Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 379: Thân cừu Khiết Đan




Vừa thấy ba nhóm mã tặc có xu thế vây kín, Dương Hạo đã cảm thấy tình huống không ổn. Đám mã tặc này rõ ràng là đến có chuẩn bị, tuy vị thiên phu trưởng đại nhân Phùng Tất Vũ của Khiết Đan này vừa thấy mã tặc liền cười nhạt, nhưng đám mã tặc này tuy biết rõ ràng lai lịch của bọn họ mà còn dám tấn công bọn hắn, điều này nói lên rằng, bọn chúng rất tin tưởng vào lực lượng của mình, và không chỉ là một đám ô hợp như vậy.

Hơn nữa, trong tay hắn chỉ có một ngàn cấm quân thị vệ, Phùng Tất Vũ có năm trăm binh Khiết Đan, đám mã tặc đánh tới tổng cộng ít nhất cũng phải hơn bốn ngàn người. Đây không phải là đánh trận trên chiến trường, chỉ cần binh tinh tướng dũng, chỉ cần có chiến thuật thích hợp là có thể dùng ít thành nhiều. Hiện giờ là hỗn chiến. Dưới tính huống đánh hỗn chiến, những thứ như đội hình, nhịp điệu quân nhân luyện được đều không có tác dụng, phát huy ra nổi sức chiến đấu, lại đối mặt với quân địch đông gấp mấy lần mình thế này thì rất khó thủ thắng.

Vì thế Dương Hạo quyết định thật nhanh, đột nhiên hét lớn, lệnh cho toàn quân bỏ mặc phòng thủ phía sau cùng cánh trái, tập trung toàn lực gia nhập vào chiến cuộc phía trước. Ở phía trước, địch ta song phương đang lâm vào thế giằng co, hắn dẫn toàn quân gia nhập chiến cuộc, làm cho hai đội mã tặc đang lao tới sợ ném chuột vỡ đồ, không dám bắn tên, đồng thời trong một mạch trùng kích mở đường. Chẳng biết có thể thoát khỏi vòng vây hay không, nhưng ít nhất cũng không đến mức ba mặt thụ địch.

Còn về phần sơn lĩnh bên phải, Dương Hạo căn bản không hề quan tâm tới. Nếu đám mã tặc này đã sớm có chuẩn bị, chọn nơi này phát động tấn công, thì toàn sơn lĩnh này cho dù không có mai phục thì cũng là cái bẫy chết người. Dương Hạo không tin đám mã tặc này lại đi tuân thủ nghiêm chỉnh luật ngầm, cấm kỵ phóng hỏa như những bộ lạc thảo nguyên bình thường. Lúc này hướng gió đang là từ triền núi thổi xuống, nếu như bọn chúng phóng hỏa đốt núi, cho dù bọn hắn không bị lửa thui chết thì cũng bị hun thành thịt xông khói.

Hành động khác hẳn với người thường của Dương Hạo đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của đám mã tặc, hơi chững lại trong giây lát, quả nhiên khiến bọn chúng bỏ lỡ mất cơ hội siết chặt vòng vây tốt nhất. Toàn quân Dương Hạo đánh giết, hung mãnh xông vào chiến cuộc phía trước, khiến tên một mắt kia lửa giận ngút trời, lớn tiếng quát tháo chỉ huy đám thuộc hạ đuổi theo.

Tên chột này chính là Lô Nhất Sinh. Lô Nhất Sinh từ khi được người Khiết Đan ngầm đồng ý, ở giữa miền quan nội đánh giết ngang dọc, không kiêng nể kẻ nào, lập tức khiến tiếng tăm hắn nổi như cồn, rất nhiều nhóm mã tặc nhỏ đều nghe tiếng mà tới đầu quân, rất nhanh chóng trở thành một thế lực mã tặc mạnh mẽ nhất trong khu vực này.

Chỉ là sau khi Khiết Đan cùng Tống quốc ngưng chiến, lo cho thân mình, trên danh nghĩa hắn vẫn là mã tặc, mà trên thực tế cũng chính là mã tặc, chỉ là sau khi được Hoàng đế Khiết Đan bí mật phong cho hắn một cái chức Lô đại tướng quân, người Khiết Đan vẫn chưa từng cấp một hạt quân lương nào cho bọn hắn, vì thế bọn hắn luôn phải tự cung tự cấp, tự túc hết thảy. Từ khi Khánh Vương mưu phản, Thượng Kinh bị vây, liên lạc giữa hắn với triều đình Khiết Đan cũng bị gián đoạn. Đến lúc này tình hình lại càng gian nan, vì thế Lô Nhất Sinh chỉ có thể mạo hiểm chạy tới vùng Nhạn Môn Quan để cướp bóc, thu hoạch được rất nhiều của cải.

Mấy ngày nay hắn đang tính toán làm một chuyến nữa, nhưng không ngờ mật thám phái ra lại báo về cho hắn một tin tức đặc biệt: Triều đình Tống quốc phát sứ đi Khiết Đan, sứ giả là Hồng Lư Tự Khanh - Dương Hạo.

Trước đó, Lô Nhất Sinh đã từng phát thuộc hạ tâm phúc xâm nhập vào Tống cảnh, hỏi thăm tin tức huynh trưởng Lô Cừu Tử. Không ngờ đến khi tên thuộc hạ kia trở về lại báo tin, huynh trưởng đã chết thảm, chất nhi ( cháu trai) mất tích. Mà kẻ đầu xỏ chuyện này chính là Đinh Hạo, hiện giờ đã đổi tên thành Dương Hạo, còn làm quan trong Tống triều cơ đấy.

Lô Nhất Sinh nghe xong bẩm báo, hận một nỗi không thể lập tức bay tới cắt lấy đầu hắn, tế vong linh huynh trưởng. Chỉ là đội quân mã tặc dưới tay hắn lúc này đã rất khổng lồ rồi, thuộc hạ bè phái đông đảo, chỉ có hắn mới trấn trụ được, không thể dễ dàng rời đi, chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn, một mặt phát người vào Tống cảnh tìm kiếm tin tức chất nhi, một mặt khổ sở tìm kiếm sinh tồn cho cả sơn trại.

Bây giờ chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tên đốn mạt kia lại tìm tới tận cửa, Lô Nhất Sinh hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua, để cho tên khốn kia chuồn mất ngay trước mắt. Thế là hắn vội vàng triệu tập đầu lĩnh thuộc hạ lớn nhỏ tới, nói rằng, Tống quốc phái một vị sứ giả, mang theo rất nhiều của cải đi sứ Khiết Đan. Chỉ cần phi vụ này thành công, ai nấy cũng có thể dùng chậu vàng rửa tay, làm một đại phú ông rồi. Đám mã tặc liều mạng kia nghe xong mừng rỡ như điên, lập tức lên kế hoạch tấn công, đánh cướp sứ giả Tống quốc.

Bọn chúng phái người dò xét số lượng nhân mã hộ tống sứ giả, cân nhắc chênh lệch binh lực giữa song phương địch ta, cẩn thận vạch ra một kế hoạch hoàn hảo, có tới tám phần chắc thắng. Nhưng phản ứng của Dương Hạo thật sự đã vượt ngoài dự tính của bọn hắn. Sau khi Dương Hạo dẫn người xông về phía trước, gia nhập vào trong chiến cuộc hỗn loạn, vòng vây săn giết đang kín kẽ, không chút sơ hở bỗng mất đi hiệu lực. Phùng Tất Vũ dẫn người đánh giết thành một con đường máu, đang định vòng ngựa quay lại, Dương Hạo dẫn người liền phi ra, Phùng Tất Vũ quyết tâm giao chiến với bọn đạo tặc này đến cùng, song cũng chỉ giết được chút ít mã tặc.

Dương Hạo vội la lên: "Phùng đại nhân, đi mau, mã tặc có mai phục." Sau đó hắn cũng chẳng kịp nói rõ ràng, liền dẫn người chạy về phía trước, Trong cánh rừng trên sườn dốc kia quả nhiên chui ra bảy tám trăm người, vừa thấy địch nhân không bỏ chạy, trốn lên sườn núi như dự đoán, liền lập tức xông ra, bốn nhóm mã tặc hợp binh lại với nhau, cố gắng đuổi theo phía sau.

Đám mã tặc này tuy trang bị hơi kém một chút, nhưng nghề của bọn chúng chính là giết người cướp của, cướp phải nhanh, chạy phải lẹ mới có thể sống sót được. Cho nên đám mã tặc này chẳng những kỹ thuật điêu luyện mà chiến mã cũng tốt vô cùng, đều cực kỳ dai sức. Trong lúc truy đuổi, đám mã tặc vừa đuổi vừa bắn tên, còn binh lính Khiết Đan phía trước cũng không ngừng bắn trả, song phương vừa bắn vừa chạy. Chạy đượcmột hồi lâu, binh lính Khiết Đan còn đỡ chứ người ngựa dưới tay Dương Hạo đã không còn giữ được tốc độ như ban đầu nữa, càng lúc càng chậm lại.

Sứ mạng của Phùng Tất Vũ chính là hộ tống sứ giả Tống quốc an toàn về tới Thượng Kinh, nếu để cho mã tặc giết chết bọn họ ở nơi này, vậy tính mạng Phùng Tất Vũ hắn cũng kết thúc theo luôn. Tình huống vạn bất đắc dĩ, đột nhiên lại thấy dải núi phía trước uốn lượn, ngoằn ngoèo, lại nhìn quân Tống phía sau càng lúc càng chậm, Phùng Tất Vũ chỉ có thể cắn răng quát lớn: "Dương đại nhân, vứt ngựa lên núi thôi. Chúng ta dựa vào địa lợi đánh cầm chừng với đám mã tặc này. Phùng Hổ, ngươi dẫn mấy người nhanh chạy tới Tây Kinh, xin viện binh tới cứu."

Một gã thuộc hạ đang chạy bên cạnh hắn lập tức ứng tiếng, quất ngựa dẫn theo một ít kỵ binh tiếp tục phi về phía trước, gia tăng tốc độ xuyên qua khe núi xông về phía trước. Phùng Tất Vũ cùng Dương Hạo thì nhanh chóng nhảy xuống ngựa, bắt đầu chạy lên núi. Sườn núi này đều là nham thạch phong hóa, đối diện là một cánh đồng cỏ bát ngát, phía trên sườn núi là một cánh rừng tùng thấp, trải qua ngàn năm, rừng tùng này đã trở nên um tùm, rậm rạp, hoàn toàn không thể đi lọt người. Bọn họ nhanh chóng leo lên núi, dựa lưng vào sườn dốc, đứng ở trên cao, lấy cung nỏ, đá vụn làm vũ khí, bày sẵn trận địa nghênh đón quân địch.

Đám mã tặc đuổi theo đang định tấn công lên núi thì bị mũi tên, đá tảng từ trên cao giáng xuống, tử thương thảm trọng, nửa bước không tiến lên được.

Gặp tình hình này, Lô Nhất Sinh vội vàng quan sát địa hình sườn núi, vừa cho người dùng cung tiễn áp chế nhân mã trên núi, vừa cho người tiếp tục tấn công.

Phùng Tất Vũ vừa chỉ huy nhân mã ngăn cản, vừa tính toán lộ trình từ đây tới Tây Kinh, ước lượng thời gian viện binh chạy tới nơi này.

Lần công phòng này, nhân mã của Phùng Tất Vũ cùng Dương Hạo coi như chiếm được địa lợi, nhưng đám mã tặc dưới chân núi lại đông gấp mấy họ, chia ra vừa dùng cung tiễn khống chế, vừa cho người tấn công lên, khiến cho lực lượng phòng thủ phải phân tán, tình hình cũng cực kỳ nguy hiểm. Phùng Tất Vũ tính kế an toàn, vội chạy tới bên người Dương Hạo nói: "Dương đại nhân, đám mã tặc này rõ ràng đến là vì đại nhân. Bản quan có trách nhiệm bảo vệ, không dám để quý sứ bị thương. Song tình hình hiện giờ, nhất thiết không thủ được đến lúc viện quan tới đây, sợ rằng sẽ gây bất lợi cho đại nhân. Theo bản quan, quý sứ nên thay quần áo, mang theo mấy thị vệ bên người, phá rừng mở đường, tạm thời trốn vào trong rừng rậm trên kia đi."

Dương Hạo nhìn tướng sĩ Tống quốc đang khổ chiến, phòng thủ trên sườn núi, không khỏi có chút do dự. Trương Đồng Chu nghe thấy vậy cũng quay đầu lại kêu lên: "Phùng đại nhân nói đúng lắm. Đám mã tặc dưới chân núi quá đông và hung hãn. Đại nhân mau thay y phục, tạm thời lánh đi. Nơi này đã có hạ quan, cho dù phải chiến tới người cuối cùng cũng tuyệt đối không để bọn chúng lên núi."

Đúng lúc này, một đợt những tiếng ầm ầm như sấm động vang lên, Trương Đồng Chu mừng rỡ nói: "Chẳng lẽ sắp có mưa to rồi?"

Nếu như có mưa to, nước rơi như trút, đám mã tặc dưới chân núi ai nấy đều mặc ủng da áo da, bị mưa xối ướt lập tức sẽ trở nên nặng nề vô cùng, đi trên đường bằng đất phẳng còn khó khăn, chứ còn muốn leo núi thì tuyệt đối không thể, khi đó bọn họ chỉ cần nấp dưới tán cây, không phải khổ cực như lúc này.

Dương Hạo kinh ngạc nói: "Hiện giờ cây cỏ mới nảy mầm, sao lại có mưa to được?" Hắn nhìn bầu trời một chút, quả thực không hề giống như sắp có mưa to.

Phùng Tất Vũ hơi ngẩn người ra một chút rồi lập tức mừng rỡ nói: "Đây không phải là tiếng sấm, là tiếng vó ngựa, có đại đội nhân mã đang chạy tới đây. Tiếng vó ngựa từ trong sơn cốc vang ra, chẳng lẽ là cứu binh Tây Kinh tới rồi?"

Phùng Tất Vũ vũ nói xong liền quay đầu nhìn về phía sườn núi nhô ra, Dương Hạo cùng Trương Đồng Chu cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía đó.

Tiếng vó ngựa nổ vang như sấm động cũng khiến cho Lô Nhất Sinh sinh lòng phòng bị. Hắn do dự nhìn lại, không tin có viện binh tới đây nhanh như vậy. Đang lúc không biết nên xử lý thế nào thì thấy một tên kỵ binh phóng đi như bay lao tới. Kỵ binh nọ chính là Phùng Hổ mới rời đi không lâu. Lúc này trên đầu vai phía sau lưng hắn đã bị găm mấy mũi tên, song hắn vẫn cố gắng hô lớn: "Tướng quân chạy mau, tướng quân chạy mau, nhân mã Khánh Vương, nhân mã Khánh Vương tới rồi."

Chưa kịp nói xong hắn đã ngã nhào sang một bên, nhưng chân vẫn bị mắc trên bàn đạp, không rời ra được, lập tức bị chiến mã kéo lết đi trên sơn đạo toàn đá vụn, chỉ trong chốc lát đã máu thịt lẫn lộn. Đám Dương Hạo, Phùng Tất Vũ đứng trên sườn núi còn thấy không quá rõ ràng, song đám người Lô Nhất Sinh dưới chân núi lại thấy rất rõ ràng. Khi con ngựa kia kéo theo thi thể Phùng Hổ chạy vào trong đội ngũ bọn chúng, ngay cả đám mã tặc man rợ, giết người như ngóe nhìn thi thể máu thịt be bét kia cũng phải thấy buồn nôn.

"Khánh Vương? Nhân mã Khánh Vương giết tới đây rồi?" Phùng Tất Vũ kinh hãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy dưới vách núi phía trước đột nhiên tràn ra vô số người ngựa như hồng thủy, chiến mã lao như bay, ánh đao chớp lóe.

Đột nhiên thấy phía trước có một đạo nhân mã chặn đường, đội quân kia vẫn không hề ngừng lại, bọn họ tràn tới như hồng thủy sau đê vỡ, cùng lúc đó, một cơn mưa tựa như một đám mây đen kịt từ trong đội ngũ của bọn họ bay lên, nhìn uy thế, thật giống như gặp người giết người, Phật cản giết Phật, muốn mạnh mẽ đạp nát đạo nhân mã của Lô Nhất Sinh trên sơn đạo.

Một màn hí kích đột nhiên xuất hiện.

Dương Hạo cùng bọn Phùng Tất Vũ đứng trên sườn núi nhìn xuống, đám mã tặc vừa rồi còn diễu võ dương oai, ngông cuồng tự đại dưới đòn công kích bất ngờ của đội ngũ kỵ binh kia, giống như một lưỡi đao cháy hồng cắt lên tấm da trâu, nhanh chóng tan vỡ...

Nhân mã Khánh Vương tới quá nhanh, hơn nữa còn chẳng hỏi phải trái đúng sai, gặp người là giết, nhân mã Lô Nhất Sinh vội vàng bỏ ngựa chạy lên núi. Cả một đám mã tặc ở phía ngoài chen chúc với nhau ở một chỗ, nhất thời không kịp lên ngựa chạy thoát chết, lập tức bị loạt tên bắn chết hơn một nửa. Đám mã tặc còn lại thấy vậy cũng vội vàng bỏ chạy lên núi. Lúc này quân phòng thủ trên núi tự lo cho mình còn không xong, làm gì có ai dám bắn tên ngăn cản, nếu bắn tên ra không khéo lại lấy lửa đốt mình chứ chẳng chơi. Thế là hai đám nhân mã vừa rồi còn đánh nhau đến người sống ta chết trong chớp mắt lại thành cùng cảnh ngộ, ai nấy tự chiếm lấy một góc sườn núi của mình.

Đại quân dưới chân núi dừng lại không tiến tới, một người bộ dáng giống như thủ lĩnh mang theo vài người chạy tới trước đám mã tặc, hỏi bọn chúng cái gì đó, thỉnh thoảng còn nhìn về phía sườn núi chỗ bọn Dương Hạo. Không lâu sau, tên đầu lĩnh kia bỗng nhiên rút dao, chỉ thẳng về phía bọn Dương Hạo trên sườn núi, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, lập tức có vô số binh lĩnh đưa tên lên cung, hướng về phía bọn Dương Hạo mà bắn, đồng thời có rất nhiều binh lính lập tức xuống ngựa, dựa vào đám mưa tên yểm trợ mà xông lên sườn núi, bắt đầu công kích phe bọn Dương Hạo.

Nhân mã dưới chân núi đông đảo, tên bay tán loạn như mưa, quân trên sườn núi tuy chiếm được địa lợi, nhưng quân đội của Khánh Vương dưới chân núi lại người đông thế mạnh, mưa tên gào rít, trên sườn núi vẫn không ngừng có binh lính trúng tên ngã xuống. Trong những tiếng kêu thảm thiết, Phùng Tất Vũ biến sắc kêu lên: "Mau, lui vào rừng tạm tránh!"

Đám thuộc hạ Lô Nhất Sinh dưới chân núi vẫn còn nỗi khiếp sợ chưa tan hô lớn vài câu. Lô Nhất Sinh nghe xong cắn răng một cái, mặc dù hận nhân mã Khánh Vương không hỏi trái phải trắng đen đã giết vô số huynh đệ của hắn, chỉ là với tình hình trước mắt, không cúi đầu tất sẽ bị chôn cùng Dương Hạo. Hơn nữa Dương Hạo lại là kẻ thù hắn phải giết, nghĩ tới đây, hắn liền lớn tiếng hét lên, dẫn theo tàn binh tấn công nhân mã Dương Hạo.

Phùng Tất Vũ vừa giận vừa sợ, vung đao lên gạt một mũi tên bắn tới rồi hét lớn: "Nhân mã Khánh Vương từ Thượng Kinh bỏ trốn, không lo chạy trốn đi, còn cố gắng quấn lấy chúng ta làm gì đây? Ngũ kinh hương binh ta với tộc trướng quân hắn trước nay nước sông không phạm nước giếng, con mẹ nó, chó chết thật!"

Dương Hạo vung kiếm gạt tên bắn tới, trong lòng cũng hiểu rõ, chuyện Chiết Tử Du giết chết Da Luật Văn đã bị hắn nhận tội, Khánh Vương tất nhiên đã biết được, giờ lại biết người trên núi chính là mình, đám nhân mã Khánh Vương này buông ta cho mình mới là chuyện lạ.

Nguyên nhân bên trong hắn cũng không tiện nói tỉ mỉ với Phùng Tất Vũ, phản quân Khánh Vương dưới chân núi tuy nhiều, nhưng nhất thời vẫn không thể công lên núi được. Chỉ là tàn quân của Lô Nhất Sinh đã xông tới trước mặt, hắn lập tức vung kiếm xông tới.

Mấy tên mã tặc vừa nhảy tới trước mặt đã bị bọn họ phản kích mãnh liệt, dưới ánh thương của người Tống cùng đại đao của ngũ kinh hương quân Khiết Đan, nếu không bị chém thành hai đoạn thì cũng bị chọc thành cái sàng. Bất quá Lô Nhất Sinh lại mang theo rất nhiều thuộc hạ giết tới, rất nhanh cuốn lấy bọn họ, đánh giết thảm thiết. Đúng lúc này Dương Hạo suất lĩnh thân binh xông tới trước mặt, vung kiếm đằng đằng sát khí đâm về phía Lô Nhất Sinh.

"Keng!" Lô Nhất Sinh gạt trường kiếm của Dương Hạo ra, nhe răng cười nói: "Dương Hạo, bây giờ ngươi rơi vào ta, e rằng ngươi phải chôn thây trên ngọn sơn lĩnh này rồi!"

Dương Hạo quát: "Nhìn bộ dạng của ngươi, chắc cũng không phải vì tiền tài. Ta với đám mã tặc các ngươi không thù không oán, vì cớ gì lại đuổi giết không tha?"

Lô Nhất Sinh giọng căm hận nói: "Ngươi đi hỏi đại ca Lô Cửu Tử của ta đi!" vừa dứt lời liền đâm tới một nhát.

Dương Hạo tránh sang một bên, lớn tiếng mặng: "Chó chết, ngươi làm nhảm cái gì thế? Lô Cửu Tử cái rắm gì, ta hoàn toàn không biết!"

Lô Nhất Sinh đứng ỷ vào thế cương xoa lực lớn nặng, không để cho Dương Hạo tới gần người. Hắn từng xoa từng xoa hung hăng đâm tới, tựa như chỉ hận không thể đục mấy cái lỗ máy trên người Dương Hạo, lớn tiếng mà quát: "Huynh trưởng của ta chính là Nhạn Cửu. Bây giờ thì ngươi đã hiểu chưa?"

"Nhạn Cửu?"

Hình ảnh một người đã dần dần phai nhạt trong tâm trí Dương Hạo đột nhiên trở nên cực kỳ rõ ràng. Dương Hạo vừa giật mình vừa nghi hoặc: "Nhạn Cửu là Lô Cửu Tử? Các ngươi rốt cuộc là ai?"

"Là người muốn giết ngươi! Dương Hạo, hôm nay ngươi nhất định phải chết! Lên trời không đường, xuống đất không lỗi, còn ai có thể cứu được ngươi nữa đây?"

Lô Nhất Sinh không hề hồi đáp, hắn điên cuồng cười lớn, trong mắt hắn, Dương Hạo đã hoàn toàn đã biến thành một kẻ đã chết.

Người ta thường nói thời tiết thất thường, tựa như tính cách một đứa trẻ, thay đổi thất thường. Lúc này Dương Hạo cũng xem như cảm nhận được rồi.

Trên núi dưới núi đều xảy ra đại chiến. Quân Khánh Vương dưới núi đã từ bỏ tấn công lên núi, quay lại cùng một đạo nhân mã từ đồng cỏ phía sau xông tới, bắt đầu chém giết lẫn nhau trong khu vực dưới chân núi chật hẹp. Nhân mã song phương tổng số không dưới hai vạn người.

Đội quân này đột nhiên xuất hiện, mang theo cờ hiệu Nam viện đô giám Da Luật Túng Hoành, nhân số không dưới nhân mã Khánh Vương, lại cộng thêm yếu tố tấn công bất ngờ, phản quân Khánh Vương lập tức trở tay không kịp, dần dần rơi xuống thế hạ phong.

Thì ra Khánh Vương dương đông kích tây, một mạch chạy trốn về phía tây, lúc này đã chiếm lĩnh Tây Kinh, đoạt lấy lương thực bắt đầu nghỉ ngơi chỉnh đốn binh lính. Nam viện tể tướng hay tin liền phái Nam viện Đại vương Da Luật Tà Thâu đích thân lãnh binh thảo phạt, cùng với quân của Da Luật Hưu từ phương Bắc đuổi tới, hai mặt giáp công Tây Kinh. Khánh Vương không dám đánh lâu, lập tức chia bình làm mấy đường, tiếp tục bỏ chạy về phía bắc. Một lộ nhân mã này chính là một trong mấy lộ đại quân đang bỏ chạy về phương Bắc, đại tướng cầm bính là thân tộc của hắn. Tên đại tướng kia vừa nghe trên sườn núi này chính là Dương Hạo Tống quốc đã giết chết Da Luật Văn, tự nhiên không chịu buông tha. Mắt lại thấy trên sườn núi không có bao nhiêu nhân mã liền muốn bắt giết đối phương rồi đem về tranh công với Khánh Vương. Không ngờ nhân mã Nam viện lại phản ứng như vậy, chỉ có một đạo nhân mã đã đánh tới, muốn tiêu diệt hoàn toàn bọn hắn.

Song phương huyết chiến một trận dưới chân núi, vô số tính mạng trong khoảnh khắc đã ngã xuống mặt đất, bị những chiếc vó ngựa to bằng cái bát đạp thành đống máu thịt nhầy nhụa. Lúc này đá vụn trên đường đã nhuộm đỏ máu tươi, vô số máu thịt bị đạp nát nhanh chóng lấp đầy khe hở giữa những viên đá. Bọn họ đều là quân đội thiện chiến, binh lính phối hợp với nhau rất thành thục, chém giết lại càng tàn nhẫn, người thường tuyệt đối không thể sánh được.

Da Luật Túng Hoành tự mình dẫn một lộ quân, tính toán định cắt đôi phản quân Khánh Vương rồi tiêu diệt từng phần. Hắn chọn một chỗ giữa đội hình quân địch làm chỗ đột phá, dẫn quân liều chết xung phong, giống như hắt nước nóng vào trong tuyết, biến quân địch thành từng mảnh từng mảnh huyết nhục dát mặt đường dưới chân. Thủ lĩnh phản quân Khánh Vương mắt thấy nếu tiếp tục chiến nữa thì toàn quân tất bị diệt sạch. Chỉ một đội quân đội Nam viện hắn đã địch không lại, có trời mới biết có đạo nhân mã thứ hai nào nữa đang đuổi tới đây nữa hay không?

Hắn không cam lòng quay lại nhìn về phía sườn núi rồi cắn răng gằn ra một chữ: "Lui!" Nói xong hắn liền xuất lĩnh tàn quân hường về phía tây mà liều mạng phá vòng vây bỏ chạy. Da Luật Túng Hoành không hề đuổi theo, dưới sự chia cắt của hắn, phản quân Khánh Vương trốn thoát được còn không đến một nửa, nếu hắn dẫn binh đuổi theo, đám phản quân còn lại nhất định cũng phá vây chạy thoát. Nhóm phản quân kia vừa đi, nhân mã của hắn liền nhanh chóng nhảy vào chiến cuộc tiêu diệt đám tàn quân phản quân còn lại. Mắt thấy đại thế đã mất, sau khi tiếp tục trả giá bằng gần một ngàn sinh mệnh, nhóm phản quân này cuối cùng cũng buông vũ khí đầu hàng.

Sau khi cho tướng lãnh thuộc hạ dọn dẹp chiến trường, Da Luật Túng Hoành ghìm cương đứng lại nhìn lên sườn núi. Phùng Tất Vũ hoan thiên hỉ địa vội vàng phái người xuống núi liên lạc với hắn. Chỉ trong chốc lát đã thấy Da Luật Túng Hoành vung tay lên, rất nhiều binh sĩ liền nhanh chóng tấn công lên núi.

Lô Nhất Sinh đang từ trên thiên đường một bước rơi xuống địa ngục. Hắn như thế nào cũng thể ngờ tới, từ sống tới chết lại gần nhau đến vậy, cuộc đời đúng là biến hóa khôn lường. Lúc này thuộc hạ bên người hắn đã chẳng còn được bao nhiêu, nhìn thấy uy thế đại quân dưới chân núi, rất nhiều mã tặc đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu. Mà lúc trước rất nhiều huynh đệ đã chết dưới tay phản quân Khánh Vương, vậy mà hắn lại nghe lời uy hiếp của phản quân Khánh Vương, nghe lệnh của bọn chúng, làm cho rất nhiều mã tặc sinh lòng oán hận, người cố gắng chống cự đến cùng đã ít này lại càng ít. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Mắt thấy đại thế đã mất, Lô Nhất Sinh hồn bay lạc phách, gần như chẳngcòn sức lực cầm nổi thanh cương xoa nặng nề trong tay nữa.

Dương Hạo tra kiếm vào vỏ. Mỉm cười nhìn hắn rồi nói: "Bây giờ, túc hạ đã nói cho ta biết thân phận của ngươi được chưa?"

Khiết Đan Thượng Kinh, hoàng cung.

Tiêu Xước mở tấu chương của thủ quân Nhạn Môn Quan đọc thật kỹ một lượt, nhẹ nhàng thở dài: "Tống quốc phái sứ giả tới đây, bọn họ đã bình định Nam Đường, thống nhất Trung Nguyên, lần này định đến Khiết Đan chúng ta diễu võ dương oai đâu mà."

La Đông Nhi nhẹ nhàng bước tới, dâng cho Tiêu Xước một tách trà, tò mò hỏi thăm: "Tống quốc phái sứ giả đến đây? Vì chuyện gì vậy?"

Tiêu Xước cười ảm đạm: "Nói là vì dân chúng Nhạn Môn Quan bị người Khiết Đan chúng ta đánh cướp lương thảo. Hừ, bao nhiêu năm qua, chuyện mấy bộ tộc ở biên cương đánh cướp lương thảo còn ít sao? Vậy mà không hề thấy bọn họ sai sứ vấn tội. Hiện giờ bọn họ thống nhất Trung Nguyên, khí thế đang thịnh, lại đúng lúc Khiết Đan chúng ta nội loạn, một chuyện nhỏ như vậy cũng bị bọn họ lôi ra lấy cớ."

Nàng đứng dậy, chậm rãi đi lại rồi nói: "Haiz, nếu giờ Khiết Đan chúng ta trên dưới một lòng thì người Tống làm sao uy hiếp? Chỉ là tình hình hiện giờ không ổn a. Từ khi bản triều khai quốc tới nay, nhược chủ đương quốc (vua trẻ, bệnh tật gánh việc nước" luôn luôn nguy hiểm, chuyện mưu nghịch nhiều lần xảy ra. Hiện giờ sức khỏe hoàng đế càng ngày càng sa sút, Khánh Vương lại công khai mưu phản, trong hoàng tộc có khối kẻ cũng đang thèm rỏ dãi ngôi vị hoàng đế. Thái Tông, Lý Hồ cũng đang nhìn chằm chằm về nơi này. Mà Da Luật Tâm Minh…

Nói đến đây, nàng hơi dừng lại một chút, cũng không nói đến chuyện Da Luật Tâm Minh hối lộ, chạy chọt tộc nhân Tiêu Thị, du thuyết nàng nhận con trai hắn làm hoàng tử, chỉ thở dài: "Người Tống tới đây nhất định là có mưu đồ mà đến, không thể chỉ vì một chuyện đánh cướp lương thảo cỏn con như vậy, chỉ hoa hỏi quả bất quá chỉ là một thủ đoạn mà thôi. Haiz, trong triều bất ổn, lòng người khó định, hoàng đế Nam triều cũng nhân cháy nhà mà tới hôi của. Uổng cho Triệu Khuông Dận hắn tự phụ một đời anh hùng, đi khi dễ một nữ tử yếu nhược như ta thì tính là cái bổn sự gì?"

Đông Nhi nhu thuận nói: "Nương nương tuy là nữ tử, nhưng anh dũng không nhường tu muội, so với Triệu hoàng đế cũng không thua kém chút nào."

Khuôn mặt Tiêu Xước khẽ dãn ra, nở một nụ cười, trừng mắt nhìn La Đông Nhi một cái mà rằng: "Vậy mà ngươi cũng nói ra được." Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Hồng Lư tự khanh triều bị ta giết trong Ngũ Phượng lầu, hiện giờ vẫn chưa tuyển ra được chủ sự Hồng Lư mới. Hơn nữa bệnh thể hoàng đế khó hết, tất nhiên phải cử người khác ra mặt. Ô, Tống quốc phái Hồng Lư tự khanh – Dương Hạo, ngươi lại là lục cung thượng quan, hơn nữa cũng là người Hán, tinh thông Hán học. Chức vị cũng không chênh lệch bao nhiêu, vậy để ngươi tiếp đãi hắn đi."

Tiêu Xước nói xong, bỗng phát hiện không thấy La Đông Nhi trả lời, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai mắt La Đông Nhi mở lớn, nhìn chằm chằm vào mình. Tiêu Xước ngạc nhiên hỏi: "Làm sao vậy? Có gì đã có ta sau lưng, hơn nữa lần này bất quá chỉ là tiếp đãi một sứ giả Tống quốc mà thôi, ngươi sợ cái gì?"

"Không, không phải." Đông Nhi cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, khó khăn nói ra: "Nương nương, Tống quốc phái ai làm sứ giả cơ?"

"Hồng Lư tự khanh – Dương Hạo. Người này giết Da Luật Văn, khiến cho Khánh Vương phải chịu đả kích lớn. Ha ha, cái này cũng coi như đã giúp chúng ta một việc lớn. Tiếp đón hắn cũng nên long trọng một chút. Này, Đông Nhi, ngươi làm sao vậy?"

Trái tim La Đông Nhi lúc này đập thình thịch tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hô hấp cũng có chút không liền lạc. Nàng vội vàng nói: "À, Đông Nhi nhớ ra rồi, Dương Hạo này chính là tên quan Tống quốc đã viết lá thư vô lại hí lộng nương nương mà. Nếu là Đông Nhi, lần này gặp hắn thì nhất định sẽ không tha cho hắn. Cũng chỉ có nương nương người mới có thể khoan hồng độ lượng như vậy, bỏ qua hiềm khích lúc trước. Đúng là trong bụng tể tướng chứa được thuyền a!"( chỉ người bụng dạ rộng rãi, khoan hồng độ lượng.)

Tiêu Xước dù sao vẫn là một thiếu nữ, nghe như vậy không khỏi đắc ý nói: "Ha ha, ta há có thể so sánh được với tể tướng? Trong bụng tể tướng chứa được thuyền, chứ bụng ta làm sao mà chứa được?"

Ngẫm lại lời này có chút kì cục, nàng không khỏi phì cười, hoa dung khẽ trừng mắt nhìn Đông Nhi một cái: "Đi đi, chuẩn bị cho tốt một chút, chúng ta không thể để thua uy phong trước mặt người Tống, nhưng lúc này cũng không thể để họ tức giận, gây ra chuyện binh đao vô ích. Còn chuyện xử lý chi tiết thế nào, ngươi cứ tự mình suy nghĩ thật kỹ đi."

"Vâng." Đông Nhi khẽ khom người thi lễ rồi rời khỏi cung điện. Nàng đứng dưới bậc thềm thở hổn hển ra mấy hơi thật lớn, lúc này mới áp chế được trái tim đang đập thịnh thịch như trống, rồi cất bước đi tiếp.

Nàng càng đi càng nhanh, đến khi vừa bước ra khỏi nội cung một bước liền nhấc cả váy lên, vội vàng chạy đi như một con chim én vui vẻ.

"Tứ ca, tứ ca!" tiến vào trong viện, Đông Nhi liền hưng phấn kêu lên.

La Khắc Địch cùng Loan Đao, Tiểu Lục, Tiểu Ngưu hiện giờ đã là tướng quân, có phủ đệ của riêng mình. Đông Nhi cũng không về phủ đệ của mình, mà lập tức chạy tới phủ của La Khắc Địch. La Khắc Địch nghe tiếng đi ra, vừa thấy La Đông Nhi trước ngực phập phồng, hô hấp dồn dập, hai má ửng hồng, đôi mắt đen huyền lúc này tựa như đang tỏa sáng. Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ thấy nàng lộ ra thần sắc kích động như vậy, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Đông Nhi, có chuyện gì vậy?"

Đông Nhi tựa như một con cá nhỏ hít thở không thông, há cái miệng nhỏ nhắn cố gắng thở dốc, sau một lúc mới đè ép được tâm tình đang kích động xuống, nói: "Hạo ca ca tới rồi, Hạo ca ca làm sứ Tống, đi sứ Khiết Đan rồi."

Nói xong lời này, nước mắt nàng đã không kìm được mà như những hạt trân châu thi nhau rơi xuống: "Tứ ca, Hạo ca ca… tới rồi!"

Nói xong nàng liền nhào vào trong lòng La Khắc Địch, nước mắt vui mừng lại càng không ngăn được mà tuôn rơi.

La Khắc Địch mang theo tùy tùng, tuần tra kinh thành như thường ngày. Mặc dù lúc này thân hắn đang bước trên đường trong Thượng Kinh, nhưng hắn lại chẳng hề quan sát xung quanh, mà cúi đầu suy nghĩ, trong lòng tràn đầy tâm sự nặng nề.

"Đến Thượng Kinh rồi, Dương Hạo sẽ lập tức đi gặp hoàng hậu nương nương, hắn lại không biết Đông Nhi còn sống, một khi nhìn thấy, khó tránh khỏi lộ ra dấu vết, có trời mới biết Tiêu hoàng hậu có phát giác ra điều gì hay không. Nhưng phải làm thế nào mới có thể thông báo trước cho hắn? Haiz, khó, thật sự là khó. Ta vừa ra ngoài đã tiền hô hậu ủng, Dương Hạo lại càng không cần phải nói. Hiện giờ mặc dù làm tướng quân, nhưng người có thể tin dùng đến một mống cũng chẳng có."

La Khắc Địch nhíu chặt hai hàng lông mày, đang cố gắng suy nghĩ thì bên đường đột nhiên có một thiếu nữ vội vàng chạy về phía hắn. Từ sau biến cố Ngũ Phượng lâu, mọi quan lại trọng yếu của triều đình đi lại trong Thượng Kinh đều phải mang theo rất nhiều binh sĩ bảo vệ an toàn. Mặc dù người kia chỉ là một nữ tử nhưng cũng không thể có cơ hội tới gần hắn. Nếu không phải nhìn thấy nữ tử kia dung mạo xinh đẹp hiếm thấy thì với sự liều lĩnh của nàng, đám binh sĩ này đã sớm một thương giết chết nàng rồi.

"Đứng lại, làm cái gì vậy, không được tới gần!"

Đinh Ngọc Lạc vội vàng dừng bước chân. Nàng đến Thượng Kinh nhiều ngày nay, mà vẫn không có cơ hội gặp được La Đông Nhi. Mỗi khi La Đông Nhi xuất cung thì đều là đi cùng với hoàng hậu, thị vệ đông như mây, đừng nói tới gần, cho dù muốn đứng từ xa nhìn thấy bóng dáng của nàng cũng cực kỳ khó khăn. Điều này khiến cho Đinh Ngọc Lạc vội đến độ ăn ngủ không yên. Mấy ngày nay nàng đã nghe được một tin tức, trong triều gần đây có ba viên tướng quân cung vệ quân mới được thăng chức, hơn nữa ba người này trước kia đều là môn hạ gia nô của La thượng quan. La thượng quan tuy chỉ là lục cung thượng quan nhưng trong triều lại có sức ảnh hưởng rất lớn. Ai cũng nói nàng là đệ nhất tâm phúc bên người hoàng hậu nương nương, không thể động vào.

Đinh Ngọc Lạc nghĩ rằng, mình muốn đến trực tiếp gặp mặt La Đông Nhi tuyệt đối là không thể, lại nghe được vị tướng quân người Hán đang tuần hành này xuất thân là môn hạ của La Đông Nhi, mới cắn răng quyết định đập nồi dìm thuyền, tới cầu xin hắn dẫn kiến. Hôm nay nàng chuyển qua mặc nữ trang chính là để tới gặp hắn. Bị quân sĩ ngăn cản, nàng lập tức kêu lớn: "Tướng quân dừng bước, tướng quân xin hãy dừng bước, dân nữ có chuyện muốn nói."

La Khắc Địch đang tâm sự ngập lòng thì chợt nghe thấy một âm thanh êm tai truyền đến. Vừa ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái đã nhìn thấy diện mạo của Đinh Ngọc Lạc. Hai mắt hắn lập tức sáng ngời: "Một nữ tử thật thanh lệ động lòng người. Không tưởng được trong Thượng Kinh lại có một nữ nhi như vậy."

La Khắc Địch vội vàng ghìm cương, giơ tay ra hiệu nói: "Cho nàng đến đây."

Binh sĩ của hắn lập tức tuân lệnh, tránh sang nhưng vẫn cẩn thận đề phòng, áp đao vào lưng nữ tử. La Khắc Địch quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, thần sắc càng lộ ra vẻ nhu hòa. Hắn bám yên nhảy xuống ngựa, hiền hòa hỏi han: "Cô nương gọi bản tướng quân, có chuyện gì sao?"

"Ta muốn xin tướng quân đại nhân dẫn ta đi gặp La thượng quan."

"Ồ?" Ánh mắt La Khắc Địch lập tức trở nên ngưng trọng, cảnh giác nói: "La thượng quan? Cô nương là ai, vì sao lại muốn gặp La thượng quan?"

"Ta…" Đinh Ngọc Lạc cố lấy hết dũng khí, ưỡn bộ ngực sữa lên nói: "Ta là muội muội của nàng."

La Khắc Địch ngẩn ngơ, kinh ngạc nói: "Cô nói gì? Cô là muội muội của La thượng quan?"

"Đúng." Vừa thấy ánh mắt hoài nghi của hắn, Đinh Ngọc Lạc cũng không còn đường lùi nữa rồi, chỉ có thể kiên trì: "Ta từ Trung Nguyên, ngàn vạn dăm xa xôi tới đây tìm tỷ tỷ nương tựa, song cung cấm sâm nghiêm, không thể gặp được tỷ tỷ, đành phải xin tướng quân đại nhân giúp đỡ."

Ánh mắt La Khắc Địch thoáng lóe lên, hỏi lại: "Cô thật sự là muội muội La thượng quan?"

"Không sai, nếu tướng quân không tin thì hãy dẫn ta tới gặp nàng, chỉ cần La thượng quan nhìn thấy ta là nàng sẽ xác nhận ta là muội muội của nàng."

La Khắc Địch nhìn nàng một hồi lâu mà không nói.

Đinh Ngọc Lạc vội la lên: "Tướng quân, ngươi còn không tin sao? Một nữ tử yếu ớt như ta, tay không tấc sắt, lại ở dưới giám thị của tướng quân, làm sao có thể gây bất lợi cho La thượng quan được chứ? Nếu tướng quân không tin thì hãy trói ta lại, chỉ cần thấy tỷ tỷ là nàng tự khắc nhận."

La Khắc Địch nở một nụ cười đầy thâm ý, nói: "Bản tướng quân không phải là không tin ngươi, chỉ là, bản tướng quân đang suy nghĩ, trừ ngươi ra, rốt cuộc là còn có mấy người muội muội tốt nữa đây?"

Đinh Ngọc Lạc nghe xong, mặt ngọc khẽ đỏ lên, sẵng giọng nói: "Ai là muội tử của ngươi? Ta thật sự là muội muội của La thượng quan, nếu ngươi đắc tội với ta, tỷ tỷ ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"

La Khắc Địch thở dài: "Được rồi, ta dẫn ngươi đi gặp nàng là được chứ gì, muội muội!"