Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 367: Tình cờ




Sau khi Dương Hạo rời thuyền đi, chưa tới một canh giờ, thành Kim Lăng đã bắt đầu hạn chế ra vào.

Dương Hạo theo sự phân tích lộ tuyến tấn công của quân Tống do Bích Túc thuật lại, quân Tống giờ từ ba hướng bắc, đông tây theo đường thủy cùng tấn công, cuối cùng vây mục tiêu chính là thành Kim Lăng. Hắn muốn đưa toàn gia đình an toàn ra khỏi Giang Nam, nhất thiết phải ở trước khi ba lộ đại quân tụ hợp vượt qua đại giang, cho nên mau chóng lên đường, vừa ra khỏi thành thì vào đường bộ, lấy xe ngựa đi thẳng đến Thái Thạch cơ. Nơi này hắn từng du lãm cùng Hoàng Phủ Kế Huân, bến sông địa phương vẫn đóng quân, còn đi lại thông thương thân thiết với Kính Hồ, chỉ cần hắn đi trước khi Đường quốc phong tỏa đường thủy thì coi như an toàn rời đi.

Thiên hạ đã bắt đầu có sự thay đổi. Tống quốc vẫn phát động chiến tranh với Đường quốc, đây là lẽ tất nhiên, nhưng chủ soái lại đổi người. Thời thế có thể tạo ra anh hùng, anh hùng cũng có thể tạo ra thời thế, hai cái này vốn có tác dụng tương hỗ nhau, Triệu Quang Nghĩa thống quân rốt cuộc có ý gì, thời thế của tương lại sẽ bị thay đổi ra sao đây?

Dương Hạo không thể hiểu nổi. Càng gần Thái Thạch cơ, đại quân binh mã đi đến càng đông, nạn dân cũng không ít, đoàn người Dương Hạo cứ thế đi, đi hướng ngược lại với nạn dân chạy về phía Kim Lăng nên có chút trờ ngại, cho nên hắn chỉ có thể chọn một vài con đường nhỏ đại quân sẽ không chọn mà đi, như vậy vòng qua vòng lại có thể trì hoãn được thời gian. Đợi hắn đến Thái Thạch cơ, cờ chiến, binh giáp Thái Thạch cơ nhiều vô kể, đã không còn đường đi nữa.

Sự tấn công của Tào Bân thực sự nhanh chóng, hắn đột phá Hồ Khẩu, phá hết các trại, đại quân thủy quân hùng mạnh vô cùng. Đồng Lăng thủ tướng Đường quốc Hồ Chính được tin không sợ sệt, sức chiến đấu của Tào Bân dẫn Kính Hồ thủy quân không thể so sánh với quân tinh nhuệ Đường quốc. Nếu không phải Hồ Khẩu thủ tướng hồ đồ, đại quân của hắn đừng mơ tưởng mà đi qua được an toàn. Trong tay Hồ Chính tuy chỉ có ba vạn nhân mã, nhưng tự tin về địa lợi, thừa sức ngăn cản được mười vạn thủy binh hướng đông của Tào Bân.

Hắn tập trung ba vạn nhân mã lên trên hơn một trăm chiến hạm, phong tỏa toàn sông, thuyền dày đặc, trước sau tầng tầng lớp lớp, như một bức tường đồng vách sắt. Đại quân Tào Bân đến, thấy Hồ Chính sớm đã có sự chuẩn bị, thấy không thể địch lại được, vì thế lệnh đại tướng Tào Hàn lên bờ trước, nhân lúc Hồ Chính triển khai quân ra sông, đánh chiếm thành Đồng Lăng, phóng lửa trong thành.

Quân thủ Đồng Lăng phần nhiều là dân bản địa, vừa thấy thành bị đốt, liền mang bố mẹ vợ con lần lượt hướng Hồ Chính thỉnh cầu lên bờ cứu thành. Lúc này thế trận đã triển khai, đại quân Tào Bân khí thế hừng hực xông đến, Hồ Chính sao có thể để như vậy được? Quân Đường thấy chủ soái không đồng ý, thẳng thắn chống lại quân lệnh, trực tiếp đưa thuyền vào bờ. Tục ngữ nói quân lệnh như núi, giờ quân lệnh này lại không địch lại cốt nhục thân tình, Hồ Chính lệnh thân binh chém giết nhiều danh sĩ dẫn đầu cũng không ngăn lại được.

Lúc đó thủy quân Tống chưa tiếp chiến, thủy quân Đường trận thế đại loạn, thuyền cái ngang cái dọc, cài vào nhau, tạo ra sự bế tắc về giao thông trên mặt nước. Tào Hàn nhận nghiêm lệnh của Tào Bân không được tự ý giết dân, lửa được phóng ra chẳng qua chỉ là củi ở phố xá trong thành bị cháy mà thôi. Hắn liền ra khỏi thành mai phục, đợi quân Đường lên bở mới phát hiện mình đã quá thận trọng. Quân Đường lên bờ khóc lóc thảm thiết chạy thẳng đến thành trì, chẳng một đội hình, không đâu vào đâu, đúng là một bọn tạp nham.

Tào Hàn lập tức thổi tù và nổi trống tấn công, chỉ huy quân đánh lén. Quân Đường kháng lệnh lên bờ bị bắt giết, quân Đường trên mặt sông thì càng khỏi phải nói, đội quân Tào Bân ngông nghênh tới gần, trực tiếp lên thuyền tác chiến. Song phương hỗn chiến, Tào Hàn giết sạch đám binh Đường kháng lệnh lên bờ, cướp thuyền rồi cũng hướng thủy quân Đường bức tới.

Hồ Chính thấy đại thế như vậy, bị bại một cách bất lực, khóc rống lên, được mấy thân binh yểm trợ chạy trốn tới chiến hạm ở hậu phương tẩu thoát chạy đi báo tin.

Tin truyền tới, ven sông, quân Đường kinh hồn bạt vía, chỉ có thể xây tường cản, bắn hỏa tiễn ngăn thủy quân Tống tấn công. Tào Bân không lui, chạy tới bụi cỏ, chuẩn bị kế tiếp chuyển hướng tấn công. Lúc này, trận chiến Thái Thạch cơ đã thành công.

Triệu Quang Nghĩa vốn là một viên võ tướng, thường theo đại ca chinh nam phạt bắc, tuy chưa độc lập dẫn quân, lại cũng không am hiểu quân sự, bàn đến binh pháp càng không phải nói, còn về có phải là lý luận suông không, hôm nay sẽ chứng minh.

Hắn chỉ huy quân nam hạ, một đường ngựa không dừng vó, ngày đêm chạy, khi đến Thái Thạch cơ và nơi Tào Bân đóng quân, thủy quân Tào Bân vẫn còn chưa tới. Theo sự dặn dò của Triệu Khuông Dận, mã bộ binh của hắn cần cùng qua sông hỗ trợ tác chiến với Tào Bân, nhưng Triệu Quang Nghĩa không chờ được. Nghe nói Tào Bân chưa đến, Triệu Quang Nghĩa vui mừng khôn xiết, lập tức hạ lệnh thu thập thuyền đánh cá ven sông qua sông.

Mục đích của hắn chỉ là: tranh công.

Chiến công của Tào Bân hiển hách, được liệt vào đệ nhất võ tướng Tống quốc lúc bấy giờ. Nếu Triệu Quang Nghĩa có thể tranh công của Tào Bân trước, cơ bản không cần thủy quân hắn giúp thì công phá Đường quốc cần nút Thái Thạch cơ, đó có thể bỗng nhiên nổi tiếng, trở thành đệ nhất đại tướng thiện chiến nhất Tống quốc. Tuy nói Mân Nam còn có Phan Mỹ cũng giỏi, nhưng luận về chức quan, về danh vọng, Phan Mỹ còn kém cả Tào Bân, cũng chẳng thể so sánh với hắn. Hắn lo liệu Khai Phong mười năm, những công lao có được ai ai cũng biết đến, đến khi võ công hắn cũng giỏi nữa, tất sẽ nổi danh thiên hạ.

Nhưng nơi hiểm yếu không thể dễ tấn công, dựa vào mấy cái thuyền đánh cá lớn nhỏ mà hắn thu thập được muốn công phá cứ điểm quan trọng đâu phải dễ. Thái Thạch cơ quân Đường thủ quân tướng là mã bộ quân phụ đô bộ thự Dương Thu, binh mã đô giám Tôn Chấn, trong tay bọn họ có hai vạn binh tinh nhuệ, trận chiến Thái Thạch cơ, quân Tống bị đánh tơi bời, máu nhuộm đại giang, trận đầu đã bại.

Triệu Quang Nghĩa tự biết dựa vào thực lực của Đường quốc sớm muộn cũng vẫn có thể đánh được, đại quân của hắn chỉ cần đánh nghi binh dẫn Thái Thạch cơ thủ quân, khiến họ không được phân binh, chỉ cần yểm trợ thủy quân Tào Bân đến rồi sẽ đánh một trận. Nhưng hắn lại định ra là trong ba tháng bình định được Giang Nam, quân lệnh trạng ấy là kết quả để bỗng nhiên nổi tiếng, nếu đánh trên nửa năm hay một năm, thì có khác gì với Da Luật Hiền đâu?

Vì cái lời thề chắc như đinh đóng cột ấy, nên Triệu Quang Nghĩa dùng cảm tử quân ngày đêm không ngừng tăng cường tấn công cứ điểm quan trọng, và mệnh lệnh hạ sát hàng loạt quân trong thành để khích lệ tam quân, nhận lời chỉ cần đánh hạ Thái Thạch cơ, cho phép binh lính cướp phá tô thành, dùng tiền tài nữ tử. Chiêu này quả nhiên dùng được, triều Thanh, Sát Cáp Nhĩ phản loạn, đại quân mắt thấy giết đến dưới thành Bắc Kinh, trong thành không có binh, hoàng đế bó tay không có kế sách. Trong thời khắc quan trọng Hiếu Trang thái hậu dùng các người hầu hạ vương tộc hoàng thân ở kinh thành lập một đội quân mấy nghìn người giao cho Chu Bồi Công đi đánh giặc. Chu Bồi Công là một thư sinh dẫn theo một đám người hầu, như vậy là một đội quân ô hợp, Chu Bồi Công dùng hai thủ đoạn biến họ thành đội quân hổ lang, giết cho Sát Cáp Nhĩ sợ hãi. Mánh khóe chỉ có hai: một là sau khi đoạt được thành trì, cho phép cướp bóc tiền tài nữ tử, hai là người tự tiện lui một bước thì giết không tha.

Triệu Quang Nghĩa dùng cũng là chiêu này, điều này so với nhân tính, có thể có tốc độ nhanh chóng kích thích người ta có dũng khí lớn nhất. Bị mê hoặc bằng mỹ sắc và tiền bạc, mã bộ binh quân Tống giống như đánh máu gà, quyết tử lập công, dùng vô số thi thể để lấp sông, tấn công lên bờ đông Trường Giang.

Nhưng kế tiếp sau đó bộ đội vận chuyển mệt mỏi, quân Tống đổ bộ không ai giúp, bị Dương Thu, Tôn Chấn đích thân dẫn binh phản công giết ở bờ đông Trường Giang. Triệu Quang Nghĩa điên tiết, cởi bỏ chiến giáp, điều khiển thuyền nhỏ nam hạ tấn công, nhưng khi hắn đến quá nửa sông, quân Tống trên bờ đã bị người Đường tiêu diệt, vạn tiễn được bắn ra, Triệu Quang Nghĩa chỉ có thể quay về Giang Tây, thu gom gỗ lớn chế tạo thành bè, tập hợp những con thuyền hai bên bờ, chuẩn bị tái chiến.

Dương Hạo lúc này chạy đến Thái Thạch cơ. Mục Vũ mang người đi thăm dò phía trước, vội vàng chạy lại thông báo tình hình phòng sông. Dương Hạo không khỏi ngạc nhiên, hắn không ngờ quân Tống đến nhanh như vậy, giờ lại phải đi về hướng nào, sợ rằng đã không còn đường ra nữa rồi. Dương Hạo đưa gia quyến tạm thời dàn xếp qua, chỉ mang theo một mình Bích Túc vẫn mặc tăng y, cùng lên Thái Thạch cơ quan sát tình hình, xem xem có hay không khả năng dùng thuyền nhỏ giữa đêm vượt sông.

Đại quân tập trung trên bờ sông, trên Thái Thạch cơ du khách thưa thớt, nhưng vẫn có ba năm khách hành hương lên núi lễ phật, phập phồng lo sợ khấn phật phù hộ.

Trước Thái Bạch lầu yên tĩnh, câu đối: "Tiến phần dương tái tạo Đường gia, bính vô thước đất thù công, chỉ lạc vào Thái Thạch cơ, cung ngày đó thần tiên mỉm cười; Hi phi tử có thể gièm pha sĩ tử, không phải thất ngôn cảm oán, chợt cởi bỏ danh lợi trói buộc, để tiên sinh nên thơ rượu ung dung." Một công tử huyền sam ngọc diện, mày ngài hơi nhíu, khoanh tay đứng nhìn.

Người này chính là Chiết Tử Du, qua mấy ngày, cô dường như đã gầy đi rất nhiều, vốn xinh đẹp hồng nhan, hai má giờ hơi hóp lại, hia mắt dường như to hơn, bộ dáng thiếu nữ khó mà che lấp, nhưng cùng với chiến loạn, rất nhiều thiếu nữ đều cải trang thành nam nhi, và cách ăn mặc ấy cũng không khiến người ta nghi ngờ.

Trước mặt cô là Trương Thập Nhất và một quân quan thấp, chỉ nghe Chiết Tử Du nói: "Kim Lăng bên đó thế nào rồi?"

Quan quân nói: "Tiểu tướng nghe Tôn đô giam nói các văn võ bá quan trong triều bàn bạc, quân Tống phái chiến binh viễn chinh, vô cùng nhuệ khí, chiến tranh tất sẽ kéo dài, làm vườn không nhà trống, dựa vào thế Trường Giang hiểm yếu và và khi quân Tống bị hao tổn nhiều, mỏi mệt sẽ tự nhiên thối lui".

Chiết Tử Du nhướn mày, nói: "Thực là ngu xuẩn, trong triều không có một người nào biết nhìn xa trông rộng sao? Nơi hiểm yếu mặc dù nguy hiểm đấy, còn cần do người đến thủ. Nhuệ khí quân Tống hừng hực, sĩ khí quân Đường để lâu sẽ bị chùn đi, đến lúc đó nơi hiểm yếu cũng chẳng có gì hiểm yếu nữa cả. Hồ Khẩu có hùng binh mười vạn, tuyến Thái Thạch có quân thủ tuyến đó cũng bị chặt đứt, nếu như quân thủ Hồ Khẩu phối hợp với quân thủ Thái Thạch nam bắc cùng tấn công, nhân lúc quân Tống chưa ổn định mà chủ động tấn công, đánh tan quân Tống thì mới có khả năng tự bảo vệ mình, há lại ngồi đó mà chờ quân Tống tự rút lui?"

Quan quân đó cười mếu máo nói: "Nhưng…đây là mệnh lệnh của triều đình, Tôn tướng quân không có tiếng nói thì có thể làm gì đây? Nghe nói Hoàng thượng gọi ở Kê Minh tự một bị bị Hoàng thượng gọi là cao thăng tiểu sư phụ vào cung tụng kinh cầu phúc, nhưng rồi bóng dáng vị tiểu sư phụ đó đã mất tăm, mà Hoàng Thượng vẫn không chịu tỉnh lại, lại mời rất nhiều người xuất gia đắc đạo ở trong cung lập đàn tụng kinh cầu phúc cho Đường Quốc, tiểu tướng còn nghe nói Hoàng thượng giờ đang nghiên cứu "Dị Kinh", muốn từ trong đó tìm ra cách có thể chiến thắng được quân địch".

Chiết Tử Du buồn bã thở dài, lẩm bẩm: "Vị Hoàng đến này…thực không còn thuốc chữa nữa…"

Quan quân đó cũng im lặng và thở dài, lúc sau chắp tay nói: "Mạc cô nương, quốc quân đại sự, tiểu tướng không tiện nói. Tiểu tướng là nhất giới võ nhân, ngoại địch xâm chiếm, tiểu tướng có chết cũng không hàng, vì nước mà hi sinh thân mình, không hổ thẹn với ơn đề bạt và tri ngộ của Lâm tướng quân, cũng coi là hết bổn phận của mình. Lâm gia trung liệt, Lâm tướng quân chịu lời gièm pha mà chết, oan ức vô cùng, giờ việc triều chính lại bị gian thần thao túng, chúng ta bất lực xoay chuyển. Cô nương, Thái Thạch cơ này cũng không biết có thể giữ được đến bao giờ nữa, cô nương là phận nữ nhi, không cần dính vào chuyện binh đao, tốt hơn hết là sớm rời khỏi đây đi, đại sự quân quốc không cần phải để ý tới nữa".

Chiết Tử Du im lặng một lúc lâu, chắp tay hướng về phía hắn, viên tiểu tướng đó cũng chắp tay thi lễ lại, rồi đi xuống chân núi.

Trương Thập Tam đứng cạnh đó tiến lại, nói nhỏ: "Tiểu thư, chuyện Giang Nam đã không thể cứu vãn, chúng ta…nên về tây bắc thôi".

Chiết Tử Du phất tay áo, Trương Thập Tam câm miệng, nhìn Chiết Tử Du, hắn lẩm bẩm câu gì đó trong miệng rồi lui ra chỗ khác.

"Hạo ca ca, chàng nói trong hai ba năm, quân Tống tất diệt Đường, thống binh đại tướng là Tào Bân, Phan Mỹ, giờ quân Tống quả nhiên đến rồi, tướng thống binh lại không phải là người mà chàng đã nói, đúng cũng là do chàng, mà sai cũng là do chàng, ta có nên tin chàng hay không đây? Có nên tin lời chàng không, trở về tây bắc, khuyên huynh trưởng quy Tống sao?"

Nghĩ đến đây, cô chợt rùng mình, nghĩ đến lời mà Dương Hạo đã từng nói với cô.

"Tử Du, chỉ hôn cái thôi, lần này, đời này, lần cuối…"

"Ha ha, về sau sợ không có bao nhiêu cơ hội nữa, cái này coi là…lần cuối tặng quà nhé, hãy nhận đi".

"Lúc ấy chỉ cảm thấy lời của hắn nói, người nghe cảm thấy không thoải mái chút nào, nhưng lẽ nào…lẽ nào càng sớm biết ta gặp đại nạn có chết vô sinh, cho nên mới…? Nếu chàng có sự dự liệu như vậy, thế chàng tuyệt đối sẽ không lừa mình, Phan Mỹ không đến hoặc là một sai số, nếu sinh tử của mình cũng có thể đoán trước, ít nhất đại thế là không thể sai được, Hạo ca ca, chàng muốn ta chủ động quy Tống, bảo vệ gia đình phú quý sao? Giờ đã thế này, ta thực sự quá mệt mỏi rồi, ta có nên nghe theo lời chàng không đây?" Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Nghĩ đến lời Dương Hạo từng nói, nước mắt Chiết Tử Du lăn dài trên má, bao nhiêu oán, bao nhiêu hận, lúc này đều bị cô dứt bỏ hết, nếu có thể quay lại thời gian, cô nhất định sẽ đồng ý Hạo ca ca. Cho dù hắn đã có nương tử cũng không quan tâm nữa, cô tình nguyện kết duyên phu thê với hắn, để lại cốt nhục cho hắn…"

"Hạo ca ca…" nước mắt nhạt nhòa, Chiết Tử Du khóc và gọi tên hắn, mắt đẫm lệ, hình ảnh mờ mờ của Dương Hạo bỗng đứng trước mặt cô.

"Sao lại…? Rõ như ban ngày, ma quỷ có thể hiện thân sao?" Chiết Tử Du thầm nghĩ nhưng không hề sợ, cô thấy vui vô cùng, vội lau nước mắt, lấy lại bình tĩnh nhìn kỹ lại, Dương Hạo quả nhiên đứng trước mặt cô, mặc một bộ quần áo sĩ nhân bình thường, bên cạnh còn có một hòa thượng.

Quần áo…khuôn mặt…chàng…

Dương Hạo ngây ra, hắn không ngờ vừa đến Thái Bạch lầu thì đã gặp Chiết Tử Du. Hai người mặt đối mặt, Dương Hạo khẽ nói: "Tử Du…"

"Chàng chưa chết?" Chiết Tử Du bỗng hiểu ra mọi chuyện.

Dương Hạo thấy biểu hiện của cô như vậy, không khỏi rùng mình, mặt cô tái xanh, hàng mày thẳng ra, mắt to, tay cô… đang cầm chắc vào chuôi kiếm, mũi kiếm ma sát vào vỏ kiếm, phát ra những tiếng sàn sạt.

"Tử Du, nàng…nàng nghe ta giải thích đã, ta…ta…" Dương Hạo chột dạ bước lui về phía sau.

"Chàng…chưa…chết?"

"Ừ, ta chưa chết, chỉ là…"

"Không liên quan, chàng sắp phải chết rồi".

"Hả?"

Bích Túc sờ vào cái đầu trọc, nhìn trái nhìn phải, nhìn vào đôi oan gia đang vui mừng này, lúc đó bỗng thấy kiếm quang lóe lên, làm Bích Túc giật nảy người: "Ôi! Chiết cô nương ra kiếm nhanh quá".

Sau đó thấy Dương Hạo như con thỏ, nhảy, nhảy, nhảy, chui tọt bụi cỏ: "Tử Du, nghe ta giải thích đã".

"Oa, Dương đại nhân thân pháp nhanh quá".

Chỉ thấy kiếm quang Chiết Tử Du đổi chiều, hét lên một tiếng tiến về phía hắn: "Cấu kết với nhau làm việc xấu, đáng chết".

"Oa! Cái gì vậy?" Bích Túc kêu lên một tiếng quái dị, chạy thục mạng chui tọt vào bụi cỏ như Dương Hạo. Chiết Tử Du thực đang rất tức giận liền đuổi theo.

Dương Hạo vừa trốn vừa giải thích: "Tử Du, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, ta không phải muốn như vậy…"

"Hừ! một tiếng, Bích Túc vung tay áo qua Dương Hạo: "Thoát thân trước đại nhân, sư tử mẹ đuổi đến nơi rồi".

Dương Hạo quay đầu lại, chỉ thấy một kiếm quang lao tới, Chiết Tử Du hét lớn: "Chàng đi chết đi, chết luôn đi!"

"A!" Dương Hạo bị kiếm bổ trúng mông, hêu lên thê thảm, chạy thục mạng vượt qua cả Bích Túc, Bích Túc thấy vậy hét: "Đại nhân ngươi thực không nghĩa khí".

Dương Hạo không quay đầu lại nữa, chỉ hét: "Nhanh lên".

"Bên đó, rừng cây". Bích Túc chợt thấy một mảnh rừng, lập tức hét lớn, Dương Hạo nghe thấy vội phóng qua. Cành lá lòa xòa rất khó đi, Chiết Tử Du dù sao cũng là nữ nhi, chạy nhanh cũng không được lâu, bước chân đã chậm đi rất nhiều, cô đuổi theo tới gần vách đá, trên vách đá có một con đường nhỏ uốn lượn cao thấp, cũng không biết Dương Hạo chạy lên hay chạy xuống.

Chiết Tử Du dậm chân mắng chửi: "Dương Hạo, chàng là loại đáng chết hàng nghìn hàng vạn lần, chàng lừa ta đau lòng như thế, chàng lừa ta, để chàng đi giết Da Luật Văn. Chàng…chàng…chàng chẳng có lời thật nào với ta cả, chưa bao giờ có lời nào thật cả, cái gì là Tống quân diệt Đường, thiên mệnh sở quy, hóa ra đều là giả dối cả, chàng là quan Tống Quốc, đương nhiên biết quân Tống phạt Đường, chỉ là chàng không ngờ tới là Phan Mỹ không quay về kịp, triều định lại phái võ tướng khác, đúng không? Họ Dương kia, ngươi là con rùa vương bát đản, từ nay về sau, bản cô nương thấy ngươi một lần, giết một lần, để cho ngươi mãi mãi trốn tránh không dám lộ mặt ra nữa".

Chiết Tử Du tức giận rơi cả nước mắt, mắng một lúc mới khóc.

Trong bụi cỏ, Dương Hạo ngồi chồm hỗm nói ngốc nghếch: "Nàng…nàng đau lòng vì ta? Là nàng giết Da Luật Văn?"

Bích Túc bên cạnh ngắt một cây cỏ cho vào miệng nhấm, nhìn Dương Hạo, nói: "Đại nhân, lần này ngươi đắc tội Chiết cô nương rồi".

Dương Hạo tự an ủi mình nói: "Không phải đâu, Tử Du nếu như không quan tâm tới ai thì mới không tức giận như vậy, chẳng qua…làm thế nào để cho cô ấy nguôi giận mới quan trọng, có lẽ là không khó".

Bích Túc liếc nhìn hắn nói: "Đại nhân dù sao cũng phải ẩn cư, còn có cơ hội gặp lại cô ấy sao?"

Dương Hạo thở dài, lẩm bẩm: "Ta không biết, nói thực, trước đây là ta nắm chắc mọi chuyện/có tài, giờ ta giống cô ấy, ngày mai xảy ra chuyện gì, ta không hề biết được".

"Haiz!" phía sau có một tiếng ho khan, Dương Hạo và Bích Túc như con thỏ bị kinh động, cùng nhảy lên.

Dương Hạo cho rằng Chiết Tử Du đến phía sau mình, quay ngoắt lại, nhìn rõ người đó, Dương Hạo không khỏi ngạc nhiên, trước mắt là một tăng nhân, khoảng ba lăm ba sáu tuổi, mặt gầy đen, mắt sáng ngời, Dương Hạo cảm thấy vô cùng quen, lập tức nhớ lại, nhớ ra tăng nhân Nhã Băng này ẩn cư ở trên núi.

Hòa thượng Nhã Băng lúc này cũng ngạc nhiên không kém, cũng nhận ra thân thế hắn, Dương Hạo không khỏi thầm kêu khổ: "Sao mà xui xẻo thế, không chừng…ta phải giết người diệt khẩu sao?"

"Ha ha, bần tăng nghe nói Dương tả sứ vì/để kẻ gian sở hại, đã từ thế, trong lòng vô cùng buồn thương, còn cho rằng niệm hướng sinh nguyền rủa siêu độ cho đại nhân, giờ xem ra, cũng chỉ là tin đồn à".

Nhã Băng hòa thượng mỉm cười nói, Dương Hạo nghe xong thầm than một tiếng, Bích Túc đã trôi giạt tới gần, mắt lộ sát khí đằng đằng.