“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương…”
Nước dâng lên gần chỗ rừng cây kề thôn, rừng tranh rừng trúc rộng lớn. Lúc này bên trong truyền đến tiếng trẻ con đọc sách oang oang.
“Hôm nay lớp học chúng ta đến đây, về nhà nhớ ôn bài. Ngày mai ai có thể hoàn thành bài tập, có thể nêu ý kiến ra, phần thưởng của ta sẽ là một bộ giấy bút.”
Đợi đọc diễn cảm xong, nữ tiên sinh ngồi ở bàn giáo viên nói như vậy, nhìn đám trẻ con đối diện vui mừng hoan hô, bản thân cũng cảm thấy vui vẻ nở nụ cười.
Nữ tiên sinh này chính là Thiện Thủy. Hôm nay cũng là năm thứ ba nàng đến đảo San Hô, giờ là đầu hè Cảnh Hữu năm thứ 25.
Đảo San Hô có tất cả mười thôn lạc lớn nhỏ, có khoảng mấy ngàn nhân khẩu, nhưng vẫn không thấy một nơi nào giống trường học, số người biết chữ trên đảo cũng không nhiều. Nàng giống như nhàn rỗi không có việc gì, lúc tới đây không lâu nàng đã bàn bạc với Hoắc Thế Quân xây một trường học, nếu không có tiên sinh dạy học, tạm thời nàng đảm nhiệm vị trí dạy học. Ý kiến của nàng lập tức lấy được sự đồng ý nhiệt tình của người trong thôn. Người dân vận chuyển đất đá xây dựng một dãy nhà trong rừng cây này, thoáng cái đã hai, ba năm rồi.
Trên đảo không thiếu mực viết, chỉ cần lấy túi con mực là được. Nhưng giấy bút là vật rất trân quý, cho nên lúc này bọn trẻ nghe thấy nữ tiên sinh nói đến phần thưởng giấy bút, dĩ nhiên vô cùng kích động.
Tiểu Nha Nhi ngồi ở bàn thứ nhất nhìn xuyên qua cửa sổ, chợt thấy có người tới, che miệng cười trộm, nháy mắt với mẫu thân. Thiện Thủy nhìn theo ánh mắt cô bé, thấy Hoắc Thế Quân đang đi tới, nói tan học, bọn nhỏ nói hẹn gặp lại với nhau, sau đó gọi nhau rời đi.
Hoắc Thế Quân chờ ở cửa, đợi cho những đứa trẻ xung quanh tan hết, lúc này với đi vào.
Năm nay Tiểu Nha Nhi vừa tròn năm tuổi, cả người áo quần đơn giản, mái tóc tém ngang trán, làn da bánh mật, mắt như hạt nhãn, rất ra dáng của một tiểu mỹ nhân. Cô bé đã sớm quen với việc phụ thân thường xuyên tới đón mẫu thân, cười hì hì nói “đi trước” rồi vui vẻ đi chung với một cô bé khác.
Hoắc Thế Quân đưa mắt nhìn bóng lưng nữ nhi biến mất ở rừng cây, quay đầu thấy Thiện Thủy muốn đứng dậy, vội vàng đi lên phía trước, nói: “Cẩn thận!”
Thiện Thủy thấy vẻ mặt hắn hết sức lo lắng, vẻ mặt này so với hai tháng trước sau khi biết nàng có thai vẫn chưa từng thay đổi, giống như nàng là người làm bằng thủy tinh chỉ cần đụng vào là có thể bể ra, không nhịn được cười nói: “Làm gì có thể đụng được, ta có thể ăn có thể ngủ, rất tốt. Cũng không phải là thai đầu.”
Hoắc Thế Quân bị nàng nói vậy, liếc mắt nhìn cái bụng nhấp nhô sau vạt áo, cười, dắt tay nàng, hai người từ từ đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói. “Nhu Nhi, ta đã nhờ Lâm tri huyện tìm một viên tú tài. Bởi vì người đó già rồi không có chỗ nương tựa, nguyện ý tới đây dạy học, vài hôm nữa sẽ đến đây. Chờ hắn tới, nàng cũng không cần phải khổ cực như vậy nữa.”
Nàng đã đến chỗ này ba năm mới có thai. Đối với Hoắc Thế Quân mà nói thực ra rất giống sinh đầu. Lần trước lúc nàng có thai, hắn liền rời kinh, ngoại trừ nhớ thương cũng không có cảm giác thân thiết nào khác. Lần này cũng không giống, sau khi biết nàng có thai vui mừng như điên, sau đó còn trải qua trận nôn nghén khổ sở của nàng. Bây giờ nhìn bụng nàng càng ngày càng lớn lên, dường như mỗi ngày cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc, dĩ nhiên rất che chở cho Thiện Thủy hơn nữa, e sợ không chăm sóc cho nàng chu đáo.
Trường học cách dinh thự nhà họ không xa, rất nhanh đến gần. Dọc đường người dân cũng đã sớm quen thuộc với cảnh ân ân ái ái của hai vợ chồng Đại Quân, gặp mặt cũng chỉ chào hỏi một tiếng, không liếc mắt qua.
Mấy năm nay còn có thêm hai nha hoàn trong vương phủ đi theo Bạch Quân đến đây, phòng ốc chật hẹp, cho nên đã sớm xây thêm một dãy nhà phía sau, xa xa nhìn lại đan xen hợp lí.
Hoắc Thế Quân đẩy cánh cửa khép hờ lại, nghe thấy tiếng xào xạc, liếc mắt nhìn lên chuồng chim bồ câu trên bờ tường hoa có thêm một con bồ câu lông sáng, chờ Thiện Thủy đi vào trong nhà, còn mình liền leo lên bắt chim bồ câu, cởi dây lấy lá thư trên chân nó
Thiện Thủy biết hắn vẫn dùng bồ câu đưa tin liên lạc với bên ngoài, cũng không tránh nàng. Ở trên hòn đảo ngăn cách này, trong vài năm nay, nàng có thể nhận được tất cả tin tức của Lạc Kinh, tất cả đều dựa vào chim bồ câu được huấn luyện vượt biển. Ví dụ như, lá thư lần đầu tiên nàng nhận được, cũng là bút tích non nớt nghiêng lệch của tiểu Dương nhi gửi cho nàng, lại nói ví dụ như nàng cũng biết được vẫn không có chút tin tức nào của Trương Nhược Tùng, cho nên công chúa em chồng của nàng vẫn chưa gả đi….
Thiện Thủy về nhà liền thay xiêm áo, uống một ngụm trà, lúc đi ra sân nàng nhìn thấy Hoắc Thế Quân đang ngồi dựa vào thanh ngang ngoài hành lang, bên cạnh là ‘giải thiên tự văn’ quen thuộc trên bàn.
‘Giải thiên tự văn’ là sách hắn dùng để truyền tin tức bí mật. Hễ là thư liên quan đến vấn đề cơ mật, trên giấy chỉ có những con số và kí hiệu không chút ý nghĩa. Muốn hiểu được tin tức thực ra đều dựa vào quyển sách này.
Thiện Thủy thấy hắn hướng mắt nhìn lên trời xanh, dường như đang suy nghĩ gì đó, trong lòng chợt xoẹt qua tia lo lắng, chần chờ, liền đi về phía hắn, nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hoắc Thế Quân cầm tin tức trên tay đưa cho nàng. Thiện Thủy mở sách, mở số trang ghi trên giấy ra, nhanh chóng hiểu được nội dung bức thư.
Bức thư mật này đến từ phủ Hưng Khánh ở Tây Bắc cách đây một khoảng rất rất xa, được Tống Hành gửi cách đây hai tháng.
Năm năm trước, sau khi Hoắc Thế Quân rời khỏi phủ Hưng Khánh, vị trí Tiết độ sứ quân Vũ Bình liền do một vị con cháu Mục gia tiếp nhận, trấn thủ từ đó đến nay. Trên mật thư tống hành có nói, đầu năm nay Tây Khương từng vượt qua ranh giới, giao tranh với quân Vũ Bình một lần, sau đó nhanh chóng lui về giống như dò xét. Cùng lúc đó, Đát Thản ở phương Bắc dường như cũng có hành động. Theo tin tức mật báo nằm vùng, hai nước có khả năng đã bí mật đặt quan hệ. Nếu như hắn đoán không sai, tương lai không lâu, nhất định sẽ có một cuộc đại biến nổ ra.
Sau đó Tống Hành còn thêm vào, bây giờ Mục gia đã thay đổi lập trường, bo bo giữ mình, cho nên những năm này, hắn ở trong quân Vũ Bình vẫn bị trói buộc. May nhờ năm đó có Hoắc Thế Quân cất nhắc mấy quan quân cấp thấp, bây giờ không ít người đã tăng đến cấp bậc trung đẳng. Uy lực của hắn giờ vẫn còn, vị Tiết độ sứ Mục gia kia cũng không được lòng người, cho nên ngày sau nếu có động, lúc đó có thể tùy cơ ứng biến, làm việc linh hoạt.
Lời cuối này của Tống Hành, nói không rõ ràng, ý tứ bên trong cũng rất khó hiểu.
“Nhu Nhi, về sau sợ rằng không có cuộc sống thanh tịnh như lúc trước….”
Hắn nhìn nàng, chậm rãi nói một câu như vậy.
~ ~
Dự liệu của hắn rất chính xác, chỉ là một tháng sau, một năm này cực kỳ ít người đến đảo San Hô, một ngày này có tới hai khách không mời mà đến.
Một ngày này cũng chính là ngày náo nhiệt nhất trên đảo San Hô. Người của mười thôn lạc trên đảo đều tụ tập lại, dùng sinh vật biển tế thần, nhìn về phía đống lửa trại đang có người nhảy múa, nam nữ trẻ tuổi nhân cơ hội ước hẹn. Cho nên A Hương sớm về Liễu gia, Bạch Quân và bọn nha hoàn cũng dẫn theo tiểu Nha Nhi, buổi chiều liền liều lĩnh mạo hiểm chạy tới tham gia náo nhiệt.
Bây giờ Thiện Thủy đã được hơn bốn tháng, bụng nhô lên, dần dần cũng không còn nôn nghén, những ngày qua tinh thần không tệ. Ăn xong bữa cơm, nàng đề nghị đi xem một chút. Hoắc Thế Quân đi cùng nàng. Đợi đến lúc mặt trăng ngoi lên mặt biển, nghi thức tế lễ đang được tiến hành, Thiện Thủy có chút mệt mỏi, hai người liền về trước, tay trong tay tản bộ theo con đường trắng trước dinh thự, xa xa nhìn thấy trước cửa nhà mình có thêm hai người. Hai người này đang mặc trang phục ngư dân bình thường, người bị ánh trăng kéo dài, nhưng nàng nhìn liền có thể nhận ra, đây không phải là người bản địa.
Hoắc Thế Quân dừng bước. Hai người này cũng đi nhanh tới, hạ giọng nói: “Hoắc đại nhân sao? Mật sử trong kinh, phụng lệnh Hoàng thượng đến.”
“Đứng lại.”
Hoắc Thế Quân đứng trước mặt Thiện Thủy, nhìn hai người kia lạnh lùng nói: “Chuyện gì?”
Hai người đối diện dừng bước, song song quỳ xuống, một người nói: “Hoắc đại nhân, tiểu nhân phụng thánh dụ, xin đại nhân hỏa tốc về kinh. Đây là mật thư, trên có dấu tỳ của Hoàng thượng.” Nói xong lấy ra một phong thư từ trong ngực, hai tay dâng lên thật cao.
Hoắc Thế Quân quay đầu lại, dịu dàng nhìn Thiện Thủy nói: “Nhu Nhi, nàng vào trong nhà trước đi.”
Thiện Thủy kìm nén tiếng tim đập, nhìn hắn một cái, đi vòng qua hai người này vào nhà.
“Các ngươi đi theo ta…”
Hoắc Thế Quân nói xong, xoay người đi. Hai người kia liếc nhau, đứng dậy đi theo.
~ ~
Thiện Thủy đợi không lâu Hoắc Thế Quân đã trở lại.
“Sao vậy? Thật sự là Hoàng thượng phái người tới đòi chàng về sao?”
Mặc dù lúc này Thiện Thủy nghe lời hắn về phòng nhưng trái tim như đang treo lên, chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, vừa nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, lập tức đi ra ngoài dón, thiếu chút nữa đã đụng phải người hắn, được hắn đỡ lấy, vội vã ngẩng đầu nhìn sắc mặt hắn, thấy vẻ mặt hắn rất bình tĩnh.
Hoắc Thế Quân đỡ nàng ngồi xuống, đơn giản nói: “Nàng đừng sợ, ta đã đuổi hai người kia rồi.”
Thiện Thủy kinh sợ, rất nhanh liền hiểu ý tứ hắn.
Hắn nói đuổi, rất có thể đã bị hắn giết rồi. Nói cách khác, mật tín hai người này nói, là…..
Sáu năm yên tĩnh ở biên cảnh rốt cuộc còn muốn bắt đầu một vòng chém giết mới hay sao?
“Thiếu Hành, tiểu Dương nhi vẫn còn ở trong kinh…”
Thiện Thủy lẩm bẩm nói.
Cảm nhận được sự lo lắng của nàng, Hoắc Thế Quân ôm nàng vào ngực, nhỏ giọng an ủi: “Ta sẽ bảo vệ nàng và tiểu Nha Nhi. Về phần tiểu Dương nhi, tháng trước ta đã gửi thư đi, lệnh cho Vân Thần dẫn nó rời kinh. Mẫu thân ta nhìn thấy thư, sẽ để hắn dẫn tiểu Dương nhi đi. Nàng đừng sợ.”
~ ~
Một tháng sau, Lâm tri huyện ngồi thuyền của lão đầu, lòng như lửa đốt chạy tới đảo San Hô, đưa công văn dán kín từ Lạc Kinh cách đó tám trăm dặm gửi đến, bên trong là một phong thư.
Hoắc Thế Quân nhận tin, nhìn lướt qua một lần, nói cám ơn, sau đó không nói gì, tiễn Lâm tri huyện rời đi.
Đây là phong thư thứ ba trong tháng hắn tự mình đưa tới từ kinh thành cách đây tám trăm dặm. Hắn không biết rốt cuộc trong thư nói cái gì, nhưng nếu là tin tức từ Lạc Kinh, lại dùng tài liệu khẩn cấp truyền đi, chắc chắn hết sức khẩn cấp. Nhưng khi nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hoắc Thế Quân, dường như trong thư không nói đến chuyện gì lớn.
Một tháng nữa qua đi, Thiện Thủy đã mang thai bảy tháng, lúc trời gần tối lão cai đầu lái thuyền đưa Lâm tri huyện và hai người nữa tới. Bọn họ long đong mệt mỏi, vẻ mặt mệt mỏi, vừa nhìn cũng biết là đã bôn ba đường dài đến đây. Thậm chí lên bờ cũng không kịp thở, được Lâm tri huyện chỉ đường, dường như là chạy đến dinh thự của Hoắc Thế Quân.
Lúc bọn họ chạy tới trước dinh thự chỗ tường hoa, Hoắc Thế Quân và Thiện Thủy vừa tản bộ từ ngoài bãi biển về.
“Nhu Nhi, nó dám đá nàng sao? Không ngoan như vậy, chờ nó ra ngoài xem ta dạy dỗ nó thế nào.”
Hắn nhìn thấy nàng chợt dừng bước sờ bụng, đỡ nàng, cười hỏi. Lại thấy nàng không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía trước, nhìn theo ánh mắt nàng, vẻ mặt khẽ ngưng lại.
“Hoắc đại nhân!”
Mạnh Vĩnh Quang liếc nhìn Hoắc Thế Quân lập tức chạy như bay tới, đến gần chợt khuỵu gối quỳ dưới đất.
Hoắc Thế Quân cũng không tránh ra, chỉ lạnh lùng nhìn hắn nói: “Phẩm bậc của người bây giờ còn trên ta. Lễ lớn như vậy ta nhận không nổi. Mạnh đại nhân, mời đứng dậy cho.”
Mạnh Vĩnh Quang cũng không đứng dậy, chỉ thẳng người, lòng như lửa đốt nói: “Hoắc đại nhân, ta phụng mệnh Hoàng thượng tới đây truyền lời. Hoàng thượng nói, ‘năm đó trẫm nói lời từ biệt với ngươi, lời ngươi hứa hẹn với trẫm trẫm vẫn nhớ rõ ràng, ngươi còn nhớ rõ không?’”
Hoắc Thế Quân im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Mạnh đại nhân, làm phiền ngài trở về, chuyển lại lời ta nói. Nói ta không quên. Ta là thần tử của Hoàng đế, đã có lúc cống hiến sức lực bé nhỏ cho Hoàng đế, thậm chí còn thịt nát xương tan, nhưng không phải bây giờ.”
Hắn nhìn Thiện Thủy, khẽ mỉm cười, lại nhìn qua Mạnh Vĩnh Quang, tiếp tục nói: “Văn võ bá quan trong triều, cũng không phải chỉ có thể dùng một mình Hoắc Thế Quân ta. Xin Hoàng thượng chọn người tài ba khác. Chuyện ở chỗ này còn chưa xong, thứ cho ta khó đi được. Chuyện này nhất định thỉnh xin Hoàng thượng thứ cho tội không vâng lời. Ta đã nói xong rồi, phiền Mạnh đại nhân đi cho.”
Hoắc Thế Quân nói xong, dắt tay Thiện Thủy vòng qua Mạnh Vĩnh Quang đang quỳ dưới đất không dậy nổi, tiếp tục đi về phía cánh cửa gỗ.
Mạnh Vĩnh Quang ngây người chốc lát, chợt xoay người lại, nhìn bóng lưng Hoắc Thế Quân mệt mỏi nói.
“Hoắc đại nhân… Tình hình biên cương nguy cấp, triều đình hỗn loạn, lúc này Hoàng thượng mới muốn mời ngài! Đây cũng là cơ hội tốt. Nếu như người chậm trễ tuân mệnh, chuyện sẽ càng khó khăn, sợ rằng sau này khó có cơ hội khôi phục…”
Bước chân Hoắc Thế Quân có chút ngừng lại, chỉ là rất nhanh cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, đẩy cánh cửa gỗ ra, nhốt Mạnh Vĩnh Quang đang kêu gào liên tục đập lên cánh cửa.
“Nhu Nhi, đói bụng chưa? Xem tiểu Nha Nhi đã về chưa, chúng ta đi ăn…”
Hoắc Thế Quân giống như không có việc gì, dắt tay Thiện Thủy tiếp tục đi vào bên trong.
Thiện Thủy dừng chân, lưỡng lự nói: “Thiếu Hành, sao không trở về? Sáu năm rồi, ta hiểu rõ chàng luôn chờ cơ hội như vậy. Hiện tại cơ hội tới, chàng lại không muốn là sao? Nếu như nguyên nhân là bởi vì ta, bây giờ ta có thể nói cho chàng biết, chàng yên tâm đảm nhận chức vụ cao hay không cao, ta đều tự chăm sóc mình rất tốt.”
Hoắc Thế Quân cũng dừng lại, ngưng mắt nhìn gò má hồng hào bị ánh trời chiều chiếu lên, chậm rãi nói: “Nhu Nhi, ta không trở về, nguyên nhân đúng là do nàng. Lần trước nàng sinh con từ đầu đến cuối ta đều không ở bên cạnh chăm sóc nàng. Ta nghe Bạch Quân nói, vì sinh đôi nàng phải chịu đựng hai ngày hai đêm, suýt chút nữa đã bỏ mạng. Lần này, ta hiểu rõ cơ thể nàng, nảy sinh ý nghĩ lần này nhất định phải ở bên cạnh nàng, tận mắt nhìn thấy đứa bé thứ ba của chúng ta chào đời….”
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mai của nàng.
“Nhu Nhi, thiên hạ sụp đổ còn có ngày đỡ dậy. Nếu như nàng xảy ra sơ suất gì, sẽ không còn người thứ hai. Cho nên lúc này ta sẽ không đi.”