Qua khe hở khóm lá thấp bé, Thiện Thủy thấy hai bóng người một trước một sau xuất hiện trong tầm mắt.
Một người là Diệp vương phi, bà bà của nàng, còn nam nhân kia… nàng có chút không dám tin vào hai mắt mình – ánh trăng an tĩnh chiếu sáng vào hành lang màu trắng, cũng soi sáng màu sắc mũ miện Đế vương. Nàng càng nhìn càng sững sờ, chắc hẳn là đương kim Hoàng Thượng Cảnh Hữu!
Cành lá rậm rạp thấp bé, chỉ có thể cố gắng thu nhỏ cả người, cho nên Hoắc Thế Du và nàng gần sát vào nhau, cho nên hắn rõ ràng cảm nhận được thân thể người kia bỗng nhiên trở nên cứng nhắc.
Diệp Minh Hoa đứng vững, bước chân xoay người nhìn người đối diện chậm rãi nói: “Ngươi cũng đừng tới, đứng đó đi. Ngươi muốn nói gì cũng nói đi.”
Hoắc Tông Kỳ dừng bước, nhìn quý phụ nhân đối diện nói: “Minh Hoa, nàng hình như gầy đi không ít, gần đây thân thể có gì không ổn sao?”
Diệp Minh Hoa lạnh lùng nói: “Ta rất tốt. Ngược lại trường hợp như vậy cũng không quên ép buộc ta, quả nhiên vẫn như xưa. Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
Hoắc Tông Kỳ chần chờ, hỏi: “Minh Hoa, trẫm hỏi nàng một câu, hãy đường hoàng trả lời ta, Hi Ngọc, là nữ nhi của trẫm có phải không?”
Cơ thể Diệp Minh Hoa khẽ cương cứng, đè nén giọng nói: “Hoắc Tông Kỳ, ngươi có muốn mất mặt không? Lời như vậy cũng có thể mở miệng hỏi được sao?”
Thiện Thủy đứng sau, bây giờ tay chân đều đã lạnh, máu trong người dường như đọng lại, nàng không thể tin nhìn chằm chằm hai người dưới ánh trăng – một là Hoàng đế quần lâm thiên hạ, một là góa phụ của huynh đệ đã qua đời của hắn. Nhưng hiện tại, nữ nhân này lại dùng giọng điệu chán ghét lên tiếng trách cứ Hoàng đế quái dị…
Đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Hoắc Tông Kỳ nhích lại gần một bước, nhỏ giọng nói: “Gần đây trẫm mới biết, lần đó Tông Trạch bị ngã ngựa, sau đó liền…” Hắn tạm ngừng, ngưng mắt nhìn nữ nhân đối diện, sắc mặt dường như không còn tí máu nào, tiếp tục nói: “Cho nên sau Thế Quân, nàng vẫn không sinh được nữa. Đến gần mười năm sau, ta lên ngôi năm thứ năm, nàng mới sinh Hi Ngọc. Ta tính ngày giờ, trước đây chúng ta vừa đúng…”
“Ta không muốn ngươi nhắc lại chuyện kia!” Diệp Minh Hoa nhỏ giọng trách mắng, giọng nói hơi run rẩy: “Ngươi có còn liêm sỉ không, những lời như vậy không nên nhắc lại nửa câu!”
Hoắc Tông Kỳ nhìn mặt bà, dịu dàng nói: “Minh Hoa, lần đó đúng là ta ép buộc nàng, là ta không bằng loài cầm thú…. Nàng không muốn ta nói, ta sẽ không đề cập đến nữa. Chỉ là chuyện của Hi Ngọc, cá nhân ta vẫn muốn biết một cách rõ ràng. Con bé là nữ nhi của trẫm có phải không?”
Cảm xúc Diệp Minh Hoa dần trấn định như lúc đầu, khẽ nhún vai, nhìn Hoàng đế nói: “Nếu như ngươi muốn biết như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết. Con bé là nữ nhi của ngươi, nó không nên được sinh ra. Nhưng nếu ta phá thai, có khả năng sẽ rong huyết. Tông Trạch là người tốt, chàng để cho ta sống, nhưng đến chết chàng cũng không tha thứ cho ta. Bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ? Ta chỉ không hiểu, biết được điều này, đối với ngươi mà nói có ý nghĩa gì?”
Hoắc Tông Kỳ trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên nói: “Minh Hoa, là ta thực có lỗi với nàng. Trong lòng nàng… còn trách ta năm đó không lập nàng làm Thái tử phi sao? Ta cho nàng biết, ta muốn, ta thậm chí nguyện ý dùng danh hiệu Thái tử đi chống đỡ, nhưng là Tông Trạch nhanh hơn ta một bước, hắn đến trước mặt mẫu hậu cầu nàng, mẫu hậu hứa nàng cho hắn. Không phải ta không bỏ được giang sơn, là ta không thể chém giết với huynh đệ mình. Nếu như nàng hận ta, thì hãy vẫn cứ hận, ta không trách nàng!”
Diệp Minh Hoa nói: “Hoắc Tông Kỳ, ta hận ngươi, nhưng không phải bởi vì cái này, thậm chí cũng không phải bởi vì năm đó ngươi làm ta phải hổ thẹn. Ta hận ngươi, là bởi vì ngươi khiến nhi tử ta không còn đường để về! Tất nhiên ngươi cũng có nhi tử, vốn chờ ngươi chết đi, một người trong số bọn họ sẽ ngồi vào ghế của ngươi. Thế Quân và con trai ngươi, hôm nay là huynh đệ cùng huyết mạch, đến ngày mai, hắn sẽ là Thiên tử, vinh hoa cả đời, như thế mà thôi. Nhưng chỉ là bởi vì ngươi không quan tâm và sủng ái hắn đúng đắn, để cho hắn trở thành cái gai trong mắt người khác. Đúng, ta nói sẽ là nhi tử của ngươi! Một ngày kia, sau khi con ngươi kế vị, hắn có thể khoan dung cho Thế Quân không? Nếu như có một ngày con trai ta trở thành phản thần, thành nghịch tặc, Hoắc Tông Kỳ, ta cho ngươi biết, tất cả đều là lỗi lầm của ngươi!”
Tâm trạng nàng dần trở nên kích động, giọng cũng trở nên sắc bén: “Thậm chí ta còn hoài nghi, ngươi làm như vậy, thật ra chính là muốn hại hắn! Ngươi cần một người mạnh áp chế thế lực triều đình, cho nên ngươi chọn trúng con trai ta. Là ngươi cố ý, có đúng không?”
Sắc mặt Hoàng đế hơi đổi, chợt sải bước đi về phía bà, nói: “Minh Hoa, ta xác thực cần Thế Quân vì ta ngăn được, nhưng ta có thể thề với trời, ta tuyệt không muốn nàng nghĩ như vậy. Thế Quân không phải là nhi tử của ta, nhưng ta yêu thích nó là do xuất phát từ trái tim, bởi vì nó là con nàng!”
“Ta không chịu nổi! Thế Quân là nhi tử của ta, có quan hệ gì đến ngươi?” Diệp Minh Hoa lạnh lùng nói: “Tại sao ta không thể thân thiết với nhi tử ta? Trên cõi đời này không có bức tường nào là gió không lọt. Nếu mẫu thân ngươi có thể nhìn ra ta là một nữ nhân không có đạo đức. Con trai ta cũng là một người thông minh, nhất định cũng sớm biết ta là một mẫu thân tồi tệ mới xa cách ta. Nó là con trai ta, cũng là người trên đời này ta để ý nhất. Ta cưới giúp nó một nàng dâu tốt, bây giờ cũng rất dễ hòa hợp. Ngươi biết tại sao hôm nay ta tới đây gặp ngươi không? Chính là muốn cầu xin ngươi, từ nay về sau ngàn vạn lần đừng gây chuyện nữa, chúng ta hãy làm tròn bổn phận của mình đi. Ta đi, Hoàng Thượng xin bảo trọng.”
Diệp Minh Hoa tránh đôi bàn tay mà Hoàng đế đang đưa về phía mình, vội vàng đi theo con đường lúc đến, đi vài bước, nghe thấy tiếng nam nhân sau lưng nói: “Nàng yên tâm. Ta sẽ không để cho Thế Quân không có đường để về. Chờ thời cơ thích hợp, ta sẽ lập Thế Diễm làm thế tử, sau trăm tuổi sẽ truyền ngôi cho nó.”
Diệp Minh Hoa hơi dừng bước, quay đầu lại nhìn Hoàng đế, bóng dáng cũng nhanh biến mất ở cuối con đường.
Hoàng đế kinh ngạc nhìn nàng rời đi, một hồi lâu, ngửa mặt lên trời nhìn trăng, chắp tay đi.
Chờ đợi bóng lưng kia chìm vào bóng tối, sau lưng Thiện Thủy đã mồ hôi đầy người, chân mềm nhũn đến mức không thể đứng nổi, cánh tay căng cứng, người đã bị Hoắc Thế Du dẫn ra khỏi bụi rậm.
Gương mặt Hoắc Thế Du méo mó, ánh mắt sâu thẳm.
“Nàng đều nghe cả rồi chứ?” Hắn dùng lực nắm chặt cổ tay Thiện Thủy, cười lạnh nói, “Nam nhân Hoắc gia, thì ra đều là vì tình dục.”
Thiện Thủy bị hắn nắm cổ tay nên rất đau đớn, dùng sức bỏ ra, lại thoát không nổi, bị hắn kéo, cả người đâm phải khuỷu tay hắn.
“Hoắc Thế Du, ngươi muốn làm gì?”
Thiện Thủy hoảng sợ ngửa đầu, hết sức giãy giụa, nhỏ giọng
“Nếu hắn có thể nhúng chàm với nữ nhân của huynh đệ mình, tại sao ta không được!”
Hoắc Thế Du cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt cuồng loạn, khóe môi hiện nụ cười tàn nhẫn, tay dùng sức nâng cơ thể nàng, cúi đầu đè xuống.
Thiện Thủy cả kinh thất sắc, tránh mặt, chợt cúi xuống dưới bụng hắn, Hoắc Thế Du phát ra tiếng đè nén khổ sở, cả thân thể khẽ động, buông nàng ra.
Thiện Thủy vừa được buông ra, lập tức quay đầu chạy, mới vừa chạy hai bước, đã bị Hoắc Thế Du kéo lại lần nữa, tức giận, quay đầu mắng: “Hoắc Thế Du, ngươi so tài với ta, sao có thể xem là nam nhân?”
Hoắc Thế Du cứng người, nắm cổ tay nàng không buông.
“Nàng nói lại, sao ta không tính là nam nhân…” Hắn chợt ha ha hai tiếng, dường như khóc lại dường như cười, vẻ mặt cực kỳ khó coi, “Ta căm hận Chung gia, lại không thể rời những người đó, cho nên từ nhỏ không thể làm chủ được cuộc đời mình. Ngay cả nữ nhân mình thích cũng không được lấy, ta chính là con rối bị người ta dắt mũi! Mới vừa rồi nàng cũng nghe rồi, Hoắc Thế Quân không phải là con trai của Phụ hoàng ta! Nhưng ta tình nguyện hắn là con của Người! Nếu hắn là con của người, hiện tại trong lòng ta có thể tốt hơn một chút. Phụ hoàng ta, hắn thiên vị đến mức độ này, vì hắn không phải con trai người, nhưng người lại đối xử với ta như vậy, cũng chỉ bởi vì ta đầu thai sai người. Ta là thế hệ được người của Chung gia dẫn dắt, cho nên người không nhìn ta từ nhỏ lớn lên đều cố gắng. Như vậy là công bằng với ta sao? Nàng nói đi, công bằng sao?”
Tim Thiện Thủy đập thình thịch, mồ hôi sau lưng đổ đầy.
Đại khái bây giờ nàng có thể hiểu được cảm nhận của Hoắc Thế Du, thậm chí có chút đồng tình. Nhưng nàng có thể nói cái gì? Hoắc Thế Quân là phu quân của nàng, nàng chắc chắn sẽ đứng về phía hắn.
Nàng liếm môi một cái, chịu đựng đau đớn truyền từ cổ tay bị hắn nắm, chậm rãi nói: “Có được có mất, ngươi biết mình muốn gì là được
Gió đêm lướt qua ngọn cây xào xạc, im lặng, rốt cuộc nam nhân đối diện dần buông tay, cười lạnh nói: “Dĩ nhiên ta biết mình muốn gì. Trước kia có lẽ không được rõ ràng lắm, nhưng bây giờ đã rất rõ ràng. Còn nữa, còn phải đa tạ nàng đã dẫn ta đến nơi này. Bằng không, ta có thể còn hồ đồ. Phương hướng này đi về phía cửa nam, nếu như nàng muốn đi về cửa nam, đi về bên trái là được. Nếu muốn quay lại điện Đức Thọ, đi về bên phải. Ta đi đây.”
Hoắc Thế Du nói xong, chợt buông cổ tay nàng, xoay người sải bước đi.
Thiện Thủy xoa nhẹ cổ tay mình, thở hắt ra, tảng đá trên ngực nặng trĩu, lại giống như có một nỗi sợ hãi không nói nên lời chưa từng có giống như bây giờ. Nàng khát khao Hoắc Thế Quân đang ở bên cạnh nàng, có thể để cho nàng trốn vào trong lòng hắn…
Nàng sợ run chốc lát, chợt nhớ tới Hoắc Hi Ngọc, đè nén muộn phiền trong lòng, đi theo hướng Hoắc Thế Du vừa mới chỉ. Chạy tới cửa nam thì thất vọng.
Hoắc Hi Ngọc đã ra khỏi Phương quỳnh uyển, trùng hợp hơn nữa, thị vệ được điều đến đây hôm nay vừa đúng chính là Tiết Anh. Thiện Thủy tìm được hắn thì hắn nói: “Công chúa nói muốn trở về vương phủ, ta cũng không ngăn được. Ta thấy công chúa đi một mình, ngộ nhỡ gặp chuyện không may thì đảm đương không nổi, cho nên đã phái mấy người hộ tống.”
Thiện Thủy tạm dừng chân, không thể làm gì khác hơn là vội vàng trở về, đi trước thông báo cho Diệp vương phi một tiếng.