Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 272: Khó mấy cũng phải làm




Đả tự: Lăng Độ Vũ

"Không biết phủ doãn đại nhân gọi hạ quan đến có chuyện gì dạy bảo?" Vừa thấy Triệu Quang Nghĩa, mắt Dương Hạo đỏ au.

Dương Hạo thi lễ xong, người vẫn còn mùi rượu, Triệu Quang Nghĩa giờ càng ngày càng nể trọng Dương Hạo, Triệu Quang Nghĩa luôn luôn rộng lượng, cho nên cũng không nhiều lần trách cứ, ngược lại ôn hòa nói:

"Chuyện có liên quan đến việc phòng lửa Khai Phong, ngươi làm rất tốt. Bổn phủ nghe nói, ngươi và một thanh niên cùng xây một lầu viện, khách khứa qua lại rất đông, uống chút rượu cũng là khó tránh khỏi, nhưng khi làm việc không nên uống quá nhiều".

"Vâng, phủ doãn đại nhân cho gọi hạ quan đến chính là vì việc này sao? Nếu không có việc gì khác, hạ quan xin cáo lui, nha nội còn có vài chuyện phải làm".

Triệu Quang Nghĩa còn không biết mình để cho Đường Uy cáo mượn oai hùm, để oan uổng do Dương Hạo trách dội lên đầu hắn. Liên tưởng đến phó xuân quan Triệu Quang Nghĩa "Hi lăng hạnh Tiểu Châu Hậu đồ". Triệu Quang Nghĩa đàu đội khăn vấn, mặt đen, người to béo, hông đeo đai lưng lớn, nằm trên Tiểu Chu Hậu. Tiểu Chu Hậu cơ thể mềm mại nhỏ bé, bị mấy cung nữ ôm lấy, khó mà chịu đựng được. Đang nghĩa đến Tiểu Chu Hậu chưa từng gặp mặt bỗng biến thành khuôn mặt Diễm Diễm.

Khi đó chủ sinh hoạt vợ chồng thường không tránh nội phòng thị tỳ, chẳng những họ phải hầu hạ cùng phòng, có khi còn cần cổ vũ theo, họ không biết thẹn là gì. Dương Hạo làm một người hiện đại, cho dù thế nào cũng không thể tiếp nhận nổi quan niệm này. Vừa nghĩ đến hình ảnh Diễm Diễm bị chà đạp, lòng tức giận vô cùng, còn tưởng tượng cung nữ hoạn quan hầu hạ bên cạnh hắn, nói gọn là dâm trước mặt bao người, không kiềm chế được cơn giận, cho nên không cần Hoàng đế phúc thẩm, có thể giết chết Nam nha phủ doãn, không để ý tới ngữ khí cung kính.

Triệu Quang Nghĩa nghe khẩu khí của hắn, liền nhíu mày, nghĩ rằng do Dương Hạo uống say nên thất lễ, bởi vậy hắn không trách cứ, chỉ nói: "Uống được bao nhiêu thì uống, chớ uống say làm hỏng đại sự, giờ có một đại sự quan trọng hơn, có liên quan đến xã tắc tương sinh, ngươi cần nghe cho rõ".

Triệu Khuông Dận tức giận ở triều, đem tất cả trọng trách ném lên người các quan viên, nhưng lúc ấy lại không nhắc tới cách cụ thể vận chuyển lương thảo, đến khi bãi triều mới giữ Triệu Quang Nghĩa và Sở Chiêu Phụ lại, đầu tiên là mắng cho Sở Chiêu Phụ một trận cho bõ tức, sau đó mới dặn triệu Quang Nghĩa về hậu nha môn gọi Dương Hạo đến, hỏi dò xem hắn có cách gì không.

Tuy Triệu Khuông Dận lên triều không đồng ý ngay với ý kiến của Triệu Phổ, nhưng khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, hắn giờ cũng chỉ có thể mong Dương Hạo có cách.

Triệu Quang Nghĩa không dám cãi hoàng huynh, đành phải đồng ý, sau khi về hậu nha triệu kiến Dương Hạo. Dương Hạo nghe hắn nói hết sự tình, như tỉnh say được một nửa, liền vứt bỏ sự ghen ghét lúc nãy sang một bên vội hỏi: "Cái gì? Lương thực còn lại của Khai Phong ít như vậy sao?"

Triệu Quang Nghĩa bất đắc dĩ buông tay: "Vốn dĩ, đô thành một nước, lương thực dự trữ chí ít cũng phải đủ cho ba năm dùng thì mới tạm yên tâm. Nhưng triều đình ta mấy năm nay dùng lương thực quá nhiều, hành quân đánh giặc cũng cần lương thực, trợ cấp nạn dân Hoàng hà cũng cần lương thực, sau khi chiếm được biên giới Thục, để trấn an lòng dân, lại chuyển đi một khối lượng lớn lương thực, vì lẽ đó số lương thực còn lại trong kho cũng chẳng còn là bao.

Khi La Công Minh còn ở, tỉ mỉ tính toán, số lương thực dự trữ ít nhất còn có thể bảo đảm cho Khai Phong trong nửa năm, ý muốn sau khi đánh dẹp nước Hán, cho binh lính nghỉ ngơi, khi đó lại tiếp tục dự trữ lương thảo. Ai biết, La Công Minh vì án tham ô về nhà kiểm điểm, sau đó trực tiếp bị phái đến nơi xa kinh thành, các tiểu quan của tam ti sứ chỉ lo tới việc nhỏ của chính mình, chẳng ai báo lại với Sở Chiêu Phụ, kết quả tạo thành tình hình nguy hiểm như hiện nay".

Dương Hạo trợn mắt há mồm một lúc lâu, rồi nói: "Nhân lực khó lòng xoay chuyển trời đất, quan trọng thần trong triều nhiều như vậy mà không nghĩ ra cách, Dương Hạo nào có năng lực. Hạ quan cũng không có cách gì cả".

"Bổn phủ cũng biết ngươi không có cách". Triệu Quang Nghĩa thông cảm an ủi: "Đây vốn là một thế cờ chết không có đường thoát. Theo ta thấy, Quang Gia nếu không giải tán số lượng lớn cấm quân, thành Biện Lương sẽ chết vì đói. Trong thiên hạ, lũ lụt hạn hán, đất cằn ngàn dặm, đất nước ngập nước, không có lương thực thì dân chúng đô thành sẽ chết đói, nếu xảy ra cảnh tượng ấy, thực sự chúng ta sẽ mất nước.

Không thể làm, nhưng cuối cùng Quan Gia cũng chỉ có thể rút quân, giảm quân bị, sơ tán cư dân, vận chuyển lương thực tới, như thế có thể giảm tai họa thiếu lương thực xuống thấp nhất. Nhưng Quan Gia lại nghĩ đến ngươi, ngươi nghĩ được thì cũng cứ trình lên, chỉ nói mỗi câu: "Không có cách", đó là câu cửa miệng của quan sao?"

Dương Hạo đờ đẫn nói: "Hạ quan thực là không có cách gì".

Triệu Quang Nghĩa tự bao giờ biết nói lời ngon ngọt ấy với người khác? Vừa thấy Dương Hạo vẫn là bộ dáng ngây ra, liền có chút tức giận, phẫn nộ nói: "Không có cách, cũng phải nghĩ cách viết một tấu biểu dâng lên".

Hắn xoay người lấy một cuốn hồ sơ trình trịch ném trước mặt bịch một cái, nói: "Cầm lấy".

Dương Hạo ngẩn người: "Làm gì?" xem tại TruyenFull.vn

Triệu Quang Nghĩa tức giận nói: "Quan Gia muốn đích thân gặp ngươi, cho ngươi hai ngày chuẩn bị, đây là tất cả tài liệu tường tận liên quan đến tình hình tào vận, hà đạo, hà công, số lượng lương thảo mỗi ngày có thể vận chuyển, số dân Khai Phong mỗi ngày dùng hết bao nhiêu lương thực, nơi có thể thu mua lương thảo, và các cách mà các đại thần trong triều đã nghĩ ra, có thể cầm lấy về mà suy nghĩ, ngươi nhớ xem xét chuẩn bị cho kỹ, tránh khi đứng trước mặt Quan Gia mất mặc Nam nha chúng ta".

Dương Hạo không nói gì, lặng cầm cuốn tài liệu lên. Triệu Quang Nghĩa lại nói: "Ngày kia lên triều, đến lúc đó bản phủ sẽ đưa ngươi lên điện, ngươi nhớ cho kỹ, việc này rất quan trọng, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Một khi tin này truyền đến tai người dân, sẽ khiến cho giá lương thực tăng cao, khiến cho dân chúng sợ hãi, lòng người bị dao động, ngươi có đến mười đầu cũng không đủ gánh tội".

"Thế nếu như ta cũng khôgn có cách gì, ai có cách thì người đó đi mà nghĩ. Sau hai ngày, cũng chẳng hơn gì đâu". Dương Hạo nghĩ rồi đờ đẫn xoay người bước đi.

Triệu Quang Nghĩa thấy sau lưng hắn vừa tức giận vừa buồn cười, không kìm được lẩm bẩm: "Say bét nhè, không tưởng nổi uống say ngay cả bổn phủ cũng khinh khỉnh được".

***

"Đại nhân, Phi Vũ truyền thư! Phi Vũ truyền thư!" Bích Túc chạy nhanh như chớp vào.

Mười ngón tay của Diệu Diệu để trên bàn tính bỗng dừng lại, hai tai vểnh lên. Trong cái đêm Dương Hạo say nói vài tin, cô nghe được có tin liên quan đến Đường cô nương, mà vị Đường cô nương này chính là vị hôn thê mà Dương Hạo nhắc đến, đó có thể là đương gia nữ chủ nhân của Dương Hạo trong tương lai, sao cô không để ý đến chứ?

"Cái gì, mau cầm lại đây!" Mắt Dương Hạo đang nhìn chằm chằm vào đống tài liệu tào vận để trên bàn, nghe thấy những lời này bỗng chuyển ánh mắt, cầm lấy mật thư từ tay Bích Túc, phất tay cho Bích Túc lui ra, rồi không chờ đợi mở thư ra.

Mở thư ra thì thấy, bức thư được bọc trong một bức thư khác, bên ngoài bì thư là nét chữ của Lỗ Châu chủ bạc Phạm Tư Kỳ, trong thư đề cập đến mọi chuyện ở Lô Châu đều thuận lợi, tri phủ mới nhậm chức Trương Kế Tổ dựa vào kế sách không phải nghĩ ngợi gì mà cai quản, viết rằng họ cũng không có xung đột gì, lại nhắc đến một chút Thác Bạt người Khương và người Thổ Phiên càng đấu càng quyết liệt, không nên bận tâm chú ý đến Lô Châu, bảo hắn cứ yên tâm.

Tin cuối cùng lại nhắc đến Đường Diễm Diễm đột nhiên rời khỏi Đường gia, không lâu truyền ra tin nàng bị gả cho một vị đại nhân quyền quý ở Khai Phong, đến mức ai cũng không biết. Trước khi đi, Đường Diễm Diễm bảo thân tín thị nữ của nàng giữ cho Mộc Sầm một bức thư.

Dương Hạo thấy bức thư có tên của mình, cho nên chưa vội mở ra, giờ mới mở ra đọc cẩn thận. Đọc bức thư, mặt Dương Hạo biến sắc, Diệu Diệu lo lắng vẫn gảy bàn phím, vừa nhìn sắc mặt biến đổi trong lúc Dương Hạo căng thẳng.

"Ha ha ha ha..." Dương Hạo xé nát bức thư, hung hăng đi về phía trước, Diệu Diệu vội gọi với theo: "Lão gia, ngài... ngài sao thế?"

"Được, được một suy nghĩ bất đắc dĩ, ha ha, chỗ ta còn đang nóng ruột nóng gan, hóa ra nàng sớm đã tự lo tiền đồ". Dương Hạo bi phẫn xen lẫn, hắn không phải mới biết yêu, kiếp trước cùng chị Mặc Nhan đã có một mối tình, kiếp này lại trải qua cái sinh tử La Đông Nhi và cơn giận của Chiết Tử Du, hắn có thể đủ lạnh nahjt mới đúng, nhưng hắn không thể làm nổi, vì Đường Diễm Diễm phản bội lại mối tình của họ.

Một tiểu thư nhà giàu, quả nhiên đủ lý trí, đủ thông minh, đủ sáng suốt, một khi đến thời khắc có lợi, họ sẽ vứt bỏ ngôi vị cao, tình cảm hư vô mờ mịt. Thực nực cười, ta còn nghĩ vứt bỏ tiền đồ sự nghiệp cùng nàng đến nơi cùng trời cuối đất, giống như cha mẹ của Đông Nhi, mai danh ẩn tích, ai biết, nàng ham cảnh cao sang. Cũng đúng thôi, Vương Phi mà, Vương tử mà, mỗi người đàn bà đều có một giấc mơ như vậy, ha ha...