Bộ Bộ Liên Hoa

Chương 53




Editor: socfsk

Vũ Tình lập tức hiểu rõ, vội nói: “Em biết rồi, giờ em đi chuẩn bị trước.” Dứt lời, tay bắt lấy một quả quất, cười hì hì một tiếng rồi chạy như bay.

Bạch Quân nhìn Thiện Thủy một cái, trên mặt khó nén khỏi vui mừng, “Như vậy là được rồi. Em lại cả gan nhiều chuyện nói một câu cuối cùng. Tiểu thư dặn dò em nhớ may một bộ y phục cho Hoắc đại thị vệ, sao lại quên mất Thế tử gia? Tiểu thư đối tốt với Thế tử gia nhưng cũng phải để cho người biết mới được. Em biết được tiểu thư đã sớm xong từ mấy ngày trước, nhưng chỉ là không lấy ra. Không lấy ra, Thế tử làm sao biết được tiểu thư có làm y phục cho người?”

Thiện Thủy nhìn nàng, “Được! Em so với ta thì lớn hơn được bao nhiêu? Nhiều chuyện để nói như vậy, cũng sắp trở thành mẹ ta rồi! Mọi người đều đã nói, ta làm cũng không lạ gì. Ta chỉ là nhàn rỗi không có việc gì, sẵn có nguyên liệu nên làm chơi, sớm đã vứt. Con mắt nào của em nhìn thấy ta làm cho hắn?”

Bạch Quân thở dài, lắc đầu nói: “Cái này mới đúng thật là hoàng đế không gấp, thái giám đã vội vàng!”

Thiện Thủy cười một tiếng, nói: “Đi thôi, cùng đi vào bếp.”

Vừa hết giờ Thân (15h – 17h), trời cũng nhanh tối hơn. Vũ Tình đứng bên chỉ đạo, Thiện Thủy tự mình xắn ống tay áo cầm muôi làm vài món ăn đơn giản, đều để ở trong nồi. Đợi thêm một chút, trời tối hẳn, lúc này Hoắc Thế Quân ngay cả bóng người cũng không thấy.

Thiện Thủy thấy Bạch Quân và Vũ Tình đang quan sát nét mặt mình, khẽ nhếch miệng cười nói: “Lại bị ta đoán đúng, xem ra thật sự là muốn ta tự mình đi mời. Giờ đi thôi?”

Bình thường tiết độ sự là người quản lý biên cương châu phủ, là người nắm mọi quyền hành quân sự, hành chính của địa phương, công việc lu bù không nói, ước chừng một ngày cũng không đủ. Giờ phút này trong doanh trại, hai mươi ba doanh trưởng, Phó tướng quân và tham lĩnh Phượng Tường Vệ vừa mới kết thúc hội nghị, rối rít tản ra từ trong doanh Hoắc Thế Quân.

Tống Hành tuổi gần ba mươi, ngày trước sau khi thê tử qua đời, vẫn ở vậy đến nay. Hôm nay sự vụ ngày càng bận rộn, dứt khoát ngủ lại trong doanh. Thấy một ngày cuối cùng đã kết thúc, trời đã tối đen, tất cả mọi người cũng đã giải tán, mình liền đứng lên, đang muốn rời đi, thấy Hoắc Thế Quân vẫn ngồi trên án đường bất động liền nói: “Thế tử, không còn sớm nữa, nên về phủ thôi.”

Hoắc Thế Quân thuận miệng đáp một tiếng, mắt nhìn chằm chằm văn thư trên án đường, nói: “Ngươi đi đi, ta còn một số việc, giải quyết xong liền đi.”

Tống Hành từng này tuổi, có một số việc chỉ cần nhìn, vừa nghĩ cũng có thể đoán được bảy, tám phần. Lẽ ra hắn đi Lộc Diên mấy ngày, hôm nay mới trở về, cũng vừa trải qua tân hôn với vị Thế tử phi trong phủ kia không lâu, công văn còn dư lại cũng không gấp, vốn là nên nhanh chóng trở về mới đúng. Thấy hắn thế nhưng lúc này không vội vàng hấp tấp, lại nghĩ tới sự khác thường mấy ngày trước, mơ hồ đoán ra được có lẽ có liên quan đến Thế tử phi. Chỉ là loại chuyện như vậy, hắn là người ngoài cũng không tiện dây vào. Do dự một chút, đang muốn mở miệng khuyên hắn trở về, chợt nghe thấy bên ngoài có một giọng nói truyền đến.

“Đến rồi, Thế tử đang ở bên trong.”

Đây là giọng của Hoắc Vân Thần, dường như có vẻ rất vui.

“Người thông báo trước giúp ta một tiếng, ta đợi ở bên ngoài.”

Giọng nói của một cô nương.

Tống Hành lập tức nhìn về phía Hoắc Thế Quân, thấy hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh nến chiếu rọi, ánh mắt khẽ động

“Thế tử, Thế tử phi đến đây, đang đợi ở bên ngoài.”

Hoắc Vân Thần rất nhanh đi vào bẩm báo.

Tống Hành nói: “Chờ cái gì? Hội nghị đã sớm giải tán. Mời vào.”

Hoắc Vân Thần đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Thiện Thủy đi vào, cả người mặc một cái áo choàng màu xanh, chỉ lộ ra gương mặt lớn chừng bàn tay. Tống Hành vội vàng tiến lên hành lễ, nhìn thấy một nha hoàn đi vào, trên tay cầm một hộp đựng thức ăn bên ngoài có lớp vải nhung đặt lên bàn, trong lòng thoáng hiểu, hàn huyên đôi câu rồi cáo lui ra ngoài.

Người bên trong cũng đi rồi, chỉ còn lại hai phu thê hắn. Thiện Thủy quan sát xung quanh, thấy không gian rộng rãi, bên trong cũng không có lò sưởi ấm, so với bên ngoài cũng không ấm hơn là bao nhiêu. Nàng lại nhìn về phía Hoắc Thế Quân, hắn còn ngồi thẳng lưng, mắt dán vào văn thư trên bàn. Cả người lù lù bất động, giống như trước mặt căn bản không thấy mình, thản nhiên đến bên cạnh hắn đứng, đưa tay đẩy công văn trên bàn ra.

“Sao nàng lại tới đây?”

Hoắc Thế Quân rốt cuộc ngẩng đầu, hỏi một câu như vậy.

Thiện Thủy thấy hắn cũng không tức giận, mặt vẫn không chút thay đổi. Nàng cười một tiếng, vội nói: “Chàng đừng hiểu lầm, không phải ta muốn làm phiền chàng làm chuyện công sự. Chỉ là ta thấy y phục cũng đã làm xong từ mấy ngày trước, nhất thời nhàn rỗi, đi học làm vài món ăn. Bản thân ta cũng cảm thấy không tệ lắm. Vốn là ta muốn đợi chàng về ăn, nhưng chờ mãi không thấy chàng trở về, không thể làm gì khác hơn là mặt dày mày dạn đi tới. Bên dưới hộp đựng thức ăn có nước nóng giữ nhiệt, bên ngoài lại bọc ấm, nhưng dĩ nhiên mùi vị không được như lúc còn nóng hổi. Nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là coi như cơm nóng. Chàng đừng ghét bỏ, chấp nhận ăn đi.” Dứt lời, chỉ xuống hộp đựng thức ăn trên bàn, cười khanh khách nhìn hắn.

Sắc mặt Hoắc Thế Quân có chút dãn ra, trong mũi hừ ra một tiếng, “Nàng lại có lòng tốt như vậy, cố ý nấu ăn cho ta?”

Thiện Thủy đưa đôi bàn tay đông cứng lên miệng hà hơi, mở to hai mắt nhìn hắn vẻ oan khuất, “Chàng nói vậy là có ý gì? Không phải chúng ta đều đứng ở nơi này rồi sao? Ta sợ chàng ở chỗ này ăn không ngon, lúc này mới cố ý đưa tới. Vừa rồi chỉ đi một đoạn đường, ta cảm tưởng như mình đã chết rét. Thôi, nếu chàng không cảm động, vậy ta lấy về cũng không sao.” Dứt lời quay người giả vờ đi. Chân vừa động, tay đã bị nam nhân phía sau kéo lại. Rốt cuộc trong lòng cũng hơi buông lỏng, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra, chỉ quay đầu lại nhìn hắn một cái, miệng nói: “Thì sao?”

Hoắc Thế Quân chần chừ, rốt cuộc cũng nói: “Vân Thần nhờ ta chuyển lời cảm ơn đến nàng, nói nàng bảo Bạch Quân may y phục cho hắn.”

Thiện Thủy ừ một tiếng, “Mới vừa rồi ở bên ngoài hắn dẫn ta đến, đã nói cảm tạ qua.”

Hoắc Thế Quân có mấy câu trong lòng, ngoài miệng sống chết không mở được, cũng nắm ống tay áo nàng không buông, hai người cứ duy trì như vậy, một ngồi một đứng, nhất thời chìm vào im lặng.

Thiện Thủy thấy sắc mặt hắn cứng ngắc nhìn mình không nói lời nào, tay cũng không chịu buông, dáng vẻ quật cường, nhớ tới mấy ngày trước hai người ban đêm mặc dù cùng nằm trên một giường lớn, nàng không để ý đến hắn, hắn cũng không mở miệng hỏi tình hình nàng, lại nghĩ đến lúc hắn dạy dỗ tên thôi tái nào đó, rốt cuộc cũng dần mềm lòng, thở dài xoay người lại, ngồi trên đùi hắn.

“Nàng nói xem, tại sao nàng đều không để ý đến ta nhiều ngày như vậy? Mấy ngày đó ta đều muốn, không thể nghĩ ra được nguyên do…”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhíu nhíu đôi mày thanh tú, vẻ mặt vô tội.

Hoắc Thế Quân cảm thấy cả người lập tức khoan khoái, chỉ là lồng ngực vẫn còn chút buồn phiền, nín nhịn dục vọng ôm nàng, mặt vẫn không chút thay đổi, dựa vao sau ghế.

Y phục, bảo y phục

Trong lòng Thiện Thủy thầm lẩm bẩm một câu, ngoài miệng lại nói: “A, đúng rồi. Mấy hôm rồi chàng đi, ban ngày cũng không thấy bóng người, buổi tối còn về nhà muộn như vậy, lại có lúc hung dữ với ta, ta gặp liền sợ…”

“Nàng còn có thể sợ ta?”

Hoắc Thế Quân rốt cuộc không nhịn được, phản bác một câu.

Thiện Thủy nhìn hắn cười một tiếng, “Ta nhìn thấy chàng tim sẽ đập mạnh, như vậy cũng xem là sợ đi?”

Hoắc Thế Quân hừ một tiếng.

“Ta làm một chiếc áo lót mặc bên trong cho chàng, mấy ngày hôm trước đã xong. Chỉ là thấy chàng vẫn không để ý đến ta, sợ chàng không cần nên không dám lấy ra…”

Hoắc Thế Quân đang do dự, rốt cuộc ngồi thẳng lưng, kinh ngạc nhìn nàng: “Nàng thật sự làm cho ta?”

Thiện Thủy gật đầu một cái, thấy vẻ mặt hắn dần dịu lại, trong mắt bắt đầu lóe lên vẻ vui mừng, lúc này mới hừ một tiếng, quay mặt đi. “Ta nhớ lúc trước chàng có nói, đồ ta làm cũng không phải của quý. Chàng chắc chắn không muốn, ta liền trở về sửa lại cho mình mặc.”

“Ta muốn!”

Hoắc Thế Quân bật thốt lên.

Thiện Thủy cười một tiếng, đứng dậy từ trên đùi hắn, “Được rồi, chàng là tốt nhất, cũng không uổng phí ta đi một chuyến. Ta biết chàng bận rộn, liên tiếp mấy ngày đều không về nhà, hôm nay chắc hẳn còn chưa về được. Ta ở đây làm trễ nãi công sự của chàng cũng không hay cho lắm. Ta sẽ đi. Nhân lúc cơm đang còn nóng chàng nhanh chóng ăn đi. A, đúng rồi, còn có một bình rượu ấm, để cho nóng người…”

Hoắc Thế Quân lập tức đưa tay ra, ôm lấy nhỏ giọng nói: “Nhu Nhi, ta không nghĩ tới nàng lại làm y phục cho ta, còn nấu cơm đưa đến đây cho ta…”

Thiện Thủy nghiêng đầu nhìn hắn một cái, vểnh môi nói: “Chàng là người quyền quý, tính khí lại kiêu ngạo, tức giận sẽ không để ý đến người khác. Ta cũng không trông cậy việc chàng sẽ dỗ dành ta, không bằng là ta đến dỗ dành chàng, bằng không, sang năm chàng sẽ đánh ta đuổi đi, vậy ta phải làm thế nào?”

Nàng nửa giận hờn nửa đùa giỡn. Những lời đó, từng câu từng câu như đâm vào lòng Hoắc Thế Quân, nhất thời cả người ngay cả xương cũng dường như nhẹ đi một nửa, cánh tay ôm nàng càng thêm chặt hơn, nhịn không được áp miệng vào tai nàng nhỏ giọng nói: “Nhu Nhi, cực khổ cho nàng…”

Thiện Thủy đẩy hắn ra, nói: “Chàng cảm thấy ta khổ cực? Vậy có phải muốn cám ơn ta hay không?”

Hoắc Thế Quân tâm tình thật tốt, nói: “Nàng nói đi, muốn ta làm gì để cám ơn?”

Thiện Thủy liếc hắn một cái, cười híp mắt nói: “Cũng không cần phải làm thế nào, chính là…” Đang nói chuyện, bỗng nhiên một tay nắm lấy cổ áo hắn, trực tiếp sờ lên ngực hắn, thoải mái thở ra, “Ai, nơi này rất ấm!”

Tay nàng lạnh buốt, đột nhiên cứ dính lấy da thịt như vậy, tựa như khối băng trượt vào, Hoắc Thế Quân vội vàng không kịp chuẩn bị, cả người khẽ run. Thấy nét mặt hài lòng của nàng, trợn mắt chốc lát, nghiến răng nói: “Xem như nàng lợi hại…” Trong miệng mặc dù nói vậy nhưng cũng không lấy tay nàng ra.

Thiện Thủy dán tay mình trên người hắn chốc lát, chút đông cứng lúc trước rốt cuộc cũng dần linh hoạt. Đầu ngón tay tùy ý đảo qua, sờ tới một viên cứng rắn, dùng đầu ngón tay vân vê mấy cái.

Tay của nàng rất lạnh, dường như rất giống với khối băng lạnh vô tình khiêu khích, nhưng thân thể hắn nóng như có ngọn đuốc đang rực cháy. Dục vọng đè nén đã lâu bây giờ bùng lên. Hắn nắm được cổ tay nàng ngoài vạt áo, yết hầu lay động nói: “Biết ta nghĩ muốn làm gì không?”

Thiện Thủy cắn môi cười một tiếng, hai ngón tay vân vê đã sớm đông cứng, nhẹ nhàng nhéo nhéo hai cái, một tiếng, “Vậy thì trở về nhanh thôi, ở đây lạnh quá…”

Nam nhân nào đó trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào.

Hắn muốn xâm chiếm nàng, muốn vân vê hai nhũ mềm mại của nàng, muốn đi vào trong chỗ vừa ấm vừa chặt chẽ của nàng, thậm chí có chút không thể chờ đợi được – đợi không được trở về nữa…