Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 409: Giương oai




Trương Kế Tổ cười cúi mình với Dương Hạo rồi nói: "Mời đại nhân xem, đóng dấu ghi danh, nhiệm vụ được giao phó, hạ quan đã sắp xếp ổn thỏa, tất cả đều xếp ở đây, xin đại nhân hãy nhận lấy"

"Việc này không cần phải vội. Bổn quan và Trương đại nhân gặp nhau rồi đều là đến đến đi đi. Lần này Trương đại nhân từ chức, cũng không cần đi vội, việc tiếp giao này để đến mai vẫn chưa muộn" Dương Hạo cười nói

"Không giấu đại nhân, hạ quan từ xa đến Lô Châu nhậm chức, tất cả gia quyến đều không thể đi theo, suốt hai năm trời không được gặp mặt, con nhỏ cũng sắp được gần một tuổi rồi, vẫn chưa cho nó được biết mặt cha".

"Trương đại nhân đã phải chịu nhiều vất vả rồi, à..." Dương Hạo cúi đầu nói.

Dương Hạo chợt cảm thấy có gì đó không ổn, mở to đôi mắt kinh ngạc, Trương Kế Tổ đã cảm động mà nói:"Ai! Làm quan ở xa, quả thật là không dễ dàng. Từ lúc được biết đại nhân trở về, hạ quan cũng mong mỏi nhanh chóng được về nhà nên sớm đã thu xếp xong hành lí, mong mỏi được sớm đoàn tụ với gia đình. Bây giờ ngựa xe đều đang chờ bên ngoài, mong đại nhân niệm tình cho hạ quan, nhanh chóng nhận bàn giao để hạ quan có thể sớm lên đường về đoàn tụ với gia quyến"

Trương Kế Tổ vô cùng thành khẩn cầu xin, Dương Hạo cũng chẳng thể từ chối. Hai người liền cho lôi kẻ như là thứ đồ phế thải bị ném sang một bên Công Tôn Khanh đến làm chứng, tiến hành bàn giao tất cả. Bàn giao xong, Trương Kế Tổ lập tức xin cáo từ, Dương Hạo vô cùng quyến luyến. Trương Kế Tổ vội vã ra đi, do đó Dương Hạo vừa nhận chức lại dẫn các quan lại đi tiễn Trương Kế Tổ rời khỏi thành Lô Châu

"Trương An, mau đóng thêm yên ngựa đi suốt ngày đêm, nhanh chóng trở về Biện Lương". Vừa bước lên xe, Trương Kế Tổ đã dặn dò.

Quay đầu nhìn Dương Hạo vẫn đang đứng trước cổng thành, Dương An lớn tiếng hỏi: "Thúc, chúng ta vội vàng như thế để làm gì?"

Trương Kế Tổ vội mắng:"Tên ngu xuẩn này, Dương Hạo vừa đến đây, người đến bất thiện. Nhanh chóng trở về kinh đô, nhanh chóng tự do ở bên ngoài. Cắt đứt quan hệ với Lô châu sớm ngày nào, thúc ngươi mới có thể kê cao gối mà ngủ ngon giấc".

Trương Kế Tổ vội vã về nhà ôm đứa con trai đi, Công Tôn Khánh cùng nhóm thuộc hạ lại bị dao động vì lời "mời" vô cùng khách khí nên cũng đã an tâm. Những kẻ xung quanh giờ đã là thuộc là hạ của hắn, cho dù những kẻ này đến với hắn với những mục đích khác nhau, và chỉ có những hiểu biết nông cạn về con người hắn ta.

Dương Hạo nhìn theo chiếc xe chở Dương Kế Tổ khuất dần, đột nhiên hỏi: " Sao không thấy Mộc Đoàn Luyện?"

Mộc Ân bước tới chắp tay bẩm báo: "Khởi bẩm đại nhân. Mộc đại nhân cơ thể bất an, nghe tin đại nhân giá đáo cũng muốn đích thân ra nghênh tiếp đại nhân nhưng bệnh tình ngày càng nặng hơn…"

Dương Hạo suy nghĩ rồi gật đầu ra lệnh: "Hãy dẫn ta tới gặp Môc đại nhân."

Một đoàn binh lính hộ tống Dương Hạo tới nơi ở của Mộc đại nhân. Thân phận thực của Lý Quang Nghĩa và mối quan hệ giữa hắn ta với Dương Hạo vẫn còn là một điều bí mật, thuộc hạ bên cạnh hắn ta đa phần ít nhiều đều biết về Lô Châu Sở Đồ, còn mối quan hệ giữa hai người rất ít người biết, và càng có nhiều người không biết về nội tình bên trong. Vì vậy trong những lúc đông người, khi Dương Hạo và Mộc Ân nói về Lý Quang Sầm thì chỉ xưng là Mộc đại nhân.

Nơi ở của Lý Quang Sầm ở Khương Trại. Một đoàn binh lính đã đến trước lầu, Dương Hạo hạ giọng nói: " Nơi ở của người bệnh không nên có nhiều người ra vào, các ngươi hãy đợi ta ở đây, bản quan sẽ tự lên."

Dương Hạo theo lối cầu thang đi lên, một thiếu nữ đang sắc thuốc, mùi thuốc ngào ngạt theo gió thổi đến. Vừa nhìn thấy Dương Hạo, người thiếu nữ vội vàng buông quạt xuống, bước lên trước, cung kính hành lễ.

Thiếu nữ này chính là Mỗ Y Khả. Người ngoài không biết thân phận của Dương Hạo và Lý Quang Sầm nhưng những phu nhân của hắn đều biết. Tuy Diễm Diễm tính tình qua loa, đại khái nhưng không có nghĩa là nàng ta không hiểu thế sự, huống hồ Oa Oa và Diệu Diệu đều là những người tinh tế, Đông Nhi thì càng không cần phải nói, đều là những người có bản tính hiền lành, không hề có trù tính gì. Họ coi nghĩa phụ như cha đẻ của mình, nhưng với thân phận của mình, bọn họ không tiện đích thân tới chăm sóc nên đành phái Mỗ Y Khả tới chăm lo cho Lý Quang Sầm, thay mặt họ làm tròn đạo nghĩa.

"Được rồi…"

Mỗ Y Khả đứng dậy, vui mừng bật khóc.

Dương Hạo vỗ nhẹ vào vai nàng, nhìn lên lầu: "Nguyệt Nhi, lâu rồi không gặp, ngươi đi xem nồi thuốc thế nào đi, ta lên lầu thăm nghĩa phụ…"

"Dạ!"

Mỗ Y Khả vái lạy, khi nàng ngẩng đầu lên Dương Hạo đã đi vào trong.

Lý Quang Sầm đang nằm trên giường, mắt long lanh nhìn Dương Hạo, sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng, toan ngồi dậy, Dương Hạo vội vàng bước tới, nắm chặt hai tay, quỳ xuống phía dưới đầu giường, thấp giọng: "Nghĩa phụ, con đã về rồi"

Lý Quang Sầm hiện giờ không còn dũng mãnh cường tráng như khi xưa. Bệnh tình trầm trọng khiến hắn ngày càng tiều tụy, khuôn mặt hốc hác, khí sắc xấu đi, chỉ còn hai mắt là còn thần khí, Dương Hạo không ngờ rằng bệnh của nghĩa phụ lại trầm trọng như vậy, nước mắt trào ra không ngừng.

"Hạo Nhi, cuối cùng thì con đã về rồi!" Lý Quang Sầm nắm chặt tay Dương Hạo, cười hạnh phúc.

Dương Hạo nhìn thấy bình rượu bên cạnh giường liền chau mày nói: "Nghĩa phụ, bệnh như vậy mà người còn uống rượu ư?"

Lý Quang Sầm cười nói: "Không sao đâu, ta đã là con sâu rượu rồi, không được uống rượu còn khó chịu hơn là chịu đựng cái bệnh này. Nhưng con yên tâm, ta đã lâu rồi chưa uống rượu, những lúc thèm rượu ta chỉ ngửi mùi rượu thôi"

Dương Hạo nhấc bình rượu và mở nút ra xem, quả nhiên rượu trong bình đã hết nhưng vẫn còn mùi rượu, Lý Quang Sầm đưa bình rượu lên sát mũi, ngửi một hơi rồi lại lập tức đậy lại, cười nói: "Ta vốn mong muốn gia tộc ta có một nơi ở ổn định, được vậy cả đời này sẽ không còn mong muốn gì hơn, nhưng lòng người chưa nguyện… Thực ta vẫn còn muốn sống cho đến ngày đánh bại được thành Hạ Châu, giành lại được những gì vốn thuộc về gia tộc ta"

Hắn ta nắm chặt tay Dương Hạo nói: "Nghĩa phụ muốn đợi chính tay con trai giết chết Lý Quang Duệ, đăng cơ làm vua Hạ Châu, đợi được bế đứa cháu của ta, ta làm sao có thể chết bây giờ được."

Lý Quang Sầm dù đã tiều tùy gầy rộc đi nhưng nhìn vẫn rất có uy, đột nhiên ngồi dậy vui vẻ nói: "Từ nhỏ ta đã bị coi là kẻ ngoại tộc, ngày nào cũng sống trong nỗi sợ hãi về cái chết, mười ba tuổi đã lưu lạc tới đất Thổ Phồn, mấy chục năm phiêu bạt khắp thiên hạ, có ngày nào ta được ngủ yên, cũng chẳng biết có sống được đến ngày mai không. Ha ha, nhưng lão phu ta chẳng phải vẫn sống được đến hôm nay sao? Tới bây giờ thì ta chỉ muốn được bế cháu, tận mắt nhìn thấy con trai ta làm rạng danh tổ tiên, Diêm Vương dám không nể mặt ta ư?"

Dương Hạo siết chặt tay cha, mỉn cười: "Ai dám không nể mặt cha thì chúng con sẽ bắt chúng phải nể mặt!"

Lý Quang Sầm lặng đi trong giây lát rồi cười lớn, vỗ mạnh vai Dương Hạo: " Đây mới đúng là khí phách của con trai ta, ha ha………"

Hắn ta ho vài tiếng rồi bất giác nói: "Thân phận của cha con ta, người ngoài vẫn chưa biết, con nên cẩn thận."

Dương Hạo nói: "Không sao cha ạ, quan lại Lô Châu đều ở bên ngoài, một lát nữa đi con sẽ cho họ biết là đã bái Mộc Đại nhân làm nghĩa phụ."

Lý Quang Sầm ban đầu rất ngạc nhiên sau chợt ngộ ra và vui vẻ nói: "Con chuẩn bị làm đại sự ư?"

Dương Hạo mỉm cười: "Khi tâm chưa quyết thì cần phải suy nghĩ thật kĩ rồi mới hành động. Khi mà tâm đã quyết thì không cần nhìn trước ngó sau. Nếu như việc gì cũng giấu diếm thì bọn thuộc hạ sẽ chia bè phái, khó mà nhất tâm phục tùng ta, ngoài thân phận là chủ nhân của Thất Thị Đảng Hạng và thân phận thực của nghĩa phụ có ảnh hưởng đến việc đánh Hạ Châu không nên công bố, những việc khác ta nên cho họ biết."

"Được, được" Lý Quang Sầm phấn khích nói: "Thu phục thiên hạ, cần phải có tấm lòng quang minh lỗi lạc, làm việc gì chỉ biết âm mưu thủ đoạn, sẽ chẳng có ai nguyện chết vì mình."

Dương Hạo nói: "Hạo nhi cũng đã nghĩ tới những điều đó, nên mới nói hết lòng mình với các quan lại".

Ngừng một lúc, hắn nói tiếp: "Cha hãy uống thuốc đều đặn, nghe lời thầy thuốc, an tâm dưỡng bệnh, con sẽ sớm cùng người trở lại thành Hạ Châu." nguồn TruyenFull.vn

Nói xong, Dương Hạo nhìn thần sắc Lý Quang Sầm đã kém đi, liền đưa ông về giường nằm nghỉ. Hắn đứng nhìn cha, không chợp mắt, chỉ lo cha đã kiệt sức. "Con còn có nhiều việc muốn bàn cùng nghĩa phụ, nhưng các quan đang đứng ngoài kia, không thể để họ đợi lâu được, giờ xin nghĩa phụ hãy nghỉ ngơi chút, làm xong những việc này con sẽ đến thăm nghĩa phụ."

Dương Hạo nở một nụ cười nhẹ nhõm, hạ giọng nói: "Giờ Hạo nhi đã trở về, nhân cơ hội này con sẽ danh chính ngôn thuận xây dựng đại nghiệp của Lô Châu ta!"

Dương Hạo dời lầu xuống nhà, hắn nói là đã bái Mộc Đoàn Luyện làm nghĩa phụ, các quan lại không rõ chân tướng cũng biết mối quan hệ giao tình cùng vào sinh ra tử giữa Dương Hạo và Mộc đại nhân. Hiện giờ đại nhân đã là quan thái thú, thế mà không những rất coi trọng người cũ, thấy hắn không có nơi nương tựa còn bái ngài làm nghĩa phụ, làm tròn đạo hiếu của người con, thật là cảm động!

Dương Hạo cũng không nói nhiều lời, dẫn đầu đoàn tùy tùng trở về nha phủ.

Ngồi vào vị trí quen thuộc, trước mặt vẫn là khuôn mặt quen thuộc ngày nào, đôi mắt vẫn chan chứa tình yêu thương, nó khác xa với ánh mặt của một vị quan đại thần của Lô Châu.

Giờ hắn đã trưởng thành, không còn là bày tôi tớ nhà Bá châu mà giờ đã ngồi lên ngai vàng, trở thành bậc anh hùng một phương. Hai năm trở lại đây, hắn chu du thiên hạ, văn võ song toàn, đã gặp không biết bao nhiêu loại người. Hắn cũng đi qua ba nước, đã từng được diện kiến qua ba vị vua, ba vị hoàng hậu, đã đấu trí đấu tài cùng bọn họ, tầm mắt được mở rộng, suy nghĩ thấu đáo hơn, và có nhiều điểm khác biệt.

Dương Hạo ngày xưa chỉ là một vị quan lục phẩm tri phủ bình thường, giờ ngồi ở đại từ đường này, chẳng khác gì như nhân nghĩa đại ca ngồi trong tụ nghĩa sảnh, sự thân tình thì có thừa nhưng khí thế lại không đủ. Ngay cả bộ quần áo xanh hắn mặc cũng không làm nổi bât vẻ uy nghiêm đó, nữa là làm cho các quan nể phục.

Giờ đây, hắn là tiết độ sứ Hoành Sơn, thái úy Kiểm Hiệu, là vị đại quan văn võ song toàn, cử chỉ hành động đều tỏ ra rất oai phong lẫm liệt, trên người luôn khoác chiếc bào phục vàng. Hắn như đã trở thành người khác, cử chỉ đều rất phong độ, mặc dù miệng nói cười nhưng luôn có một thế lực vô hình nào đó làm các tướng lĩnh quan quân luôn khiếp sợ hắn, nể phục.

Hai năm nay, họ đã làm rất nhiều việc, mọi việc đều làm vì Dương Hạo. Trong khi Dương Hạo lại không ở Lô Châu. Cho dù Lý Quang Sầm, Ninh Thừa Tông có giỏi thu phục lòng người, giỏi thu thập binh lực đến mức nào, mà người tin cậy không ở đó, thì đối với Dương Hạo điều đó thật là vô nghĩa, chỉ là hư ảo mà thôi.

Nhưng bây giờ, Dương Hạo đã trở lại rồi, viên đá thô trước kia đã được mài giũa thành một viên ngọc quý, đối với họ mà nói, tự nhiên có ý nghĩa trọng đại khác thường. Đó là điều mà bọn họ vô cùng mong chờ. Hai năm qua, tất cả mọi bí mật đều đợị Dương Hạo mở ra. Tương lai tốt đẹp của bọn họ đều chờ đợi ở Dương Hạo.Tất cả đều mong mỏi, chờ đợi. Điều bọn họ muốn nghe nhất đó chính là Dương Hạo đích thân nói ra những lời mà họ muốn nghe. Đó sẽ là những câu nói làm thay đổi vận mênh ở Lô Châu này.

Nhưng Dương Hạo lại là người bình tĩnh hơn bất cứ ai, hắn kể lại với mọi người về những việc hắn trải qua 2 năm vừa qua, nhưng những dự định ở Lô Châu sau này thì hắn một chữ cũng không hề nhắc đến, cũng không nói một chút về những việc bí mật đã làm hai năm qua ở Lô Châu. Điều đó làm cho quan quân Lô Châu thấp thỏm không yên.