Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 126: Tín như vĩ sinh, xuẩn da si da




"Ta đêm qua đã ở đâu? Đêm qua ta đã ở cùng với Đông Nhi. Nhưng ta làm sao có thể nói ra khỏi mồm. Tốt xấu lẫn lộn, tích góp lâu ngày mà lại bị huỷ hoại sao…" Ánh mắt Định Hạo lướt nhìn lên đám người nhàn rỗi, vô lại, từ những người nông dân bình thường lại có thể lại có thể lướt qua những ánh mắt đầy tò mò, dao động đến mức làm mềm lòng liền thu lại.

Cô ấy lương thiện, nhưng lại hèn nhát. Cô ấy tự trọng, coi danh tiếng nặng hơn tính mạng. Khi cô ấy được gả vào Đổng Gia vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn hoàn toàn. Sự sợ hãi đối với Đổng Lý đã biến thành một bản năng thâm nhập sâu vào trong xương cô ấy. Cô ấy có dũng cảm phá vỡ tấm lưới vô hình được đan dệt bằng những tư tưởng được vun đắp từ nhỏ, sự chế giễu của hàng xóm láng giềng, sự sợ hãi Đổng Lý Thị đã trở thành bản năng, dám đứng ra thừa nhận đã ở cùng ta sao? Cho dù…cho dù là cô ấy dám nhận, thì e rằng cũng không có dũng cảm để sống tiếp, đối với người con gái này cái gì cũng không sợ, cả chết cũng không mà nói, có lẽ cô ấy sẽ chọn…

Đinh Hạo không dám nghĩ tiếp. Thời đại này không phải là hiện đại, trong khi không tự mình dừng lại được thì không có cách nào tưởng tượng ra những thứ vô hình đối với những người có sức trói buộc cực lớn. Mà ngươi ấy lại đang ở trong cái thời đại này

Đinh Hạo khó có thể tin rằng La Đông Nhi người phụ nữ goá bụa này lại có dũng cảm để chấp nhận nhiều ánh mặt khinh bỉ, nhiều lời nói khinh miệt như thế sao? Cô ấy giống như một bụi cỏ, cái mà cô ấy cần là sự bảo vệ che chở của người khác, cô ấy không phải là một cái cây đại thụ có thể chắn gió che mưa, kiên cường. Khi mà ta muốn cơ thể cô ấy, đã hứa bên ta cô ấy, cả đời cả kiếp này sẽ yêu thương cô ấy, không để cô ấy vì ta mà chịu một chút ấm ức nào, nhưng bây giờ lại muốn cô ấy chịu những lời rèm pha này và sự chửi bới đòn roi của Đổng Lý Thị sao?

Đinh Hạo lúng túng một hồi lâu, khuôn mặt dần lộ ra sự bối rối, xuất hiện cùng với Đinh lão gia, tất cả gia nhân của Đinh phủ hầu như đều tập trung ở đây, họ có gia đinh nô bộc của Đinh phủ, có làm công lâu làm công ngắn ngày, có những thím, đại nương trong thôn đang làm việc tại Đinh phủ…mọi người đều đang giương mắt nhìn ta…

"Hạo Nhi à, ngươi nói cho mọi người biết đi, đêm qua ngươi không ở trong phòng thì đã đi đâu vậy".

"Ta… hôm qua trở về nhà thăm đại thiếu gia lâm trọng bệnh, trong lòng buồn bã vô cùng, lật qua lật lại vẫn không thể ngủ được, cho nên… ra ngoài đi lại một chút cho khuây khoả.

Đinh Thừa Nghiệp cười khẩy nói: "Khuây khoả? Ha! Ngươi lại học cái nhã hứng của các nhà thơ rồi.

Rời phủ lúc nào, có người nào coi cửa thấy ngươi ra ngoài không, không phải là đi dạo ngoài đường cả đêm đấy chứ? Ngươi có thể tìm thấy nhân chứng nào thấy hành tung ngươi không?"

"Ta không thể. Đó là chuyện cá nhân***"

Lời này ngay cả Đinh Ngọc Lạc đều phải lắc đầu, ở cái thời đại này ai tôn trọng quyền cá nhân của ngươi. Xét từ góc độ của họ mà nói, đại trượng phu quang minh lỗi lạc, có gì mà không thể nói ra cho người khác nghe?

Đinh Thừa Nghiệp cười ha ha nói: "**? Ha ha ha. Thật là hoang đường! Nhưng phàm là những chuyện bí mật thì đa phần là những trò xấu xa bẩn thỉu. Ngươi đã nói là oan uổng thì ta sẽ hỏi lại. Ngươi có chuyện gì bí mật. So với tội ngươi nô tài dối gạt chủ nhân và gian trá với tổ mẫu mà ngươi đang gánh còn nặng hơn. Nếu như bắt ngươi phải gánh tội này ngươi cũng không chịu nói ra sao."

"Đương nhiên là có." Khoé miệng Đinh Hạo lộ ra một nét cười nhẹ, trả lời rõ ràng: "Trên đời này có rất nhiều người, rất nhiều việc. Trong lòng của một người khác, coi một người quan trọng hơn cả sự thanh bạch, an nguy, tính mạng của bản thân mình. Nhưng loại người như ngươi sẽ không bao giờ hiểu được.

Liễu Thập Nhất không nhịn được nói: "Ăn nói thật khéo léo. Nếu như không phải là ngươi chột dạ không dám nói, thì ngươi chính là đồ ngu."

Đinh Hạo thản nhiên nói: "Có lẽ là con người ta từ trẻ đến lúc già sẽ luôn làm vài chuyện ngu xuẩn."

Đinh Đình Huấn luôn lạnh lùng nhìn vào bên này, ông cuối cùng đã thất vọng: "Đinh Hạo đã nói như vậy mà ngươi vẫn không muốn biện bạch cho tội lỗi của mình sao?"

Đinh Hạo ngang nhiên nói: "Ta không có thừa nhận, tôi nói rồi, đêm qua ta không ở trong phòng là do làm một chuyện riêng có liên quan đến ta. Ta không nhất thiết phải nói ra, tất cả những chứng cứ của các người cũng không có cách nào định được tội của tôi. Từ xưa đến nay, vu hoạ cho người là một chiêu thường dùng."

Đinh Đình Huấn hai mắt hơi híp lại, cười khẩy nói: "Ai hãm hại ngươi, tại sao phải làm như thế?"

Đinh Hạo không khoan nhượng nói: "Đinh lão gia thông minh tuyệt thế, người chỉ cần suy nghĩ kĩ một chút là có thể biết được ai có lí do hãm hại ta, hà tất phải hỏi ta?"

Đinh Đình Huấn có chút sửng sốt, suy nghĩ một chút là có thể hiểu được ý trong lời nói của hắn, trong lòng lập tức trào lên sự giận giữ: Tên súc sinh này, hại Tông Nhi của ta, còn xoi mói ta và Nghiệp Nhi, Nghiệp Nhi tuy là bất hiếu, nhưng chỉ có chút ăn chơi mà thôi, nó sẽ không làm, không dám làm ra chuyện như thế đâu.

Đinh Đình Huấn ánh mắt chớp lạnh, vẻ mặt càng trở nên giận dữ: "Đinh Hạo, nhân chứng, vật chứng, lão phu đều đã có trong tay, ngươi lại không nói được hành tung tối qua, tuy lão phu không bắt được ngươi tại trận, nhưng vẫn có thể định được tội của ngươi, tin chắc cũng không có người dám nói bất công. Ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ, đêm qua ngươi rốt cuộc là ở đâu, có nhân chứng không?

Đinh Hạo cất cao giọng: "Đinh lão gia, ta không có gì để nói với ngài. Nếu như ngài đã cho rằng ta có tội thì hãy bắt ta đưa lên quan phủ là được rồi."

Đinh Hạo không muốn Đông Nhi khó xử, tổn hại thanh danh, không muốn nói ra việc đã gặp gỡ với cô ấy. Một trong những nguyên nhân chính là cho rằng Đinh Đình Huấn sẽ không dám dùng đến tư hình, Đinh gia là bá chủ giàu nhất châu, cây to đón gió, nhất cử nhất động không thể không kiêng dè. Chỉ cần họ bắt mình đi quan phủ, ngọn nguồn sự việc có thể ngầm báo cho Triệu huyện uý, đường đường là mệnh quan triều đình, sẽ không đem những chuyện phong lưu của con gái mình nói cho mọi người biết, chỉ cần ông ta lén phái người đi hỏi Đông Nhi cho rõ ràng, thì tự mình có thể rửa được tội danh.

Đinh Đình Huấn thấy hắn nói hàm hồ như vậy về chuyện đêm qua và còn nói đưa đi gặp quan phủ lại có chỗ dựa, nên trong lòng bất giác trầm xuống, lời của Nhạn Cửu không ngừng nổi lên trong lòng: "Lão gia, nghe nói Đinh Hạo này có mối thâm tình với Triệu huyện uý, tên này có chỗ dựa dẫm, nhưng chưa hẳn có thể ra chiêu. Theo lão nô thấy, không chừng hắn nằng nằng đòi đưa lên quan phủ trị tội, đến lúc đó Triệu huyện uý sẽ nghĩ cách để cho hắn thoát tội

"Cha, cha, tên súc sinh này có chỗ dựa dẫm, còn biết rằng chúng ta không dám ra tay dùng hình với hắn. Không để cho hắn ăn một trận đòn thì hắn sẽ lại phạm lần nữa." Đinh Thừa Nghiệp nói, lấy một cái roi từ tay gia đinh ra, đi đến trước mặt Đinh Hạo, đầu mặt không trừ chỗ nào quất cho một trận.

Dương Thị vội vàng chạy đến: "Nhị thiếu gia, đừng làm thương con trai tôi, nó nhất định là bị oan." nguồn TruyenFull.vn

"Cút ra!" Đinh Thừa Nghiệp một chân đá bà ta ra, quay ra quát Liễu Thập Nhất: "Trông chừng bà già này!"

Liễu Thập Nhất và Cao Đại vội vàng chạy đến, kéo Dương Thị ra. Đinh Đình Huấn vốn muốn ngăn cản, tay vừa giơ lên, lại bỏ xuống, con dâu bị làm nhục, nếu như chỉ là vì sắc mà thôi thì cho qua, nhưng thứ mà ấn chứa đằng sau nó liên quan đến sự sinh tử tồn vong của Đinh gia, không thể không xét.

Ông ta vẫn không quên chuyện trên đường vận chuyển lương thực bị cướp kì lạ đó, đến bây giờ vẫn chưa bắt được nội gián. Vốn là muốn lợi dụng Đinh Hạo để tìm ra người đó, nhưng ai mà ngờ được lại hại Tông Nhi thê thảm đến như vậy, cuối cùng lại rơi xuống đầu Đinh Hạo. Thật sự là hắn sao?

Một người không thể làm được nhiều việc như vậy, hơn nữa càng không thể chịu đựng được sự giày vò đó, cuối cùng cũng sẽ phải lôi bàn tay đen ở sau tấm màn ra.

Đinh Thừa Nghiệp dùng hết sức đánh, chiếc roi da bò được nhúng vào nước quất đánh vào người hắn làm quần áo rách bươm, da thịt bên trong cũng bị rách ra, máu chảy đầm đìa, tuy đã cố sức chống chọi, nhưng mỗi lần chiếc roi rơi xuống là một lần co quắp người lại. Đinh Đình Huấn nhìn thấy khoé mắt không khỏi giật mình, Đinh Ngọc Lạc cầu khẩn nói: "Cha…cha…" "Im miệng!" Đinh Đình Huấn quát lên một tiếng, quay đầu đi không nhìn nữa

"Lão gia tha tội, cầu xin ngài, đừng đánh nữa, đứa trẻ này luôn không chịu nói, nhưng nó sẽ không lừa dối người ta đâu."

Dương Thị quỳ dưới chân Đinh Đình Huấn, ôm lấy chân, đau khổ cầu khẩn, cơ thể bà ấy vốn suy nhược mà từ đêm qua tới giờ lại luôn bị làm cho sợ hãi đến tiều tuỵ, bây giờ tức khí công tâm đến cực điểm, bệnh tình phát tác làm cho miệng đau đớn vô cùng rồi dẫn đến hôn mê.

"Mẹ!" Ánh mắt Đinh Hạo như muốn nứt ra, hắn phẫn nộ nhìn trừng trừng vào Đinh Đình Huấn và Nghiệp Thành, chiếc roi dùng hết sức vung lên phát ra cả tiếng kêu, Đinh Hạo sống chết giành lấy chiếc roi đang đập vào da thịt mình, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm voà Đinh Đình Huấn, như muốn phun ra lửa. Cái roi quất vào người hắn cũng chỉ như quất vào khúc gỗ, cứ như vậy mà những mảnh quần áo bay lên, cứ như vậy mà máu thịt tung toé, nhưng hắn đã hoàn toàn mất hết cảm giác, không có một chút phản ứng.

Đinh Ngọc Lạc nhìn xem mà lòng đau xót, cô ấy là người luyện võ, biết rằng chỉ có người võ công đạt đến cảnh giới cao nhất mới có thể tự mình đóng lại ngũ tri lục thức, hoặc ngưng thấn nhất khiếu, còn người binh thường nếu như không phải là bi phẫn đến cực độ, thì sẽ không thể làm cho ngũ tri lục thức đóng lại ở trạng thái như vậy. Chỉ còn đôi mắt đầy phẫn nộ như nham thạch thiêu đốt.

Nếu như quả thật là hắn làm, trong lòng sẽ rối bời, liệu có thể có tư thế này sao? Đinh Ngọc Lạc nếu như nói là vì nhân chứng, vật chứng hay một số thứ khác thì lúc này đã vứt đi toàn bộ lên chín tầng mây, cô ấy lao người tới giật chiếc roi từ tay Đinh Thừa Nghiệp, chiếc roi làm từ hơn mười mấy sợi dây đầy tính dẻo đã bị hai tay cô ấy vặn một cái đứt làm hai đoạn.

"Cha cha!"

Đinh Ngọc Lạc lại gọi một tiếng, vốn Đinh Đình Huấn đang như lão tăng ngồi thiền liền khẽ động đậy, hắn nhìn Dương Thị ở dưới chân, khoé môi Dương Thị chảy máu, mặt như tờ giấy vàng, nhìn dáng vẻ như chỉ còn một chút hơi tàn. Lông mày Đinh Đình Huấn bất giác nhíu lên, ra lệnh: "Đỡ Dương Thị sang một bên, tìm lang trung tốt đến điều trị".

Đinh Ngọc Lạc nước mắt lã chã, vội vàng chạy đến trước mặt Đinh Đình Huấn quỳ xuống rưng rưng nói: "Cha…cha, con gái cùng đi vận chuyển lương thực đến Quảng Nguyên với Đinh Hạo, biết rõ bản tính của hắn, Đinh Hạo nhất định sẽ không làm ra chuyện như thế đâu, việc này ắt có uẩn khúc, mong cha minh xét".

Đinh Thừa Nghiệp cười khẩy: "Tỷ tỷ, theo như tỷ nói, lẽ nào đại tẩu nói dối? Lẽ nào Lan Nhi nói dối? Lẽ nào đệ nói dối? Tất cả mọi người đều nói dối, duy nhất chỉ có tỷ là biết bản tính hắn sao? Trong gia trang này còn có ai hiểu rõ chỗ ở của đại ca như thế? Khi sự việc xảy ra Đinh Hạo đã ở đâu? Trư Nhi tại sao khi nghe thấy Đinh Hạo bị truy bắt liền tập kích con rồi chạy ra khỏi gia trang? Đại ca tại sao sau khi uống thuốc do Đinh Hạo và Tao Trư Nhi phụ trách lấy thuốc thì cơ thể lại càng yếu hơn, đến mức vô duyên vô cớ phát bệnh nặng? Từng điều từng điều một, tỷ có thể thay hắn giải thích rõ không?"

"Ta không thể!" Đinh Ngọc Lạc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Đinh Đình Huấn nói: "Cha, hiện giờ nhân chứng và vật chứng đều nhằm vào Đinh Hạo. Đại ca là huynh trưởng tôn kính nhất của Ngọc Lạc, Ngọc Lạc cũng muốn tìm ra hung thủ thật sự. Xin cha hãy giải Đinh Hạo lên quan xét xử, hãy để quan phủ điều tra ra chân tướng sự việc".

Đinh Thừa Nghiệp nói: "Chứng cứ xác thực, còn muốn xét cái gì nữa? Tên Đinh Hạo này có mối quan hệ với quan phủ, một khi đưa lên quan, được người ta bao che, còn có thể trị tội hắn không? Đinh gia ta… Đinh gia ta mấy ngày qua gặp nhiều tai ương, liên miên không dứt, chịu đủ những điều phi nghĩa, hôm nay còn muốn trở thành truyện cười cho đám nhân sĩ khắp nơi ư?"

Đinh Đình Huấn quay mắt nhìn, hỏi: "Cửu nhi, chuyện này… ngươi thấy thế nào?"

Nhạn Cửu luôn ngồi yên sau lưng Đinh Đình Huấn, nghe thấy ông ấy hỏi mới hướng lên trả lời: "Lão gia, nếu như đưa lên quan phủ, e rằng tên Đinh Hạo này thật sự sẽ tìm được cách thoát tội. Nhưng… Đinh Hạo này thứ nhất là người vận chuyển lương thực cho Quảng Nguyên, hai là lại giúp cho phủ nha thoát tội, đối với Đinh gia ta có công rất lớn. Không dạy mà giết, quả thực khó làm cho người ta phục. Hơn nữa, Đinh gia trong cái thời buổi rối ren này, không ít cường hào rục rịch ngóc đầu dậy, muốn thay thế chúng ta, nếu như dùng tư hình, một khi bị người ta phát hiện ra, cuối cùng cả nhà sẽ gặp phiền phức. Nói như vậy, dẫn lên quan vẫn là tốt hơn".

Đinh Ngọc Lạc biết rằng Nhạn Cửu luôn thân thiết với Đinh Thừa Nghiệp, hoàn toàn không nghĩ rằng hắn sẽ đồng ý với ý kiến của mình, không khỏi có chút bất ngờ. Đinh Đình Huấn nghe thấy tâm phúc mà mình coi trọng nhất cũng nói như vậy, bất giác có ý thay đổi. Nhạn Cửu nói xong, liền lùi ra đằng sau, con mắt hướng về Lan Nhi, Lan Nhi liền kinh hô một tiếng.

Đinh Đình Huấn khiển trách: "Hô loạn lên cái gì? Không ra thể thống gì cả!"

Lan Nhi hoảng sợ nói: "Lão gia, khi nô tì nhìn thấy Đinh quản sự nhìn mình, ánh mắt vô cùng đáng sợ, như có thể lấy đi mất linh hồn của nô tì, trong lòng sợ hãi, mới kinh hãi hô lên, xin lão gia tha tội" Cô ta nhìn Đinh Hạo, giọng run run nói: "Nô tì là một người không có kiến thức, cũng không biết ai đúng ai sai, nhưng có thể biết được công lao của nhị thiếu gia đã gánh vác Đinh gia ta, Nhạn quản sự đã gánh vác công việc quản lí họ Đinh, chợt nghĩ ra một chuyện…"

Đinh Đình Huấn nhíu mày nói: "Nghĩ ra chuyện gì?"

Lan Nhi nuốt nước bọt, nhìn về Đinh Hạo, nói một cách sợ sệt: "Nô tì nghĩ lại 20 năm nay thái thái bình bình, thuận buồm xuôi gió, chưa từng xảy ra một chuyện lớn nào, nhưng từ cuối năm ngoái thì sóng gió không ngừng nổi lên, liên tiếp xảy ra chuyện rắc rối. Lúc đó, chính là sau khi Đinh quản sự giả chết sống lại, tính tình thay đổi hẳn. Người trong thôn đều nói, Đinh quản sự vì hoạ được phúc, gặp được hồ tiên, vừa nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Đinh quản sự, nô tì mới đột nhiên mới nghĩ rằng… Đinh quản sự chắc không phải là… bị yêu tinh đi theo chứ?"

Cao Đại vừa nghe thấy liền nhảy ra nói: "À nha, Lan Nhi tỷ tỷ nói tiểu nhân cũng cảm thấy rất nghi ngờ. Mọi người ở đây đều biết A Ngốc trước kia như thế nào chứ, người này ngơ ngơ ngốc ngốc, không nói không rằng, nhưng Đinh Hạo bây giờ thì sao? Mọi người nói xem, nói xem…

Nghe thấy vậy đám người này liền rộ lên, những tên ngu dân quê mùa vốn càng tin những chuyện như thế này, Cao Đại lại nói như thế liền làm động lòng đám dân

Đinh Hạo từ nhỏ đến lớn là người như thế nào, ai lại không biết, hắn nếu như không ngốc ngếch, thì cũng không bị người ta đeo cho cái danh A Ngốc. Nhưng từ cuối năm ngoái hắn bị ốm một trận, đột nhiên biến thành một người khác.

Đại thiếu gia Đinh gia gặp cướp bị trọng thương, chính là lúc sau khi hắn sống lại. Đại nạn của Đinh gia cũng chính là do một tay hắn giải trừ. Sau này mọi phiền phức của Đinh gia luôn không ngừng tìm đến, ngay cả Đinh lão gia thủ đoạn thấu trời cũng không có cách nào giải quyết, lại đều để hắn dùng những phương pháp kì quái phá giải, trừ khi hắn là…hắn nhất định là bị yêu quái mượn xác hoàn dương rồi, lại còn có mưu đồ cướp đoạt tài sản Đinh gia và hại mọi người?