Sau ngày hôm đó, mọi việc trôi qua coi như thuận lợi. Mặc dù trong cung bệnh tình Thái hậu vẫn có thể chịu đựng được, Vương Phi và Thiện Thủy đều vào cung mỗi ngày. Nhưng trong phủ, không khí lặng lẽ bắt đầu có tiến triển.
Hoắc Thế Quân ước chừng thật sự bị những lời ngày hôm đó của Thiện Thủy ảnh hưởng, đối xử với Diệp vương phi, mặc dù trên mặt vẫn không có gì thay đổi, đi vấn an với Thiện Thủy hỏi một câu trả lời một câu. Nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, thái độ hắn đối với mẫu thân đã mềm mỏng hơn rất nhiều, giảm bớt lạnh nhạt ngày trước, tăng thêm mấy phần ân cần. Dĩ nhiên Vương Phi cảm thấy đứa con này của mình thay đổi, dĩ nhiên trong lòng rất vui mừng.
Quả thật, hiện tại cả vương phủ đều rất hòa thuận, ngay cả Hoắc Hi Ngọc cũng rất an tĩnh.
Mấy tháng trước, bởi vì thái hậu bệnh nặng, Hoắc Hi Ngọc cũng không gây sự thêm nữa. Bây giờ Hoắc Thế Quân trở lại, biết chuyện này, phản ứng của hắn giống như của một huynh trưởng lớn, nhất quyết phản đối. Lúc đầu Thiện Thủy có chút lo lắng, thái độ cứng rắn thô bạo của hắn sẽ kích thích tâm tình Hoắc Hi Ngọc, không nghĩ tới nàng ta không làm nháo, lúc ấy chỉ có thể im lặng, đỏ mắt quay người chạy, sau đó cũng không còn thấy nghe nàng ta náo loạn. Điều này cũng khiến người khác cảm thấy rất kỳ quái.
Thiện Thủy cảm thấy Hoắc Hi Ngọc không phải loại người có thể dễ dàng bị thái độ của người khác kìm hãm, điều này có thể thấy được từ việc nàng ta vẫn căm thù nàng. Mặc dù nàng ta sớm đã không tìm nàng gây chuyện nữa, nhưng đối với nàng, bất luận nàng lấy lòng thế nào, thái độ của Hoắc Hi Ngọc vẫn luôn rất lạnh nhạt.
Không thích chính là không thích, tuyệt đối nàng không miễn cưỡng mình. Đây chính là Hoắc Hi Ngọc. Cho nên bây giờ thấy nàng ta dễ nổi giận như thế, Thiện Thủy cảm giác như không giống nhưng như vậy, thật ra cũng đã rất tốt, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ, hứng thú của Hoắc Hi Ngọc đối với Trương Nhược Tùng chỉ như là thiếu nữ hoài xuân, loại chân tình tế nhị này nếu tới nhanh, đi mau, cũng là chuyện thường tình.
Cuối cùng, Thiện Thủy đưa ra một kết luận như vậy.
Thời gian nhanh vào tháng chín. Tháng này, trong triều đình sẽ xảy ra một việc khá quan trọng. Đát Thản cử sứ giả, theo điều kiện nghị hòa lúc trước đến Lạc Kinh, xác định biên giới với Đại Nguyên một lần nữa, ký kết điều trần. Hoàng Đế Cảnh Hữu rất coi trọng chuyện này, cho nên từ lúc đầu tháng công việc của Lễ Bộ quan viên trong triều đã lu bù lên. Hoắc Thế Quân chỉ rảnh rỗi mấy ngày, ban ngày không thấy bóng người đâu.
Sáng sớm ngày hôm đó, Thiện Thủy đi cùng Vương Phi vào cung thăm Mục Thái hậu như thường lệ. Vương Phi ở lại, lúc Thiện Thủy đi ra khỏi cung đã là buổi trưa.
Tẩu tẩu Hứa thị của Thiện Thủy bây giờ đã có thai chín tháng, lần trước đi thăm nàng ấy đã là hai tháng trước. Bây giờ thời gian còn sớm, đi về cũng không có chuyện gì, lúc trước Thiện Thủy cũng đã đề cập với Vương Phi về nhà vi nương thăm tẩu tẩu, dĩ nhiên Vương Phi đã đồng ý. Đi ra liền gọi phu xe đi về phía nhà vi nương. Nói chuyện với mẫu thân một chút, đi thăm Hứa thị, bất ngờ gặp Tiết Anh một thân công phục đi từ trong nhà lớn ra, Hứa thị đang ở sau lưng tiễn hắn.
Ban ngày ban mặt, cũng không phải ngày nghỉ, Tiết Anh bắt gặp Thiện Thủy ở nhà cũng giật mình. Tuy hắn là ca ca, nhưng có chút ngại khi gặp muội muội này, sợ nàng chất vấn, ngượng ngùng nói: “Ta xuất cung qua Ngọc Nhưỡng Trai làm việc, nhớ tới tẩu tẩu muội thích ăn mứt hoa quả nên thuận đường mua ngay. Muội có muốn ăn không? Ca ca mua hai túi, bảo tẩu tẩu đưa cho muội một túi.”
Thiện Thủy lườm hắn một cái, nói: “Đó là tấm lòng ca đối với tẩu, muội sao dám đây? Muội nghe bảo hôm nay người Đát Thản sắp đến kinh, ca nhanh đi về.” Tuy nói vậy nhưng thấy ca ca và tẩu tẩu ân ái, khóe miệng cũng nở nụ cười.
Tiết Anh thấy muội muội không chất vấn mình trốn việc, như được đại xá, đáp một tiếng, nhấc chân đi.
Hứa thị thấy bị em chồng bắt tại trận, có chút xấu hổ, mặt hơi đỏ lên, vội gọi Thiện Thủy vào nhà ngồi. Thiện Thủy đưa lễ mình đã chuẩn bị từ trước, chút sờ sờ cái bụng tròn vo của nàng ấy, ở lại một lúc rồi mới đ
Trên xe ngựa lúc trở về, Thiện Thủy nghĩ tới gương mặt cười hạnh phúc của Hứa thị, trong lòng cũng thầm ước mơ.
Gần nửa năm nay, nàng đã chú ý điều dưỡng, cho tới bây giờ, không những lang trung lúc bắt mạch nói tân máu tràn đầy, lưu loát có lực, mỗi sáng thức dậy, ngắm nhìn mình trong gương nàng cũng thấy dung quang tỏa sáng, khí huyết bừng bừng, da thịt hồng hào như mật đào, dường như chỉ cần đè một chút vào là có nước tràn ra. Sau khi Hoắc Thế Quân trở lại, hai tháng này hai người luôn luôn ở trên giường thực hành… Nếu như ngày nào đó mình có thai, sau khi hắn biết, nét mặt sẽ thế nào?
Xe ngựa đến cửa hông của vương phủ, Thiện Thủy xuống xe, vừa muốn đi vào chợt một đứa bé từ trong ngõ hẻm đối diện chạy thẳng đến. Thị vệ vương phủ đi theo muốn ngăn, đứa bé đã vẫy vẫy lá thứ trong tay, la ầm lên: “Mới vừa có người gửi cho Vương Phi một lá thư!”
Thị vệ nhìn về phía Thiện Thủy, Thiện Thủy nói: “Người nào vậy?”
Đứa trẻ quay đầu lại, liếc nhìn vào ngõ hẻm: “Vừa rồi vẫn ở đây, giờ không thấy.”
Chỗ đó, chính là chỗ ở trước kia của Sở Tích. Không biết vì sao, Thiện Thủy chợt có cảm giác, cảm thấy lá thư này có liên quan đến nàng. Nàng gọi Thiện Thủy lấy thư, đứa bé kia lập tức nhanh chân bỏ chạy, tưởng rằng đã làm một việc tốt gì.
Thiện Thủy nhận lấy lá thư trong tay Bạch Quân.
Phong thư đẹp đẽ, bốn góc có vẽ mai, lan, trúc, cúc tỉ mỉ, vừa nhìn là biết tự tay vẽ, bên cạnh còn có một phần đề chữ: người trần thế luyến tiếc kính lễ.
Từ nhỏ Thiện Thủy đã đi theo phụ thân tập viết học vẽ, mặc dù thành tựu của mình không tính là tuyệt diệu, nhưng cũng luyện được nhãn lực giám định và thưởng thức. Mặc dù bức vẽ tay này vẽ theo lối viết mộc mạc, lại đạm dật thanh lệ (tươi đẹp thanh nhàn), chữ viết cũng là bút pháp tinh lệ (tinh hoa), đủ thấy người viết thư là một người có thành tựu trong thư họa. Vả lại một phong thư như vậy, nàng cũng muốn vẽ tranh. Cho dù là người nào đó muốn khoe khoang, cũng coi như là có thú vui tao nhã rồi.
Thiện Thủy cúi đầu, lật lui lật tới lá thư trong tay, vừa đi vào trong vừa lấy tờ giấy bên trong, lướt qua một cái, bước chân cũng chậm lại.
~ ~
Khi Hoắc Thế Quân trở về đã rất muộn.
Thiện Thủy cũng biết, những ngày qua triều đình có nhiều chuyện cần phải làm, chính là nghị hòa cùng với người Đát Thản. Tuy là bổn triều chiếm thượng phong trong chiến chuyện, đối phương cầu hòa trước, hơn nữa còn phái sứ đoàn đến, nhưng vấn đề cống phẩm, xác định biên cảnh, bởi vì tranh đoạt từ xưa đến nay, nghĩ đến đối phương cũng sẽ không mặc cho Đại Nguyên làm sư tử há mồm, liền thuận miệng hỏi mấy câu. Thấy vẻ mặt hắn có chút âm trầm, giống như không tình nguyện nói về đề tài này, liền thôi không nói nữa.
Trong lòng Hoắc Thế Quân không vui, thật sự hôm nay phát hiện ra sự kiện, trong sứ đoàn Đát Thản, ngoài Vương Gia đệ đệ của Khả Hãn, Trác Lập còn có Hãn Hải Vương Thừa Tông.
Mới vừa kết thúc chiến sự phương Bắc, hắn và Thừa Tông là đối thủ. Cái này cũng chỉ là thứ yếu. Cái chính trong lòng Hoắc Thế Quân chính là năm đó ở phủ Hưng Khánh hắn đã gây chuyện cho Thiện Thủy. Hoắc Thế Quân tuyệt đối khó tha thứ cho hắn. Hắn cũng biết Thừa Tông coi hắn là cừu địch, tất nhiên hai người không đội trời chung. Bây giờ thấy hắn dám nghênh ngang đi theo sứ đoàn, mình lại không thể làm được gì hắn cả. Theo tính cách của Hoắc Thế Quân, trong lòng sao có thể vui? Chỉ là chuyện như vậy, không muốn để Thiện Thủy biết mà thôi.
Dĩ nhiên Thiện Thủy không biết suy nghĩ lúc này của hắn, huống chi trong lòng mình cũng đang suy nghĩ, liền làm như không có việc gì cười nói: “Chàng mệt không? Chàng nằm xuống, ta xoa bóp vai cho chàng để thư giãn.”
“Chỉ phí sức nàng thôi…” Mặc dù ngoài miệng Hoắc Thế Quân nói vậy nhưng vẫn nằm xuống.
Thiện Thủy bò lên ngồi trên mông eo hắn, nghiêm túc xoa bóp lưng hắn. Một lát sau, liếc nhìn gò má trên gối, thấy hắn hơi nhắm mắt, vẻ mặt buông lỏng, chợt hỏi: “Thiếu Hành, gần đây chàng có gặp Sở Tích không? Không phải nàng ấy vẫn còn ở Phi Tiên lâu chứ?”
Hoắc Thế Quân lập tức mở mắt ra, thấy nàng đang tủm tỉm cười nhìn mình, chần chờ nói: “Sao đột nhiên nàng lại hỏi tới nàng ta?”
Thiện Thủy nói: “Trước kia không phải chàng và nàng ấy vẫn tốt sao? Hồi lâu không có tin tức nàng ấy, ta bỗng nhớ tới, cho nên mới hỏi. Thật ra thì nếu chàng muốn gặp nàng ấy, cũng không sao, chỉ cần nói với ta một tiếng, để ta chuẩn bị tâm lý thật tốt là được.”
Hoắc Thế Quân nhìn kỹ nàng một cái, dường như đang nghĩ xem nàng nói thật hay giả, rốt cuộc vẫn phải quay đầu đi, nói: “Nàng ta chắc vẫn còn ở đó thôi. Ta cũng lâu rồi không gặp nàng ta.”
Thiện Thủy cười một tiếng, tâm tình chợt ác liệt, liền đắn đo mấy cái, thả tay xuống, nằm lại ở chỗ của mình, nói: “Mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thôi.”
Hoắc Thế Quân mở mắt ra, lật người tới, nói: “Vậy ta xoa bóp giúp nàng…” Một tay nào đó cũng dò tới người nàng, xoa bóp hai nhũ nào đó của nàng.
Thiện Thủy thấy dáng vẻ hắn như vậy, nào còn thùy mị ngọt ngào ngày thường, tâm trạng càng thêm ác liệt, cong chân lên đạp thẳng vào ngực hắn. Hoắc Thế Quân không đề phòng, dĩ nhiên cả người bị nàng đạp lăn xuống giường, vật vã rơi xuống, thật là thiếu lễ độ, một tay đặt lên giường bò dậy, kinh ngạc nhìn nàng nói: “Nhu Nhi, nàng làm gì vậy?”
Thiện Thủy nằm đó, cười híp mắt nói: “Ta chỉ đùa với chàng mà thôi. Chàng nhất định là vui vẻ đạp ta xuống, một trả một là được.”
Hoắc Thế Quân ngẩn ra, chợt nở nụ cười ha ha, đưa tay nhéo nhéo mặt nàng, nằm lại trên giường, lật cả người nàng, nói: “Nàng vừa xoa bóp lưng cho ta, bây giờ tới lượt ta xoa bóp giúp nàng.”
Thiện Thủy nằm trên gối, cảm giác sức hắn làm tê dại cả người, nguyên nhân là bàn tay hắn phục vụ cực kỳ thoải mái, nói: “Không có gì tự nhiên ân cần, quả nhiên không phải gian xảo cũng là đạo chích.”
Hoắc Thế Quân đang thăm dò người nàng, muốn đi vào trong chân nàng, chợt nghe nàng không mặn không nhạt nói một câu như vậy, dừng tay lại, nói: “Nhu Nhi, nàng nói cái gì vậy?”
Thiện Thủy nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nói: “Chỗ bàn trang điểm của ta có một thứ, chàng đi xem một chút.”
Hoắc Thế Quân đánh mông nàng một cái, cười nói: “Nàng chỉ nhiều chuyện.” Đi qua mở ngăn kéo ra, sắc mặt lập tức thay đổi, liếc nhanh Thiện Thủy một cái.
Thiện Thủy lười biếng ngồi dậy, cột lại mái tóc dài của mình, nói: “Nàng ấy đúng là một người sắc sảo, ngay cả phong thư cũng khác biệt. Nàng ấy tự xưng là người ở chốn bụi trần, chàng nói xem nếu ta hồi thư, nên xưng thế nào bây giờ?”
Hoắc Thế Quân đã xem qua phong thư, quay lại, sải bước về bên người nàng, ngồi xuống ôm nàng, nhìn nàng một cái, cẩn thận nịnh nọt nói: “Nhu Nhi, ta hiểu nàng đang tức giận, nàng nghe ta giải thích…”