Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 252: Gặp lại huynh đệ




Tiểu Tụ cô nương ngạc nhiên nói: "Tao Trư Nhi, người này là người nào? Hai người đàn ông ôm nhau khóc còn ra thể thống gì nữa".

"Đây là huynh đệ ta, ta cuối cùng cũng tìm được hắn rồi". Tao Trư Nhi lấy ống tay áo lau nước mắt, tự hào nói.

Tiểu Tụ nghe nói hắn còn có một huynh đệ lưu lạc, vừa nghe thấy hắn nói vậy, thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy ở trên bến sông nghe người ta nói sư ca Tao Trư Nhi bị người ta đánh, hơn nữa còn bị đánh ở hẻm giết heo, nên nổi trận lôi đình. Hẻm giết heo phần lớn là lầu xanh, sư ca vừa chèo thuyền trở về, thì đi tới đó làm gì?

Người đàn ông ở bến sông chạy thuyền trở về không chờ đợi được đi đến nơi đó, sau khi trở về thì nở nụ cười đáng ghét, nàng còn ngẫu nhiên nghe thấy họ nói cái gì "Tiết Hỏa Nhi", cũng không biết người đàn ông đó đi làm gì, sư ca cũng ở đó, còn bị đánh nữa, chẳng phải là vì tranh giành ca kỹ với ai đó sao?

Vì thế Tiểu Tự cô nương giận sôi mình, toàn bộ đàn ông trên bến sông Biện Lương giờ không ai không biết cô Trương Hoài Tụ thích Tao Trư Nhi, còn Tao Nhi thực có mắt như mù, không thèm đoái hoài đến Trương cô nương, không thèm nhìn một cái, bèn bỏ tiền đi uống vài ba chén rượu.

Cô ta quát bảo dừng lại, xắn tay áo lên chuẩn bị đuổi tới, mình mang mười mấy người hùng hùng hổ hổ tới hưng sư vấn tội. Giờ nghe nói không phải đánh nhau vì đàn bà. Cơn tức giận của Tiểu Tụ cũng tiêu tan, vui vẻ nói:

"Cha ta bày cơm rượu, đang đợi chàng về ăn, vị công tử này là huynh đệ của chàng, xin mời cùng đi đi".

Dương Hạo có vài lời muốn nói với Tao Trư Nhi, không tiện để người ngoài biết, bèn thi lễ cười nói với vị đại cô nương:

"Đa tạ nhã ý của cô nương, tại hạ và Tao Trư Nhi đã lâu không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói. Hơn nữa, mạo muội quấy rầy, e không tiện, ta và Trư Nhi sẽ vào trong Như Tuyết Phường ăn uống nói chuyện một chút, hôm khác tại hạ sẽ đến gặp lệnh tôn của cô nương".

Lúc này có người trộm nói thân phận của Dương Hạo cho Tiểu Tụ biết, Tiểu Tụ trừng mắt ngạc nhiên nhìn hắn, thực sự không ngờ Tao Trư Nhi lại có một huynh đệ có tiền đồ thế này, liền cười nói: "Được được, thế chúng ta về đây, hôm khác mời ngài tới uống rượu".

Cô vẫy tay, hét lớn về phía nhóm thợ thuyền: "Còn nhìn cái gì, cút về bến sông làm việc đi".

Tao Trư Nhi cười hoan hỉ, nắm lấy tay Dương Hạo đi vào Như Tuyết Phường, Tiểu Tụ cô nương lại quay đầu lại hét: "Trư Nhi!"

Tao Trư Nhi quay đầu lại hỏi: "Gọi ta có chuyện gì?"

Tiểu Tụ làm mặt cười, nheo mắt nhìn lên bầu trời nói: "Ăn uống với huynh đệ xong, nhớ về cho sớm đấy. Nếu để ta biết qua đêm ở đâu thì liệu hồn, hừ hừ!"

Cô cắm mạnh gậy trong tay xuống, nhìn trừng trừng Tao Trư Nhi, rồi dẫn một tốp đại hán hiên ngang đi.

Dương Hạo cười nói: "Sao vậy, một thời gian không gặp, ngươi đã cưới vợ rồi đấy à?"

Tao Trư Nhi mặt đỏ ửng, lắc đầu nói: "Cái con nha đầu hung hãn hơn cả đàn ông, nào có phải là vợ của ta". Nói rồi hắn ngừng lại, mặt biến sắc nói:

"Trải qua việc của Lan Nhi, ta không muốn để ý tới bất kỳ người con gái nào nữa, đàn bà, đàn bà, hắc hắc!"

"Lan Nhi…Lan Nhi…" Dương Hạo cũng bùi ngùi xúc động, khoác vai hắn vào trong viện, nói:

"Đúng rồi, Trư Nhi, Đinh Thừa Nghiệp hãm hại ta ngươi, ngươi bỏ chạy trong đêm, sao lại đến nơi này. Ta nhiều lần thăm dò tăm tích của ngươi, nhưng không có tin gì cả".

Hai huynh đệ vừa nói chuyện vừa vào Như Tuyết Phường, thấy trận hỗn chiến đã ngừng lại, Liễu Đóa Nhi mới thấy yên tâm, vừa nghe giới thiệu người này là huynh đệ tốt của Dương Hạo, liền bảo người bày tiệc rượu, bày trong một căn phòng lịch sự tao nhã, để hai huynh đệ hắn uống rượu hàn huyên.

Hóa ra, ngày đó Đinh Thừa Nghiệp đuổi giết Tao Trư Nhi, Tao Trư Nhi bị dính đòn một chân Đinh Thừa Nghiệp đạp vào não, ý chí bị hỗn loạn, sau khi chạy ra thôn không phân biệt đông tây nam bắc, cứ xông vào trong hồ, sau khi hắn rơi xuống nước bị nước dìm, thần chí lại tỉnh lại, nhưng cơ thể lại bại liệt vô lực, không tài nào vùng vẫy được, sau khi uống phải mấy ngụm nước thì ngất xỉu, theo dòng nước trôi đến một nơi xa.

Mãi đến trưa ngày thứ hai, hắn mới được cứu bởi một chiếc thuyền tốt bụng. Ước chừng có đến mấy chục thuyền, đang đi về phía Biện Lương, chủ thuyền là Trương Hưng Long, vốn cũng là một đại hào trên giang hồ, võ thuật thâm hậu, đến khi thành gia lập nghiệp mới rửa tay gác kiếm, dần dần làm nên gia nghiệp.

Tao Trư Nhi trúng quyền cước bị thương, Trương thuyền trưởng vốn là một người tập võ, rất hiểu biết về vết thương này. Hắn đúng bệnh uống thuốc, sắc mấy lần thuốc uống, lại được điều trị bằng rượu thuốc, có người chăm sóc chu đáo, đến thành Biện Lương, tính mạng Tao Trư Nhi đã được cứu.

Trong thời gian dưỡng thương, Tao Trư Nhi lập tức dập đầu từ biệt ân nhân, nói rõ mình có ân oán ở Phách Châu, cần phải về Phách Châu giúp đỡ huynh đệ của mình. Trương Hưng Long vốn xuất thân từ tên cướp trên giang hồ, rất coi trọng nghĩa khí giang hồ, sau khi nghe rõ sự việc, vô cùng ủng hộ Tao Trư Nhi, thấy mình không cứu nhầm người, hảo nam nhi rất trọng nghĩa khí sâu nặng, cho nên cũng không ngăn cản, đưa cho hắn chút lộ phí, để hắn trở về quê hương.

Đợi Tao Trư Nhi trở về Phách Châu Đinh gia trang, lặng lẽ nghe ngóng, như tiếng sét đánh ngang tai, Dương Thị lão nương đã mất, La Đông Nhi cũng mất rồi, huynh đệ như tay với chân Dương Hạo đã giết Đổng Lý Thị và Liễu Thập Nhất, giết hai mạng người rồi bỏ chốn mất tăm mất tích, Đinh gia trang giờ cảnh còn người mất.

Tao Trư Nhi giận sôi người, đêm hôm đó bí mật nấp vào trong phủ Đinh, muốn tìm Đinh Thừa Nghiệp tính sổ, nhưng hai tên Nhạn Cửu, Đinh Thừa Nghiệp cũng biết mình làm chuyện xấu, mà Đinh Hạo lại mất tăm tích, sợ hắn sẽ trở lại báo thù, cho nên trong phủ không những bố trí trang đinh đi tuần tra, còn nuôi thêm mười mấy con chó hung ác coi nhà, Tao Trư Nhi vừa mới vào đến tường viện thì bị người ta phát hiện ra, may mắn cho hắn trốn binh chạy ra được.

Tao Trư Nhi chạy ra khỏi thôn, tinh thần thôi thúc hắn suy xét lại một lần nữa, đợi yên ắng trở lại. Hắn tự biết Đinh Thừa Nghiệp sẽ đánh đơn với hắn, hắn cũng không phải là đối thủ của người ta, A Ngai (Dương Hạo) giờ mất tung tích, báo thù rửa hận đè lên vai hắn, hắn không thể dễ dàng để mất tính mạng mình, thế là nghiến răng, quay lại Biện Lương.

Hắn biết Trương thuyền trưởng có võ nghệ cao siêu, hơn nữa thế lực lại lớn, lần này về, hắn muốn bái Trương Hưng Long là sư phụ, học võ công của hắn, đồng thời làm việc dưới tay hắn, kết giao với các hảo hán trên giang hồ, đợi đến khi có đủ thực lực, thì sẽ quay trở lại Phách Châu báo thù, dù sao đại viện của Đinh gia cũng ở đó, cũng chẳng đi đâu mà mất.

Trương Hưng Long là một hào kiệt trong giang hồ. Thành Khai Phong cóbốn con kênh, vận chuyển của Khai Phong đều phải dựa vào bốn con kênh này, con kênh được phân ra là Biện Lương, Thái Hà, Kim Thủy, Quảng Tế. Trong đó sông Kim Thủy cung cấp nguồn nước cho sông Quảng Tế, vận chuyển mọi thứ vào thành. Ba kênh khác thì có liên quan đến kinh tế của Đông Kinh, trong ba kênh thì Biện Hà là quan trọng nhất.

Biện Hà có từ thời Tùy Tống, là con đường vận chuyển lương thực bằng đường thủy giàu có và đông đúc nhất trong sáu con đường đông nam (Hoài Nam lộ, Tây lộ, Kinh Hồ Nam, Bắc lộ, Lưỡng Chiết lộ), theo con đường thủy vận chuyển hàng hóa vào kinh thành. Mấy chục vạn đội quân đóng giữ, mấy chục trăm vạn hộ dân cư nội ngoại thành Khai Phong chủ yếu đều dựa vào con kênh này. nguồn TruyenFull.vn

Bốn kênh của Khai Phong đều có con đường vận chuyển hàng hóa bằng đường thủy, và dần dần hình thành nên thế lực độc lập tương đối của bốn nhánh, người đứng đầu thế lực vận tải đường thủy của bốn kênh được gọi là Khai Phong tứ giao, Trương Hưng Long là một người đứng đầu của tứ giao Khai Phong, giao thông của Biện Hà hắn nắm chắc trong lòng bàn tay, hắn tuy chưa khai bang lập phái, nhưng quản lý người chèo thuyền, lái thuyền, đám thợ thuyền bến sông, trên thực tế chính là Biện Hà bang bang chủ quản lý mấy vạn hào kiệt của Biện Hà.

Trương Hưng Long có ấn tượng rất tốt với Tao Trư Nhi, hắn coi trọng nhất là người đàn ông có nghĩa khí, bèn thu nạp hắn làm đồ đệ. Tao Trư Nhi theo Trương Hưng Long học võ, vừa làm việc cho hắn, qua cơn sóng gió Phách Châu Đinh gia trang, giờ tính cách Tao Trư Nhi đã thay đổi rất nhiều, dám làm dám chịu, việc mà thuyền trưởng giao cho hắn đều làm rất chăm chỉ, hơn nữa hắn còn là đồ đệ của thuyền trưởng, nên rất nhanh đã được giao trọng trách.

Con gái của Trương Hưng Long là Trương Hoài Tụ, giờ là tiểu sư muội của hắn, hai người sớm chiều bên nhau, cô nương đó dần dần nảy sinh tình cảm với hắn. Trương Hưng Long chỉ có một cô con gái, nên vô cùng cưng chiều nàng, thấy con gái yêu có cảm tình với đồ nhi, lại biết đồ đệ này chỉ có một thân một mình, không cha không mẹ, liền có ý nghĩ kén hắn làm con rể, rồi từ đó giao quyền hành cho hắn, quan tâm bồi dưỡng, còn mình thì dần dần rút lui. Dưới sự nâng đỡ của Trương Hưng Long, Tao Trư Nhi tiến bộ rất nhanh, giờ nghiễm nhiên là Nhị đương gia ở Biện Hà quyền dưới một người, trên cả vạn người.

Tao Trư Nhi dần dần đã có công phu quyền cước, kết giao với rất nhiều huynh đệ tốt, tên Hạ Sơn Hổ vừa nãy hắn mang theo bên mình chính là một trong số đó, hắn đang có dự định vào mùa đông nhàn rỗi sẽ cùng với mấy huynh đệ kết giao thân thiết lặng lẽ trở về Phách Châu, đi tìm tên Đinh Thừa Nghiệp, không ngờ lại gặp Dương Hạo ở đây.

Dương Hạo cũng nói với hắn về chuyện sau khi bị Đinh Thừa Nghiệp bắt được, giết đôi gian phu dâm phụ Liễu Thập Nhất, Đổng Lý Thị, chạy trốn tới Quảng Nguyên, rồi quân tiền nhập ngũ, phụng mệnh di dân, đặt chân tới Lô Lĩnh, rồi số trời đưa đến đây và gặp Tao Trư Nhi.

Nghe nói Dương Hạo giờ đã làm đại quan của triều đình, Tao Trư Nhi vừa mừng vừa lo. Nhưng cho dù bọn họ giờ là đại quan triều đình cũng được, mà là Nhị đương gia của bến sông Biện Hà cũng được, trong mắt họ, họ vẫn chỉ là huynh đệ, bọn họ kể ra chỉ có tình cảm ly biệt, chỉ để ý tới tình nghĩa huynh đệ, cùng nhớ về Dương Thị, Đông Nhi, còn về đám người Đinh Thừa Nghiệp, Nhạn Cửu, Lan Nhi, Lục Tương Vũ thì chúng hoàn toàn không có vị trí trong lòng họ.

Hai người uống rượu hàn huyên, giọng nói lúc cao lúc thấp, nhắc đến Dương Thị, Đông Nhi thì khóc, nhắc đến cái chết của bọn người Đổng Lý Thị, Nhạn Cửu thì cười, lúc thì cao giọng mắng nhiếc, lúc thì hạ giọng sụt sịt.

Mẫu Y Kha đứng lặng ngoài cửa chưa bao giờ nghĩ đến tình cảm giữa người đàn ông cũng có thể phong phú như vậy, Tao Trư Nhi thô kệch béo tốt, còn có cả ngày tươi cười, lão gia dường như cái gì cũng không để bụng, hóa ra trong lòng bọn họ đều có biết bao ngọt bùi cay đắng.

Lặng yên nghe, cô dường như cũng có thể cảm nhận được sự chua xót trong tiếng cười của hai người đàn ông này, nước mắt từ từ rớt xuống má nàng từ lúc nào không hay. Bên cạnh, Mục Vũ nhìn mắt cô ngạc nhiên, há hốc mồm muốn nói gì đó, nhưng hắn lại cúi đầu nghĩ ngợi rồi ngậm miệng không nói gì.