Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 460: Thiêu thân lao đầu vào chỗ chết




Tiêu Mộ Vũ là cấm quân nội điện ban trực thống lĩnh, hôm nay phụng thánh chỉ viện trợ bộ đội của Lưu Ngộ ở thành bắc, lúc xung phong hãm trận cánh tay trái trúng phải một mũi tên, nhưng hắn chỉ bó vết thương lại rồi tuần doanh kiểm tra các trạmgác như bình thường. Tuổi còn trẻ mà có thể trở thành cấm quân thượng nhân, hơn nữa còn thành nội điện ban trực, tuyệt không phải chỉ nhờ vào cơ duyên và một thân võ nghệ là có thể làm được, tố chất của nội điện thị vệ tuyệt đối là cao nhất.

Tuy rằng ngoài mười bước khó nhìn được vật gì, nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn xách đao, dẫn một đội thị vệ, men theo phương vị quen thuộc mỗi ngày mà tuần thị: "Trạm canh gác thứ ba!"

Trong sương mù truyền ra một tiếng trả lời: "Trạm canh gác thứ ba bình an vô sự."

Tiêu Mộ Vũ hài lòng chuyển hướng đi, kỳ thực hành doanh của hoàng đế đặt tại hậu phương, cách thành Tấn Dương tương đối xa, phía trước bố trí quân doanh khổng lồ, tuyệt đối không ngại bị người ta công kích, nhưng làm thống lĩnh cấm quân, cho dù là ở hoàng cung đại nội, công việc tuần thị mỗi ngày hắn cũng không bao giờ lơ là, huống chi là đang ở trên chiến trường của địch quốc.

"A!"

Tiêu Mộ Vũ vừa đi được mấy bước thì trạm cách gác thứ ba đột nhiên phát ra một tiếng hô thảm, Tiêu Mộ Vũ quay phắt người lại, rút đao ra một nửa, nghiêm giọng quát: "Trạm canh gác thứ ba, làm sao vậy?"

Nhưng trạm canh gác thứ ba không trả lời, Tiêu Mộ Vũ tuy tim đập thình thịch, nhưng hắn vẫn tin rằng sẽ không có ai dám xông vào hành doanh của hoàng đế, nếu như làm hỏng quân cơ thì tất nhiên sẽ phải gánh trách nhiệm rất lớn, nhưng nếu bởi vì một chút hiểu lầm mà đưa ra báo động giả làm kinh động tới quan gia, vậy thì tội cũng tuyệt đối không nhỏ, có lẽ sương mù dày quá nên người ở trạm gác số ba bị ngã?

Tiêu Mộ Vũ rút hẳn bội đao ra khỏi võ, vung tay một cái, thị vệ ở đằng sau lập tức chia ra hai bên, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, Tiêu Mộ Vũ lần mò từng bước về phía trước, trầm giọng quát: "Trạm gác số ba, doanh chiến, mau trả lời, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì rồi?"

"Giết!"

Đáp lại hắn chính là một tiếng quát, một người, một cán thương, giống như là một con báo đốm từ trong sương mù bay ra, người tới thương tới, nhanh như bay, Tiêu Mộ Vũ vung đao chém, người đó lăng không xoay đầu thương, một đao này chém vào khoảng không, Tiêu Mộ Vũ muốn chuyển thế đao, nhưng mũi thương dài nửa thước đã phốc một tiếng đâm xuyên yết hầu của hắn.

"Có thích khách, có thích..."

Sĩ tốt ở phía sau Tiêu Mộ Vũ kinh hãi gào lên, nhưng tiếp theo bọn họ lại phát hiện trong sương mù xuất hiện người thứ hai, người thứ ba, người thứ mười... liên miên bất tuyệt... thích khách đâu chỉ có một người.

Khi báo động vang lên thì những chiến sĩ xuất hiện đột ngột giống như u linh đã không nói câu nào, dẩu môi lao vào hành doanh của hoàng đế, ở phía sau bọn họ là cấm quân tuần doanh đang ôm ngực, bụng và yết hầu, nằm co giật trên mặt đất.

Quân doanh Chiết gia, tiền trận.

Tiêu Thần hậm hực bước ra khỏi đại trướng của Xích Trung, đột nhiên từ đằng xa vang lên tiếng chém giết, hắn đang muốn quay lại báo cáo thì Xích Trung giống như một cơn gió lốc ào ra khỏi đại trướng, trong tay vẫn nắm chặt thanh bảo kiếm đó, nghiêm giọng quát: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiêu Thần vội vàng nói: "Đại nhân, sợ là Hán quân ở trong thành nhân lúc sương mù dày đặc mà ra khỏi thành tập kích doanh trại của quân ta rồi?"

Xích Trung cười lạnh, nói: "Tập kích doanh ta ư? Bằng vào những tàn binh bại tướng ở trong thành à? Bọn chúng dựa vào địa lời mà thủ vững thành trì thì may ra còn có thể chống đỡ được vài ngày, chủ động xuất chiến ư? Bằng vào chút nhân mã của bọn chúng, cho dù đánh lén đắc thủ thì có thể làm lay chuyển được trận doanh của chúng ta chắc?"

Hắn vừa nói tới đây thì tả trận của doanh trại Chiết gia đột nhiên truyền ra tiếng hô chém giết và tiếng binh khí chạm nhau, Xích Trung kinh ngạc, vội vàng chạy lên trước, vừa chạy vừa hét lớn: "Nhân mã tả doanh không được kinh hoàng, ai thủ trận người nấy chớ có nông nóng, nhận ra tình hình địch ta đã rồi mới tính, để tránh cho quân địch thừa cơ trà trộn."

Doanh trại của Chiết gia đóng ở ngoài cùng mặt bắc, liền nhau với đại doanh của Lưu Ngộ ở thành bắc, Xích Trung là sợ trong sương mù binh sĩ song phương nghe thấy tiếng chém giết ở đằng xa, nhất thời cây cỏ cũng thành binh, đánh nhầm với binh đinh của Lưu Ngộ, nhưng sương mù dày đặc, ngoài mười bước khó nhìn được rõ ai ra ai, mệnh lệnh cờ hiệu mất đi tác dụng, người có thể nghe thấy tiếng hô của hắn chỉ là những binh sĩ ở gần bên trái, thủ tốt ở tiền phương bị một đội binh mã trong sương mù đột ngột xông tới giết cho mạc danh kỳ diệu, dưới cơn phẫn nộ đã đuổi ra ngoài đại doanh. Đợi tới khi Xích Trung phát giác ra tình hình bất diệu, nhớ tới cho người dùng nhạc khí chỉ huy thì hắn lại không tìm thấy đội nhạc, Binh sĩ của Chiết gia truy sát kẻ đánh lén đã xông vào trong doanh trại của Lưu Ngộ. Doanh trại của Lưu Ngộ đối diện với phía thành Tấn Dương không có chiến hào, rào chắn ngựa và bụi gai, những chỗ tiếp giáp với đại doanh của Chiết gia thì lại chỉ có một hàng rào thấp làm giới hạn. Sở bộ của Lưu Ngộ chủ công thành bắc, thương vong là thảm trọng nhất, trong trận chiến ngày hôm nay tuy có ngự lâm quân trợ chiến, nhưng thương vong cũng vẫng khoách đại thêm một bước, trong quân quá nửa đều là thương binh, những thương binh này đều được bố trí ở cạnh phải doanh trại, khi nghe thấy tiếng chém giết, binh sĩ thương thế khá nhẹ cũng đều đao thương chuẩn bị, khập khà khập khiễng bò dậy thám thính động tĩnh.

Vào lúc này một lộ thương binh (ở đây là binh lính cầm thương chứ không phải là thương binh bị thương) kéo đổ hàng rào, từ đại doanh của Chiết gia xông vào, kêu to: "Trời ban thời cơ tốt, nhân lúc sương dày dặc tập sát cẩu hoàng đế, đảm bảo cho Chiết gia không bị thôn tính."

Một tên tiểu giáo quấn băng dày cộp dùng đao chỉ vào đội nhân mã đó, nghiêm giọng quát: "Hỗn trướng, các ngươi thực sự muốn làm phản ư?"

Chỉ thấy một viên tiểu tướng dẫn đầu xông tới, trong tay cầm một cây thương, không nói một câu nào đâm thẳng vào ngực tên tiểu giáo vừa mới lên tiếng quát hỏi, tên tiểu giáo sợ mất hết cả hồn vía, vội vã giơ đao lên đỡ, người đó một đường lao nhanh, đại thương trong tay không ngờ còn có thể rung ra một cái thương hoa, một cái kim kê gật đầu, keng keng keng ba thương, đâm vào yết hầu và hai vai, tên tiểu giao một đao gạt được một thương, lại lách người né thương thứ hai, nhưng thương thứ ba thì nói gì thì nói hắn cũng không tránh nổi, đại thương đâm xuyên qua vai, khiến hắn đau đớn hô thảm ngã ra đất.

Chỉ nghe thấy viên tiểu tướng đó hét lên: "Giết người, phóng hỏa, làm loạn quân doanh của chúng. Đợi Chiết đại tướng quân tập sát cẩu hoàng đế thành công, thì chúng ta đại công cáo thành rồi!"

Đội thương binh theo hắn xông tới thấy vậy liền lao vào trong tướng hất đổ đèn, tháo đuốc xuống đốt lửa, những thương binh (binh bị thương) giãy dụa bò dậy, có người cầm binh khí phản kháng, có người lảo đảo bỏ chạy, vừa chạy vừa hét "Chiết gia phản rồi", lộ thương binh (binh cầm thương) đó cũng không ham chiến, đánh tan những thương binh này xong liền cầm đuốc chạy vào rừng.

Lúc này trung quân của Lưu Ngộ nghe thấy tiếng hét, còn cho rằng đã phát sinh doanh khiếu, một chỉ huy dẫn hơn ba trăm binh lính hốt hoảng chạy tới, vừa chạy vừa hét: "Vứt bỏ binh khí, ai về doanh nấy, ai hò hét linh tinh giết chết không luận tội."

Doanh khiếu bình thường là bởi vì một binh sĩ nằm mơ thấy ác mộng, hoặc là nghi thần nghi quỷ, nhìn thấy bóng dã thú cũng cho rằng là quân địch tập doanh dẫn tới hỗn loạn. Trong quân doanh vào ban đêm một khi phát sinh loại hỗn loạn này, tình tự kinh hoàng rất nhanh sẽ lan ra toàn doanh, tướng quân không khống chế được những binh sĩ như điên như cuồng này, các binh sĩ sẽ tàn sát lẫn nhau, cho dù là quân đội có quân kỷ thập phần nghiêm minh, một khi phát sinh doanh khiếu, hậu quả cũng vô cùng đáng sợ.

Cái này trong quân đội thời hiện đại cơ hồ là chuyện không thể tưởng tượng, nhưng dưới điều kiện chiến tranh gian khổ của thời cổ đại, loại chuyện khiến người ta cảm thấy khó bề tưởng tượng này lại không phải là hiếm. Cho nên trong quân đối với người doanh khiếu xử trí rất nghiêm khắc, tướng quan quyết đoán kịp thời, chém chết mất binh sĩ để khống chế cũng là chuyện hết sức tầm thường.

Một lộ quân đội đàn áp doanh khiếu vừa xông tới hữu doanh đang rực cháy vừa hay thấy rất nhiều người từ đại doanh của Chiết gia xông qua, ai ai cũng cầm đao nhấc thương, hét đánh hét giết, phía sau bóng người lấp loáng không biết còn có bao nhiêu nhân mã, mà phía mình những thương binh may mắn chưa chết thì đang lăn lộn, không giống như là đã phát sinh doanh khiếu, không khỏi đứng ngây ra đó.

Lúc này những thương binh còn chưa hết sợ hãi nhìn thấy viện quân nhà mình tới, lập tức chỉ vào người của dại doanh Chiết gia đang xông tới, hét: "Chiết gia phản rồi, Chiết gia phản rồi, tập kích quân doanh của ta, thích sát hoàng thượng, mau mau giết bọn chúng đi, mau mau bảo vệ đại soái."

Những binh sĩ vừa chạy tới nào có biết được nội tình, thấy huynh đệ nhà mình đồng loạt gào lên vậy, nào còn có đạo lý đâu lại không tin. Hơn nữa, bọn họ những ngày này liều mình công thành, nhưng quân của Chiết gia thì lại lấy việc bảo toàn thực lực làm chủ, khi công thành chỉ hư trương thanh thế, thật sự là bị thương rất ít, bọn họ vốn đã mang đầy một bụng tức, lúc này thấy Chiết gia không ngờ lại phản rồi, thật sự là lửa giận xộc lên não, lập tức người bạt đao, người thì bắn tên, hô to "giết chết Chiết gia đã làm phản" rồi lao tới.

Binh sĩ Chiết gia đuổi tới còn chưa hiểu là chuyện gì đang xảy ra thì đã bị chém ngã rất nhiều người, những binh lính này so với cấm quân còn hung hãn hơn, làm sao chịu đứng yên để người khác chém giết, vả lại Chiết gia đối với chính quyền Trung Nguyên một mực là bằng mặt không bằng lòng, trên thực tế tự thành một phái, giữa hai bên sớm đã mâu thuẫn trùng trùng. Những nhân vật thượng tầng thì còn cố kỵ một chút, binh sĩ bên dưới thì sớm đã như nước với lửa, ai nhìn ai cũng đề không thuận mắt, điều này từ thái độ của binh mã Quảng Nguyên thành của Trình Thế Hùng đối với quan viên triều đình năm xưa là có thể thấy rõ ràng.

Mà quan viên thượng tầng cũng có ý dung túng, để tránh binh sĩ song phương tiếp xúc quá gần, do đó hiềm kích giữa hai bên càng sâu, hiện giờ huynh đệ nhà mình bị chém ngã nhiều người, người ở đối diện lại gào lên đòi chém chét quân Chiết gia thì nào còn cố kỵ nhiều nữa. Những đại đầu binh này chẳng buồn nghĩ nhiều, lập tức rướn người xông lên, song phương mặc sức chém giết nhau, cục diện này này so với doanh khiếu còn khó khống chế hơn, tới bước này rồi, cho dù là giữa thanh thiên bạch nhân cũng chẳng khống chế được cục diện chứ huống chi là trong lúc sương mù dày đặc như thế này. Một trận đại hỗn chiến lập tức nổ ra.



Quân doanh của Dương Hạo cũng gặp chuyện tương tự, doanh trại của hắn nằm kế doanh trại của Phan Mỹ, cũng có một lộ kỳ binh đột nhiên tập kích, nhân lúc người ta không đề phòng chém chết mấy người rồi bỏ chạy. Quân kỷ của bộ đội Dương Hạo còn tồi hơn cả quân Chiết gia, những tên cường đạo, Tây Vực lãnh nhân này vố chính là những kẻ nhàn cư vi bất thiện, bình thường bị các lộ tướng quan ước thúc, lập trận hình, theo hiệu lệnh tiến thối tác chiến còn có chút bộ dạng, nhưng trong sương mù như thế này, đột nhiên gặp tập kích, các tướng giáo lại không thể nhìn rõ sở bộ của mình, những kiêu binh hãn tướng theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân này lập tức bành trướng tới mức không thể khống chế, vừa nghe thấy quân đội Phan Mỹ muốn diệt quân Dương gia, rất nhiều binh sĩ xuất thân từ lãnh nhân mặc tiểu y nội khố, thậm chí còn để mông trần xông ra khỏi doanh trướng, kêu gào lao về phía đại doanh của Phan Mỹ.

"Nguyên soái, nguyên soái!"

Tào Ngọc Quảng chỉ kịp mặc xong y phục, tóc còn chưa kịp buộc đã hoảng hốt chạy vào trong doanh trướng của Dương Hạo, tới trướng thì thấy trong trướng trống không, Tào Ngọc Quảng hoang mang chạy ra, thuận tay nắm lấy một binh sĩ đang chạy qua bên cạnh, quát hỏi: "Nguyện soái đang ở đâu?"

Tên binh sĩ đó quay đầu lại, nhất thời cũng không kịp nhận ra thân phận của Tào Ngọc Quảng, chỉ thấy hắn mặc giống như một vị đại nhân, liền lắp bắp nói: "Quân Tống âm hiểm, muốn diệt quân ta, Dương đại soái đang ở đâu?"

Tào Ngọc Quảng đần thối mặt, tức giận thả tên lính đó ra, nghe thấy có tiếng chém giết ở gần nhất, liền hớt hải chạy tới.

Ở cạnh phải trận tiền, Dương Hạo cầm kiếm, dẫn bọn Mục Vũ đã xông tới trước trận, bởi vì đội binh mã đột ngột tập kích trước tiên đánh vào đại doanh của Dương Hạo, sau đó dẫn bọn họ chạy tới quân doanh của Phan Mỹ, cho nên có một số binh sĩ lão thành vẫn thủ vững tại chỗ, những binh sĩ đó đại đa số đều là những loại tiểu quan chỉ huy như đô đầu, áp ban, ngu hậu, là những chiến sĩ được Dương Hạo huấn luyện thành thục ở Lô châu, nhưng hiện giờ binh sĩ của bọn họ sớm đã giết tới doanh trung của Phan Mỹ như ong vỡ tổ rồi.

Dương Hạo nghe thấy bọn họ vội vã kể rõ tình hình, lông mày không khỏi nhíu chặt lại, lập tức giật mình phát hiện có điều bất thường, nếu như nói tam phiên Tây Bắc có gan tày trời, vọng tưởng thích sát Triệu Quang Nghĩa, ít nhất còn có mấy phần khả năng, nhưng Triệu Quang Nghĩa công thành chưa xong, đã lấy thân phận đế vương chi tôn mà tập sát phiên quân phụng chiếu mà tới ư? Nhất quyết không có khả năng này. Nếu hắn làm ra loại chuyện điên khùng như vậy thì làm sao mà hiệu lệnh thiên hạ được? Làm sao mà thủ tín với vạn dân được?

Chuyện này có trá? E rằng là kế của gian nhân.

Đây là kết luận duy nhất mà Dương Hạo hiện giờ đưa ra.

Nhưng đợi tới khi chân tướng rõ ràng thì mình sẽ phải giải thích với quan gia như thế nào đây? Nếu Triệu Quang Nghĩa mượn cớ này mà không thả mình về Tây Bắc thì sao...

Dương Hạo nghĩ tới đây, trong lòng lo lắng vạn phần, vội vàng hỏi: "Là chỗ nào vang lên tiếng chém giết trước tên?"

Chúng tướng vây tới ngơ ngác nhìn nhau, đột nhiên có người ưỡn ngực bước ra, nói: "Nguyên soái, tiểu tướng nghe thấy phía phát ra tiếng chém giết đầu tiên là từ phía nam thành nam, gần hành doanh của hoàng đế."

Dương Hạo nghe vậy trong lòng không khỏi chấn động: "Phía nam thành nam, hành doanh của hoàng đế ư? Ai có thể đột nhiên giết tới đó? Chẳng lẽ... thành đông là đại doanh của Triệu Đức Chiêu, chẳng lẽ Triệu Đức Chiêu muốn mạo hiểm báo thù cho cha ư? Xong rồi, xong rồi, hôm nay ta tới doanh hắn thăm hỏi, Mộ Dung Cầu Túy một mực ở bên cạnh, hắn có lời gì cũng không tiện nói cho ta hay, nhưng nhìn bộ dạng của hắn, rõ ràng là có một bụng tâm sự, thật sự là nhìn không ra, Triệu Đức Chiêu lại có đảm phách như vậy. Đáng tiếc, cho dù ngươi trước chuyện thương lượng với ta, ta cũng sẽ không mạo hiểm cùng ngươi tập kích hành doanh đâu, việc hiện giờ ta có thể giúp ngươi chỉ có thể là khiến sự hỗn loạn ở nơi đây kéo dài lâu một chút, chỉ mong... Thái Tổ ở trên cao có linh thiêng thì phù hộ cho ngươi mã đạo thành công..."

Hắn vừa nghĩ tới đây thì Tào Ngọc Quảng hớt hải chạy tới trận tiền, vừa chạy vừa hô: "Dương nguyên soái, Dương nguyên soái, ta là Tào Ngọc Quảng đây, Dương nguyên soái, ngài ở đâu?"

Dương Hạo đảo mặt lịa lịa, đột nhiên cao giọng hô: "Tào giám quân, bản soái ở đây."

Tào Ngọc Quảng nghe thấy giọng hắn thì vui mừng quá đỗi, vội vã chạy tới trước mặt hắn, hoan hỉ nói: "Dương nguyên soái, ta cuối cùng cũng tìm thấy ngài rồi, có người đang đêm tập kích doanh trại của quân ta, sau đó dẫn dụ binh sĩ trong doanh chạy về phía quân doanh của Phan tướng quân, theo ta thấy, đây chắc là có ngươi đang đêm bố trí gian kế muốn tạo thành hiểu lầm giữa hai quân, nguyên soái... nguyên soái..."

Hắn nhìn thấy sắc mặt của Dương Hạo, không khỏi lúng túng ngừng nói, thấy sắc mặt của Dương Hạo tím lại, vẻ mặt bi phẫn, ngẩng đầu lên trời, nói: "Tào giám quân, ngài không cần phải nói nữa, ta hiểu rõ cả rồi."

Tào Ngọc Quảng ngạc nhiên nói: "Dương soái hiểu rõ gì cơ?"

Dương Hạo bi phẫn thốt lên: "Dương mỗ một lòng trung can, trung quân ái quốc, không ngờ bệ hạ lại có lòng nghi kỵ, muốn tạo cớ để tru sát Dương mỗ. Bỏ đi, bỏ đi, mạng của Dương mỗ ở đây, Tào giám quân..."

Dương Hạo keng một tiếng rút bội kiếm ra, dọa cho Tào Ngọc Quảng giật nảy mình, hốt hoảng thối lui, nói: "Dương nguyên soái, ngài muốn làm gì vậy?"

Dương Hạo quay chuôi kiếm lại nhét vào tay hắn, khẳng khái nói: "Dương Hạo trung tâm cảnh cảnh, nhật nguyệt có thể chứng minh, vua đã muốn thần chết, thần không thể không chết. Mạng này của Dương mỗ xin tặng cho quan gia!"

Hắn ưỡn ngực lên, nghênh đón mũi kiếm, nói: "Tào giám quân, Dương mỗ sắp chết rồi, chỉ có một lời muốn nhờ, Dương mỗ sinh ra là người của Tống quốc, chết đi làm quỷ của Tống quốc, những tướng sĩ ở dưới trướng Dương mỗ cũng đều là những chiến sĩ trung quân ái quốc, xin Tào giám quân chiếu cố cho họ, vậy Dương mỗ ở dưới cửu tuyền cũng cam lòng nhắm mắt. Nào nào nào, ngài cứ một kiếm đâm chết ta đi, mổ tim ta ra, xem xem rốt cuộc là trắng hay là đen."

Đám người Mục Vũ ở bên cạnh nắm chặt đao kiếm nhìn chằm chằm vào Tào Ngọc Quảng, nhìn tình hình này, cổ tay của Tào Ngọc Quảng chỉ cần hơi có động tác là lập tức bị bọn họ chém thành thịt băm ngay. Tào Ngọc Quảng nào dám loạn động, năm ngón tay buông ra, kiếm liền keng một tiếng rơi xuống đất, rồi cười bồi bước lên trước, đỡ lấy Dương Hạo, nói: "Cái gì mà trắng mới chả đen, đương nhiên là một trái tim đỏ rồi. Dương nguyên soái nghĩa đảm trung tâm, nhật nguyệt soi sáng, quan gia minh bạch, Tào mỗ cũng minh bạch, sao lại hoài nghi Dương nguyên soái cho được? Đây e rằng là có người cố ý bày trò ly gián. Dương nguyên soái à, việc cần kíp bây giờ là mau mau triệu hồi sĩ tốt đang giết vào quân doanh của Phan Mỹ, để tránh hiểu lầm càng lớn hơn.

Dương Hạo chẳng thèm để ý tới kiến nghĩ này, chỉ tỏ vẻ vô cùng đau đớn: "Tào đại nhân, ngài đừng nói gì cả, Hán quân đều ở trong thành, nơi này chỗ nào cũng là binh doanh, đều là bộ đội của Tống quốc ta, lấy đâu ra quân địch? Ai có thể hành gian sử trá chứ? Những binh lính của ta, ngôn ngữ không thông, chỉ huy không suốt, lại gặp phải dạng sương mù dày đặc như thế nào, làm sao mà có thể triệu hồi được đây? Tội chết của ta đã sờ sờ trươc mắt rồi, ngài trói ta lại mang tới chỗ quan gia thỉnh tội đi."

Tào Ngọc Quảng nghe mà dở khóc dở cười, Dương Hạo làm bộ làm tịch như thế này, hắn nếu tin thì mới lạ đó. Mà nếu như hắn tin thật, lấy dây thừng trói Dương Hạo lại, hắn không chút hoài nghi Dương Hạo sẽ một đao giết hắn trước, sau đó đổ tội cho những người đang đêm dạ tập quân doanh của Dương Hạo.

Tào Ngọc Quảng chỉ đành nhẫn nại khuyên bảo: "Dương đại nhân, một phen trung tâm của ngài, Tào mỗ tất nhiên là minh bạch. Cái này... cái này... việc hiểu lầm ngày hôm nay, Tào mỗ sẽ làm người bảo lãnh cho nguyên soái ở trước mặt quan gia, việc cần thiết hiện giờ là xin nguyên soái nhanh chóng ước thúc bản quân, chớ có làm cho sự đoan càng gay go hơn nữa, đợi ngày mai sương mù tan đi, chân tướng nhất định sẽ rõ ràng thôi."

Dương Hạo do dự một lát, khiến cho Tào Ngọc Quảng lo đến toát mồ hôi, Dương Hạo lúc này mới nói: "Tào đại nhân nguyện đảm bảo cho bản soái ư?"

Tào Ngọc Quảng ưỡn ngực nói to: "Tào mỗ một mình gánh chịu, nếu trái lời thề, xin tuyệt tử tuyệt tôn, trời tru đất diệt."

Dương Hạo lúc này mới nói với vẻ khó xử: "Nhưng... sương mù ngập trời, chỗ nào cũng hỗn loạn như vậy, không ai nhìn thấy được cờ hiệu của bản soái, Dương mỗ ước thúc ba quân thế nào đây?"

Tào Ngọc Quảng giậm chân nói: "Vậy thì lấy trống làm hiệu đi! Có thể rút về bao nhiêu người thì rút bấy nhiêu người, ít nhất cũng phải khống chế được quân doanh, đừng để thêm nhiều người tham dự vào cuộc hỗn chiến này nữa..."

"A, đúng đúng đúng!" Dương Hạo vỗ vỗ đầu, đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu lại nói với Mục Vũ: "Tiểu Vũ, nhanh chóng tìm đội nhạc, truyền hiệu lệnh của ta, thu binh về doanh, nghiêm thủ bản trận, không ai được xuất chiến, ai trái lệnh chém đầu."

Nói xong liền đánh mắt ra hiệu cho Mục Vũ, Mục Vũ theo hắn đã hơn hai năm, làm sao mà không hiểu được ý tứ của hắn, lập tức tâm lĩnh, vội vàng dẫn mấy thị vệ chạy đi.

Tào Ngọc Quảng nóng lòng đến nỗi đi đi lại lại, đợi một lúc lâu Mục Vũ mới tìm thấy một nhạc thủ, đích xác là một tay trống, gõ trống là tiến, gõ kẻng là lui, tay trống này làm sao mà dùng được. Mục Vũ giơ đầu chịu một trận mắng của Dương Hạo, lại dẫn mấy người đi tìm ngườii tiếp. Tào Ngọc Quảng vểnh tai lên, nghe tiếng chém giết như thủy triều ở bốn phương tám hướng, lo đến nỗi vò đầu bứt tai.



Lợi dụng sự kỳ thị của cấm quân đối với phiên quân, sự thù địch của đại quân triều đình đối với tây bắc tam phiên, Lưu Kế Nghiệp bảo hai đứa con trai mỗi người dẫn một nhánh bộ đội nhỏ, thần không biết quỷ không hay nhảy vào hỗn chiến một trận ở giữa các doanh, tận hết khả năng để tranh thủ thời gian cho y, khi một trận doanh khiếu lớn nổi lên cả ở bốn thành thì y đã tự mình dẫn năm ngàn tử sĩ giết về hành doanh.

"Có báo động, bố trận, không được vọng động, không được tự tiện tiến lên, cũng không được lui ra sau nửa bước!"

Trong hành doanh của hoàng đế, các lộ tướng lĩnh liên tục phát ra hiệu lệnh, khi cổ nhạc theo đó vang lên, truyền đại hiệu lệnh của toàn quân tới trung quân. Nhưng trận sương mù này có tác dụng che khuất cực tốt, hành doanh của hoàng đế tổng cộng có hai vạn năm ngàn người, phân trú theo phương vị bát quái, bảo vệ hành doanh của hoàng đế vào giữa, mà đội cảm tử gồm năm ngàn người của quân Hán đã phá vỡ phòng tuyến ngoại doanh giết sâu vào hành doanh, do tác dụng bày đàn, tùy tiện điều động đại quân về cứu viện chỉ có thể tạo thành hỗn loạn còn lớn hơn, dẫn tới việc địch ta khó phân biệt, thậm chí là tàn sát lẫn nhau, cho lên nhánh cấm quân ngự lâm vệ này được trang bị rất tinh lương, chiến lực cũng là tinh nhuệ nhất, nhưng ở trước mặt thiên uy như thế này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn quân địch thâm nhập, nhưng lại không thể làm được phản ứng phòng ngự hữu hiệu nào.

"Phía trước bên trái có báo động!"

"Lập tức đứng yên, khẩu lệnh!"

"A!"

"Bắn tên, bắn tên!"

"Vù vù vù!" Một chùm mưa tên bắn xuyên qua, tiếng hét ra lệnh không ngừng vang lên, thế là chẳng phân biệt được địch ta, cứ thế mà giết bừa!

Nội điện trực đô ngu hậu Tô Hoa không chút do dự hạ lệnh bắn chết.

Phía trước truyền tới một loạt tiếng hô thảm, một đám chiến sĩ từ trong sương mù xông ra, sau đó nặng nề ngã xuống đất, tiếp theo càng nhiều người hơn ở phía sau ùa tới, mưa tên tiếp tục rải xuống, những binh sĩ đó quần áo lam lũ, không mặc giáp, cũng không cầm thuẫn, chỉ dùng thân thể máu thịt nghênh đón mưa tên đang bắn tới, sau đó thì lại ngã xuống.

Bọn họ dùng thân thể của mình đề làm lá chắn cho chiến hữu ở hậu đội, tranh thủ một chút thời gian cho họ tiếp cận, loại cách đánh không cần mạng này, ngay cả dạng cấm quân kiêu tướng như Tô Hoa cũng chưa từng thấy bao giờ, các cung thủ đều bi những địch nhân coi sinh mạng như cỏ rác này dọa cho ngây ngốc, tay của bọn họ đều đang run rẩy, không thể nào đặt vững tên lên dây cung.

"Bỏ cung, rút đao, xông lên!"

Tô Hoa quát lớn, rút đao ra trước tiên, một mũi hồng anh trường thương sắc bén đã đâm tới trước mặt hắn, hắn chỉ nhìn thấy tua đỏ trên đầu thương đón gió xòe ra, trong con mắt trái mũi thương nhanh chóng phóng đại, còn chưa đâm tới trước mắt mà dấu máu trên mũi thương đã lọt vào mắt hắn trước rồi, sau đó... thì hợp với máu của hắn thành một thể.

Lưu Kế Nghiệp tập trung tất cả quân đội của Hán quốc, bao gồm cả nha dịch tuần kiểm, thậm chí thuế lại cũng rút khỏi thành Tấn Dương, lại từ trong quân lấy bộ phận do mình tự tay huấn luyện làm cốt cán, chọn ra sáu ngàn người tinh nhuệ, sáu ngàn tinh nhuệ này không những kiêu dũng thiện chiến, hơn nữa trước chuyện đều tra rõ thân phận để đảm bảo mỗi một người bọn họ đều có cha mẹ vợ con ở trong thành.

Thân nhân, người thân thiết nhất, cho dù bọn họ không nguyện ý vì hoàng đế mà chiến, không nguyện vào lúc sắp mất nước vì quân lệnh mà chiến, thì bọn họ cũng có thứ còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình, có người mà bọn họ càng muốn bảo vệ hơn, đó chính là thân nhân của bọn họ. Cho nên sáu ngàn người này từ lúc rời khỏi thành Tấn Dương, trốn vào trong Sát Hùng lĩnh cực kỳ khó trèo đã coi mình là người chết, di nguyện duy nhất của bọn họ chính là hi vọng thân nhân của mình có thể sống tiếp.

Trận chiến này, bọn họ không phải vì công danh, vì lợi lộc, vì tiền trình, mà chỉ vì thân nhân của bọn họ. Ai có thể làm địch với nhánh quân đội như thế này?

Từ lúc công tiến hành doanh của hoàng đế, bọn họ đã không còn bất kỳ kế mưu, binh pháp, cũng không cần phải che giấu, vu hồi, bọn họ chỉ biết xông lên trước, dùng sinh mạng của bọn họ mà mở ra một con đường máu, dùng tốc độ nhanh nhất để giết vào trung quân, vì thân nhân của bọn họ mà tranh thủ một con đường sống. Với sự tinh nhuệ của thượng quân cấm quân, đối diện với một nhánh quân cảm tử này, cũng không có sức để ngăn cản. Mỗi một bước tiến lên, nhánh bộ độ cảm tử này lại gặp phải sự ngăn cản lớn hơn một chút, mỗi một bước tiến lên, nhân số của bọn họ đều giảm mạnh, nhưng càng xông lên trước, cách trung quân càng gần, đấu chí của bọn họ càng tăng cao, vào thời khắc này không còn gì có thể ngăn cản được bước tiến của bọn họ.

"Bày trận, cự địch!"

Phía trước lại vang lên một giọng nói cao vút, trong sương mù, chỉ thấy trường thương, đoản đao, đại thuẫn bố thành một bức tường sắc bén và rắn chắc.

Lưu Kế Nghiệp vừa thấy dạng trận thế này, tinh thần không khỏi run lên, vung thương hô to: "Trung quân gần rồi, giết vào đi!"

"Giết giết giết!"

Một hàng thương binh ảo vải rách rưới dùng máu để tiếp cận, giơ trường thương từ trong khe hở của thuẫn bài ra sức đâm vào rồi lao cả người lên.

Phía sau thuẫn bài phát ra một trận tiếng hô thảm, tiếp theo là thân hình của bọn họ nặng nề va lên thuẫn bài, trường thương từ khe hở của thuẫn bài thò ra đâm xuyên thân thể của bọn họ, bọn họ không thể phá tan thuẫn bài trận, thuẫn bài trận chỉ hơi lugn lay một trận rồi lại được từng tầng binh sĩ cản sau thuẫn bài giữ vững.

Nếu kỵ binh liều mạng xung trận kiểu như thế này, dựa vào mã lực cường đại, một cú lao này có thể phá tan thuẫn bài trận, song Sát Hùng lĩnh mà bọn họ ẩn thân cho dù là dùng tay không bò lên còn rất phí sức, đặc biệt là phải tiềm phục ở đó ngay dưới mí mắt của quân Tống, cho nên bọn họ ngay cả một con ngựa cũng không có.

Sức người không thể phá tan được thuẫn bài trận, nhưng giơ trường thương xông lên, đồng thời vào lúc đâm chết rất nhiều cấm quân ở sau thuẫn bài, cũng xuyên thuẫn bài trận lại với nhau, dùng thân thể máu thịt của bọn họ để buộc lại với nhau.

Lưu Kế Nghiệp được thân binh liều mạng đưa lên trước xông về phía thuẫn bài mắt như muốn rách ra, y gầm lên một tiếng, xông tới trước thuẫn bài trận, đột nhiên bỏ thương cúi ra trước, hai tay chống xuống dất, lưng nhô lên như cầu, quát lớn: "Phá trận!"

"Phá trận!" Một sĩ binh cầm thương hét lên theo, bước đi như bay, tung người nhảy lên lưng tướng quân, đạp mạnh một cái, lăng không bay qua thuẫn bài cao hơn đầu người, được bao bọc trong sương mù, phảng phất như một phục cừu thần từ trong hư vô đản sinh, trường thương trong tay đâm xéo xuống, đâm về phía câm quân nấp sau thuẫn bài.

"Giết!" Cấm quân ở phái sau thuẫn bài trận không kịp đề phòng, bị trường thương đâm ngã một chuỗi.

"Phá trận!" Càng nhiều binh sĩ xông tới giống như Lưu Kế Nghiệp hai tay chống mạnh lên mặt đất, giơ lưng lên làm cầu đưa chiến hữu vào thuẫn bài trận, nhưng lần này các cấm quân đã phản ứng lại kịp, đao thương trong tay đều giơ xéo lên, nhắm thẳng vào chiến sĩ từ trong không trung nhảy xuống.

Nhưng những chiến sĩ từ không trung nhảy xuống không ngờ lại không do dự một chút nào, bọn họ bị đao mâu của địch nhân đâm xuyên người, đồng thời cũng dùng trường thương của mình để đổi tính mạng của địch nhân, người sau tiếp tục tiến lên, như thiêu thân lao vào lửa đỏ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Chiến sĩ cấm quân vào lúc bị trường thương đâm xuyên cơ thể, bị máu của quân địch ở trên đầu tưới khắp mặt, nhìn thấy thân thể của bọn họ rơi xuống, nhìn thấy trên mặt bọn họ không ngờ còn mang theo một nụ cười an tường.

Một đạo quan ải cuối cùng ở phía trước trung quân đại trướng của hành doanh hoàng đế bị những con thiêu thân thấy chết không sờn này công phá rồi!