Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 377: Nghi ngờ lớp lớp




Diệp đại thiếu nghe thấy câu hỏi chế giễu của Dương Hạo, tức giận nói: "Ai mà mắt kém như vậy, ngay cả trống mái cũng không phân biệt được?"

Dương Hạo tắt cười, nói: "Là ngươi nói vậy thì ta mới hỏi vậy, ta còn cho rằng tên cường nhân nào đó dục hỏa công tâm, cũng đành làm tạm."

Diệp đại thiếu tức dận trợn mắt lên lườm hắn, đưa tay ra múa loạn, hậm hực nói: "Nói ra thì đúng là xui thật, ta vốn là tới Biện Lương gặp ngài..."

Dương Hạo chen vào, nói: "Ngươi không biết ta theo quan gia tây tuần à?"

Diệp đại thiếu nói: "Quan gia tây tuần thì ta biết, ta còn biết Tấn vương, ba tể tướng, xu mật sứ, tam ti cũng đều đi theo, nhưng không nghe thấy tên của ngài."

Dương Hạo nói: "So với bọn họ, chức quan của ta quả thực là nhỏ hơn một chút. Được rồi, ngươi nói đi, tới Biện Lương tìm ta, sao lại thành bộ dạng như thế này?"

Diệp đại thiếu nghe thấy vậy liền cười khổ, nói: "Vốn là đang êm đẹp, tới Khai Phong ta liền đi tìm ngài, đang đi trên đường thì thì nhìn thấy quan binh đầy đường, không nói câu nào lao ngay về phía ta, ta còn cho rằng là bị lộ thân phận rồi, bị ty cấp hoàng thành theo dõi, dọa cho ta phải nhảy xuống xe co giò chay trốn. Đại nhân ngài cũng hiểu mà, cái mà ta dùng là xe nhà, nếu như bọn họ tìm thấy ta, chứng thực được thân phận của ta, vậy thì Diệp gia của ta sẽ tan tành mất."

Dương Hạo khẩn trương hỏi: "Bọn họ sao lại theo dõi ngươi, không bị bọn họ xác nhận được thân phận thực của ngươi chứ?"

Diệp đai thiếu vỗ đùi, nói: "Cực kỳ không may, khi ta chạy rồi mới hiểu ra người bọn họ muốn bắt không phải là ta, mà là tất cả những người ăn mặc kiểu thư sinh như ta. Lén lút nghe ngóng mới hiểu rằng có một vị đại nhân vừa bị đâm, hung thủ chính là một người ăn mặc kiểu thư sinh giống ta, những quan binh đó nhất thời không phân biệt được, chỉ đành bắt tất cả, để người đã từng thấy hung thủ tiến hành xác nhận, cả đông kinh thành đều đại loạn, các học sinh phu tử của thái học viện đều chạy tới chỗ Ngụy vương kháng nghị.

Dương Hạo hiếu kỳ hỏi: "Là vị đại tướng quân nào bị đâm?"

Diệp đại thiếu nói: "Chính là Tào Hàn Tào đại tướng quân vừa lập đại công trong trận chiến diệt Đường. Tào đại tướng quân áp tải năm trăm bức tượng La Hán sắt, vừa tới bến tàu Biện Lương thì có một vị sĩ tử giơ cao một bức tranh cuộn, nói là chúc mừng Tào đại tướng quân khai cương thác thổ, chiến công hiển hách, vẽ một bức Hoàng sa bách chiến hoàng kim giáp tặng cho Tào đại tướng quân, vì hắn lập được đại công.

Tào đại tướng quân rất là vui mừng, còn bảo thư sinh đó bước lên tặng tranh, tên thư sinh đó dưới ánh mắt của mọi người, vào lúc đưa tranh tới trước mặt Tào tướng quân liền rút một thanh đoản nhận từ trong quận tranh ra, đâm thẳng vào cổ trái của Tào tướng quân, rồi lập tức giống như một con chim to, xuyên tường vượt vách, chạy mất tăm. Đáng tiếc bên cạnh Tào đại tướng quân tùy tùng như mây, lại có một thân võ công cao, vậy mà vẫn phải chết một cách oan uổng..."

Dương Hạo giật mình nói: "Tào Hàn bị người ta ám sát ư?"

Diệp đại thiếu nói: "Đúng vậy, người khắp phố đều đồn đại, có người nói, vị thư sinh có một thân khinh công cao tuyệt đó ngày đi ngàn dặm, chính là kiếm hiệp của nhà Đường, dùng kế hành thích là thủ đoạn Kinh Kha hành thích Tần vương, nói chung là đồn đại rào rào. Người đó cũng chạy rồi, nhưng những người ăn mặc kiểu thư sinh như bọn ta thì xui xẻo. Người khác không sợ bị bắt, ta thì trong lòng có quỷ, trốn đông trốn tây, nhân đêm tối chạy vào phủ của ngài. Lúc này mới biết ngài đã theo hoàng thượng tới Lạc Dương rồi. Thế là ta liền vội vàng chạy tới đây, trên đường, họa ảnh đồ hình, tới chỗ nào cũng thấy đang truy nã thư sinh đó, ta mà mặc như thư sinh một bước cũng khó đi, thế là liền cơ linh, đổi sang nữ trang..."

"Được rồi, được rồi. Ta biết ngươi khổ sở rồi. Ha ha, có điều nói đi cũng phải nói lại, đi chuyến này, ngươi đừng chỉ dựa vào hộ vệ, bản thân ít nhiều gì cũng nên luyện chút công phu, sau này rảnh rỗi thì tìm một vị sư phụ học công phu đi..."

Dương Hạo vừa an ủi hắn vừa trầm ngâm nói: "Tào Hàn chết rồi ư? Ta biết hắn sát nghiệp quá trọng, ông trời không báo thì cũng ắt sẽ có người tới báo thù. Trận chiến Giang Châu đồ sát sáu vạn sinh linh cả thành, đây nhất định là nhân vật trên giang hồ khó chịu với thủ đoạn của hắn, cho nên mới thế thiên hành đạo."

Diệp đại thiếu nói: "Hắn chết thì mặc cha hắn, liên quan chó gì đến chúng ta. Đại nhân bảo tiểu nhân tới đây là có chuyện gì muốn phân phó?"

Dương Hạo hồi phục lại tinh thần, nói: "Ừ, phía Lô châu tình hình thế nào rồi, ngươi kể tường tận lại cho ta nghe đi. Còn nữa, thần ưng mà ngươi huấn luyện, có gắng nhanh chóng nghĩ biện pháp đưa cho ta một con. Bắt đầu từ bây giờ, để người ở lại bên cạnh ta, có tin tức gì thì kịp thời thông báo. Còn nữa, ngươi phải nhanh chóng truyền tin tức về, bảo nghĩa phụ phái một nhánh nhân mã tới Nhạn Môn quan chờ Mục Vũ phân phó. Đúng rồi, thân thể của nghĩa phụ hiện giờ sao rồi?"

"Ài, thân thể của Mộc lão gia tử... yếu lắm rồi. Đinh đại gia mời danh y tới chuẩn trị cho ông ta nhưng cũng không thể giúp ông ta đỡ bệnh. Không ai để cho ông ta uống rượu, bọn Mộc Ân đều quỳ xuống van cầu, nhưng ông ta có chịu nghe ai đâu..."

Bánh xe lộc cộc, dần dần biến mất trên đầu đường Lạc Dương...

....

Trong hành cung Lạc Dương, Triệu Khuông Dận đi đi lại lại trong ngự hoa viên. Lúc này đông tuyết đã tan hết, mầm xuân hé nở, cột băng dưới mái nhà không ngừng tan chảy thành nước, không khí đầu xuân khiến lòng người thêm ấm áp.

Triệu Khuông Dận mặc tiện bào màu vàng, trán buộc khăn cùng màu, dưới chân là giày vải, miệng rộng mày rậm, long hành hổ bộ, chậm rãi bước trong ngự hoa viên, giống như một võ phu cáo lão về quê.

Ông ta quả thực là bệnh rồi, có điều chỉ là bệnh nhẹ, với thể phách cường kiện của ông ta, căn bản không phải là vấn đề, mấy ngày liền không thượng triều, một mặt cũng là tâm tính không tốt, hai là đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

Ông ta dùng kế điệu hổ ly sơn, lung lạc thủ quân Lạc Dương, chỉ là thủ đoạn phòng hoạn theo thói quen, trên thực tế ông ta cũng không tin rằng nhị đệ sẽ gây bất lợi cho ông ta, dám gây bất lợi cho ông ta. Từ ngay lúc đầu, ông ta đã muốn dùng thủ đoạn nhu hòa để giải quyết bất đồng giữa huynh đệ. Nhưng không ngờ nhị đệ lại không hề bị trận thế mà ông ta bày ra dọa ngã, hơn nữa tất cả trọng thần văn võ toàn triều cơ hồ đều phản đối rời đô, ông ta cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ, rời đô chiêu này hiện giờ mà nói là rút củi dưới đáy nồi, từ dài lâu mà nói thì lợi ở đại kế thiên thu, nên chỉ đành tạm thời gác lại.

Cái mà ông ta còn là thời gian, thủ đoạn, có gì mà phải gấp?

Từ sau loạn An sử hơn trăm năm trước, Trung Nguyên dần dần bắt đầu tiêu vong, dị tộc xâm nhập, chư hầu cát cứ, không ngừng thay triều đổi đại, không ngừng chém giết cướp đoạt. Nhưng ông ta, con của một võ quan Lạc Dương giáp mã doanh, hoành không xuất thế, chỉ dùng hơn chục năm ngắn ngủi, thống nhất lại Trung Nguyên đại địa, xây dựng một bá nghiệp chính quyền cường đại ổn định, đại sự như vậy mà ông ta còn làm được thì còn có gì mà ông ta không làm được?

Ông ta không gấp, nhị đệ thì vẫn cứ không chịu bỏ qua, ông ta có thể dùng mười năm, hai mươi năm thời gian, dần dần mài bớt đi tráng khí của nhị đệ. Nhị đệ không có gan phản ông ta, cũng không thể phản được ông ta, nhị đệ chỉ muốn sáng tạo ra một danh vọng không ai sánh bằng ở trong triều, ép buộc ông ta suy nghĩ nếu một khi lựa chọn hoàng tử để kế thừa đại thống, vậy thì sau khi ông ta băng hà, đại Tống ắt sẽ xuất hiện cục diện nguy hiểm chủ yếu thần mạnh, ép ông ta không thể không đưa cả huynh đệ vào trong mục tiêu lựa chọn lập trữ.

Không sao cả, không phải chính là chủ yếu thần mạnh ư? Chiêu này của nhị đệ sao có thể làm khó được ta?

Triệu Khuông Dận ung dung mỉm cười, dừng bước lại, ánh mắt nhìn về bầu trời ở phía Tây Bắc.

Nơi đó còn có một vương quốc, một vương quốc đang lảo đảo sắp đổ.

Trung Nguyên đã nằm trong tay, tiếp theo, ông ta muốn tiêu diệt Bắc Hán quốc, đoạt lại U Vân mười sáu châu, vào lúc ông ta còn sống, khiến cửu châu lại một lần nữa được thống nhất. Nhưng thiện hạ mới ổn định, Tống quốc hiện cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, tích súc lực lượng rồi mới có thể bắc phạt. Ông ta ý thức rõ ràng được rằng, người Khiết Đan không phải là dễ đối phó như vậy, nó cường đại hơn Thục, Hán, Kinh, Hồ rất nhiều, hơn nữa còn cường đại hơn những nước đó cộng lại, thậm chí còn cường đại hơn Tống quốc hiện tại. Bắc phạt chi chiến không thể một lần là xong, nhất định phải tính toán cho kỹ. Nếu không một khi thất bại, rất có thể sẽ từ đó mà làm tổn thương sĩ khí của Tống quốc, lần sau muốn bắc phạt sẽ khó khăn hơn nhiều.

Do đó, Bắc Hán quốc đang núp dưới bóng Khiết Đan, trước khi quyết định chính diện khai chiến với Khiết Đan thì sẽ không động đến nó. Nhưng hiện tại cơ hội đã tới rồi, Khiết Đan chủ yếu đăng cơ, dẫn tới những kẻ có dã tâm nhao nhao chiếm quyền. Khánh vương sau khi ám đấu cuối cùng cũng xé rách da mặt làm phản loạn, dẫn tới Khiết Đan chư tộc quyết chiến. Hiện giờ Nam Viện đại vương Da Luật Tà Thương dẫn binh đi qua nguyên quán của bọn họ, Khánh vương tuy từ thượng kinh hoảng sợ lui binh, nhưng thực lực của hắn lại bị tổn thất rất lớn. Nếu như vậy, một khi muốn binh chinh Bắc Hán quốc, Khiết Đan sẽ bị Khánh vương kéo ra sau, rất khó giúp đỡ. Không có người Khiết Đan chống lưng, Bắc Hán há có thể kham nổi một kích, sao không nhân cơ hội này mà chiếm lấy nó?

Triệu Khuông Dận mỉm cười: "Lần này sau khi hồi kinh, sẽ bảo Đức Chiêu tự mình suất binh bắc phạt, tướng lĩnh thiện chiến trong triều có thể trợ giúp cho hắn. Những tướng lĩnh lần này nam chinh không giành được chiến công tất sẽ nhao nhao hưởng ứng, lại sai Triệu Phổ làm tham tán, theo quân phụ chiến, đợi hoàng nhi thành công trở về, thì chính là vương gia chi tôn, có công diệt quốc. Quang Nghĩa là Tấn vương, cũng có công diệt quốc, hai người coi như là ngang nhau.

Lúc đó lại lập thêm chiến công. Triệu Phổ sau khi nhận được lần giáo huấn này, chắc sẽ thu liễm một chút, có hắn chế ngự nhị đệ, sau này ta sẽ giao thêm nhiều quốc sự cho Đức Chiêu đi làm, có ta một tay nâng đỡ, sau năm ba năm, sau năm lần bảy lượt, uy vọng quyền thế của Đức Chiêu chẳng lẽ lại không hơn Quang Nghĩa ư?

Quang Nghĩa, ngươi cho dù là một gốc đại thụ che trời, hiện giờ cũng đã mọc tới tận cùng rồi. Còn Đức Chiêu vẫn chỉ là một khúc mầm mới nhú, đợi khi bọn họ song song nhau, tới lúc đó, ngươi tự nhiên sẽ hiểu phải rút tay, cho dù không chịu rút tay, lúc đó ngươi cũng không còn sức xoay chuyển trời đất nữa rồi....

Triệu Quang Nghĩa cưỡi trên lưng ngựa, hứng thú nói: "Lúc đi thì hứng thú, lúc về thì thất vọng. Ài, nhớ lúc nhỏ cùng đại ca tới Lạc hà du ngoạn, phong quang vô hạn, đẹp không sao tả xiết. Hiện giờ nhìn lại, sao cảm thấy chẳng hứng thú chut nào."

Mộ Dung Cầu Túy mỉm cười, nói: "Thiên tuế, hiện giờ tuyết vừa mới tan, còn chưa tới lúc xuân ấm hoa nở mà. Lạc hà tất nhiên không có cảnh đẹp gì để xem."

Triệu Quang Nghĩa lắc đầu, than: "Lúc đó cũng là thời tiết vừa mới ấm..."

Mộ Dung Cầu Túy cười nói: "Tình thú thời thiếu niên không giống như sau lúc thành niên. Ha ha, lúc đó thiên tuế tới bờ Lạc hạ, là muốn tới phá băng câu một con cá béo, chính là chuyện vui lớn nhất. Hiện giờ thì khác rồi, nếu là tới Lạc hà này, có thể có Lạc thần tới đón, đó mới là cái vui vô thượng?"

Triệu Quang Nghĩa ngẩng mặt lên cười to: "Không sai, không sai, nhạc thú lúc thiếu niên tất nhiên là khác biệt rất lớn với sau khi thành niên. Ồ... Lạc thần, bản vương từ lúc nhỏ đã nghe nói rồi, Lạc thần Bí phi vốn là nữ nhi của Phụ Hy, nàng ta định cư ở bên bờ Lạc hà, bị hà bá Hoàng Hà đánh thắng, bắt vào trong thủ cung, muốn bức nàng ta phải làm vợ. Lúc này thê tử trộm linh dược chạy về thiên cung, Hậu Tị một mình ở lại nhân gian nghe nói tới chuyện này liền tới đánh hà bá, cướp nàng ta về nhân gian, hai người lâu ngày sinh tình, kết thành phu thê. Thiên Đế liền phong Hậu Tị làm Tống Bố thần, Bí phi là Lạc thần."

Mộ Dung Cầu Túy nói: "Đúng vậy, về sau Tào Tử Kiến thầm yêu đại tẩu Chân thị, còn từng lấy lý do ở bờ Lạc thủy gặp Lạc thần thái phi, viết xuống một thiên "Lạc thần phú", để ký thác tấm tình mê luyến đối với Chân thị. Kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long, vinh diệu thu cúc, họa mậu xuân tùng. Tông man hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. Viễn nhi vọng khởi...., viễn nhi vọng khởi...," Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Triệu Quang Nghĩa cười cười nói tiếp: "Sao, Mộ Dung tiên sinh không nhớ câu tiếp à? Viễn nhi vọng chi, kiều nhược thái dương thăng triều hà. Bách nhi sát chi, chước nhược phù dung xuất lục ba. Cảm tiêm đắc trung, tu đoản hợp lộ. Kiên nhược tước thành, yêu như ước tố. Duyên cảnh tú hạng hạng, hạo chất trình lộ, phương trạch vô gia, duyên hoa phất ngự. Vân kế..."

"Vương gia, cũng không phải là hạ quan quên lời, ngài thấy vị nữ tử đó, có được xem là cổ nhỏ, dài ngắn phù hợp, vai như vót mà thành, eo như được đặt làm không?"

Triệu Quang Nghĩa liếc mắt nhìn, chỉ thấy ở phía trước có một vị nữ tử áo trắng, thân hình thon dài, thắt lưng quấn hông, đi đường trông rất thướt ta, không khỏi hai mắt sáng lên, khen: "Phong tư như tiên, quả nhiên..."

Hai người bình phẩm từ đầu đến chân, cước bộ dần dần chậm lại, đi tới trước mặt nữ nhân đó, hai người không hẹn mà cùng nhìn lại, muốn được thấy tư dung của nữ tử đó có được kinh diễm như bóng lưng của nàng ta không. Vừa quay đầu lại nhìn mắt của hai người đồng loạt sáng lên, nữ tử trước mặt quả nhiên tư dung mỹ lệ. Triệu Quang Nghĩa chỉ cảm thấy đôi mắt hoa đào của nữ tử ấy mị khí bức người, còn chưa kịp lộ ra thần sắc kinh ngạc thì nữ tử áo trắng đó đột nhiên phất tay áo, hàn quang bắn ra, thân ảnh bật lên, tung ra một kiếm nhanh thiểm điện, đâm tới yết hầu của hắn.

"A!" Mộ Dung Cầu Túy hét lên một tiếng kinh hãi, thân hình muốn bay lên, nhưng trong lòng đột nhiên nghĩ gì đó, bất giác lại dừng lại, trong thời gian một cái chớp mắt này, kiếm quang đã tới yếu hầu của Triệu Quang Nghĩa. Triệu Quang Nghĩa ngửa người, hai chân hất ra, dùng sức đạp lên lưng ngựa, thân hình khôi vĩ không ngờ lại cực kỳ nhanh nhẹn né tránh một kiếm hiểm hóc ấy.

Mày liễu của nữ tử đó nhướn lên, tựa hồ như có chút kinh ngạc vì thân thủ của hắn. Ả ta đưa tay ra ấn lên lưng ngựa, lại đâm tiếp một kiếm, vẫn là nhắm tới yết hầu của hắn. Triệu Quang nghĩa vừa rơi xuống, bịch bịch bịch lui liền mấy bước, tay áo quận tròn, bọc lấy mũi kiếm của nữ tử áo trắng đo, chỉ nghe thấy "xoạt" một tiếng, tay áo rách toách như bươm bướm, kiếm trong tay nữ tử đó bị hất lên không. Triệu Quang Nghĩa thổ khí khai thanh,vỗ một chưởng lên bộ ngực đang nhấp nhô của nàng ta, xuất thủ ngoan độc, không hề có ý thương hương tiếc ngọc.

Thị vệ của Tấn vương lúc này toàn bộ đều xông tới, Triệu Quang Nghĩ phủi phủi tay, cảm thấy kiếm thuật của nữ tử này cũng không được tính là cao minh lắm, vừa rồi một kiếm kinh diễm đó của ả ta hoàn toàn là nhờ vào thân pháp quá nhanh của ả ta nên mới cấu thành uy hiếp đối với mình, cho nên lớn tiếng quát: "Đựng ở bên cạnh, đợi bản vương bắt ả."

Triệu Quang Chỉ gập tay thành móc, liên tục thi triển cầm nã, kiếm pháp của nữ tử áo trắng quả nhiên rất kém, chỉ có thể dựa vào thân pháp kỳ diệu vô cùng của mình mà vừa chiến vừa lui. Mộ Dung Cầu Túy giục ngựa chầm chậm, ánh mắt lấp lánh, nhìn song phương đại chiến, đột nhiên thò tay ra, rút bội kiếm giắt trên hông một thân binh, ném ra rồi cao giọng hô: "Thiên tuế, tiếp kiếm!"

Triệu Quang Nghĩa lui ra một bước bắt lấy kiếm, đột nhiên hô lên một tiếng như sấm nổ. Kiếm này ở trong tay hắn, cảm thấy mạnh hơn nữ tử đó không biết bao nhiêu lần. Nữ tử đó thối lui, Triệu Quang Nghĩa lại tung kiếm đuổi theo, nữ tử đó giao thủ với hắn mấy hiệp, đoản kiếm trong tay mấy lần suýt tuột khỏi tay mắt thấy không địch được, nhờ vào thân pháp kỳ diệu, trước tiên muốn thoát thân mà đi. Triệu Quang Nghĩa nào có chịu bỏ qua, sử kiếm cản ả lại, mắt thấy nữ tử áo trắng đó dần dần không địch nổi, ngoài tường thấp ở bên đường đột nhiên có một người nhảy ra, cũng một thân y sam nữ tử, trên mặt lại che vải đen, trong tay cầm một thanh kiếm, giống như thiên ngoại phi thiên bay tới.

"Keng, keng, keng", hai người mũi kiếm chạm nhau, Triệu Quang Nghĩa bị bức phải lui ba bước liên tục. Triệu Quang Nghĩa kinh nghi bất định nhìn người che mặt, vừa kinh ngạc vì kiếm pháp cao diệu của người này lại vừa kinh ngạc vì thanh kiếm mà ả sử dụng. Hai người đều sử dụng kiếm bản to mà trong quân hay dùng, có thể dùng hai tay để cầm, chém xuống như đao phủ.

"Ngươi là ai?" Vừa thấy đối phương dùng đại kiếm trong quân đội, Triệu Quang Nghĩa vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, cao giọng quát.

Người đó trên mặt che khăn, đầu lại đội mũ nỉ, mũ nỉ sụp xuống tận lông mày, đầu hơi cúi xuống, không nhìn thẳng vào hắn, đưa tay ra kéo nữ tử áo trắng. Triệu Quang Nghĩa quát lớn một tiếng, hai tay nắm kiếm, chém liền ba phát vào người đó, đều bị người đó dùng một tay cầm kiếm, với thủ pháp cực kỳ xảo diệu hóa giải hết. Triệu Quang Nghĩa vốn không giỏi kiếm thuật, vừa thấy kiếm thuật của người đó rõ ràng là cao minh hơn mình, keng một tiếng ném kiếm đi, tung người ra đoạt lấy một cây thương trong tay một thị vệ.

Thương đâm một đường dài, côn đánh một mảng lớn, song côn lắp thêm mũi nhọn thì là thương, thương bỏ mũi nhọn thì là côn, cho nên thương và côn tương thông, thương cũng có thể dùng quất, bổ, đánh, đập, côn cũng có thể đâm, hất, vẩy.

Cây thương này lọt vào tay Triệu Quang Nghĩa, đúng là may mẽ hơn hẳn, lúc thì dùng thương pháp, lúc thì dùng côn pháp, chính là cái gọi là dài một tấc thì mạnh hơn một tấc, cây thương lớn này lọt vào tay Triệu Quang Nghĩa, người dùng kiếm liền có chút cật lực.

Triệu Quang Nghĩa thương như du long đâm một cái, côn như gió cuốn quét một cái, đem kỹ nghệ của thương côn phát uy tới vô cùng nhuần nhuyễn, người dó tựa hồ như muốn kéo nữ tử đi, mắt thấy côn pháp của Triệu Quang Nghĩa lợi hại như vậy, đột nhiên buông nữ tử ra, hay tay cầm kiếm phản kích.

Triệu Quang Nghĩa cười lạnh một tiếng, đại thương trong tay đong đưa, đột nhiên điểm tới trước ngựa người đó. Thương sợ lắc đầu côn sợ đâm, đại thương lắc một cái, giống như phượng hoàng gật đầu cái, mũi thương bị rung thành một vòng tròn vừa nhanh lại vừa nhỏ, đột nhiên nhanh như thiểm điện hướng về cổ họng và hai vai của người đó, một thương là thực, một thương là hư, khiến người ta khó đoán.

Một thương của hắn di lắc, móc, đâm, ba động tạc liền mạch lưu loát, không ngờ kiếm pháp của người đó cũng cao tuyệt, một thanh trọng kiếm ở trong tay, không ngờ lại sử dụng cực kỳ nhẹ nhàng, một thương tất sát này không ngờ lại bị hắn phá giải, hơn nữa còn lật tay chém vào tay đang cầm thương của Triệu Quang Nghĩa.

Thương như du long, khó mà nắm bặt, cáng thương đó không phải là đi thẳng tới thẳng, mũi thương sắc bén đâm ra, cán thân run rẩy, giống như long xà đang trườn về phía trước, một kiếm này chém tới, Triệu Quang Nghĩa chấn động cổ tay một cái, trước tiên dùng cán thương hất văng thanh kiếm đó, đại thương lật một cái, dùng đuôi thương đánh vào hạ âm của người đó. Người đó một kiếm bức lui thế công hắn, nhân cơ hội kéo nữ tử áo trắng, quát khẽ: "Đi!" rồi song song nhảy qua đầu tường.

Triệu Quang Nghĩa đại thương rung lên, giống như một con rồng bay thoát khỏi tay lao vút theo người đó, người đó thân ở trong không trung, vung kiếm gạt đi, nhờ lực phản chấn của một thương này, càng bay nhanh hơn về phía sau tường.

Triệu Quang Nghĩa đường đường là vương gia, đương nhiên không có đạo lý ở ngay trên đường mà đuổi theo, hắn quát lớn một tiếng: "Đuổi! Đuổi theo cho ta!" Những sĩ binh đó liền lập tức nhao nha chạy về phía đầu tường.

"Thiên tuế..." Mộ dung Cầu Túy bước lên, Triệu Quang Nghĩa xua tay ngăn hắn lại, nhìn bách tính ở xung quanh đang vậy lại xem náo nhiệt, sầm mặt nói: "Quay về rồi nói."

Hắn nhảy lên ngựa, các thị vệ lập tức vây quanh, bảo vệ hắn ở giữa, lại có người xua đuổi bách tính, Triệu Quang Nghĩa thúc ngựa chạy về phía trước, đi không xa liền thấy ở phía trước có một cỗ xa kiệu, trên càng xe có người đứng, đang nhìn về phía này. Người đó vừ quay dầu lại liền thấy Triệu Khuông Dận đang phi ngựa tới, vội vàng nhảy xuống vái chào: "Thiên tuế."

Triệu Quang Nghĩa thấy người này chính là Dương Hạo, chỉ có một cỗ xa kiệu, cũng không có thị vệ tùy tùng, thấy bộ dạng của hắn giống như là vừa đi dạo về, Triệu Quang Nghĩa vội ghìm cương ngựa, nói: "Dương tá tử từ đâu tới vậy?"

Dương Hạo nói: "Hạ quan hôm nay tới chùa Bạch mã, vừa mới quaylại, vừa rồi thấy mấy sĩ tốt của vương phủ vội vàng chạy về phía trước, không biết..."

Triệu Quang Nghĩa mắt sáng lên, vội vàng hỏi: "Vậy vừa rồi ngươi có thấy hai nữ tử hối hả chạy qua không?"

Dương Hạo nói: "Đích xác là có thấy, có điều... một người trong đó tuy mặc nữ trang, nhưng nhìn thân hình dáng đi của hắn giống như là một nam tử, bọn họ đi rất nhanh, hạ quan đang bực bội thì thấy thân binh của vương phủ chạy tới. Thấy hạ quan cũng hỏi nơi hạ lạc của họ, hạ quan vừa chỉ hướng xong. Bọn họ lại vội vàng cám ơn rồi đuổi theo. Thiên tuế, xảy ra chuyện gì vậy, không biết hạ quan có giúp gì được không?"

Triệu Quang Nghĩa cố nặn ra một nụ cười, nói: "Không có chuyện lớn gì cả, chỉ là hai dân nữ đụng phải nghi trượng của bản vương, các thị vệ chuyện bé xé ra to mà thôi. Dương tả sứ cứ đi làm việc của mình đi." Nói xong liền vung roi giục ngựa đi tiếp. Dương Hạo vội vàng né sang một bên, chắp tay đưa tiễn. Đợi đoàn người của Triệu Quang Nghĩa đi xa rồi. Dương Hạo mới thầm thở phào một hơi. Hắn vội vàng tung người lên xe, vào trong khoang xe, lại thấy Diệp đại thiếu và một nữ tử áo trắng đang ngồi sánh vai.

Dương Hạo vội vàng buông rèm xuống, trầm giọng hỏi: "Bích Túc, nàng là gì vậy?"

Thì ra, nữ tử đó chính là Bích Túc cải trang, một màn ám sát ở trên đường đều lọt vào mắt Dương Hạo vừa hay đi qua nơi này. Dương Hạo vừa nhìn một cái đã nhận ra là Bích Túc, không khỏi kinh hãi, mắt thấy Bích Túc không địch được, đỡ trái hở phía sắp bị bắt, dưới tình huống khẩn cấp Dương Hạo cũng không nghĩ nhiều, hắn một mặt lệnh cho xe tiếp tục tiến về phía trước, một mặt hớt hải đổi nữ trang của Diệp đại thiếu, lấy khăn tay che mặt, lại từ trong tay của hai thị vệ thân tín lấy một thanh kiếm, bảo bọn họ một mình về trước, sau đó thì vội vàng tới cứu Bích Túc về, còn chưa kịp hỏi nàng ta nguyên do, sau khi lừa những quan binh đuổi bắt đó đi, liền đứng ở càng xe làm trò.

Nghe thấy hắn hỏi, Bích Túc mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Muội muốn... giết Triệu Quang Nghĩa!"

"Thiên tuế..."

Triệu Quang Nghĩa đi đi lại lại, khiến cho Mộ Dung Cầu Túy hoa cả mắt, Triệu Quang Nghĩa lúc này mới dừng bước, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không thể, không thể là ông ta, ông ta không thể phái người giết ta được, không thể..."

Mộ Dung Cầu Túy mắt lóe sáng, vội vàng hỏi dồn: "Thiên tuế chẳng lẽ biết là ai phái người tới hành thích ngài ư?"

Triệu Quang Nghĩa trợn mắt lên, sắc mặt càng lộ ra vẻ lo lắng, hắn trầm ngâm một lát rồi lại lắc đầu, thấp giọng phân phó: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi, bách tính bình thường sẽ không thể tự dưng tới tố cáo dâu. Chuyện này cứ cố gắng áp chế xuống, nếu thật sự có người hỏi thì cứ nói chuyện này không tiện làm to..."

"Vâng, Mộ Dung cáo lui." Mộ Dung Cầu Túy nhìn xoáy vào hắn một cái, chắp tay lui xuống.

Triệu Quang Nghĩa quay về ngồi lên ghế, lẩm bẩm nói: "Người đó sử dụng đại kiếm trong quân... có thể là ai muốn giết ta nhỉ? Không thể, không thể là ông ta, tuyệt đối không thể là ông ta. Đại ca cho dù giận ta giành hoàng vị, với tính tình của đại ca cũng không thể nổi sát tâm với ta. Cuộc đọ sức này là tính toán thực lực, ai có thể lập trữ quân, người đó liền có thể giành được ngôi báu, đại ca với thân phận chí tôn, tuyệt không thể dùng thủ đoạn này được."

Hắn suy tính kỹ càng, lại thấy lung lay vì phán đoán của mình: "Nhưng... hoàng huynh liệu có thể vì bá quan phản đối rời đô, cho rằng là vì bị ta mua chuộc, cho nên mới nảy sinh kiêng kỵ không?"

Hắn giơ hai tay lên, lại đi đi lại lại trong sảnh, trên mặt âm tình bất định: "Ta tự diệt đường về, thân thế nhất thời quá lớn. Lý Hán Quỳnh, Tào hàn, những cấm quân đại tướng chịu chấp hành quân lệnh của ta một cách tuyệt đối này, ta đều cố gắng nghĩ cách xin công cho bọn họ. Bọn họ cũng có đi có lại, đối với ta có chút thân cận, qua lại cũng mật thiết hơn. Tào Hàn cướp được vô số kim ngân, còn nhớ tặng ta một phần hậu lễ, hiện giờ lại có bá quan cùng ta trăm miệng một lời phản đối rời đô, đại ca liệu có phải vì nghe thấy những tin tức này, mà hạ thủ đối với ta.., nhưng... ống ta thật sự hạ quyết tâm hạ thủ đối với ta ư?"

Nghĩ tới tình tính trước giờ của Triệu Khuông Dận, và cảm tình thâm hậu đối với huynh đệ nhà mình, Triệu Quang Nghĩa do dự khó quyết, đang trầm ngâm thì nghe thấy ngoài cửa đột nhiên có người bẩm báo: "Thiên tuế, trong cung có người mang tin tức khẩn cấp đến."

Triệu Quang Nghĩa đột ngột ngẩng đầu lên, phân phó: "Cho hắn vào đi."

Tên đó là một tiểu lại của Nam nhan, cũng là tâm phúc của Triệu Quang Nghĩa, vừa vào đại sảnh, thấy Triệu Quang Nghĩa lập tức thi lễ. Triệu Quang Nghĩa hỏi: "Trong cung xảy ra chuyện gì vậy?"

Người đó nói: "Thiên tuế, Tào Hàn tướng quân vào ngày về kinh, ở bến tàu Biện hà bị đâm mà bỏ mình rồi."

"Cái gì?"

Triệu Quang Nghĩa nghe vậy lập tức ngây người, người đó lại nói: "Chuyện này vốn chẳng gây trở ngại gì cho Nam nha chúng ta, có điều thiên tuế đã từng phân phó, trong cung có gió thổi cỏ lay gì, bất kể là có liên quan tới Nam nha chúng ta hay không thì cũng đều phải bẩm báo cho thiên tuế. Cho nên Trình phán quan lệnh cho thuộc hạ tới bẩm báo."

Triệu Quang Nghĩa hơi nhướn mắt lên, hỏi: "Tào Hàn tướng quân bị đâm là chuyện khi nào?"

Người nọ bẩm: "Ba ngày trước, bởi vì không phải là chuyện gấp liên quan tới Nam nha chúng ta, lại có người tập nã hung thủ khắp nơi, sợ dẫn tới sự chú ý của người hữu tâm, cho nên thuộc hạ không dám dùng khoái mã của quán dịch, cũng không dám để lộ thân phận của Nam nha, chỉ dùng thân phận thương nhân tới đây, di đường không dám vội vã, cho nên hôm nay mới tới được Lạc Dương."

Triệu Quang Nghĩa biến sắc: "Ba ngày? Đã ba ngày rồi, đường đường là trọng thần trong triều bị ám sát, ngày hôm sau đã nên bẩm báo cho quan gia rồi, vì sao phía Lạc Dương này lại không có một chút tin tức nào?"

Người đó ngạc nhiên nói: "Cái gì? Ngụy vương thiên tuế và hoàng tam đệ tạm thời giữ chức phủ doãn Khai Phong chưa hề thượng tấm việc này lên quan gia ư? Cái này... thuộc hạ không biết..."

Ngụy vương Đức Chiêu và Triệu Quang Mỹ quả thức đã áp chế việc này xuống, bởi vì hoàng đế lần này tây tuần, là sau khi nhất thống Trung Nguyên, vui vui vẻ vẻ đi bái tế tổ tiên. Lúc này mà thông báo chuyện đại thần trong triều bị ám sát, sẽ khiến quan gia mất vui. Hơn nữa, hai người là lần đầu tiên đảm nhiệm đại sự lưu thủ Biện Lương, lập tức lại có án tử lớn như vậy xảy ra khi mình quản lý, hung thủ là ai cũng không hay, thế thì biết ăn nói với quan gia như thế nào? Hai người cũng muốn bắt hung thủ, nếu có thể ở trước lúc bẩm báo cho Triệu Khuông Dận mà bắt được hung thủ, mặt mũi cũng dễ coi hơn một chút. Lo lắng như vậy, cho nên thân là giám quốc, tạm thời áp chế chuyện này xuống, không muốn để Triệu Quang Nghĩa vốn đã đa nghi mà trong lòng còn có quỷ thấy nghi kỵ.

Triệu Quang Nghĩa mặt đảo mấy vòng, lại hỏi: "Tào tướng quân bị ám sát thế nào?"

Người đó nói: "Hôm đó Tào tướng quân áp tải năm trăm pho tượng La Hán sắt về kinh, lúc ở bến tàu Biện hà, đột nhiên có một vị thư sinh cầm thư họa tới tặng..."

Tên tiểu lại đó kể lại từ đầu tới cuối, Triệu Quang Nghĩa sau khi hỏi tử tế thì phất tay đuổi hắn ra, sắc mặt lập tức biến thành càng khó coi hơn. Trong chư tướng, người hiện tại có qua lại thân mật với hắn nhất chính là Tào Hàn. Tác phong sát thần của Tào Hàn rất hợp với vị khẩu của Triệu Quang Nghĩa, lúc xin công, hắn cũng dùng nhiều lời lẽ đẹp đẽ cho Tào Hàn nhất. Tào Hàn cũng có qua có lại, sớm đã sai người đưa tin tức về, nói là dẫn theo một lượng lớn tài vật về kinh, trong đó đặc biệt chọn lữa kỹ càng mười thuyền bảo vật để tặng cho Tấn vương.

Hiện giờ hắn chết rồi, giám quốc không ngờ lại không công khai, tiếp theo chính lại là chuyện mình cũng bị ám sát, hung thủ hành thích dùng thủ pháp tương tự, đều là cải trang, kinh công như linh viên, đi lại như gió, há chẳng phải là một chuyện lạ ư.

Đại thần bị ám sát, đại sự mười năm không gặp, trong vòng ba ngày ở Đông Kinh, Tây Kinh liên tiếp xảy ra chuyện, giữa hai người bị ám sát lại có quan hệ thân mật, lại nghĩ tới tên thích khách hấp tấp nhảy ra, thân mặc nữ trang đó chính là có thân hình nam nhi, tay lại cầm đại kiếm trong quân, Triệu Quang Nghĩa trong lòng liền trầm xuống: "Đại ca, vì lưu lại hoàng vị cho nhi tử của huynh, huynh thực sự muốn dồn huynh đệ vào chỗ chết ư?"

....

Trong phủ nơi Dương Hạo ở tạm, nghe thấy Bích Túc nuốt lệ thuật lại những gì đã xảy ra, khi nhắc tới Thủy Nguyệt cô nương chết thảm, nhớ tới tiểu cô nương chỉ biết hàm súc ôn nhu mỉm cười với hắn, không ngờ lại chết như vậy, Dương Hạo trong lòng như bị kim châm, Diệp đại thiếu ở bên cạnh chõ miệng vào, có lòng muốn khuyên Bích Túc mấy câu, nhưng nhìn thấy bộ dạng của hắn, không ngờ lại nói không ra lời.

Bích Túc nói xong, nuốt lệ đứng dậy, nói: "Cám ơn đại nhân đã ra tay giúp đỡ, ân này đức này, Bích Túc xin ghi nhớ trong lòng, một thích khách như Bích Túc, không tiện ở lại nơi này để rồi gây họa cho đại nhân, xin cáo tử."

Dương Hạo trầm giọng nói: "Nàng muốn đi đâu?"

Bích Túc dừng bước, nghiêm giọng nói: "Không giết được tên khốn Triệu Quang Nghĩa, Bích Túc uổng thân làm người. Muội sẽ tìm tới cơ, hành thích một lần nữa."

Dương Hạo lạnh lùng nói: "Nàng không phải là đối thủ của hắn, một lần đánh lén không thành, khó mà tìm được cơ hội để hạ thủ nữa, không muốn ta giúp đỡ à?"

Bích Túc chậm rãi quay người lại, vái hắn một cái, nói: "Tập sát hoàng tộc trọng thân là tội tày trời, Bích Túc cô độc một mình, không có gì vướng mắc, đại nhân có gia quyến và tiền đồ cẩm tú, lại có nhiều huynh đệ muốn dựa vào đại nhân để mưu đồ đại sự, Bích Túc sao dám làm liên lụy tới đại nhân? Bích Túc chỉ hận lúc đó không nghe lời đại nhân, không đồng hành cùng Đại Lang, hiện giờ gặp phải tai bay vạ gió, có thể được đại nhân liều chết cứu giúp đã thấy cảm động bất tận rồi, không thể kéo đại nhân xuống nước được nữa."

Dương Hạo bước từng bước về phía nàng ta, trầm giọng, nói: "Ngày trước nàng và ta tương phùng ở bến đò, hai người vong mệnh chạy tới Tây Bắc, sống dựa vào nhau như thế nào, nàng quên rồi ư?

"Trên thảo nguyên, Dương mỗ bị độc xà cắn mà mạng nguy trong sớm chiều, là nhờ vào thuốc rắn của nàng mà cứu lại được một mạng, nàng quên rồi ư?"

"Từ lúc tới Lô châu, ta làm quan cũng được, làm dân cũng được, làm phỉ cũng được, nàng tận tụy đi theo, vì ta mà bôn tẩu, không một câu oán trách, nàng quên rồi ư?"

"Nàng quên rồi, nhưng ta thì lại không quên, ta như huynh đệ của nàng, há lại đối xử như chó săn? Thiên hạ này có thể bớt đi một Tấn vương, chứ Dương Hạo ta lại không muốn mất đi một huynh đệ như nàng!"

Bích Túc cảm động, lệ nóng chứa chan, rung giọng nói: "Không, đại nhân cơ đồ rất lớn, há có thể vì cừu oán của bản thân Bích Túc mà chịu chết, Bích Túc không dám đáp ứng, không thể đáp ứng."

Dương Hạo bước lên phía trước, đặt tay lên vai nàng ta, nhìn thẳng vào mặt nàng ta, nói: "Nàng sai rồi, ta biết nàng hiện giờ hận còn cao hơn trời, nhưng ta vẫn chưa muốn lập tức cùng nàng đi báo cừu. Võ công của hắn... thực sự là nằm ngoài dự liệu của ta. Kiếm mà hôm nay ta sử dụng không vừa tay, với tình hình giao thủ vừa rồi cho thấy, nếu đơn đả độc đấu, với võ công hiện tại của ta, vẫn không làm gì được hắn. Huống chi trải qua chuyện lần này, hộ vệ của hắn, tất sẽ nghiêm ngặt hơn, chúng ta cho dù đắc thủ thì cũng khó toàn thân mà lui được. Ta sẽ giúp nàng đối phó với cừu nhân của nàng, nhưng không phải là góp thêm cả tính mệnh của hai chúng ta vào. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, nếu muốn một kích mà thành công, nàng hiện tại phải đợi."

Bích Túc gật đầu một cái, trầm giọng nói: "Muội có thể đợi, cho dù phải là suốt đợi thì muội cũng sẽ đợi."

Dương Hạo mỉm cười, nói: "Vậy thì được rồi, nàng hiện tại chớ có lộ mặt, trước tiên cứ tiềm cư ở đây, đợi mấy ngày cho yên ổn lại, ta mới đưa này rời khỏi."

Hắn quy sang nhìn góc trời ở bên ngoài, nói khẽ: "Thế giới này đã thay đổi nhiều rồi, nhưng có rất nhiều thứ chưa hề thay đổi, cho dù thương hải tang điên, nhân tâm, nhân tính, dục vọng... những thứ này đều không thay đổi, có một số lựa chọn của con người sẽ không thay đổi, chỉ cần lựa chọn của hắn không thay đổi, hành động của hắn chưa chắc là không thể không nắm bắt được. Ta đáp ứng nàng, nhất định sẽ tìm được một cơ hội thỏa đáng nhất, để nàng tự tay đâm chết cừu nhân!"