Bộ Bộ Liên Hoa

Chương 75




Khi trong mắt Thiện Thủy xuất hiện bóng dáng một nam nhân, hắn nghênh đầu đón gió trên mũi thuyền, lưng chống buồm với ánh chiều cao vút, thậm chí còn không nhìn rõ mặt hắn, trái tim nàng giường như khẽ run rẩy rõ ràng nói cho nàng biết, nam nhân của nàng đã trở lại, mà hắn cũng đứng ở nơi này chờ đợi.

Trong chớp nhoáng, nàng quên hết những gì xung quanh mình, chỉ ngây ngốc nhìn bóng dáng nam nhân mơ hồ. Hắn đang đứng trên mũi thuyền xa vạn dặm, tiếng gào thét trong lòng, từng bước từng bước tiến gần về phía nàng. Nước mắt nhèm nhẹp, bỗng nhiên nàng nhìn thấy hắn nhảy từ trên mũi thuyền cao nhảy vào trong nước biển, tạo thành một đường vòm cung lớn, cả người nhanh chóng bị sóng biển nuốt sống.

Lúc đầu nàng không rõ chuyện gì đang xảy ra, khẽ kêu một tiếng, theo bản năng chạy về phía trước, cho đến khi nàng đứng ở trong nước biển ấm áp, váy bị nước làm cho ướt nhẹp, nàng dừng lại – nhìn hắn xuất hiện từ trên mặt biển, đang bơi về phía nàng.

Cuộc sống hai mươi bảy năm của hắn chưa bao giờ giống như giờ khắc này, Hoắc Thế Quân cảm giác hai cánh tay mình dường như đang bị trút hết sức lực. Gần bờ sóng đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng vì gió hôm nay rất mạnh cho nên sóng vẫn rất mãnh liệt, thế nhưng hắn lại như rồng trong biển, đón đúng và đè lên ngọn sóng, chuyển động hai tay, bổ sóng vượt tới, bỏ mọi thứ ở lại, bao gồm cả một đám dân phu đang kinh ngạc cực độ tụ tập trên mũi thuyền vây xem.

“Mẹ --- nữ nhân kia là ai?”

Chỉ cần không phải người mù, ai nấy đều thấy được, Hoắc Đại Quân thường ngày trầm mặc ít nói, bây giờ thái độ khác thường nhảy vào biển, vì cái gì, dĩ nhiên chính là vì nữ nhân xa lạ ở phía trước bến tàu.

“Các huynh đệ, nhìn thật náo nhiệt, nhanh, đuổi theo….”

Nam tử hán vung tay rống lên một tiếng, thủy thủ nhanh chóng tản ra, vào khoang thuyền, giong buồm, đoàn thủy thủ vội vàng đuổi theo.

Hoắc Thế Quân không chú ý tới sau lưng, tất cả các giác quan của hắn hiện tại chỉ tập trung trên người nữ nhân phía trước. Từ góc nhìn của hắn bây giờ, nàng mờ ảo dường như chỉ cần một ngọn sóng đánh vào, nàng sẽ lập tức biến mất. Hắn nóng nảy hơn rồi, hận không thể có một đôi cánh thần thoại, đạp lên trên mặt nước chạy như điên về phía nàng, nhất định phải xuất hiện trước lúc nàng biến mất, nắm chặt lấy tay nàng.

Rốt cuộc hắn cũng có thể đến gần nàng, nhìn rõ nàng. Nàng đang đứng ở chỗ nước cạn trong biển, trên mặt không biết là nước mắt hay là nước biển, cười nhìn hắn.

Hắn nhìn nàng không nháy mắt, dường như chỉ cần hắn nháy mắt nàng sẽ lập tức biến mất. Hắn cảm giác mình đã chạm vào đất, vừa đứng vững đã bị một đợt sóng đập vào sau lưng, chợt chạy về phía nàng.

“Nhu Nhi, thật sự là nàng…”

Nàng ở trước mặt hắn cách năm, sáu bước bên ngoài nước, chỉ cần hắn chạy lại, một khắc sau có thể ôm nàng vào lòng. Nhưng, hắn dừng lại… không phải do biển rộng làm hắn kiệt sức, mà cảm giác thản nhiên trong lòng giống như không thể nắm chặt khiến hắn sợ hãi.

Bây giờ không phải nàng đang ở Lạc Kinh xa hắn nghìn mây cách núi sao? Sao có thể giống nữ thần biển từ trên trời giáng xuống đón hắn từ xa trở về?

“Nhu Nhi, thật sự là nàng sao?”

Hắn nghênh gió biển, chợt rống to.

Hắn dùng lực, đến nỗi cả cơ vai lẫn gân cổ cũng phơi bày ra ngoài. Tiếng gọi bị gió biển kéo ra khuấy động cả không khí, đám hải âu trắng bên cạnh giật mình, vội vàng tung cánh lướt nước chạy trốn.

~ ~

Hắn ướt nhẹp cả trong lẫn ngoài, đứng trước mặt mình. Khuôn mặt quen thuộc, không còn thấy chút lãnh khí hay tàn bạo của năm đó, thay vào đó, là sự trì trệ lẫn cứng rắn như đao phủ - năm tháng chính là đao phủ, nó khắc sâu trong lòng, biểu hiện ở bên ngoài.

“Thiếu Hành, chàng đen….”

Nước mắt trên gò má nàng, không muốn lau đi, cười nhìn hắn đưa tay ra.

Hoắc Thế Quân lại phát ra tiếng kêu gào ngay cả mình cũng không biết, trong tiếng huýt gió, người đã phi thân đến, đẩy nàng nằm trên bờ cát.

Hắn ôm nàng thật chặt, hận không thể cùng nàng nhập làm một, ôm nàng lộn mấy vòng, cuối cùng bị một khối đá ngầm chặn lại.

Quần sam ướt, tóc trong cổ áo lẫn vào trong cát mịn, giày thêu trên chân rơi ra, bị nước biển cuốn trôi, trôi giạt… Thiện Thủy dường như cũng không biết. Nàng cũng ôm chặt lấy cơ thể hắn, cảm nhận trái tim đập mạnh mẽ của hứn. Hơi thở hắn xen lẫn mùi vị biển, mùi vị nam nhân, cả người đắm chôn sâu trong lồng ngực hắn.

Hoắc Thế Quân chống tay lên đá ngầm, rốt cuộc ngừng lại. Hắn đè lên người nàng, ngưng mắt nhìn nàng.

“Nhu Nhi, là nàng thật sao?”

Hắn dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt lọn tóc bị gió biển thôi bay trên gò má, cúi đầu hôn lên trán nàng, nói một câu như vậy.

“Thật sự là nàng sao?”

Hắn tiếp tục hôn lên mắt nàng lẩm bẩm lần nữa.

“Ta không thể tin nổi….”

Hắn hôn lên chóp mũi nàng, lại nói thầm như thế.

Khi hắn hôn lên môi nàng, nàng cảm thấy hắn dường như sắp mở miệng tiếp, đưa tay ôm lấy hắn, há mồm cắn mạnh vào bả vai, để lại hai hàng dấu răng rõ ràng.

“Đau không? Bây giờ đã tin chưa?”

Nàng cười, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.

Hoắc Thế Quân cười ha hả: “Đau! Cắn giỏi lắm! Nhu Nhi, quả nhiên nàng vẫn như vậy, không thay đổi một chút nào…”

Tiếng cười chưa dứt, hắn cúi đầu, ngấu nghiến hôn lên môi nàng.

Giữa mênh mông trời đất, giờ này dường như chỉ còn hắn và nữ nhân hắn đang ôm trong ngực mặc cho hắn hôn – cho đến lúc phía sau vang lên một câu hỏi.

“Đại quân, còn giày này, có cần nữa không? Ta vừa mới nhảy xuống biển vớt lên. Nếu không cần ta lấy về cho phụ nhân ta. Nàng ấy nói giày của nữ nhân phủ Quảng Châu đẹp, vừa mắt..…”

Hoắc Thế Quân chợt quay đầu lại, nhìn thấy thuyền đã cập bờ, mười mấy nam nhân cao thấp mập ốm đang đứng sau mình cách mình mười mấy bước chỗ nước cạn, ánh mắt xuyên qua nhìn nữ nhân hắn đang hôn, cũng không biết đã nhìn trong bao lâu. Người nói chuyện là Lê Đức, trên tay hắn là đôi không ngừng chảy nước. Trên đôi giày, thêu hai đóa sen nở cùng một gốc (ý nói hai vợ chồng tình nồng ý mặn)

Hắn cảm thấy nàng xấu hổ, dùng sức đẩy hắn ra. Cúi đầu nhìn nàng, thấy mặt nàng dường như đã đỏ bừng, tươi đẹp như đóa hoa trời chiều.

Hắn cười, chống người trên cát nhảy lên, đi tới phía đám nam tử kia, đến trước mặt Lê Đức, đưa tay cầm lấy đôi giày thêu kia, xoay người trở lại bên cạnh Thiện Thủy đã ngồi dậy, ngồi xổm xuống đi vào giúp nàng, sau đó bế nàng lên, đi về phía cửa thôn. Đi được vài bước, hắn chợt ngừng lại, quay đầu, dùng ngôn ngữ địa phương nói với đám nam tử vẫn đang giương mắt nhìn, nói: “Nàng là thê tử của ta, là mỹ nhân đệ nhất Lạc Kinh. Vì ta, từ kinh thành đến đây. Thiên hạ này, các ngươi đã từng gặp qua nam nhân nào có phúc phận như ta không?”

Các nam tử cùng ồ lên, Hoắc Thế Quân cười ha ha, quay đầu sải bước đi.

~ ~

“Lúc nãy chàng nói gì với họ vậy?”

Thiện Thủy không muốn nhiều người nhìn trừng trừng hắn ôm mình đi bộ như vậy, chỉ là hắn không chịu buông, không thể làm gì là để hắn ôm đi. Cuối cùng là vẫn có chút lúng túng, nhớ tới nét mặt của những nam nhân vừa rồi, không nhịn được đấm vào lồng ngực hắn, hỏi.

Hoắc Thế Quân hai mắt nhin vào cửa thôn, nói: “Ta nói là ta là nam nhân có phúc phận nhất thiên hạ này.”

Thiện Thủy a lên, mặt nóng bừng.

“Ta nói thật…”

Hắn ngưng mắt nhìn nàng, cười tươi với nàng, làn da ngăm đen tôn lên hàm răng trắng sáng như thủy tinh.

Nàng cắn môi, vùi mặt vào trong lồng ngực hắn, đè nén nụ cười trên khóe môi.

Trái tim phụ nữ, có đôi khi rất tầm thường, dễ dàng thỏa mãn. Chỉ cần một câu như vậy của nam nhân là có thể khiến nàng lập tức quên hết băn khoăn trong lòng.

Rất gần cửa thôn.

Ở đây thời gian ban ngày rất dài, cho dù khi mặt trời xuống núi, cũng thật lâu sau, người tài mới có thể đi xuyên qua màn đêm, cho nên giờ này vẫn không hề có nữ nhân lui tới, hoặc thừa dịp khi nắng chưa kịp tắt sẽ phải thu lưới cá, hoặc ra ngoài phơi cá khô vào ban ngày.

Thiện Thủy đè nén ngọt ngào trong người, ngắt lời nói: “Mau thả ta xuống, bị người khác nhìn chằm chằm rất khó khăn…”

Hắn không cưỡng được nàng, không thể làm gì là buông nàng xuống. Đợi sau khi nàng phủi hết cát đang dính trên quần sam, cười nắm tay nàng dắt đi, đón nhận ánh mắt thôn nhân bên trong.

Phu nhân Đại Quân dẫn nữ nhi theo, phu nhân ngày ngày đều ra bến tàu đợi Đại Quân trở về, tin tức này đã sớm lan truyền khắp làng chài, cho nên bây giờ nhìn thấy đại quân nắm tay dắt Thiện Thủy đi vào trong thôn, rối rít chạy ra hành lễ, nam nhân trong nhà cũng vội nhảy ra, lập tức chạy đi chào đón, rối rít nhìn bóng lưng hai phu thê bọn họ, cười nhỏ giọng bàn tán.

Đoạn đường từ bến tàu đến nha môn chỉ là một đoạn đường ngắn ngủn, nhưng bọn họ có nhiều chuyện không nói hết. Đến khi màn đêm buông xuống đám hoa cỏ cây lá phía trước, Thiện Thủy nghe thấy nam nhân bên cạnh hỏi mình: “Nhu Nhi, tiểu Dương Nhi và tiểu Nha Nhi đều khỏe chứ?”

Lúc này nàng mới nhớ tới, mình quên nói với hắn một chuyện quan trọng, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Hoắc Thế Quân không hiểu nhướng mày.

“Thiếu Hành, ta nói với chàng, dẫn tiểu Nha Nhi đến.”

Hoắc Thế Quân giống như bị điện giật, chợt ngừng chân.

“Tiểu Nha…tới? Ở chỗ này?”

Hình như hắn không tin lắm, liếc nhìn căn phòng trước mặt, lại nhìn nàng, vẻ mặt ngốc nghếch.

“Đúng vậy, nó tới, đợi chàng đã mấy ngày rồi, mối đêm trước khi đi ngủ đều nghĩ tới chàng.” Thiện Thủy cười, lại thở dài nói tiếp: “Vốn ta muốn đem cả tiểu Dương Nhi tới, chẳng qua còn nương ở nhà, cho nên để nó ở nhà làm bạn với bà…”

Nàng ngừng lại, bởi vì sắc mặt nam nhân trước mặt thay đổi, không hiểu, hỏi: “Chàng sao vậy?”

Hoắc Thế Quân cũng không hiểu sao, chỉ là cảm thấy căng thẳng, lần đầu tiên căng thẳng như thế. Chỉ có mấy câu đơn giản như vậy, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Hắn cúi đầu liếc nhìn đôi chân trần của mình, lo lắng nói: “Nếu không, ta đi mượn bộ y phục người khác để mặc? Nếu để tiểu Nha Nhi nhìn thấy ta như vậy, con bé không gọi cha thì sao? Nàng chờ ta một chút, ta đi rồi sẽ về ngay…” Nói xong lập tức xoay người, lại bị Thiện Thủy kéo tay lại, nói.

“Muộn.”

Nàng cười giỡn nhìn hắn.

Bỗng nhiên Hoắc Thế Quân quay đầu lại, thấy một cô bé nhỏ tết hai búi tóc đang ló nửa đầu ra từ chỗ cửa, đôi mắt sáng trong nhìn hắn không chớp mắt, không thể nhận ra vẻ nghiêm túc.

Hoắc Thế Quân nhất thời mồ hôi đầm đìa, cọ cọ hai chân đầy bùn, lau đôi tay thật nhanh lên quần, ngồi chổm hổm vươn tay về phía cô bé, nhỏ giọng nói: “Tiểu…tiểu Nha Nhi? Ta là cha con.’’