Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 370: Không một vết tích




"Trò trẻ con" của Triệu Quang Nghĩa đã thành công. Khi người Tống tập trung hơn tám trăm binh lính lên bãi đầu, Dương Thu, Tôn Chấn đang chuẩn bị bổn cũ soạn lại thì cầu nổi của nhà Tống đã thành công cập vào bên kia bờ. Trên cầu, binh sĩ lập tức đem vô số những cây cọc ngắn dài cắm xuống nước, ngắn dài kết hợp vừa vặn, dùng thêm dây nối, thiết liên… làm thành già đỡ chắc chắn cho chiếc cầu nổi trên mặt sông Trường Giang cuồn cuộn.

Vô số binh lính nhà Tống đã lăm lăm qua sông.

Quân canh phòng thấy quân Tống đã làm nên kỳ tích, từ một điều ngỡ như không thể lại thành có thể nên tinh thần như chùng xuống, trái ngược với khí thế đang bừng bừng của nhà Tống. Dương Thu, Tôn Chấn tuy gắng gượng chống đỡ nhưng cũng chẳng chống được mấy, sau một thời gian cũng người chết kẻ hàng, kẻ chạy người trốn. Thải Thạch Phàn sa lưới.

Triệu Quang Nghĩa thân mặc áo giáp, ngạo nghễ sải bước qua sông Trường Giang, ngó ra bốn bề xung quanh.

Thuộc hạ của hắn chạy tới hỏi: "Thiên tuế, chúng ta có phải chiếm luôn doanh trại nhà Đường không hay đợi Tào tướng quân đến?"

Triệu Quang Nghĩa cười ngạo nghễ nói: "Binh quý thần tốc, đã qua sông rồi thì cứ đánh thôi. Chiếm lấy Kim Lăng. Thiêu cháy hết doanh trại của bọn lính Đường, hiệu lệnh cho ba quân lập tức lên đường".

Tên lính nghe lệnh làm theo, để lại một đội binh mã dọc hai bên bờ Trường Giang bảo vệ cầu, còn lại những người khác lập tức tập hợp, không ngừng tiến về phía trước. xem tại TruyenFull.vn

Cây cầu nổi này không được đứt, nếu như không có nó thì quân Tống khó lòng qua sông. Trận chiến này chỉ có thắng chứ không được phép bại. Nếu như nhất thời địch mạnh ta yếu, muốn tránh được thương vong là điều không thể. Hơn nữa nhà Đường lại kiên quyết phòng thủ, lương thảo cạn dần cũng nhất quyết thủ trong thành, nếu như cầu mà đứt thì quân Tống cũng chỉ còn nước ôm bụng đói mà đánh nhau. Do đó Triệu Quang Nghĩa tuy vội vàng đánh nhanh thắng nhanh nhưng cũng không dám không coi trọng sợi dây sinh mạng này.

Hắn cho Dương Hải Thanh và Trục Vũ Minh ở lại cùng bọn lính canh giữ cây cầu, còn mình thì đích thân dẫn quân chạy không ngừng về phía trước.

Ngoài thành Vu Hồ, Tào Bân được tin Triệu Quang Nghĩa đã qua được sông và đang thẳng tiến về phía Kim Lăng. Đại tướng Hắc Ân Thành thì không khỏi lo lắng: "Tấn Vương Thiên tuế khinh địch mạo hiểm vào thành, ngộ nhỡ có gì xảy ra thì tướng lĩnh ba quân đi đời mất. Chúng ta không nên ở lại đây nữa, mau nhập hội với Tấn Vương đi thôi".

Tào Bân trầm ngâm trong chốc lát rồi lắc đầu nói: "Hồ Khẩu mười vạn quân Đường còn đang không chút thương vong, bọn chúng nhất định sẽ đuổi theo. Nếu như ven đường không có quân của chúng ta chặn đánh thì chúng có thể đi tiếp lương thảo, chúng ta sẽ không có đường lui. Tốt nhất là chúng ta cứ tận lực ở đây, còn về phía Tần Vương…"

Tào Bân mỉm cười nói: "Từ sau khi Lâm Hổ tử mất, nước Đường đã mất đi kiện tướng, mà Tần Vương lại là cấm quân tinh nhuệ, dưới trướng ông ấy thì mỗi người đều là bách chiến, gặp phải cường địch nào cũng không cần phải lo lắng".

Hoắc Ân Thành nhíu mày nói: "Nhưng… chúng ta cứ ở đây không rút binh thì bao giờ mới có thể hợp binh cùng Tần Vương? Như vậy có đi ngược lại kế trước khi quan gia dấy binh chúng ta phải tập hợp vào không?"

Tào Bân cười nói: "Trên chiến trường phải lập tức vạn biến. Ngươi hãy nghe theo hiệu lệnh của ta, lập tức tấn công thành".

Hoắc Ân Thành không khuyên nữa, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, nhanh chóng chỉ huy quân tiến vào thành.

Tào Bân đứng ở chỗ cao, nhìn xuống thành Kim Lăng, như nghĩ ngợi gì đó rồi lẩm bẩm: "Tần Vương vội gì chứ, đợi không nổi ta sao? Nếu như không muốn đợi ta thì ta cứ thức thời một chút, đợi Tần Vương chiếm được thành Kim Lăng rồi ta sẽ gặp vậy…"

*************************************

Tin Dương Hạo vẫn còn sống đã được Triệu Quang Nghĩa phái người tốc mã cấp báo về kinh thành.

Dương Hạo gặp cơn nguy hiểm mà không chết. Sau khi cuộc tự thuật của hắn được các quan chỉnh lý lại đã tập hợp và báo cáo cả công lao của Nhược Băng, lập tức công lao to lớn này không thể không thiếu hắn được.

Nhược Băng tuy chịu khổ hơn hai năm trời bên bờ sông Trường Giang nhưng giờ thì một bước lên trời, công sức cực khổ hai năm trời cũng không phải vô ích. Cả ngày cứ tỉ mẩn như ong đi hút mật, giờ thì đã có thể suốt ngày ở bên hầu hạ Tấn vương.

Dương Hạo không biết được việc Triệu Quang Nghĩa tự mình báo thẳng tin về kinh, hơn nữa chiến cuộc ở Giang Nam vẫn chưa kết thúc, e rằng quan gia cũng không có lòng dạ nào mà nghĩ về chuyện Bắc quốc, nên hắn tạm thời ở bên cạnh Triệu Quang Nghĩa.

Giang Nam nát vụn, đội quân rã rời, Lý Dục thấp thỏm trong lòng, cố kham đánh một trận nhưng kế kéo dài thời gian chống đỡ cũng đã bị phá sản. Nước Đường bị nước Tống đè bẹp đã là một kết cục tất nhiên. Dương Hạo hiện chỉ hy vọng kết cục này sớm kết thúc. Chỉ cần ở đây một ngày còn là chiến trường thì sẽ càng có nhiều người dân vô tội bị liên lụy, người chết là bách tính trăm họ. Sớm một ngày tiêu diệt nước Đường là sớm một ngày người dân được yên ổn, hắn cũng có thể sớm một ngày quay trở về Biện Lương.

Ở bên Triệu Quang Nghĩa, hắn không hề lãng phí cơ hội tốt này, điều động quân thế nào, tác chiến thế nào, bố trí hành quân thế nào, vận chuyển lương thực ra sao, trấn an lòng quân như thế nào, thậm chí cả các chiến thuật tiến công, phòng ngự hắn đều ra sức tìm hiểu và học hỏi.

Đúc kết kinh nghiệm từ thực tế trực tiếp tốt hơn nhiều so với việc học trong sách vở. Ở bên cạnh Triệu Quang Nghĩa, xem hắn nghị sự, phát hiệu lệnh, chỉ huy tác chiến qua sông, xem hắn tiếp thu tình hình quân sự, điều khiển chỉ huy chiến đấu, đứng ở chỗ cao mà quan sát toàn cục, càng dễ nắm bắt được rất nhiều chiến thuật.

Trong hoàn cảnh bị buộc phải lựa chọn để đánh Giang Nam, nhưng hắn đã chuẩn bị rất nhiều những điều kiện có lợi ở Tây Bắc, đối với những tiền đồ trước mắt hắn cũng không dám đắc ý. Những cái ở tương lai là những cái chưa biết, dẫu cho có thực lực nhưng những đánh giá khách quan về chuyện được mất trong chiến tranh rồi cũng ghi nhớ mãi trong lòng. Cũng rất hữu dụng nhưng hắn rất hiểu, đó không phải là cách sáng suốt để giành chiến thắng.

Cái mà học giả đời sau hiểu được, thì ở thời đại này người ta có thể thực sự lý giải hay không? Không, họ còn hiểu hơn bất cứ một người nào khác, không một ai có thể hiểu rõ hơn chính kẻ địch của mình, càng hiểu rõ những sở trường và điểm yếu của kẻ địch. Nhưng lý giải và hiểu khoogn có nghĩa là nhất định phải giải quyết, nằm ở muôn vàn điều kiện, họ chỉ có thể khống chế, lựa chọn những cách thích hợp mà không phải là lựa chọn khách quan thích hợp nhất của lịch sử.

Từ sau khi trở thành một phần của lịch sử, trong cái mê cung này hắn chỉ có thể tuân theo hết thảy những nguyên tắc, lợi dụng những điều kiện khách quan ở đây chứ không thể chỉ đạo hành vi của bản thân dựa trên những căn cứ sau này. Huống hồ…người hậu thế đứng ở góc độ tất cả đã xong xuôi để suy nghĩ, những kết luận được đưa ra có phải là khách quan hay không, ai là người đúng nhất? Tất cả đều rất khó nói.

Khi hắn đặt mình trong đó, khi ứng biến với tất cả dựa trên những kinh nghiệm của bản thân, những phản ứng và lựa chọn của đối thủ có thể khiến động tác của hắn thay đổi, thế là dựa vào những đánh giá và lựa chọn của lịch sử khi hắn đưa ra bước đầu tiên thì những kinh nghiệm đó cũng không có tác dụng gì.

Ví dụ như trong lịch sử hắn đã được mất gì đó trong một trận chiến với kẻ địch, sau đó vượt thời gian, tiến vào trận chiến này thì hắn có thể thành thần của cuộc chiến không? Đó chỉ là những hoang tưởng vô tri của thuở nhỏ. Khi hắn bước chân vào cuộc chiến này nếu như không thể chỉ đạo cuộc chiến thì chỉ có thể làm một tấm bia đỡ đạn, dẫu cho hắn có nắm chắc kết cục thì cũng không thể thay đổi được kết quả.

Nhưng nếu như hắn trở thành một chủ soái, hắn sẽ có thể thay đổi được những sai lầm này không? Đối với đối phương còn có cơ hội để đi theo những nguyên tắc này hay không? Đối phương cũng nhờ đó mà thay đổi, thì những thứ mà hắn nắm chắc trong lòng bàn tay cũng vô dụng. Đây giống như một quan sát viên, ngồi dưới võ đài rồi nhìn ngó quan sát hai quyền sư khác. Trên võ đài ai là người thảm bại hắn nhìn rất rõ, cũng có thể phân tích rõ mồn một trong đầu, nhưng để cho thời gian đảo ngược lại, trên võ đài lấy kẻ bại trận thì hắn đã quá lợi dụng rồi.

Từ việc thay đổi đấu pháp, khi chiếm lợi thế từ cú đấm thứ nhất, phản ứng của đối phương cũng theo đó mà thay đổi, tiếp sau đó không thể nào diễn tiến tình hình theo những lý giải trước đó được nữa, trừ phi cú đấm thứ nhất đó khiến đối phương gục ngay tại chỗ, nếu không hắn chỉ có thể dựa vào thực lực mà tiếp tục chiến đấu. Những dự tính ban đầu đã không còn tác dụng, những kế hoạch của hắn dường như đều mất hiệu quả, nếu như hắn vẫn cứ ngoan cố hành động theo những phân tích ban đầu thì hắn sẽ chết một cách còn thảm hơn lúc trước.

Do vậy, hắn phải dốc toàn lực để học hỏi, những dự tính tương lai đã thay đổi, hắn không cách nào có thể đi ngoài quỹ đạo, chỉ có thể dựa vào tài trí của bản thân.

"Đại nhân" Mục Vũ thúc ngựa chạy tới bên cạnh hắn, Dương Hạo khen: "Cấm quân huấn luyện có chất. Ngàn người như một, tiến lên như một tòa thành trì bằng thép đang đi động, quả nhiên rất giỏi".

"Đúng vậy!" Ánh mắt của Mục Vũ lướt qua đoàn quân trước mặt, hỏi nhỏ: "Đại nhân, nếu như chúng ta có được đất Bắc thì triều đình sẽ có ngày… phát động chiến tranh không?"

"Hy vọng là không, nếu như có, cũng sẽ không đánh đến cùng…" Dương Hạo nhẹ thở dài: " Nếu như không phải sự đã rồi thì ta cũng không muốn gây chiến với họ. Quân vương muốn thần chết, thần chỉ còn nước chết, ta giả chết để thoát thân cũng là vì mục đích này, tiếc là đã bại. Nếu như sau này… quân bắt thần chết…"

"Vậy đại nhân làm thế nào?"

Dương Hạo trầm mặc trong chốc lát rồi mở miệng cười: "Vậy thì thần cũng không còn cách nào khác, đành bắt vua… chết trước thần!"

Mục Vũ nghe thấy liền nắm chặt đuôi đao, mặt đỏ gay lên nói: "Tiểu nhân xin thề sẽ đi theo đại nhân!"

Phía trước có một người cưỡi ngựa đi tới, Dương Hạo vội nói: "Chớ có lên tiếng".

Người đó đeo một lá cờ đỏ hình tam giác trên lưng, thúc ngựa đi, lá cờ bay phấp phới trong gió. Vừa nhìn thấy lá cờ đó bọn binh lính vội dạt sang hai bên nhường đường, người kị mã như ngọn gió lốc lướt qua bọn vệ binh, xông thẳng vào chỗ của Triệu Quang Nghĩa rồi mới thắng ngựa. Bước lại gần, hắn quỳ xuống bẩm báo: "Bẩm, phía trước có một đoàn quân Đường đang tiến đến".

Triệu Quang Nghĩa ghìm cương hạ giọng nói: "Người tới ở phương nào? Có bao nhiêu binh mã?"

Tên kia vội báo: "Trên cờ có thêu chữ Đỗ, xem lai lịch thì chắc là thuộc hạ của quân thiên đức Đỗ Chân, khoảng hơn vạn người".

Triệu Quang Nghĩa ngửa mặt lên trời cười to: "Chỉ có khoảng hơn vạn binh mã thôi ư, dám đến xin chết à? Ha ha ha, truyền cho ba quân nhanh tiến lên phía trước, san bằng bọn hắn cho bản quan".

"Thiên tuế xin chậm đã".

Đoàn cấm vệ quân của đô chỉ huy sứ nghe hiệu lệnh vội chậm bước, đến bên Triệu Quang Nghĩa nói: "Vương gia, đoàn quân của chúng ta mới qua sông, quân sĩ tuy mạnh nhưng thể lực không đủ, tuy là quân ta nhiều hơn chúng nhưng nếu như cương chiến thì cũng bị tổn thất không ít. Nếu như quân của chúng chỉ hơn vạn người mà dám nghênh chiến chúng ta thì hiển nhiên là chúng chỉ biết rằng bị mất Thải Thạch Phàn mà không biết chúng ta có bao nhiêu người đã qua sông, càng không dự liệu được chúng ta không hề nghỉ ngơi gì mà đã lên đường. Nếu đã như thế thì hà tất phải đương đầu, chúng ta chi bằng cứ lùi một bước, mai phục chúng, giết chúng sau cũng không muộn, vừa giảm được số lượng thương vong của chúng ta vừa tránh được cảnh chúng chạy toán loạn bốn phía khó bề truy kích".

"Ừm.. lời của ngươi nói cũng có lý".

Sau khi qua sông Triệu Quang Nghĩa đã thấy không còn vội vã nữa, hơn nữa tướng lĩnh cấp cao Lục Diệp Lan cũng là người mà Triệu Quang Nghĩa tin tưởng, lời của hắn lẽ nào lại không được xem trọng. Hơn nữa phân tích của Lục Diệp Lan cũng thấu tình đạt lý, nếu như giảm bớt được thương vong thì chẳng tốt hơn sao?

Triệu Quang Nghĩa lập tức hạ lệnh cho ba quân dừng bước, chạy trở về. Ba mươi dặm phía Bắc từ Thải Thạch Phàn có một cái hồ lớn gọi là Từ Hồ, cách Từ Hồ về phía tây không xa lắm là Trường Giang. Triệu Quang Nghĩa phái quân chặn đầu đoàn quân của Đỗ Chân, còn mình là Lục Diệp Lan dẫn hai vạn binh đến chỗ giữa Từ Hồ và Trường Giang, đợi đội quân giả vờ bại trận quay về, dẫn theo hai vạn người ngựa đến chỗ phục kích này.

Trong bụi cỏ, Dương Hạo nằm sấp ở đó náu mình, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng động ầm ầm, Phàn tú tài bò lại. Dương Hạo lười nhác gọi hắn lại, Phàn Nhược Thủy biết được hắn là tâm phúc của Triệu Quang Nghĩa, lại là bá nhạc của mình nên vừa thấy hắn liền lộ vẻ thân thiết: "Dương tả sứ, mấy ngày nay chỉ thấy Tống quân luyện tập, có thể chinh chiến, nay mới biết danh tiếng không phải là hư. Binh mã nước Tống tướng có mưu, sĩ có dũng, quân nước Đường làm sao mà có thể trở thành đối thủ được? Đỗ Chân chỉ có hơn vạn người, đội quân hơn năm vạn của thiên tuế còn cần phải đánh ư? Chỉ cần lấy số đông áp đảo bọn chúng thì Thiên tuế lại quá cẩn thận như vậy, đội quân như vậy mà không đánh thắng thì còn đánh thắng nổi ai nữa?"

Dương Hạo thấy tên này có chút vô xỉ, bèn cười lạnh mà nói: "Trên chiến trường thì phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, cơ mưu, đó là những yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến thắng thua của trận đánh, không phải cứ đông là có thể giành thắng lợi, từ cổ chí kim lấy ít địch nhiều, thậm chí lấy tám trăm người mà đánh bại đội quân hơn mười vạn người cũng không phải là không có, thiên tuế cẩn thận như vậy là đúng chứ sao".

Phàn tú tài cười khô nói: "Tả sứ nói đúng, Phàn mỗ không biết dụng binh đã thành trò cười rồi".

Dương Hạo cười cười, hắn đang nằm chỗ đó đến vô vị, có người nói chuyện cũng hay, bèn nói: "Đỗ Chân là người thế nào? Ngươi có biết không? Binh mã của hắn tuy ít nhưng nghe nói Thải Thạch Phàn bị tấn công liền không nề hà sinh tử mà dẫn binh đến, cũng là một tướng tài hiếm có đấy chứ".

Phàn Nhược Băng nói: "Tại hạ ở Thải Thạch Phàn đã ba năm rồi, cũng có hiểu đôi chút về tướng lĩnh và nơi trú quân. Mạt Lăng quan có hai tướng cố thủ, một người là Trịnh Ngạn Hoa, là chủ soái của Mạt Lăng quan, túc trí đa mưu, là một nho tướng, dưới trướng hắn có hơn một vạn quân. Còn người kia là Đỗ Chân, là một đại tướng dưới trướng của Trịnh Ngạn Hoa, dũng mãnh thiện chiến, Trịnh Ngạn Hoa phái hắn tới đây hiển nhiên là đã biết rõ Thải Thạch Phàn đã thất thủ, hắn cũng không giữ vững Mạc Lăng quan nữa rồi. Nhưng hắn xuất binh đến giải cứu thế nào đây?"

Dương Hạo cảm khái mà thở dài nói: "Đúng vậy, trên đời này tuy có nhiều việc đã thay đổi nhưng có những việc mà chỉ có một người mới có thể ảnh hưởng tới, cái gì đến sẽ phải đến, vận mệnh của nước Đường đã được định đoạt rồi".

Phàn Nhược Băng không biết suy nghĩ kỳ quái này của hắn có ở đâu ra, nghe nói thế không hiểu ra sao chỉ biết cười bồi theo một tiếng.

Dương Hạo thay đổi tư thế, thuận miệng hỏi: "Phàn tiên sinh trong nhà có ai?"

Phàn Nhược Thủy than thở: "Song thân phụ mẫu, thê tử con cái đều có, than ôi, ba năm nay Phàn mỗ xa nhà, rời xa vợ con và song thân phụ mẫu, ở lại Thải Thạch Phàn, đúng là hổ thẹn với họ quá. May thay được tả sứ dẫn tiến, Tấn vương ưu ái, Phàn mỗ cuối cùng cũng có ngày xuất đầu lộ diện, những ngày sắp tới có thể báo hiếu cho cha mẹ, đối xử tử tế với thê tử".

Dương Hạo trêu chọc nói: "Như thế là tốt, Phàn tiên sinh phải ghi nhớ những gì mà phụ mẫu và thê tử bỏ ra vì ngươi mới đúng. Những ngày tới được làm quan to, có ngựa cưỡi, tuy là những điều đang mừng nhưng cũng đừng có mới nới cũ, đừng có là một kẻ như Trần Thế Mỹ bị người đời sau khinh ghét hahaha…"

"Đại nhân chỉ dạy phải ạ". Phàn tú tài tươi cười hớn hở: "Chỉ là không biết cái tên bị người đời khinh ghét Trần Thế Mỹ đó là vị nào ạ?"

"Haha, người ấy hả, hắn ta là đồng hương của ta… Không phải, không phải…"

Đang muốn lấy lòng Dương Hạo, Phàn Nhược Băng đột nhiên căng thẳng nói: "Đại nhân bảo cái gì không phải?"

"Không phải là không phải, mà là người thủ giữ ở Mạc Lăng quan – Đỗ Chấn có gì đó không phải…"

Dương Hạo nhíu đôi lông mày, suy nghĩ một hồi lâu rồi đột nhiên đứng phắt dậy nói: "Thiên tuế ở đâu, Thiên tuế ở đâu?"

Đang đứng ở chỗ mai phục đột nhiên thấy có người đứng lên, đang muốn quát lớn chợt nhận ra thân tín Tấn vương thiên tuế đang đứng bên cạnh hắn, có vài người nữa không có thân phận gì nhưng cũng đã từng thấy cưỡi ngựa đi bên cạnh Tấn vương, Tấn vương nói chuyện với bọn hắn cũng hết sức hòa nhã, vừa nói vừa cười, lập tức không dám răn dạy mà vội vàng chạy khỏi chỗ ẩn nấp, chạy lại chỗ Thiên tuế đang đứng.

Triệu Quang Nghĩa đang cúi thấp người sau một lùm cây để trông tình hình của địch, Dương Hạo liền vụt xuất hiện sau lưng, đứng bên cạnh Triệu Quang Nghĩa, dồn dập hỏi: "Thiên tuế, hạ quan đột nhiên nảy sinh nghi ngờ, do vậy nên phải cấp tốc chạy đến bẩm báo. Xin thiên tuế tham khảo".

Triệu Quang Nghĩa giờ rất khách khí với Dương Hạo, vốn xuất thân đã là quan của triều đình, khi đó lại còn là người được coi trọng. Dù chỉ là đồng hương hoặc là môn đồ của cùng một thầy giáo đã có thể cảm thấy gần gũi mà giúp đỡ lẫn nhau rồi, huống hồ đây là một viên quan trong triều. Hơn nữa Dương Hạo còn đem tấm thủy đồ tới, khiến hắn nhờ đó mà qua sông được nên hắn mới có được chiến thắng đáng mừng này. Khi nghe Dương Hạo nói thế hắn làm mặt ôn hòa mà nói: "Dương tả sứ có gì nghi vấn không tiện nói ra?"

Dương Hạo bèn kể lại câu chuyện hắn mới nghe được từ Phàn Nhược Băng thuật lại, rồi nói: "Thiên tuế, nếu như những tin tức Nhược Băng nghe được là đúng thì Mạc Lăng quan chỉ có hai vạn binh mã, Trịnh Ngạn Hoa liều lĩnh phái một nửa số quân đến thật khiến người ta nghi ngờ. Thiên tuế nghĩ xem, Trịnh Ngạn Hoa túc trí đa mưu như thế làm sao có thể dễ dàng để cho người ta biết rõ hắn có bao nhiêu binh mã? Mà thông tin về hai vạn quân đóng tại Thải Thạch Phàn bị tiết lộ thì ắt hẳn hắn cũng đã biết. Chúng ta là bên tấn công, binh lực ắt hẳn là nhiều, Trịnh Ngạn Hoa làm sao có thể yên tâm mà phái một nửa số quân của hắn đi như thế? Chắc chắn là có thể thu phục Thải Thạch Phàn hay sao?"

Ánh mắt Triệu Quang Nghĩa chợt lóe lên, mặt dần dần sầm lại.

Dương Hạo nói: "Mạc Lăng quan không phải là nơi khó tấn công, đến Phàn Nhược Băng một kẻ không biết gì về binh mã còn hiểu được việc Thải Thạch Phàn bị mất, Mạc Lăng quan căn bản không có nguy hiểm và có thể thủ, chắc chắn bị mất. Trịnh Ngạn Hoa không biết ư? Hắn tập trung toàn bộ lực lượng tử thủ, hoặc là muốn vứt bỏ cả thành mà chạy trốn, hoặc là khuynh sào xuất động, cứu lấy Thải Thạch Phàn, vốn binh lực yếu kém mà còn phân ra như thế, đó là cách làm của một tướng giỏi túc trí đa mưu đó ư?"

Ánh mắt Triệu Quang Nghĩa lóe lên không ngừng, rồi hắn trầm giọng hỏi: "Vậy Dương tả sứ cho rằng hắn có ý đồ gì?"

Dương Hạo trầm giọng nói: "Mạc Lăng quan có đến một nửa là thủy binh, một nửa là bộ binh, đều là nhưng lực lượng mà Đỗ Chân dẫn đến nghênh chiến với chúng ta, vậy một nửa số thủy binh đến nay vẫn còn ở Mạc Lăng phải không?"

Triệu Quang Nghĩa biến sắc, nói từng chữ từng chữ: "Dương đông kích tây, muốn phá hủy cầu phao của ta ư?"

************************************

Triệu Quang Nghĩa dụng binh tuy không được như các lão tướng Tào Bân, Phan Mỹ, nhưng sát phạt quyết đoán, cũng có phong thái của một tướng lĩnh. Những nghi ngờ của Dương Hạo tuy chỉ là có khả năng, nhưng Triệu Quang Nghĩa không dám coi thường, lập tức chia một vạn binh ra lệnh cho Dương Hạo và Nghiêu Lưu dẫn cấm vệ quân lập tức quay về Thải Thạch Phàn.

Nghiêu Lưu vẫn còn rất trẻ, cơ thể cường tráng, ánh mắt cương nghị, trông có vài phần có cái thần vận giống như La Khắc Địch

Nơi này cách Thải Thạch Phàn không xa, hai người vội vã dẫn binh quay lại, khiến Dương Hải Thanh và Trúc Vũ Minh không khỏi giật mình, còn tưởng rằng Tấn vương chưa chi đã bại trận nhanh như vậy. Vừa nghe thấy Dương Hạo nói, hai người vội cẩn thận cảnh giác, vội chèo những chiếc thuyền của nhà Đường ra xa, bố trí quân cảnh giác đi men theo Trường Giang.

Thuyền chiến của quân Đường đều rất sắc bén, nếu như chúng chủ động xuất kích thì chiến cục cũng chẳng có ngày hôm nay, tiếc rằng chúng đã sớm khiếp sợ uy phong của nhà Tống, lại có kế vườn không nhà trống của Lý Dục, kiên quyết cố thủ, tuyệt đối không chủ động xuất binh nên hôm nay mới thất bại.

Từ xa xa nơi bóng chiều quả nhiên có một đoàn quân đang giương buồm đến. Quân Tống hai bên bờ sớm đã chuẩn bị nên lập tức vào thế sẵn sàng chiến đấu, giương cung, đội thuyền chiến mười mấy chiếc tiến lên phía trước, bên trên chất đầy củi và cỏ, chi cần đợi thuyền của địch đến thì sẽ đốt lửa cho thuyền chạy về hướng địch. Tuy những con thuyền không thiện chiến nhưng hai bên bờ đã có cung thủ hỗ trợ, sẽ tập trung hết thuyền chiến lại với nhau, chuẩn bị một trận sống chết để bảo vệ cây cầu.

Người tới quả nhiên là Trịnh Ngạn Hoa. Hắn sai cấp dưới là Đỗ Chân dẫn binh đi giương đông kích tây, còn mình thì đích thân xuất binh, mục đích là muốn phá hỏng cây cầu phao này. Cây cầu này rất quan trọng, chỉ cần phá được cầu thì quân Tống sẽ hết đường lui. Có cây cầu, bọn chúng có thể đem vô số quân đến đây, vận chuyển lương thực đến cho quân Tống, bọn chúng lại hùng dũng tiến bước mà không phải lo nghĩ, thế nên nhất định phải đánh sập cây cầu, bất kể có phải trả giá gì đi chăng nữa.

Khi hắn vội vàng tới, hai bên bờ cung tên bắn ra như mưa, trên mặt nước có mười mấy chiến thuyền cháy rừng rực lao đến, quân Tống đã sớm dự liệu nên trận đánh lén đã biến thành một trận địa chiến. Lúc này, quân của Đỗ Chân hơn một vạn quân đang thảm bại mà chạy tán loạn, cho quân Tống thuận lợi xiết chặt vòng vây.

Lúc này đây, ngọn cờ giương cao, pháo hiệu nổ liên hồi, phía Tây có Trường Giang, phía Đông có Từ Hồ, phía Nam là Lục Diệp Lan, Triệu Quang Nghĩa đang cắt đứt hết đường tháo lui của hắn, đánh cho hắn không còn lối thoát.