Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 383: Thâu hương thiết ngọc




"Nhã công chúa!" Vừa thấy Da Luật Nhã, La Khắc Địch liền chắp tay thi lễ, lễ số tuy không hề thiếu sót, nhưng thần thái lại rất lãnh đạm: "Nhã công chúa, vị này là bằng hữu của tại hạ."

"Bằng hữu ư?"

Da Luật Nhã cười lạnh, nữ tử trước mặt mặc xiêm y màu trắng, phiêu diêu trong trắng như một đóa hoa lê, thân hình thon dài, eo nhỏ xíu, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, sóng mắt trong veo, loại vị đạo có anh khí nhưng lại không mất đi vẻ mềm mại này ngay cả mình vô luận như thế nào cũng không có được, trong lòng lập tức vừa ghen ghét lại vừa hận, buột miệng nói: "Bằng hữu ư? Ta thấy là người yêu của ngươi thì đúng hơn."

Đinh Ngọc Lac nghe vậy hai hàng lồng mày không khỏi nhướn lên, trong lòng bốc nộ khí, La Khắc Địch thì mặt sầm xuống, lạnh lùng nói: "Công chúa, xin tự trọng thân phận."

Da Luật Nhã thấy thái độ của hắn đối với nữ tử áo trắng khác hắn với mình, trong lòng vừa tức lại vừa đau khổ, mặt đỏ bừng lên, nói: "Thân phận ư? Tựa hồ La tướng quân mới nên tự trọng thân phận. Địa phương này đâu phải là ai cũng có thể đi lại tự nhiên?"

La Khắc Địch bật cười: "Điện hạ, nơi này là hoàng thành chứ không phải là nội thành. Huân khanh quyền quý, quan viên sĩ trọng đều không bị cấm túc. Đinh cô nương là bằng hữu của La mỗ ta, cung vệ đô chỉ huy sứ muốn dẫn bằng hữu của mình du lãm hoàng thành, phải chăng là vẫn còn có tư cách này? Nếu công chúa cảm thấy La mỗ vượt quyền, có thể bẩm báo với hoàng thượng, nương nương. Công chúa tuy thân phận quý trọng, nhưng không có quyền cam thiệp vào hành vi của mệnh quan triều đình như ta đây. Nhã công chúa, người nói sao?"

"Ngươi, ngươi giỏi lắm!" Da Luật Nhã tức giận đến nỗi cả người run rẩy, nước mắt không kìm được mà tuôn ra. Nàng ta không muốn mất mặt trước tình địch Đinh Ngọc Lạc, quay người phất tay áo bỏ đi. Cử động này sớm đã lọt vào mắt một người hữu tâm đứng đó không xa, thấy Da Luật Nhã bỏ đi, người đó đảo mắt lia lịa, vội vàng chặn trước đường mà nàng ta đang đi tới.

Đinh Ngọc Lạc bất an nói: "La huynh, bởi vì muội mà đắc tội với công chúa, vậy e rằng là huynh sẽ không tiện."

"Không sao đâu, ít ngày nữa là chúng ta sẽ ly khai rồi, sợ gì nàng ta." La Khắc Địch cười nói: "Vả lại, ta đối với Ngọc Lạc cô nương vừa thấy đã... ặc, như quen từ lâu. Cô lại là muội tử của Dương huynh, về tình về lý, đều nên ái hộ, sao có thể để cô bị người ta khi nhục được."

Đinh Ngọc Lạc đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, ấn cành hoa lê che ở trước mặt xuống, thấy bóng lưng đã đi xa của Nhã công chúa, oán giận nói: "Huynh sao không nói ta là muội tử của huynh? Vậy há chắc phải sẽ bớt đi được rất nhiều phiền phức ư?"

La Khắc Địch buột miệng nói: "Ta sao có thể nhận cô làm muội tử được."

"Hả?" Đinh Ngọc Lạc kinh ngạc nhướn mày lên, buồn cười nói: "Kế quyền nghi thôi mà tướng quân đại nhân, binh thư của huynh đọc đến đâu rồi?"

La Khắc Địch ngượng ngùng nói: "Cái này..., lý do đó của cô... bởi vì biết quan hệ giữa ta và Đông Nhi cho nên mới lấy ra làm cớ. Ta và Đông Nhi là bị bọn họ bắt tới Khiết Đan, nào có thể có muội tử nào từ Trung Nguyên nghe ngóng được tin tức của chúng ta mà ngàn dặm xa xôi chạy tìm? Một khi nói ra, ngược lại sẽ khiến người ta hoài nghi. Lý do này ở trước mặt Nhã công chúa căn bản là không nên lấy ra. Cô ta muốn hoài nghi từ cứ mặc kệ cô ta, ta chẳng ngại gì cả."

Đinh Ngọc Lạc nghe vậy liền tức giận trừng mắt lườm hắn một cái: "Đại nhân, huynh không ngại, nhưng mà ta ngại!"

Khuôn mặt đầy râu ria của La Khắc Địch thoáng ửng đỏ, cười gượng, nói: "Cái này, không biết Ngọc Lạc cô nương khi nào thì mới không ngại nhỉ?"

Đinh Ngọc Lạc đưa tay chỉ về phía xa, cười chế giễu: "Đợi thương hải biến thành tang điền, thiên hoang địa lão, ừ... có lẽ bản cô nương sẽ không ngại nữa."

La Khắc Địch thở phào một hơi, mặt mày vui vẻ nói: "Cô nương cho ta thời gian là được rồi. Thiên hoang địa lão, thương hải tang điền, La Khắc Địch đợi được."

Đinh Ngọc Lạc liếc xéo hắn một cái, thầm nghĩ: "Tên gia hỏa này đúng là quân chủ sát phạt quyết đoán, La Khắc Địch dẫn ba trăm tử sĩ hoành đao cản ngàn kỵ binh mà nhị ca đã nói ư? Cái miệng mạnh như Trương Phi của hắn, sao lời nói ra so với công tử ca nhi giỏi ngâm gió ngợi trăng còn dễ nghe hơn..."

Thấy nước mắt của Đinh Ngọc Lạc, La Khắc Địch lo sợ bất an, hớt hải nói: "Ngọc Lạc cô nương, La mỗ quá càn rỡ rồi, nếu đắc tội với cô nương, xin cô tha thứ cho."

Đinh Ngọc Lạc chợt tỉnh lại, má có chút nong nóng, nàng ta né tránh ánh mắt của La Khắc Địch, chậm rãi nói: "Huynh không hề đắc tội với ta, túc hạ đã có lòng kiên trì như vậy thì cứ kiên trì mà đợi tiếp đi." Nói xong liền phất tay áo, bước đi thật nhanh.

La Khắc Địch ra sức vỗ đầu, ảo não nói: "Tiểu Lục nói nữ nhi gia thích nói ngược, nàng ta nói không hề đắc tội, vậy là ta thực sự đã đắc tội với nàng ta rồi. Ài, sao ta lại ăn nói vụng về như vậy nhỉ. Từ nhỏ chỉ biết vung thương múa gậy, nào có hiểu cách lấy lòng nữ hài đâu, sớm biết có ngày hôm nay, ta lúc đó nên theo tam ca học một chút bản sự phong hoa tuyết nguyệt mới đúng."

Hắn vừa tự trách vừa đuổi theo Đinh Ngọc Lạc.

Nhã công chúa vừa rời khỏi thị tuyến của La Khắc Địch, nước mắt lập tức rơi rớt như trân châu, tí tách chảy xuống. Lúc này trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, Nhã công chúa né tránh không kịp, qua màn nước mắt mờ mịt có thể nhìn ra người đó là đường huynh của mình, Da Luật Sở Cuồng, trưởng tử của Đức vương Da Luật Tam Minh, một trong hoàng cung bát đại chỉ huy sứ. Nàng ta vội vàng cụp mắt xuống, sợ hắn cười chê mình.

"Ái cha, kẻ nào ăn tim gấu gan báo, khi phụ Nhã nhi nhà ta thế hả?"

Lệ quang trên mặt nàng ta cuối cũng vẫn không thoát khỏi mắt Da Luật Sở Cuồng. Da Luật Nhã hơi dừng bước, gắng gượng chào hỏi: "Sở Cuồng tướng quân."

"Ấy, gọi đường huynh là được rồi, cái gì mà tướng với chả quân. Nhã nhi, có chuyện gì vậy? Ai khi phụ muội thế?" Da Luật Sở Cuồng mỉm cười bước tới gần, liếc xéo một cái về phía La Khắc Địch đang bỏ đi ở xa xa, tức giận nói: "Là vì cái tên mọi rợ đó hả?"

"Đương huynh, La tướng quân và huynh đồng điện xưng thần, lại là đồng liêu, gọi như vậy e rằng là không thỏa đáng đâu."

"Ha ha ha, lúc này mà còn bảo vệ hắn à? Nhã nhi à, đường huynh không biết nên nói gì với muội nữa."

Da Luật Sở Cuồng cười dài, nói: "Ta biết, cái tên mọi... à không, La chỉ huy đó, giỏi viết văn, thạo võ nghệ, tuy râu ria xồm xoàm như kỳ thực lại rất anh tuấn. Nếu như cạo đi, khẳng định là một tên mặt trắng khiến nữ nhi gia mê tít. Hiện giờ, hắn được kim thượng sủng tín, tiền trình như cẩm. Mới chưa được bao lâu đã làm quan tới đô chỉ huy sứ rồi, tương lai có cơ hội được cho đi đánh mấy trận, lập mấy đại công quay về, vậy có khi được cưới được muội nữa ý chứ?"

Da Luật Nhã má nóng bừng, sững giọng nói: "Đường huynh chớ có nói linh tinh, giữa Nhã nhi và La tướng quân không có gì cả."

Da Luật Sở Cuồng cười hắc hắc, nói: "Nhã nhi, ở trước mặt đại ca của mình thì cần gì phải che giấu nữa? Tâm ý của muội đối với La tướng quân, hoàng cung trên dưới có ai mà không nhìn ra?"

Hắn hạ giọng xuống, nói khẽ: "Có điều, nhìn tình hình này, La tướng quân tựa hồ như không có ý làm phò mã của Khiết Đan chúng ta rồi."

Da Luật Nhã sắc mặt lập tức buồn bã. Da Luật Sở Cuồng cười hắc hắc: "Có điều, nếu Nhã nhi thật sự có lòng muốn gả cho La chỉ huy, cũng chưa hẳn là không có biện pháp. Đường huynh dạy muội một cách, đảm bảo thành công."

Da Luật Nhã mắt lập tức sáng lên, buột miệng hỏi: "Đường huynh, huynh có cách gì vậy?"

Da Luật Sở Cuồng khó xử nói: "Có điều, cách này..."

Da Luật Nhã lâu nước mắt, kéo tay áo hắn, giậm chân nói: "Ài chà, đường huynh à, mau nói đi mà."

Da Luật Sở Cuồng lén lút nhìn xung quanh, ghé vào Da Luật Nhã thủ thỉ một hồi. Da Luật Nhã nghe vậy mặt lập tức đỏ bừng, tức giận nói: "Đường huynh có cái chủ ý xấu xa gì vậy hả? Nhã nhi đường đường là công chúa một nước, há lại... há lại có thể bỉ ổi như vậy!"

Da Luật Sở cuồng trợn mắt, không đồng tình: "Không hạ bẫy thì làm sao mà bắt được hùng ưng tên trời? Không đặt bẫy thì làm sao mà bắt được sói thảo nguyên hung ác? Bất kể là dùng cách gì, thì trước tiên cũng phải thả mồi đã. Ta thấy La chỉ huy sứ đã bị vị cô nương áo trắng đó làm cho mê muội rồi, cơ hội chỉ hơi hiện ra rồi mất ngay. Muội nếu còn do dự không quyết, vật săn tới tay rồi lại bay đi mất đấy. Chỉ cần có thể có được nam nhân mà mình yêu thương, dùng chút thủ đoạn thì có sao. Nhã nhi, chớ có lầm lỡ đó." Da Luật Sở Cuồng mỉm cười, bước qua Nhã Nhi đang đăm chiêu suy nghĩ: "Nếu nghĩ thông rồi thì tới tìm đường huynh nhé." Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Da Luật Sở Cuồng dương dương đắc ý, mới bước đi được không xa thì thấy phụ thân đứng ở trước mặt mình, dọa cho hắn giật nảy mình, vội vàng đứng lại, nói: "Phụ thân đại nhân, người không phải là đang dự tiệc ư, đã tan tiệc rồi à!"

Da Luật Tam Minh sầm mắt ừm một tiếng, hỏi: "Nói gì với Nhã công chúa đấy?"

Da Luật Sở Cuồng nhếc mép cười, kể lại một lượt những lời mà mình vừa nói. Da Luật Tam Minh nhíu mày bảo: "Ngươi sao lại ra loại chủ ý này cho ả, cả ngày không chịu làm việc đàng hoàng."

Da Luật Sở Cuồng vội vàng biện giải: "Phụ thân đại nhân, nhi tử sao lại không làm việc đàng hoàng chứ. Đây chẳng phải là vì nghĩ cho đại nghiệp của phụ thân đại nhân ư?"

Da Luật Tam Minh râu dựng đứng, mắng: "Loại sự tình này thì có quan hệ chó gì với đại nghiệp của ta. À, ta hiểu rồi."

Da Luật Tam Minh mắt sáng lên, đột nhiên như chợt hiểu. Da Luật Sở Cuồng trong mắt lộ ra vẻ âm độc: "Phụ thân đại nhân, hiện giờ Khánh vường ở bên ngoài xé cờ tạo phản, vừa hay có lợi cho chúng ta, đây là cơ hội hiếm có, nhưng nương nương mềm cứng đều không ăn. Hiện giờ bà ta ra sức đề bạt La Khắc Địch, Đồng Vũ, Vương Thiết Ngưu, rõ ràng là không yên tâm với hộ vệ trong cung, muốn cài người của mình vào. Nếu chúng ta dùng thủ đoạn này nắm được ba người đó ở trong tay. Cha nói xem, liệu có phải là có được con bài tối hậu không?"

Da Luật Tam Minh trầm ngâm vuốt râu, nói: "Ngươi cũng không tính là ngu xuẩn. Có điều, nước cờ này của ngươi liệu có phát huy được tác dụng hay không thì thực sự là không có hi vọng quá lớn. Âm mưu quỷ kế chỉ là tiểu đạo, không đủ để thành công. Nếu muốn khiến cường giả khuất phục, vậy thì phải nắm trong tay lực lượng khiến hắn phải cúi đầu. Thực lực cường đại mới là bảo chứng cho tất thắng."

Miệng hắn nhếch lên, lạnh lùng cười nói: "Hôm nay thiết yến khoản đãi một sứ giả của Tống quốc mà cần cả Bắc phủ tể tướng và nam viện xu mật sứ cùng có mặt ư? Bà ta chẳng qua là muốn dùng sự ủng hộ của hai vị đại nhân này đối với bà ta để tạo áp lực với cha ngươi mà thôi. Ngươi đi làm việc của mình đi, nếu Nhã công chúa không có hành động gì thì cũng không được sinh sự nghe chưa? Tối nay, cha phải tới gặp lão hồ ly Tiêu Triển Phi đó, nếu có thể tranh thủ được sự ủng hộ toàn lực của Tiêu gia, vậy thì, nương nương còn có gì mà trông cậy nữa?"

Trên tiệc rượu, Bắc phủ tể tướng Thất Phưởng và Nam viện xu mật sứ Quách Tập, hai vị nhân vật cấp cao ân cần mời rượu. Đối với những lời trong quốc thư, ít nhiều gì cũng phải nghị luận vài câu, ba người ở trước mặt Tiêu hậu thần thương thiệt tiễn một hồi, Da Luật Tam Minh tâm ý không đặt ở đây, sớm đã lấy lý do thân thể không khỏe rút lui trước.

Thất Phưởng ân cần mời rượu, lời nói ra cũng mang đầy hơi rượu: "Dương đại nhân, quốc thư của hoàng đế quý quốc, bản tướng cũng đã đọc qua. Hán quốc từ lúc mới lập nước đã xưng thần với Khiết Đan ta, hàng năm cống nạp, hàng năm tới triều, tự nhận mình là nước phụ thuộc của Khiết Đan. Hiện giờ quý quốc ý muốn công đánh Hán quốc, nếu Khiết Đan ta tụ thủ bàng quan, chư bộ trong nước sẽ nhìn nhận thế nào đây? Tứ phương phiên quốc sẽ nhìn nhận thế nào đây? Nếu trao đổi vị trí, đổi lại là Dương đại nhân, liệu có thể đáp ứng dạng yêu cầu vô lý như thế này không?"

Dương Hạo ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Đại nhân nói sai rồi, nếu Ất Thất bộ lạc của quý quốc thoát ly Khiết Đan, xưng thần với Tống quốc ta, hàng năm cống nạp, hàng năm tới triều, vậy khi hoàng hậu hưng binh thảo phạt, Tống quốc chúng ta có phải cũng lẽ thẳng khí hùng xuất binh viện trợ ư?"

Nam viện xu mật sứ Quách Tập nói: "Lời này của Dương đại nhân là từ đâu mà có? Khiết Đan bát bộ vốn là một thể, nếu Ất Thất bộ thoát ly triều ta mà xưng thần với quý quốc, vậy chính là hành động phản quốc, triều ta hưng binh thảo phạt cũng là điều thiên kinh địa nghĩa."

Dương Hạo chắp tay nói: "Quách đại nhân nói rất có lý, Tống quốc ta và Hán quốc vốn cũng là một thể, về sau tuy một phân thành hai, nhưng cũng là thiên hạ Hán nhân."

Tiêu Xước hướng sang đây, thản nhiên chen vào, nói: "Hán quốc Lưu thị là tộc nhân Sa Đà, từ khi nào lại thành Hán nhân, ta sao không biết nhỉ."

Dương Hạo mặt đỏ lên, trong lòng mắng thầm: "Ngươi nói người Sa Đà nghe mốt quá nhỉ, vậy sao chúng lại mang họ người Hán, làm hại ta thường quên đi xuất thân vốn có của ngươi."

Nhưng trên mặt hắn lại bất động thanh sắc, dõng dạc nói: "Khiết Đan hôm nay là Hung Nô, Tiên Ti dung hợp mà thành. Hoàng hậu hiện giờ lại phân chia Khiết Đan bát bộ rõ như vậy ư? Hán quốc và Tống quốc đều thuộc hán thổ, vả lại vốn chính là một nước. Đây là sự thực không thể tranh cãi. Hiện giờ hoàng đế Tống quốc muốn di hợp quốc thổ, cái này trên hợp với thiên lý, dưới thuận với lòng dân, có gì mà không thỏa.

Hán quốc hiện giờ phong vũ phiêu linh, lung lay sắp đổ là một khối bùn không trát lên tường, hoàng hậu cớ gì mà phải vì một Hán quốc mà xích mích với Tống quốc ta. Hoàng hậu chắc hẳn cũng nhìn rõ được lợi hại trong đây. Vả lại cứu viện Hán quốc đối với Khiết Đan mà nói thì không phải là quan trong, Khiết Đan nếu muốn ngạo thị chư quốc, chỉ cần Khiết Đan bát bộ đoàn kết một lòng, cùng tiến cùng thoái, thử hỏi ai dám khinh thường? Hiện giờ Khánh vương ở bên ngoài, mê hoặc nhân tâm, đối với triều đình mà nói mới là họa hoạn lớn nhất. Nếu hoàng hậu có thể đáp ứng ngồi yên không để ý tới việc của Hán quốc, vậy thì triều ta sẽ có đi có lại, đối với việc bình loạn của quý quốc sẽ có sự giúp đỡ và ủng hộ lớn nhất. Thế chẳng phải là hai bên cùng có lợi ư?"

Đông Nhi ở bên cạnh nhìn phu quân của mình ăn nói dõng dạc trước mặt hoàng hậu, thái độ ung dung, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ ái mộ vui mừng, vừa hay nội tình của Tiêu hậu Dương Hạo sớm đã thông qua miệng của Đông nhi mà biết hết rồi. Mắt thấy Dương Hạo một bước cũng không nhường, cũng không chịu hứu hẹn nhiều, hai vị đại thân hiểu rằng nội tình của mình sớm đã bị người ta nhìn rõ, còn cho rằng Triệu Khuông Dận lần này phạt Hán đã suy xét rõ khả năng Khiết Đan có xuất binh hay không rồi. Thất Phưởng Và Quách Tập than thầm một tiếng, trao đổi ánh mắt bất lực với nhau: "Xem ra, từ trong miệng người Tống, không thể moi ra được lợi ích lớn hơn rồi."

Tiêu Xước thấy hai vị đại thần buông súng, liền đứt khoát không đề cập tới chuyện này nữa, khách chủ chỉ luận về phong thổ nhân tình của hai nước, cười nói vui vẻ, sau đó bảo La Đông Nhi tiễn Dương Hạo ra khỏi nội thành.

Tới rìa nội thành, Dương Hạo quy người lại thi lễ: "La thượng quan dừng bước."

La Đông Nhi dừng bước, uyển chuyển thi lễ: "Dương đại nhân đi chậm rãi." Sau đó thị hạ thấp giọng, nói khẽ: "Tối nay cứ tới chỗ thiếp."

Dương Hạo lập tức mừng rỡ, cơ cảnh liếc nhìn mấy nữ binh áo đỏ đứng sau Đông Nhi không xa, nhướn mày nói khẽ: "Nương tử, đêm nay rảnh không? Lâu lắm mới gặp, từ lúc thấy nương tử, vi phu vẫn là đêm đêm giường trống."

La Đông Nhi đỏ mặt, gắt khẽ: "Nói gì vậy, bọn La tứ ca đều đến, cùng nhau thương lượng sự tình."

Dương Hạo nghe vậy liền ủ rũ than: "Ài!" rồi cao giọng nói: "Nhận được sự khoản đãi, cảm kích vô cùng, xin La thượng quan khi quay về hầu hạ nương nương thì gửi lại cảm tạ giúp ta."

La Đông Nhi thấy hắn buồn rầu ủ rũ, vẻ mặt bất mãn, trong lòng không khỏi mềm ra, vừa giả vờ tỏ ý đưa tiễn, vừa nói khẽ: "Có điều, đợi khi bọn tứ ca đi rồi..."

Dương Hạo vừa nghe thấy vậy tinh thần lại phấn chấn, vội vàng cao giọng cười nói: "Có lễ có lễ, dừng bước, dừng bước" sau đó thì quay người lại, ưỡn ngực như một con gà trống bỏ đi.

Chỗ ở của La Đông Nhi người làm tạp vụ sớm đã đi hết. Mấy người Dương Hạo, La Khắc Địch, Loan Đao tiểu Lục, Thiết Ngưu khi tương phùng thì kích động vạn phần, mấy huynh đệ ôm chầm lấy nhau, mồm năm miệng mười, ai ai cũng hỏi han không ngừng. La Đông Nhi ở bên cạnh thì mỉm cười nhìn, thỉnh thoảng lại lau nước mắt bên má.

Một lúc sau, tâm tình của mấy người mới bình tĩnh trở lại, ngồi xuống quanh một cái bàn, thượng nghi kế sách bỏ trốn.

La Khắc Địch nói: "Những ngày này, chúng ta không lúc nào là không nghĩ cách trốn về, cũng phí hết tâm tư kiếm được một tấm địa đồ về nam. Từ tình hình hiện tại cho thấy, nếu như cường hành chạy trốn là vô cùng khó khăn. Trên đường về hiểm quan trùng trùng, đâu đâu cũng có trọng binh. Chúng ta chỉ vừa rời khỏi thượng kinh, tin tức sẽ lập tức được loan báo. Đừng nói chỉ có mấy người chúng ta, cho dù là một nhánh đại quân theo chúng ta, muốn xông qua quan ải cũng không dễ dàng. Quân đội của Khiết Đan đóng ở phương hướng tới Tống quốc luôn luôn là nhiều nhất. Khánh vương chạy về phía tây cũng bởi vì trọng tâm của bọn họ không đặt ở đó, cho nên mới có dư địa mà chạy thoát."

Dương Hạo gật đầu, nói: "Trên đường tới đây, ta cũng dụng tâm quan sát, nếu bằng vào mấy người chúng ta mà có thể qua năm quan chém sáu tướng, mạnh mẽ giết về Tống quốc, đó quả thật là chuyện nghìn lẻ một đêm."

"Hạo ca ca, cái gì là nghìn lẻ một đêm?"

"Đừng ngắt lời, ta đang... À, Đông Nhi à, đợi có cơ hội, ta sẽ một mình nói tỉ mỉ cho nàng nghe."

Mấy người bọn La Khắc Địch trao đổi cho nhau một ánh mắt ám muội, cái mặt rỗ của Loan Đao tiểu Lục cười như nở hoa, bỡn cợt nói: "Đại ca, tối nay có thể đấy."

Hắn vừa nói vậy, Đông Nhi lập tức đỏ bừng mắt, nhưng lại liếc Dương Hạo với ánh mắt ngọt ngào hạnh phúc, trầm mặc không nói gì. Dương Hạo mặt cũng nóng bừng, ho khan một tiếng: "Nói chính sự đi, nói chính sự đi. Cường hành vượt quan ải căn bản là không được, vậy thì chỉ có thể vượt biên một cách lén lút thôi. Kế hoạch của ta là lợi dụng thân phận khâm sai Tống quốc của ta, lén lút đưa Đông Nhi về. Lúc đó, ta vẫn chưa biết các người cũng ở Khiết Đan. Nếu triều đình Khiết Đan không biết quan hệ giữa ta và Đông Nhi, bọn họ đột nhiên mất một người, cũng chưa chắc đã nghi ngờ đến ta. Là sứ tiết, xa giá nghi trượng của ta bọn họ không có quyền kiểm tra. Ta muốn dẫn nàng ấy ly khai cũng dễ thôi. Nhưng hiện giờ thì lại có chút khó khăn, bốn người các ngươi nếu như thoáng chốc toàn bộ đều biến mất, e rằng con hổ cái Tiêu hậu đó sẽ phát điên, cho dù là trong xa giá là Triệu quan gia đang ngồi thì bà ta cũng phải tra xét một lượt."

Đông Nhi lặng yên ngồi ở bên cạnh, đôi mắt to thỉnh thoảng lại vụt sáng, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, lúc này đột nhiên chen vào, nói: "Hạo ca ca, nếu như chúng ta trực tiếp nói rõ với nương nương thì sao? Nương nương đối với thiếp rất tốt, nói không chừng sẽ thanh toàn cho chúng ta."

La Khắc Địch thở dài một hơi: "Nếu Đông nhi muội chỉ là một thị tỳ trong cung, ta và tiểu Lục, Thiết Ngưu đều là nô đài trong phủ của muội, vậy thì Tiêu hậu quả thức có thể bán ơn huệ, giao ta và muội cho Dương huynh. Nhưng, hiện giờ muội là ai? Là thượng quan lục cung. Chúng ta là ai? Là đô chỉ huy của cung vệ quân.

Lúc trước liều mạng an bài như vậy, vốn là muốn nắm được tiền vốn để chạy trốn, hiện giờ lại thành gánh nặng. Tiêu hậu liệu có thể giao một vị nữ quan, ba vị tướng quân ra được không? Chuyện này một khi truyền ra, người mà hoàng hậu trọng dụng không ngờ lại phản bội bà ta? Nếu chúng ta không chịu hiệu trung với bà ta, vậy thì sự lựa chọn duy nhất của bà ta chính là hạ quyết tâm, diệt trừ toàn bộ chúng ta."

Đông Nhi nghe vậy thì lặng yên không nói gì, nàng ta biết, Tiêu hậu tuy đối với mình thì tình như tỷ muội, nhưng nếu sự tồn tại của mình trở thành chướng ngại làm ảnh hưởng tới sự thống trị của bà ta, vậy thì bà ta chắc gì đã không thể giết mình. Bà ta giống như một con mèo ôn nhu, nhưng móng sắt thì giấu bên trong, khi cần thiết, bà ta sẽ biến thành một con mãnh hổ, bà ta và mình là hai loại người hoàn toàn khác nhau.

Thiết Ngưu đột nhiên vỗ bà, dứt khoát nói: "Một là không làm, mà đã làm thì quyết không thôi. Chúng ta đi bắt cóc hoàng hậu đi, lấy bà ta làm con tin, một đường chạy thẳng về Tống quốc!"

"Ai dám!" La Khắc Địch trừng mắt lườm hắn: "Không chịu động não, bắt cóc hoàng hậu Khiết Đan rồi, chúng ta chạy về, đại quân của Khiết Đan sẽ bất chấp tất cả mà đuổi theo. Hai quốc sẽ rơi vào cảnh đại chiến là điều không thể tránh khỏi, cho dù là chúng ta thả bà ta về cũng không thể nào dẹp yên được. Huống chi, hiện giờ Khiết Đan đang ở trong tình hình gì chứ? Tiêu hậu tại vị, bà ta là loại tồn tại giống như hoàng đế, một khi bà ta rơi vào tay chúng ta, bao nhiêu kẻ quyền quý sẽ ngóng trông bà ta chết. Chúng ta sẽ phải bồi táng cùng Tiêu hậu, một người cũng đừng hòng chạy khỏi thượng kinh."

Thiết Ngưu nghe thấy vậy lại đặt mông ngồi xuống ghế không nói gì nữa.

Tiểu Lục phiền não nói: "Mềm cũng không được mà cứng cũng không xong, chẳng lẽ chúng ta ở đây đợi cả đời à?"

Hắn nhìn mọi người rồi đột nhiên thốt lên: "Kỳ thực, nếu đại ca cũng tới, vậy thì đợi cả đời cũng không sao cả. Nhưng với thân phận của đại ca, tuyệt đối sẽ không thể lưu lại đây. Phụ mẫu song thân của La tứ ca đều ở Tống quốc, kiểu gì cũng nhất định phải quay về, chỉ là chưa có biện pháp bỏ đi mà thôi."

Dương Hạo trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói: "Ta thấy, chỉ có kế hoạch nguyên bản là còn có chút hi vọng. Có điều vẫn phải làm biến báo. Hay là thế này đi, tới lúc đó ta khởi hành trước, để lại bốn thị vệ tiềm phục ở thượng kinh, bốn người các ngươi sau đó thoát đi, tạm thời che giấu hành tung. Bắc địa Khiết Đan đa số là những bộ lạc du mục, lại thêm có nhiều thương nhân lai vãng ở phụ cận thượng kinh, tìm một địa phương trốn tạm chắc cũng không khó.

Bốn thị vệ của ta sẽ giả làm các người rồi tìm một đường khác mà chạy trốn, hiện giờ tình hình trong kinh rất rối loạn, các ngươi là người mà bà ta trọng dụng nhất lại đột nhiên thất tung, Tiêu Hậu nhất thời nửa khắc chưa chắc đã đoán ra là các người đào tẩu. Phản ứng đầu tiên của bà ta chắc sẽ là nghĩ rằng có người muốn hạ thủ với bà ta, nên ắt sẽ ứng phó, đợi khi bà ta ra tay tìm nơi hạ lạc của các người thì đã được một đoạn thời gian rồi.

Sau đó, bốn thị vệ của ta sẽ đem tin tức chạy về nam truyền tới tai bà ta. Bà ta tất sẽ phái người truy bắt. Thị vệ thân tín của ta đều tinh thông tiếng Khiết Đan, hoàn thành nhiệm vụ rồi có thể giả trang thành người chăn nuôi bình thường, ẩn cư dân gian, không thể nào tìm được. Một khi như vậy, manh mối của bà ta sẽ bị cắt đứt."

La Khắc Địch ngắt lời: "Biện pháp này không làm được đâu, như vậy chưa chắc đã không nghi ngờ huynh, cũng chưa chắc không tìm tới huynh."

Dương Hạo mỉm cười: "Không sai, chỉ là, cái mà chúng ta luôn luôn mong muốn là làm sao chạy về được phái nam, làm sao cùng nhau chạy về phía nam? Vậy vì sao không đổi đường khác? Các người căn bản không cần chạy về nam, bốn thị vệ của ta sau khi hoàn thành nhiệm vụ không tìm ta mà ngược lại sẽ quay lại, ước định một địa phương để hội hợp với các người, tám người cùng nhau đi về phía tây bắc. Các người sẽ từ đó vòng về, vô luận là bà ta điều tra ta thế nào cũng sẽ không có vấn đề. Các ngươi men theo thảo nguyên đi về phía tây, không phải qua quan ải, người ở lại thưa thớt, hi vọng chạy thoát sẽ tăng lên nhiều. Chỉ là..." Hắn nhìn về phía Đông nhi, nói khẽ: "Chỉ là chung quy không thể tự mình dẫn nàng rời đi, ta thực sự là có chút không yên tâm."

"Hạo ca ca, thiếp không sao đâu." Má Đông Nhi đỏ lên, nắm chặt song quyền, nói: "Hai năm nay, Đồng Nhi chăm chỉ luyện tập kỵ xạ, lại thêm có tuấn mã trong tay, sẽ không dễ dàng bị người ta bắt được đâu. Hạo ca ca không cần phải lo lắng cho thiếp."

Dương Hạo nói: "Ừ, ta sở dĩ quyết định như vậy là cảm thấy khả năng thành công thực sự cũng khá lớn. Tiêu hậu bị mất người tâm phúc của mình, cho dù là lửa giận vạn trượng thì cũng không thể gióng trống khua chiêng đi bắt người được. Huống chi, khi một thân một mình, mấy người mà mình coi trọng nhất lại nhao nhao trốn chạy, Tiêu hậu nhất định sẽ phát cuồng, bản thân bà ta còn có thể suy xét chu toàn thấu đáo hay không thì rất khó nói."

Đông Nhi không nhịn được lại hỏi: "Cái gì gọi là phát cuồng?"

La Khắc Định vỗ bàn đứng dậy, nói: "Cứ là vậy đi, có thể thành công hay không thì cứ tận hết sức người rồi nghe lệnh trời mà thôi. Còn cái gì gọi là phát cuồng ư?" Hắn liếc Đông Nhi, tựa cười mà như không phải cười, nói: "Lát nữa khi chúng ta ở riêng cùng nhau, ta sẽ nói cho nàng nghe."

Vừa nghe thấy vậy, La Đông Nhi mặt lại đỏ bừng như một đóa hoa lựu mới nở.

Tiễn xong La Khắc Địch, Loan Đao tiểu Lục và Thiết Ngưu, hai người đứng dưới hành lang, La Đông Nhi liếc trộm hắn, xấu hổ cứu đầu, mân mê vạt áo ngượng ngùng không thôi, không còn bộ dạng trang nhã như ở trước mặt người khác nữa.

Dương Hạo dắt tay nàng ta, thở khẽ một tiếng, nói: "Đúng là không dễ dàng chút nào, nương tử của bản thân ta mà phải qua bao trắc trở mới có thể thân cận với nàng, giống như là trộm người vậy."

Đông Nhi đánh khẽ hắn một cái, giận dỗi nói: "Cái gì mà trộm người, nói sao mà khó nghe thế."

Dương Hạo cười hắc hắc: "Thâu hương thiết ngọc, kỳ thực tư vị cũng không tồi. Nàng có cảm thấy vậy không?"

Đông Nhi tim đập bình bịch, mặt đỏ tới tận mang tai, xấu hổ nói: "Người ta... người ta không biết, quan nhân nói không tồi thì chính là không tồi."

"Thế mới là nương tử ngoan của ta chứ." Dương Hạo mỉm cười, đột nhiên cúi người xuống bế ngang nàng ta lên. Đông Nhi úi chà một tiếng, vội vàng ôm chặt lấy cổ hắn: "Hạo ca ca, chàng muốn làm gì vậy?"

"Bế nương tử của ta vào động phòng chứ còn gì nữa. Dương Hạo mỉm cười bước vào phòng, dùng chân khép cửa lại. Đông Nhi nằm trong lòng hắn, si ngốc nhìn hắn, đột nhiên thở ra một hơi, dụi khuôn mặt đỏ bừng vào ngực hắn.

Vòng qua bình phong, tới phòng ngủ, vừa nhìn thấy nơi đây Dương Hạo không khỏi ngây ngốc. Trên bàn là một đôi nến đỏ to như tay trẻ con, mèn che trên giường được rủ xuống, trên bàn có một bình mỹ tửu, mùi thơm thoang thoảng, căn phòng rất ấm áp. Vì đêm nay, Đông Nhi rõ ràng đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi.

Dương Hạo không nhịn được liền khen: "Nương tử, đêm nay là một lần động phòng giống mẫu nhất của chúng ta đó."

"Đồ ngốc!" Đông Nhi nằm trong lòng hắn bật cười, đôi tay ngọc càng ôm chặt hơn, thân thiết nói: "Ngươi ta sớm đã trao thân cho chàng rồi, còn động phòng cái gì nữa."

"Lão bà của mình mà còn phải trộm, thế không phải là khoái hoạt như động phòng à?"

Đông Nhi mở hé mắt, bàn tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt, mũi, miệng của Dương Hạo, nói: "Ủy khuất cho Hạo ca ca rồi, quân nhân nếu thích trộm, vậy thì Đông Nhi sẽ để cho chàng trộm, cho chàng trộm cả đời."

Dương Hạo nghe thấy những lời ân áy, tâm thần nhộn nhạo, không ngờ lúc này bảo bối hay hiếu kỳ của hắn lại nhớ tới một vấn đề, vội vàng hỏi: "Đúng rồi, Hạo ca ca, cái gì gọi là phát cuồng?"

Dương Hạo hổn hển đáp: "Lát nữa nàng sẽ biết thế nào là phát cuồng thôi."

Dương Hạo vén màn trướng màu đỏ lên, đặt thân hình mềm mại của Đông Nhi lên giường, cởi áo người cho nàng ta, giống như là nam nhân lần đầu tiên thử tư vị động phòng, kích động cởi y sam của mình.

Đông Nhi đỏ mặt kéo tay hắn, dịu dàng nói: "Hạo ca ca, thổi tắt nến đi."

Dương Hạo nói: "Thổi cái gì mà thổi, để đèn sáng mới thú chứ."

"Hảo quan nhân, thổi tắt nến đi mà. Sáng vậy người ta sợ lắm."

Mỹ nhân thẽ thọt năn nỉ, Dương Hạo khó tránh khỏi mềm lòng, chỉ đành phụng phịu quay lại, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Đã muốn tắt đèn thì còn châm hai cây nến to như thế này làm cái gì."

Đông Nhi bật cười, nói: "Như thế này quan nhân không cảm thấy thú vị sao?"

"Đông Nhi nhà ta thao luyện hai năm ở trên triều đường Khiết Đan, quả nhiên có thêm kiến thức, trong khuê phòng cũng dám nói những lời tình thú đó." Dương Hạo lần đầu tiên được kiến thức bộ mặt khác của Đông Nhi, không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đông Nhi lúc này đang nằm dựa lên giường gấm thêu uyên ương ngịch nước, giống như là một pho tượng ngọc.

Một tay chống cằm, tay áo màu vàng mỏng tan hơi tụt xuống, lộ ra cánh tay non mịn như do bạch ngọc vót thành. Áo lót mỏng manh, bờ vai nhỏ nhắn, đường cong tinh trí như nước, cứ như là không xương. Cổ áo hơi hé ra, để lộ rãnh ngực trắng ngần dụ người, trong sự ưu nhã hàm súc lại lộ ra vẻ vũ mị vô hạn.

Dưới ánh đèn, mỹ nhân mày ngài nhàn nhạt, đôi mắt híp lại như nước xuân, đôi môi hồng nhuận mà nhỏ nhắn mang theo nét ngượng ngùng. Thấy hắn nhìn lại, Đông Nhi ngượng ngùng rút chân ngọc lại vào trong váy, tư thái ghẹo người vô cùng. Dương Hạo trong lòng nổi sóng, một hơi thổi tắt nến. Một giường xuân quang vô hạn mỹ hảo tiến vào trong bóng đêm, nhưng cũng chiếu sâu vào trong đầu của nàng ta.

Hai năm sinh sống ở tái ngoại, không chỉ rèn đúc ý chí của nàng ta, tăng cường kiến thức cho nàng, hơn nữa thỉnh thoảng theo Tiêu Xước săn bắn diễn võ, cưỡi ngựa bắn cung, khiến thân thể của nàng ta càng thêm dẻo dai có lực, hai chân càng thêm săn chắc tròn trịa, nhưng so với khai sơn đại đệ tử của tửu sắc tài khí Lữ Động Tân, tiểu Đông Nhi đáng thương đương nhiên không phải là đối thủ.

Một đôi chân thon dàn săn chắc kẹp chặt lang quân của mình, một đôi tay nhỏ cuộn tròn trước ngực, như có như không đẩy lên bộ ngực săn chắc của hắn, kháng cứ sự công kích hết đợt này đến đợt khác, không hề biết mệt mỏi của hắn, cũng kháng cự khoái cảm giống như thủy triều trong lòng mình, để tránh phải hét ra tiếng, bị phu quân coi là phóng đãng.

Hai năm tương tư, một bầu tình khổ, đều hóa thành ân ái triền miên trong đêm nay, sóng triều lên rồi lại rút, rút rồi lại lên, cho tới khi Đông Nhi mồ hôi nhễ nhại, người mềm như bún, mắt híp lại, không thể chịu được được nữa thì Dương Hạo mới không khắc chế nữa, cùng ái thê của mình trong sự run rẩy cùng tới đỉnh vu sơn, sau đó thì vuốt ve thân hình mềm oặt của nàng ta rồi rủ rỉ tâm tình.