Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 147: Địa ngục, thiên sứ




Dương Hạo đã từng thử hai ngày không ăn cơm xem mùi vị thế nào, thực ra cũng không có gì là to tát lắm, chỉ có hơi đói một chút. Trước đây hắn chưa từng thử ba bữa không ăn cơm có giác gì, mà bây giờ cả ba ngày mỗi bữa chỉ cùng Phạm Lão Tứ và Lưu Thế Hiên uống một bát cháo loãng, trong bụng luôn không có gì nhét đầy vào, hắn cảm thấy mắt mình xanh đi.

Đói cũng chỉ là một chuyện, hoang nguyên buồn tẻ, mênh mông vô hạn làm cho tinh thần người ta mệt mỏi, không có cách nào chịu nổi. Ba ngày rồi, bất kể là có đi bao nhiêu dặm, mọi người nhìn hướng về phía xa, nhưng tất cả những cảnh tượng mà họ nhìn thấy chỉ là một mảnh đất cằn cỗi, cơ hồ như không có bất cứ một thứ gì khác, nó làm cho người ta có cảm giác bi thương, dường như ba ngày rồi mà chẳng đi được bao xa.

Dương Hạo nhớ tới ở kiếp trước hắn đã từng nhìn thấy trên một cuốn tạp chí có nói đến một phương pháp thi hành hình phạt tàn khốc nhất, phương pháp đó không phải là móc hàm treo lên cây, cũng không phải là dùng sắt đốt đỏ hay nước sôi, mà là dùng một căn phòng tuyệt đối yên tĩnh, cho người ta vào đó không nghe không hỏi gì cả, chỉ trong mấy ngày tinh thần người đó sẽ sụp đổ, rồi đối mặt hỏi thì sẽ không có bất kì bí mật nào có thể giấu được.

Dương Hạo luôn không thể lí giải được phương pháp này rốt cuộc có gì mà đáng sợ thế, nhưng bây giờ có lẽ hắn đã hiểu. Một cảnh tượng thảo nguyên hoang vu không một chút thay đổi này chẳng có gì khác căn phòng không có nửa tiếng động cả. Chúng đều có thể phá huỷ hoàn toàn ý chí của con người, làm người ta muốn vứt bỏ hết tất cả, nằm xuống chỗ nào đó chờ chết.

Con đường họ đang đi giống như một chữ "C", sau mấy trận hỗn loạn, bây giờ cần phải quay về hướng khởi đầu, rồi tiếp tục hướng về phía tây nam, chỉ đi trên con đường oan uổng này đã đủ làm cho người ta tan thương rồi. Lại còn đói, tuyệt vọng, mặt trời thì lại nắng chói chang. Như gặp quỷ vậy, không những cảnh vật bốn phương không có một chút thay đổi, mà mặt trời rực rỡ trên bầu trời cũng luôn ở một chỗ, như nuốt mất từng giọt nước trên cơ thể họ.

Cho dù khi họ rời khỏi rừng cây đã mang tất cả đồ dùng ra đựng đầy nước, hơn nữa nhiều lần nhắc nhở dân chúng phải dùng tiết kiệm, nhưng nhiều dân chúng không hiểu được sự nghiêm trọng của việc này nên mới có ba ngày mà rất nhiều người đã không con chút nước nào. Ngoài số ít người đã từng viễn hành nhịn cơn khát nên để dành lại được chút nước thì những người khác chỉ có thể trơ mắt ra trông chờ mỗi ngày quân nhân phát cho họ ít nước để sống. Thời tiết quá nóng, mọi người đụng chạm vào nhau còn nóng hơn, trong cổ họng như muốn phát hoả.

Ba ngày tới, mọi người cũng chỉ biết đờ đẫn nhìn về phía trước, chậm chạp đi theo những bước chân của người khác, khi có người ngã gục xuống cho dù là người thân thì họ cũng không có sức mà đỡ dậy. Có người nhân lúc đêm xuống mà tháo chạy, nhưng người tháo chạy thì chỉ có chết nhanh hơn thôi, đại đội quân không chừng khi đi đến chỗ đó thì sẽ thấy trên sa mạc có một thi thế bị mặt trời chiếu khô, cơ thể này đã mục khô không thể nào nhận diện được, một ngày trước hắn vẫn là một thành viên trong đoàn người.

Binh sĩ bây giờ cũng không có gì khác dân chúng, những vật mà họ phải mang theo đều đã vứt hết, bao gồm cả áo giáp, duy chỉ có một điều làm người ta an ủi đó là họ dù sao cũng là một chiến sĩ lăn lộn trên chiến trận, họ vẫn còn có thể duy trì được sự giám chế, nghe theo mệnh lệnh, nên lúc này toàn đội ngũ không bị tan vỡ.

Mặt trời cay độc đã xuống núi, nhưng những cơn gió chầm chậm thổi tới một luồng hơi nóng hầm hập, mọi người không còn sức lực nằm lăn lóc trên cát, chỉ còn lại một chút nước lại không nỡ uống mà chỉ dám liếm liếm một chút, ai biết được ngày mai có thể tìm thấy được nguồn nước không, bây giờ mỗi người đều biết nước vô cùng quý giá.

Con đường họ đi là một dòng sông cổ, chất kiềm ở phía dưới lớp bùn đất nổi lên làm nơi này trở thành một vùng khô cằn, cát đất có kiềm theo gió thổi bay khắp nơi, đến nghìn trăm năm sau đã làm cho đám cây cối vốn đã hiếm có chết đi và biến vùng này thành sa mạc, ngay cả những cây dại có sức sống kiên cường nhất cũng không còn mấy. Trên dòng sông cổ này có một số cái cây không biết đã sống cách đây bao nhiêu năm đang nằm ngửa trên mặt đất, có thể thấy ở đây đã từng có sự sống.

........Lương thực, đó chính là thứ duy nhất mà binh sĩ không vứt bỏ đi, bây giờ Dương Hạo đã thực hành việc quản chế quân sự, lương thực sẽ do binh sĩ bảo quản, thống nhất sử dụng, mỗi ngày sẽ nấu cháo, bất kể là binh tướng sĩ hay là dân chúng thì mỗi người đều chỉ được một bát, nó có thể miễn cưỡng duy trì sự sống, sẽ không để người ta phải chết, nhưng một bát cháo loãng cho vào bụng lại càng làm tăng cơn đói lên, khiến người ta đói đến mức muốn ăn cả thịt người.

...... Trình Đức Huyền vốn luôn mang một điệu cười nham hiểm, đợi xem trò cười của Dương Hạo, nhưng bây giờ hắn ngay cả sức để thù hận cũng không còn, đội quân dừng lại hắn liền bổ nhào xuống mặt đất thở hổn hển, tiết kiệm từng phần thể lực của mình. Lúc này ngay cả hắn, kẻ luôn ngóng chờ thất bại của Dương Hạo cũng mong mỏi có thể sớm một ngày ra khỏi nơi này. Hắn không sợ chết, nhưng hắn không ngờ rằng sự dày vò này lại làm cho con người ta đau khổ đến vậy.

.......Ở phía bên trái một mảnh đất có mọc thưa thớt mấy bụi lau, cỏ lau là loại cây có thể chịu khô nước nên vẫn sống được. Có một số người đang đào mấy bụi lau lên, phía dưới lớp đất cát có chút ẩm ướt, không chừng rễ của những cây cỏ lau này lại có thể ăn được.

Dân chúng phân tán đi tìm thức ăn thì phát hiện có một vũng nước bùn, không to lắm, rộng khoảng hai trượng, nước ở đấy vốn không phải là đục lắm nhưng vì bị họ nhảy vào tranh cướp nên trở thành bãi nước đục ngầu. Nhưng cho dù là nước bùn đục thì trong mắt họ nó vẫn là thứ quý giá. Họ tiếp tục đánh giết nhau, chỉ đến khi binh lính dùng gươm đao can thiệp thì mới dẹp được trận chiến sinh tử.

Vũng nước đục ngầu đó rất nhanh đã bị bọn họ chia cắt ra, những dân chúng vừa nghe được tin tức thì ngồi một cách tuyệt vọng trên bờ, một người có khuôn mặt đôn hậu trên dưới tam tuần đang cầu xin người ta cho dù chỉ là một giọt nước, hắn nói con hắn còn chưa đến một tuổi, mẹ nó lại không có sữa...

Hắn ấp a ấp úng chưa nói hết lời thì nước đã bị người ta uống cạn, hắn chỉ có thể chán nản xoay người trở về. Có mấy người không cam tâm lại đào bới mặt đất hi vọng có thể tìm thấy dù là một con giun. Trong đó có một người trung niên trông khá mập mạp, mặc một chiếc áo vải lụa nhàu nát, còn có vân kim tuyến ở trên, xem ra đó là một viên ngoại. Nhưng tiền của hắn bây giờ không thể sai khiến được những kẻ hầu mà trước đây như những con chó con chỉ suốt ngày ngồi xổm dưới chân hắn chờ nghe lệnh nữa, từng người đang vì một miếng ăn, một hớp nước mà tranh đoạt nhau, không phân biệt cao thấp giàu nghèo, bây giờ thật sự chúng sinh đã bình đẳng...

Quan binh bắt đầu phát nước uống, tuy chỉ có một ít, thật sự là rất ít, nhưng dân chúng vẫn phải chen nhau đi xếp hàng.

Lão đạo Phù Diêu Tử cẩm một chút nước quý báu của hắn chen ra khỏi đám người, có chút mờ mịt nhìn vào đám dân nửa người nửa quỷ kia, trong mắt có chút thương cảm, nhưng hắn cũng bất lực.

Khi hắn ở Tiết Cốc, có thể nội trong một buổi sáng không ăn không uống, công phu mà hắn tu luyện đã đến mức binh sĩ tinh luyện khó có thể làm hắn bị thương. Nhưng hắn dù sao cũng không phải là thần tiên, hắn không thể hô phong hoán vũ làm cho nơi này rơi xuống một cơn mưa giảm cái nắng hạn, hắn cũng không biết thuật Ngũ Quỷ Chuyển Mây, để đem tất cả chỗ dân chúng này ra khỏi tuyệt cảnh. Với cái tuổi đã gần một trăm của hắn thì khi ở Hoa Sơn hắn có thể nhẹ nhàng hành tẩu như thường. Nhưng hắn đang ở trên một hoang mạc, cũng không thể bay trên đất liền một ngày cả trăm dặm. "Đạo sĩ gia gia, ta đã lấy được nước rồi, chúng ta về đi." Cẩu Nhi kéo tay áo lão đại sĩ. Mấy ngày nay Cẩu Nhi và lão đạo sĩ cả ngày chỉ thích ngủ này đã trở thành đôi bạn không tuổi nương tựa vào nhau. Phù Diêu Tử đang thất thần chợt tỉnh lại, hắn đem nước của mình đổ vào trong bát của Cẩu Nhi, tự thầm chế giễu cười: "Ai sẽ nhớ tới hắn, hắn là kẻ đã được bách tính gần Hoa Sơn tôn làm chân nhân, là lão đạo trăm tuổi Thuỵ Tiên Nhân, giờ đây cũng có một ngày thê thảm như vậy, dưới thiên uy ai có thể chống lại chứ?

Chính vào lúc này, hắn đã nhìn thấy Dương Hạo.

Dương Hạo nhăn mày, bước từng bước trên cát nóng bỏng. Hắn rất kì lạ, bản thân sao lại có sức sống mãnh liệt đến vậy, một người trước nay chưa từng phải chịu cái khổ nào như hắn lại vẫn có thể đứng được, sau khi dừng đoàn quân lại vẫn có thể chống chọi mà đi xem xét tình hình một lượt. Có lẽ chỉ vì trong đầu hắn luôn có một ý chí chống chọi, hắn biết mình lúc này không thể gục xuống, nếu như hắn cũng ngã khuỵu thì mấy vạn người này liệu có một người nào có khả năng đi ra khỏi đây không, tất cả mọi người sẽ phải phơi xác trên dòng sông cổ này.

Lúc này, mọi lời an ủi, cổ vũ đều vô hiệu, trên thức tế lúc này không có một người dân nào muốn nghe theo những lời hắn đảm bảo, cũng không còn sức đứng dậy gây chuyện nữa. Dương Hạo đi qua cửa thấy lão giả và mười mấy đại hán đang ngồi trong đám dân chúng, bọn họ cũng mệt mỏi không còn ra dáng người, nhưng ít nhất họ còn có kinh nghiệm sống tại chốn hoang vu. Ở đây cho dù bản lĩnh của họ cũng không thể săn bắn được gì, nhưng trước khi rời khỏi rừng rậm họ đã giữ trữ một ít thức ăn và nước, nên trông sắc mặt họ vẫn khá hơn nhiều so với đám dân chúng kia.

Thấy ánh mắt Dương Hạo hướng về phía mình, Lý Quảng Sầm cười gượng với hắn một cái rồi lắc đầu.

Dương Hạo thở dài, xoay người trở về. Đột nhiên, hắn thấy một nam nhân nhân lúc trời tối kéo một nữ nhân chui vào trong một cái khe nhỏ, Dương Hạo rất sửng sốt, lập tức nắm chặt thanh đao ở eo đi theo vào trong.

Hắn luôn lo lắng có người vì tuyệt vọng mà bộc lộ bản tính ti tiện vô sỉ ra, làm những chuyện ác động trời oán người oán, nhưng từ trước đến nay trong đội quân vẫn luôn được coi là khá bình yên, nhưng không ngờ chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra. Chu này một khi đã phát sinh thì lập tức sẽ truyền nhiễm như ôn dịch, sẽ biến tất cả mọi người thành kẻ điên. Hắn tuyệt đối không thể để những chuyện như thế này xảy ra, hắn thậm chí còn không kịp gọi thêm mấy binh sĩ, vội vàng đi theo họ.

Khi chạy tới chỗ khe sâu đất vàng, Dương Hạo chân trượt một cái và làm lăn những lớp đất cát xốp xuống sườn dốc. Hắn dừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong khe động không xa có một người phụ nữ đang bị đẩy xuống đất, người nam nhân đó xông tới, vừa vội vàng cởi áo ra, vừa ôm vừa hôn người phụ nữ.

Dương Hạo vô cùng tức giận xông lên đá nam nhân kia ra, cầm thanh đao gí vào cổ hắn quát lớn: "Gan chó của ngươi thật lớn, đang làm gì vậy?"

Người đó bị Dương Hạo đã văng ra, nằm dưới đất cát thở hổn hển, nhìn hắn chắc khoảng trên dưới 30 tuổi, dung mạo có chút thô tục, nhưng cơ thể thì lại rất tráng kiện, hắn liếm liếm môi hét lên: "Ngươi...ngươi đang làm gì vậy, ngươi dựa vào cái gì mà phá hỏng chuyện tốt của lão tử?"

Dương Hạo áp mũi đao lại gần, quát lớn: "Bản quan sớm đã có lệnh, kẻ nào to gan dám *** phụ nữ thì giết! Lẽ nào ngươi không nghe thấy sao?"

Người kia cười lớn nói: "Người nào*** phụ nữ cơ? Ta và ả một người muốn đánh một người không muốn chống cự, chúng ta không muốn chết như vậy, chúng ta muốn trước khi chết thì được sống, việc của nguơi à?"

"Sao cơ?" Dương Hạo ngẩn ra, quay đầu nhìn người phụ nữ, nàng ta chắc khoảng 27, 28 tuổi, tuy trên mặt đầy bụi bặm của đoạn đường bôn ba, y phục cũng bẩn thỉu do lầy lội, nhưng nhìn nàng cũng có chút sắc đẹp, nàng đang nửa che nửa hở chỗ ngực bị cởi, mơ hồ lộ ra một một bả vai trắng ngần, cơ thể như một viên ngọc châu, có chút mùi vị phụ nữ đã chín muồi.

Vì Dương Hạo đột nhiên xông vào nên người phụ nữ này vội vã ngồi dậy che vạt áo, cúi đầu xuống không dám ngẩng lên.

Khuôn mặt ửng đỏ. Nam nhân đó khuôn mặt đầy vẻ lưu manh nằm dưới đất, lấy ra từ trong lòng một túi và lắc lắc, trong bình vang ra tiếng của nước. Lúc này âm thanh đó quả thật như tiếng tiên nhạc, có thể làm say tâm trí con người. Người phụ nữ đó lập tức ngẩng đầu dậy, nhìn vào túi nước mà hắn đang nắm chặt trong tay, liếm liếm đôi môi đang khô nứt, trong ánh mắt lộ ra vẻ thèm khát.

"Nàng cho ta tấm thân của nàng, ta sẽ đưa chút nước này cho, bây giờ một miếng nước ngay cả hoàng kim cũng không thể đổi được, trao đổi này rất công bằng, nói không chừng nàng còn có lợi hơn ý chứ. Thế nào? Nàng muốn thì cứ tới đây."

Người phụ nữ nuốt nước bọt do dự liếc nhìn Dương Hạo một cái, nam nhân kia cười ha ha: "Con mẹ nó, thật buồn cười, mạng sắp mất rồi còn sợ người khác nhạo báng ư? Nếu nàng không muốn thì ta sẽ uống hết, đến lúc đó đừng có hối hận đấy."

Nam nhân vừa nói vừa mở nút túi nước, làm bộ chuẩn bị uống, người phụ nữ kia hét lên: "Ta muốn, đem túi nước kia cho ta, cho ta!" Vừa nói xong thì đứng dậy lao bổ tới cướp túi nước.

Dương Hạo ngẩn người ra, thu đao lại, không còn sức lực mà chúc mũi đao xuống đất, nam nhân kia đắc ý nhìn hắn một cái, rồi bế người phụ nữ kia đặt xuống đất. Ngay trước mặt Dương Hạo, hắn xé bỏ y phục của người phụ nữa. Người phụ nữ nằm dưới đất đã hoàn toàn không còn để ý tới việc mình bị lột sạch y phục trước mặt một nam nhân khác, nàng chỉ ôm chặt lấy túi nước vào lòng, nhắm chặt hai mắt, chỉ nghe thấy tiếng nam nhân như con dã thú ở trên người.

Khi toàn bộ y phục bị cởi ra, để lộ một cơ thể trắng nõn nà, Dương Hạo liền quay người đi, tai nghe thấy những tiếng thở gấp gáp từ phía sau vọng lại, hắn dùng đao lê xuống dưới lớp bùn đất, khó khăn lắm mới trèo ra được sườn khe, đi về phía doanh trại của mình, hoàn toàn không quay đầu lại.

Mấy tướng lĩnh La Khắc Địch, Hách Long Thành, Từ Hải Ba đang ngồi vây xung quanh thương nghị cái gì đó, vừa nhìn thấy hắn đến liền vội vã đứng dậy. La Khắc Địch giọng khàn khàn nói: "Dương đại nhân, mảnh đất khô cằn này chúng ta chưa ai từng đến, cần mấy ngày nữa mới có thể ra khỏi được thì không ai biết, bây giờ cho dù binh sĩ của chúng ta cũng...lương thực và nước uống không thể chống cự được mấy ngày nữa, cứ tiếp tục thế này e rằng..."

Con đường này là do hắn chọn, cho dù cũng từng có người chửi rủa hắn sao lúc đầu không đi về Minh Cố, cho dù bị người Khiết Đan sớm đã chờ sẵn ở đó giết sạch thì cũng chết nhanh hơn, sẽ tốt hơn kiểu chịu tội nửa sống nửa chết như thế này. Nhưng đám tướng lĩnh này lại chưa từng có lời oán trách hắn. Dương Hạo không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm kích. Nghe La Khắc Địch nói xong hắn xấu hổ thở dài, nói: "Đây đều là lỗi của ta, thật không ngờ chặng đường tháo mạng này không những làm tiêu tốn hết số quân nhu mà còn làm cho thể lực của mọi người cũng tiêu hao đi nhiều, đã không thể chống đỡ nổi bôn ba như thế, là ta đã kéo mọi người vào con đường tuyệt vọng."

La Khắc Địch vọi nói: "Đại nhân đừng nên nói như vậy, người Khiết Đan đã nắm vững ý đồ của đông tiến của chúng ta, mà cách Minh Cố lại là một cách đồng 200 dặm bát ngát, là địa điểm tốt để chúng đi săn, chúng không ở chỗ nào đó bày binh mai phục chờ chúng ta sa lưới mới là lạ đó. Muốn trách chỉ trách chúng ta không sớm nghe theo lời đại nhân khuyên can, nếu như sớm nam hạ về phía tây thì với những quân lương của chúng ta cũng sẽ không rơi vào cảnh chật vật như thế này."

Dương Hạo cười gượng nói: "Bây giờ nói những điều này thì có ích gì? Không những dân chúng đang tuyệt vọng, thực ra ngay cả ta...ôi!"

La Khắc Địch nói: "Dương đại nhân, mạt tướng đang cùng chư vị tướng quân thương nghị, nếu chúng ta tiếp tục đi như vậy thì chỉ có con đuờng chết. Ta nghĩ hay chúng ta phái người ra ngoài, nghĩ cách vận lương cứu viện. Như vậy chúng ta sẽ có hi vọng, có thể chống chọi được thêm mấy ngày, đi cũng sẽ nhanh hơn. Nếu như chúng ta bên này đi tới, đồng thời đội vận lương cũng tiếp ứng đến thì chặng đường sẽ giảm được một nửa, không chừng có thể cứu vãn được tính mạng của chúng ta."

Dương Hạo nhìn hắn, không nói lời nào.

La Khắc Địch kì quái nói: "Dương đại nhân, ngài làm sao vậy?"

Dương Hạo chua chát nói: "Phái mấy người ra ngoài thì được. Nhưng mọi người nhìn mảnh đất hoang vu này xem, có thể có bất kì một đánh dấu hay nhận dạng đường đi không? Phái người đi, họ mang được lương thực về, nhưng làm thế nào để liên lạc được với chúng ta, làm thế nào để biết chúng ta đang ở đâu, làm sao có thể tiếp ứng cho chúng ta? Trên một mảnh đất không có bất cứ thứ gì có thể làm dấu được, cho dù họ có mang theo cả vạn người, chia nhau đi tìm chúng ta thì hai bên cũng không thể phát hiện ra được đối phương.

Mấy vị tướng quân nghe đến đó cũng ngẩn ra, sự hứng khởi trên mặt lập tức tan biến, La Khắc Địch cũng không khỏi ủ rũ, làm thế nào để liên lạc đây? Làm thế nào để liên lạc? Hắn cười cay đắng, chán nản ngồi sụp xuống đất. Mấy người đó hoặc ngồi hoặc đứng, ngẩn ngơ không nói như một tảng đá, một khúc gỗ. Ánh mặt trời chiếu vào người, kéo dài bóng của họ ra, càng kéo càng dài.

Đêm đã khuye, Dương Hạo gối đầu lên đất cát vừa với mơ màng thiếp đi thì Phạm Lão Tứ vội vã đi tới, thấp giọng nói: "Đại nhân, đại nhân, mau đứng lên."

Dương Hạo bị làm cho tỉnh giấc, hắn ngồi vụt dậy, ngạc nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đại nhân chớ có lên tiếng." Phạm Lão Tứ nhìn xung quanh, gấp gáp nói: "Đại nhân, sang một bên nói chuyện."

Dương Hạo vội vàng đứng dậy, đi theo hắn sang một chỗ, Phạm Lão Tứ nói: "Đại nhân, vừa mới có một người chết."

Mấy ngày nay ngày nào mà chẳng có mấy người chết? Dương Hạo có chút tê người, hắn ngạc nhiên nói: "Người chết là ai, là tướng lĩnh trong quân chúng ta sao?"

Phạm Lão Tứ lắc đầu nói: "Không phải, là một người dân. Nhưng đạo sĩ mà chúng ta bắt được nói người này mắc phải ôn dịch. Đại nhân, ty chức cũng thấy giống, nghe người nhà hắn nói, sáng hôm nay hắn vẫn rất khoẻ, nhưng xế chiều lại đổ bệnh, kết quả là mặt trời vừa lặn thì hắn đã chết rồi. Đại nhân, trong đoàn người chúng ta nếu như đã sinh ra ôn dịch thì quả thật là gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không linh, thuộc hạ không dám làm to chuyện, bằng không một khi tin tức truyền ra, sợ rằng ngay cả sĩ tốt của chúng ta cũng sẽ chạy trốn một nửa."

Dương Hạo trong lòng trở nên căng thẳng, vội nói: "Đi, chúng ta đi xem một chút, đã có ai biết chuyện này rồi?"

Phạm Lão Tứ vừa đi vừa nói: "May là bây giờ bất kể có người sinh bệnh hay chết đi thì người bên cạnh cũng chẳng buồn hỏi. Bây giờ ngoài ta, Lưu Thế Hiên và mấy tên thị vệ tuyệt đối tin tưởng ra thì chỉ có người nhà kẻ đó và lão đạo sĩ biết, ta đã khống chế tất cả họ rồi. Đại nhân, chuyện đã quá cấp bách, không thể có dạ đàn bà được, ngài xem chúng ta có nên đem tất cả người nhà kẻ đó và lão đạo sĩ..."

Nắm đấm tay hắn hung hăng giơ xuống đất, Dương Hạo đột nhiên đứng lại, nhưng không phải nhìn về phía hắn mà nhìn tới một đống lửa cách đó vài bước, bên cạnh đống lửa có mấy người đang nằm ngủ, có hai người đang ngồi, hắn đột nhiên cảm giác một bóng người trong đó có một chút quen thuộc, làm cho hắn không khỏi bước chậm lại.

Đó là một phu nhân, từ góc độ của Dương Hạo, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt nàng, đó chính là người lúc sẩm tối vì một miếng nước mà đã bị tên vô lại đó làm nhục. Nàng ngồi khoanh chân lại, trong lòng ôm một đứa trẻ, bên cạnh có một nam nhân đang quỳ, hắn dùng toàn thân để che túi nước, lén lút cho đứa trẻ uống mấy ngụm, rồi vội vàng giấu túi nước vào trong lòng, nhìn thấy trên miệng đứa con trai còn vương ít nước, khuôn mặt đôn hậu của hắn lộ ra một vẻ vui mừng: "Nương tử, may mà có nàng, nếu không thì con trai chúng ta đã...chỗ nước này nàng lấy ở đâu ra vậy, đây chính là nước đã cứu mạng chúng ta."

Phu nhân đó áp má mình vào má đứa trẻ, yếu ớt nói: "Nước này là...là nô gia đã xin được từ một người hảo tâm."

"Là ai mà có lòng tốt như vật, ta đã từng nói hết lời với người ta mà vẫn không thể xin được chút nước nào. Chiều này, Ngưu lão gia phải dùng hai đĩnh vàng mới đổi lại được một túi nước đấy. Nương tử, ân tình của người ta lớn như vậy, nàng nên dẫn ta đi cảm tạ người ta mới phải."

"Việc này...ừm..." Vị phu nhân nói ấp a ấp úng, tinh thần có chút hỗn loạn, chính vào lúc này, bọn họ chợt chú ý tới Dương Hạo đang đứng yên lặng một bên nhìn. Nam nhân đó vội giấu túi nước vào trong ngực, sợ bị hắn cướp đi. Còn vị phu nhân đó đã nhận ra Dương Hạo, cho dù bây giờ Dương Hạo không mặc quan y, không đeo đao, nàng nhìn một cái vẫn có thể nhận ra.

Khuôn mặt nàng đột nhiên trắng bệch ra như tuyết, mặt cắt không còn giọt máy, nàng giống như một tù nhân đợi chết, nhìn Dương Hạo một cách tuyệt vọng, cơ thể không khỏi phát run, ánh mắt lộ ra một vẻ cầu xin đau xót.

Dương Hạo đã hiểu được, hắn nhìn nam nhân đó, lại nhìn đứa con chưa đầy tuần tuổi trong lòng, mắt có chút nóng lên, hắn từ từ đi lại gần, nhẹ giọng nói: "Đại tẩu, ở đây buổi sáng tuy nóng, nhưng buổi tối lại lạnh, cẩn thận đừng để đứa trẻ bị phong hàn."

Nhẹ nhàng nựng má của đứa trẻ, Dương Hạo lại cười với nam nhân đó: "Nước, là bản quan cho đại tẩu, tiếc là... Ta cũng chỉ có một chút này thôi, cố gắng kiên trì tiếp nhé, cho dù thế nào ta cũng sẽ nhất định đưa mọi người ra khỏi đây, nhất định thế!"

Hắn nhẹ nhàng vỗ vào vai nam nhân, rồi từ từ đứng dậy bước về phía trước. Phạm Lão Tứ đi theo phía sau, nhìn thấy Dương Hạo đang bước đi, đột nhiên giơ tay áo lên xoa xoa khoé miệng...

Cái tử thi đó đã được người của Phạm Lão Tứ bí mật đêm đến một góc hẻo lánh, còn người nhà của hắn đã được tập trung lại, khóc nhỏ nức nở. Lão đạo Phù Diêu Tử đang ngồi khoanh chân dưới đất, vẫn còn bộ dạng nửa tỉnh nửa ngủ, trên mặt có chút nặng nề

Dương Hạo bước lại, chắp tay nói: "Đạo trưởng, xin mời qua bên này nói chuyện."

Phù Diêu Tử vuốt cằm, đứng dậy theo hắn sang một bên. Phạm Lão Tứ ra một hiệu lệnh kì quái với thủ hạ của hắn, đám binh lính lập tức tản ra bốn hướng, âm thầm hình thành một thế bao vây xung quanh họ, tay cũng nắm chặt đao hơn, mắt Phù Diêu Tử lướt qua, lơ đễnh nhìn sang Dương Hạo

Dương Hạo trịnh trọng hỏi: "Đạo trưởng thông y thuật?"

Phù Diêu Tử vuốt cằm một cái nói: "Bần đạo đối với thuật Đan Thạch Kỳ Hoàng có biết một chút ít."

Dương Hạo lại hỏi: "Người đó...quả thật là bịôn dịch sao?"

"Đúng vậy, bệnh ôn dịch này phát tác rất nhanh, một khi sinh bệnh chỉ cần nửa ngày có thể phát tác, mất mạng cực nhanh, lợi hại hơn cả binh đao."

Dương Hạo lòng trầm xuống, đi qua đi lại mấy bước, nói: "Dịch chứng, một khi đã truyền ra..., đạo trưởng, bây giờ, ta muốn hỏi là người nhà của hắn có khả năng bị nhiễm bệnh không?"

Phù Diêu Tử lắc đầu nói: "Bây giờ vẫn chưa có triệu chứng truyền nhiễm, có điều mấy vạn người này có bị lây truyền ôn dịch hay không thì vẫn chưa thể biết được."

Dương Hạo nhăn mày nói: "Điều bản quan lo lắng chính là điều này. Mấy vạn dân nếu như ôn dịch nảy sinh thì sẽ lan tràn rất nhanh."

Hắn bỗng ngẩng đầu lên, hỏi: "Đạo trưởng đối với bệnh này có cách nào trị không?"

Phù Diêu Tử thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Bần đạo có thể trị, nhưng không có thuốc, bần đạo cũng chịu thôi."

Dương Hạo buồn rầu ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời với những ngôi sao đang lấp lánh, cười đau khổ nói: "Những điều ta có thể làm ta đều đã làm hết rồi. Những chuyện còn lại đành phải xem người thôi, mong trời rủ lòng thương cho chúng ta một con đường sống."

Hắn quay đầu gọi: "Phạm Lão Tứ."

Phạm Lão Tứ lập tức lên tiếng và chạy tới, tay nắm chặt đao, ánh mắt đầy sát khí nhing Phù Diêu Tử, nói: "Đại nhân xin ra lệnh."

"Ngươi đem theo mấy người, dùng vải che miệng bịt mũi, chuẩn bị chút củi rồi đem thi thể đi thiêu."

"Vâng, đại nhân, nhưng..." Dương Hạo vốn đã chuẩn bị rời đi, thì nghe thấy lời nói lấp lửng liền quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Phạm Lão Tứ đang nháy mắt ra hiệu với hắn, rồi hướng về lão đạo sĩ, Dương Hạo chợt hiểu ra, vỗ trán quay người nói: "Đúng rồi, mấy ngày nay mệt mỏi quá nên cũng hồ đồ rồi."

"Người nhà của người đó và vị đạo trưởng này ngươi đem họ đi cách đoàn quân ra rồi trông chừng họ, nếu như sáng mai không có dấu hiệu khác thường gì thì mới thả cho họ tự do. Nhưng phải cực kì nghiêm ngặt, không được để họ tung tin ra, gây hỗn loạn khủng hoảng."

Phạm Lão Tứ ngẩn ra, đành phải miễn cưỡng đáp đồng ý. Phù Diêu Tử có chút kinh ngạc, khi nhìn lại Dương Hạo thì ánh mắt trở nên khác thường.

Dương Hạo lòng đầy phiền não trở về, hắn tưởng tượng tới hình ảnh mấy vạn dân bị nhiễm ôn dịch rồi lần lượt chết, không khỏi rối bời. Hắn chợt bừng tỉnh khi bị một người va vào, người đó kêu lên một tiếng, đứng không vững, ngã sấp xuống bên cạnh hắn, sau đó chỉ thấy một bóng nhỏ chồm lên người đó người đó lập tức kêu lên mấy tiếng rồi hất bóng đen đó ra, không ngờ tốc độ của bóng đen kia lại nhanh kinh người đến vậy, nó lại chồm lên người đó, hung hãn cắn vào mặt hắn.

Dương Hạo chợt rùng mình, cứ tưởng là có một loại thú nhỏ nào đó đang làm hại người, liền nhìn gần lại, mới biết đó là một đứa trẻ đang nhảy lên trên người đó và hung hăng cắn, người đó liên tục đập đánh lại, tiếng kêu thảm thiết động trời, nhưng vẫn không thể hất được đứa trẻ đó ra, ở đằng xa có mấy người dân đang đứng lên nhìn, nhưng lại không có ai tới xem.

"Dừng tay lại cho ta!" Dương Hạo nghiêm giọng quát, rồi bước lên trên túm vào lưng đứa trẻ nhấc ra, đứa trẻ vừa nghe thấy giọng hắn lập tức vui mừng lớn tiếng gọi:" Dương Hạo đại thúc."

Dương Hạo lúc này mới nhận ra đứa trẻ như con sói nhỏ đấy lại chính là Cẩu Nhi, Dương Hạo vội hỏi: "Cẩu Nhi, cháu đang làm gì vậy?"

Cẩu Nhi vừa nhìn thấy hắn thì vẻ hung dữ trên khuôn mặt đã biến mất, cái miệng nhỏ nhắn của nó dẹt ra và khóc ầm lên, nói: "Đại thúc, kẻ xấu này nhân lúc mẹ Cẩu Nhi đang ngủ say liền lấy trộm túi nước. Nước mà quân gia mỗi ngày phát chỉ có một chút, là mẹ khó khăn lắm để dành lại phòng lúc nhỡ nhàng. Kẻ xấu này, Dương Hạo đại thúc, thúc phải giúp Cẩu Nhi."

Dương Hạo vừa nghe xong thì vô cùng tức giận, bước lên trước nắm cổ vai áo của hắn kéo lên, nhìn chằm chằm vào hắn, lòng càng phẫn nộ: "Lại là ngươi sao? Ngươi nghĩ đao của bản quan ăn kiêng ư? Dám để rơi vào tay ta."

Hoá ra người này chính là kẻ lúc sẩm tối đã lấy nước để đổi lấy tấm thân phu nhân đó. Tên khốn nạn này dám dùng nước của mình để phá hoại sự thanh bạch của người ta, rồi lại đi ăn trộm nước của người khác, Dương Hạo tức đến run cả người, nếu như lúc này trong tay có đao thì hắn nhất định sẽ chặt tên này ra làm hai nửa, không cần nói thêm lời nào nữa."

Người đó bị hắn túm chặt cũng phản kháng lại, chỉ cười ha ha nói: "Ngươi muốn giết ta à? Làm đi, làm đi. Đổng Thập Lục ta sớm đã biết không thể sống ra ngoài được, sống thêm một ngày cũng chỉ khổ thêm một ngày thôi, ta bây giờ cái gì cũng không sợ, lẽ nào lại sợ chết sao."

Dương Hạo nổi gi nói: "Nếu ngươi đã muốn chết thì tại sao lại còn lấy trộm nước của người khác?"

Kẻ đó thở dài, tlẩm bẩm nói: "Ta thật sự muốn chết..., cho nên mới muốn trước khi chết được sống vui vẻ một tí...ta muốn tự sát, nhưng lại không thể xuống tay tàn nhẫn với bản thân mình, khát quả thực là khó chịu, nên mới đi trộm nước. Bây giờ nếu đa rơi vào tay ngươi, ngươi cứ giết ta là tốt rồi. Dù sao thì ta cũng chỉ chết sớm trước ngươi một hai ngày thôi, các ngươi cuối cùng cũng sẽ đi theo ta, ha ha ha..."

Dương Hạo sát khí nổi lên, giọng đáng sợ nói: "Bản quan không chỉ muốn giết ngươi, mà còn muốn róc thịt ngươi, để ngươi lưu lại đây làm cô hồn dã quỷ, ngươi không cần phải lo cho chúng ta, chúng ta nhất định sẽ đi được ra ngoài."

"Ha ha ha, buồn cười thật. Ngươi dựa vào cái gì mà đòi thoát ra ngoài? Ngươi có biết rằng từ hoang mạc này đến Ngọ Cốc cây cối um tùm phải mất bao nhiêu ngày không? Dựa vào tốc độ của đoàn người này thì ít nhất cũng phải mất 7 ngày, 7 ngày đấy! Ha ha, đến được Ngọ Cốc thì sao chứ, vẫn không có lương thực, từ đó đến Quảng Nguyên lại mất 10 ngày nữa, 10 ngày đấy, chúng ta còn phải chống cự 17 ngày nữa? Chi bằng xuống 18 tầng địa ngục còn thoải mái hơn một chút." Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Cơ thể Dương Hạo như bị chấn động, thất thanh nói: "Ngươi nói cái gì? Lẽ nào...ngươi đã từng đi con đường này?"

Đổng Thập Lục, kẻ một lòng muốn chết bị đưa đến trước mấy vị tướng quân, hắn cắn chặt răng không chịu nói gì cả. Hách Long Thành tướng quân nói ngon ngọt cả nửa ngày mà hắn không chịu nói liền lật mặt, sai mấy thân binh chân đấm tay đá cho hắn một trận, Đổng Thập Lục đã thành một con quỷ con. Sống mũi của hắn bị đánh gẫy, miệng đầy răng cũng bị rụng gần hết, mũi và miệng đầy máu, bàn tay co quắp như móng gà, vì năm đầu ngón tay của hắn đều đã bị đánh trật khớp. Đổng Thập Lục không thể chịu được nữa, kêu thảm thiết và khai ra.

Hoá ra, người này giống Dương Hạo, đều là người của Phủ Bá Châu. Vì rượu say tranh kỹ nữ mà giết người, bị quan phủ phán án tử hình. Nhưng khi chiếu phê đỏ của triều đình vẫn chưa xuống tới thì hắn đã vượt ngục bỏ trốn. Hắn tháo chạy đương nhiên là không thể chạy về phía Trung Nguyên, nếu sang phía nam thì sự khống chế của quan phủ càng lớn, hắn chỉ còn một con đường là đi về phía tây bắc.

Nhưng vì mấy con đường từ Bá Châu đến tây bắc đều đã bị triều đình khống chế, để không bị quan phủ bắt được, hắn đã đi con đường sông cổ mà một phạm nhân cùng trong ngục đã nói đến. Trong ngục có một lão tặc đã từng nhiều lần đi qua con đường này, hắn đã vẽ đường đi cho Đổng Thập Lục xem, Đổng Thập Lục đã ghi nhớ kĩ con đường, rồi bắt đậu lập kế hoạch vượt ngục, mật đạo này chính là đường sông cổ mà đám người Dương Hạo đang đi.

Con đường này hắn đã từng bước đi tới, kí ức về chặng đường trốn thoát đó hắn vẫn còn nhớ như in, làm sao mà hắn có thể quên được? Đổng Thập Lục lúc đầu sau khi vượt qua được con đường chết vốn muốn đi về phía nam đến thành Quảng Nguyên, nhưng khi đến được gần Quảng Nguyên thì mới phát hiện trên cổng thành có dán cáo thì truy bắt hắn, vì thế hắn lại phải tháo chạy về phía bắc, đi một mạch đến Bắc Hán, ai mà biết được lần này lại rơi vào tay đội quân Đại Tống như cá sa lưới vậy.

Lúc trước, khi đi con đường này, hắn đã chuẩn bị đầy đủ lương thực, nước uống và một số thuốc cần dùng, tất cả đều đầy đủ. Nhưng lúc này hắn như đang đi vào tuyệt vọng, bây giờ đội quân di dân của Dương Hạo có đem tất cả mọi thức nặng nhọc vứt lại ở cửa Phù Vân Cốc thì theo hắn nghĩ làm sao có thể sống để đến được Ngọ Cốc?

Sau khi biết rõ ràng chân tướng, Đổng Thập Lục bị dẫn xuống dưới, Dương Hạo gọi mấy vị đại tướng đến ngồi quanh đống lửa, vẻ mặt hứng khởi nói: "Chư vị tướng quân, ta nghĩ...những gì chư vị bàn bạc lúc nãy, bây giờ đã có điểm dựa để làm rồi."

Đám người La Khắc Địch suy nghĩ cũng rất nhạy bén, vừa nghe hắn nói lập tức nhớ ngay đến Đổng Thập Lục, La Khắc Địch nói: "Đại nhân, chẳng lẽ ngài muốn lợi dụng tên Đổng Thập Lục này để giải thoát cho chúng ta sao?"

Dương Hạo nói: "Không sai, hắn đã từng đi qua con đường này, hơn nữa lại đã từng đến Quảng Nguyên. Quả thực là trời đã rủ lòng thương, đã cho chúng ta một người dẫn đường. Ý của ta là, chúng ta sẽ phái người ngựa ngày đêm chạy tới Quảng Nguyên tìm lương thực, rồi dùng xe ngựa chở về, cùng lúc này thì đoàn người của chúng ta sẽ dốc toàn lực đuổi về phía trước, khi đã gặp được nhau...khi đã gặp được nhau thì thời gian chỉ mất có một nửa. Chúng ta muốn thoát ra khỏi tuyệt cảnh này không phải là không có khả năng."

Chúng tướng lập tức phấn chấn lên, Từ Hải Ba nghĩ một lúc, nói: "Quan gia đã hạ dụ, hai vị Khâm Sai có thể điều động lương thảo, dân dịch thậm chí là quan binh nơi gần nhất tương trợ. Chúng ta muốn lấy lương thảo ở Quảng Nguyên và dùng dân dịch vận chuyển đến thì phải có Khâm Sai cầm Tiết mới có quyền này. Bây giờ...nhưng chẳng lẽ lại Dương đại nhân lại đích thân đi sao?

Dương Hạo hơi trầm ngâm, nói: "Không được, đại quân tây phản là chủ ý của ta, Dương mỗ đã thể là sống chết với dân chúng, quyết không rời đi." Hách Long Thành không nhẫn nại được, nói: "Dương đại nhân, ngài không rời khỏi đây thì ai sẽ đi đây? Người bên cạnh đi thì làm gì có quyền lực để điều động lương thực, dân dịch, quan binh."

Dương Hạo do dự nói: "Nếu như...chúng ta xin Trình đại nhân đi một chuyến thì sao?"

Đám tướng lĩnh La Khắc Địch, Từ Hải Ba, Hách Long Thành nghe xong nhất tề lắc đầu, ngay cả bọn thân binh đằng sau cũng lắc đầu liên tục như sóng. Hách Long Thành là người của Trình Thế Huyền, nói chuyện hoàn toàn không chút kiêng nể gì: "Dương đại nhân là quân tử lỗi lạc, cũng cần phải phòng mưu đồ của kẻ tiểu nhân. Tên Trình Đức Huyền hận không thể ăn thịt, uống máu của ngài, ngài nếu để hắn đi Quảng Nguyên thì chẳng khác nào tự đâm đao vào mình"

Dương Hạo lắc đầu nói: "Hách tướng quân nghĩ sai rồi, Dương mỗ không phải là không có sự phòng bị với hắn, việc này không chỉ để một mình hắn đi làm, sự việc quan trọng liên quan đến mấy vạn người, cho dù hắn có hận Dương Hạo ta cũng tuyệt đối không dám động tay chân làm hỏng chuyện này, Trình Đức Huyền là người thông minh, hắn sẽ không vì chút oán hận mà không tính tới lợi hại, làm ra chuyện ngu xuẩn đâu."

Cho dù là nói như vậy nhưng mấy người này vẫn không dám đem hi vọng của cùng c mình giao cho một kẻ bây giờ đang bị họ giam lỏng, ngay cả tướng lĩnh cấm quân Từ Hải Ba cũng không kiêng nể nói: "Không sợ nhật vạn chỉ sợ vạn nhất. Nếu như Trình Đức Huyền không dụng tâm để làm việc, hoặc cố ý trì hoãn, đến lúc đó chúng ta phải làm sao? Bây giờ xem ra chỉ có thỉnh Dương đại nhân đi một chuyến thì chúng ta mới yên tâm được. Việc ở đây ngài cứ yên tâm, Tiết - Việt cho dù ngài có cầm đi thì chúng ta cứ gạt hắn ra, không thừa nhận thân phận Khâm Sai của hắn thì hắn còn có thể làm gì chứ."

Chúng tướng đều đồng thanh, Dương Hạo không biết phải làm thế nào đành chấp nhận nói: "Được rồi, chúng ta hãy sai Đổng Thập Lục vẽ địa đồ ra, phải hết sức chuẩn xác, ta nghĩ bên cạnh Ngọ Cốc có một dòng sông, cũng dễ tìm. Mọi người đêm nay nghỉ một chút, đến sáng mặt trời lên sẽ lên đường, chớ đừng để mất phương hướng, đợi khi tới Ngọ Cốc, thì nghỉ ở đó đợi. Theo như tốc độ của chúng ta, từ đây đến Quảng Nguyên cần 17, 18 ngày, nhưng nếu ta ngưỡi ngựa ngày đêm phi nhanh thì chỉ cần 3 đến 4 ngày có thể tới được Quảng Nguyên. Ta sẽ lập tức mở kho quan lấy lương thực, điều động lừa ngựa dân phu, đem lương thực trở về một cách nhanh nhất. Nếu như tất cả đều thuận lợi thì trước sau sẽ gặp lại mọi người ở Ngọ Cốc.

La Khắc Địch phấn chấn nói: "Được, quyết định như vậy. Sáng sớm ngày mai xin mời Dương đại nhân lên đường. Mạt tướng sẽ đem đem tin Khâm Sai đại nhân đích thân đến Quảng Nguyên vận lương thông báo cho toàn thể quân dân, nhất định sẽ làm phấn chấn khí thế quân dân, mọi người sẽ kiên trì đến Ngọ Cốc chờ tụ hợp với Khâm Sai. Đợi đến khi tất cả nước và lương thực đều hết thì mạt tướng sẽ đem mấy con ngựa còn lại giết cho mọi người bớt đói, chắc có thể chống cự đến được chỗ đó."

Ngày thứ hai, khi trời mới tờ mờ sáng, Dương Hạo liền đem theo Phạm Lão Tứ, Lưu Thế Hiên và vài tên thân binh lên đường, còn có cả Đổng Thập Lục mặt mũi bầm dập và lão đạo Phù Diêu Tử cũng đi theo. Dương Hạo lo lắng trong quân sẽ xảy ra ôn dịch tràn lan, nên cũng muốn lấy thêm cả thuốc về, mà lão đạo Phù Diêu Thử lại biết cách trị nên đương nhiên phải dắt hắn theo.

Đây là một đội quân kì quái, một người xuất gia không hỏi thế sự, một tử tù tháo chạy đến Bắc Hán, một gia đinh luôn muốn làm quan để trở về Bá Châu báo thù, còn có mấy tên mã tặc đã tòng quân.

Đoàn người này không có một ai là đại hiệp vì dân vì nước, nhưng nhiệm vụ trọng đại cứu mạng mấy vạn dân lúc này lại được đặt lên vai họ. Họ thúc ngựa phi nhanh trên thảo nguyên, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu vào lưng, nó đang mang hi vọng của cùng của mấy vạn dân quân...