Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 258: Chuyện nhà của lão đại




Dương Hạo hỏi xong bên cạnh vẫn chưa có người trả lời thì đã nghe thấy trong viện truyền ra tiếng chửi mắng: "Cái đồ chết tiệt nhà người, cút về Nhật Bản đi, nhà chúng ta không thể chứa chấp được lại quỷ nữ như ngươi, không đuổi ả ta đi thì nhà chúng ta sẽ không có một ngày yên bình nào.

Tiếp theo đó thì nghe thấy tiếng Tao Trư Nhi nói: "Ôi trời, sư nương, người đừng đánh nữa, xin bớt giận."

Dương Hạo không biết có chuyện gì, trong lòng bất giác căng thẳng, vội vã xông vào trong sân, vừa vào tới sân thì thấy một nữ tử đang quỳ phục dưới đất, trán đặt lên lòng bàn tay, eo thon cong rạp xuống, cái mông đầy đặn chổng lên cao, làm ra bộ dạng cầu xin, bộ thái phục trắng có thêu hoa đào phớt hồng làm tôn thêm vẻ đẹp của cơ thể nàng lên, chỉ có điều ở chỗ mông có một vết chân lớn, có thể thấy rất rõ đó là do người đàn bà chửi bới lúc nãy đạp vào.

Kimono (hòa phục) thời đó có điểm khác biệt với bây giờ, hơn nữa còn có thể phân làm hai loại, loại dùng tơ lụa gấm vóc làm nguyên liệu được gọi là kimono, loại dùng vải thường làm nguyên liệu được gọi là thái phục, hòa phục được bắt nguồn từ đời Đường, là trang phục mà quý tộc Nhật Bản mặc, còn thái phục là bắt nguồn từ Đông Ngô thời Tam quốc, bây giờ dùng phổ biến cho dân thường mặc.

Bộ thái phục nữ tử đó mặc tuy được cắt may khá chỉnh thể nhưng lại rất cũ, chất liệu vải màu trắng đã hơi ngả vàng, vạt áo đã mất mấy đường chỉ.

Dương Hạo lại nhìn sang bên cạnh, thì thấy một mỹ phụ khoảng hơn 30 tuổi có đôi mắt hạnh nhân đang trợn trừng lên, mặt đỏ bừng, đang chửi mắng không ngừng, Tao Trư Nhi đang toát mồ hôi ngăn cản ả ta xông lên về phía nữ tử. Một bên là Trương Hưng Long đang đứng, vểnh vểnh chòm râu, vẻ mặt xấu hổ. Bên cạnh hắn ta còn có một văn sĩ trên dưới tứ tuần, khuôn mặt cười khổ, ở phía sau đứng dưới mái hiên là một tiểu cô nương và tam phòng thiếp thất của Trương Hưng Long, tất cả đều có bộ dạng khoanh tay đứng nhìn.

"Chuyện này là sao vậy?" Dương Hạo chạy vọt tới, ngạc nhiên hỏi.

Dương Hạo là nam nha viện sứ, ở thành Biện Lương là quan viên có quyền thế, vừa là "quan huyện" lại vừa là "hiện quan", Trương Hưng Long đối với hắn luôn rất cung kính, hắn tuy xuất thân từ đại hào giang hồ, làm buôn bán chạy thuyền quản thuyền nhiều năm, nhưng cũng biết cái đạo lý "dân không đấu với quan". Thêm nữa Dương Hạo là huynh đệ của Tao Trư Nhi, cho nên Trương Hưng Long qua lại với hắn khá thân thiết. Vừa nhìn thấy hắn đến lập tức như thấy được cứu tinh, vội vàng nói: "Dương đại nhân, ngài đến thật đúng lúc, mời ngày đến xét hộ việc này với, nương tử của ta cũng quá là hung hãn."

Dương Hạo xung quanh có rất nhiều quản sự, người làm công che miệng cười, liền nói: "Đại đương gia là nhân vật anh hùng ở Biện Lương, vậy mà lại cãi nhau ầm ỹ cả sân lên, sao không khiến người ta cười chê chứ. Trong gia đình có chuyện gì thì đóng cửa thương lượng với nhau đi. Chúng ta vào trong rồi từ từ nói. Trương đại nương cũng bớt giận đi, nào nào, mọi người vào phòng khách đi."

Dương Hạo khuyên nhủ đưa Trương đại nương đang phẫn nộ và đám người Trương Hưng Long vào trong nhà, quay đầu nhìn thấy nữ tử mặc thái phụ vẫn đàng quỳ dưới đất, vội bước lên trước nói: "Cô nương, cô cũng đứng dậy đi."

Vừa mới bước tới thì Trương đại nương đã lập tức quay đầu, làm ra thế sư tử gầm: "Cứ để con quỷ đó quỳ!"

Nữ tử ngẩng đầu lên, xem ra mới có mười mấy tuổi, khuôn mặt hiền hòa xinh đẹp, nước mắt ròng ròng trông rất tội nghiệp. Nàng ngẩng đầu lên nhìn một cách cảm kích với Dương Hạo, hơi gật đầu, sau đó lại quỳ tiếp. Dương Hạo lắc đầu, đành phải bước vào phòng khách.

"Đại đương gia, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Mọi người đều ngồi xuống, Dương Hạo liền hỏi, Trương đại nương còn đang tức giận, nói: "Dương đại nhân còn phải hỏi sao, ngài cũng thấy rồi đấy, ông ta chạy thuyền, đi khắp nơi phong lưu, lại còn đến Đông Doanh (Nhật Bản) lấy vợ bé, giấu cả nhà lão nương, hôm nay vợ bé Đông Doanh tìm tới nhà, ngày mai Lữ Tống, Cao Lệ, Trảo Oa...cũng tìm đến cười, trời ơi, Trương gia chúng ta có thể mở Vạn Quốc Đường rồi đấy."

Từ "vợ" ở thời đó đã bắt đầu lưu hành, mấy mươi năm sau có một vị đại tống phụ mã Vương Tấn Khanh còn đưa từ "vợ" vào trong một câu thơ, Dương Hạo đương nhiên hiểu rất rõ từ "vợ" có nghĩa như thế nào, hóa ra đại đương gia đã lợi dụng cơ hội đi thuyền mà nạp thêm thiếp, bây giờ vợ hai đã tìm đến cửa rồi.

Dương Hạo vừa bực vừa thấy buồn cười, Trương Hưng Long mặt đỏ lừng đến tận cổ, nhảy lên kêu: "Ta đã nói rồi, chỉ có một, làm gì có nhiều đàn bà thế?"

Trương đại nương nhảy dựng lên, tức giận nói: "Ông còn muốn lừa tôi nữa à?"

"Bà..., tôi đã bao gi lừa bà chưa?"

"Ông không lừa tôi thì cái con Đông Doanh kia chui từ đâu ra?"

"Tôi..."

Chớ có thấy Trương Hưng Long là đại hào một phương mà to tát, trước mặt vợ lại không hề có uy nghiêm gì. Lý học (phái triết học duy tâm đời nhà Tống và nhà Minh) là phái được đề xướng cuối Nam Tống, lúc đó những chuyện "nam tôn nữ ti", "tam tòng tứ đức", "nam nữ thụ thụ bất thân, cười không hở răng, đại môn bất xuất, nhị môn bất mại, đói chết là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn..." vẫn chưa phải là những chuyện lớn, cá tính của phụ nữ vẫn được tự do phát triển. Trương đại nương và Trương Hưng Long lại là phu thê hoạn nạn, Trương Hưng Long cũng không dám làm gì Trương đại nương.

Dương Hạo và Tao Trư Nhi là những người thông suốt biết khuyên giải, vì Dương Hạo biết Tiểu Tụ cô nương thích Trư Nhi, hi vọng Trư Nhi có thể mở được khúc mắc, cùng nàng kết lương duyên, cho nên thường xuyên giúp nàng tạo cơ hội. Dù hai bên chưa nói rõ nhưng đều đã hiểu ngầm, Tiểu Tụ luôn cảm kích Dương Hạo, vừa thấy hắn lên tiếng liền đứng ra khuyên bảo mẫu thân của mình, kéo bà ta vào trong nội thất, Dương Hạo lúc này mới nghe Trương Hưng Long kể rõ chuyện.

Trương Hưng Long vốn là một người lăn lộn sông nước, nhiều năm trước vì kiếm tiền mà bôn ba ở các bờ biển nước ngoài, mấy năm gần đây chuyển sang kinh doanh ở Biện Hà, cơ hội đi thuyền tuy ít nhưng những nơi gần như Cao Li, Nhật Bản thì vẫn tới được. Thời Tống có rất nhiều thương nhân đến Nhật Bản để kinh doanh hàng hóa, cách xa quê nhà và vợ nên thường tìm bà hai ở bên đó, cho dù thủy thủ rất bình thường thì ở bên đó cũng coi như là tương đối giàu có, những người bản địa lại rất sùng bái những nhân vật trung thổ thượng quốc, muốn tìm một cô nương trẻ đẹp là rất dễ dàng, cho nên lúc đó tình hình này là rất phổ biến.

Có điều sau khi bọn họ tuổi lớn hơn một chút sẽ không đi ra ngoài biển nữa, những ngoại thất này cũng vứt lại nơi đó tự sinh tự diệt không quản. Hai năm gần đây, Trương Hưng Long làm ăn ở Biện Hà ngày càng lớn, đã chuyên chú ở đó, bên Đông Doanh cũng không tới nữa. Bây giờ bên đó xảy ra nạn đói, số tiền Trương Hưng Long để lại cho ngoại thất tuy rất nhiều, nhưng trong cái nạn đói gạo thóc như vàng bạc thì cũng không đủ để dùng, vợ bé Fukuda Tiểu Bách Hợp của hắn khổ sở cầu xin một vị thương nhân đi biển ở Tống Quốc cho lên thuyền đến Đại Tống tìm phu.

Kì thực có rất nhiều loại ngoại phòng như thế này, một khi đã bị vứt bỏ thì chỉ có thể tự tìm đường sống cho mình, hoàn toàn không có cách nào tìm được phu quân Đại Tống của họ, nhưng Trương Hưng Long thì khác, hắn rất có tiếng, vị chủ thuyền cũng quen biết hắn, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm đưa cô nương này tới đây. Nhưng khi thuyền đến vịnh Hàng Châu thì lại bị quan viên địa phương tra ra.

Lúc đó Đại Tống vẫn chưa thiết lập thị bạc ti (chức danh coi sát thuyền bè xuất nhập), thuyền vận đều là do chuyển vận sứ phụ trách.

Giang Nam đông đạo chuyển vận sứ La Khắc Thành chính là quan lại chuyên quản lí hải vận, thuyền vận, tra xét xem có buôn lậu hay bí mật mang theo hàng cấm, có lừa bán người không, trưng thu thuế má...kết quả là tra xét ra bên trong kho hàng có chứa một nữ nhân, có điều nghe nàng ta nói rõ sự tình nên đã tha cho thuyền chủ, nhân lúc về kinh tiễn luôn nàng ta tới. Kết quả Trương đại nương vừa nghe thấy đã phát hỏa, nên đã gây ra cảnh tượng này.

"La Khắc Thành?" Dương Hạo vừa nghe thấy cái tên này lập tức lòng rung động, vội hỏi: "Không biết tam ty sứ La Công, La đại nhân có quen biết không?"

La Khắc Thành vội đứng dậy, cung kính nói: "Chính là gia phụ, Dương viện trưởng quen biết gia phụ sao?"

Dương Hạo vội đứng dậy nói: "Tại hạ với lệnh đệ Khắc Địch huynh đã từng cùng nhau gánh vác trọng trách di dân Bắc Hán, hai bên giao hảo rất tốt, sau khi về kinh từng bái kiến lệnh tôn đại nhân."

La Khắc Thành nghe hắn nói đến vong đệ cũng không khỏi có chút thổn thức. Hai người họ chào hỏi mấy câu thì thấy Trương Hưng Long vẫn làm vẻ mặt đau khổ đứng bên, liền hỏi: "Đại đương gia, ta thấy ngài cũng đã nạp mấy phòng thiếp thất, xem ra đại nương cũng không phải là người đố kị, vậy tại sao lần này lại tức giận đến vậy?"

Trương Hưng Long cười khổ, kể tỉ mỉ. Hóa ra Trương đại nương phát hỏa nguyên nhân chủ yếu là vì Trương Hưng Long có ngoại thất mà lại giấu bà ta, bà ta tự cảm thấy mình với Trương Hưng Long là hoạn nạn phu thê, cùng khổ cực dựng nên gia sản nghiệp này, phu quân lại có chuyện giấu bà ta, nên mới tức giận như vậy. Hơn nữa, Trương Hưng Long ở xứ Phù Tang còn dựng một nhà khác, ở bên đó lấy nàng ta làm vợ, lại chưa từng nghĩ nàng ta sẽ tìm đến đây, bây giờ nàng ta đến rồi thì biết sắp xếp như thế nào? Nguyên nhân cuối cùng chính là Trương đại nương rất xem thường nữ tử phiên di (cách người trung quốc xưa gọi các dân tộc ở phía đông), nói đơn giẩn chính là từ trong xương đã có chút kì thị chủng tộc.

Dương Hạo vói rõ nguyên cớ cũng cảm thấy đau đầu, hắn cũng là một con nợ tình, nhìn thấy Trương Hưng Long như vậy cũng không tránh khỏi có cảm giác đồng bệnh tương liên. Hơn nữa, nữ tử đó cũng quả thật là không dễ, muố người ta rồi lại vứt bỏ người ta, sao có thể ăn nói được, bây giờ nàng ta còn tìm đến tận cửa, nhìn Trương Hưng Long lại thấy nổi lòng thương hoa tiếc ngọc, như có vẻ không muốn đuổi nàng ta đi, Dương Hạo nghĩ một lát rồi nói: "Đại đương gia, để ta đi nói với đại nương, nếu như đại nương hồi tâm chuyển ý thì là tốt nhất, nhưng nếu không thì ta sẽ phải tìm một cách khác."

"Được được, Dương đại nhân chịu ra mặt thì quá tốt..." Trương Hưng Long làm mặt đau khổ nói: "Trước mặt bà vợ ghê gớm của ta thì người ngoài nói có tác dụng hơn, huống hồ bà ấy luôn kính trọng đối với đại nhân, xin nhờ cậy cả."

La Khắc Thành nhìn thấy bộ dạng hung hãn của Trương đại nương, đối với Trương Hưng Long cũng là nam nhân với nhau cũng có chút cảm giác đồng cảm, lập tức cũng động viên không thôi, Dương Hạo cười khan hai tiếng, liền bước vào trong phòng.

Chỉ chốc lát sau, Trương Hoài Tụ đã đưa tam phòng thiếp thị của Trương Hưng Long ra ngoài, Trương Hưng Long vội vàng bước tới, cười bồi nói: "Con gái ngoan, mẹ con đã hết tức giận chưa?"

Trương Hoài Tụ lườm hắn một cái, không thèm để ý đến hắn, Trương Hưng Long sờ sờ mũi, cười hi hi hai tiếng.

Tiểu Tụ cô nương đứng sang bên cạnh Tao Trư Nhi, thấy hắn lo lắng nhìn vào trong phòng, đột nhiên bấm ngón tay vào hắn một cái, Tao Trư Nhi kêu lên một tiếng, quay đầu lại, không hiểu hỏi: "Sao muội cấu ta?" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Tiểu Tụ tức giận nói: "Hừ, ta cảnh cáo huynh, không được phép học cha ta."

Tao Trư Nhi trợn mắt lên, trêu chọc nói: "Sư muội, muộ quản rộng thế, cho dù ta học theo sư phụ thì có ảnh hưởng gì tới muội chứ?"

"Huynh?" Tiểu Tụ vừa xấu hổ vừa giận, trước mặt cha lại không thể nói rõ ra, không nhịn được lại cấu hắn một cái nữa.

"Ây da, sao muội lại cấu ta?"

Tiểu Tụ trợn mắt lên, hất cằm nói: "Bổn cô nương thích thế, sao chứ?"

Bên trong phòng, Dương Hạo đang khuyên giải Trương đại nương, đầu tiên tán dương cách trị gia đình của bà ta, con cháu hiếu thuận, sau đó dùng từ ngữ uyển chuyển, lại nói: "Đại nương, người xem, đại đương gia nạp tam phòng mĩ thiếp, nhưng người mà ông ấy kính trọng và yêu thương nhất chính là người, nữ tử Phù Tang quốc kia lẽ nào còn có thể uy hiếp được địa vị của người?

Còn về thân phận của nàng ta thì thực ra người cũng không phải lo, nhập cảnh theo tục mà, đến rồi đương nhiên sẽ làm thiếp. Không giấu gì người, bổn quan đối với phong tình bên Đông Doanh cũng có hiểu một chút, nữ nhân bên đó không giống như trung thổ chúng ta, họ hiền như con cừu vậy, người xem, nàng ta đánh cũng không đỡ, chửi cung không chửi lại, cũng đã lĩnh giáo một chút rồi, nàng ấy yếu đuối vạn dặm tới đất khách quê người, còn có bản lĩnh gì để đối đầu với người chứ?"

Trương đại nương đã dần dần bớt tức, không khỏi trầm ngâm, Dương Hạo nhìn ra phía cửa, lại nhỏ tiếng nói: "Đại nương, ta và Trư Nhi là huynh đệ tốt, Trư Nhi sớm muộn cũng sẽ trở thành con rể người, chúng ta là người một nhà rồi, người nói xem ta có thể nói giúp cho người ngoài không? Ta nói cho người nghe, La đại nhân đó ở bên ngoài kia đã đưa ra những chủ ý làm tổn hại cho đại đương gia đấy."

Trương đại nương lập tức trừng mắt lên nói: "Hắn đã đưa ra chủ ý gì?"

Dương Hạo vội bước lại gần một chút, thấp giọng nói: "Ta nói người nghe, người chớ có tức quá mà nói ra bên ngoài nhé, nếu không ta và La đại nhân cùng làm quan một triều, sau này khó mà làm người lắm."

Trương đại nương vỗ ngực nói: "Xem đại nhân nói kìa, Trình Đóa Đóa ta tuy là phận nữ lưu, nhưng cũng là một nam tử hán không mang khăn đội đầu, nào có thể làm ra những chuyện xấu xa được? Đại nhân cứ nói, lời ra khỏi miệng ngài, vào đến tai ta, tuyệt đối sẽ không có người khác biết."

"Được được, vậy ta nói cho đại nương biết..." Dương Hạo lại nhìn ra cửa, thấp giọng nói: "La đại nhân nói, đại đương gia có tài có thế, tay nắm con đường thủy vận lương Biện Hà, nếu như báo công lên triều đình thì có thể làm quan."

Trương đại nương ngạc nhiên hỏi: "Đây là chuyện tốt chứ, làm quan không phải rất tốt sao?"

Dương Hạo vỗ đùi một cái, đau lòng nói: "Đại nương, người hồ đồ rồi!"

"Sao cơ?" Trương đại nương hoàn toàn bị hắn gây chú ý, bà ta chớp chớp mắt, mơ hồ hỏi: "Ta hồ đồ ở chỗ nào?"

Dương Hạo nói: "Làm quan hay không thì đại đương gia vẫn có quyền có thế như vậy, có gì mà phải vội? Nhưng lẽ nào đại nương không biết mộtkhi làm quan thì sẽ có tư cách một chủ tam thê tứ thiếp hay sao, trong nhà sẽ không phân lớn bé, nếu như đại nương vẫn không đồng ý cho nữ tử Phù Tang đó qua cửa thì đại đương gia tức giận lên đòi làm quan, đến lúc đó không cần chính thất người đồng ý thì đại đương gia có muốn lấy thêm thiếp, người cũng không quản được. Hơn nữa, sau khi vào cửa lại còn ngang hàng với người. Đại nương, người nghĩ thử coi, cái nào tốt hơn?"

"Ông ta dám lấy thêm vợ nữa sao? Ta sẽ hoạn luôn cái đấy của tên khốn đó!"

Trương đại nương vừa nghe đã nhảy dựng lên, Dương Hạo liền ngăn lại, vội khuyên

"Đại nương, đừng vội, La đại nhân đưa ra chủ ý đó, có điều đại đương gia vẫn chưa đồng ý, ông ấy cũng nói đại nương và ông ấy là thanh mai trúc mã, đồng cam cộng khổ xây dựng lên gia nghiệp này, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vô lương đâu."

Trương đại nương nghe xong thì có chút vui mừng, cảm động nói: "Cái lão chết tiệt này vẫn còn có lương tâm đấy."

Dương Hạo nhân cơ hội liền nói: "Đại đương gia còn nói ông ấy là đại đương gia của Biện Hà, nhiều thủ hạ như thế nhìn vào, nếu như đuổi một nữ nhi yếu đuối từ xa vất vả tới ra khỏi cửa thì sau này còn mặt mũi nào dể làm đại ca nghĩa khí nữa, khi nào đại nương đuổi nàng ta đi thì ông ấy cũng sẽ cạo đầu xuất gia, thanh đăng cổ phật, giải tội nghiệt của mình."

"Ông ta dám!" Trương đại nương trợn mắt lên, nghĩ lại thì thấy không yên tâm, sợ lão khốn đó thật sự vứt bỏ cả sản nghiệp đi làm hòa thượng, đến lúc đó khóc cũng không có nơi khóc. Trương đại nương không khỏi lẩm bẩm một mình: "Lẽ nào ta đã quá đáng thật sao? Hay là...hay là ta nhường một bước, để cho ả ta ở lại?"

Dương Hạo vui vẻ nói: "Vậy là đúng rồi, đại nương độ lượng một chút, đại đương gia trong lòng sẽ thấy thẹn với người nên sẽ càng cố gắng giữ cái nhà này, giữ người và Tiểu Tụ cô nương. À...người xem, ở đây còn có một tượng quan âm, đại nương là người tín phật, lòng dạ từ bi, nhẫn tâm đệ một cô nương lang thang khắp nơi không chốn dung thân hay sao? Đại nương không phải vì đại đương gia thì cũng coi như là vì thiện tâm đi."

"Ừ!" Trương đại nương chấp nhận, gật đầu nói: "Vẫn là Dương viện trưởng hiểu biết nhiều, ngài đã nói như vậy trong lòng ta cũng đã sáng tỏ hơn nhiều rồi, để ta bảo ả ta ở lại vậy."

"Này..."

Trương đại nương có chút ngại ngùng nói: "Ngài xem xem, đã làm cho nhà ầm ỹ cả lên, tình cảnh hỗn loạn, bây giờ lại bảo ta ra nói cho ả ta ở lại, thật là mất mặt, hay...làm phiền viện trưởng đại nhân nói hộ ý của ta cho cái lão chết bầm kia biết, ta...ta bây giờ không thể ra ngoài."

Dương Hạo cười nói: "Đại nương không trực tiếp ra nói cũng được, có điều tiểu Bách Hợp gì đó chỉ cần vào cửa cũng phải đến bái kiến đại nương, dâng trà kính lễ, đại nương chỉ cần cho nàng ấy vào thì sau này có thể ra uy, dám chắc nàng ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo không dám gây ra chuyện gì đâu."

"Hừ, ai mà thèm đàn bà Phiên Di dâng trà chứ!" Trương đại nương vừa nói xong lại không nhịn được mà phì cười.

.................................

"Bà ấy đồng ý rồi ư? Thật sự đồng ý rồi? Ôi trời ôi trời...." Trương Hưng Long xoa tay liên tục, vô cùng vui mừng, sau đó liền nắm chặt lấy tay Dương Hạo, cảm kích nói: "Dương viện trưởng, ngài đã giải vòng vây lớn cho ta. Không phải nói nhiều nữa, sau này Dương viện trưởng có chuyện gì cần Trương mỗ làm, ngài cứ việc dặn dò một tiếng, Trương mỗ quyết sẽ không làm cho đại nhân thất vọng."

"Ha ha, đại đương gia khách khí rồi." Dương Hạo vỗ vỗ cổ tay hắn, kéo hắn ngồi sang một bên, nói đơn giản lại những gì đã nói với Trương đại nương cho hắn nghe, để tránh sau này ông ta không biết mà lại chui đầu vào rọ, Trương Hưng Long nghe xong liền lớn tiếng cười ha ha, giơ dọc ngón tay cái lên nói: "Dương viện trưởng, cao, quả thật là rất cao!"

Trương Hưng Long lập tức hăng hái hẳn lên, sai Hoàn Ma Tử đỡ Fukuda Tiểu Bách Hợp vào bên trong, sắp xếp một gian ở bên cạnh cho nàng ở, sau đó chuẩn bị yến tiệc mời Dương Hạo và La Khắc Thành uống rượu. La Khắc Thành vừa trở về kinh đã đưa cô nương này tới đây, xong việc hắn muốn trở về phủ gặp phụ thân, lúc này còn tâm trí đâu mà ở lại uống rượu chứ.

Thấy hắn cố ý muốn đi, Trương Hưng Long đành phải tiễn hắn đi. Sau khi Fukuda Tiểu Bách Hợp được đưa đi, Trương đại nương mới bước ra, tuy vẫn làm mặt rắn những sự tức giận đã không còn. Trương Hưng Long nịnh nọt ái thê, vốn muốn cùng bà ấy tiễn khách ra cửa nhưng ai biết được Trương đại nương lại hừ lạnh một tiếng, liếc mắt kì thị nhìn La Khắc Thành, sau đó hất cằm bước đi.

La Khắc Thành lấy làm ngạc nhiên thầm nghĩ: "Ta đã đắc tội với mụ đàn bà hung hãn ấy lúc nào nhỉ? Vừa nãy rõ ràng còn đối tử tế với ta cơ mà?"

La Khắc Thành bước lên thuyền, vẫn không hiểu gì. Chiếc thuyền bắt đầu đi, rời khỏi bến tàu. Ở xa xa có một con thuyền lớn khác đang đậu ở gần bờ cũng bắt đầu đi, người đứng trên thuyền đó chính là hán tử đã từng ra vào tiệm hương Lý gia.