Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 327: Mồi câu




Sáng sớm, trong triêu phòng (phòng nghỉ cho quan lại trước khi thiết triều) đầy người ngồi, có người uống trà nói chuyện, có người dựa vào ghế ngủ gật, còn có mấy vị thì tụ lại với nhau, hưng phấn bừng bừng nghị luận gì đó, dỏng tai lắng nghe, thì ra cái mà họ nghị luận không ngờ lại là ưu khuyết điểm của mấy hí văn mới được diễn ở Nhất Tiếu lâu.

Dương Hạo y bào chỉnh tề, cũng tìm cho mình một chỗ ngồi, bước vào trong một triêu phòng hình hồ lô, bộ dạng thấm thỏm không yên. Có mấy quan viên nhìn thấy hắn liền thì thầm cười nói với người bên cạnh: "Nhìn kìa, tên Dương Hạo đó cũng biết được lần này lập được đại công trở về, quan gia tất sẽ ban thưởng, cho nên nóng lòng không yên kìa." Người bên cạnh liền bật cười khẽ.

Những quan viên này tới bên tàu tiễn đưa một lần, lại nghênh đón một lần, Dương Hạo không nhớ được họ, nhưng họ lại ít nhiều quen thuộc với Dương Hạo, có quan viên thấy hắn liền chắp tay nói: "Ha ha, Dương viện sứ, lần này lương thảo an toàn vận tới kinh sư. Dương viện sự có công lớn đấy, hôm nay lâm triều, quan gia nhất định sẽ ban thưởng, bản quan ở đây chúc mừng trước, chúc mừng Dương viện sứ được thăng chức."

"Cám ơn lời chúc của ngài, ha ha ha..., lần này vận lương, hợp lòng đồng sức, là công của Ngụy vương, công của triều đình. Dương mỗ nào dám kể công tự kiêu, ta chỉ là tận hết phần sức của mình mà thôi, thật sự là không xứng với lời khen đâu."

"Ài, Dương viện sứ có công từ đầu đến cuối, hà tất phải tự khiêm làm gì. Vả lại, Dương viện sứ giờ đã làm quan tới Hữu võ đại phu, Hòa châu phòng ngự, tốc độ thăng quan quá nhanh, trong Đại Tống ta đã là số một số hai. Lần này không biết sẽ lại được thăng tới chức gì đây. Ha ha, Dương viện sứ trẻ tuổi như vậy, quan lộ thuận đường xuôi gió, đúng là sự ước ao của người bên cạnh. Lần này quan gia nếu lại hứa cho ngài một chức vụ khá, vậy thì thập toàn thập mỹ rồi."

"Hả?" Dương Hạo sắc mặt thoáng động, vội vàng hỏi: "Thời gian nhập sĩ của Dương mỗ còn ngắn ngủi, rất nhiều chuyện không hiểu rõ. Xin thỉnh giáo đại nhân, không biết quan nhi của nha môn nào mới là tốt?"

Vị quan viên đó cười nói: "Đệ nhất đẳng tất nhiên là xuất kinh ra ngoài, làm đại viên một phương, chủ lại trấn thủ một nơi. Nếu làm quan ở trong kinh, vậy tất nhiên là các loại chức nắm đại quyền như xu mật, trung thư, nha môn quyền nhiều thế mạnh, hoặc là dạng tài thần gia chưởng quản thuế má tiền gạo của Tống quốc ta như tam ti sứ chẳng hạn."

Dương Hạo xua xua tay, nói: "Ài, những cái này đều không thống khoái, có nha môn gì chuyên môn giao tiếp với địa phương và quốc gia khác, có thể ở trước mặt họ phô trương uy thế của quan nhi Tống quốc ta, vậy mới uy phong bát diện, thổ khí dương mi chứ."

Vị quan đó ngây người: "Viện sứ đại nhân là nói tới lễ bộ chủ khách ti, nha môn chuyên nghênh đón đưa tiễn ư? Vậy... vậy có gì là hay đâu nào?" xem tại TruyenFull.vn

Dương Hạo ngạc nhiên nói: "sao mà không hay, ra vào đều được phô trương, vậy còn không uy phong à? Tống quốc ta hiện giờ càng lúc càng cường đại, chư quốc xung quanh ai mà không kính úy ba phần, làm dạng quan nhi như vậy, tay nắm tiết việt, thay trời đi sứ, ngay cả hoàng đế của bọn họ cũng phải lấy lễ mà đối đãi. Hắc hắc, bản quan đã từng làm khâm sai, lần này lại theo Ngụy vương thiên tuế tuần thú Giang Nam, phát hiện quan nhi như vậy là uy phong nhất. Nhớ lúc trước ở Lô Lĩnh, quan nhi như ta giống như là con chuột bị ép trong ống bễ, chịu bao uất ức vì bọn Tây Bắc cường phiên. Hiện tại làm một đại quan nhi uy phong bát diện, khiến chúng thấy ta cũng phải khúm na khúm núm, vậy mới sướng."

Một quan nhi ở bên cạnh đang trông thấy mà thèm vì tốc độ thăng thiên của Dương Hạo, nghe hắn nói vậy, quả thực là một cái chày gỗ, quan vận của cái chày gỗ này trời sinh đã tốt hơn mình rất nhiều, liền nói đùa: "Ha ha, Dương viện sứ không bằng thỉnh cầu với quan gia đi, tới Hồng lư tự của ta làm quan, quan nhi của Hồng lự tự ta không những uy phong, bình thường còn nhàn rỗi nữa. Một khi phụng chỉ xuất kinh làm việc, còn có tiền lương bổ trợ, quan viên, quan dịch địa phương đều chiêu đãi, cho ăn ngon uống ngon, bất kể là tới đâu, ngài đều đại biểu cho triều đình đại Tống, không ai dám tùy tiện trêu vào ngài, chính hợp với sở cầu của viện sứ đại nhân đó."

Hai mắt Dương Hạo sáng lên, vội vàng hỏi: "Xin hỏi cao tính đại danh của vị đại nhân này, cũng làm quan ở Hồng lư tự ư? Không biết Hồng lư tự này phụ trách cái gì mà không ngờ lại uy phong như vậy?"

Quan viên đó thấy cái chày gỗ này không ngờ lại vô tri với quan chế của triều đình như vậy, không nhịn được mà cười nói: "Bản quan là Hồng lư tự thừa, họ Tiêu tên Hải Đạo, chính là người Mân. Hồng lư tự của bọn ta, chưởng quản chuyện triều cồng của chư quốc, đương nhiên là uy phong rồi. Tứ di triều cống, yến tiệc, ban thưởng, nghênh tống, ra ngoài xuất sứ giao tặng lễ vật, những cái này đều là chuyện rất phong quang, luận về địa vị, Hồng lư tự của ta đứng trong hàng cửu khanh, tuyệt không kém hơn người ta. Có lúc, quân chủ của tiểu quốc man di tới Đại Tống tấn kiến, đều phải hành lễ với quan viên của Hồng lư tự. Ngài nghĩ xem, lớn nhỏ gì thì họ cũng là vua một nước đó, vậy có phong quang hay không?"

"Phong quang, phong quang, quả nhiên là một nha môn nhất đẳng." Dương Hạo liên tục gật đầu, khiến cho những quan viên ở xung quanh nghe thấy bọn họ nói chuyện đều buồn cười. Hai tiểu hoàng môn ở bên cạnh hầu hạ cũng nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, thấy Dương Hạo bị người ta trêu chọc như vậy mà còn ngây ngô không hiểu, thế là cũng nhỏ giọng che miệng cười thầm.

"Khụ!" Ngoài cửa truyền tới một tiếng ho khẽ, giống như là một trận gió đi qua rừng cây, cả triêu phòng lập tức yên tĩnh trở lại. Dương Hạo quay đầu nhìn, thấy Triệu Phổ quan đái chỉnh tề, vô cùng trầm ổn bước vào.

"Triệu tướng công, bái kiến tướng công, ngài hôm nay tới sớm quá..." Một đống người nhao nhao kiến lễ với Triệu Phổ. Triểu Phổ chỉ hơi gật đầu tỏ ý, cho tới khi nhìn thấy Dương Hạo thì trên mặt mới lộ ra một nụ cười: "Dương viện sứ, lần này nam hạ, liên tục lập đại công, hôm nay về triều, quan gia tất nhiên sẽ khen người và khuyến khích. Chúc mừng, chúng mừng."

"Triệu tướng công quá khen rồi, hạ quan hổ thẹn không dám nhận."

"Ha ha, đáng mà, đáng mà, có gì mà không đáng chứ." Triệu Phổ vuốt râu nhìn xung quanh, mỉm cười nói: "Lần này nam hành, tuần thị phong thổ nhân tình các nơi, không biết Dương viện sứ có sở đắc gì không?"

"Hạ quan..."

"Còn một lúc nữa mới thượng triều, chúng ta ngồi đây từ từ nói chuyện." Triệu Phổ nhấc bước đi vào góc sâu của triêu phòng, Dương Hạo nghe vậy chỉ đành đi theo sau. Triêu phòng này là bài phòng một dẫy, càng đi vào trong thì quan viên chức cao càng ít, cũng không lo phải chen chúc. Tới gian phòng cuối cùng, bên trong vắng lặng, không có một ai.

Địa phương như thế này, trong triêu phòng đã hình thành một loại quy củ ước định mà thành, chỉ có nhân vật cấp tế chấp (cấp cực cao) mới có thể vào, hiện giờ người có tư cách này rất ít, trừ Triệu Phổ ra thì chỉ có đám người xu mật sứ Lý Sùng Củ, tam ti sứ Sở Chiêu Phụ và phó tướng Tiết Cư Chính, Lữ Dư Khánh mới có tư cách tiến vào.

Lý Sùng Củ mấy ngày nay thân thể không khỏe, chỉ đành xin nghỉ để diều dưỡng. Sở Chiêu Phụ vẫn ở phía nam tránh họa chưa về. Bọn Tiết Cư Chính, Lữ Dư Khánh tuy tham gia chính sự, thuộc hàng phó tướng, nhưng kỳ thực lại rất nhàn rỗi, cản bản không cần dùng phòng làm việc, nếu không được quan gia triệu kiến thì cũng không cần thượng triều. Cho nên trong đây trở thành nơi nghỉ ngơi riêng của Triệu Phổ.

"Ha ha, không cần câu nệ, ngươi ngồi đi." Triệu Phổ ngồi vào một chiếc ghế bằng làm bằng gỗ hoàng lê, nhìn Dương Hạo đang cúi đầu ngồi xuống, liền vuốt râu cười nói: "Khai Phong nếu cạn lương, nền tảng của đất nước cũng sẽ dao động. Lần này Dương viện sứ phụ tá Ngụy vương nam tuần, thuận lợi giải quyết nan đề này, công lao rất lớn."

Dương Hạo cúi người nói: "Tướng công quá khen rồi, Dương Hạo thẹn không dám nhận."

Triệu Phổ mỉm cười: "Đương nhiên, công lao này chủ yếu là nhờ Ngụy vương thiên tuế quyết định kế sách, trù tính toàn cục, thay thiên tử tuần thú Giang Hoài, có tác dụng như trụ đá giữa dòng, cho nên chuyện mới có thể hoàn thành viên mãn như vậy. Ài, lão phu là lão thần phụ tá quan gia nhiều năm, có công tòng long (theo rồng), Phổ là tâm phúc thân tín của quan gia, cũng hết lòng trung thành với quan gia. Giờ Hoàng trưởng tử phẩm đức cao vợi, tuổi trẻ đầy triển vọng, quan gia có người kế tục, lão phu rất là vui mừng."

Dương Hạo mỉm cười, nói tiếp: "Tướng công nói rất đúng, Ngụy vương thiên tuế tuy là hoàng tử, nhưng lại rất khiêm tốn, lễ hiền hạ sĩ, cần mẫn với quốc chính, thông minh cơ trí, là rồng trong loài người, hạ quan cũng rất ngưỡng mộ Ngụy vương thiên tuế."

Triệu Phổ khen: "Lời khen này của Dương viện sứ là xuất phát từ phế phủ, nói cũng rất hay. Ngụy vương trước đây chưa từng rời khỏi kinh thành, có thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề này, lúc trước quan gia cũng có chút lo lắng, lão phu ra sức tiến cử, Ngụy vương thiên tuế mới có thể được nam hạ. Ha ha, Ngụy vương lần này lập được đại công, thuận lợi hoàn thành sứ mạng, lão phu cũng an lòng. Lần nam hành này, lão phu cũng được nghe về những việc làm của các người, nhưng tình hình cụ thể thì vẫn chưa nắm rõ lắm, giờ thời gian còn thừa, Dương viện sứ không ngại thì nói ra cho lão phu nghe đi."

Dương Hạo liền đem những gì chủ yếu xẩy ra trên đường kể lại cho Triệu Phổ, trong đó tất nhiên phải khẳng định tác dụng chủ yếu của Ngụy vương Triệu Đức Chiêu trong mỗi một án kiện, đây cũng là đạo làm quan, cho dù là rõ ràng bị cướp công thì cũng không được cùng thương ti sinh ra cạnh tranh trên quan trường, có đồ ngốc mới đi đắc tội với hắn.

Triêu Phổ dụng tâm lắng nghe, không phải là chỗ mấu chốt thì hắn cũng không ngắt lời, khi nghe tới án kiện Châu Lương, Triệu Phổ nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Lão phu nghe nói, Ngụy vương từng có một đoạn tư tính với nữ nhi của Tứ châu tri phủ Đặng Tổ dương cho nên có ý dung túng cho tên tham quan này, trong triều hiện tại có một số tin đồn, không biết có chuyện này hay không?"

Dương Hạo ngớ người, trong lòng vội vàng thầm suy nghĩ, sau cùng không trả lời chính diện, mà nói: "Trong triều có lời đồn như vậy ư? Hạ quan lúc ở Tứ châu, án chiếu theo sự phân phó của thiên tuế mà xét xử lương án Tứ châu, nhưng chưa từng thấy Ngụy vương thiên tuế ám chỉ hoặc là nhắc nhở hạ quan mở một mặt lưới cho Đặng gia, cho nên cũng không rõ tin tức này là từ đâu mà có. Tứ châu lương án kết thúc, Đặng Tổ Dương sợ tội nên tự sát, tiểu thư Đặng gia còn từng ở giữa đường ám sát hạ quan để trút giận. Hạ quan thương nàng ta là nữ tử yếu đuối cô khổ, phụ mẫu đều mất, vì kích phẫn nên thần chí không tỉnh táo, cho nên không tố giác. Chuyện này có thể làm bằng chứng cho thiên tuế."

Triệu Phổ nở nụ cười hài lòng, gật đầu nói: "Ừ, Dương viện sứ tự mình kinh qua, tất nhiên là nói rất có sức thuyết phục rồi. Bất kể là lúc nào, trong triều đều không thiếu tiểu nhân, khi cần bọn chúng ra sức vì triều đình thì chúng rụt đầu rụt cổ, khi người bên cạnh làm đại sự thì bọn chúng lại nói ra nói vào. Nếu quan gia cũng có nghe thấy chuyện này thì lúc đó cần có Dương viện sứ chính danh cho Ngụy vương đó."

"Đó là đương nhiên rồi, hạ quan nào dám không tuân mệnh." Dương Hạo vội vàng đăp ứng một tiếng, trong lòng lại nghĩ: "Triệu Phổ ơi Triệu Phổ... lão hồ ly ngươi đánh nhạn cả đời, lần này cũng phải bị nhạn chọc mù mắt rồi. Người mà Triệu lão đại nhắm tới không phải là Triệu Đức Chiêu mà là Triệu Đức Phương, cho dù không có Triệu lão nhị ở bên trong quấy phá, hắn cũng vô duyên với hoàng quyền. Lần này ngươi ôm nhầm chân mất rồi..."

Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng Dương Hạo ngoài mặt vẫn cung kính nói: "Dương Hạo lời lẽ không có trọng lượng mấy, trên triều đường e rằng là không có dư địa cho hạ quan trõ miệng vào. Có điều, đối với công tích và năng lực của Triệu vương thiên tuế, hạ quan đều vô cùng bội phục, nếu quan gia hỏi tới, hạ quan nhất định sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận."

Triệu Phổ lộ ra nụ cười hài lòng, nói: "Đương nhiên, công lao của Dương viện sứ cũng không thể phớt lờ được. Giờ tam ti sứ phó sứ đã từ chức, tam ti sứ Sở Chiêu Phụ dù lương ách đã được giải trừ, có thể miễn tội chết, nhưng khó mà làm được tam ti sứ nữa. Trọng địa thu thuế của triều đình, không thể không có người đắc lực phụ trách, lão phu rất hài lòng với Dương viện sứ, định tiến cử ngươi với quan gia, để La Công Minh về triều làm tam ti sứ, còn tam ti phó sư thì..."

Hắn nhìn Dương Hạo một cái, hỏi: "Không biết Dương viện sứ có hứng thú hay không?"

Dương Hạo nghe vậy liền cả kinh, làm phó bộ trưởng bộ tài chính ư?

Tên Triệu Phổ này còn dám phong quan hứa nguyện ư. Hắn là tể tướng, tiến cử người hiền là trách nhiệm của hắn. Huống chi mình lại là quan thuộc Nam Nha, Nam Nha và tướng phủ một mực không hợp nhau, hắn tiến cử mình không những có thể kiếm được thanh danh hiền lương không ngại tiển cử người ngoài, cũng có thể từ đó mà quan hệ giữa mình và nam nha trở nên có xích mích, rồi thuận tiện kéo mình về làm môn hạ của hắn, càng mượn chuyện này để chứng mình thủ đoạn của hắn với bá quan, đúng là nhất cử tam đắc.

Hơn nữa cái mồi câu này quả thực là quá dụ người, đổi lại là người khác, đột nhiên có thể có được quan vị trọng yếu như vậy, có thể không động tâm được ư? Triều Phổ đúng là đã dốc vốn rồi. Đáng tiếc, Dương Hạo lại lắc đầu vung đuôi thoát khỏi cần câu, không trở thành kẻ để cho các ngươi lợi dụng đi lợi dụng lại. Ngươi có cho ta làm phó hoàng đế thì ta đây cũng không làm.

Dương Hạo vội vàng đứng dậy, hốt hoảng nói: "Cái này... sao mà được, ngàn vạn lần không được đâu. Sở đại nhân là tòng long chi thần có công lập quốc. La đại nhân làm quan nhiều năm đức cao vọng trọng, Dương Hạo có được tư lịch danh vọng gì mà có thể làm quan ngang hàng với họ. Tam ti sứ phó sứ, Dương Hạo vạn lần không dám nhận, vạn lần không dám nhận."

Triệu Phổ thấy bộ dạng của hắn, chỉ biết là hắn bị chức quan lớn mà mình hứa cho này làm cho sợ hãi rồi, không khỏi bật cười ha hả: "Ài, Dương viện sứ tuổi trẻ có tương lại, chức tam ti phó sứ này có gì mà không làm được? Có điều ngươi quá trẻ tuổi đúng là có thật, nếu muốn ngươi nhậm chức tam ti sứ thì e rằng là lực cản rất nhiều."

Hắn mìm cười liếc Dương Hạo một cái rồi lại nói: "Có điều... Ngụy vương thiên tuế ưu ái ngươi có thừa, ở trước mặt bản quan tán thưởng ngươi không ngớt. Ngụy vương thiên tuế là hoàng trưởng tử, là thiên tử tương lai của Tống quốc chúng ta, Dương viện sứ có được lòng tin của Ngụy vương, lại có sự yên mến của bản quan, vị trí này ngươi có thể ngồi yên ổn được mà, có gì mà phải lo lắng chứ?"

"Hạ quan..."

"Được rồi, được rồi." Triệu Phổ cười tủm tỉm nhìn đồng hồ nước, một lời hai ý nói: "Sắp tới giờ rồi, quan gia lập tức sẽ lâm triều. Chúng ta đi thôi, chức tam ti phó sứ này ngươi có thể làm hay không, một nửa là dựa vào sức người, một nửa phải trông vào vận khí, có thể thành công hay không thì cũng chưa biết được. Nếu ngươi biểu hiện tốt, làm được tam ti phó sứ. Ha ha... làm chuyện gì cũng có Ngụy vương và lão phu chống lưng cho ngươi, có những người, có những chuyện... ngươi không cần phải lo lắng làm gì..."