Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 368: Thiên hạ ai hiểu quân




"Từ đã!" Hòa thượng Nhã Băng mắt sáng lên, ung dung cười nói: "Dương tả sứ giả chết thoát thân, chạy tới thận đây, làm có mưu đồ, bần tăng ở đây kính đón, chính là duyên phận của ta và ngươi, bần tăng tuy thấy rõ thân phận đại nhân, lại không có hại gì cho đại nhân, ngược lại, còn có một công lớn muốn nói với đại nhân".

Dương Hạo không chớp mắt, trầm giọng hỏi: "Công lớn?"

Hòa thượng Nhã Băng mỉm cười nói: "Không sai, bần tăng nghe nói Dương tả sứ bị người Khiết Đan giết, làm sao ngờ đại nhân không những chưa chết, mà còn xuất hiện ở đây. Hai nước Đường Tống triển khai quân sát khí hừng hực, im bặt ra không Thái Thạch cơ, không biết đại nhân muốn sao?"

Sắc mặt Dương Hạo chợt biến, còn chưa trả lời, hòa thượng Nhã Băng bật cười nói: "Không hỏi cũng biết, đại nhân lần này đến, chính là chuyện đại quân Tống qua sông ra sao, có phải không?"

Dương Hạo trở lại bình thường, mỉm cười nói: "Thế thì tính sao?"

Hòa thượng Nhã Băng nghiêm nghị thi lễ nói: "Mời đại nhân theo bần tăng lại đây, bần tăng có cái này muốn tặng cho đại nhân, đại nhân tự khắc biết".

Dương Hạo cảm thấy có điều gì đó và ngăn Bích Túc lại, theo sau Hòa thượng Nhã Băng vào trong rừng, đến trước một cái nhà gianh, hòa thượng Nhã Băng nhìn quanh tứ phía, nhanh chóng chui vào trong phòng, Dương Hạo và Bích Túc sợ hắn tẩu thoát, lập tức vào cùng, chỉ thấy mọi thứ trong nhà hòa thượng Nhã Băng vô cùng đơn sơ, chỉ có một cái giường, một cái bàn, một bếp, trên bàn là ngọn đèn, đầu giường có một hộp sách. Nhã Băng mở hộp sách ra, vén tấm vải, ở dưới giường lôi ra một bức lụa, vô cùng thành kính đưa cho Dương Hạo.

Dương Hạo không hiểu gì nhận lấy và xem, chỉ thấy bên trên có rất nhiều nét vẽ, bên trên còn có vài con số đánh dấu, lại có chữ xuân hạ thu đông, xem một hồi không hiểu là nghĩa gì, không khỏi ngạc nhiên nói: "Nhã Băng đại sư, đây là vật gì?"

Hòa thượng Nhã Băng trịnh trọng nói: "Dương đại nhân, thực ra không dám giấu gì đại nhân, tại hạ là một hòa thượng tự do, thực ra là giả làm hòa thượng. Tại hạ vốn họ Phàn, là một tú tài Đường Quốc, vì nhiều lần thi không đỗ, không thể vào học và trở thành quan, nên có ý đồ cạo đầu giả làm tăng, dựng nhà cư trú trên Thái Thạch cơ, quên đi tất cả, hai bờ vách đá này khắc Phật kim thân, mượn cớ thường dùng thuyền nhỏ đi trên sông, ngầm đo lường tình hình nước sông Trường Giang, xuân hạ thu đông, một năm bốn mùa, dòng nước chảy, đều có trên bản đồ.

Theo bản đồ nước của ta, dòng trường Giang có thể dựng một cái cầu nổi/cầu phao, để đại quân tới lui như dẫm trên đất bằng. Tại hạ nghe nói Tấn Vương đích thân dẫn binh tấn công Thái Thạch cơ, thương vong cực kì thảm trọng, giờ đã bại quay về, chuẩn bị tái tấn công, không biết còn cần bao nhiêu binh sĩ thương vong, nhưng nếu có bản đồ trong tay, đại quân tiến lùi tự biết, nơi hiểm yếu Trường Giang không công mà phá, có thể giảm vô số người chết".

Dương Hạo nghe rồi vô cùng ngạc nhiên, hắn tự nhiên hiểu rằng điểm quý giá của bản đồ thủy này, nó sẽ có tác dụng không thể ngờ được đối với mấy vạn đại quân, nhưng với thân phận của mình hiện giờ, có thể đưa tấm bản đồ này đến tay Triệu Quang Nghĩa không? Nhưng không thể để thân phận mình bị bại lộ.

Giết người diệt khẩu thì sao? Vừa nãy để bảo vệ gia quyến còn không nỡ ra tay, giờ thì nghìn lần không thể.

Nếu biết có tấm bản đồ này có thể thay đổi cục diện chiến tranh, Triệu Quang Nghĩa dựa vào chút ít bè gỗ, thuyền đánh cá thì có thể tấn công Thái Thạch cơ ư? Song vì những tính mạng binh lính về sau, cộng thêm bị người Đường đoạt lại được trận địa, nhưng nghĩa khí người Đường vô cùng thấp, cái nơi gọi là hiểm yếu khó bảo vệ đã phần nào có thể tự hiểu nó, đợi thủy quân Tào Bân đến, thì có chiến hạm thực sự, lúc đó phối hợp với binh Triệu Quang Nghĩa, Thái Thạch cơ chẳng lẽ lại không bị phá? Nhưng như vậy đánh mạnh công mạnh, thương sát chắc chắn sẽ gấp chục lần so với hiện tại. Nếu mình giết chết Phàn Nhã Băng đi, giấu kín tấm bản đồ này, vậy thì cái chết không chỉ của một mình Phàn Nhã Băng hắn, tấn công mạnh đại giang sẽ làm cho vô số người bị thương vong, vô số tính mạng của quân sẽ oán cái đầu của hắn.

Dương Hạo loạn hết cả đầu, đang do dự chưa quyết định được, Phàn Nhã Băng lại nói: "Đại nhân chớ nghĩ nhiều, tấm bản đồ này thực sự này không giả. Đại nhân có thể mang tại hạ đi bờ tây gặp Tấn Vương, tại hạ gặp trực tiếp và nói về tấm bản đồ, nếu có tội vạ gì, đại nhân có thể lấy cái đầu của ta".

Bích Túc tuy là người Tống, nhưng thấy hắn chỉ vì ở Đường Quốc, hơn nữa lại không thể làm quan, tính toán mọi cách, không tiếc chạy đến bên Trường Giang làm hòa thượng giả, tỉ mỉ kiên trì làm bản đồ đo mực nước sông để hiến kế cho Tống Quốc, chỉ vì mong muốn có một chức quan để làm, trong lòng không khỏi xem nhẹ, lạnh lùng nói: "Phàn tú tài nghĩ trăm phương nghìn cách, có tấm bản đồ này trong tay, chuyến này có thể có kỳ công rồi, nhất định làm quan rồi".

Phàn Nhã Băng xấu hổ mặt đỏ ửng lên, quen thói a di đà Phật liền chắp tay, nói: "A di đà Phật, chim khôn chọn cây mà đậu, trung thần chọn chủ mà thờ, Đường chúa hôn quy, mải vui chơi, không lo việc nước, triều chính phủi bại, dân chúng khốn khó, triệu Tống được thiên hạ, quy thiên hạ về một mối. Phàn mỗ chẳng lẽ lại không biết theo bên đó sao?

Mấy ngày trước truyền đến tin rằng, Lâm hổ tử Lâm đại ướng quân là một trung thần có tiếng trong triều đã bị lời nói gièm pha mà chết, hơn nữa nguyên nhân cái chết vô cùng ngu xuẩn. Đế vương chỉ dám lén lút lấy rượu độc hại đại thần, quốc chúa tự chặt mất cánh tay của mình, tự hủy hoại tương lai, trên dưới Đường Quốc ai có trái tim băng giá? Đây là ý trời phải diệt Đường mà, mỗ là người bình thường, chẳng lẽ lại không thuận lòng trời?"

Dương Hạo hít một hơi dài, nói: "Tấm bản đồ này thực sự quý giá vạn lần, nhưng…làm sao đưa qua sông đây?"

Phàn Nhã Băng hai mắt sáng lên, nói: "Tại hại có con thuyền nhỏ, xưa nay không đưa lên bờ, nó ẩn trong bụi cỏ um tùm, chỉ cần giờ trên sông tuần phòng nối liền, mỗ là một thư sinh, muốn dùng cái thuyền nhỏ trốn qua sông không có khả năng, không biết đại nhân có thể có cách gì…?"

Dương Hạo lắc đầu nói: "Ta sống khốn khổ bên bờ sông, cũng chẳng có kế gì khả thi, tấm bản đồ này quý lắm, hơn nữa không thể thiếu ngươi là người giải thích, ngươi và tấm bản đồ này không thể mất, cho nên không được liều lĩnh, thế này nhé, ngươi…ngươi theo ta xuống núi, chúng ta bàn bạc kỹ lưỡng hơn".

Chiết Tử Du thấy hắn vẫn còn sống, cũng không đường hoàng đi ra, Dương Hạo có niềm tin, nhưng Phàn Nhã Băng có khát vọng làm quan này rất khó nói, lòng Dương Hạo lo lắng không thôi, thực không nghĩ ra cách nào để giải quyết thích đáng người này, đành đi một bước nghĩ một bước, đưa hắn theo bên cạnh, mong là an toàn.

Tống Quốc dã tâm với Đường, Phàn Nhã Băng này sớm đã biết rõ, cho nên mới ẩn cư ở nơi bên bờ sông này, tuy kham khổ, nhưng mười năm gian khổ học tập đều đã nhẫn nhịn được, hắn chịu khổ để đến hôm nay tiếp tục theo đuổi con đường làm quan, cũng là kham khổ. Nhưng chưa đợi hắn hiến bản đồ cho Tống Quốc, Tống Quốc đã xuất binh, giờ triển khai quân bờ bên kia, hắn muốn đưa tấm bản đồ cho họ là không thể nữa rồi, nó khiến Phàn Nhã Băng lòng như lửa đốt.

Nếu đợi đến khi quân Tống tấn công mạnh qua sông, và có chỗ đứng vững, thì bản đồ này của hắn chẳng còn tác dụng gì nữa, giờ như lâu hạn gặp mưa rào, thế nhưng gặp được một người vốn là sứ giả đã chết của Tống Quốc, Phàn Nhã Băng vui mừng khôn xiết, chỉ cho rằng mình cuối cùng cũng đã có thể làm quan. Tất nhiên là vui vẻ đồng ý, lập tức ra đi cùng với Dương Hạo, trong căn nhà cỏ gianh chẳng có đồ gì đáng giá cả, có thể bỏ qua không cần đến nó.

Trước hắn nghĩ đến Thái Thạch cơ này sẽ không có người quen hắn, cho nên lên đường không chút che dấu, nào có ngờ gặp hai kẻ địch, lần này không dám lơ là nữa, hắn sửa sang lại chút dung mạo, lấy râu giả dính lên, lúc này mới theo hai người họ xuống núi.

Từ con đường này xuống núi, đến dưới núi, chỉ thấy trên đất bị đào lên mười mấy cái hố lớn, trên trong là những thi thể ngang dọc, dưới thi thể đó chặt cây cối cỏ, bên trên là bảy tám tầng thi thể, nào thì trúng tên, đao đâm, thương đâm…máu me be bét, không còn ra hình người, thực là sợ phát hoảng, nhìn trang phục, chắc chắn là quân Tống.

Nhìn thấy hai hòa thượng cùng đi với một người phàm tục xuống núi, một vài binh lính Đường Quốc đang khuân vác thi thể cũng không để ý tới, từ trên chiếc xe nhỏ lại bê mấy chục thi thể vứt vào cái hố, sau đó cho dầu hỏa vào, rồi châm lửa, lửa hừng hực cháy, nuốt hết tất cả vô số những thi thể đó.

Phàn Nhã Băng chắp tay mô Phật, hỏi: "A di đà Phật, thiện tai, thiện tai. Nhiều thi thể quá, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Đại nhân Đường quốc phần lớn đều tín Phật, Phàn Nhã Băng ở nơi này, bình thường tự mình trôi nổi trên mặt sông, nói là yêu thích vàng, vùng ven sông phần lớn đều khắc tượng Phật, trong quân ngũ có rất nhiều người đều quen vị tăng khổ hạnh này, và cũng vô cùng kính trọng hắn, liền có một tiểu giáo đáp: "Đại sư, đây là thi thể quân Tống tiến công vào Thái Thạch cơ ta, tướng quân lệnh ta đợi ở đây thiêu, tránh sinh dịch bệnh".

"A di đà Phật". Phàn Nhã Băng không khỏi thốt lên tiếng Phật hiệu.

Lửa cháy hừng hực đốt cháy thi thể này cháy xèo xèo, thi thể bị hỏa thiêu co rút các gân, có thi thê bỗng dưng ngồi bật dậy rồi lại rơi bịch xuống, da thịt bị thiêu hết, từng mảng thịt cháy lộ ra xương xẩu, Dương Hạo tuy cũng nhập ngũ, từng tham chiến, nhưng lại làm thân binh của Trình Thế Hùng, vả lại chưa từng gặp quá nhiều thi thể thế này, thấy vậy mà hồn bay phách tán, không đành lòng nhìn nữa.

Phàn Nhã Băng bước đến, chỉ thấy khắp nơi là cái hố lửa, thi thể nhiều không kể xiết, không chịu nổi miệng tụng: "Nam mô ai di đà Phật, bản sư thích ca mâu ni, thế tôn có nói: Đất giấu, ta giờ niềm nở, dựa thiên nhân chúng, dặn dò vu nhữ. Thế tương lai, nếu có thiên nhân, thiện nam tử thiện nam nhi, trong Phật pháp, loại thiếu thiện căn, nhất mao nhất trần, anh có đạo lực, ủng hộ là người, chớ để mất đi.

Giấu nhiều lần đất, trong tương lai, có trời có người, tùy nghiệp báo ứng, dừng ở ác hứng, trước khi rụng rơi, hoặc tới môn đạo, là chư chúng sinh, nếu có thể niệm đắc Phật danh, có Bồ Tát bảo vệ. Là chư chúng sinh, anh có thần lực, tiện cứu hết đi, thế là người ở, thân ở lại, vỡ rơi vào địa ngục, bỏ lệnh sinh thiên, hưởng khúc ca lạc…"

Bích Túc thấy tình hình thê thảm như vậy, không khỏi chủ động chắp tay, miệng lẩm bẩm: "Nam mô Bồ tát đại từ bi, Bạch Phật nói: "Thế Tôn, mong muốn thế tôn không cho nghĩ. Tương lai, nếu có thiện nam tử, thiện nữ tử, trong Phật pháp, nhất niệm cung kính, ta cũng hàng trăm thuận lợi, độ cởi là người, sinh tử giải thoát. Huống hồ chỉ nghe thấy việc thiện, niệm tu hành, tự nhiên đạo mãi mãi không thể chuyển…"

Hai giả hòa thượng cầu cho trốn hồng trần, thấy vô số xác tử thi, lòng có thiện tâm, kinh văn này tụng vô cùng thành kính, khiến cho khung cảnh vô cùng nghiêm túc, rất nhiều binh sĩ nghe hai vị tăng nhân này đọc kinh, cũng dừng lại, chắp tay, tuy là kẻ địch, nhưng vẫn xót xa cho sinh mệnh.

"Ta nên làm thế nào đây? Bản đồ này hoặc có thể giảm đi vô số những thương vong không cần thiết, ta bỏ qua hàng nghìn mạng sinh tử này, thì lương tâm sẽ bất an, nhưng giờ tình hình này, ta nên làm thế nào đây?"

Dương Hạo theo hai vị tăng, không biết làm sao, tự giằng co trong lòng.

*******

Trong Đương đồ thành đã lộn xộn hết cả, rất nhiều người dìu già dắt trẻ chạy nạn, không người thân thích có thể nương tựa, hoặc là không muốn rời gia viên, ôm một ước vọng, mong Tống quân không qua được Trường Giang, hoặc là qua sông theo con đường nhỏ, dân đóng chặt cửa, trong thành tiêu điều vô cùng.

Ba người về đến nơi ở của Dương Hạo, Dương Hạo lúc này mới nhớ ra hai vị phu nhân của mình nhất thiết không được lọt vào mắt của Phàn Nhã Băng, Phàn Nhã Băng cho rằng mình là mình người hành thích, gia quyến đều chết thảm, cho nên ôm hận giấu danh, ẩn nấp ở đây tìm hiểu tình hình quân sự, nhưng nếu để hắn nhìn thấy hai vị phu nhân đoan chính ở đây, không tránh được sinh nghi, hắn vội nháy mắt với Bích Túc, Bích Túc hiểu ý vội vào trong viện kéo Phàn Nhã Băng lại nói: "Phàn tú tài, xin mời qua bên này ngồi, đợi lát nữa đại nhân có vài lời muốn nói".

Dương Hạo một mình đi vào hậu viện, trong viện không có một ai, thấy hoa đình cũng không có ai, không chỉ không nhìn thấy Diễm Diễm và Oa Oa, ngay cả tiểu ni cô câm cũng không thấy đâu, đến đám người Trình Vũ và tám gã thị vệ bảo vệ các nàng ấy cũng không thấy đâu, Dương Hạo sửng sốt không hiểu gì, cao giọng gọi: "Diễm Diễm? Oa Oa?" Vừa gọi vừa đi về hướng phòng ngủ.

Đến phòng ngủ cũng vẫn không có người, Dương Hạo lo lắng, lập tức rút kiếm trở về phòng khách, vừa vào phòng, thì trong phòng khách lúc nãy không có một ai thì đang có một người ngồi, đang vắt chân thưởng thức trà. Dương Hạo nhìn rõ bộ dáng người đó, không khỏi đứng sờ sờ ở đó, chòm râu hơi bay, nhìn vẻ mặt phát phì cười.

"Ha ha ha, Dương đại nhân, Biện Lương từ biệt, không nghĩ ta và ngươi lại có ngày gặp mặt, đó chẳng phải duyên phận sao…?"

Một gã béo ngồi trong phòng nhìn Dương Hạo như người thân của mình, cười hề hề, cứ như thiên quan chúc phúc. Dương Hạo thở dài, lẩm bẩm nói: "Thiên hạ này…không có nơi nào là chốn bồng lai của Dương Hạo sao?"

Gã béo đặt chén trà xuống, mặt mày hớn hở đứng dậy nói: "Ôi, thế là sao vậy, bạn cũ đến, xem ngươi kìa, thái độ gì vậy? Dương đại nhân muốn bỏ trốn, nói dễ hơn làm, giờ ở thiên hạ này, không nhận ra Dương đại nhân ngươi còn có mấy người nữa?"

"Ngàn dặm mây bay nắng ban ngày, gió bắc thổi nhạn tuyết. Chớ lo con đường phía trước không biết, thiên hạ có ai không biết quân chủ?"

Gã béo họ Thôi vỗ tay đạp ca (một hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát) hay, Thôi Đại Lang vốn cao to, nhưng tán thưởng đạp ca, từ từ đứng dậy, đi lại nhẹ nhàng, tay múa, chân nhảy, tư thế tuyệt đẹp, bộ dạng khiến người ta thích thú, đến hắn cũng xem nhẹ cơ thể vốn béo tốt của mình. Thiên lý hoàng vân bạch nhật huân, bắc phong xuy…

Dương Hạo cũng lĩnh hội chút phong tình của đạp ca cổ, nhưng hắn giờ chẳng có tâm trạng nào, mặt méo xệch nói: "Đây cũng là thơ của Bạch Lạc Thiên sao?"

Thôi Đại Lang nhướn mày nói: "Thơ của người bên cạnh, Dương mỗ cũng nhớ vài bài. Ha ha, Dương huynh cứ bình tĩnh, không muốn hỏi hai vị hiền phu nhân và đám thuộc hạ giờ đang ở đâu vậy?"

Dương Hạo thở dài nói: "Tin Thôi huynh ở chỗ này chờ ta, người trong nhà và thuộc hạ nhất định sắp xếp thỏa đángGiờ đến xem, Thôi huynh có Tề Châu Thôi Thị, không biết đến tìm tại hạ rốt cuộc có ý gì?"

Thôi Đại Lang mỉm cười nói: "Dương huynh đoán sai rồi, Thôi mỗ đang là Sơn Đông Thôi Thị, thế cư Tề Châu".

"Nhưng ngươi tuyệt đối không phải là một thương nhân".

Thôi Đại Lang cười tít mắt: "Dương huynh đoán sai rồi, Thôi mỗ là một thương nhân, một thương nhân chính cống, chẳng qua…quy mô to hơn bình thường mà thôi…"

"To thế nào?"

"To…có thể ví với một nước nào đó".

*******

Trong phòng có hai người ngồi, ở giữa đặt một ấm trà.

Một người, nắm tài phú ẩn hình khổng lồ nhất thiên hạ.

Một người, nắm võ trang tiềm lực phát triển lớn nhất.

Quân Tống và quân Đường triển khai quân hai bờ Trường Giang, tiến hành triển khai thế trận quyết chiến đến cùng, hai người cách chủ chiến trường không quá mấy bước bàn bạc Đương Đồ nguy thành, và chẳng có liên quan gì tới trận chiến cả.

"Nói ra, Dương huynh có kế giả chết thoát thân tuy khéo léo đấy, nhưng không phải là không có sơ hở. Ta có thể sinh lòng nghi ngờ, người khác cũng vậy, chỉ cần nghi ngờ và có vấn đề rồi, hiện nay bận chuyện khác, lúc nào đó ngươi thử nghĩ xem, khó tránh khỏi có chỗ sơ hở. Nước cờ ngươi đi thế này, là chặt đứt tất cả đường lui của mình, một khi bị phát hiện, ngược lại lợn lành thành lợn què, đến lúc đó, Quan Gia chỉ cần biết thời biết thế, cho ngươi từ chết giả thành chết thật luôn…"

Dương Hạo phản bác lại nói: "Thế, nếu như gặp Thôi huynh, ta tìm thời cơ trở về Lô Châu, nguy hiểm vô sinh mệnh sao?"

"Ở đâu không có nguy hiểm chứ?"

Thôi Đại Lang bùi ngùi thở dài: "Lần này đi Thanh Châu, Thôi mỗ tham gia lễ tang của một trưởng bối. Chỗ Thừa Tự thất tông ngũ tính, có một tiềm lực khổng lồ trong thiên hạ, Thôi mỗ khoe khoang một câu, nói là địa hạ đế vương cũng không thể sánh. Vị Lão thái gia này là nhân vật quan trọng Thừa Tự đường, phú giáp thiên hạ, môn hạ buôn bán nhiều vô kể, buôn bán hải thương, và buôn bán ở Xuân Trường bắc quốc, cấu thành tam đại trụ. Đừng thấy hắn trong đám lộn xộn vô danh, người biết hắn không nhiều, nhưng ở Đông Doanh, Cao Ly, Lữ Tống, hắn nói một câu, quốc vương nơi đó phải nghe theo một câu, nhân vật lớn như vậy, nói chết thì phải chết, chắc ngươi biết hắn sao mà chết chứ?"

"Chết thế nào?"

Thôi Đại Lang thản nhiên nói: "Sáng sớm thức dậy, uống một cốc sữa dê. Trong sữa dê có sợi lông dê nhỏ tí, mắc ở cổ họng, thế là…hắn chết".

Dương Hạo không nói gì.

Thôi Đại Lang lại nói: "Nam nhi ở cuộc đời này, tự có trách nhiệm. Trách nhiệm này, gánh vác này không chỉ là con cái, còn là huynh đệ, còn là gia tộc, là bộ hạ, vô cùng khó khăn, xuất hiện sự thoái chí, há còn là nam nhi?"

Nếu đổi mấy ngày trước, Dương Hạo có thể có thể dùng đại thế đã định, thiên mệnh sở quy đến phản bác Thôi Đại Lang, nhưng lịch sử giờ đã không dựa theo hướng đi của hắn nữa, cho nên nghe những lời này hắn chỉ có thể im lặng.

Thôi Đại Lang thở dài một tiếng: "Trên đời này thực sự có chỗ cực lạc sao? không nói đến sinh lão bệnh tử, bi hoan li hợp, nhân sinh mà, chính là gần ít xa nhiều, khổ nhiều hơn vui. Lý Dục là quân vương của một nước, có nguy hiểm quốc gia không? Da Luật Hiền là đế vương bắc quốc, cũng có khi gặp chuyện. Thế tiểu dân vô danh thái bình vô ưu hay không đây? Nỗi khổ của họ chỉ có càng nhiều, ngươi nghiêng tai nghe xem…"

Gào khóc trên đường chạy trốn, tiếng kêu thảm thiết của một người con gái vọng vào tai, Thôi Đại Lang trầm giọng nói: "Người ở Lô Châu tin theo ngươi, ngươi thực sự có thể thản nhiên mà bỏ qua sao? Ngươi ở ẩn, thực sự có thể từ nay về sau ung dung tự tại? Không sai, nếu ngươi về đến tây bắc, triều đình đầu tiên sẽ nghĩ cách đối phó với ngươi, nhưng, ngươi có thể vắt óc nghĩ ra cách giả chết trốn nguy hiểm, không thể nghĩ một triều đình thừa nhận cách của ngươi để mưu cầu an toàn càng lớn hơn sao?"

Dương Hạo nhìn chằm chằm Thôi Đại Lang, lạnh lùng nói: "Ta trở về Lô Châu, chính là kháng mệnh. Triều đình sẽ không muốn tây bắc lại thêm một thế lực nữa, ta lập tức sẽ trở thành mục tiêu mà quân đội triều đình hướng tới, đó chẳng phải kéo chiến hỏa tới tây bắc sao? Vẫn còn mong được thái bình?"

Thôi Đại Lang vui mừng cười: "Dương huynh, thực ra ngươi có thể nghĩ ra cách, song ngươi luôn không chịu đi nghĩ".

Hắn hơi cúi người về phía trước trầm giọng nói: "Khi Tống Quốc chiếm Đại Biện, hắn là một trong những nước của Trung Nguyên. Tống Quốc khi chiếm Kinh Hồ, hắn đã trở thành nước mạnh đệ nhất Trung Nguyên. Ngay sau đó, bình Thục, diệt Hán, giờ lại đến tấn công Đường Quốc, lãnh thổ quốc gia không ngừng mở rộng, nhưng đế quốc càng lớn, lãnh thổ quốc gia tuy mở rộng nhưng vẫn chỉ có một người cầm đầu.

Sau khi diệt Đường Quốc, thống nhất Trung Nguyên thì sao? Lại về phía nam diệt Đại Lý sao? Đại lý nếu bị mất đi, sẽ diệt Giao Chỉ, chiếm thành, Thực Lạp, Phiêu Quốc sao? Đi về hướng đông, sẽ qua biển diệt Cao Ly, Nhật Bản, Lữ Tống, vươn xa tận trùng dương, đi thìm những quốc gia hải ngoại nhiều hơn nữa sao? Đi về hướng bắc diệt Khiết Đan sao? Diệt xong Khiết Đan, sẽ diệt Thất Vi, Nữ Trực, tộc Mô Hơ, Oát Lãng Cải sao? Ba thế lực nếu diệt, có phải là cần diệt Hồ Hức, Thổ Phiên, Nê Bà La, đại tiểu Bột Luật, theo sát đánh Hắc Hãn, Cát Tư, Hoa Lạt Tử Mô, Ba Tư, Thiên Trúc, Đại Thực…"

Thôi Đại Lang nói một hồi ra rất nhiều quốc gia có khi còn chưa nghe thấy bao giờ, thở dài nói: "Trời đất vô cùng vô tận, bất kỳ một quốc gia nào đều không thể mở rộng quá lớn vô hạn được, Tống đã chiếm cứ được vùng giàu có nhất, lại tiếp tục mở rộng, đã không phải là cần con dân và quốc gia, do là muốn chiếc vương miệng thêm sáng rọi vài phần.

Hán Vũ Đường Tống không có thực lực thực sự thống trị những nơi đó, đồng nghĩa Tống Quốc cũng không có lực lượng khống chế, và cũng không cần thiết xâm chiếm nơi đó, dốc hết binh lực để đi gây chiến thì cuộc sống của dân lầm than, lòng người tự khắc sẽ quy về Tống Quốc, nếu Tống Quốc theo thiên hạ mà nhiều lần gây chiến tranh, không phải cầu phúc cho dân, thế thì dân chúng Trung Nguyên sẽ nổi dậy phản lại. Đánh giặc không phải để đánh giặc mà là đánh dân.

Thừa Tự đường ta vốn đại đường thất tông ngũ tính tộc nhân, vì dự đoán Đại Đường sẽ diệt, Tạp Hồ loạn Trung Nguyên ta, lúc này trước tiên phải phòng bị từng bước, bảo toàn hậu thế và vinh hoa phú quý thất tông ngũ tính của ta, cho nên từ nay về sau trong Thừa Tự đường chuyên có một tốp trưởng lão phụ trách việc thu thập tình báo thiên hạ, phân tích đại thế thiên hạ.

Theo nghiêm phán của chúng ta, Tống được Đường Quốc, sau khi thống nhất Trung Nguyên, chiếm được chẳng qua chỉ là Hà Tây và U Vân, và mục đích không phải mở rộng đất đai, mà là để chiếm lĩnh được hai miếng đất quan trọng trong chiến lược, để giang sơn gấm vóc của bọn họ được che chở. Nhưng mà, họ rất khó làm được, cho dù là chiếm đoạt tây bắc trước, hay là tấn công Khiết Đan trước, kết quả chỉ có thể là uổng công vô ích".

Dương Hạo ngẩn người, những điều Thôi Đại Lang nói rất giống với lịch sử, từng có người không mất công sức gì nhiều mà giành được ranh giới rộng lớn, quy tội Tống có chính sách sai lầm với tây bắc, cũng có người cho rằng là võ công Triệu Nhân không đề cập tới Triệu Đại Thần Dũng, Dương Hạo vẫn là lần đầu gặp và được thương nhân phân tích từ góc độc của hắn, và nó lại có thể chính xác như vậy, cách nhìn của Thừa Tự đường thực như Gia Cát Lượng phải mời ba lần mới ra nhà gianh và cách nói ba phần thiên hạ của ông, xu thế tình hình tương lai nắm được quá là chuẩn xác.

Thôi Đại Lang thấy sắc mặt của hắn, biết hắn đã bị kích thích, liền cười ha ha nói: "Không có người nào có cái nhìn thông suốt như thương nhân chúng ta, chiếc mũi rất nhạy bén, cũng không có ai có thể hiểu về các nước như chúng ta, họ giàu nghèo, quân đội mạnh yếu…chúng ta đều rõ hết.

Lý Tồn Húc của Đường Quốc, Thạch Kính Đường của Tấn Quốc đều vì Khiết Đan mà vong, nhưng lúc đó Khiết Đan vừa mới lập quốc, chẳng có cách nào thống trị Trung Nguyên, họ nhúng tay vào chuyện Trung Nguyên, chẳng qua chỉ là muốn nuôi dưỡng một Nhi Hoàng đế nghe lời, thay họ quản lý Trung Nguyên. Mà giờ lại không giống, Khiết Đan giờ tuy chính ồn nội loạn, nhưng lập quốc gần 60 năm, thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức 60 năm, quốc lợi ngày càng mạnh, họ đã là là một thực lực của nam hạ.

Mà Trung Nguyên cũng lúc này thống nhất, Triệu Quan Gia hùng tài đại lược, cũng là một đại anh chủ, tuy đi sau mà tới trước, lại là lực lượng mới, lực lượng quốc gia phát triển không ngừng, đủ để chống lại Khiết Đan, chỉ đợi Đường Quốc sau khi bị diệt bỏ thì sẽ lên kế hoạch bắc thượng. Nhưng thực lực và lãnh thổ hai nước, dân số đông, nếu có danh tướng, có tốt xấu gì hoặc có bất đồng, lại không thể xóa bỏ các nước Trung Nguyên dễ dàng được.

Tống Quốc bắc thượng, bản đồ là 16 châu U Vân, muốn đoạt vào tay mình để làm bức thành che chở, bảo đảm Trung Nguyên vững như núi Thái Sơn, nhưng chỉ tính theo ý mình muốn thì không đánh như vậy, nơi màu mỡ nhất họ cũng chiếm rồi còn muốn chiếm nơi nguy hiểm, dị tộc lại há có thể kháng cự, mảnh đất bần hàn tự sinh tự diệt, ai mà không muốn đến nơi tốt nhất? Khiết Đan nội loạn, tất cũng huy binh nam hạ mưu đồ Trung Nguyên.

Giờ hai nước dân số tương đương nhau, nói đến binh lính, quân Tống huấn luyện hoàn hảo, người Hồ thiên tính dũng mãnh, người Tống có mấy chục vạn binh lính tinh nhuệ phòng thủ tốt, còn Khiết Đan lại có mấy chục vạn tinh nhuệ giỏi tấn công, tự Thạch Kính đường chắp tay dâng 16 châu U Vân, người Khiết Đan dốc lòng tạo dựng mấy chục năm, nơi nguy hiểm này đã vững như thành đồng, người Tống sao có thể chiếm dễ dàng vậy được sao?

Người Tống đánh sao lại được với người Khiết Đan, chỉ có thể kéo dài, hai nước đều hao người tốn của, khó mà tiếp tục tấn công. Nếu Tống Quốc trước khi giành lấy tây bắc cho rằng cần dưỡng mã thì sao? Không xuất toàn lực, khó mà toàn công, còn nếu như xuất công toàn lực, người Khiết Đan há không thừa cơ mà xông vào? Hai nước đấu nhau, tây bắc đặc biệt quan trọng, người Khiết Đan không ngu xuẩn, tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn tây bắc thành đất Tống đâu. Nếu như vậy, nếu có người có thể thống nhất tây bắc, thì cho dù là Tống hay Khiết Đan, người Tống chiếm nơi phồn hoa nhất, tài lực thì hùng hậu, người Khiết Đan chiếm ưu thế về địa lý và ưu thế về binh mã, chủ của tây bắc này lại chiếm ưu thế về tình hình chính trị, tiến khả công, thối khả thủ".

Dương Hạo hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Đại Lang quả nhiên không hổ thẹn là thương nhân xuất chúng, một lời nói ra vô cùng sắc bén, nhưng ta có năng lực gì mà có thể chiếm tây bắc chứ?"

Thôi Đại Lang mỉm cười nói: "Ngươi được trời ưu ái, giờ đã được Đảng Hạng Lục Thị ủng hộ, được họ tôn làm chúa của Hạ Châu, lại có Chiết Thị và Dương Thị ủng hộ nữa, nếu thêm Thừa Tự đường ủng hộ về tài lực, thì ngươi dựa vào thân thế là nghĩa tử của Lý Quang Sầm mà giành lấy Lý Thị, trở thành bá chủ tây bắc thì có gì là không khả năng chứ? Nếu ngươi trở thành tây bắc vương, triều đình chỉ có mời chào ngươi mà thôi, chẳng lẽ còn dám giết ngươi? Như vậy, chẳng phải là an toàn nhất sao?"

Dương Hạo trầm ngâm một lúc lâu sau nói: "Trung Nguyên thống nhất, thiên hạ thái bình, buôn bán mới tốt được, các hạ chỉ có tâm làm thương nhân, vì sao không trở thành tây bắc nhất phương thế lực?"

"Nguyên nhất rất là đơn giản".

Thôi Đại Lang chậm rãi nói: "Bất kỳ hàng hóa đều có một nơi sản xuất riêng, thông hữu vô, đó chính là nguồn thu lợi của thương nhân. Tống và Khiết Đan thành lập, đương thế song hùng, để suy yếu đối phương, tất phải chịu trao đổi đồi mồi, ngà voi, sừng tê giác, đồng thiếc, hương trầm, da lông, bò dê, ngựa, lương thực, vải vóc, dược liệu...

Đường mạt loạn thế tới nay, chuyện buôn bán Thừa Tự đường dần dần rời về tứ phương và những nơi xa hơn, nếu như muốn chuyển về, thay đổi ngành nghề khác, cũng không phải là dễ, nếu không đả thương vào xương thịt, thì nguyên khí đại thất. Đành chịu bán lệch một chút, không biết bao nhiêu người ăn cháo đá bát. Hơn nữa, triều đình trọng sĩ, cũng rất chèn ép thương nhân chúng ta".

Thôi Đại Lang băn khoăn rằng chính sách nguyên tự triều Đường tới nay, thời kì triều Đường địa vị chính trị của thương nhân vô cùng thấp hèn, luật pháp triều đình có quy định vô cùng nghiêm ngặt, các công thương chi sĩ không thể làm quan, các thương nhân không thể kết hôn với sĩ tộc, Đường Thái Tông từng nói: "Công thương tạp sắc chi lưu. Tất không thể vượt quá thời gian làm quan mười năm".

Thương nhân có thân phận thấp hơn cả thứ dân, thứ dân phục vụ Hoàng thượng, công thương tạp hộ không được phục vụ Hoàng thượng, cấm thương nhân sử dụng ngựa. Tài sản tư hữu của thương nhân cũng không được sự bảo hộ của luật pháp, triều đình có thể mặc ý thu hồi. Nếu Khai Nguyên hai mươi hai năm không thu của cải thương nhân Kinh Triệu. Ba năm Kiến Trung, vơ vét tiền tài của thương nhân, lấy nó cung cấp cho quân đội, tất cả hàng hóa của thương nhân trong Trường An, người dân lầm than, khó qua nổi cửa ải chết".

Triều đình bức hại thương nhân quá mức, như vậy, các thương nhân tất phải duy trì các phiên trấn, thế lực để đối kháng lại với triều đình Đại Đường, để giành lại vị trí xã hội nhất định, từ đó nó trở thành nền tảng của các thế lực. Kết quả hơn hai trăm năm nay, luôn là sĩ nhân khinh thương, võ nhân trọng thương, mà sau khi Tống thống nhất xong Trung Nguyên, hiện tượng thực tế dìm thương nhân không còn nghiêm trọng như trước nữa, nhưng giờ thì ai biết được đây? Triều đình trọng sĩ, đã thành tập tục, thiên hạ sau khi thái bình, trời biết được họ có theo Đường luật hay không? Tác phong Thừa Tự đường chính là trong thời bình nghĩ đến thời loạn, họ sẽ không ngồi đợi chính sách triều đình đưa ra rồi mới phản ảnh lên.

Huống hồ triều đình không dìm thương nhân, buôn bán của họ có quá nhiều thứ đề cập tới nam bắc, một khi hai nước xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng đối với họ sẽ càng lớn hơn, họ đã phán đoán nam bắc cùng tồn tại định kết cục, cần phải tìm ra một cây cầu để nối liền nam bắc, trong suy nghĩ của họ, cây cầu này chính là việc tây bắc có thể hòa hoãn xung đột. Phân tích này, cùng với địa vị đặc thù của các lần phân tích của Dương Hạo, thì có lựa chọn mang tính hiệu quả như nhau.

Còn về nói thiên hạ thái bình, buôn bán của thương nhân mới hưng thịnh, nó cũng chưa chắc. Thời Xuân Thu các nước san sát nhau, có trở ngại rất nặng, theo lý mà nói điều này đối với các thương nhân là không hợp, mà trên thực tế thương nhân đương thời không những thu nhập cao, mà địa vị xã hội cũng rất cao. Các phương chư hầu từ Đường mạt năm đời lại đây cũng như vậy.

Dương Hạo chậm rãi nói: "Trưởng lão các người cho rằng, đất tây bắc tự lập, hòa hoãn Trung Nguyên và Khiết Đan, cũng là thương nhân các người muốn có bao chiếc cầu, cho nên các người muốn bồi dưỡng thế lực ở đó, có thể bảo vệ các người, mang đến cho các người khoản lợi nhất?"

Thôi Đại Lang sờ cằm nói: "Đúng, kỳ thực Thừa Tự đường ta hai mươi năm trước đã làm thử rồi. Lần đó, chúng ta chọn Lân Châu Dương gia, Chiết gia sống yên lâu dài, vị tất mang đến sự tiện lợi cho chúng ta. Huống hồ, tuy nói Thừa Tự đường ta sớm không còn tôn chỉ, giờ kéo dài mình là có mục đích, nhưng các trưởng lão vẫn mong mỏi có thể giúp đỡ đồng tộc. Dương gia là người Hán, Chiết gia lại không phải, cho nên các trưởng lão càng muốn cho Dương gia đến khống chế sự ra vào cửa ngõ Tây Vực. Tiếc thay…"

Hắn thở dài, méo mó nói: "Tiếc là Dương gia cuối cùng lại không có quyết đoán, không có can đảm để đối kháng lại Chiết gia. Cân nhắc một chút, Hỏa sơn vương Dương Cổn vẫn là quyết định bám lấy Lân Châu, cùng Phủ Châu giảng hòa đối kháng Hạ Châu, ngược lại trở mặt đối phó với chúng ta, khiến mưu kế của ta thất bại trong gang tấc. Vốn dĩ các trưởng lão đã mất lòng tin, không ngờ trên trời lại phái ngươi xuống."

Thôi Đại Lang mỉm cười: "Người cơ bản dễ hiểu nhất, có thể giúp đỡ chúng tôi, mà người thì lại có liên quan với Hạ Châu Lý thị, Phủ Châu Chiết thị, Lân Châu Dương thị, là người có tiềm lực phát triển nhất trong số họ. Điều đặc biệt quan trọng là, ngươi lập Lô Châu là khẳng định chỗ đứng của mình, phát triển công thương, trọng công trọng thương nhất phương chư hầu, thực là xưa chưa từng có, cho nên các trưởng lão rất ưu ái với ngươi."

Dương Hạo gượng cười.

Thôi Đại Lang lại nói: "Mấy trăm năm nay, Thổ Phiên và Hồi Hột cắt cứ tây bắc và Lương Châu, cảnh giác lẫn nhau, không qua lại, vị trí yếu đạo Trung Nguyên đi hướng Tây Vực vì thế ngưng hẳn, một con đường tài sản quan trọng đối với tThừa Tự đường và toàn bộ Trung Nguyên cũng phải đóng cửa. Người thống trị bế quan tự thủ chính là thiên địch lớn nhất của thương nhân chúng ta, ngươi hiển nhiên không phải loại người này.

Thổ Phiên tấn công Hồi Hột, Hà Tây, Lũng Hữu, đều nắm trong tay, sau khi trở thành bá chủ Tây Vực, tây bắc vẫn thái bình. Nhưng người Thổ Phiên giỏi tác chiến lại không giỏi về kinh doanh, họ thống ngự Tây Vực, nếu làm ầm đến tây bắc bách nghiệp tiêu điều, mọi người khó khăn, dân chúng lầm than. Một người thống trị ngu muội lạc hậu, đồng nghĩa là thiên địch của thương nhân chúng ta, ngươi vẫn không phải loại này.

Thổ Phiên bại lộ, người Khương sau khi nổi dậy, ba môn hộ Hạ Châu, Phủ Châu, Chiết Châu, và ở giữa tạp khi Hồi Hột, Thổ Phiên. Chiến tranh giữa các thế lực này không ngừng nghỉ, chiến loạn thường xuyên không hợp với sự sinh tồn của chúng ta. Cục diện lý tưởng nhất là tây bắc thống nhất, tạo thành thế chân vạc với Khiết Đan và Tống quốc, chúng ta mới có thể nắm chắc được."

Dương Hạo nói: "Ngươi dường như là tình nguyện, dựa vào Đảng Hạng Lục thị bị Hạ Châu Lý thị áp bức, nhận ta làm cộng chủa cỉa họ? Ta không tiền không đất cũng không lương thảo, chỉ có mấy nghìn binh trong tay, dựa vào cái gì mà ngươi cho rằng ta có bản lĩnh thay thế được Hạ Châu Lý thị lớn mạnh, giỏi hơn Phủ Châu Chiết thị có bề dày kinh doanh hơn hai trăm năm, để trở thành cộng chủa tây bắc?"

Thôi Đại Lang than thở: "Ta đã nghĩ nhiều lắm rồi, trừ ngươi, ai cũng có thể có nhiều cơ hội như vậy sao? Ngươi có cơ hội, cho nên ngươi chính là thiên cơ, chính là thiên mệnh sở quy. Chỉ cần ngươi chắc chắn, tây bắc vương không phải ngươi thì là ai nữa đây? Ngươi muốn làm hoàng đế, cũng không phải là không có khả năng."

Dương Hạo cười đau khổ, hắn luôn dùng thiên mệnh sở quy khuyên Chiết Tử Du bỏ đi sự phản kháng, đầu hàng Đại Tống, giờ lại bị người dùng thiên mệnh sở quy để khuyên nhủ, thực là báo ứng.

Thôi Đại Lang đương nhiên không phải dùng lời nói này để sai Dương Hạo, hắn cổ vũ tiếp: "Khi Thổ Phiên hùng bá Tây Vực, Đại Đường cũng không có cách chinh phạt, chỉ có thể làm mưa làm gió. Nhưng trong lúc đó, Thổ Phiên khi bị Trương Nghĩa Triều nhất giới bố y vung tay một cái thì sụp đổ tan tành, sao vậy? Thời thế tạo anh hùng mà thôi.

Thế cục tây bắc hiện giờ, nam bắc Thổ Phiên liên hợp Hồi Hột, đang ức hiếp Hạ Châu Lý thị khổ chiến không ngớt, hai châu Lân Phủ chặn Hạ Châu qua lại với Trung Nguyên, Đảng Hạng lục thị nội bộ lục đục, nội ngoại Lý thị khó khăn dồn dập, bộ tộc tha hồ oán giận, các loại tranh chấp nổ ra, tương tự như Thổ Phiên đương quốc?

Lại thấy Dương Hạo hôm nay có những điều kiện để so sánh với Trương Nghĩa Triều. Năm xưa Trương Nghĩa Triều khởi binh, nguồn cung cấp binh lực, tài lực đến từ ba phương. Một, danh môn vọng tộc của Đôn Hoàng, ví dụ Sách thị, Trương thị, Lý thị… các tộc tiền nhiều, có thể cung cấp quân tư. Hai, tăng chúng phật môn; phật giáo Tây Vực vô cùng phát triển, tín đồ vô số, các phật sống rất thân với Trương Nghĩa Triều, hắn có thể sử dụng các tín đồ. Ba, mới là dân chúng đã chịu đủ áp bức. Mà Dương huynh thì sao, giờ đã có một châu Lô Lĩnh, nam bắc hào thương tập trung đủ cả, lại còn có Thừa Tự đường ta toàn lực giúp đỡ, tiền tài không thành vấn đề…"

Dương Hạo cười nói: "Ta cũng biết vậy, dân chúng Tây Vực sùng bái phật sống vô cùng, tiếc là ta đồng thời xuất hiện với các cao tăng Tây Vực."

Thôi Đại Lang mỉm cười nói: "Chưa chắc, giờ đã có rồi."

Dương Hạo kinh ngạc nói: "Nói vậy có ý gì?" Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

"Ngươi trên đỉnh Lô Lĩnh từng đúc một pho tượng sắt Khai Bảo phủ?"

"Không sai."

"Lệnh huynh Đinh Thừa Tông đã dựng thêm một pho tượng, mời phật sống Tây Vực đến chủ thiền viện, Tịch do đạt thổ Phật sống qua lại với các cao tăng Tây Vực, giờ quan hệ vô cùng thân thiết, hơn nữa…"

Thôi Đại Lang cười nói: "Ngươi, trong khai bảo thiền viện nhiều lần xuất hiện điềm lành, giờ không chỉ Hạ Châu Lý thị, đến Thổ Phiên, Hồi Hột và rất nhiều người tin yêu cũng lén truyền nhau, nói Dương huynh ngươi là cương kim cống bảo chuyển thế, lệnh huynh vì ngươi… mà tạo thanh thế mà."

"Từ từ đã, cương kim cống bảo… nghĩa là gì?"

Thôi Đại Lang nói: "Đây là tiếng Thổ, dịch sang tiếng Hán là Quan Thế Âm Bồ Tát."

Dương Hạo ngẩn người, Quan Thế Âm Bồ Tát? Dương Hạo hơi lúng túng, nghĩ một lúc, mới nghĩ ra Quan Thế Âm Bồ Tát hình tượng vốn có trong phật giáo là nam, về sau trung thổ phật giáo tuy đã tạo hẳn thành nữ, nhưng trong phật giáo Tây Vực vẫn là hình tượng nam.

Thôi Đại Lang nói: "Trong truyền thuyết Tây Vực, Công Tán Can Bố, Gia Ngõa Nhân Ba Thiết một đời anh hùng, đều là hiện thân của Quan Thế Âm Bồ Tát. Giờ dân chúng Tây Vực coi ngươi là hóa thân của Quan Thế Âm Bồ Tát, đều này đối với dân chúng Thổ Phiên, Hồi Hột mà nói có ý nghĩa gì, đối với người Khương chờ đợi hòa bình có nghĩa gì, ta nghĩ là ngươi hiểu."

Dương Hạo lẩm bẩm: "Ta hiều, ta đương nhiên hiểu…, có nghĩa là các ngươi đã chuẩn bị tất cả sẵn sàng, kiệu hoa đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đưa ta vào động phòng, ta đây một tân nương đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý. Nếu không… tin đồn ta là cương kim cống bảo chuyển thế truyền đến triều đình, thì ta không chết cũng không được."

Thôi Đại Lang không nhịn được cười phá lên: "Ngươi không cần lo lắng, giờ tạo thế còn ở giai đoạn làm nền, chỉ có tín đồ thành kính mới biết, họ sẽ không nói lung tung, càng bí mật họ càng tin tưởng. Không dấu ngươi, lệnh huynh còn tạo ra một cái thanh thế, nói Tống dựa vào ngũ vận chuyển rời mà lấy được mạng đế quyền, được thiền vu chu quốc. Nãi mộc đức, mộc sinh hỏa, cho nên Tống là hỏa đức, Tống lấy hỏa đức thừa chính thống. Mà ngươi ở Trục Lãng Xuyên đáng chết không chết, mới là thần thủy đức phù hộ, rồi rời quan Khai Phong, xây Hỏa Tình viện chuyên diệt hỏa, đây là thiên mệnh sở quy. Ta cũng cảm thấy hoang đường nực cười, nhưng đích thân đi tây bắc một chuyến, ta mới hiểu…"

Hắn trầm lặng một lát, khẽ thờ dài nói: "Ta mới hiểu hắn tại sao lại làm vậy. Đây là cường quyền võ lực, tiền bạc của cải đều không có cách nào đổi lấy tín phục và sùng bái. Mức sùng bái của người Tây Vực đối với thần linh chúng ta không thể tưởng tượng nổi, nếu ngươi thấy họ thành kính với thần linh, ngươi sẽ biết tại sao họ thà một năm bốn mùa ôm bọc rách, ăn uống kham khổ, nhưng mỗi quan tiền kiếm được đều đi nặn kim thân, trang sức cho thần phật."

Hắn ngẩng đầu nhìn Dương Hạo, nói: "Hồi Hột, Thổ Phiên tranh đấu triền miên với Hạ Châu Lý thị, áp bức môn hộ của Lân Châu đối với ngươi lạc kiến kỳ thành, nội ngoại Lý thị khốn đốn, các bộ tộc đều rất oán giận, trên dưới Lô Châu duy chỉ có ngươi đáng tin, Đảng Hạng lục thị ngầm quy về ngươi, Thừa Tự đường ta nguyện giúp đỡ chính là thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Như vậy, Dương huynh nếu như quay về tây bắc, vung tay lên, sợ gì tây bắc không thuộc về Dương thị? Thời thế tạo anh hùng mà Dương huynh!"

Biết rõ hắn miệng lưỡi có sự khích lệ, Dương Hạo nghe vậy vẫn nhiệt huyết sôi trào. Đúng vậy, thiên hạ đã có phương hướng không giống với cái vốn dĩ của nó, mình chuẩn bị những điều kiện được trời ưu ái ở tây bắc, chỉ cần làm, sao lo làm không nổi. Dù Trung Nguyên có Triệu Khuông Dận là vị anh chủ, ta khó mà nhòm ngó ngôi báu, nhưng là lấy tây hạ, trở thành chủ của tây bắc thì có gì không thể chứ? Nếu ta đến làm tây bắc vương, lẽ nào không mạnh hơn tây hạ mà Lý thị xây sao?

Dương Hạo trầm ngâm không nói gì, Thôi Đại Lang biết hắn lúc này đang phân vân khó xử, đưa ra một sự lựa chọn quan trọng nhất trong đời. Những lời hắn muốn nói đã nói hết, lúc này chỉ ngồi nhìn biểu hiện của Dương Hạo, không thúc dục.

Một lúc lâu sau, Dương Hạo liền dừng bước, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài: "Người ở giang hồ, thân bất do kỷ, ta mộng tưởng hão huyền, mãn ý có thể giả chết để bình yên, từ nay sẽ tránh xa thế giới này. Điều ta nghĩ thật quá đơn giản."

Thôi Đại Lang vừa nghe thấy thì vô cùng vui mừng nói: "Dương huynh có thể quyết định một lần nữa trở lại Lô Châu sao? Nếu như kế sách đã định, Thôi mỗ yên tâm vô cùng, lần này về tây bắc, tìm một cái thân phận khác, dứt khoát gọi là Thác Bạt Hạo, khi triều đình biết được, lúc đó Dương huynh căn cơ đã định, có đôi cánh khỏe mạnh, triều đình cũng chỉ đành quay mặt làm ngơ."

Dương Hạo nói: "Không, ta đã thề với nương của ta, đời này chỉ mang họ Dương, sống cũng họ Dương, chết cũng họ Dương, mãi mãi không đổi. Đúng vậy, ta đồng ý về, Thôi huynh có sắp xếp cho ta từ Thái Thạch cơ qua sông không?"

Thôi Đại Lang nói: "Dương huynh nếu đã chắc chắn về tây bắc, ta bố trí đi men đường nhỏ, Thái Thạch cơ có đại quân tập trung dày đặc, nếu muốn thần không biết quỷ không hay mà đi qua thực là làm khó ta."

"Không, ta phải đi gặp Tấn vương Triệu Quang Nghĩa."

Thôi Đại Lang sửng sốt, Dương Hạo nhìn hắn cười, bình tĩnh nói: "Lòng ta vốn có một chuyện rất khó giải quyết, có sự ràng buộc giả chết, mọi chuyện đều bị giới hạn, cuối cùng cũng vẫn không nghĩ ra cách gì hay ho. Giờ nếu không phải chết nữa, ta có ý này, Đại Lang giúp ta đưa gia quyến về, còn ta về Tống quốc, tranh thủ lực lượng Tống quốc đang lộn xộn giải quyết cái đại sự đang khúc mắc trong lòng, đồng thời, nghĩ ra cách có thể quang minh chính đại về tây bắc. Với Tống quốc, chớ có làm ầm lên là tốt nhất."

Thôi Đại Lang nói: "Dương huynh đi gặp Tấn vương, sẽ giải thích mình vẫn sống với hắn như thế nào?"

"Ta tự có cách của mình. Giờ họ chưa cảnh giác lắm,ta chủ động xuất hiện, ai sẽ còn nghi ngờ ta đã từng giả chết?"

"Nhưng… có chuyện gì cần lực lượng triều đình giúp vậy? Hơn nữa, làm sao có thể đường đường chính chính về tây bắc?"

Dương Hạo chau mày nói: "Đại Lang, đây có lẽ không phải là cách khởi đầu tốt."

"Cái gì?"

Dương Hạo trầm giọng nói: "Ta và Đại Lang chỉ là một sự giao dịch, ta được đầu tư, phải hồi báo. Nếu ta thực sự có thể bảo đảm nắm trong tay tây bắc, tuyệt đối không nuốt lời và sẽ ủng hộ, đưa lại sự tiện lợi nhất cho các ngươi, nhưng các ngươi không nhất định không được can thiệp vào, hơn nữa càng không được nhúng tay vào, không được có ý đồ cản trở ta, ảnh hưởng đến ta. Hơn nữa, một khi bị ta phát hiện ra manh mối gì, giao dịch của chúng ta sẽ bị hủy bỏ, thứ các ngươi đã trả ra, ta sẽ không bồi thường."

Thôi Đại Lang ngẩn người, không hiểu ra sao, ngược lại còn cười lớn, vỗ tay nói: "Dương huynh là ngọc thạch, giờ đã được dùi mài, quả nhiên có giá trị cao ghê gớm, đã là một sản phẩm tốt rồi. Được được được, Thôi mỗ đây sẽ không hỏi thêm gì nữa, ta sẽ đưa gia quyến của Dương huynh bình an đi tây bắc. Dương huynh, hãy đợi tin tốt lành của ta!"

***

"Diễm Diễm, nàng yên tâm, lần này về Tống doanh, ta tự có lý thoái thác, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Thiếp sao có thể yên tâm được? Thiếp đi theo chàng, nếu chết thì cũng chết cùng nhau."

"Lại nói linh tinh gì vậy, nếu không định kế, ta bằng lòng đi vào chỗ chết sao? Nàng trở về tây bắc, còn có chuyện đại sự phải làm. Nàng cần đi gặp nghĩa phụ, bảo ngài lệnh cho Phi Vũ liên lạc với ta, từ nay về sau, ta đến thao túng, tin tức có động, ta đều cần nắm được kịp thời. Trước đây ta ở ẩn, làm chuyện đường hoàng, giờ ta tuy xuất hiện trước mặt người khác, việc làm lại phía sau màn, không có Phi Vũ liên lạc kịp thời, ta không làm gì được."

Đường Diễm Diễm vui vẻ nói: "Hạo ca ca giờ như vậy, có vài phần giống khi ở Trung Nguyên, không chỉ nhượng bộ, nhượng bộ nữa, hi hi, như vậy khiếng người ta thích chết đi được."

Dương Hạo cười nói: "Hoặc là không làm, hoặc là làm cho cẩn thận, không thể tùy ý sắp xếp. Nếu ta đồng ý xuất hiện, thì phải nghĩ cách khống chế hết thảy bọn họ. Ta có thể chủ động nhượng bộ, nhưng tuyệt đối không được để họ xỏ dây dắt đi."

Đường Diễm Diễm gật đầu cười nói: "Vâng, vừa nãy bị người của Thôi Đại Lang khống chế, thực khiến người ta tức chết đi. Hắn cầu xin chàng, còn dám kiêu ngạo như vậy, phải cho hắn vài bài học mới được. Chàng tạm thời vể Tống triều cũng tốt. Nếu một mình đi Khiết Đan, thực sự là quá nguy hiểm, nếu có thể có chiêu bài của Tống quốc cũng an toàn hơn chút. Chỉ cần qua được cửa ải giả chết hồi sinh, thì mọi chuyện coi như yên tâm nhiều rồi."

"Đương nhiên vậy rồi, các nàng thu dọn đi, mau chóng cùng với Thôi Đại Lang lên đường. Ta đi gặp Phàn tú tài cái đã, bàn bạc chuyện qua sông."

Dương Hạo gặp Phàn Nhã Băng bàn bạc lúc lâu, nói xong chuyện đêm nay qua sông đi Tống doanh, Phàn Nhã Băng vui vẻ đồng ý. Dương Hạo lại gọi Bích Túc lại dặn dò, nói quyết định của mình cho hắn nghi: "Ngươi đi nói với Thủy Nguyệt cô nương một tiếng, bảo cô ấy cùng đi với Diễm Diễm bọn họ, tối nay chúng ta qua sông đi Tống doanh rồi."

Bích Túc nghe vậy trầm ngâm một lúc, bỗng nói: "Đại nhân, tôi… tôi không muốn đi nữa…"

"Hả?" Dương Hạo nhướn mày: "Không đi, thế ngươi muốn đi đâu?"

"Đại nhân, Bích Túc vốn là một tên trộm lưu lạc giang hồ, chẳng có gì đáng giá, sau khi đi theo được, có lòng hướng thiện, muốn đi theo đại nhân xây dựng tiền đồ. Đại nhân quyết tâm quy về ở ẩn, Bích Túc cũng không oán hận một câu. Giờ đại nhân lại trở lại giang hồ, vốn hợp với ý của Bích Túc, nhưng… nhưng Bích Túc giờ đã có Thủy Nguyệt rồi. Thủy Nguyệt hiền từ dịu dàng, Bích Túc muốn… muốn sống cùng cô ấy, chẳng sợ một gian nhà tranh, hai mẫu đất cằn, nhưng lại có thể vui vẻ mà sống. Sự nghiệp… so sánh với cô ấy, thì không là gì nữa rồi."

Dương Hạo ngẩn người, bỗng bật cười. Hắn vỗ vào vai Bích Túc, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Không ngờ lãng tử như ngươi mà cũng có lúc động lòng, thực là giờ ta không thể ở ẩn được nữa, thì ngươi lại muốn ở ẩn. Thôi vậy, đi theo ta lâu như vậy, chịu kham chịu khổ, làm tùy tùng của ta cũng chẳng có lợi lộc gì, Dương mỗ cũng cảm thấy thẹn với ngươi. Ngươi quyết về ở ẩn, thế… Thiếu Hoa sơn bên đó có nhà cửa và vài mẫu đất, vậy nói sẽ là món quà ta tặng cho phu thê ngươi nhé. Ngươi và Thủy Nguyệt đến đó, sắp xếp cho Hạnh Nhi và Nguyệt Nhi bọn họ về Lô Châu, còn phu thê ngươi… hãy sống ở đó. Ở đó non xanh nước biếc, vô ưu vô lo, là một phú gia cũng tốt."

Bích Túc từ chối không nhận, hắn vốn sợ Dương Hạo tức giận, không ngờ Dương Hạo lại còn tặng quà cho hắn nữa, không cầm nổi sự cảm kích và xấu hổ. Dương Hạo lại nói: " Ta và ngươi hoạn nạn có nhau, tuy là chủ tớ, kỳ thực là huynh đệ thân thiến, có gì phải cảm ơn chứ. Ngươi có thể đi theo Đại Lang bọn họ chứ?"

Bích Túc nói: "Chưa chắc, con đường họ đi là hướng bắc trước, nếu như đi Thiếu Hoa sơn, không khỏi phải đi đường vòng. Ta và Thủy Nguyệt tạm thời tìm một chỗ ở tạm đã, đợi quân Tống qua sông, chúng ta sẽ tự qua sông mà đi về phía tây, tránh đi đoạn đường dài."

Dương Hạo nghĩ ngợi giây lát, nói: "Cũng được, thế nhé, lên đường bảo trọng."

"Đại nhân bảo trọng."

Đêm hôm đó, bên bờ Trường Giang, Dương Hạo và Phàn Nhã Băng lại mang theo những bộ hạ biết bơi, tay cầm tiểu thuẫn, kéo chiếc thuyền nhỏ từ bụi cỏ ra, lặng lẽ cập vào bờ đợi người của Thôi Đại Lang cố ý gây động tĩnh gây sự chú ý của thủy quân đi tuần.

Đối diện bên kia, lửa trại mười dặm liên doanh. Nước sông cuồn cuộn, Dương Hạo vô cùng bình tĩnh, nghĩ đến lời của Thôi Đại Lang nói, Dương Hạo mất đi cảm giác căng thẳng, bật cười: "Trục Lãng Xuyên bị phá bởi nước, nghĩ đến đại sự Lô Châu, giờ ta tiếp tục đi qua sông, sẽ có vị thần nào đó che chở ta không đây?"