Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 452: Minh thương ám chiến




Ngoài thành Ngân châu, hai vạn đại quân mỗi một ngàn người xếp thành một phương trận (trận vuông), trùng trùng điệp điệp, trông rất tráng lệ.

Trên con đường lớn ở giữa, một tướng lĩnh tuổi gần bốn mươi, mặc áo choàng màu lục dẫn mấy hỗ binh chậm rãi dừng bước, nhìn sang hai bên, viên tướng lĩnh này thân hình vừa phải, mặt mũi vuôn vắn, hai hàng lông mày rậm, ba chòm râu nhỏ, giữ gìn thân thể rất tốt, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng có vẻ uy phong của võ tướng, đây là giám quân sứ Tào Ngọc Quảng Tào đại nhân do xu mật viện sứ Tào Bân pahsi tới trong quân Dương Hạo.

Chư phiên Tây Bắc so với các cánh quân khác thì luôn có quyền tự chủ khá lớn, phàm là việc điều động binh, triều đình cũng không thể sai phái giám quân, còn Dương Hạo thì khác với hai nhà Chiết, Dương, hắn từng làm quan ở trong triều, về sau được thả ra ngoài, tự thành một phái, ngoài mặt thì sự ước thúc của triều đình đối với hắn vẫn rất lớn, lần này Triệu quan gia đặc biệt phái tới một vị giám quân sứ, cũng không ngoài có ý nhắc nhở: Dương Hạo ngươi đừng bắt chước hai nhà Chiết, Dưỡng, ngươi nên hoàn toàn nằm dưới sự quản thúc của triều đình.

Có điều ý nghĩa tượng chưng của loại hành động này rõ ràng là lớn hơn tác dụng thực tế, từ lúc vị giám quân sứ này tới Ngân châu, Dương Hạo chỉ gặp gã có một lần, sau đó thì đột nhiên nằm trên giường không dậy nữa, Tạo Ngọc Quảng một mực khắc chế bản thân, gã cũng muốn xem xem, Dương Hạo đột nhiên mắc trọng bệnh có gan từ chối đùn đẩy, kháng chỉ bất tuân hay không.

Hiện giờ xem ra, Dương Hạo cho dù là không tình không nguyện nhưng vẫn không dám trở mặt với quan gia, binh mã chuẩn bị xuất trinh đã bày trận ở phía trước, đang đợi vị Hà Tây Lũng hữu binh mã đại nguyên soái hắn, cho dù điệu bộ của hắn hơi kiêu căng một chút, hắn hơi kéo dài một chút, nhưng Tào đại nhân cũng có thể nén được giận: chỉ cần hắn có thể xuất binh, mình cũng là hoàn thành sứ mạng rồi.

Giống như khi các lộ quân phiệt đầu thế kỷ hai mươi đại chiến, vừa thấy binh sĩ đội mũ bông vải che tai, miệng đầy râu ria, người ta liền hiểu đây là nhân mã phụ hệ, quân đội của Dương Hạo so sánh với mấy tướng tá cấm quân ở bên cạnh Tào đại nhân thì cũng rất đặc sắc. Bọn họ đại đa số mặc áo da dài rộng, dưới áo choàng là rất nhiều áo đơn, thân hình lộ ra vẻ mập mạp bất kham, áo da đều là tự mình chuẩn bị, có da dê, có da trâu, còn có cả da của các loại thú khâu lại với nhau, kiểu dáng cũng khác biệt, trông có chút hỗn loạn.

Hôm nay thời tiết rất tốt, gió không lớn, nhưng trong thời tiết lạnh như vậy mà đứng lâu thì cũng không chịu nổi, các binh sĩ kéo cái che tai xuống, có người còn dùng khăn lông dê che mồm miệng. Dắt ngựa, đeo cung, thỉnh thoảng lại giậm giậm chân để xua đuổi khí lạnh trong người, ở trên lưng ngựa, buộc một bọc quần áo lớn, bên trong chứa giáp da, chăn, muối ăn, thịt khô và nước uống.

Quân đội của Dương Hạo thành phần vô cùng hỗn tạp, bên trong có người Hán, có người Hồi Hột, có người Thổ Phiên, người Khiết Đan, đại đa số là tự xếp thành quân đoàn, cờ hiệu hàng ngũ vẫn tính là chỉnh tề. Ngoài ra còn có mấy quân trận là quân đoàn hỗn hợp do võ sĩ của các quốc gia khác lưu lạc tới đây cùng với binh sĩ do các tộc quần tương đối nhỏ yếu tổ thành, binh sĩ của bọn họ tổ thành càng thêm phức tạp, có người Tiên Ti, có người Thổ Cốc Hồn, người Đột Quyết, người Úy Ngột Nhi, người Niêm Bát Cát, người Đại Thực, người Ba Tư, người Thiên Trúc, không những cao thấp gầy béo không đồng đều, mà quần áo phục sức cũng khác nhau, ngay cả tướng mạo cũng đủ loại.

Dương Hạo tới rồi, mấy chục người giống như sao quanh trăng vấy lấy lá cờ lớn thêu chữ Dương, dưới cờ có một con ngựa tắng, trên ngựa là một người, nhưng bọc trong chiếc áo khoác màu đỏ rực, giục ngựa ra khỏi thành. Tào Ngọc Quảng khóe miệng cong lên, ung dung người: "Lúc ở kinh sư đã nghe nói Dương đại bổng chùy rất thích làm dáng, hiện giờ thấy quả nhiên là vậy thật. Ăn mặc như vậy, chỉ sợ trên chiến trường mình không được trở thành cái bia ngắm ư?"

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt Tào đại nhân thì lại vẫn rất cung kính, vội vàng giục ngựa lên trước, ôm quyền chào: "Mạt tướng Tào Ngọc Quảng, bái kiến đại soái."

Dương Hạo mỉm cười giơ roi ngựa lên, nói: "Ha ha, Tào tướng quân miễn lễ, bản soái mấy ngày trước tiến đón tân khách bốn phương, mệt mỏi quá độ nên nhiêm phong hàn, may mà không chậm rễ thời hạn xuất binh, chỉ là không tự mình tiếp đãi được tướng quân, mong Tào tướng quân chớ trách."

Tào Ngọc Quảng thấy hắn hình dung có chút tiều tụy, tuy rằng vẫn cười nói tự nhiên, nhưng so với lần đầu mình gặp hắn thì quả thực là gầy hơn một chút, không khỏi thầm kinh ngạc, nghĩ: Ta chỉ nghĩ hắn mấy ngày nay trốn đi để bố trí phòng bị cho Ngân châu, tiện thể thì ra oai phủ đầu ta, nhưng nhìn tình hình này? Chẳng lẽ hắn thực sự bị bệnh ư?"

Tào Ngọc Quảng không nghĩ tới Dương Hạo trong mấy ngày nay cưỡi ngựa phi tới phi lui, đã đi đến ba nơi, bái phỏng ba nhân vật quan trọng rồi, gã vội vàng khách khí cười nói: "Dương soái nói đùa rồi, ba quân đã đợi lâu rồi, Dương soái đã tới thì chúng ta khởi hành thôi nhỉ?"

Lúc này hắn mới chút ý tới, hỗ binh của Dương Hạo đều ở bên ngoài, những người ở gần hắn nhất không phải là thị vệ, những người này ước chừng có mười hai mười ba người, toàn bộ đều mặc áo da dày cộp, sau vai còn cắm một lá cờ nhỏ mày xanh, người lớn tuổi thì râu tóc đã hoa râm, người còn trẻ thì khoảng mười sáu mười bảy, thể phách cũng có người kiện tráng, có người yếu ớt, nhưng không biết những người này mang lại tác dụng gì.

Tào Ngọc Quảng tới đây, Tào Bân từng dặn hắn phải tùy cơ hành động: Dương Hạo tuy không phải là giống như Chiết gia, Dương gia, Lý gia là chư hầu một phương sớm đã cùng với Tồng quốc xây phủ mở đường ở Tây Bắc, nhưng lờ mờ đã có hiện tượng thoát ly khỏi sự khống chế của triều đình, gã làm giám quân chỉ là bù nhìn mà thôi, đừng mong kiềm chế được Dương Hạo, gã lần này tới là nhìn nhiều mà nói ít, làm gì cũng nghe theo sự an bài của Dương Hạo, sứ mệnh duy nhất của gã chính là thằm dò thực lực của Dương Hạo, thế nên những hiện tượng không tầm thường này lập tức làm dấy lên sự cảnh giác của gã.

Dương Hạo thúc cương ngựa, cao giọng quát: "Nào, truyền tướng lệnh, lấy bộ đội sở thuộc của Vương Như Phong làm tiên phong, thống binh tiến lên trước hai mươi dặm, tham lộ trinh sát thì đi trước dẫn đường, bộ đội sở thuộc của Mộc Ti làm bản doanh của bản soái, bộ đội sở thuộc của Biên Nhất Lang làm tả doanh, bộ đội sở thuộc của Hàn Kiên làm hữu doanh, bộ đội sở thuộc của Cái Bang Nhi Đắc áp hậu, bộ đội sở thuộc của Lý Tòng Long điều động theo trung quân của bản soái, ba quân nhổ trại!"

Dương Hạo nói xong, trung quân lập tức hưởng ứng, đội ngũ bắt đầu từ từ khởi động, những người sau lưng cắm cờ màu xanh ở bên cạnh hắn nhanh chóng tản đi, cưỡi ngựa tới các phương trận, dùng ngôn ngữ dân tộc bất đồng gào thét một hồi với tướng lĩnh bản bộ, những tướng lĩnh ở trước trận đó nghe xong liền quay người cao giọng truyền lệnh lại cho bộ hạ của mình. Tào Ngọc Quảng ngoài mặt thì giả vờ lơ đãng, nhưng thấy cảnh này không khỏi bật cười, thì ra tác dụng của những người này là như vậy, là quan thông dịch trong quân.

Vừa rồi những phương trận đó khá chỉnh tề, tuy lộ ra vẻ chỉ được luyện tập trong thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng có mấy phần khí thế, Dương Hạo vừa hạ lệnh, hai mươi phương trận lại lập tức hỗn loạn, phương trận này chuyển sang bên trái, phương trận kia thì sang bên phải, nhân mã của phương trận phía trước thì vẫn nhìn trái nhìn phải, nghe ngóng tin tức. Binh sĩ của phương trận này đã tung người lên ngựa đi xa rồi, phương trận ở phía sau vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ, chăm chú nghe thông dịch truyền lại chỉ thị của đại soái.

Tào giám quân không nhịn được mà bật cười thành tiếng, vội vàng che miệng lại, dùng khóe mắt nhìn lén Dương Hạo, nhưng thấy trên mặt Dương Hạo lúc trắng lúc đó, rõ ràng là bộ dạng đang rất tức giận, vội vàng lại giả vờ như không để ý.

Các phương trận đã trải qua thời gian hai nén hương, chung quy cũng có thể được gọi là tụ tập tới dưới cờ tướng lĩnh của mình, nhổ trại lên đường, theo tin tức báo mà Tào giám quân mấy ngày nay nghe ngóng được từ khắp các hang cùng ngõ hẻm của Ngân châu, Dương Hạo vốn có một vạn nhân mã, đây chính là toàn bộ tiền vốn của hắn, nhưng trong trận chiến công đánh Ngân châu, hao binh thiệt tướng, thương vong quá nửa, nếu không phải là Khiết Đan nhiều lần giúp đỡ đối kháng với chủ lực của Khánh vương, lúc hãm thành lại là đại quân liên hợp của Đảng Hạng thất thị tới giúp, nhân mã của hắn sớm đã hầu như hết sạch rồi.

Tuy là vậy, sau khi đánh hạ được thành Ngân châu, binh sĩ còn có thể chiến đấu ở dưới trướng Dương Hạo không tới ba ngàn, hiện giờ không tới nửa năm, quân đội của Dương Hạo đã khoách trương lên thành ba vạn, từ ba ngàn tới ba vạn, trong mười người chỉ có một lão binh, đổi lại là bất kỳ một nhánh quân đội nào, trong khoảng thời gian ngắn mà lại hình thành quy mô lớn như vậy, có thể chỉ huy hữu hiệu hay không đều là một vấn đề lớn, huống chi những binh sĩ này cơ hồ là được chiêu mộ từ tất cả dân tộc của Tây Vực, thói quen sinh hoạt, ngôn ngữ giao tiếp đều thành vấn đề lớn.

Tào giám quan trong lòng không khỏi thầm khinh bỉ.

"Phu nhân, quân đội của đại soái đã đi xa rồi!"

Đứng ở đầu thành nhìn về phương xa, quân đội của Dương Hạo đã biến mất ở phía cuối Đại Sơn, Phạm Tư Kỳ lập tức quay người lại, lớn tiếng thông báo về phía thành lâu.

Trong thành lâu lập tức có hai người bước ra, hai văn quan là Tiêu Quảng và Từ Huyễn, bốn người còn lại đều một thân giáp trụ, dưới hông đeo bội kiếm, nhìn bộ dạng giống như là mấy tiểu tướng trẻ tuổi ánh tuấn, môi hồng răng trắng anh tư bừng bừng, nam sắc họa thủy khiến các cô nương tiểu tức phụ nhìn thấy e rằng đều phải động lòng xuân, chính là La Đông Nhi, Đường Diễm Diễm, Mục Thanh Tuyền, Đinh Ngọc Lạc, và Điềm Tửu cô nương tuy không xinh đẹp nhưng lại không thiếu vẻ uy vũ.

Dương Hạo viễn chinh, tất phải lưu lại một nhánh tinh nhuệ để thủ thành, điều này vốn nằm trong dự liệu của Tào giám quân, gã đã mấy lần thăm dò rõ ràng, tổng binh lực lưu thủ Ngân châu không tới một vạn, đây là lấy quân đội gồm ba ngàn tinh nhuệ đích hệ làm chủ. Do Mộc Ân Mộc Khôi dẫn một nửa binh ở bên ngoài Ngân châu diệt trừ tất cả những nhân tố không ổn định, cho nên trong việc phòng ngự của thành trì ngay cả nữ binh cũng phải gánh sứ mệnh tương đối quan trọng.

Thống soái của thủ quân Ngân châu là phó tiết độ sứ Lý Quang Cầm và đoàn luyện sứ Kha Trấn Ác, cùng với hai vị chỉ huy sứ Mộc Ân, Mộc Khôi. Trên thực tế tướng lĩnh thủ thành chân chính chỉ còn lại một nam nhân Kha Trấn Ác, mấy người khắc thì đều là anh thư cả. Bản lĩnh thủ thành của Mộc Thanh Tuyền còn hơn cả trượng phu của mình, Điềm Tửu thì giỏi trận kích và mai phục, Đường Diễm Diễm, Đinh Ngọc Lạc thì giỏi điều độ hậu cần, mà La Đông Nhi thì dưới sư tài bồi dạy dỗ của Da Luật Hưu Ca và Tiêu Xước, hoàn toàn có năng lực chỉ huy điều hành binh mã một thành, nắm giữ toàn cục.

Lợi dụng những biện pháp thủ bố phòng mà Dương Kế Nghiệp chế tạo, chuẩn bị thủ vững Ngân châu. Toàn bộ những nhân vật dùng để kiềm chế Lý Quang Duệ lúc này đều xuất hiện trên đầu thành Ngân châu: Võ tướng là Kha Trấn Ác, Mục Thanh Tuyền, Đường Diễm Diễm, Đinh Ngọc Lạc, Điềm Tửu, văn quan thì là Tiêu Nghiễm, Từ Huyễn, Phạm Tư Kỳ, Lâm Bằng Vũ. La Đông nhi là nắm toàn cục. Trận này Dương gia nữ tướng chiếm một nửa.

La Đông Nhi nhìn về phương xa một cái, vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Từ đại nhân, Tiêu đại nhân, tiếp tục di dời toàn bộ sơn trại, thành bảo, bộ lạc cư dân trong phòng một trăm dặm vào thành Ngân châu. Ai không chịu di dời thì cưỡng bách phải di dời, gom tất cả nhân khẩu vận tư bên ngoài thôn trấn, cần phải làm tới mức độ vườn không nhà trống."

Từ Huyễn và Tiêu Nghiễm chắp tay nói: "Tuân lệnh."

"Kha đoàn luyện, phu nhân. Nhờ hai vị tiếp tục huấn luyện dân tráng, lần này không án theo dân hộ mà bắt đinh nữa, nhưng phàm là nam tử thân thể cường tráng, tuổi trên mười lăm, dưới năm mươi thì tất cả đều phải tiếp nhận huấn luyện thành phòng."

"Vâng!"

"Phạm đại nhân, Lâm đại nhân, dược liệu, lương thực, hỏa dược cầu, đạn khí độc, cung tên đều phải dữ trự đầy đủ, gỗ lăn đá mài càng nhiều thì càng tốt. Mỗi ngày phân phối binh đinh và dân tráng, chưng tập tất cả xe cộ trong thành ra khỏi thành vận chuyển đá khối, chặt cây cối. Trong vòng ba mươi dặm xung quanh thành Ngân châu, không để lại một một gốc cây to bằng một vòng tay nào, không để lại một khối đá to bằng một vòng tay nào."

"Tuân lệnh."

"Diễm Diễm, Ngọc Lạc, Điềm Tửu, các muội những ngày này mỗi ngày đều phải tuần thị các thành, thao luyện sĩ tốt, làm quen với tất cả phương tiện thành phòng, điều phối các loại vật thư thành phòng tới các thành."

Đường Diễm Diễm và Đinh Ngọc lạc cũng nghiêm nghị đáp: "Vâng!"

Lúc này một nữ binh chạy tới trước mặt La Đông Nhi, ôm quyền nói: "Phu nhân, tam nương nhận được một bức thư mật, mời phu nhân về soái phủ nghị sự."

La Đông Nhi gật đầu nói: "Ta biết rồi." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Nàng ta quay lại bảo văn võ ở bên cạnh: "Được rồi, các vị đều đi làm việc đi, có chuyện thì thì cứ tới nói với ta." Nói xong liền theo nữ binh đó vội vã bước xuống thành. Từ đầu đến cuối chưa từng dõi mắt nhìn theo Dương Hạo thêm một lần nào.

Nàng ta vẫn nhớ Tiêu hậu là áo không cởi giáp, ngày đêm tuần thị thành trì và ba quân như thế nào, dùng trọng thưởng trọng phạt để ổn định quân tâm ra sao. Nàng ta nhớ hoàng đế Khiết Đan bị trúng tên độc, mấy lần suýt mất mạng, khi ngự y trong cung ngày đêm luân phiên cứu trị, Tiêu hậu vẫn lâm nguy mà không loạn như thế nào, lên triều nắm quyền một cách trấn định tự nhiên ra sao, tạo ra dũng khí và lòng tin vô cùng cho quân dân toàn thành. Nàng ta nhớ tên khi tên lưu manh say rượu nói năng linh tinh trên đầu phố, phao tin hoàng đế băng hà, Tiêu hậu đã lãnh huyết vô tình chém đầu cả nhà hắn như thế nào.

Tiêu nương nương vì thương sinh xã tắc của Khiết Đan mà trấn thủ thành Thượng kinh. La Đông Nhi ta cũng có thể thủ thành Ngâu châu vì Dương lang, mặc kệ kẻ tới là sài lang hổ báo gì, ta đểu phải giữ vững nhà của mình.

...

Minh Đường Xuyên, phía trước Song Long lĩnh mười dặm, trên một tòa sơn lĩnh không cao, tòa sơn lĩnh này gọi là Lạt Cô lĩnh.

Xa xa có một kỵ binh phi tới, lập tức dẫn tới sự chú ý của mấy tên lính gác đang phục trên đỉnh núi, bọn họ vừa mới kéo dây nỏ, nhắm vào bóng người đang phi ngựa tới, đợi khi hắn tới dưới dãy núi, nhìn rõ tướng mạo của hắn, mấy tên lính gác lại cẩn thận quan sát phía sau hắn một hồi, thấy không có ai đi theo thì mới đứng dậy, vẫy tay với người đó, chu môi hét lên: "Lão Phun, ở đây này."

Người ở dưới vội vàng dắt ngựa lên, thở hổn hà hổn hển, nói: "Đại soái đã xuất binh."

Mấy tên lĩnh gác ở trên núi nhao nhao đứng lên, tên vừa rồi mới cao giọng gọi vui mừng hớn hở, nói: "Đại soái xuất binh rồi ư? Tốt, ngươi mau đi bẩm báo cho tướng quân đi, mấy ngày nay chui rúc ở đây, xương đầu nhàn đến nỗi ngứa râm ran rồi, đại soái đã xuất binh, chúng ta cũng sắp hết khổ rồi."

Lão Phun từ thắt lưng rút ra một cái túi da dê, mở nút ra rồi uống òng ọc, rồi lại dắt ngựa xuống núi, tung mình lên ngựa, tiếp tục phi về phía trước.

Song Long lĩnh hiện giờ vốn là một tòa thành không, Ngả Nghĩa Hải sau khi bất ngờ tập kích Song Long lĩnh thành công, đưa tất cả người ở đây về thành Ngân châu, tiện thể cũng coi tất cả tiểu bộ lạc ở gần thành Song Long làm chiến lợi phẩm luôn, vừa đấm vừa xoa di dời tất cả vào trong thành Ngân châu. Địa phương này không phải là đầu mối giao thông then chốt, vốn là nơi thưa thớt bóng người, lại thêm khi thành Song Long vẫn còn, người tới cũng không nhiều, từ sau khi người nơi này bị bắt gọn một mẻ, thành này đã thành một tòa thành chết, nhưng hiện tại trong thành lại chật cứng người.

Mộc Ân, Mộc Khôi, Ngả Nghĩa Hải dẫn bộ đội sở thuộc của mình tiêu diệt các bộ loại không thuần phục Dương Hạo ở ngoài thành Ngân châu, đã thể hiện rõ vũ lực, chấn nhiếp chư di, đồng thời cũng là quá trình luyện binh và dưỡng chiến, ngoài trừ những điều này ra còn có một tác dụng, mỗi lần nhân mã ra ngoài rồi quay về đều thần không biết quỷ không hay bớt đi một doanh. Nhân mã của một doanh này mang theo dê bò, lương thực cướp được tới tập kết ở thành Song Long.

Đợi lần sau xuất thành thanh trừ, binh mã mà bọn họ mang theo lại đủ quân số, dùng phương pháp này, bọn họ đã vận đủ binh mã và truy trọng tới thành Song Long, mà trong thành Ngân châu đã có mật thám của triều đình và Hạ châu, bọn họ lại ở ngay dưới mí mắt của những tên mật thám này tập kết, xuất binh, mang tài vật và nô đãi quay về, những tên mật hám này cũng đừng hòng phát hiện ra chút gì dị thường.

Trong thành Song Long lúc này đang khí thế ngất trời, nhiệm vụ mỗi ngày của binh sĩ là ăn no uống đủ, nghỉ ngơi chuẩn bị chiến đấu, đồng thời tự làm thịt khô, pho mát, váng sữa, rượu sữa, chế tạo các loại phương tiện giao thông như xe trượt có thể vận chuyển các loại vật tư vượt qua sa mạc và đầm lầy. Tướng lĩnh thống binh của bọn họ là ba người: Mộc Tư, Mộc Khôi, Ngả Nghĩa Hải.

Ba người này đều là những chuyên gia giỏi lăn lộ đường xa, tiền phục, di chuyển, tập kích trong hoàn cảnh khó khăn, Dương Hạo giao mạch đao trận và trọng kỵ binh trận mà hắn tốn nhiều tiền để tạo thành cho bọn họ. Ba hãn tướng Mộc Ân, Mộc Khôi, Ngả Nghĩa Hải cùng với mạch đao trận, kỵ binh trận dùng không đúng thì là đồ vứt đi, dùng đúng cách thì là vô địch này, đó chính là ba mũi đao sắc chuyên dùng để hàng yêu phục ma.

Thành trì Tây Vực đại đa số không tính là hùng vĩ, nhưng thành Hạ châu lại là ngoại lệ, tòa thành trì này là đô thành của Đại Hạ quốc do đại vương Hung Nô Hách Liên Bột Bột xây dựng từ thời Ngũ Hồ loạn Hoa Hạ. Người Hung Nô này cho rằng mình có thể "nhất thống thiên hạ, quân lâm vạn bang", do đó mới đặt tên cho thành này là thành Thống Vạn. Thành Hạ châu được xây kiên cố vô cùng, tường thành là dùng đất nung dựng thành, đất ở dưới chân thành cũng cứng rắn cực kỳ, năm đó hoàng đế Hậu Đường Lý Tự Nguyên công đánh Hạ châu, phái binh đào địa đạo, cũng chính bởi vì đất cứng mà không thể đào được địa đạo.

Bôn ba đường dài để tới công đánh một tòa thành vững như thế này, vốn là trên phân phối binh lực thì không cần dùng tới vũ trang, nhưng phía Hạ châu vốn lấy kỵ binh làm chủ, phong cách tác chiến của Tây Bắc vương Lý Quang Duệ lại tương tự với người Khiết Đan, đó chính là tiến công, tiến công, không ngừng tiến công, dùng sự tiến công sắc bén để bù đắp cho chỗ thiếu sót của phòng ngự, đồng thời với địa vị siêu nhiên của Lý Quang Duệ ở Tây Bắc, vũ trang có thể tạo thành uy hiếp cho Hạ châu, từ sau Lý Tự Nguyên gần hai trăm năm rồi chưa từng có thêm một ai. Cho nên Dương Hạo cho rằng y tất sẽ để tinh binh lại thủ thành, nhưng những tinh binh này chưa chắc đã toàn bộ đóng ở trong thành Hạ châu. Nếu như thật sự phát hiện ra địch nhân, với phong cách tác chiến trước giờ của quân Hạ châu, ý nghĩ đầu tiên của chúng chính là tấn công, đánh tan địch nhân, mà địch nhân bại rồi, Hạ châu tất được giải vậy. Vậy phải nhanh chóng đánh tan, xuyên thủng đám nhân mã bảo vệ xung quanh thành Hạ châu này, nhanh chóng lao tới dưới thành Hạ châu, mạch đao trận và trọng kỵ binh trận của hắn chính là có đất dụng võ.

Mộc Ân đang chắp tay nhìn trong các doanh trại ở phía trước đang đào ra từng cái hố bếp, thịt ở bên cạnh hố bếp chất cao như núi, còn các loại váng sữa, rượu sữa, pho mát thì được có người phân loại rồi cho vào trong túi da lớn và thắt lưng.

Nghe thấy thám mã hồi báo, Mộc Ân bật cười ha hả, quay đầu lại nhìn về phía thành Ngân châu. Khói bếp từ trong hố bếp tỏa ra, khiến hắn như đứng trong mây mù, gió bắc tổi qua, sương mù liền nhanh chóng tiêu tan trước mắt hắn. Mộc Ân chỉ về phía trước, lớn tiếng hô: "Luôn luôn chú ý tới tin tức từ phía Ngân châu, tin tức của phu nhân được đưa đến thì chúng ta lập tức xuất binh!"