Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 457: Lý Quang Duệ xuất binh rồi




Phu phụ Chủng thị ăn sáng xong liền cáo từ ông chủ, Cẩu nhi ăn cũng rất nhanh, hai tốp người rời khách điểm chỉ trong thời gian chân trước chân sau, bọn hán tử cũng lập tức theo đuôi. Khi ra khỏi thôn vừa hay gặp một ngã ba đường, Cẩu nhi đi hướng bắc, đôi phu thê họ Chủng thì đi về phía đông nam. Nơi này vẫn còn ở cửa thôn, bọn đại hán chặn đường cướp của đó vẫn còn cố kỵ, tên mày rậm liền chu miệng về phía bóng lưng đã đi xa của Cẩu nhi, phân phó: "Trì Nghiệp, dẫn hai người đuổi theo, tới chỗ yên tĩnh thì bắt ả lại, mang tới bãi tha ma ở phía đông nam."

Tên hán tử mỏ nhọn vui mừng vô cùng, liên tục gật đầu, tên mày rậm vẫn không yên tâm, liền quát khẽ một tiếng: "Trì Nghiệp, đừng quên quy củ."

Tên hán tử mỏ nhọn quay đầu lại, nháy mắt cười nói: "Đại ca yên tâm đi, tiểu đạo cô xinh đẹp như thế này tất nhiên là phải để đại ca huynh hưởng trước rồi."

Tên mày rậm lúc này mới đổi giận thành vui, gật đầu nói: "Mau đi đi."

Trong mắt tên mày rậm, một tiểu nha đầu chưa thành niên, phái ba huynh đệ đi bắt cóc ả ta, nhất định là sẽ bắt được. Hắn lại nhìn vào bóng lưng của đôi phu thê đó, liếm liếm môi, nói với người ở bên cạnh: "Những ngày này bởi vì đánh trận, khách nhân nam lai bắc vãng ít đi nhiều, huynh đệ chúng ta quả thực là sống rất khó khăn, khó lắm hôm nay mới kiếm được cả tài lẫn sắc, huynh đệ chúng ta có thể khoái hoạt một chút rồi, đi, mau đuổi theo, đợi tới bãi tha ma rồi động thủ."

Đôi phu thê đi ở phía trước, nhưng không biết dấu chân sớm đã lọt vào mắt tặc nhân, đi được khoảng hơn chục dặm, mấy tên lưu manh đó một mực nhẫn nại đi ở đằng sau, cho tới khi tới bãi tha ma ở sườn núi, phíatrước núi là một khúc sông cong, dựa vào núi đều là những nấm mồ, mộ mới chen mộ cũ, có ngôi mộ ở phía trước còn có dấu vết giấy cháy, bên cạnh còn cắm chiêu hồn phiến, có ngôi mộ thì cỏ mọc um tùm, che lấp cả gò mộ, hoang lương vô cùng, mấy tên đại hán đó lúc này mới gia tăng cước bộ, nhanh chóng chạy lên vây đôi phu thê đó vào giữa.

"Đứng lại."

Tên mày rậm quát lớn một tiếng, lập tức bất âm bất dương nói: "Ha ha ha... hai vị, huynh đệ chúng ta theo các ngươi cả nửa ngày rồi, thấy phu thê các ngươi một là thư sinh, một người là phụ nữ, đi đường chắc cực khổ lắm rồi. Thư sinh, cái túi trên vai ngươi rất nặng đó, không bằng để ta khoác hộ ngươi, thế nào?"

Hắn vừa nói vậy, phu phụ thư sinh đó làm sao không hiểu bọn chúng là một đám cường đạo, thư sinh vội vàng bảo vệ thê tử đang sợ hãi đi vào trong bãi tha ma, lại vừa kinh ngạc và tức giận nói: "Ban ngày ban mặt thế này mà các ngươi không ngờ lại muốn cướp của ư?"

Tên mày rậm cười quái đản, nói: "Nói cho tên thư sinh ngươi biết nhé, lúc trời nhiều mây đổ mưa, cảnh tối lửa tắt đèn, huynh đệ chúng ta cũng dám chặt đường cướp của đó, chỉ có điều... khi đó người đi đường thực sự là quá ít, cho nên mới lựa chọn bàn ngày... đó cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, xin vị thư sinh này tha tội cho."

Mấy tên cường đạo cảm thấy đại ca nhà mình nói nghe rất thú vị, lập tức cười ha ha cổ vũ, tên thư sinh đó đã bao giờ gặp loại vô lại như thế này đâu, liền tức giận đến nỗi mặt tím lại, tên mày rậm cười lạnh một tiếng, mặt lập tức trở nên dữ tợn, quát: "Thư sinh, nếu thức thời thì bỏ cái túi trên vai ngươi xuống, đại gia đây hôm nay tâm tình tốt, thả cho phu thê ngươi đi. Nếu không, hắc hắc...."

Hắn trao đổi ánh mắt với đám huynh đệ của mình, mấy tên đại hán lập tức tiến gần hơn hai bước, phu nhân đó sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, vội vàng gọi: "Chủng lang."

Thư sinh họ Chủng bảo vệ thê tử, trầm giọng nói: "Yểu nương đừng sợ, có vi phu ở đây, bọn cướp đường này không làm gì được nàng đâu."

Một tên cường đạo cười hắc hắc: "Thư sinh, ngươi ở đây thì làm được gì chứ? Muốn đấu thi phú với mọi người à?"

Thư sinh họ Chủng không đáp, đột nhiên nhìn về một ngôi mộ mới ở bên cạnh, đầu mộ còn cắm một cây chiêu hồn phiến, màu vải đã thay đổi rồi, mấy mảnh vải rách tả tơi treo trên cây gậy gỗ, lập tức cúi người rút gậy lên, hai tay cầm đoạn giữa cây gậy rồi che trước ngực, mấy đại hán thấy tư thế vụng về này của tên thư sinh thì không khỏi cười rống lên.

Một tên cường đạo cười nói: "Thư sinh, gia gia dạy thằng cháu ngoan ngươi nhé, gậy thì phải nắm ở đầu, như vậy thì mới thế đại lực trầm, cầm kiểu như ngươi chẳng lẽ muốn để dùng làm gậy chặn cửa à?" Nói xong liền xòe năm ngón tay ra, tung người lên trước, căn bản là không để ý tới cây gậy gỗ trong tay thư sinh.

...

"Ài, xa hành của Diệp gia ngừng làm ăn ở con đường này, chúng ta bằng vào hai chân mà đi lại thật là cực khổ." Tên hán tử mỏ nhọn rút ra một cái hồ lô đựng nước ở bên hông, lặng lẽ xé lớp giấy ra, đổ một túi dược phấn vào, sau đó lắc lắc hồ lô, vừa định cho lên miệng thì đột nhiên như mới phát hiện ra Cẩu nhi ở bên cạnh, đưa hồ lô qua, cười nói: "Tiểu sư phụ đi đường cực khổ rồi, uống chút nước đi."

Con đường đi từ nam tới bắc này là đường chính, tuy nói rằng ngươi đi đường khá ít, nhưng thỉnh thoảng vẫn luôn có người đi qua, tên hán tử mỏ nhọn không muốn dùng sức mạnh, trong ngực chỉ có một gói mông hãn dược, liền muốn đem nàng ta đi mà không để lại dấu vết.

Cẩu nhi đang đi đường, đột nhiên thấy bạn đồng hành từng cùng ăn sáng trong khách điếm đưa hồ lô tới, vội vàng xua xua tay, cám ơn: "Đa tạ vị đại ca này, ta không khát."

"Ài, đi đường xa như vậy, làm sao mà không khát cho được. Nước này của ta là sáng sớm nay vừa mới trút vào xong, vẫn chưa uống qua một ngụm nào, rất sạch sẽ. Tiểu sư phụ cứ uống một ngụm đi, cha ta cũng là người tin đạo, thấy đệ tử của đạo môn, theo lý nên tôn kính một chút."

Tên hán tử mỏ nhọn cười càng chân thành thân thiết hơn, đưa hồ lồ tới trước mặt nàng ta, mắt thấy người ta nhiệt tình như vậy, Cẩu nhi do dự một chút rồi lại nói cám ơn, nhận lấy hồ lô, vén một góc khăn che mặt lên uống nước, tên hán tử mỏ nhọn thấy đôi môi anh đào đáng yêu của nàng ta, không khỏi nổi lòng hươu ý vượn, nuốt nước bọt ừng ực.

Cẩu nhi uống hai ngụm, rồi trả lại hồ lô cho hắn, gật đầu cảm ơn một tiếng, tiếp tục lên đường. Bước chân của Cẩu nhi không nhanh không chậm, luôn theo một tần xuất đồng nhất, nhưng tốc độ lại nhanh tới kinh người, ba đại hán cơ hồ là phải chạy chậm theo mới đuổi được, nhưng cũng đuổi rất cật lực, không chịu để bị bỏ lại quá xa, lúc này thấy Cẩu nhi uống nước rồi, ba hán tử mới không gấp gáp đuổi theo nữa.

Tên hán tử mỏ nhọn nhìn bóng lưng của nàng ta, cười âm hiểm: "Đợi lát nữa mang ả ta tới phía sau sườn núi ở bên trái, đợi chúng ta khoái hoạt xong rồi sẽ mang ả về cho lão Hầu."

Một tên khác nghe vậy liền có chút lo lắng nói: "Đại ca, chúng ta hiện tại đang theo Hầu lão đại, Hầu lão đại nói..."

Tên hán tử mỏ nhọn cười lạnh một tiếng, nói: "Từ lúc theo tên họ Hầu hắn, chúng ta như là mấy tên lính hầu, bị hắn gọi tới đuổi đi, cho dù là chơi nữ nhân, ba huynh đệ chúng ta có lần nào không phải là hưởng sái của hắn chứ? Lần này chúng ta phải chơi đùa trước, hắn chẳng lẽ dám lật mặt vì chuyện này ư?"

Hai tên đồng bọn nghe thấy vậy liền gật đầu lia lịa, tên hán tử mỏ nhọn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cẩu nhi, cười rất dâm tà: "Ngã đi, ngã đi, ngã đi... con mẹ nó, sao vẫn chưa ngã?"

Một tên cường đạo ở bên cạnh hiếu kỳ nói: "Đại ca, mông hãn dược này không phải là đồ dỏm chứ?"

Tên hán tử mỏ nhọm mắng: "Dỏm cái rắm, lần trước đã dùng rồi, không phải là rất hữu hiệu ư?"

Lúc này một tên cường đạo khác lo lắng nói: "Đại ca, tiểu đạo cô đó đi nhanh quá, không thấy bóng dáng đâu nữa rồi."

Mắt thấy tiểu đạo đồng ở phía trước càng đi càng nhanh, đã vòng qua một góc núi rồi, tên hán tử mỏ nhọn chẳng buồn nghiên cứu vấn đề tại sao mông hãn dược mất đi dược hiệu nữa, vội vàng nói: "May đuổi theo đi, bắt được ả ném vào trong kỹ viện cũng kiếm được một mớ lớn đấy, đừng để ả chạy mất."

Ba người co giò đuổi theo, chạy qua một sườn núi thì chỉ thấy phía trước có một con đường nhỏ men theo chân núi, trên đường vắng lặng không có ai, tên hán tử mỏ nhọn không khỏi ngạc nhiên nói: "Kỳ quái, người đâu? Lên trời xuống đất rồi chắc?"

Một hán tử khác nói: "Không thể đi nhanh thế được, chắc chắn là ả ta dược tính phát tác, tự biết trúng kế nên trốn vào trong bụi cỏ rồi?"

"Ồ, rất có thể là vậy, mau, tìm xung quanh đi..."

Lúc này trên một cây đại thụ ở phía sau chúng, Cẩu nhi giống như một chiếc lá bồng bềnh rơi xuống, đứng ở dưới tán cây, hỏi: "Các ngươi tìm ta à?"

Ba người quay ngoắt đầu lại, thấy tiểu đạo cô mỉm cười đứng dưới tán cây, không khỏi mừng rơn, một tên cường đạo cười dâm dê bước tới gần, nói: "Không sai, tiểu đạo cô nghịch ngợm thế, muốn chơi trò cút bắt với ca ca ta à?"

Hán tử mỏ nhọn rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn một chút, kéo tên động bạn bị t*ng trùng xộc lên não lại, cảnh giác hỏi: "Ngươi... ngươi uống nước của ta rồi, sao không có chuyện gì cả?"

"Sư phó gia gia nói, ra ngoài mọi việc đều phải cẩn thận, thứ mà người ta cho, không được dễ dàng bỏ vào miệng. Ta vừa rồi không hề uống nước của ngươi."

Tên hán tử mỏ nhọm nhe răng nhếch miệng cười nói: "Hắc hắc, nhìn không ra tiểu nha đầu ngươi cũng có mấy phần nhãn lực, vây ả lại."

Hai người ở hai bên vây lên trước, ba người xếp thành hình tam giác vây Cẩu nhi ở giữa, Cẩu nhi nhìn xung quanh, hiếu kỳ hỏi: "Các ngươi chính là cường đạo chặn đường cướp của à? Ta trên người chẳng có mấy văn tiền, không đáng để cướp đâu."

Một kẻ trong đó cười hắc hắc, nói: "Tiểu nương tử, trên người ngươi cho dù một văn tiền cũng không có thì cũng chẳng sao cả, với bộ dạng xinh đẹp của ngươi, chính là một chậu đẻ tiền rồi. Thấy ngươi một đường bôn ba cực khổ, ngay cả tiền ở trọ cũng không có, không bằng theo chúng ta đi, đảm bảo ngươi có cái ăn có chỗ ở, còn có thể mỗi ngày được khoái hoạt như thần tiên nữa..."

Những lời ô uế liên tục được phun ra, nhưng tiểu đạo cô đó tựa hồ như nghe mà không hiểu lắm, nàng ta chỉ hơi hất cằm lên, hiếu kỳ nhìn bọn họ, đột nhiên ngắt lời tên hán tử, hỏi: "Nghe sư phụ gia gia nói, cường đạo chặn đường cướp cũng có rất nhiều loại, có loại thì vì bị bức bách vì sinh kế, có loại thì giết người hại mạng, còn làm ô nhục phụ nữ, chính là hạng thập ác bất xá, các ngươi là loại sau đúng không?"

Nghe thấy những lời nói của nàng ta quá khả ái ngây thơ, muốn biết bọn ác đồ rốt cuộc là ác tới mức độ nào, không ngờ còn hỏi chính bọn ác đồ, ngữ khí thì ngây thơ, giọng nói thì trong trẻo, khiến cho tên hán tử mỏ nhọn ngứa râm ran trong lòng, liền trơ mặt ra nói với Cẩu nhi: "Không sai, không sai, chúng ta chính là loại tội ác chồng chất, nhiều không kể xiết đó, giết người phóng hỏa, khi nam hiếp nữ, không tội ác nào không làm, tiểu tiên cô nếu ngoan ngoãn nghe lời đại gia, theo đại gia thì yên chuyện, nếu không đại gia sẽ có rất nhiều thủ đoạn để chơi đùa với ngươi đó."

"Ặc..." Cẩu nhi gật đầu, rất thật thà nói: "Vậy ta biết nên làm gì rồi."

Hán tử mỏ nhọn giang hai tay ra, mặt mày rạng rỡ tiến lên đón, cười hắc hắc rất dâm dê, nói: "Coi như ngươi thông minh, hắc hắc, ngoan ngoãn làm cho đại gia khoái hoạt, ngươi cũng bớt phải chịu..."

"Chữ "tội" còn chưa thoát khỏi miệng thì thấy bóng người màu hạnh hoàng nhoáng lên, tiểu đạo cô đã đã đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hán tử mỏ nhọn còn chưa nhìn rõ động tác của nàng ta thì đã bị Cẩu nhị đá cho một cái, cả người bay lên, tứ chi chấm đất giống như một con cóc, ở trên mặt đất nảy lên hai cái, trong miệng phun ra một bụm máu, sau đó thì nằm ở đó chỉ thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

"Ái chà! Tiểu đạo cô này không ngờ là một người học võ." Một tên đại hán vừa kinh ngạc lại vừa tức giân, vung quyền muốn đánh lên đầu Cẩu nhi còn thấp hơn hắn một cái đầu, Cẩu nhi thò tay ra vặn một cái, chỉ nghe thấy "rắc rắc", cả cánh tay đều bị nàng ta bẻ gãy, đại hán đó đau đến nỗi hô thảm một tiếng, hai mắt trợn lên rồi ngất đi.

Tên lưu manh còn lại răng va lập cập, cơ hồ không dám tin rằng một đạo đồng nho nhỏ như vậy lại có võ công cao nhường này, càng không tin một đứa bé như nàng ta xuất thủ lại ngoan độc như vậy. Cẩu nhi bước gần về phía hắn, màn che mặt hơi lay động, ngũ quan xinh đẹp như ẩn như hiện dưới màn che: "Sư phụ gia gia nói, trừ ác phải diệt tận gốc, đối với kẻ xấu không nên thương xót làm gì, nếu không chính là dung túng cho kẻ xấu làm hại người tốt, là tội lớn."

Gióng nói của nàng ta vẫn rất non nớt đáng yêu, nhưng tên cường đạo thì run đến nỗi răng đánh lạch cạch, liên tục lùi ra sau, nói giống như là đang thấy quỷ: "Ngươi... ngươi đừng qua đây, ngươi là người xuất gia, sao lại có thể giết người hại mạng chứ, lão... lão Quân gia gia cũng không dung thứ cho đâu."

Cẩu nhi cúi đầu nhìn quần áo của mình, bật cười ha ha, nói: "Cái này thì không phiền ngươi phải lo, ta tuy mặc đạo bào, nhưng lại không phải là người xuất gia đâu."

Đại hán đó hét lên một tiếng, rồi quay người chạy chối chết, vừa bước được mấy bước thì tiểu đạo cô đó giống như là yêu quái xuất hiện ở phía trước hắn hai trượng, cười hi hi nói: "Nhìn không ra, ngươi chạy cũng rất nhanh."

"Tiên cô tha mạng."

Đại hán đang chạy như điên không phanh ngay lại được, lao thẳng về phía nàng ta. Hắn đã nhìn ra, nữ oa oa này tuy nhỏ nhưng lại có một thân võ nghệ kinh người, hơn nữa cũng không biết ả ta là do tên sư phụ vương bát đản nào dạy ra, căn bản không hề có tính tình nhát gan mềm yếu như những đứa trẻ cùng tuổi, đại khái là từ nhỏ đã bị người ta nhồi vào đầu đầy tư tưởng trừ bạo an lương, hành hiệp trượng nghĩa, xuất thủ không biết nặng nhẹ thì không nói, hơn nữa tuổi nhỏ mà giết người hại mạng không ngờ lại không thèm nháy mắt.

Đại hán này nào còn dám phản kháng, dứt khoát đầu gối cong lại, trượt đi trên mặt cỏ, nói: "Tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ chưa đầy tháng, đều là do một mình tiểu nhân nuôi sống, tiểu tiên cô giết ta thì không sao, nhưng cả nhà già trẻ của ta cũng đều vì thế mà táng mạng theo. Cầu xin tiểu tiên cô khai ân, tha mạng, tha mạng..."

Cẩu nhi cười hi hi nói: "Ngươi lại nói năng lung tung lừa trẻ con rồi, mẹ ngươi nếu thực sự đã tám mươi, hai mươi năm trước làm sao mà sinh ra ngươi được?"

Tên cương đạo đó ngẩn ra, cũng cảm thấy dở khóc dở cười, chỉ đập đầu binh binh xuống đất, nhưng không dám giải thích nhiều nữa, nếu không để tiểu hài này hỏi mãi không tha, hắn thật sự là không biết nên trả lời thế nào nữa.

Cẩu nhi nhìn nhìn xung quanh, đột nhiên lấy làm lạ, hỏi: "Ta lúc ở trong điếm, thấy các ngươi có bảy người, hiện giờ sao chỉ có ba người các ngươi, bốn kẻ xấu còn lại đi đâu làm việc thương thiên hại lý rồi?"

...

Tên cường đạo đó thò tay ra bắt, thư sinh lập tức lui một bước, dùng gậy gỗ trong tay để đánh, hai tay đan chéo, một đoạn mộc côn liền nhanh nhẹn vô cùng quét về phía mặt tên đại hán, hai tay thư sinh nắm phần giữa của gậy gỗ, làm động tác như thế này hai tay chỉ cần có động tác rất khẽ, gậy liền có thể vung ra với góc độ lớn nhất, hơn nữa động tác cực kỳ nhanh, tên đại hán kia lắc đầu né tránh, vừa né qua được đầu gậy thì đầu kia trong tay thư sinh lại dựng thẳng lên, rầm một tiếng đánh trúng hạ âm của hắn, đau đến nỗi gào lên một tiếng, ôm hạ âm ngã vật xuống đất.

"Ồ?" Tên mày rậm hơi kinh ngạc, nói thực, tư thế cầm gậy gỗ của thư sinh này không những vụng về, mà mấy đòn xuất thủ vừa rồi cũng vội vội vàng vàng, tuy đạt hiệu quả, nhưng vẫn là chân tay vụng về, căn bản không giống như người đã từng học võ nghệ, nhưng tên Vương Bảo Tài vừa bị hắn đánh ngã này cũng tính là người có mấy phần công phu dưới tay mình. không ngờ lại bị động tác đơn giản, thậm chí là có chút vụng về này của hắn đánh ngã.

Thư sinh đó đánh ngã người xong, tinh thần không khỏi chấn động, tựa hồ như càng có thêm lòng tin, mím môi nhìn về phía bọn cường đạo. Tên mày rậm xua xua tay, hai tên đại hán đồng thời lao lên, hơn nữa móc dao nhọn từ trong ngực ra, phụ nhân đứng trong bãi tha ma thấy vậy liền hét lên: "Chủng lang, cẩn thận, bọn... bọn chúng có dao."

Thư sinh đó vẫn giơ ngang gậy, đột nhiên bước lên trước một bước, không đợi hai tên kia giơ đao làm ra động tác công kích gì thì đã tấn công trước, vẫn là nắm phần giữa của gậy, động tác vẫn có chút vụng về, nhưng hai đầu côn dưới mỗi động tác vung vẩy của hắn lại lúc lên lúc xuống, lúc trái lúc phải, lấy phần giữa gậy làm trục, khiến người ta không thể đề phòng, hai tên cường đạo tuy rút dao ra, nhưng cũng chẳng khác tên được tên cường đạo đang nằm trên mặt đất là bao, một lát sau, hai tên này một tên thì bị trúng gậy vào bụng dưới, một tên thì bị nện một gậy vào ống đồng, gào thét lăn lộn trên mặt đất.

Tên mày rậm càng nhìn càng thấy kinh ngạc, hắn chỉ là một tên cường đạo chặn đường cướp của mà thôi, tuy ỷ vào một thân dũng lực mà làm đại ca, luận về vũ lực thì cũng không mạnh hơn mấy tên thủ hạ quá nhiều, một đấu một thì hắn tất nhiên nắm chắc phần thắng, nhưng nếu một chọi hai, sợ rằng chắc gì đã chiến thắng một cách sảng khoái như vị thư sinh này, làm sao còn dám xông lên động thủ, hắn do dự một lúc lâu mới ôm quyền nói: "Huynh đệ bọn ta là hạng có mắt mà không tròng, không ngờ tới thư sinh lại có một thân võ nghệ cao cường như vậy."

Thư sinh đó không biết nói dối, chỉ thật thà đáp: "Chủng mỗ chưa từng học qua võ nghệ."

Tên mày rậm làm sao chịu tin, cười lạnh nói: "Huynh đệ chúng ta tuy cũng không được tính là cao thủ gì cả nhưng cũng có mấy phần công phu, ngươi mặc đồ như thư sinh nếu chưa từng học qua võ nghệ thì làm sao mà đánh ngã được chúng?"

Thư sinh tuy chất phác, nhưng không phải là ngu xuẩn, mắt thấy đối phương không tin, hắn chỉ mỉm cười, nhưng cũng không giải thích nhiều nữa, lọt vao tên mày rậm đó thì lại thành có chút cao thâm mạt trắc. Kỳ thực thư sinh này thật sự là chưa từng luyện qua võ nghệ, chỉ là hắn từ nhỏ đã đọc nhiều sách vỡ, tuổi tuy trẻ mà nghiễm nhiên đã là một đại nho, sở học đại nho chân chính chứ không phải là hậu đại hủ nho. Tuy chỉ là học bản lĩnh trị quốc bình thiên hạ, nhưng thiện hạ vạn vật vốn có nguyên lý chung, bác học hồng nho (học giả uyên thâm) tu thân dưỡng khí, tuy chưa từng học qua nội công, nhưng tất nhiên ngộ được nội công đại khái.

Thời minh đại nho Vương Dương Minh nửa đêm đả tọa trong quân doanh, đột nhiên có cảm nhận, không kềm chế được mà hú dài, thời gian kéo dài đúng một bữa cơm, ba quân đều nghe thấy, tất cả vô cùng sợ hãi, đó chính là một ví dụ.

Thư sinh họ Chủng này cũng học được học thuật của ba nhà Nho, Đạo, Phật, một thân nhất đại hồng nho, binh pháp thao lược đều thông hiểu, nên đem kỳ chính, hoãn tật, hư thực, tiến thoái, lợi hại, động tĩnh, cương nhu, âm dương, đao hữu vô dùng vào thuật kỹ kích, tuy là hơi vội vàng hấp tấp, nhưng cũng có được mấy vần hình thức ban đầu của võ học thượng thừa, làm sao mà mấy tên mâu tặc cướp đường này đối phó được.

Mắt thấy thư sinh chỉ mỉm cười chứ không nói gì, tên mày rậm càng lúc càng tin rằng hắn có một thân công phu, liền hỏi dò: "Vị thư sinh này, huynh đệ chúng ta cũng là vì sinh kế cho nên mới bất đắc dĩ làm cái nghề cướp đường khiến tổ tông cũng phải hổ thẹn này, nhưng huynh đệ ta trước giờ chỉ cướp tài chứ không cướp sắc, không tùy tiện làm hại tới tính mạng của người ta. Hiện giờ bại trong tay thư sinh, huynh đệ ta xin nhận tội, chúng ta cứ vậy ai đi đường nấy nhé?"

Thư sinh họ Chủng nhớ tới hắn vừa rồi chỉ một mực đòi cái túi của mình, quả thực là chưa từng có ý định đánh thê tử của mình, cũng chưa từng nói là muốn hại tính mạng của vợ chồng mình, trong lòng cũng tin tới tám thành, vả lại hắn cũng là lớn gan liều mạng đánh bừa một trận, và chưa từng ngờ rằng thuật kỹ kích mà mình tự suy ngẫm mà ngộ ra lại thật sự hữu hiệu, mà bảo hắn và vị thê tử gió thổi cũng bay kéo bốn tên tặc nhân này đi tới quan phủ thì hắn thực sự là cũng không có bản sự ấy, liền bảo: "Như vậy cũng tốt, phu thê ta chỉ muốn yên bình quay về quê ở Lạc dương, chứ không muốn xảy ra nhiều chuyện, nếu các ngươi không phải là tìm phu thê chúng ta gây phiền phức thì Chủng mỗ tất nhiên cũng không ra tay đánh người làm gì."

Tên mày rậm chắp tay nói: "Được, thư sinh, Vương mỗ nhận tình của ngươi. Vậy...ta... có thể... đỡ huynh đệ của ta rời đi được chưa?"

Thấy hắn vẫn còn coi trọng nghĩa khí huynh đệ, thư sinh đó cũng có chút bội phục hạng trộm cắp như hắn cũng có đạo, thư sinh lui một bước, chống gậy xuống đất, khẳng khái nói: "Cứ đỡ huynh đệ của ngươi đi đi, ta thấy các ngươi tuy có hành vi ngang ngược chặn đường cướp của, nhưng cũng hiểu đạo lý làm người, là nam nhi tốt, thân hình cao năm thước, tìm việc gì làm mà chẳng có thể sống tạm qua ngày, hà tất phải làm những việc thương thiên hại lý như vậy làm gì..."

Trong lúc hắn đang nói, tên mày rậm cúi đầu ủ rũ bước tới tên đồng bọn hạ âm bị trúng đòn, đang nằm thở không ra hơi ở dưới đất, hắn đỡ tên đó dậy, mắt thấy thư sinh này thực sự tin lời hắn nói, trong cử chỉ không hề có chút ý tứ giới bị nào, đột nhiên nổi hung tính, quát lớn một tiếng, rồi đẩy tên đồng bọn về phía thư sinh họ Chủng, từ trong ngực rút ra một con dao nhọn, rồi đâm mạnh về phía thư sinh.

Thư sinh đó vừa thấy có người lao vào lòng mình, vô thức ném gậy đi đỡ hắn, mắt thấy tên mày rậm đâm một dao đâm vào ngực hắn, thư sinh không khỏi giật nảy mình, hắn lúc này tay thì đang đỡ tên cường đạo đó, nếu dùng tên cường đạo này làm lá chắn thì có thể giải nguy cho mình, nhưng tên cường đạo mà hắn đang đỡ trong tay đã không có khí lực để hại người nữa, hắn là một chính nhân quân tử, làm sao lại làm ra chuyện dùng người khác để đỡ dao cho hắn, chỉ hơi do dự một chút rồi thả tên cường đạo đó ra.

Tên mày rậm rắp tâm muốn lấy tính mạng của hắn, một đao này đâm vừa nhanh lại vừa gấp, thư sinh họ Chủng không kịp nắm lấy cổ tay của hắn, chỉ kịp đè cho cánh tay của hắn xuống thấp, một dao này phập một tiếng đâm vào tiểu phúc của thư sinh.

"Chủng lang!" Phụ nhân đó rít lên một tiếng rồi lao tới, bị tên mày rậm một dao đắc thủ dùng sức gạt ra, đẩy nàng ta ngã nhào lên một ngôi mộ, rồi dữ tợn cầm con dao dính đầy máu lên, lại đâm một phát nữa vào ngực thư sinh.

"Rầm" Một tiếng, mắt thấy một đao của hắn sắp đâm vào ngực thư sinh, thư sinh vung tay định gạt, nhưng lại không kịp ngăn cản, tên mày rậm đột nhiên bay lên, thân hình ở trong không trung lăng không hai vòng, đầu đập vào một bia mộ, "rầm" một tiếng vật đỏ đỏ trắng trắng liền vung vãi trên bia đá. Thư sinh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy người đứng ở trước mặt là một tiểu đạo đồng mặc đạo bào màu hạnh hoàng, thân hình vừa mới đứng dậy, màn che của nón trúc ở trên đầu đang từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, một khuôn mặt xinh đẹp như tranh, như hờn như giận đập vào mắt.

"A, thì ra là... thì ra là... vị đạo trưởng đã gặp trong điếm, đa tạ ơn cứu mạng của đạo trưởng."

Cẩu nhi ngồi xổm xuống, nói với vẻ rất trẻ con: "Kỳ thực người ta cũng có chuyện quan trọng cần làm, thật sự là không muốn phải đi vòng xa như vậy đâu. Có điều... nếu như ta thấy chết mà không cứu, đại thúc nhất định sẽ giận ta, cho nên... ta mới tới."

"Ặc..." Chủng thư sinh không ngờ tiểu đạo đồng này lại thẳng thắn như vậy, chỉ đành cười khổ, nói: "Bất kể là như thế nào, đạo trưởng cũng đã cứu tính mạng của ta, Chủng mỗ vẫn nên cảm tạ."

"Không cần phải khách khí đâu." Cẩu nhi cười rất ngọt ngào: "Thương thế của ngươi có nặng không? Nếu vấn đề không lớn thì ta đi đây, đại thúc nhà ta hiện tại có thể sẽ gặp nguy hiểm đó."

Nàng ta cúi đầu nhìn máu chảy qua kẽ ngón tay của Chủng thư sinh, mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Xem ra... hình như rất có vấn đề rồi..."

Trên đường bắc hành có thêm một cỗ xe, trên xe có một bệnh nhân đang nằm, lái xe lại là một phụ nhân văn nhược và một tiểu đạo đồng che khăn đen.

Cẩu nhi cứu phu phụ họ Chủng, còn băng bó vết thương cho thư sinh họ Chủng bằng thuốc kim sang bí chế của sư môn, sau một hồi nói chuyện mới biết thư sinh họ Chủng tên là Phóng, tự là Dật, chính là nhân sĩ Hà Nam Lạc Dương. Người này là một đại hiếu tử, từng trúng tiến sĩ, nhưng phụ thân nói hắn học nghiệp chưa thành, không được khinh cử vọng động. Hắn đưa cả nhà ẩn cư ở Chung Nam Sơn, không nhập sĩ, chỉ ở nhà cày cấy, phụng dưỡng mẹ già.

Sau khi mẹ già mất, lại táng ở Chung Nam Sơn, Chủng Phóng thủ hiếu mẹ ba năm, sau đó bán toàn bộ gia sản, mang thê tử trở về cố hương, định sao chép thi từ văn chương cả đời của phụ thân thành tập, xuất bản thành sách, không ngờ nửa đường gặp phải tặc nhân. Hiện giờ bụng Chủng Phóng trúng một đao, bảo một thê tử phụ đạo nhân gia mong manh yếu đuối cùng trượng phu hồi hương thì quá hung hiểm. Hơn nữa Cẩu nhi tuy bôi thuốc kim sang cho hắn, dẫu sao cũng không phải là linh đan diệu dược khiến xương thị mọc lại ngay, tới thành vẫn phải mời thầy mua thuốc, trượng phu trọng thương không đi bộ được, bất kể là ở điếm hay là mua xe lừa, tiền đều không ít, lúc đó có bao nhiêu tiền phải bỏ ra hết, tâm nguyện muốn đem sở học cả đời của phụ thân in thành sách của hắn sợ rằng tan thành mây khói mất rồi.

Cẩu nhi cứu bọn họ, dẫu sao cũng không thể vứt bỏ bọn họ mà không lo, nhưng nàng ta nóng lòng muốn gặp Dương Hạo đại thúc, lại không thể trước sau vẹn toàn, đưa đôi phu thê này an toàn tới Lạc Dương, sau khi nghe nói tới quẫn cảnh của họ, Cẩu nhi đột nhiên nhớ tới Dương Hạo đại thúc ở Lô châu xây dịch kinh quán, tàng thư viện, ấn thư quán.

Nàng ta trên đường đi, phàm là chuyện có liên quan tới Dương Hạo, đều nghe nói rất nhiều, những chuyện này đều là nghe người ta nói.

Hiện giờ nghe thấy tâm nguyện của Chủng Phóng, lập tức nghĩ: Đại thúc xây ấn thư quán, tàng thư viện, kêu gọi thu nhận bác học thư sinh, rõ ràng là người thích đọc sách, thư sinh này đã là người đọc qua rất nhiều sách, còn từng trúng tiến sĩ nữa, ta dẫn hắn tới gặp đại thúc, đại thúc nhất định sẽ rất vui. Thế là Cẩu nhi liền khuyên phu phụ bọn họ theo mình bắc thượng, tới Lô châu định cư. Cẩu nhi không có chút tâm cơ, lời nói thẳng thắn, cũng chính là rất hợp với vị khẩu của loại chính nhân quân tử như Chủng Phóng. Chủng Phóng nghe nói Hà Tây Lũng hữu binh mã đại nguyên soái là hạng võ tướng, không ngờ lại trọng thị văn nhân như vậy, muốn tụ tập cô bản tuyệt bản, thi từ văn chương trong thiên hạ để xuất bản thành sách, rồi truyền bá cho người đọc sách khắp thiên hạ, không khỏi động lòng. Hắn cũng là một người đọc sách, đại công đức như vậy, nếu mình có một phần công lao, vậy chính là mỹ danh lưu truyền vạn thế rồi, huống chi có thể giải quyết quẫn cảnh không có đủ vốn để xuất bản sách cho phụ thân, thế là liền đáp ứng ngay.

Cẩu nhi có thể làm người tốt tới cùng, lại chiêu lãm được một người đọc sách có học vấn cho Dương đại thúc, trong lòng cũng thấy vui mừng, mua một chiếc xe lừa, so với nàng ta đi bộ một mình cũng không chậm hơn bao nhiêu, thế là vui mừng dẫn phu phụ Chủng thi đi về phía bắc. Nàng ta cũng không ngờ rằng, thế gia duy nhất từ nho học nhập võ đạo trong ngũ đại danh tướng thế gia của Tống triều lại bị nàng ta kéo lên chiếc xe của Dương Hạo. Khi Cẩu nhi dẫn phu phụ Chủng Phóng Phóng bắc thượng, đại quân của Lý Quang Duệ đã rời khỏi Hạ châu, ngày đêm kiêm trình kéo tới Ngân châu.

Thảo nguyên đầu xuân giống như một con cừu bị xén lông nham nhở, nơi này băng tuyết đã than, cỏ chồi lên mặt đất, nhìn trông xanh mướt một mảng, chỗ kia thì một lớp tuyết mỏng vẫn ngoan cường dính trên mặt đất. Tuyết đã bắt đầu tan, giẫm lên liền để lại vết chân rất sâu.

Một con hươu chạy trên mặt tuyết, cúi người đào bới trong tuyết một trận tìm thực vật. Đột nhiên nó rất cơ cảnh dừng động tác, dỏng tai lên nghe ngóng, đột nhiên dùng hết sức lực chạy về phía trước, rất nhanh liền biến mất trên thảo nguyên đầu xuân.

Thảo nguyên lại quay trở lại vẻ tĩnh mịch, nhưng sự tĩnh lặng chỉ kéo dài một chốc lát, sau đó mặt cỏ xanh mượt bắt đầu rung rinh khe khẽ, phóng tầm mắt ra phần cuối của thảo nguyên, một đường đen nhàn nhạt đang nhu động, dần dần biến thành một cơn sóng nhấp nhô với tần suất giống nhau, dán sát vào mặt đất mà dâng lên.

Trên mặt tuyết mà con hươu đó vừa chạy đi, tuyết trắng xóa đã bị người ta giẫm cho thành đen sì, một hàng kỵ sĩ nối đuôi nhau lặng lẽ dừng ở đó, theo một tiếng quát, năm hàng kỵ sĩ ở trước trận kéo cung, đặt tên, chỉ xéo lên không. Kỵ sĩ ở phía sau một tay cầm thuẫn tròn, dùng vải gai buộc chặt tay nắm của thuẫn tròn và tay của mình lại với nhau, sau đó nhao nhao rút mã đao ra, cũng chỉ xéo lên không, ánh lên một mảng sáng chói.

Tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng kèn lệnh giục giã, theo tiếng vó ngựa giống như là trống trận, tim của mỗi người đều đập nhanh hơn, đột nhiên, theo một tiếng quát dừng, vô số lang nha tiễn xé không bay lên, cùng với lợi tiễn mà đối phương bắn tới đan xen vào nhau trên trời cao, sau đó những kỵ sĩ lặng lẽ đang đứng bất động cũng rút binh khí ra, theo sau làn mưa tên mà xông lên. Hai tiếng vang như sấm rền, hai dòng người như thủy triều lao vào nhau.

Xông lên ở đối diện là một đám kỵ sĩ giáp đen, giáp da chỉnh tề, toàn bộ sơn màu đen, thế là chiến sĩ khôi ngô kiện tráng ở trên lưng ngựa biến thành một bức tượng đúc bằng sắt thép, những bức tượng này đều là vật sống, bọn họ há miệng phát ra tiếng gào thét đầy phẫn nộ, đội hình xung phong rất chỉnh tề giống như một cơn sóng dữ, mang theo khí thế cuốn trôi tất cả mọi vật ập tới, đây là bộ đội tinh nhuệ nhất của Hạ châu, là bộ đội đích hệ của Lý Quang Duệ.

Tiểu Dã Khả Nhi không kinh hãi mà ngược lại còn vui mừng, hơn vạn con chiến mã đồng loạt giẫm đạp lên mặt đất, khiến cả đại địa đều bắt đầu run rẩy, hắn một tay nắm chặt thuẫn bài, một tay giơ cao trường đao, quát lớn một tiếng, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, dẫn đầu xông lên.

"Không tiếc hi sinh, phải bức cho Lý Quang Duệ xuất hết toàn lực!" Đây là mệnh lệnh của Dương Hạo, là mấu chốt của kế hiểm này, cũng là một trận chiến để xem Đảng Hạng thất thị có thể xoay chuyển càn khôn, thay đổi hoàn cảnh sinh tồn của mình hay không, cho nên khi nhìn thấy bộ đội trực thuộc của Lý Quang Duệ cuối cùng cũng xuất hiện ngoài thành Thạch châu, Tiểu Dã Khả Nhi nhiệt huyết sôi trào.

Trước đây, cung tên của bọn họ là cung săn tự chế, tốt xấu lẫn lộn, vũ khí của bọn họ đủ loại đủ kiểu, gỉ sét loang lổ. Bọn họ ngay cả một chiếc giáp da đơn giản cũng không có, mà hiện tại Dương Hạo lại tận hết khả năng tiến hành trang bị cho họ, trang bị này từ hai năm trước bắt đầu được cung cấp dần dần, hôm nay là lần đầu tiên mang ra sử dụng. Khôi giáp sáng loáng, kính đồng hộ tâm sáng ngời, cương đao sắc bén, chiến cung có chế thức thống nhất, hắn tin rằng dũng sĩ của họ Dã Vũ lúc này quyết không thua kém gì đám hắc sắc thiết kỵ ở phía trước.

Hai năm nay, Lô châu không chỉ liên tục không ngừng cung ứng vũ khí cho Đảng Hạng thất thị mà còn cung cấp cả lòng tin để họ quyết một trận tử chiến với Hạ châu. Bộ lạc Đảng Hạng Khương nhân thất thị không hề thua kém gì Đảng Hạng Tiên Ti nhân từ bên ngoài đến. Trước đây Đảng Hạng thất thị chiến đấu với Hạ châu, chẳng qua là cố gắng dùng máu và sinh mạng để tranh thủ một chút vốn hòng đàm phán, mà hiện giờ, bọn họ đã có dũng khí, muốn triệt để để lật đổ chính quyền bạo lực luôn luôn ngồi trên đỉnh đầu của họ.

"Giết!" Tiểu Dã Khả Nhi gầm lên một tiếng, cương đao trong tay trái đâm phải chặt, dùng sức của cả cánh tay nắm chặt lấy thuẫn bài, đỡ vũ khí của đối phương đang liên tục chém tới, quyết chí tiến lên, đâm thẳng xuyên thủng.

Bọn họ phải đánh thật kiên quyết, dùng toàn lực ngăn cản vó ngựa đang tiến tới của Lý Quang Duệ, duy có như vậy mới có thể khiến Lý Quang Duệ tin rằng Ngân châu trống rỗng, mới có thể khiến hắn không tiếc bất kỳ giá nào giết tới Ngân châu, tự mình chui vào thiên la địa võng đã được bố trí cho hắn.

Người như hổ, ngựa như rồng, vó sắt rầm rập, hai dòng sắt cuồn cuồn đan vào nhau, giống như là hai làn mưa tên đan với nhau ở trên trời khi nãy, tiếng binh khí chạm nhau, tiếng người hò hét chém giết, tiếng lợi khí đâm vào xương thịt, tiếng chiến mã hí vang quyện vào nhau, vô số sinh mạng vào phút giây này đã phóng ra màu sắc cuối cùng, màu sắc của máu.

Kỵ binh của Tiểu Dã Khả Nhi sau một trận chém giết, đối diện với Hạ châu thiết kỵ cuồn cuồn không ngừng, mắt đầu chủ động né sang hai cánh, Hạ châu thiết kỵ thế xung phong càng mạnh hơn, Tiểu Dã Khả Nhi liếc thấy hàn quang, theo ý thức cúi người ngã xuống cổ ngựa, đồng thời giơ thuẫn bài lên, "Keng" một tiếng, lợi nhận chém trúng thuẫn của hắn, ngăn cản nguy hiểm bị binh khí chém vào người, sau đó Tiểu Dã Khả Nhi tung người lên, đao trong tay chém ra, một cái đầu mang theo một dòng máu bay tung lên trời.

Một kích này đã đánh tan nỗi uất ức ở trong ngực hắn, Tiểu Dã Khả Nhi đột nhiên quất chiến mã, kiện mã ở bên dưới hí dài một tiếng, hai vó trước lăng không đá ngã một con chiến mã ở phía trước đang lao tới, nhanh chóng lách sang bên rồi phi đi. Nhân mã của Dã Lợi thị giống như cánh nhạn hướng sang hai bên, sau đó thì chạy mất dạng.

Một cỗ xe ngựa khổng lồ, xung quanh phủ màn che bằng da trâu trông rất dữ tợn và quỷ quái, màn che ở phía trước được quấn lên, Lý Quang Duệ đang ngồi khoanh chân bên trong, giống như đế vương đi tuân, khuần mặt to béo không nộ mà uy, xác người xác ngựa, mặt cỏ bị xới tung như bùn nhão lọt vào mắt hắn chỉ giống như hoa văn trang sức của tấm thảm lót trên kim điện bằng phẳng uy nghiêm.

"Đại nhân, bộ đội của Dã Lợi thị đã bị đánh bại rồi, hiện tại đã bỏ trốn." Một danh tướng nhảy xuống chiến mã, quỳ một chân xuống bùn đất, lớn tiếng bẩm báo. Lý Quang Duệ trầm giọng nói: "Kế Quân hiện tại tới chỗ nào rồi?"

Tướng lĩnh đó nói: "Năm lộ đại quân của thiếu chủ cùng tiến, xé toạc phòng tuyến của các bộ Dã Lợi Thị, Tế Phong thị, Phí Thính thị, Vãng Lợi thị, hiện đã giết tới Lang đạo hiệp rồi."

Trên mặt khuôn béo ị của Lý Quang Duệ lộ ra vẻ dữ tợn, quát: "Lệnh cho Kế Quân chớ có đánh lâu với địch, phải nhanh chóng phá vỡ phòng tuyền của chúng, lập tức toàn lực tiến lên, tới thẳng Ngân châu. Sở bộ của bản soái triển khai theo hình chữ nhất, quét sạch dư nghiệt." Hắn giơ tay ra trước vỗ mạnh lên tay vịn to rộng, trầm giọng nói: "Phải cho chúng biết rằng, ai mới là chủ nhân của thảo nguyên Tây Bắc."

"Tuân lệnh!" Viên tướng lĩnh đó chắp tay lĩnh mệnh, nhảy lên chiến mã phi đi.

Thành bắc của hạ châu lấy sa mạc làm lạch trời, mặc dù ra khỏi sa mạc, tới giữa Hạ châu còn có hai trạm quân dịch trọng yếu là Hoàng Dương Bình, An Khánh Trạch. Từ Hạ châu đi về phía phía tây và nam, đều nằm trong sự khống chế của quý tộc bộ lạc Thác Bạt thị, trong đó từ Hạ châu đi ra, Vạn Tỉnh khẩu, Tam Xóa khẩu, Phi Hồ khẩu, ta đại hiểm quan giống như là từ cái miệng hổ Hạ châu thò ra ba cái răng nanh, bảo vệ xung quanh thành Hạ châu.

Từ Hạ châu đi về phía đông chính là đường tới Ngân châu, ở giữa phải vượt qua Trường thành cổ. Một tuyến Trường thành cổ cũng nằm trong tầm khống chế của quân Hạ châu, ra vào tất phải qua Thạch châu, do sự chống đỡ ngoan cường không tiếc hi sinh mạng sống của Đảng Hạng thất thị, Lý Quang Duệ cuối cùng cũng xác nhận rằng nơi căn cơ của Dương Hạo đã hoàn toàn trống rống, cuối cũng cũng điều động ra bộ đội chủ yếu của hắn.

Hạ châu hiểm ải trùng trùng, hùng quan điệp điệp, hắn căn bản không lo hậu phương có sơ xuất gì, ra khỏi tòa thành Thạch châu ở cửa Trường thành cổ, thảo nguyên ở phía trước men theo Hoành sơn kéo dài từ bắc tới nam mới là địa bàn của Đảng Hạng thất thị, hắn để thứ tử Lý Kế Bổng tọa trấn Hạ châu, thủ vững căn cứ địa, Trưởng tử Lý Kế Quân làm tiên phong, dẫn năm lộ binh mã tới thẳng Ngân châu, trên đường đánh tan phóng tuyến của Đảng Hạng thất thị, tuyệt đối không được dừng lại, còn đại quân mà hắn đích thân xuất lĩnh mới là phụ trách triệt đệ tiêu diệt, ép Đảng Hạng thất thị về phía lực lượng chủ yếu ở hai đầu Nam Bắc Hoành Sơn.

Lấy năm lộ binh mã do Lý Kế Quân suất lĩnh làm mũi nhọn đột phá phòng tuyến, lấy đại quân của hắn tiến tới kiểu kéo lưới, càn quét tàn dư còn lọt lưới, nhân lúc Dương Hạo đang xuất binh phạt Hán, nhất cử công đánh Ngân châu, bắt sống Lý Quang Sùng, lợi dụng binh uy cường đại của lão mà ép Đảng Hạng thất thị lại trở về dưới trướng của hắn, một lần nữa dựng cao lá cờ Tây Bắc vương, đây chính là tính toán của Lý Quang Duệ.



Phủ châu, Lý Thính Phong, Lý Khánh Phong, Thôi Đại Lang ngồi trong một gian phòng phú lệ đường hoàng, sắc mặt thập phần khó coi. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

"Quá mạo hiểm, quá mạo hiểm rồi. Say này hắn lo gì không thể năng lực áp chế quần hùng, trở thành đệ nhất hào kiệt Tây Bắc chứ? Mạo hiểm như vậy, thắng thì tất nhiên là tốt, nhưng một khi bại rồi... hắn hiện giờ rõ ràng đang chiếm ưu thế, vì sao lại áp dụng hạ sách này chứ?"

Lý Khánh Phong đã là lần thứ năm nói ra những lời này rồi, sắc mặt của Lý Thính Phong thì vẫn an nhàn, cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Thôi Đang Lang mặt mày trắng bệch, nói: "Đại lang, ta thấy ngươi vẫn nhìn nhầm Dương Hạo rồi, khi Dương Hạo chưa muốn trở thành kiêu hùng một phương, quả thật là có chút thiếu do dự quyết đoán, chần chừ do dự, nhưng một khi hắn đã xác định mục tiêu, thì sẽ rất có chủ trương, chuyện này lúc trước ngay cả ta và ngươi đều hoàn toàn nhìn lầm. Người này, sợ rằng không dễ khống chế như vậy đâu."

Thôi Đại Lang hừ lạnh một tiếng, nói: "Hiện tại có nói gì thì cũng muộn rồi, đã không thể ngăn cản hắn, vậy thì chỉ có thể tận sức mà giúp hắn thôi. Đáng hận nhất là ta không biết tường tận kế hoạch của hắn, không thể tự tác chủ trương, một khi đả thảo kinh xà, lại thành phá hỏng đại kế của hắn."

Da mặt của hắn giật giật mấy cái, trầm giọng nói: "Nghĩ biện pháp thông tri cho người của chúng ta ở Hạ châu, tùy thời chú ý tất cả động tĩnh, một khi Dương Hạo phát động ở Hạ châu, lập tức toàn lực tương trợ... không tiếc phải bạo lộ thân phận."

Lý Khánh Phong giật mình nhìn hắn, nói: "Đại Lang, người của chúng ta ở Đường quốc và Biện Lương hơn chục năm, người được bố trí mấy chục năm hiện tại có rất nhiều đã bị bức phải li khai rồi, người ở Hạ châu cũng là phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết, ngươi..."

Thôi Đại Lang lạnh lùng nói: "Cho nên, hiện giờ ta càng không thể thua được. Dương Hạo, là sinh ý lớn nhất từ lúc ta chấp chưởng Kế Tự Tông tới nay, ta đã trả giá quá lớn rồi, tuyệt đối không thể để bất kỳ ai có cơ hội làm nguy hại tới tiền trình và lợi ích của hắn!"