Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 382: Cung đình




La Đông Nhi cước bộ nhẹ nhàng, giống như hồ điệp xuyên hoa trên đường bay thẳng tới Nguyệt Hoa Cung, nội thị trong cung thấy vậy liền ríu rít kêu lạ, vị La thượng quân trước giờ ngồi không động, đi không đong đưa, nói không cao giọng, cười không lộ răng giờ lại cước bộ nhẹ nhàng, mặt mày hớn hở, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Tới Nguyệt Hoa cung của mình, La Đông Nhi dừng lại một chút, để hô hấp và vể mặt bình tĩnh trở lại rồi mới rảo bước vào trong.

Màn trường vải vàng, thắp hương tiên hạc, ở phía dưới chính giữa trần nhà đặt một thư án, trên thư án bày văn phòng tứ bảo và hai chồng văn kiện cao cao. Tiêu Xước ngồi ở giữa, đang lật xem một bức tấu chương, hàng lông mày rậm hơi nhíu lại, như đang trầm ngâm gì đó. La Đông Nhi thấy vậy liền vội vàng bước khẽ, rón rén tiến tới cạnh bà ta.

Tiêu Xước tay nâng bút son, sắc mặt lo lắng, thần tình do dự, bút son cứ vậy được giữ nguyên, một hồi lâu vẫn chưa thể hạ bút. Một lúc sau, bà ta đột nhiên thở dài một tiếng, đặt bút xuống, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

Đông Nhi bước tới sau ghế, nhẹ nhàng xoa bóp vai thơm của bà ta. Tiêu Xước thoáng động đậy, lập tức thả lỏng cơ thể, một lúc sau liền mở miệng hỏi: "Tống sứ trở về quán dịch, có nói gì với ngươi không?"

"Không hề nói gì cả," Đông Nhi sắc mặt thoáng hồng, mắt sáng lên, nàng ta mím mím môi, ôn nhu nói: "Hắn chỉ bảo hoàng đế Tống quốc rất để ý tới chuyện lần này hắn xuất sứ giao tiếp, hi vọng nương nương có thẻ sớm đưa ra quyết định, có một câu trả lời thuyết phục, để tránh sai lầm làm chậm trễ quy trình của hắn."

Tiêu Xước hơi nhếch môi, tựa cười mà như không cười, nói: "Hừ Hừ, Triệu Khuông Dận nóng lòng như vậy ư?" Nàng ta lại nhấc tay lên, nhẹ nhàng đặt lên tay Đông Nhi, thở dài nói: "Ta đã đọc qua quốc thư, trong lòng do dự khó quyết. Đông Nhi, nên làm thế nào mới tốt đây?"

Đông Nhi do dự, hỏi: "Triệu quan gia nhắc tới yêu cầu gì mà lại làm khó nương nương như vậy?"

Tiêu Xước cười lạnh: "Hắn có tài cán gì mà làm khó được ta chứ? Hoạn của Khiết Đan ta, trước giờ không ở Trung Nguyên mà là ở trong nội bộ triều ta!"

Bà ta đột nhiên đứng dậy, chậm rãi đi lại trong điện: "Thái Tổ chinh phạt Hải quốc, trên đường về thì bệnh chết. Thái Tông hoàng đế trên đường thảo phạt Trung Nguyên, cũng ở trong quân mà bệnh chết. Da Luật Nguyễn được ba quân đưa lên, theo quân tác chiến làm đế, lên làm Thế Tông. Song thái hậu muốn lập hoàng đệ Da Luật Lý Hồ làm đế, trong nước nổi chiến loạn. Đây là lần nội loạn đầu tiên của triều ta. May mà đại tướng quân Da Luật Chất Ốc ở bên trong khuyên bảo, thái hậu hiểu rõ đại nghĩa, thừa nhận hoàng vị của Thế Tông, quốc nội mới được yên bình.

Thế Tông hoàng đế khi giúp Hán quốc công đánh Chu quốc, khi đang nằm ngủ thì bị đại tướng Da Luật Sát Ca một đao chém chết trong trướng, tự lập làm đế. Trưởng thử của Thái Tông là Da Luật Trăn và đại tướng Da Luật Chất Ốc lại suất binh thải phạt, giết chế Sát Ca. Da Luật Trăn xưng đế, là Mục tông. Thời Mục tông làm đế, triều ta phản loạn thường xuyên, Tiêu Mi Cổ, Da Luật Ủy Quốc, Da Luật Địch Liệt, Da Luật Uyển, Da Luật Thọ Viễn, Sở A Bất, Da Luật Hỉ Ẩn trước sau khởi binh tạo phản, dần dần làm yếu đi lực lượng của triều ta. Lúc này, chính là lúc Triệu Khuông Dận khoác lên hoàng bào, nếu không phải triêu ta nội loạn thường xuyên, hắn sao có cơ hồi ngồi yên ổn trên đế vị, nhất thống Trung Nguyên? Mục Tông ngu ngốc khát máu, chư bộ nội bộ lục đục, lúc tuần du bị người hầu ám sát ở trong trướng. Triều đình lập kim thượng (hoàng đế hiện tại). Kim thượng trọng dụng Hán quan, chỉnh đốn lại trị, giảm nhẹ hình phạt, hưng tu thủy lợi, phát triển nông canh. Trong thời gian hai năm ngắn ngủi, triều ta đã có hiện tượng phục hưng, kim thượng chính là một vị minh quân hiếm có. Đáng tiếc, kim thượng long thể một mực yếu đuối, sau khi bị ám sát càng nằm riết trên giường, lúc mê lúc tỉnh, ta vì thế mà lo lắng vô cùng."

La Đông Nhi không biết Tiêu hậu lần này vì sao lại cảm khái, liền cẩn thận rụt rè nói: "Hoàng thượng tuy long thể bất an, nhưng may có nương nương nữ trung cần cố, văn võ song toàn, có tài trị quốc, toàn triều văn võ, thiên hạ bách tính không ai là không khen ngợi. Khánh vương hám lợi đen lòng, tuy mưu phản nhưng đã bị đuổi đi xa rồi. Nương nương cớ sao lại đột nhiên cảm khái như vậy."

Tiêu Xước cười buồn bã, u sầu nói: "Ta có làm tốt hơn nữa thì cũng chỉ là một nữ tử, người mà thiên hạ cần là một vị hoàng đế. Đế là mặt trời, hậu là mặt trăng, chủ của Khiến Đan trường sinh vạn năm nên là một nam nhi thật tốt, ánh trăng vĩnh viễn không thể biến thành thái dương được. Ta cho dù là đầy một thân bản lĩnh, nhưng là một nữ nhân, vẫn không thể nào trấn áp được giang sơn thiên hạ này."

Bà ta thở dài một tiếng rồi nói tiếp: "Thế Tông, Mục Tông, Da Luật Sát Ca, những người đó đều không phải là nhân vật dũng quá ba quân. Kim thượng bệnh thể yếu ớt, người bên cạnh sao mà không nhăm nhe hoàng vị cho được?"

Mắt Đông Nhi lóe sáng, do dự nói: "Khánh vương mưu phản thất bại rồi, nương nương cớ gì mà lo lắng nhiều như vậy?"

Tiêu Xước cười nhạt một tiếng: "Nội ưu há chỉ có thế thôi đâu!"

Bà ta dừng lại một chút, chỉ vào bức tấu chương đó, nói: "Đó, Thất Vi (Mông Cổ) nói rằng năm ngoái liên tiếp gặp thiên tai, quốc khốn dân cùng. Công vật năm nay thực sự là không lấy đâu ra được, cầu xin vua ta khoan dung độ lượng, kỳ thực chẳng qua là thấy triều ta tự lo còn không xong, hết lòng thuần phục. Nhưng tình hình hiện giờ, có thể không khoan dung được ư?"

Bà ta cười lạnh một tiếng rồi lại nói tiếp: "Nữ Chân bằng mặt mà không bằng lòng, năm trước sai sứ cống nạp, xưng thần với triều ta. Hiện giờ lại phái người tập kích các bộ tốc ở biên tái nước ta, cướp bò dê, bắt nữ tử, giống như là bộ lạc biên tái của nước ta đi cướp bóc Tống quốc vậy. Nữ Chân cũng tới chiếm lúa gạo của chúng ta. Kẻ giàu có, luôn luôn bị cướp. Nhưng nếu triều ta không có nội loạn, quốc thế mạnh mẽ, binh cường mã tráng, bọn chúng sao dám làm vậy?"

Giọng nói của Tiêu Xước càng lúc càng mệt mỏi: "Khánh vương mưu nghịch thất bại, chạy trốn về phía tay, hiện giờ đã trốn vào Hoành Sơn, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chiếm lấy Ngân châu, dựa vào thành mà thủ. Chư bộ Thổ Phiên, Hồi Hột thấy hắn đã diệt kẻ thù truyền kiếp của nhà mình, đã có ý thân cận với hắn. Khánh vương có được lương thảo, tiền tài vô số ở trong thành, lại ỷ vào địa lợi nhân hòa. Da Luật Hưu Ca lao sư viễn chính, đã không có viện binh lại không có lương thảo, ta thấy không yên tâm nên đã hạ lệnh triệu hắn hồi sư. Khánh vương một khi đứng vững ở đó, lại muốn thảo phạt thì thực sự là cực kỳ phiền phức. Hắn là đại tông nhất mạch, có thể xúi giục được quần thần trong triều ta. Đây chính là tâm phúc đại hoạn của triều ta đó!"

Đông Nhi hơi suy tư, trầm ngâm nói: "Đông Nhi từng nghe nương nương luận về thiên hạ đại thế, có nói rằng Ngân châu là địa bàn của Hạ châu Lý thị? Khánh vương chiếm đoạt Ngân châu, Hạ châu Lý thị há lại chịu để yên? Có lẽ không cần nương nương động thủ, Hạ châu Lý thị sẽ tự thu thập hắn."

Tiêu Xước cười khinh thường: "Hạ châu Lý thị ư? Nay không bằng xưa nữa rồi. Hai năm nay, Hạ châu Lý thị nội ưu ngoại hoạn, sứt đầu mẻ trán. Ta phân tích tin tức mà mật thám thám mã đưa về, tình hình Tây Bắc hiện giờ quỷ dị như vậy, đứng đằng sau nhất định có chủ ý đen tối của Hạ châu Lý thị."

Bà ta trong mắt hơi lộ ra vẻ suy tư, nói: "Mỗi một lần, khi Lý Quang Duệ phí hết tâm tư muốn nghị hòa với Thổ Phiên, Hồi Hột, luôn luôn sẽ xuất hiện biến cố thế này, thế kia, dẫn tới việc hòa đàm thất bại. Thực sự là cổ quái, trong bát bộ Đảng Hạng, trừ Thác Bạt thị nhất tộc ra, phản ứng của các chư bộ khác cũng vô cùng cổ quái. Tình hình hiện tại, Ngân châu đối với Hạ châu Lý thị đã là ngoài tầm với, Khánh vương chắc chắn là chiếm được tiện nghi lớn này rồi."

Nói tới đây, Tiêu Xước cười khổ, nói: "Lúc này, Tống quốc không ngờ lại sát phạt Hán quốc. Hán quốc tuy chỉ còn lại lưa thưa mấy thành, nhân khẩu ít ỏi, đối với ta mà nói, chẳng qua là một khối gân gà. Nhưng Hán quốc trước giờ luôn xưng thần, cống nạp đối với triều ta, lại kính lễ có thừa. Nếu triều ta không chịu cứu viện, vậy thì Thất Vi, Nữ Chân, Đông Hài, Oát Lang Cải, Hạt Kiết Tư, Niêm Bát Cát tất sẽ mất đi lòng kính sợ với triều ta. Nếu triều ta binh viện Hán quốc, vậy thì ắt phải trực tiếp khai chiến với Tống quốc, với tình hình hiện tại của triều ta, lao sư viễn chinh vị tất đã chiếm được phần thắng. Tống quốc nếu vì thế mà lại tư trợ cho Khánh vương, vậy thì nguy hiểm rồi."

Nhìn vị hoàng hậu tuổi chỉ tương đương mình mà cả ngày vất vả lo chuyện quân sự, đại sự. Đông Nhi trong lòng cũng có chút đồng tình, nhưng bà ta hiện tại đã lên bảo tọa hoàng hậu, làm sao mà quay đầu lại được nữa. Gánh nặng này, ai có thể chia sẻ với bà ta được đây?

Tiêu Xước trút được tâm sự, tâm tình cũng bình tĩnh hơn: "Triệu Khuông Dận quyết tâm giành Hán quốc cho bằng được, mà ta hiện giờ đã không còn lý do phải bảo vệ Hán quốc nữa rồi. Quân cờ Hán quốc này, là nhất định phải vứt bỏ. Nhưng thể diện của triều ta cũng phải cố gắng làm cho chu toàn. Đông Nhi, ngươi qua đây, ta có lời muốn phân phó cho ngươi."

"Vâng" Đông Nhi vội vàng bước tới gần. Tiêu Xước ghé tai dặn dò nàng ta một hồi, Đông Nhi trước tiên ngây người, sau đó thì gật đầu lia lịa.

Tiêu Xước vừa nói được một nửa thì trước cửa xuất hiện một nội thị, nhỏ giọng nói: "Nương nương, Da Luật Tam Minh đại nhân cầu kiến."

Tiêu Xước hơi nhíu mày, lại vội vàng dặn dò Đông Nhi mấy câu. Đông Nhi theo lệnh lui xuống, Tiêu Xước lại quay về ngồi thẳng sau bàn, thoáng chốc đã khôi phục lại dáng vẻ uy nghiêm. Bà ta cầm ngự bút lên, vừa đọc lướt tấu chương vừa chậm rãi nói: "Truyền Tam Minh đại nhân tiến kiến."

Đích hệ hoàng tộc có tư cách kết thừa hoàng vị của Khiết Đan hiện giờ có ba chi, phân biệt bắt nguồn từ Thái Tông, Thế Tông và Lý Hổ. Đương kim hoàng thượng Da Luật Hiền là con của Thế Tông, Khánh Vương là nhất mạch của Thái Tông, mà Da Luật Tâm thì là nhất mạch của Lý Hổ. Hiện giờ Khánh vương làm loạn, chạy tới tây bắc, trong triều rất nể trọng phái Lý Hồ. Da Luật Minh là đại biểu của phái Lý Hồ, gần đây cũng hành động mạnh dị thường."

Da Luật Tam Minh vào điện, vừa thấy Tiêu Xước, liền mỉm cười thi lễ, nói: "Nương nương đúng là cần chính, đang phê duyệt tấu chương phải không?"

Tiêu Xước đặt bút son xuống, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Tam Minh đại nhân tới rồi à, mau mau ngồi xuống đi. Tam Minh đại nhân tới đây là có chuyện gì vậy?"

Da Luật Tam Minh nhíu mày, lộ ra bộ dạng lo lắng trùng trùng, than: "Ài, chẳng phải là vì chuyện trên triều đình sao. Nương nương, hiện tại lòng người hoang mang, triều dã bất an. Thân là trọng thần của triều đình, Tam Minh thực sự là vô cùng lo lắng."

Tiêu Xước nhíu mày, nói: "Phản nghịch đã bị đuổi, thượng kinh đã khôi phục lại sự phồn hoa ngày trước, có gì mà lòng người hoang mang, triều dã bất an, ta sao lại không biết gì?"

Da Luật Tam Minh nói: "Những chuyện này, người ở bên cạnh tất nhiên là không dám nói cho nương nương nghe rồi. Hiện giờ dân gian đồn đại, nói rằng hoàng đế đã băng hà, hoàng thượng lại vô hậu, nữ chủ giấu diếm không phát tang, là có ý soán đoạt hoàng quyền. Rất nhiều bộ lạc trung thành với triều đình cũng nhân tâm hoảng hốt, thỉnh thoảng phái người bí mật tới kinh thăm hỏi, loại tình hình này nếu cứ tiếp tục tất sẽ sinh họa hoạn."

Tiêu Xước mặt ngọc lạnh băng, nói: "Hoàng thượng vẫn còn sờ sờ ở đó, Tam Minh đại nhân chẳng lẽ không biết ư? Hôm qua hoàng thưởng thân thể đã khỏe hơn một chút, còn bảo người đỡ ra ngoài vườn sưởi nắng nữa."

Da Luật Tam Minh cười bồi, nói: "Vâng vâng vâng, cái này thần tất nhiên có biết. Nhưng vấn đề là bách tính trong kinh, các thủ lĩnh chư bộ lại không tin. Chúng ta dẫu sao cũng không thể mời hết bọn họ tới, để bọn họ vào gặp hoàng thượng được."

Tiêu Xước lạnh lùng nói: "Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, lời đồn lâu ngày rồi tự mất đi, sợ gì chứ?"

Da Luật Tam Minh cười giảo hoạt: "Tuy nói là vậy, nhưng Khánh vương ở bên ngoài, vừa hay nhân chuyện này mà sinh sự, nói hắn vì muốn gìn giữ giang sơn của Da Luật thị, cách làm này thực sự đã mê hoặc dân tâm, hấp dẫn không ít bộ tộc đến nương tựa. Cứ tiếp tục như vậy thì rất đáng để lo lắng. Các đại thần ở trong triều đều lo âu vô cùng, thân là một phần tử của hoàng tộc, Tam Minh cũng ăn không ngon ngủ không yên." Hắn liếc trộm Tiêu Xước một cái, vuốt râu, chậm rãi nói: "Tam Minh đã thương nghị một phen với mấy vị vương công đại thần, cảm thấy phải vỗ yên lòng dân, lòng dân yên tình quân tâm mới yên. Thảo phạt phản nghịch vừa hay có khả năng thành công. Mà để vỗ yên lòng dân, trước tiên phải dập tắt lời đồn không có thực trong dân gian. Thần nguyện đưa con trai lớn làm con thừa tự của hoàng đế, sau này hầu hạ dưới gối hoàng hậu. Tốt xấu gì thì nó cũng là đích hệ hoàng tộc của Da Luật thị, trong triều có thái tử rồi, cái gì nước không có ấu chủ, Tiêu thị soán quyền, tất cả lời đồn tự nhiên mất hết."

"Lập con hắn làm hoàng tử ư? Nếu thật sự làm vậy, e rằng hoàng thượng không chết cũng phải chết, ngay cả ta cũng khó mà sống được qua ngày. Nực cười, có điều hắn nói rằng đã thương nghị với mấy vị vương công đại thần, nhưng mấy vương công đại thần này là ai?" Tiêu Xước kinh nghi trong lòng, trầm giọng nói: "Hoàng thượng xuân thu đang thịnh, cớ gì phải lo rằng không có con? Vào lúc này, nếu vội vàng lập thái tử, vậy thì càng khiến người trong thiên thạ thêm lo lắng bất an. Đạo lý trong đây, Tam Minh đại nhân chẳng lẽ không hiểu?"

Da Luật Tam Minh sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Thần một lòng vì xã tắc, vì triều đình, nhưng lại nhận được sự hiềm nghi của hoàng hậu? Hoàng thượng nếu long thể khỏe mạnh, hoàng hậu sớm đã sinh rồng con rồi, vậy tất nhiên là tốt nhất. Chỉ là hoàng thượng một ngày không khỏe, hoàng trữ một ngày không được đản sinh, triều dã chư bộ một ngày không được an sinh. Khánh vương cũng sẽ không có gì phải sợ hãi, lâu ngày lòng dân ắt có biến, khi thượng kinh lại sinh họa hoạn, e rằng sẽ không dễ dàng dẹp loạn như vậy đâu. Tam Minh đã nói hết lời rồi, xin cáo từ!"

Da Luật Tam Minh cười lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Tiêu Xước mặt tái xanh nhìn hắn nghênh ngang bỏ đi, tức đến nỗi cả người run rẩy: "Tình hình hiện giờ đã gần như là bức vua thoái vị rồi, ta là thân nữ tử, vốn là nhờ có sự ủng hộ của hoàng tộc và Tiêu thị mới có thể chính lệnh thông suốt. Nếu văn võ triều đình thực sự sinh dị tâm..." Tiêu Xước trong lòng bỗng dưng lạnh toát: "Ta liệu có giống như Thế Tông, Mục Tông, Da Luật Sát Ca ở trong tẩm trướng, đang ngủ thị bị người ta một đao chém bay đầu không đây?"

Tuy thân ở trong đại nội hoàng cung, được hộ vệ bảo vệ, nhưng Tiêu Xương bỗng dưng có cảm giác như đang ở trong vực sâu, đầu ngón tay lạnh toát.

Quốc yến của Khiết Đan được bày ở trong một tòa trướng nỉ, án chiếu theo truyền thống tập tục của người Khiết Đan, hoàng hậu Tiêu Xước ngồi trên thượng vị, thượng quan La Đông Nhi là thị hầu ở bên cạnh. Đức vương Da Luật Tam Minh, Bắc phủ tể tướng gia, cùng với nam viện xu mật sứ Quách Tập vừa về triều báo cáo công tác, mấy vị nhân vật cấp cao tự mình đến khoản đãi, Liêu thông sứ cũng đột nhiên có mặt.

La Khắc Địch, Loan Đao tiểu Lục và Thiết Ngưu lại bỗng dưng được thăng quan. Tối ngày hôm qua, hoàng hậu đột nhiên hạ ý chỉ, thăng La Khắc Địch làm đô chỉ huy sứ, Loan Đao tiểu Lục và Thiết Ngưu làm chỉ huy sứ, chấp chưởng cung đình ngự vệ. Bọn họ vốn là một trong những tướng lĩnh phụ trách an nguy của thượng kinh, trong nháy mắt biến thành thống lĩnh thị vệ phụ trách an toàn cho toàn thành, phạm vi chức quyền tuy bị thu nhỏ, nhưng thực quyền lại đề thăng hơn nhiều. Hiện giờ nội thành thị vị của hoàng thành do thượng quan La Đông Nhi phụ trách, tám chỉ huy thị vệ ở ngoài thành vốn đều là người của hoàng tộc, hiện giờ La Khắc Địch ba người mới lên quyền quý cũng góp mặt trong đó.

Trong bữa tiệc, Tiêu hậu hồi quốc lễ, da hồ ly tuyết ngọc một bộ, da hồ ly hỏa hồng một bộ, bắc châu một hòm, tuấn mã mười con.

Thất Phưởng, Quách Lập hai vị đại thân ân cần mời rượu. Dương Hạo đành thu liễm tâm thần, cùng bọn họ cười nói vui vẻ, ngẫu nhiên chú ý thấy một đôi mắt u buồn đang nhìn vào mình, ngẩng đầu lên liền thấy Đông Nhi đang ngượng nùng nhìn tới. Một đôi phu thê, dùng mắt truyền tình, tuy rằng bị khắc chế những cũng cảm thấy vui.

Đương nhiên, hắn cũng không quên chính sự, khi rượu uống đến lúc cao hứng, Dương Hạo hướng tới vị hoàng hậu nương nương xinh đẹp động lòng người kính một chén rượu, nói: "Hôm qua, ngoại thần đã dâng quốc thư, hoàng hậu nương nương thánh minh, xin hãy sớm đưa ra quyết định. Nếu chuyện này mà thành, tin rằng tình hữu nghị giữa hai nước láng giềng chúng ta sẽ càng thêm thân mật, có thể cùng nhau vĩnh viễn hưởng phúc thái bình."

Tiêu hậu ở trước mặt lệ sắc sáng rỡ, dung nhan tươi tắn, quyết không có nửa điểm yếu đuối mệt mỏi như lúc ở trong thẩm cung, nghe những lời nói hòa bình của Doãn Hạo nhớ tới những lời trong quốc thư của Triệu Khuông Dận: "Hán quốc nghịch mệnh, phải bị hỏi tội. Nếu bắc triều không cứu viện thì vẫn thân như xưa, nếu không, duy chỉ có chiến!" Trong lòng không khỏi cười lạnh, trên mặt lại tươi cười như hoa, thản nhiên nói: "Quý sứ từ xa tới, tuy là mang quốc mệnh, nhưng hạ tất phải vội vã trở về như vậy? Không bằng ở lại thượng kinh của ta vài ngày. Thượng kinh thành của ta chính là một tòa thành không hề có phòng bị đối với quý sứ, cảnh vật các nơi, ngài cứ mặc sức hân thưởng. Đợi khi quốc thư viết xong, ta sẽ sai người hộ tống quý sứ về nước, chắc không làm chậm trễ thời gian đâu."

"Như vậy, xin đa tạ hoàng hậu nương nương."

Dương Hạo nói xong liền liếc Đông Nhi một cái, thầm nghĩ: "Phong cảnh của thượng kinh, mặc ta tới lui quan thưởng, không chút phòng vệ sao? Ta chỉ muốn tới một chỗ, chỉ muốn quan thưởng một vật tuyệt vời, không hiểu có ý chỉ này của hoàng hậu rồi, có thể tới lui thoải mái hay chăng?"

Đông Nhi thấy ánh mắt của hắn, liền hiểu ra tên gia hỏa này không có ý tốt, nàng ta vừa tức giận lại vừa buồn cười, lại vừa cảm thấy ngọt ngào vô cùng, nhớ tới bộ ngực ấm áp của Lý Mạnh, nhớ tới gió trăng vô biên trên nóc kho lúa của Đinh gia, trong lòng bất giác giống như nổi sóng, vội vàng cầm một chén rượu lớn lên, uống một ngụm to, trong bụng lập tức nóng bừng, mắt đỏ tai hồng, càng xinh đẹp như một bông hoa đào.

La Khắc Địch mới lên đô chỉ huy sứ đang nhàn nhãn tuần du trong hoàng thành, mặt mày tươi rói, vì thế các đường nét trên khuôn mặt đầy râu ria vốn lãnh khốc cũng nhu hòa hơn.

Bởi vì đứng cạnh hắn là một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài xinh đẹp động lòng người.

Đinh Ngọc Lạc đảo mắt, hiếu kỳ hỏi: "Trong hoàng cung vì sao lại dựng nhiều trướng nỉ như vậy?" xem tại TruyenFull.vn

La Khắc Địch mỉm cười nói: "Cái này, chính là tập tục của người Khiết Đan, có một số vương công đại thần vào kinh tấn kiến, không quen sống trong nhà như Hán nhân chúng ta, cho nên dùng những trướng nỉ này. Hơn nữa, người Khiết Đan là dân tộc trên lưng ngựa, hoàng đế cũng không thể vừa sinh ra đã biết kỵ xạ du mục, trong cung thiết lập trướng nỉ, có thể để các hoàng tử hoàng nữ quen thuộc từ nhỏ."

"La tứ ca, nữ nhân này là ai vậy?"

Trong khóm hoa đào đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ mặc Hán trang mày rậm mắt to, mặt đầy vẻ ghen ghét nhìn chằm chằm vào Đinh Ngọc Lạc, hậm hực nói.