Mặc dù Diệp Thanh Lệ đã hơn 40 tuổi, nhưng mặt mày khí chất như lan, đều có phương hoa. Loại khí chất bụng có thi thư này cùng với khí chất hoa sen trong nước của Trương Niệm Duyệt, kết hợp với khuôn mặt tự nhiên không trang điểm lại càng tăng thêm sức mạnh, khiến Diệp Chi Nhiên rất thuyết phục, trong lúc vô tình cũng tăng thêm một loại áp lực.
Nghe được đối thoại giữa chị em Niệm Duyệt, lúc này Diệp Thanh Lệ cũng nhiều hơn một chút tâm tư, hỏi Diệp Chi Nhiên:
- Tiểu Diệp là người nơi nào?
Diệp Chi Nhiên cung kính trả lời:
- Người huyện Kim Sơn thành phố Quảng Bắc.
Diệp Thanh Lệ vui buồn không lộ, tiếp tục hỏi:
- Ồ, cách nơi này cũng không xa, trong nhà còn người nào?
Diệp Chi Nhiên biết rõ dụng ý câu hỏi của bà, trả lời thẳng thắn:
- Trong nhà cha mẹ khỏe mạnh, một người anh, một cô em đều đã lập gia đình. Gia cảnh nhà cháu bần hàn, trong nhà kỳ vọng rất lớn đối với cháu.
Diệp Thanh Lệ vì vậy hơi nở nụ cười, nói:
- Hàn môn sinh quý tử, cháu lại không hề nhụt chí, chẳng qua cháu tham gia công tác không lâu, phải chủ yếu đặt tinh lực trong công việc, làm ra thành tích, đừng phụ sự mong đợi của cha mẹ.
Diệp Chi Nhiên đương nhiên nghe rõ ngụ ý của bà. Diệp Thanh Lệ cũng không có phản đối mạnh mẽ đối với hắn, nhưng không hài lòng hiện trạng của hắn, yêu cầu rất cao đối với sự phát triển trong tương lai của hắn. Trong lời nói mơ hồ biểu đạt hi vọng giai đoạn hiện tại hắn chủ yếu nên đặt tinh lực trên công việc, đừng ảnh hưởng quá nhiều cuộc sống của Trương Niệm Duyệt. Nghĩ lại cũng đúng, xem sự sủng ái và quỷ trọng hòn ngọc quý trên tay đối với Niệm Duyệt của vợ chồng bọn họ, đương nhiên là phải suy nghĩ cho chuyện chung thân của con gái, yêu cầu bà nói không chỉ hợp tình hợp lý, hơn nữa đã thiên vị đối với hắn, nếu không cũng không cần nói như vậy. Hắn vội vàng gật đầu đáp:
- Cô nói đúng, cháu cũng muốn trước tiên làm ra thành tích rồi lo lắng tới chuyện khác.
Diệp lão nghe hai người nói chuyện với nhau, cảm thấy vui mừng với thái độ của Diệp Chi Nhiên. Ông nói:
- Tiểu Diệp, đợi lát nữa ăn cơm trưa xong, cháu cùng gia đình Niệm Duyệt đi dạo ở Tây Sơn, cảnh sắc Tây Sơn không tồi. Ta lớn tuổi, không lên được núi.
Đây là sáng tạo cơ hội tiếp cạn mẹ Niệm Duyệt cho Diệp Chi Nhiên.
Diệp Chi Nhiên nghe dây cung nga biết nhã ý, vội nói:
- Nên như vậy, Diệp lão yên tâm đi, ăn cơm xong cháu lên núi với cô.
Diệp Thanh Lệ cười cười, không tán thành cũng không phản đối, chỉ phân phó chị Giang đang thu dọn đồ vật lộn xộn:
- Giữa trưa làm nhiều cơm một chút, có khách.
Diệp lão bổ sung tiếp:
- Chị Giang, mỗi khi trời tối Tiểu Diệp lại tới ăn cơm, bình thường cơm trưa ngày chủ nhật cũng ăn ở nơi này, sau này nhờ chị rồi.
Chị Giang liếc mắt nhìn Diệp Chi Nhiên, mặc dù không hiểu nổi thân phận của hắn, nhưng lập tức mỉm cười gật đầu nói đã biết, đi ra sau chuẩn bị đồ ăn. Thừa dịp ba người nói chuyện, Niệm Duyệt nháy mắt với Diệp Chi Nhiên, nói:
- Đầu Gỗ, em trai muốn muốn xem quyển sau của Thư kiếm ân cừu lục, anh biết để ở nơi nào không? Mấy ngày hôm trước dường như Đường Khang đã đọc, anh cùng đi giúp đỡ tìm xem.
Nói xong cô chạy về sân sau.
Trong lòng Diệp Chi Nhiên hiểu được Niệm Duyệt không muốn cho mẹ mình có quá nhiều thời gian thẩm vấn hắn, vì vậy thuận thế đứng lên nói:
- Được rồi, anh giúp em đi tìm.
Hắn cười cười với Diệp lão và mẹ Niệm Duyệt rồi đ theo vào. Trương Niệm Hằng ánh mắt cảnh giác quét qua lại trên người Diệp Chi Nhiên và Niệm Duyệt, ánh mắt đầy vẻ nghi vấn, chẳng qua lần này ngoài miệng không nói lời gì, chỉ đi theo vào.
Diệp Thanh Lệ lưu lại thoáng ngây ra một lúc, sau một lát khôi phục tinh thần, bà dùng ánh mắt hỏi thăm Diệp lão:
- Chú, gần đây tình hình của Niệm Duyệt thế nào?
Diệp lão biết rõ bà đang lo lắng cái gì, nói:
- Yên tâm đi, Tiểu Diệp là người biết tiến biết lùi, có chừng mực, lại nói Niệm Duyệt là đứa bé rất thông minh, không có chuyện gì đâu.
Diệp Thanh Lệ trầm ngâm một chút, hơi lo lắng nói:
- Nhưng con thấy lần này dường như Niệm Duyệt hơi để tâm.
Diệp lão yêu thương nhìn bà một cái, nói:
- Đứa bé lớn rồi, cũng nên tiếp xúc với người khác phái, lúc con lớn như nó, cũng đã kết giao với Hằng Lương rồi.
Diệp Thanh Lệ hơi đỏ mặt cúi xuống, nói:
- Điều này không giống, con lúc đó đều ở trong mắt chú, lại nói Hằng Lương cũng là người thành thật.
Diệp lão liền cười ha ha nói:
- Hiện giờ Niệm Duyệt cũng ở trong mắt ta mà, tiền đồ của Tiểu Diệp chưa chắc đã kém Hằng Lương.
Diệp Thanh Lệ nghi ngờ ngửa mặt lên hỏi:
- Chú, chú thấy hắn tốt như vậy sao? Dường như hắn không có bối cảnh gì, muốn phát triển trên con đường làm quan, chỉ sợ sẽ khó khăn từng bước.
Diệp lão đáp:
- Tuy nói Tiểu Diệp không xuất thân trong gia đình cách mạng, nhưng dưới thời cơ rất tốt là Trung ương đang bắt đầu cố gắng đề xướng cán bộ lãnh đạo có kiến thức, trẻ trung, hắn là người có khí vận. Cơ hội dược, năng lực và phẩm hạnh cũng không tồi, giai đoạn đầu đã gặp được quý nhân giúp đỡ, hắn nha, cũng không phải người cam chịu ở dưới. Nếu như ở thời điểm mấu chốt có người đẩy sau lưng hắn một cái, con đường làm quan sẽ rất rộng mở.
Diệp Thanh Lệ liền nghiêm túc hỏi:
- Chú, Tiểu Diệp thật sự tiến vào tầm mắt của chú sao? Sẽ giúp đỡ hắn một tay?
Diệp lão cười cười, nhìn trái nhìn phải nói với bà:
- Thanh Lệ, Hằng Luong đi tới bây giờ là do năng lực bản thân hắn hay là dựa vào sự ủng hộ của ta?
Diệp Thanh Lệ chăm chú suy nghĩ, nói:
- Tuy nói bản thân anh ấy có năng lực có quân công, thăng chức từng bước, nhưng nói cho cùng, không có chú ủng hộ anh ấy ở thời khắc mấu chốt, thì không đi được nhanh như vậy, ổn định như vậy. Huống chi anh ấy ở trong quân đội, không thể so sánh với địa phương.
Diệp lão gật nhẹ đầu, thấy bà vẫn hơi canh cánh trong lòng, nghĩ thầm không nói hết ra, chỉ sợ bà sẽ không hiểu được. Vì vậy ông suy tư một chút, nói:
- Kim Lân há phải vật trong ao, vừa gặp phong vân sẽ hóa rồng. Năng lực của Tiểu Diệp còn hơn Hằng Lương, nếu như gặp phong vân, khoảng khắng hóa thành rồn, ta xem trọng hắn.
Diệp Thanh Lệ không nghĩ tới Diệp lão lại nói tới những lời này, kinh ngạc nhìn qua khuôn mặt hơi nghiêm túc của Diệp lão, trong lòng bất giác coi trọng Diệp Chi Nhiên hơn một chút.
Diệp lão nhìn cháu gái như có suy nghĩ, nói:
- Thanh Lệ, thuận theo tự nhiên đ, Niệm Duyệt cũng lớn rồi, hết thảy do tâm ý của nó. Tục ngữ nói dưa hái xanh không ngọt, chúng ta cũng đừng can thiệp quá nhiều, chỉ cần chúng không khác người, lúc kết giao, thời gian dần phát triển, chúng ta không ngại vui cho chúng.
Diệp Thanh Lệ không trả lời, nhưng chấn kinh bởi những lời Diệp lão vừa nói ra, thật sự nghĩ không ra Diệp Chi Nhiên dựa vào cái gì khiến cho Diệp lão coi trọng như thế.
Ăn cơm trưa xong, bốn người liền xuất phát tới Tây Sơn.
Trương Niệm Duyệt mẫn cảm phát giác quan hệ giữa mẹ mình và Diệp Chi Nhiên dần có dấu hiệu hòa hợp, trong lòng dễ dàng hơn rất nhiều. Dù sao cô gái không giấu được tâm tư, trên đường đi núi đều là tiếng cười đùa của cô. Diệp Chi Nhiên không dám quá lộ liễu, bảo trì khoảng cách với Niệm Duyệt, đi sau lưng Diệp Thanh Lệ không xa.
Phong cảnh Tây Sơn tuy điệp, nhưng là khu vực chưa khai phá, cho nên du khách rất thưa thớt. Hai bên đường núi dài đều là cây hồ đào cùng cây thông xanh tươi, chim tước bay qua lại đậu xuống ngọn cây, có thể nghe được tiếng động của lá cây. Trương Niệm Duyệt lây nhiễm cảm xúc của cảnh sắc, nhất thời vui vẻ, thuận miệng ngâm:
- Núi rừng sâu mấy phần, tiếng gió trong cốc quay trở lại. Bóng người đi đường ít, lại nghe tiếng lá rụng.
Trương Niệm Hằng tiện tay chụp được hình của cô, nói:
- Chị, em đã chụp lại bộ dạng ngốc nghếch của chị rồi, xuống núi rửa ra cho chị xem một chút xem thương tâm cỡ nào.
Niệm Duyệt quay đầu lườm gã một cái, hừ một tiếng thị uy, sau đó quay đầu nói với Diệp Chi Nhiên:
- Đầu Gỗ, sao anh đi chậm như vậy?
Diệp Chi Nhiên hơi nở nụ cười nói:
- Anh nói chuyện với cô.
- Thật sao?
Niệm Duyệt đi về phía sau vài bước, khoác cánh tay mẹ mình, hỏi:
- Mẹ, hai người đang trò chuyện gì thế?
Diệp Thanh Lệ yêu thương nhìn con gái, con gái xinh đẹp không gì sánh được, thật sự đáng yêu, thấp giọng nói:
- Tiểu Diệp đang giới thiệu cho mẹ cảnh sắc của Tây Sơn.
Niệm Duyệt nghe được không khỏi cười ra tiếng, chế nhạo Diệp Chi Nhiên:
- Thật sự là Đầu Gỗ, mẹ là người sinh ra ở Thường Gia, người bản địa rồi, hết sức quen thuộc với sông núi nơi này. Anh đây không phải khoe khoang Tam Tự Kinh trước mặt Khổng phu tử sao?
Nghe con gái lúc trêu ghẹo Diệp Chi Nhiên rất hưng phấn, xưng hô một tiếng Đầu Gỗ, Diệp Thanh Lệ lại buông lỏng một chút. Bà nghĩ thầm: Con gái gọi hắn là Đầu Gỗ hơn phân nửa là chỉ phương diện trao đổi tình cảm nam nữ, phương diện này Đầu Gỗ một chút mới có thể dựa vào, nếu không con gái gần đây rụt rè, trước giờ sắc mặt không chút thay đổi trước mặt đàn ông, hôm nay đột nhiên lại có thiện cảm với một chàng trai xa lạ, dường như hồng thủy khóa lâu có lỗ hổng để được phát tiết, cảm tình sôi trào mạnh mẽ đủ để phá hủy đê đập lý trí, rất dễ phạm vào sai lầm. Cho nên lúc này chàng trai phải ổn trọng một chút mới tốt.
Diệp Chi Nhiên vỗ vỗ đầu mình, nói:
- Xem anh hồ đồ, Diệp lão cũng bởi vì sống tại Thường Gia, mới quay trở lại đây dưỡng lão, anh tới nơi này mới hai năm, rõ ràng lại muốn dẫn đường cho cô, khiến cho cô chê cười.
Diệp Thanh Lệ lắc đầu nói:
- Tuy cô là người Thường Gia, nhưng những năm này đều công tác ở bên ngoài, quả thực không quen đối với sự thay đổi ở nơi này, Tiểu Diệp giới thiệu vẫn có ích đấy.
Trương Niệm Duyệt nghiêng mặt nhìn qua Diệp Chi Nhiên nói:
- Đầu Gỗ, anh biết không? Khi còn bé, mẹ thường xuyên kể cho em và em trai câu chuyện Tây Sơn cùng Đông Lâm Tự, Khổ Đức hòa thượng trụ trì Đông Lâm Tự là người kỳ lạ, mẹ nói ông ấy là cao tăng đắc đạo, có thể tiên đoán chuyện lớn thiên hạ, anh nhất định phái tới kiến thức một chút.
Trương Niệm Hằng xen vào:
- Nếu thật sự như thế, đoán chừng anh Diệp của chị không biết tình hình thực tế, em cũng là mộ danh mà đến, chỉ vì muốn thấy chân thực.
Trương Niệm Hằng dùng anh Diệp của chị để tỏ vẻ gã chưa tiếp nhận thân phận của Diệp Chi Nhiên.
Đông Lâm Tự xây dựng giữa sườn núi Tây Sơn có lịch sử mấy trăm năm, theo huyện chí ghi lại được xây dựng trong năm Hoành Khánh triều Nguyên, từng là một trong Tam đại danh sát của Giang Nam. Chỉ là trong lịch sử đã từng bị cháy mấy lần, mặc dù trải qua tu sửa nhiều lần, nhưng đã dần dần lụi bại, trong lòng người sau này, đã dần mất đi địa vị tôn sùng ngày xưa, những điều này Diệp Chi Nhiên đều biết được, chỉ là không biết hòa thượng trụ trì Khổ Đức lại là vị đại sư Phật pháp.
Diệp Chi Nhiên kinh ngạc hỏi Diệp Thanh Lệ:
- Cô, thật vậy chăng? Hòa thượng Khổ Đức này còn là một đại sư tiên đoán?
Diệp Thanh Lệ nghiêm mặt nói:
- Khổ Đức đại sư tham thiền mấy chục năm, Phật hiệu cao thâm, độ vô số người, tục nhất không thể khinh nhẹ.
Diệp Chi Nhiên nghe vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn Đông Lâm Tự đang lụi bại giữa sườn núi, đây là từng la danh sát, hiện giờ đã sa sút, hương khói không thịnh, nghe nói toàn bộ chùa miếu chỉ có ba bốn hòa thượng. Không nghĩ tới chính là hòa thượng trụ trì Khổ Đức ở bên ngoài rõ ràng còn có thanh danh lớn như vậy, lại khiến cho Diệp Chi Nhiên không khỏi hơi mong đợi.