Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 107: Móc câu




Đinh Hạo ở trong nha môn vội vã ba ngày, sắp xếp tất cả sổ sách lại một lần, đều làm dấu hiệu với một loạt các giao dịch trong sổ sách, cũng sắp xếp trình tự thời gian cũng thân phận khách hàng lại một lượt thật tốt, tới ngày thứ tư với bắt đầu sao chép lại một lần nữa.

Đinh Hạo lúc bắt đầu sao chép sổ sách, thật là phi thường khắc khổ, ngay cả giữa trưa hắn cũng không rời khỏi phủ nha. Hắn ở mấy đại tửu lâu nổi tiếng thưởng thức đồ ăn ngon, mỗi ngày vào giữa trưa tửu lâu lại mang đồ ăn tới tận cửa. Đương nhiên rượu và thức ăn đều nhiều hơn hai phần, hai thủ vệ sai nha kia tự nhiên không thể thiếu lộc ăn.

Món canh cá kia thật ngon miệng, băng tuyết lóng lánh trải bên trên, chỉ có một tầng bên dưới là những lát cả mỏng manh. Hai nha sai này bình sinh là lần đầu tiên được thưởng thức, nghe nói một suất ăn này phải mất mươi lăm xâu tiền, hai nha sai này ăn được một miếng, trong đầu hiện lên một chuỗi tiền đồng nặng trịch. Nếm một chút cơm, khi nhìn Đinh Hạo, tựa như nhìn thấy một thần tài mà kính sợ.

Đinh Hạo ở phủ nha sàng lọc sổ sách mất năm ngày, nhóm sổ sách đầu tiên đã được sao chép lại thành một quyển. Liền thông tri cho Triệu Huyện Úy, bảo đưa Từ Mục Trần tới phủ nha xem qua xác nhận. Triệu huyện úy chính là không kiên nhẫn nổi, lập tức bảo người đi tới Trư Đầu giải khố mang Từ Mục Trần tới.

Từ Mục Trần đã nhiều ngày nay không bị nha môn gọi tới nữa, theo lý thuyết thì hẳn là nhàn nhã đi rất nhiều. Nhưng là không thể mỗi ngày so chiêu với đại nhân phá án, ngờ vực không khỏi nảy sinh vô căn cứ trong lòng, không yên tâm, ngược lại càng làm cho mình thêm khó chịu. Hắn mặt ngoài không nói, nhưng trong lòng lại đặt cả vào trong nha môn châu phủ. Vừa nghe thấy công nhân đưa tin, Từ Mục Trần không khỏi mừng rỡ, lập tức ra khỏi giải khố, đi thẳng tới phủ nha.

Từ Mục Trần vào phủ nha, được người đưa thẳng tới khóa viện phía tay, đi được nửa đường, đột nhiên trong một phòng có người đi ra, đừng ở một chỗ chậm nói: "Người tới chính là Từ chưởng quầy của Trư Đầu giải khố phải không?"

Sai nha kia dừng bước quay đầu lại nhìn thấy "Ô" một tiếng, chạy nhanh tới tiến lên chào: "Trình áp ti, nhãn lực của ngài thật tốt, người này đúng là Từ chưởng quầy, Trình áp ti có gì phân phó không?"

Trình Đức Huyền cười cười, chậm rãi đi xuống cầu thang, Từ Mục Trần chăm chú nhìn hắn, giống như cũng có chút ấn tượng. Nhớ rõ lần trước mình bị theo dõi thẩm vấn thì thanh niên này đứng ở một bên của đại đường, cười hiền hòa, từ đầu tới cuối không nói một câu nào, thì ra là một áp ti, Từ Mục Trần bước lên trước thi lễ nói: "Thảo dân Từ Mục Trần ra mắt Trình áp ti."

Trình Đức Huyền cười dài nói: "Từ chưởng quầy, chuyện Trư Đầu giải khố đút lót cho Lưu tri phủ, các ngươi làm thế nào đây?"

Từ Mục Trần sợ hãi nói: "Trình áp ti sao lại nói vậy? Trư Đầu giải khố là sản nghiệp của Đinh gia. Đinh gia ở Phách Châu là hương thân rất trọng bổn phận, sao lại làm cái việc không hợp pháp là hối lộ quan viên kia chứ."

Trình Đức Huyền cũng không giận cười hắc hắc nói: "Tuân thủ hay không tuân thủ bổn phận mình, nói chuyện bằng chứng cứ đi. Đinh gia ở Phách Châu đích thật là một hộ gia đình lớn danh chấn một phương, những năm gần đây, đều cấp lương thực cho binh mã của triều đình, nếu xác thực không có hành vi trái với luật pháp kia thì vẫn là có công với triều đình. Chẳng qua… nếu thật sự không hề làm việc theo luật… thì Từ chưởng quầy…"

Từ Mục Trần vội vàng tiến nhanh tới từng bước, chắp tay trước ngực nói: "Thảo dân đây."

"Từ chưởng quầy, ngươi chính là người làm thuê của Đinh gia, tội đút lót này vốn không rơi lên đầu ngươi, nhưng là nếu ngươi khăng khăng một mực, che lấp cho Đinh gia lừa đảo quan phủ, một khi lấy được chứng cứ, thì sẽ mang tội đồng mưu, bao che."

Nới tới điểm này, hắn cười có chút lạnh nói: "Đinh gia ngươi ở Phách Châu là có chút danh vọng, chúng ta không có bằng chứng cũng sẽ không tra tấn bức cung, nhưng là ngươi tốt nhất không cần bởi vì vậy mà cảm thấy may mắn, nghĩ sẽ có thể qua được chuyện này. Một khi bị chúng ta lấy được bằng chứng, Đinh gia chạy không được, ngươi cũng giống họ chạy không thoát, cho nên, Từ chưởng quầy à cũng không nên tự mình mắc sai lầm."

Từ Mục Trần thầm nghĩ: "Nếu là sớm có thể nhận, lão phu đã sớm nhận. Nhưng là, ta thay Đinh phủ đút lót, cũng không biết lén làm bao nhiêu hoạt động phi pháp rồi, củ cái nhổ lên cũng dính bùn, việc này tất không thể che dấu được. Đinh gia ngã, ta cũng xong đời. Trình áp ti này rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, nghĩ tới một phen nói cứng là có thể làm cho ta thực tình cung khai sao?

Hắn cũng giả lả cười, liên thanh đáp: "Vâng, vâng vân lời vàng ngọc của Trình áp ti, thảo dân ghi nhớ trong lòng. Nhưng là thảo dân bình sinh thanh danh trong sạch, thực là không có tội gì để mà nhận, xin Trình áp ti minh giám."

Trình Đức Huyền ngửa mặt lên trời cười ha ha một cái, bước đi thong thả tới trước mặt hắn, vỗ vỗ nhẹ nhàng vào vai hắn lạnh giọng nói: "Thuốc đắng dã thật, Từ chưởng quầy là người thông minh, ngươi tốt nhất lên cẩn thận cân nhắc lời nói của bản áp ti một chút. Bản áp ti là sai nha ở phủ Khai Phong, làm gì có nhiều thời gian rảnh rỗi ở lại Phách Châu chơi đây. Ngươi cũng không nên thử tính nhẫn nại của bản áp ti à."

Từ Mục Trần âm thầm cười lạnh, trên mặt một mảnh khiêm tốn, khom người cúi thấp, mười phần lễ kính đưa Trình áp ti rời đi. Đợi Trình áp ti rời xa, sai nha mới kêu lên: "Còn nhìn cái gì, mau đi thôi."

Từ Mục Trần xoay người tiếp tục bước đi theo hắn, tới nhà ngang phía tay, đi qua một cánh cửa cao cao, Từ Mục Trần đột nhiên có chút suy nghĩ, hắn dừng bước đem từng lời nói của Trình Đức Huyền lặp đi lặp lại nhấm kỹ mấy lần, âm thầm nghi hoặc: "Kỳ quái, vị Trình áp ti này không giống như đang đe dọa, thật như là cho ta thêm can đảm đi. Cái gì mà Đinh gia ở Phách Châu mấy năm nay, thu lương thực cho binh mã triều đình, nếu xác thực không có hành vi trái pháp luật là có công với triều đình. Cái gì mà không có bằng chứng là sẽ không tra tấn bức cung, một khi bọn họ lấy được bằng chứng, mới có thể làm gì đó. Nếu là ta có tâm giấu diếm, nghe xong những lời này có không phải mới được một liều thuốc an thần sao? Trình áp ti kia tuy là một người trẻ tuổi, dù sao cũng là một áp ti, làm việc so với nhóm quan nhân còn có vẻ láu cá hơn, nói chuyện há có thể không biết sâu cạn đây?"

Người sai nha đi phía trước vài bước, quay lại thấy hắn đang đưa tay vuốt chòm râu nhìn chằm chằm vào mấy cái lỗ lớn trên vách tường cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì liền tức giận nói: "Sao lại đứng lại không đi nữa?"

Từ Mục Trần vội vàng đi hai bước đuổi theo, cười nói: "Vị công gia, góc vách tường kia sao lại có bốn cái lỗ lớn như vậy?"

"Châu nha này vẫy là do tiền triều lưu lại, rất nhiều phòng ốc lâu năm đã bị mục nát, động một tí là hỏa hoạn, nếu không có vài cái hố nước này, nha môn châu phủ đã sớm bị cháy thành bãi đất trống rồi." liếc mặt nhìn Từ Mục Trần một cái, cười khảy nói: "Lão nhân ngươi cũng có chút ý tứ đó, bản thân mình một thân phiền toái, còn có lòng thanh thản mà quản chuyện vớ vẩn này."

Từ Mục Trần cười ha hả nói: "Lão hủ trong lòng không có quỷ, tự nhiên thản nhiên tự tại."

Sai nha kia cười "hắc hắc" không thèm nói tiếp xoay người đi lên phía trước dẫn đường, Từ Mục Trần đi theo phía sau, trong lòng thầm nghĩ: "Sớm nghe người ta nói nam nha Triệu Quang Nghĩa cùng Triệu Phổ xưa này bất hòa, hay là nam nha Trình áp ti này đúng là chân sau của Trần quan, cùng đối địch với Triệu tướng công?"

Cẩn thận nghiềm ngẫm, đúng là càng nghĩ càng đúng, Từ Mục Trần trong lòng không khỏi bình tĩnh, khi hắn bước vào gian phòng nhỏ hẻo lánh, thấy Đinh Hạo mặc áo cộc tay, đầu đầy mồ hôi múa bút thành văn. Từ Mục Trần bình tĩnh hòa nhã, tựa như nhìn một kẻ vô tích sự đáng thương đang bận rộn không dứt vậy, nhưng lại ách nhiên thất tiếu….

"Từ chưởng quầy, ngươi đã tới rồi. ha ha, đây là đoạn sổ sách mà Đinh mỗ sửa sang lại trong thời gian này, làm phiền Từ chưởng quầy xem qua, nếu không có gì sai lầm, xin mời ký tên vào đồng ý." Đinh Hạo thấy Từ Mục Trần, cũng rất là khách khí, dường như căn bản không có nhìn thấy vẻ tươi cười trào phúng trên mặt hắn, đứng dậy lau lau mồ hôi, liền đem bản sổ sách đã được sao chép cẩn thận đưa qua.

Tm ngạo mạn tới tiếp nhận sổ sách, đi tới một bên đặt lên mặt bàn, hất trường bào lên ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình, lúc này mới mở quyển sổ sách kia ra nhìn kỹ. Vừa mở sổ sách ra, Từ Mục Trần đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức nở nụ cười ha hả.

Đinh Hạo đứng ở bên cạnh hắn, giống như học sinh tiểu học ngại ngùng vậy, thẹn thùng nói: "Hổ thẹn, hổ thẹn, Đinh mỗ chữ viết hơi xấu một chút, làm cho Từ chưởng quầy chê cười rồi."

Từ Mục Trần cố gắng nhịn không cười ha ha ầm ĩ lên. Trên thực thế Đinh Hạo có rất nhiều cổ tự không viết nổi, cũng may đây là sao chép sổ sách cũ, chữ không biết cũng có thể sao chép lại thôi, ngẫu nhiên có mấy chữ sai, cũng không có gì đáng trách. Nhưng là. … viết chữ xấu như hắn, bình bình Từ Mục Trần lần đầu tiên mới được gặp.

Đinh Hạo dùng tay viết bút lông chính là thảm không nói nổi, một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo lên lên xuống xuống trên trang giấy không ra bộ dạng nào cả. Ngay từ đầu hắn còn dựng thẳng chữ được, sau dường như cảm thấy phiền toái, cơ hồ không thèm vẽ thẳng nữa vì thế một hàng chữ tựa như hàng liễu bị gió thổi vậy, bỗng nhiên phiêu bay sang trái rồi lại đột nhiên nhảy sang phải làm cho người xem hoa mắt chóng mặt.

Cái này không nói, hơn nữa hắn viết có chữ to chỡ nhỏ, chữ to thì bằng tận ba chữ nhỏ, chỉ sợ chỉ có đệ tử vừa mới đọc viết ba ngày với có thể viết như những chữ cẩu thả tới như vậy. Một tên không học vấn không nghề nghiệp như vậy, không ngờ nghĩ muốn tìm được nhược điểm trong sổ sách của Từ Mục Trần, chẳng phải là chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ sao?

Hắn cười, Đinh Hạo cũng cười. Hắn cười to, Đinh Hạo cũng cười to, Đinh Hạo miệng nói hổ thẹn xong, dường như có hình dạng dạt dào đắc ý vậy, dường như có thể viết ra được chữ là bổn sự to lớn tới nhường nào, nào có nửa phần hổ thẹn trong lòng chứ. Từ Mục Trần khuôn mặt tươi cười liền thu lại, vẻ mặt trầm xuống, liền cúi đầu xem lại sổ sách, Đinh Hạo đứng bên cạnh hắn không thèm để ý tới nữa. Hai sai nha đứng ngoài cửa thấy Đinh Hạo bị như vậy đều có chút khó chịu thay cho hắn, Đinh Hạo thật ra tâm lớn, nghiêng đầu nhìn ra ngoài một chút, thấy Từ Mục Trần chăm chú việc sổ sách, căn bản không nghĩ tới để ý hắn, liền sờ sờ cái mũi, đưa tay quẹt mũi một cái tạo thành một vết mực màu đen trên mũi. Sau đó dường như là một đứa nhỏ đang làm trò trở về chỗ ngồi của mình, nắm chiếc bút lông kia lên, nghiến răng nghiến lợi cầm bút vung vẩy mực lên.

Từ Mục Trần vốn không tin Đinh Hạo có thể tìm ra cái gì ở trong sổ sách cả, nhưng hắn sợ Đinh Hạo có thể vẽ thêm vào trong sổ sách, tuy rằng một hàng chữ cực xấu đập vào mắt hắn, nhưng hắn vẫn xem kỹ từng câu từng chữ một không chịu bỏ qua dù chỉ một hàng. Xem xong một quyển sách này, Từ Mục Trần thật sự nhìn tới đầu lớn như đấu.

Chữ viết khó coi, chẳng qua chỉ là tra tấn ánh mắt hắn mà thôi. Nhưng là Đinh Hạo ngay cả tìm từ đặt câu cũng không hiểu lắm, khi thì bài văn không có tới một dấu chấm câu. Một hàng chữ đi xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc to lúc lớn, trật tự thì đảo lên đảo xuống, làm cho Từ Mục Trần đầu váng mắt hoa.

Thật vất vả xem xong toàn bộ, Từ Mục Trần đưa sổ sách lên trên bàn, thở phào một hơi dài. Trời ơi, nếu vị ở trong kinh kia phái Trần quan tới tra án mỗi ngày bắt hắn phải xem ba bản sổ sách do Đinh Hạo viết, hắn thật không biết chính mình có thể bị "Vu oan giá họa" hay không, cho hắn tội danh gì cũng đều vui vẻ mà đáp ứng.

Sổ sách ném lên trên bàn, phanh một tiếng vang lên, Đinh Hạo đang múa bút thành văn bên kia lập tức ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Từ Mục Trần ngửa mặt lên trời thét dài, vội vàng ném cái bút lông "phịch" một cái, vui vẻ đi tới trước chào đón: "Từ chưởng quầy, Đinh mỗ làm sách này, có được hay không?"

"Ha ha, tốt, thật sự rất là tốt." Từ Mục Trần buồn cười, liên tục gật đầu.

Đinh Hạo vui mừng khôn xiết, hay tay chà xát vào nhau, cái mũi vểnh cao hỏi: "Như vậy… những ghi chép đó, có chỗ nào sai không?"

Từ Mục Trần mỉm cười nói: "Không có."

"Ha Ha, vậy là tốt rồi, nói như vậy, xin mời Từ chưởng quầy ký tên đồng ý đi. Cái này là ta an tâm rồi, vì thanh lọc đống sổ sách loạn thất bát tao này, Đinh mỗ viết cái này đầu lớn như cái đấu à."

Từ Mục Trần đồng tình nói: "Đó là tất nhiên, lão hủ xem mà đầu cũng lớn như đấu mà."

Đinh Hạo hình như không nghe ra ý trào phúng của hắn, hắn bị kích động mà ông lấy cái bút mực cùng hộp mực tầu, Từ Mục Trần liếc mắt nhìn hắn một cái, nhắc bút tới chấm vào cái nghiên mực, mở sổ sách ra bắt đầu kí tên vào. Tay trái hắn mở mấy trang sổ sách, tay phải nâng cổ tay đề bút, đề tên lên một trang sách kia tạo thành một hàng chữ cực nhỏ cực kỳ xinh đẹp. Mấy chục trang sổ sách, Từ Mục Trần nâng cao cổ tay đề bút, hành văn liền mạch lưu loát, giở trang, ký tên, không chút đình trệ. Động tác lưu loát như mây bay nước chảy kia tạo thành loại mỹ cảm tao nhã không nói lên lời. Công phu này không phải vài chục năm làm sổ sách là không thể luyện được.

Từ Mục Trần đánh dấu sổ sách từ đầu tới cuối xong, lại lấy con dấu, đánh lại một lượt từ đầu tới cuối, lúc này mới điểm chỉ vào, một bên chậm rãi đặt ngón tay vào trong mực in, một mặt ung dung cười nói: "Nhìn sổ sách của ngươi thanh lọc, lão phu lúc này mới hiểu được lão gia phái ngươi tới, rốt cuộc là có ý tứ gì. Ngươi vì sao nguyện ý đi lần này, lão phu trong lòng cũng nhất thanh nhị sở. (đoán ra)"

Đinh Hạo nháy mắt mấy cái, cười nói: "Lão gia là có ý tứ gì, Đinh Hạo là có ý tứ gì đâu?"

Từ Mục Trần cầm xấp giấy trong tay bó tròn lại, mỉm cười nói: "Một lần trước, ngươi muốn tìm chuyện rắc rối với lão phu, kết quả bị "sung quân" tới vùng ngoại ô đào sông, đại khái trong lòng ngươi vẫn không phụ đi? Ha ha, Đinh Hạo à, quen biết một hồi lâu, lão phu có một câu khuyên bảo, không biết ngươi có muốn nghe không?"

Đinh Hạo vui vẻ nói: "Từ chưởng quầy xin chỉ giáo nhiều."

Từ Mục Trần mí mắt hướng lên, thành khẩn nói: "Lão phu khuyên ngươi, vẫn là trở về đào sông đi. Nếu đào sông xong rồi, đào kênh rạch cũng được, đó với là việc thích hợp cho ngươi làm à!" Từ Mục Trần nói xong, hai tay chắp đít, ngang nhiên đi ra ngoài.

Đinh Hạo đứng ở trong phòng, nhìn bóng dáng hắn rời đi, khóe miệng hơi lệch, tự cười mà không phải cười lẩm bẩm: "Từ chưởng quầy nói con mẹ nó rất có đạo lý, ta không phải đang ở chỗ này cho ngươi móc câu sao…"

Từ Mục Trần ra khỏi cửa lớn phủ nha, xe ngựa của Trư Đầu giải khố lập tức chạy lại, kiệu vừa dừng lại, Vương nhị chưởng quầy đã chui đầu từ trong ra, vẻ mặt khẩn trương hỏi han: "Đại chưởng quầy, sổ sách kia tra như thế nào?"

Vương Chi Châu thật sự không yên lòng, không biết Đinh Hạo chuẩn bị làm cái gì. Cho nên vừa thấy Từ Mục Trần đi, hắn liền phân phó hạ nhân đóng cửa tiệm, còn chính mình vội vàng chạy tới nha môn châu phủ, thấy Từ Mục Trần lên xe ngựa, liền đi lên xe chờ hắn.

Từ Mục Trần lên xe, phân phó nói: "Trở về đi!" Nói xong kiệu chạy đi, cười lạnh nói: "Sổ sách kia cho Đinh Hạo điều tra, đúng là càng tra càng hồ đồ." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Hắn nghĩ nghĩ, Vương Chi Châu này là người tâm phúc của mình, người này có khuyết điểm lớn nhất là nhát gan, phải tận lực ổn định lại hắn, miễn cho hậu viện cháy, hắn liền đem chuyện "ngẫu nhiên gặp mặt" Trình áp ti ở trong phủ nói một lần sau đó cười nói: "Hiện tại ngươi yên tâm? Bên trên dùng lực đã lâu. Lưu tri phủ suy sụp đã định rồi, Triệu tướng công nghĩ muốn tận lực tìm tòi tội danh của hắn, là muốn nổi danh, miễn cho có người chê mình lòng dạ hẹp hòi, dùng việc quan công báo thù riêng. Khai Phong phủ phái người tới hết sức cản trở, chính là muốn cho tội danh ở trên người của Lưu tri phủ càng ít càng tốt. Triệu tướng công hiện giờ quyền cao chức trọng, cho dù phủ doãn phủ Khai Phong là đương kim hoàng đệ cũng không thể hất được hắn, nam nha tới đây là dùng kế hủy tích tiêu kim, dùng gièm pha mà mài mòn cái khung chắc chắn đó."

Vương Chi Châu hưng phấn tay đấm vào nhau liên thanh nói: "Hay, hay, hay quá, vậy ta an tâm rồi, chỉ cần chúng ta mất thêm một chút thời gian, sai nha từ trong kinh đưa tới không thu hoạch được gì, tất không còn lòng dạ nào mà tiêu phí nhiều thời gian, chúng ta thoát được một kiếp nạn này. Hắc! Đinh Hạo tiểu tử này, không biết lượng sức, một tên vừa mới tấn chức quản sự, không biết cụp đuôi làm người, còn dám cùng lão chưởng quầy ngài luôn đối địch, tới lúc đó phải sửa trị hắn một phen mới được."

Từ Mục Trần bên ngoài cười nhưng trong không cười hừ lạnh một tiếng, che miệng ho khan vài cái nói: "Ngươi đi tìm vài tên lưu manh, chăm chú nhìn tên Đinh Hạo kia, khi có cơ hội, ta phải giáo huấn hắn một phen mới được."

Vương Chi Châu ngẩn ra, bật thốt lên hỏi: "Lão chưởng quầy, ngươi là nói… hai ngày sao? Vụ án chưa có kết quả?"

Từ Mục Trần ảm đạm cười, hai mắt hơi hơi nhíu lại, nói: "Không sai, theo lời lão phu mà làm, nhớ rõ dặn bảo bọn họ, không thể đánh cho Đinh Hạo kia không thể động đậy, sổ sách này … lão phu còn muốn cho hắn tiếp tục tra tiếp."

Vương Chi Châu do dự nói: "lão chưởng quầy, hiện giờ giáo huấn hắn chỉ sợ không ổn? hiện giờ động thủ, mỗi người đều đoán được là chúng ta tìm người làm, chẳng phải là…"

Từ Mục Trần mỉm cười nói: "Lão phu đúng là muốn cho tất cả mọi người biết, Đinh Hạo tra sổ sách của lão phu, lão phu có chút sợ hãi, ha ha…"

Vương Chi Châu bừng tỉnh đại ngộ: "Không sai, làm cho ánh mắt bọn họ tất cả đều nhìn chăm chú vào sổ sách kia vĩnh viễn cũng không tra ra được vấn đề gì, chúng ta còn sợ một cửa này không qua sao? Lão chưởng quầy anh minh, ha ha ha…"