khóc không ra nước mắt. nàng hận cái tên Dương Hạo đáng chém nghìn đao đó không lập tức xuất hiện ngay ở đây, để nàng nuốt từng miếng, từng miếng xương thịt của hắn, như vậy mởi có thể giải được hận trong lòng.

Trúc Vận thấy nàng không trả lời. cau mày lại. tay lại thêm lực. nhưng mắt nàng dừng lại. đột nhiên nhìn thấy hoa văn ở trên cổ áo của Chiết Tử Du. không khỏi kinh ngạc, lập tức buông tay. thất thanh nói: "Cô là người của Tùy Phong?"

Hóa ra trên áo của Chiết Tử Du có thêm một mảng hoa văn, hoa văn là hình lá rơi. nhìn qua thì chỉ là một loại hoa văn bình thường, không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng người nào biết được rõ căn cơ thì nhìn sẽ biết đó chính là dấu của mật thám Tùy Phong.

Nhất diệp tùy phong, tri thiên hạ thu.

Người bên ngoài không biết bí mật này. nhưng nàng thân làm một trong tam đại cự đầu của mật thám Phi Vũ. họp tác mật thiết với Tùy Phong Phủ châu, sao có thể không biết được?

Ban đầu khi Chiết Tử Du quản lí mật thám Tùy Phong, đã làm mấy bộ y sam nam nữ để hành tẩu bên ngoài, bên trên đều có kí hiệu của Tùy Phong, bây giờ tuy bàn giao công việc cho sai sứ rồi, nhưng những y vật trên người nàng vẫn không có lí do gì phải bỏ cả.

Lần nàỵ vì tức giận Đường Diễm Diễm, tức đến mức sau khi về nhà đã vội vàng thu dọn mấy bộ quần áo và ít tiền bạc rồi phi ngựa đi xa, nên loại y phục này cũng mang theo.

Chiết Tử Du nghe thấy hắn ta vạch ra thân phận mình, bất giác cũng ngẩn ra, chiếc kiếm đang lăm le đằng sau lung cũng cứng lại, tức giận nhìn hắn nói: "Ngươi là ai?"

Khóe miệng Trúc Vận hơi nhếch lên. lật áo mình ra. cười ha ha: "Đây thật là đại thủy tràn vào miếu Long vương. Người một nhà mà không nhận ra. Nếu sớm biết cô nương là người của Tùy Phong thì cho dù có rơi vào tình cảnh nguy hiểm hơn nữa cũng sẽ không dùng cô nương làm lá chắn thịt đâu. Quả thật rất có lỗi." Trúc Vận lật cổ áo. Chiết Tử Du liền thấy trên cổ áo nàng cũng thêu hoa văn cực giống với hoa văn trên cổ áo mình, chỉ có điều hoa văn trên cổ áo Chiết Tử Du chỉ có một mảng, còn hoa văn trên cổ áo Trúc Vận lại là hai mảng nối liền nhau. Nhìn thì giống như một đôi cánh. Đây là một loại nhận diện mà Phi Vũ đã mô phỏng thiết kế của Tùy Phong. Đương nhiên muốn nhận biết thân phận của một người còn phải xem ám ngữ. ấn chứng thủ thế của người đó. chứ không thể chỉ dựa vào mấy thứ này.

"Ngươi là người của Phi Vũ?" Chiết Tử Du lúc này mới chợt hiểu, nhìn theo thủ thế của đối phương để xác nhận thân phận của hắn.

Trúc Vận thành thục làm mấy thủ thế. lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ của Chiết Tử Du. bất giác ngẩn ra, nàng ta rất tinh minh, Chiết Tử Du nhìn không ra thân phận của nàng, hơn nữa từ phía sau cho dù có nhìn ra dáng người thật của nàng thi e rằng cũng không nhớ ra, nhưng Trúc Vận lại nhớ ra được dáng vẻ của Chiết Tử Du.

Trước đây, Đường Diễm Diễm đã ra lệnh cho cho tất cả các mật thám của Phi Vũ phải thăm dò tin tức của Chiết Tử Du. nàng cũng biết tin này. hơn nữa là một lãnh đạo nòng cốt của Phi Vũ, nàng cũng có con đường tin tức riêng của mình, biết được nhiều chuyện nội bộ hơn những mật thám bình thường, nguyên nhân trước hậu quả sau của chuyện này nàng đều biết.

Lúc này, đã thấy được Chiết Tử Du. thoắt cái nhận ra thân phận nàng. Trác Vận chợt giật mình, đối với nguyên nhân nàng ta đột nhiên li kì xuất hiện ở đây đã hiểu ra. thấy nàng ta vẫn chưa nhận ra thân phận của mình, Trúc Vận liền vừa nghĩ cách làm sao có thể dụ được nàng ta quay về Hạ châu, vừa chắp quyền cười nói: "Đúng vậy, ta là người của Phi Vũ, tại hạ họ Giả tên Đại Dung."

Chiết Tử Du thăm dò nàng ta từ trên xuống dưới, nghe thấy tên của tú sĩ thanh y quả thật là rất tầm thường, so với dáng vẻ một bậc nhân tài, môi đỏ răng trắng thì quả là tương phản, có điều người này nhìn tuy tuấn tú, nhưng Chiết Tử Du đối với nàng ta lại không có chút thiện cảm nào. nàng lạnh lùng nói: "Vừa nãy không phải ngươi thật sự muốn đẩy ta ra thay ngươi chắn đao hay sao?"

Trúc Vận cười khan nói: "Không sai, để bảo vệ tính mạng của chính mình. hoàn thành sứ mạng của ta, thì với một người không hề quen biết tại sao ta lại phải để ý? Có điều, nếu như lúc nãy biết cô nương là người của Tùy Phong thì ta sẽ không làm như vậy."

Chiết Tử Du tức giận nói: "Ngươi đương nhiên sẽ không cần làm như thế. nếu như ngươi biết được thân phận ta thì sẽ lớn tiếng kêu ta tới giúp."

Trúc Vận cười hì hì nói: "Lúc đó chẳng phải không biết cô nương là ai hay sao? May mà CÔ nương không sao. nếu không ta sẽ canh cánh trong lòng không yên. Không biết cô nương tên gọi là gì? Lần này đến đây có phải cũng là vì thăm dò động tĩnh của người Thổ Phồn không?"

Chiết Tử Du mắt chợt lóe. tùy miệng nói: "Ta họ Chiết, Chiết Đường."

"Chiết Đường? Tên rất hay."

Trong mắt Trúc Vận chợt lóe lên ý tinh nghịch: "Xem ra Diễm phu nhân thật sự đã đắc tội với Chiết Đường rồi? Ha ha."

Chiết Tử Du vẫn chưa hề nhận ra ánh quỷ dị ở trong mắt kẻ thích khách mười hai tuổi đã bắt dầu giết người này, lại tiếp tục nói: "Gần đây các tộc Thổ Phồn của Lũng Tây vừa kết liên minh vừa qua lại mật thiết với người Tống. Tùy Phong chúng ta cũng đang chú ý tới động tĩnh của bọn chúng, cho nên phụng chỉ của công tử Chiết Duy Chính, tại hạ cũng đến đây thăm dò tin tức."

Trúc Vận cổ ý tỏ ra kinh ngạc nói: "Chiết Duy Chính? Phụ trách Tuy Phong không phải là cô nương Chiết Tử Du hay sao?"

Chiết Tử Du không động sắc nói: "TÚI tức của các ngươi quá chậm rồi. Bây giờ nắm giữ Tùy Phong là đại công tử Chiết Duy Chính, Chiết cô nương giờ đã giao tất cả quyền cho ngài ấy rồi."

Trúc Vận "chợt hiểu", nói: "Hóa ra là như vậv. Vậy thì cô nương không cần phải dò xét thêm nữa. Ta đã thám thính được bí mật của bọn chúng. Đợi khi ta trở về Hạ châu sẽ cùng chia sẻ tin tức này với Tùy Phong của cô nương, hơn nữa. thật không dám giấu, lần này ta còn lấy được một thứ hết sức quan trọng từ tay của người Thổ Phồn, bây giờ như thế này đã đánh rắn động cỏ. Chúng đang cho kị binh trinh thám lùng sục khắp nơi, đang cố tìm ra tung tích của ta. Lúc này cô nương mà tiến thêm vào thì chẳng khác nào chui vào miệng cọp. Còn ta đang muốn men theo núi Lục Bàn này, vượt qua ngọn đèo để trờ về Hạ châu, cả chặng đường e là cũng sẽ gặp không ít võ sĩ Thổ Phồn ra ngăn cản."

Nàng lại làm bộ thấp giọng nói: "Cô nương cũng thấy rồi đấy, những võ sĩ Thổ Phồn này bám rất dai, một mình ta bất kể là có cải trang như thế nào cũng khó có thể tránh được tai mắt của chúng.

Hơn nữa địch kị rất đông, chỉ bằng cô nương có thể giúp ta một tay, như vậy hi vọng ta thành công trở về Hạ châu sẽ lớn hơn nhiều." Chiết Tử Du nhìn cái túi mà Trúc Vận luôn mang theo trên người, cái túi đó không lớn như lại nặng trình trịch, cũng không biết là thứ gì. có điều nhìn nàng ta trong cảnh hỗn chiến lúc nãy, bất kể là nguy hiểm như thế nào cũng bảo vệ chặt cái túi. nên nghĩ chắc rằng cái thứ quan trọng mà nàng ta nói đang nằm trong đó.

Chiết Tử Du không kiềm chế được, hỏi: "Là thứ gì vậy, quan trọng như vậy sao?"

Trúc Vận cười ha ha, nói: "Cô nương nên biết quy tắc của chúng ta, nó có chút cơ mật, thứ cho ta không thể tiết lộ."

Chiết Tử Du hừ lạnh một tiếng, lại hỏi: "Ngươi ờ dưới trướng của Dương thái úy chắc cũng phải là một nhân vật quan trọng nhỉ?"

Trúc Vận chớp chớp mắt mấy cái, nói: "Sao lại hỏi như vậy?"

Chiết Tử Du nói: "Theo ta biết, loại công phu Thiên Sơn Chiết Mai Thủ này là công phu của Dương Hạo. nếu như ngươi không phải là nhân vật quan trọng dưới trướng của hắn thì sao hắn lại truyền thụ lại công phu này cho ngươi?"

Trúc Vận cười nói: "Cô nương, ta thấy tin tức của Tùy Phong các cô hình như cũng không được linh hoạt lắm. Công phu Chiết Mai Thủ này không phải là do Dương thái úy truyền cho. Thực ra Dương thái úy cũng không biểt môn công phu này, môn công phu này là do Mã Diệc đại nhân, thống lĩnh của mật thám Phi Vũ truỳên thụ, mỗi một người trong mật thám Phi Vũ đều biết một ít loại võ này."

Chiết Tử Du rất ngạc nhiên: "Không phải là Dương Hạo? Dương Hạo không biết môn võ công này?"

Trúc Vận nói: "Đúng vậy. đại nhân nhà ta quá bận rộn, nào có thời gian để tập loại công phu cầm nã thủ này?"

Chiết Tử Du kinh ngạc một hồi lâu. rồi lại tự lẩm bẩm: "Thi ra là thế thì ra là thế."

Trúc Vận lại nói: "Tiểu Đường cô nương, thứ mà ta lấv được hết sức quan trọng, không chỉ có tác dụng cực lớn với Dương thái úy nhà ta mà bên Chiết soái Phủ châu cũng sẽ có lợi. hai nhà chúng ta vốn cùng hưởng vinh nhục mà. cô nương có thể đồng ý giúp ta một tay mang nó về Hạ châu được không?"

Chiết Tử Du trầm ngâm một lát, do dự nói: "Thứ này thật sự rất quan trọng sao?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Trúc Vận đưa hai tay ra nói: "Cô nương nhìn xem, bọn họ phải phái những võ sĩ võ nghệ cao minh ra để truy sát, nghĩ cũng biết nó quan trọng như thế nào rồi chứ."

Mắt thấy Chiết Tử Du có chút do dự. Trác Vận thầm nghĩ: "Việc đại cô nương này tức khí bỏ đi đã làm náo loạn cả Hạ châu và Phủ châu, xem ra thái úy đại nhân rất để tâm đến nàng ta. Lần này dụ được nàng ta về, đại ca của nàng ta chắc sẽ trói nàng ta lên kiệu hoa rồi gả vào nhà thái úy làm nương tử. nếu không dụ cho thật ngọt thì làm sao nàng ta mới chịu theo ta về, dù sao thì cái lợi không được nhường cho người khác, chi bằng dùng thuật cầm nã dẫn dụ nàng ta. nàng ta đối với việc thất bại dưới tay Diễm phu nhân vẫn luôn canh cánh trong lòng, dùng cách này tất cá sẽ ngoan ngoãn cắn câu."

Nghĩ đến đây. Trúc Vận lại cười: "Thân làm mật thám, biết thêm một số kĩ nghệ thì càng thêm an toàn, cô nương nếu như bảo vệ ta trở về Hạ châu, thì ta sẽ truyền thụ lại thuật cầm nã cho cô nương coi như là báo đáp. Cô nương thấy thế nào?"

Chiết Tử Du vừa mới rời khỏi Hạ châu, nếu như mình lại tự trở về Hạ châu thì cũng mất mặt quá, nhưng nghe nói thứ trên người con người này rất quan trọng, lại sợ hắn thật sự không thể đưa về được, lỡ mất đại sự. cho nên trong lòng vẫn không thể quyết được, lúc này vừa nghe Trúc Vận nói, thì lòng lại nghiêng thêm một chút về quyết định, trở lại Hạ châu.

Chiết Tử Du thầm nghĩ: "Chi bằng cứ theo hắn về Hạ châu, nếu như có thể có cơ hội học được từ tay hắn Thiên Sơn Chiết Mai thủ thì ta còn có thể trả lại nỗi nhục cho Đường Diễm Diễm, đợi khi tiến vào phạm vi cùa Hạ châu rồi, ta lại rời đi là được." Cho nên nàng liền dứt khoát đáp lời: "Được, vậy ta sẽ cùng Giả công tử đi chuyến này."

Trúc Vận mừng rỡ, đưa tay ra kéo nàng, miệng cười toe toét nói: "Như thế là rất tốt. chúng ta cùng về Hạ châu thôi."

Chiết Tử Du bật người lùi lại, mắt trợn lên. ấn kiếm tức giận nói: "Giả công từ."

Trúc Vận dang hai tay ra, kinh ngạc nhìn dáng vẻ tức giận của Chiết Tử Du. lúc này mới phản ứng lại, không nhịn được mà cười khúc khích: "Mọi người đều là nhi nữ giang hồ, ta chẳng qua coi cô nương là huynh đệ mà thôi, hà tất phải câu nệ lễ nghĩa tiểu tiết?"

Trúc Vận bĩu môi nói: "Nào. Chúng ta cùng xem xem trên người mấy tên Thổ Phồn đó có gì hay không."

Chiết Tử Du quay người bước đi: "Ta đi thu dọn đồ đạc."

Trúc Vận cười ha ha. vừa đi kiểm tra một lượt các thi thể. vừa lớn tiếng hỏi: "Chiết cô nương, đã từng hẹn ước với người nào chưa?"

Chiết Tử Du ngồi xổm sau tảng đá, tháo lều ra. tức giận nói: "Liên quan gì đến ngươi?"

Trúc Vận cười khan hai tiếng, ranh mãnh hỏi: "Đúng lúc tiểu sinh vẫn chưa có vị hôn thê nào. Chiết cô nương bao nhiêu tuổi rồi?"

Chiết Tử Du mở cái trướng dưới đất. thầm nghĩ: "Cái tên mật thám mắt la mày lém Dương gia xem ra không đáng tin lắm. một nữ tử như ta, võ nghệ lại không bằng hắn, vạn nhất..." Nàng nhíu mày suy nghĩ một lúc. liền đứng dậy bước tới bên cạnh ngựa, quay lại nhìn tên Già Đại Dung đó đang lật xác tìm đồ, đợi khi hắn không chú ý, liền nhanh chóng rút một cái chủỵ nhét vào trong ống giầy.

Mười dặm thành đông Lương châu. Bạch Tháp tự.

Đây là một tòa viện tự không lớn, tương tự, các phòng được đắp bẳng đất vàng, trong hậu viện có một tòa tháp bùn đắp bẳng bạch phiến, trước tháp là một cái đài hoàng thổ các mặt rộng ba trượng cao một thước, đó là nơi các tăng trong tự tọa thiền.

Xung quanh sàn đều là rừng tùng, cây tùng cổ cao to che cả trời, sau tự lại có một con sông uốn lượn. Tuy ngôi tự viện này không thể huy hoàng bẳng kim bích của phật tự Trung Nguyên, nhung nó lại có một phong vị khác biệt.

Đây là nơi cắm trại trung quân sau khi Dương Hạo tây tiến kéo binh tới Lương châu. Trải qua mặc cả qua lại hơn mười ngày, Lạc Nhung Đăng Ba mới đến nơi đây. chính thức bái kiến Dương Hạo, đầu hàng chịu thua.

Điều kiện của Dương Hạo là: Giao binh quyền, quy thuận Hạ châu. Thứ sử Lương châu tự phong Lạc Nhung Đăng Ba đổi thành tri phủ Lương châu, do Dương Hạo phái binh đóng giữ. Thứ sử tự phong Lạc Nhung Đăng Ba là chức quan quen dùng sau khi người ta chiếm cứ được một vùng đất. lúc đâu hòa sơn vương Dương Soái chiếm cứ Lân châu cũng là tự phong chức thứ sử. Chức thứ sử của bọn họ là dựa theo chế định từ thời Đường. Sau Đường Hiến Tông, thứ sử chỉ quân lên ngựa thì quản quân, xuống ngựa thì quản dân, có quyền hạn cực đại. điểm khác biệt chủ yếu với tiết độ sứ chính là quyền hạn và thực lực quản ở khu vực trực thuộc.

Bây giờ Dương Hạo đã để hắn dựa theo Tổng chế mà đổi thành tri châu. Đó chính là một chức quan văn. Từ giờ về sau hắn chỉ có thể quản lí dân chính Lương châu dưới sự thống trị của tiết phủ Dương Hạo. còn quân sự thì hoàn toàn nằm trong tay Dương Hạo.

Lạc Nhung Đăng Ba chiếm cứ Lương châu, vốn chính là sinh tồn trong sự kìm kẹp của các chư bộ lớn mạnh khác, bây giờ giao ra binh quyền, dù sao cũng đã bớt được một phần gánh nặng, thêm nữa bây giờ mắt thấy Dương Hạo binh cường tướng mạnh, quả thực không thể địch được, lại được tọa sư chi điểm. cho nên đồng ý đáp ứng tất cả yêu cầu của Dương Hạo. hai bên hội kiến, sau khi ước định tất cả hẹn ngày hôm sau sẽ giao tiếp thành phòng. Xong tất cả mọi thứ Lạc Nhung Đăng Ba liên trở về.

Sau khi Lạc Nhung Đăng Ba đi rồi, Dương Hạo và mấy viên đại tướng vẫn chưa rời đi. bọn họ lại ngồi xuống xung quanh chiếc bàn. uống trà nóng rồi trò chuyện vui vẻ.

Hà Tất Ninh mặt mày vui vẻ nói: "Đại soái thật tài giỏi, không đánh mà thắng được thành Lương châu, nếu như lần này tâv tiến mà các châu đều thuận lợi như vậy thì đám người chúng ta chẳng phải là không có đất dụng võ hay sao."

Trương Phổ mim cười, nói: "Ngải tướng quân, Lương châu này cách Hạ châu gần nhất, thất huyện Lương châu thì có ba huyện nằm trong sự khống chế của Hạ châu. hai huyện còn lại nằm trong phiên bộ Lục Cốc Thổ Phồn. Tộc trướng La Đan Lục Cốc phiên bộ trên thực tế đã đầu hàng đại soái. Lạc Nhung Đăng Ba thực tế chỉ chiếm cứ hai huyện, vốn đã không có thực lực đấu với đại soái, hiến thành đầu hàng bảo vệ an toàn từ đường gia quyến là sự chọn lựa anh minh nhất của hắn. Nhung Cam châu sẽ không dễ dàng đắc thủ như vậy đâu."

Dương Hạo thu lại vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói: "Lời Trương Phổ nói không sai. tiếp theo các châu Cam, Túc, Qua, Sa đều sẽ không dễ dàng đắc thủ được như Lương châu này. Bây giờ chúng ta đã lấy được Lương châu, phải cho quân tới chiếm cứ nơi đây. Điều này đổi với con đường tây tiến của chúng ta vô cùng có ích, chúng ta phải tăng cường trị vì đồng bộ đối với Lương châu, để Lương châu sẽ cùng đi trên con đường tây tiến với chúng ta. Nơi đây vốn rất sùng tín Phật giáp, chúng ta có thể dựa vào hình thức bắt buộc mà phổ biến văn hóa Trung Nguyên."

"Ha ha, mọi người đừng coi thường việc truyền bá văn hóa. Nếu như muốn trị vì lâu dài không phải chỉ dựa vào vũ lực. Thảo nguyên phía bắc cũng được mà thảo nguyên Tây Vực cũng được, đều đã từng xuất hiện liên minh bộ lạc vô cùng cường đại, máu và mổ hôi của họ đã tung hoành đại mạc. Thứ mà bọn họ dựa vào chỉ là vũ lực cường đại, không có cùng chung văn hóa và nền kinh tế cơ bản. sau khi vũ lực của bọn họ suy yếu, sẽ nhanh chóng bị chia cắt thành nhiều phần, một khi đã tan đàn xẻ nghé thì cũng sẽ dần biến mất không còn dấu tích trong biển người mờ mịt. Ngày xưa Hung Nô, Đột Quyết mạnh mẽ nhất, nhưng bây giờ họ ở đâu? Nhưng Trung Nguyên chúng ta thì khác, hoàng đế có thể luân phiên làm. cứ như thế mà duy trì thiên hạ, nhưng vẫn là cái thiên hạ đó. Không có văn giáo, không có tích tụ văn hóa sao có thể nói đến chuyện kế thừa? Việc này ta đã lệnh cho Chủng Phóng, Từ Tỏa đem người đi làm. Các vị không cần phải đau đầu. Bây giờ tuy quân vụ là điều quan trọng nhất, nhưng bình thường nó cũng không có gì xung đột với chuyện truyền bá văn hóa cả, các vị chỉ cần hết sức tạo điều kiện là được rồi."

Dương Hạo bê tách trà lên nhắp một miếng, lại nói: "Ngoài ra. ta đã lệnh cho quân lương thảo ở hậu phương nhanh chóng chuyển vận đến Lương châu, tiến hành cung ứng cho nơi đây, có thể giảm bớt sự tiêu hao. cũng có thể cung ứng kịp thời. Trung tâm mật báo, trung tâm hậu cần. tất cả đều di chuyển về phía trước, thiết lập tại Lương châu. Bước tiếp theo chúng ta cần phải suy nghĩ đến việc đánh Cam châu, chính là phải biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Trương đại nhân, ngài hãy nói một chút tình hình Cam châu cho mọi người nghe."

Trương Phổ đang ngồi thả lỏng, phe phẩy cái quạt nan cũng nghiêm túc lại, hắn bỏ quạt xuống, nói: "Từ sau khi đế quốc Hồi Hạt tan vỡ, tộc nhân khác đã phân tán khắp các nơi trên thảo nguyên, trong đó ba chi lực lượng cường đại nhất đã phân bố tới Cao Xương, phía tây Thông Lĩnh và Cam châu. Hồi Hạt có chín bộ lạc cường đại nhất. Khả hãn của Hòi Hất luôn được sinh ra từ một trong chín dòng họ này. vì thế nó còn được gọi là họ Khả Hãn. Khả Hãn thiết lập nha trướng ở Cam châu được gọi là Bàng Đặc cần, chính là hậu nhân của một trong chính họ Khả Hãn. Bây giờ nó đã truyền đến đời thứ năm. Khả Hãn Cam châu đời này tên là Dạ Lạc Hất. số người mà Dạ Lạc Hất thống trị có khoảng hơn hai mươi vạn."

Ngài Nghĩa Hải và Mộc Ân, Mộc Khôi nghe thấy cũng nghiêm nghị lại, Trương Phổ lại nói: "Thành Cam châu là xây mô phỏng theo kiến trúc của thời kì Hãn quốc Hồi Hạt. Tường thành cao ba trượng ba, lầu công sự cao bốn trượng, vọng lâu năm trượng, độ rộng của thành lang phải đi bộ một ngày mới hết. xuyên qua mà đi. Có điều vì họ vẫn suy trì thói quen du mục. ít canh nông, cho nên kiến trúc trong thành không dày đặc. tộc nhân của Hồi Hạt Cam châu thường mang cả bộ lạc xuất thành để chăn nuôi, thức ăn lấy thịt làm chủ đạo. tôn lương cực ít, không thể cung ứng cho nhu cầu của nhiều người, cho nên số người thường xuyên ở trong thành Cam châu chỉ có hơn tám vạn."

Mộc Ân không thể chờ được mà nói: "Binh lực trong thành thế nào?"

Trương Phổ nói: "Binh lực trong thành có thể huy động được khoảng hai vạn đến ba vạn người, hơn nữa tường thành không cao. thành lang lại quá lớn, trên thực tế không có lợi cho phòng thủ. Điều phiền phúc là tộc nhân ở ngoài thành của họ rất nhiều, một khi Cam châu bị vây, còn chúng ta lại chưa thể nhanh chóng khắc chế được thành thì chúng ta sẽ phải ứng phó với vô số viện quân kéo về. Viện quân của chúng là kị sĩ đến từ các bộ lạc. đến đi rất nhanh, có thể dùng chiến thuật tập kích đối phó chúng ta, hơn nữa bốn phương tám hướng là thảo nguyên và sa mạc. không thể có những con đường nào bắt buộc phải qua, tính đặc thù của loại địa lí này làm cho chúng ta không có cách nào vây thành đánh viện, làm cho chúng tử chiến, thậm chí còn có khả năng bị bọn chúng làm cho sụp đổ."

Ngải Nghĩa Hải nói: "Ta từng nghe nói đến Cửu quốc được xây dựng bởi hậu nhân của Trương Nghĩa Triều là Trương Thừa Phụng, hắn vì tranh quyền khống chế cổ đạo Tây Vực đã từng cho quân chinh chiến liên miên. Sau đó nhận được sự trợ giúp của Đại Lương, binh vây thành Sa châu ép Sa châu phải kết liên minh, kết làm nước phụ tử, hạ hiệu hoàng đế để xưng vương, Kim Sơn quốc cũng đổi thành Đôn Hoàng quốc, quý nghĩa quân ở đây luôn không cam tâm. Hay là chúng ta dùng một mũi đao đâm sau lưng chúng?"

Dương Hạo lắc đầu nói: "Hiện nay Kim Sơn quốc đã khôi phục xung quy nghĩa quân, do Tào thị nắm đại quyền, cùng kết giao hảo với Cam châu, nếu như không nắm chắc thì bọn họ sẽ không lật mặt với Cam châu, hơn nữa, lần này chúng ta tây chirih là nhất thống chư châu, chúng còn không kịp kết đồng minh vì cùng chung kẻ địch, sao lúc này lại có thể tự tàn sát lẫn nhau chứ?"

Ngải Nghĩa Hải gãi gãi đầu, không lên tiếng.

Dương Hạo mỉm cười nói: "Mọi người bây giờ có biết tại sao Cam châu khó đánh không?"

Mộc Ân phấn chấn nói: "Khó đánh cũng phải đánh! Cam châu thành không hiểm yếu bằng Ngân châu, trên đường tây hành phía có thế lực mạnh nhất chính là Cam châu, chỉ cần lấy được Cam châu thì Tiêu châu, Sa châu Tào gia còn có kẻ nào có gan đánh với ta chứ?"

Dương Hạo cười nói: "Đánh đương nhiên là đánh, nhưng phải đánh như thế nào thì chúng ta cần suy nghĩ bàn bạc cho thật kĩ. Nếu như vì đánh Cam châu mà tiêu hao hết thực lực quân ta thì cho dù có tiếp tục tây tiến chúng ta cũng sao có thể nắm chắc chiếm lĩnh được những địa phương khác vào trong tay chứ?"

Hắn ngẩng đầu lên. lẩm bẩm nói: "Nhưng nhất định phải đánh hạ hành lang Hà Tây, nếu không con đường tiền tài sẽ bị cản trở, binh lực không phát triển được. Phải suy nghĩ cho thật kĩ."

Lúc này, Mục Vũ bước nhanh tới bàn. đến gần và thì thầm vào tai Dương Hạo mấy câu, mắt Dương Hạo hơi sáng lên. gật gật đầu. nói với chư tướng: "Đừng nghĩ rằng chỉ cần dùng vũ lực cường mạnh để công thành. Giết một nghìn người, tự làm tổn hại trăm người của mình. Mọi người cần biết, tám trăm quân tự tổn hại là quân của chúng ta, giết một nghìn binh của người ta rồi khi chinh phục được thành thì đó cũng là binh của ta. Được rồi. mọi người trở về suy nghĩ cẩn thận, tập trung tất cả các ý kiến lại tất sẽ có thể nghĩ ra được cách thỏa đáng nhất."

Chúng tướng đồng loạt đứng dậy, cùng lễ rồi lui ra. Dương Hạo lại bê tách trà lên. nhấp một ngụm, đưa mắt nhìn về phía cửa....

Thúy vũ hoàng sam, vạt áo tung bay, một mĩ nữ đang chạy nhanh về phia trước, hàng chục kị sĩ ào lên như tổ ong bị vỡ, đuổi giết hai kẻ địch phía trước.

Trúc Vận xông ngựa lên trước, lớn tiếng quát: "Đi theo ta!" Nói rồi vung thương lên. xông về phía trước, Chiết Tử Du phi theo hướng thương chỉ, nàng khẽ hô lên một tiếng, hai chân kẹp sát bụng ngựa, thúc ngựa lui hai bước, vừa ghìm cương ngựa, nghiêng người né qua tránh hai chiếc thương cực kì nguy hiểm đang lao tới, vung thương chắn một cái rồi nhanh chóng đuổi theo Trúc Vận.

Cũng không biết Trúc Vận đang cầm thứ bảo vật gì của người Thổ Phồn mà trên cả chặng đường, bất kể là núi non sông nước, thành trấn hương trại vẫn không ngớt truy binh. Hai người cho dù đã thay cả trang phục người Thổ Phồn mà cũng không thoát nổi những truy binh đó, bây giờ lại gặp phải một đám địch kị này. Chiết Tử Du đã giết địch đến mức mồ hôi đầm đìa.

"Giết!" Trúc Vận hô lên một tiếng, chiếc thương trong tay khua lên đám địch ở đổi diện, máu tươi bắn ra tung tóe. Chiếc đại thương xoay vòng vòng, lại đâm vào một tên trước mặt. Lúc này hai trường thương lại từ hai bên phi tới. Chiết Tử Du phi ngựa đuổi lên chặn một bên thương, giúp nàng ta giải quyết được nguy hiểm bên một cánh. Chặng đường này là chặng đường giết chóc. Hai người đã phối hợp hết sức ăn ý với nhau. Chiết Tử Du không những học được thủ pháp cầm nã ở mức cực tinh diệu, mà còn học được rất nhiều kĩ nghệ của Trúc Vận. rồi dung hòa với độc môn để trở thành một kĩ xảo giết người.

"Xông lên trước, phi nhanh ngựa lên núi!"

Trúc Vận keng keng keng đỡ liên tiếp ba thương, đánh mở đường trước mặt. Chiết Tử Du nhân cơ hội mà cùng tiến lên. Hai người đã mở được một con đường, nhanh chóng nhằm phia sườn núi rậm rạp mà chạy.

"Bắn tên! Bắn tên!"

Truy binh bắn tên như mưa. nhưng hai người đã kịp ẩn mình, xông lên chạy thoát vào trong rừng. Đám truy binh đó vẫn đang tìm kiếm dấu vết của họ, một khi chạy vào trong rừng sâu rậm rạp thì càng khó tìm ra tung tích của bọn họ.

Cũng không biết đã qua nhiêu ngọn đồi. Hai chân Chiết Tử Du đã mềm nhũn cả ra, cơ hồ như muốn té luôn xuống đất. Nàng liền kêu lên: "Không được rồi. ta phải nghỉ một chút."

Trúc Vận thở dài một hơi, thần thái ung dung, nàng quay đầu lại nhìn, thấy sắc mặt Chiết Tử Du thì hơi nhíu mày nói: "Thứ cô nương luyện là công phu ngoại gia, chỉ dựa vào cơ thể khỏe mạnh, rất khó có thể duy trì được lâu."

Nàng chống hai tay vào hông, nhìn bốn phía, nói: "Được rồi, nghỉ một chút đã. ăn một chút đồ. Trở về ta sẽ lại truyền cho cô nương công pháp khôn đạo trúc cơ, môn khí công thổ nạp nội gia thượng thừa, cô nương tất sẽ thu được lợi lớn." Nói rồi mặt nàng lộ ra một nụ cười mang chút cổ quái.

Lúc đầu Cẩu Nhi nhận lệnh của Dương Hạo. nghe trộm công pháp Nữ Anh truyền thụ lại cho đám người Diễm Diễm, Oa Oa. Câu Nhi vốn là đệ tử đạo gia. trong đó có rất nhiêu thuật ngữ nó vừa nghe đã hiểu, nhưng dù sao tuổi nó vẫn còn nhỏ. đối với chuyện nam nữ khó mà hiểu được, cho nên thuật ngữ người bên cạnh không hiểu nó vừa nghe đã hiểu, còn chuyện người bên cạnh vừa nghe đã rõ thì nó lại không hiểu chút nào. Sau đó Dương Hạo biết được chuyện, cũng không hạ lệnh cho nó đi nghe trộm nữa. Nhưng nó vốn thích võ thành bệnh, môn công pháp này nó cảm thấy không giống nội công tâm pháp sư môn, lại cảm thấy quá kì lạ, làm cho người ta không thể hiểu nối, cho nên khi cùng Trúc Vận vừa chủ trì Phi Vũ, vừa nghiên cứu thuật cầm nã, đã đem môn tâm pháp này nói cho người kiến thức uyên thâm như Trúc Vận. để mong được giải đáp.

LÚC đó Vốn không hề có môn hộ mạnh như sau này, cẩu Nhi lại là niên thiếu vô tri, còn xuất thân là thích khách như Trúc Vận lại không biết đã từng học trộm được bao nhiêu loại công pháp môn phái, nên đối với những loại kiêng kị như thế này cũng không coi là gì đáng kể. Cẩu Nhi chỉ cần nói mấy câu là nàng đã hiểu được đây là môn nội công thượng thừa, liền thi triển kĩ xảo, lấy được hết toàn bộ tâm pháp này từ miệng của cẩu Nhi.

Môn pháp mà nàng vốn luyện chính là công phu bàng môn đạo gia. vốn cho dù là ngoại hành thì tự nhiên cũng sẽ hiểu được, chỉ là loại công phu này thật khó mở miệng. Đối với Cẩu Nhi đang còn ở tuổi ngây thơ, nàng không thể nói rõ công pháp này, còn mình thì hoàn toàn ghi nhớ trong lòng. Nàng biết từ khi bắt đầu huyễn ảnh kiếm pháp thì sẽ rơi vào cảnh giới âm dương song tu. một khuê nữ hoàng hoa hoàn toàn không thể luyện được loại công pháp này. có điều khôn đạo chú đỉnh công bản thân vốn là công phu thô nạp cao thâm, là võ công trúc cơ của võ công thượng thừa tu luyện nội gia nên không có trở ngại gì lớn, vì thế nàng sớm đã luyện lén được, võ công của mình cũng tăng thêm một bậc.

Môn pháp mà lúc này nàng muốn truyền cho Chiết Tử Du chính là môn khí công tâm pháp, chứ không muốn dùng công phu nam nữ đồng tu. hậu của huyễn ảnh kiếm pháp để hại nàng, có điều cứ nghĩ tới sự đặc biệt của môn còng pháp này. ánh mắt nàng khó tránh có chút quái dị.

Chiết Tử Du lại không chú ý tới ánh mắt của nàng ta, vừa nghe thấy có thể nghỉ ngơi là Chiết Tử Du đã ngồi sụp luôn xuống gốc cây đại thụ, cũng chẳng còn để ý tới quy cách nho nhã của nhị tiểu thư Chiết gia nữa, nàng thở dài một hơi, ngẩng đâu nhìn tán cây xòe ra như chiếc mũ, lẩm bẩm tự nói: "Giả công tử. ngươi nói xem, nếu như chúng ta không thoát được ra, rồi chết tại đây, biến mất cùng cỏ cây, thì có ai biết không? Có ai nhớ tới không?"

Trúc Vận cũng ngồi sát xuống gốc cây, hai tay ôm gối. Nhìn trời một lát rồi lại nhìn Chiết Tử Du, buồn buồn nói: "Người khác thì ta không biết, có điều Dương thái úy nhất định sẽ đau lòng tuyệt vọng."

Chiết Tử Du trong lòng chợt giật nảy. cảnh giác nhíu mày lên hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Trúc Vận cười nói: "Đùa chút thôi. Nếu như muốn làm cho Dương thái úy đau lòng tuyệt vọng, thì cả thân quyến, huyrih đệ tay chân trong đời này chắc chỉ có một người mới có bán lĩnh làm được."

Nói rồi nàng đứng dậy, bắt đầu bận rộn với mọi thứ xung quanh. Một cái cây nhỏ, một cái hố đất. một cục đá nhọn, dùng địa hình xung quanh và những vật liệu có thể tiện tay dùng được. Một chiếc bẫy đủ làm cho người ta bị thương hoặc chết đã được hình thành trong tay nàng.

Chiết Tử Du không hiểu những thứ này. muốn giúp đỡ cũng lực bất tòng tâm, hơn nữa cơ thể vừa động một cái là toàn thân lại đau nhức, nên đành ngồi nhìn nàng ta loay hoay một mình. Chiết Tử Du nhớ tới cái cách buộc chân khi chạy đường dài mà Dương Hạo đã dạy cho mình, liền xé mấy mảnh vải từ trên áo ra, vừa quấn vào chân vừa hỏi: "Người ngươi nói là ai?"

Trúc Vận nói: "Chính là vị Chiết Tử Du cô nương, người đã tức giận bỏ đi, kết quả làm cho Dương thái úy nhà ta lo lắng không yên, rõ ràng ngài ấy tây chinh cần lượng lớn nhân lực tai mắt. vậy mà vẫn phái lượng lớn mật thám đi khắp nơi tìm tung tích của cô nương ấy."

Chiết Tử Du hơi động thần sắc. chần chừ nói: "Hắn...hắn rất để tâm đến tung tích của tiểu thư nhà ta sao?"

Trúc Vận nói: "Từ khi Phi Vũ thành lập tới nay, tập hợp toàn lực đi khắp nơi tìm một người thì đây mới là lần đầu tiên. Cô nương nói xem ngài ấy có để tâm không?"

Chiết Tử Du hừ lạnh một tiếng nói: "Thế cũng chưa chắc là hắn để để tâm đến tiểu thư nhà ta. Bất kể nói như thế nào thì Chiết soái và tiểu thư nhà ta đăng môn là khách, sau khi Đường Diễm Diễm nói năng khiêu khích, làm nhục người khác, Dương Hạo hắn không thể thoát nổi cái tội dạy vợ không nghiêm, hắn làm như vậy có lẽ chỉ là cảm giác thấy khó ăn nói với Chiết gia thôi."

Trúc Vận cười nói: "Cũng có thể. Có điều cũng phải nói lại. Ta thường nghe nói Chiết tiểu thư nhà cô nương thông minh hơn người, theo ta thấy con người này thực ra rất ngu ngốc."

Chiết Tử Du kêu lên: "Ta...tiểu thư nhà ta rất ngu ngốc? Sao lại nói thế?"

Trúc Vận lại chặt một đoạn cây xuống, vừa vót cây vừa nói: "Lẽ nào không phải? Diễm phu nhân xuất thân là đại hộ. đổi xử với người với. vật tự biết quy củ. Nếu như không phải biết Dương thái úy tình cũ khó quên với Chiết cô nương, hơn nữa còn rất quan tâm đến nàng ta, thì sao có thể ghen quá mất khôn, vượt quá giới hạn, cố ý chọc tức Chiết cô nương chứ?

Nếu như ta là Chiết cô nương thì ta sẽ không đến tới mức tức giận bỏ đi. Người ta muốn gả là Dương thái úy. chứ không phải Diễm phu nhân, tại sao lại trúng kế của nàng ấy? Ta sẽ không vì tâm ý của nàng ấy mà để bụng những lời khiêu khích đó. như thế mới là giữ phong độ. Nói ra thì gả cho một nam nhân mà mình thích thì sẽ không mặc kệ tất cả. mặc kệ tính toán của người khác, làm cho tính toán của người ta thất bại. thế mới có thể chiếm được thế thượng phong. Ha ha, việc này cũng không liên quan đến mình, quan tâm sẽ càng loạn, một nữ nhân có thông minh hơn nữa khi dấn thân vào tình trường thì đầu óc cũng sẽ không còn được linh hoạt lắm. Nàng ta đi rồi chỉ khổ cho Dương thái úy nhà ta. trằn trọc ăn ngủ không yên."

Chiết Tử Du ung dung nói: "Trằn trọc ăn ngủ không yên? Đừng có xem hắn như thể một người chung tình có được không? Ta... Chiết nhị tiểu thư nhà ta là khuê nữ có giá. lẽ nào lại không thể gả đi sao? Tâm ý nàng ta có ai mà không biết, Dương thái úy nhà ngươi lẽ nào không biết? Nếu như hắn thật sự để tâm tới tiểu như nhà ta thì sao không thấy hắn tới Chiết gia cầu thân?"