Bộ Bộ Phong Cương

Chương 17: Nền móng nhà của Chu họa sĩ




Tan làm, Diệp Chi Nhiên đạp xe vừa ra khỏi cổng của Ủy ban nhân dân xã liền bị Chương Lập Nhân một tay nắm lấy đầu xe, không ngăn được liền mắng:

- Họ Tào, anh ăn cướp sao!

Chương Lập Nhân mắng nói:

- Cướp cái đầu quỷ cậu, gọi cậu đi uống rượu.

Diệp Chi Nhiên có chút khó xử, nói:

- Hôm nay thôi đi, không nói với Diệp lão, chú Tài chuẩn bị cơm rồi, sẽ bị mắng.

Chương Lập Nhân liền cười nói:

- Tiểu tử thối, là lo lắng đại mỹ nhân mắng cậu sao, đừng có lấy Diệp lão ra nói chuyện. Cậu là cán bộ lãnh đạo, không thể trọng sắc khinh bạn, mau đi gọi điện xin nghỉ đi.

… Diệp Chi Nhiên do dự nhìn Chương Lập Nhân. Lúc chiều ngồi cùng xe với Mã Diễm Lệ, trong lúc vô ý tiếp xúc với khí chất của người phụ nữ trưởng thành liền phát ra một loại phản ứng, anh ta đặc biệt muốn gặp mặt Trương Niệm Duyệt. Mặc dù nói quan hệ giữa anh ta và Niệm Duyệt không có bất kỳ sự tiến triển mang tính thực chất, nhưng chỉ cần ở cùng cô ấy thì có thể khiến cho suy nghĩ của anh ta có loại cảm giác quy tụ, cho dù là ngồi im lặng cùng nhau cũng có thể là vui vẻ rồi.

- Đừng ngây ra nữa, nhanh đi.

Chương Lập Nhân thúc giục nói.

- Uống rượu luôn có lý do mà, còn ai đi cùng nữa?

Diệp Chi Nhiên hỏi.

- Lưu Binh của đồn, còn có họa sĩ Chu nữa.

Lưu Binh là thuộc hạ của Chương Lập Nhân, quan hệ tương đối thân thiết.

- Họa sĩ Chu?

Diệp Chi Nhiên biết trong xã Mã Thạch có một họa sĩ trung niên họ Chu, vô cùng nổi tiếng, nhưng thường trú ở tỉnh thành.

- Cái này trên đường đi rồi nói với cậu, đi gọi điện báo nghỉ trước đi, nếu không người đẹp tức giận, cậu sẽ ghi hận tôi.

Chương Lập Nhân cười nói.

Trên đường, Chương Lập Nhân nói cho Diệp Chi Nhiên biết, họa sĩ Chu vốn là người cùng thôn với Lưu Binh, có chút quan hệ thân quen. Mấy năm nay họa sĩ Chu đang nổi lên trong giới hội họa, có danh tiếng, Người đến nhà ông ta cầu tranh tăng lên rất nhiều. Ở tỉnh thành, lại là người có thân phận, có nhiều chuyện không thể trực tiếp làm, ông ta cũng có chút buồn phiền, vì vậy muốn có một nơi ở lớn ở quê hương, khi nào muốn thanh tịnh thì trốn về quê, làm sáng tác. Lưu Binh biết anh ta và Diệp Chi Nhiên quan hệ rất gần, vì vậy bảo anh ta ra mặt mời mọi người cùng ăn cơm.

Diệp Chi Nhiên suy nghĩ chút, đây không phải là chuyện khó khăn, phê duyệt đất ở nông thôn là công việc anh ta được phân quản, họa sĩ Chu lại là danh nhân của huyện Thường Gia, đất ở thích hợp thuộc nhóm lớn chút cũng không có gì đáng trách.

Đến phòng nhỏ tầng hai của “ Vọng sơn lâu”, Lưu Binh và họa sĩ Chu đã ngồi rồi, Lưu Binh đứng lên giới thiệu với Diệp Chi Nhiên:

- Chủ tịch Diệp, đây là họa sĩ Chu.

Diệp Chi Nhiên nhìn thấy chiếc trán rộng phát quang của họa sĩ Chu, mái tóc dài đều để sau gáy, rất có phong độ của nhà nghệ thuật, anh ta bước nhanh đến bên họa sĩ Chu, nắm lấy tay của ông ta lắc nhẹ nói:

- Họa sĩ Chu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngài là danh nhân của Thường Gia, sớm đã muốn làm quen rồi.

Họa sĩ Chu gặp qua không ít quan viên, cấp bậc của Diệp Chi Nhiên không nằm trong mắt ông ta, nhưng ông ta luôn khiêm tốn làm người, rất khách khí nói:

- Tiểu Diệp rất tốt, tuổi tác còn trẻ rất có tiền đồ.

Diệp Chi Nhiên liền cười nói:

- Không dám nhận lời khen của ngài, họa sĩ Chu, mời ngồi.

Nói xong, họa sĩ Chu liền ngồi xuống bên cạnh.

Chương Lập Nhân là gặp qua họa sĩ Chu rồi, đưa tay ra nắm lấy tay họa sĩ Chu, khách khí vài câu rồi ngồi xuống giữa Diệp Chi Nhiên và Lưu Binh.

Nhân lúc Lưu Binh gọi món, Diệp Chi Nhiên nói với họa sĩ Chu:

- Họa sĩ Chu, khi tôi ở đại học đã nhìn qua triển lãm tác phẩm của ngài, ấn tượng đối với tranh thủy mặc của ngài rất sâu. Tôi cảm thấy tranh thủy mặc của ngài đem sự uyển chuyển và tinh xảo của cầu nhỏ nước chảy, núi xanh thôn thúy của Giang Nam biểu hiện vô cùng hoàn mỹ, thần vận này của Giang Nam không phải là người bình thường nào cũng có thể vẽ ra được.

Họa sĩ Chu vui vẻ nói:

- Tiểu Diệp cũng học hội họa sao? Cậu có thể nhìn ra tinh túy lấy hình vẽ thần của hội họa, cho thấy rất có bồi dưỡng nghệ thuật đó.

- Tôi chỉ là khá thích hội họa, nhìn thấy tương đối nhiều, không nói đến bồi dưỡng gì. Có điều, tác phẩm của họa sĩ Chu đều là thuộc cấp đại sư, cho dù học sinh không học nghệ thuật cũng có thể nhìn ra là không giống với mọi người.

Chu họa sĩ cười khoát tay, nói:

- Cách đại sư còn sớm, tôi cũng chỉ là từ nhỏ yêu thích, vẽ mười mấy năm, sớm đã được đích thân đại sư Ngô trong giới hội họa chỉ dạy.

Diệp Chi Nhiên biết mấy năm nay giá tranh của họa sĩ Ngô tăng lên rất mạnh, một bức thủy mặc toàn bộ năm thước đã bán đến hơn năm mươi nghìn tệ, trong giới hội họa trong nước đã là xếp trên mười. Chờ lời nói đầu của họa sĩ Chu tạm ngưng lại, liền đổi chủ đề sang chuyện đất ở.

- Họa sĩ Chu, trên đường đến đây, đồn trưởng Chương đã nói đại khái sự việc một chút, ngài muốn cải tạo nhà cũ, không vấn đề gì. Xin hỏi ngài muốn xây dựng lại trên nền móng cũ sao? Hay là phải đổi móng nhà mới?

Họa sĩ Chu khẽ gật đầu thể hiện sự cảm ơn đối với Chương Lập Nhân, nói:

- Muốn xây dựng lại trên nền móng cũ, chỉ là nền móng cũ nhỏ một chút, muốn mở rộng thêm.

- Bên cạnh nền móng cũ của ngài bây giờ là tình hình thế nào? Có nhà ở hay là đất trống không?

- Bên trái phải đều là hàng xóm, đều là những nhà cũ bốn gian, giống như nhà của họa sĩ Chu.

Lưu Binh tiếp lời nói.

Thước đo nhà cũ nhỏ, bốn gian khoảng mười hai mét rộng. Diệp Chi Nhiên tính toán một chút, nhà cũ của họa sĩ Chu, cộng thêm nhà hàng xóm hai bên sau khi dời đi, thì có độ rộng khoảng ba mươi bảy ba mươi tám mét, xây một căn nhà ở tương đối lớn rồi. Chỉ có điều vượt chỉ tiêu thì nghiêm trọng rồi, sau khi trong xã phê duyệt còn phải báo cáo lên Phòng đất đai huyện đặc biệt phê chuẩn.

- Hàng xóm hai bên có đồng ý phá nhà không?

Diệp Chi Nhiên hỏi Lưu Binh.

- Tôi đều hỏi qua rồi, hai nhà bọn họ vốn dĩ muốn xây nhà, họa sĩ Chu đền bù thích đáng một chút tiền di dời, bây giờ đều đồng ý chuyển đến xây dựng ở nơi khác trong xã.

- Vậy được.

Diệp Chi Nhiên gật gật đầu, quay đầu nói với họa sĩ Chu:

- Nhất định phải nói chuyện xong với hai nhà đó, không thể dây cà ra dây muống được.

Họa sĩ Chu nói:

- Vấn đề này không lớn, hàng xóm hai bên đều là quen biết cũ, sẽ không làm khó tôi đâu.

Diệp Chi Nhiên gật đầu nói:

- Vậy được, họa sĩ Chu, tôi nói trình tự một chút. Như thế này, đợi sau khi hai nhà bọn họ dỡ bỏ, anh đánh báo cáo gửi cho thôn, trong thôn đồng ý xong báo cáo lên tôi, sau khi tôi phê duyệt lại sẽ báo cáo lên Phòng đất đai huyện, bởi vì nền móng của anh vượt chỉ tiêu quá nhiều, ngoài ra phải đánh một đơn xin dùng đất, tôi kiến nghị anh lấy danh nghĩa xây dựng họa viện để báo cáo lên, như vậy dễ dàng phê chuẩn.

- Được, Tiểu Diệp, vậy phiền cậu lao tâm rồi.

Họa sĩ Chu thấy Diệp Chi Nhiên không chút chối từ, rất vui vẻ.

Chuyện chính nói xong, nhẹ nhàng hẳn lên, mọi người mở chai rượu, rót đầy. Họa sĩ Chu không có quá nhiều khí văn nhân, uống rượu rất phóng khoáng.

Diệp Chi Nhiên nhớ tới một việc, hỏi:

- Đồn trưởng Chương, Lưỡng Lý gần đây có tin tức chưa? Lời đồn bên ngoài cũng không đáng tin cậy, lúc nói xuất hiện ở Thượng Hải, lúc lại nói chạy đến Tân Cương, khắp nơi đều để lại tung tích.

- Hai tên họ Tào này!

Chương Lập Nhân dùng câu cửa miệng của Diệp Chi Nhiên mắng một tiếng.

- Khiến cho hệ thống công an toàn quốc không được yên bình, Sở tỉnh, Cục thành phố, Phòng huyện, mỗi tuần đều có tinh thần đặc biệt gửi xuống, muốn chúng tôi hai tư giờ đều đợi lệnh, trong đồn bây giờ đặc biệt phái đi ban chuyên trách, vừa có phong thanh gì là nhất định phải báo cáo ngay lập tức, thà báo sai cũng không được bỏ sót.

Họa sĩ Chu nói:

- Chỉ mong sớm bắt được, để mọi người có ngày tháng yên bình.

Mọi người đều gật đầu nói phải.

Cơm rượu đủ rồi, bốn người vui vẻ cáo từ.

Diệp Chi Nhiên sau khi hứa với Trương Niệm Duyệt ăn cơm xong sẽ đi thăm cô, phương hướng rõ ràng, đêm mùa hè ánh trăng sáng tỏ, khúc nhạc vui trong gió đêm nhẹ nhàng truyền đến, khiến cho anh ta vốn có chút men say rượu cảm thấy vô cùng thích thú.

- Đầu gỗ, anh uống bao nhiêu rượu vậy?

Trương Niệm Duyệt vừa mở cổng nhỏ của viện tử, thấy Diệp Chi Nhiên dáng vẻ ngờ nghệch đứng ngoài cửa, chiếc xe đạp ngã trái ngã phải dựa vào bên tường của viện tử, oán trách vẻ không vui.

- Chưa say đâu, Niệm Duyệt.

Diệp Chi Nhiên haha cười, anh ta thấy Trương Niệm Duyệt mặc chiếc váy liền thân hoa nhỏ màu trắng, cộng thêm làn da trắng nõn của cô, cả người thật sự là một bộ y phục trắng như tuyết dưới ánh trăng, tiên nữ tung tăng. Ánh mắt Diệp Chi Nhiên nhìn cô bất giác có chút nóng bỏng.

- Mùi rượu lên tận trời, thối chết mất, hôm nay không cho anh vào cửa.

Niệm Duyệt liền giở tính khí ra.

Thấy khuôn mặt khẽ tức giận của cô, Diệp Chi Nhiên cảm thấy trong lòng ngứa ngứa như có hàng trăm con kiến bò vào, cố ý nói một cách uất ức:

- Vậy sao được, cô tự mình trong điện thoại nói uống rượu cũng phải đến mà.

- Đầu gỗ thối, hôm nay tâm trạng bổn cô nương tốt, tha cho anh một mạng, vào đi.

Trương Niệm Duyệt thấy anh ta có chút lo lắng, mỉm cười một cái, tránh người ra.

Diệp Chi Nhiên dắt xe vào cửa nhỏ, hỏi:

- Diệp lão đâu? Nghỉ rồi sao?

- Ông nội nghỉ rồi, chúng ta ở phòng phía trước ngồi một lúc, nói chuyện.

Trương Niệm Duyệt nói.

Vào phòng trước, Niệm Duyệt lấy chiếc khăn mặt đưa cho anh ta, nói:

- Lau chút đi, toàn là mồ hôi.

Diệp Chi Nhiên nói tiếng “cảm ơn”, nhận lấy đem lau mặt, trong miệng không ngăn được ợ rượu một cái, khiến cho Niệm Duyệt liếc mắt một cái.

Diệp Chi Nhiên lại coi cái liếc mắt đó của Niệm Duyệt là thuốc bổ để ăn, liền cười, đưa khăn lau mặt cho Niệm Duyệt, khoảnh khắc ngón tay của anh ta tiếp xúc được với ngón tay nhỏ nhắn của cô, dường như thần kinh tế bào toàn thân đều tập trung vào đầu ngón tay, cảm giác đặc biệt nhạy cảm.

- Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện lúc.

Niệm Duyệt sau khi nhận chiếc khăn liền nói.

Trong sự quan tâm chăm sóc tỷ mỉ của Niệm Duyệt, Diệp Chi Nhiên cảm thấy có sự sảng khoái ngọt ngào thông lên tới đầu. Trái tim trẻ lặng lẽ càng lún càng sâu vào trong sự dịu dàng của cô, còn trong trạng thái say rượu, nhìn thấy động tác Niệm Duyệt đi đi lại lại vò khăn, treo khăn, lại càng cảm thấy mỗi động tác của cô đều là hóa thân của cái đẹp.

- Niệm Duyệt, hôm nay tôi và Chương Lập Nhân, họa sĩ Chu cùng ăn cơm.

Anh ta thành thực báo cáo.

- Họa sĩ Chu? Tôi nghe nói qua về tên của ông ta. Ông ta có chuyện gì mà phải mời anh ăn cơm?

Trương Niệm Duyệt không hiểu liền hỏi.

- Họa sĩ Chu sống ở tỉnh thành, mấy năm nay danh tiếng lớn hơn nhiều, người đếu cầu tranh cũng tăng lên rất nhiều, ảnh hưởng đến sáng tác của ông ta. Vì vậy muốn trở về quê xây một tòa nhà lớn, có thể trốn tránh mong yên tĩnh, nhưng nền móng vượt tiêu chuẩn quá nhiều.

- Vì vậy ông ta mời anh uống rượu? đầu gỗ, anh có chút tiểu quan liêu rồi.

Niệm Duyệt có chút không vui.

- Ông ta là họa sĩ nổi tiếng, nếu xin với danh nghĩa họa viện thì có lẽ là có thể, bọn họ những họa sĩ này có rất nhiều học sinh, ở nhà dạy vẽ cũng cần địa điểm mà.

Diệp Chi Nhiên giải thích.

- Chỉ chút chuyện này mà phải nói đến muộn như vậy sao?

Niệm Duyệt bất mãn với lời giải thích của anh ta.

- Bọn tôi uống rượu, nói chuyện xong thì nói chuyện linh tinh, tôi nghe họa sĩ Chu kể chuyện thú vị trong giới hội họa cũng rất hay.

- Ồ, nói một cái tôi nghe xem.

Niệm Duyệt ngồi ở bên cạnh anh ta, dùng ánh mắt xinh đẹp của cô nhìn vào mắt anh ta.