Edit: mèo mỡ
Beta: socfsk
Đám đông trước phủ đệ Tiết độ sứ tản đi, sự hỗn loạn cuối cùng cũng lắng xuống, bọn hạ nhân sợ hãi trốn xung quanh lúc này mới con giun đất sau trời mưa, rối rít thò đầu ra,không ngừng bàn cãi.
Thiện Thủy trở về phòng dựa vào lò lửa uống vài ngụm trà nóng, thân thể mới thấy ấm hơn chút, Tống Hành đã tới, cách cánh cửa chịu đòn nhận tội, cuối cùng nói: "Chuyện hôm nay, toàn là nhờ Thế tử tùy cơ ứng biến mới không thành đại họa. Tống mỗ vô cùng hổ thẹn. Thân thể thiên kim của Thế tử phi không thể làm việc được. Hai trăm cái áo đó xin giao cho Tống mỗ chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa."
Thiện Thủy nói: "Ta đã mở miệng hứa, đương nhiên là từ chân tâm thật ý. Các huynh đệ không ai là có vẻ lớn cả, đến nơi biên cương khổ lạnh thế này, ta làm cho họ vài bộ quần áo tránh rét là chuyện nên làm. Chuyện này tự ta biết."
Tống Hành vốn cũng là người xuất thân thấp kém, nghe nói thế, trong lòng hoàn toàn kính phục vị Thế tử phi này, nói: "Vậy ta thay đông đảo các huynh đệ cám ơn Thế tử phi rồi. Thế tử phi xin hãy yên tâm, ta đã phái tinh binh bảo vệ phủ đệ, tuyệt sẽ không khiến Thế tử phi bị giật mình nữa."
Thiện Thủy nói: "Ta đồng ý thêu tên mấy binh sĩ, ngươi bảo họ tới đây một chuyến để đo vóc dáng, tránh bị dài ngắn mặc không được."
Tống Hành đáp rồi lui ra sau, Vũ Tình chu mỏ nói: "Em còn tưởng nói một chút thôi đấy. Bọn họ phạm thượng như thế, người còn tự tay làm quần áo cho họ sao? Sướng cho bọn họ!"
Thiện Thủy liếc nàng một cái, nói: "Em không làm cũng được, ta không cầu em."
Vũ Tình vội nói: "Làm! Tiểu thư cũng tự mình làm, sao em dám lười biếng?"
Bạch Quân thấy Thiện Thủy quyết ý động tay thật, liền nói: "Hôm trước em vào nhà kho dọn dẹp thì nhớ có mấy cuộn vải xanh đen. Cố ma ma dọn dẹp gửi tới đây, chắc là giữ lại cho Thế tử may áo, làm áo trong thì tốt lắm. Chỉ là sợ không đủ, để lấp đầy ruột áo cũng cần chọn mua."
Thiện Thủy nói: "Gọi quản sự tới đây."
Lúc này quản sự đang dẫn người dọn dẹp lộn xộn trong tiền đình, nghe chủ mẫu cho gọi, vội vã tới. Thiện Thủy nhớ lúc trước nha hoàn làm việc nói người gác cổng bị giết, hỏi tận tình. Quản sự hồi bẩm nói: "Đúng là bị chém một đao, cũng may không ảnh hưởng đến tính mạng, Tống đại nhân đã đưa đến quân y."... Thì ra là nha hoàn kia sợ quá, không thấy rõ chỉ nói quá lên thôi.
Thiện Thủy nghe không xảy ra chuyện liên quan đến mạng người, trong lòng khoan khoái hơn, lệnh cho quản sự chăm sóc cho người gác cổng kia, lại sai hắn mau sớm đi chọn vải bông sợi bông mọi thứ cần thiết, quản sự lĩnh mệnh đi. Qua buổi trưa, đồ đã được lục tục đưa đến. Nữ nhân cả phủ, trừ nữ đầu bếp nấu cơm, nha hoàn nhóm lửa, tính cả ba chủ tớ Thiện Thủy, tổng cộng mười một người, cũng tụ tập lại trong phòng khách. Bên trong đốt than lửa ấm áp, mang nước trà điểm tâm lên. Mọi người cảm thấy mới mẻ, vả lại thấy Thế tử phi cũng tháo trâm xuống xắn ống tay áo, tự mình cùng các nàng sóng vai ngồi cắt may quần áo, nơi nào còn có thể không vui? Cười cười nói nói, cuộc so tài may vá thành thạo, cũng cực kỳ náo nhiệt.
***
Phong Châu ở phía bắc phủ Hưng Khánh. Đoàn người Hoắc Thế Quân, gần như là đi cả ngày cả đêm, đêm hai ngày sau, cuối cùng cũng chạy tới ngoài cửa thành. Lúc này cửa thành đã sớm đóng lại, tường thành nhìn xa là khoảng không gian đen kịt. Hoắc Thế Quân sai người có sức đập, phía trên cuối cùng cũng có người nhấc đèn lồng lên, run run rẩy rẩy thò người ra chửi ầm lên: "Khuya khoắt ai mẹ nó xô cửa? Vội về chịu tang cũng chờ ngày mai!"
"Mắt chó của ngươi mù à! Thế tử phủ Vĩnh Định Vương Đại Nguyên, Tiết độ sứ phủ Hưng Khánh Vũ Bình quân Hoắc đại nhân đến đây! Công vụ khẩn cấp trong người, nếu không mở cửa, giết không tha!"
Hoắc Thế Quân sau lưng Liêm Thanh quăng lệnh bài lên, lạnh lùng quát nói.
Tên canh giữ kia lại gần, xoa nhẹ mắt buồn ngủ, thấy rõ mặt trên lệnh bài "Vũ Bình", mặt trái là niên hiệu Hoàng đế "Cảnh Hữu", sợ hết hồn, cơn buồn ngủ biến mất. Vội vàng ghé đầu ra ngoài, lúc này mới thấy rõ phía dưới là một dãy đội kỵ mã, ngựa thở hổn hển, cho thấy là vừa chạy đường gấp. Trước một nam nhân ngồi thẳng trên lưng ngựa, mặc áo cừu đen, khuôn mặt lạnh lùng, bị khí thế này chấn áp, vội vàng tự mình đi xuống mở cửa. Cửa thành nặng nề mở ra trong tiếng ken két, đội kỵ mã bay qua, tuyết lạnh văng lên thật cao rơi trên người tên giữ cửa kia, khiến hắn không nhịn được cơn rùng mình.
Tiết độ sứ giữ Phong Châu Trương Lượng Hữu lúc này đang kéo tiểu thiếp ngủ say mơ màng, chợt bị một hồi tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, nghe thấy Hoắc Thế Quân nửa đêm đến chỗ này, hôm nay người đã xông vào, đang chờ ở tiền đường, nhất thời kinh hãi, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Hắn và Lưu Cửu Đức cùng dựa vào thế lực của Chung gia để đứng lên, hai người tuy nói không nổi hay quen thân, tuy vậy ngày trước cũng lúc có lui tới. Lưu Cửu Đức đột nhiên rớt đài, lại nghe chết "Ngoài ý muốn" trên đường bị áp giải lên kinh thành, khó tránh có ý cáo khóc tang thỏ. Đống quân tư kia, lúc trước hắn ngại vì thể diện Hoắc Thế Quân nên mới đồng ý cho mượn, nhưng trong lòng cực kỳ miễn cưỡng. Suy nghĩ suốt, cuối cùng nghĩ ra một chiêu như vậy, minh mượn ám thu, đồ đêm qua Phủ Khố niêm phong cất vào kho được đưa suốt cả đêm. Hoắc Thế Quân coi như có nghi ngờ hắn cũng không có chứng cớ. Vả lại binh sĩ Vũ Bình tính đơn vị hàng nghìn, gặp thời gian lạnh như trước, lạnh tầm vài ngày nữa, nhất định sẽ sinh loạn. Hoắc Thế Quân cho dù hắn có ba đầu sáu tay, cũng không đủ đồ tránh rét. Đến lúc đó tất cả biến loạn, nhất định đỡ trái hở phải. Hôm nay đưa mật thư xong, hài lòng, lại suy tính đề phòng sơ suất, tính sáng sớm ngày mai rời khỏi đây trước tránh tầm vài ngày, làm đối phương không tìm ra mình, hắn chỉ cần ở trong bóng tối chờ xem kịch vui là được.
Hắn tính toán đều ổn cả, lại tuyệt đối không ngờ tới Hoắc Thế Quân đã đến nhanh nhưu vậy. Đi qua đi lại hai lần trong phòng, nhất thời vô cùng lo lắng không mà tính toán gì. Trên giường tiểu thiếp đợi nửa buổi không thấy hắn trở lại, đứng dậy mang giày xuống đất, ngáp oán giận nói: "Người nào không biết điều vậy, nửa đêm còn không cho người ta ngủ. Nói chàng không có ở đây là được rồi..."
Trương Lượng Hữu được nhắc, vội nói ra ngoài: "Nói ta có việc gấp xuất phủ rồi, không có ở đây!"
"Trương đại nhân! Ta đêm khuya tới chơi, ngươi không có ngụm trà nóng thì thôi, mọi người tránh không gặp, như vậy cũng không đủ dày đạo!"
Ngoài cửa chợt vang lên giọng nói, hai cánh cửa mặt khắc hoa đã bị người ta đá văng ra, Trương Lượng Hữu ngẩng đầu mạnh, thấy Hoắc Thế Quân lại xuất hiện ngoài cửa, sải bước mà vào, ngồi thẳng trên ghế, vẻ mặt tự nhiên.
"A..."
Tiều thiếp kia còn mặc áo sát nách lộ nửa bầu ngực, hoảng sợ thấy một nam nhân xa lạ xông vào, đôi tay che ngực thét chói tai, chui vào chăn trốn.
Trương Lượng Hữu vừa giận vừa sợ, đè xuống ngọn lửa trong lòng, miễn cưỡng nói: "Hoắc thế tử, có cả phụ nhân ở trong người cũng dám xông vào, không khỏi quá vô lễ đấy!"
Hoắc Thế Quân cười nói: "Trương đại nhân không ít diễm phúc, không trách được không muốn đứng dậy nhìn ta. Ngươi không đến, ta chỉ đi vào. Ta đuổi hai ngày đêm tới đây, là muốn nói cho ngươi biết một câu, diễm phúc người người đều muốn hưởng lâu, nhưng đáng tiếc, có vài người chưa chắc đã có số hưởng lâu."
Trương Lượng Hữu dù sao cũng đã trải qua sóng gió, tuổi cũng lớn, mới vừa rồi nhất thời ứng phó lộn xộn, lúc này cũng tỉnh táo lại, hừ một tiếng nói: "Ý người là gì?"
Lông mày Hoắc Thế Quân vương sương trắng, lúc này nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, vẻ mặt cũng như đắp thêm một tầng sương lạnh, lạnh lùng nói: "Lập tức nôn quân tư ra cho ta rồi nói tiếp, ngươi tiếp tục ôm nữ nhân của ngươi. Không nói, đừng nói nữ nhân, mặt trời sáng mai ngươi cũng đừng mong gặp lại!"
Trương Lượng Hữu giận tím mặt, quát lên: "Hoắc Thế Quân! Ngươi quá không coi ai ra gì rồi! Ta biết ngươi là ai, nhưng ta cũng không phải là người dễ dàng để cho người bắt nạt..."
Hắn còn chưa dứt lời, cổ chợt lạnh, một thanh đoản kiếm sắc bén đã đặt lên cổ hắn, lập tức cảm thấy bị đâm vào da, tiểu thiếp ở phía sau luôn miệng thét chói tai ở trong, bị buộc lui về sau, chống đến bên tường, lúc này mới dừng lại.
"Hoắc Thế Quân, ngươi dám động thủ? Ta chính là đại quan tam phẩm triều đình ủy nhiệm! Người tới, người đâu mau tới..."
Trương Lượng Hữu khàn giọng hét to, cổ động đậy, cảm thấy một luồng nhiệt chảy xuống gáy, vội vàng ngậm miệng.
Sắc mặt Hoắc Thế Quân âm lương, "Trương đại nhân, nửa đêm canh ba, cần gì phải đánh thức thủ vệ kia?"
Trong lòng Trương Lượng Hữu biết thủ vệ tuần tra ban đêm gần đấy nhất định đã bị hắn đưa đi chỗ khác rồi, vừa sợ vừa lo, cắn răng nghiến lợi.
"Ngươi so với Lưu Cửu Đức thì thế nào? Hắn chết thế nào, ngươi chắc biết. Nếu ngươi chết, ngươi cảm thấy chủ tử của ngươi sẽ làm chủ cho ngươi sao? Lấy tư cách của ngươi, vốn không đủ vào mắt ta. Ngươi thuận theo ta, về sau ta sẽ không động tới ngươi, ngươi tiếp tục làm đại quan ung dung tự tại của ngươi. Ngươi nghịch ta, giờ ta chỉ cần một nhát kiếm là cắt đứt cổ ngươi, đốt cả cái phủ đệ này của ngươi nữa. Trong vòng nửa tháng, người người trong Kinh rồi sẽ biết Trương đại nhân ngươi say rượu chết chết cháy. Trong vòng hai tháng, tất cả nơi này sẽ thay chủ mới, bao gồm mỹ nhân này của ngươi..."
Trương Lượng Hữu cảm thấy cổ được buông lỏng, Hoắc Thế Quân đã thả hắn ra, phốc một tiếng, đoản kiếm dính máu đã được cắm trên bàn.
Trương Lượng Hữu nhìn chằm chằm vào đoản kiếm phát sáng, hai chân hơi run lên.
Hoắc Thế Quân thủ đoạn tàn nhẫn, hắn đã sớm nghe nói. Chỉ là đến lúc này, mới cảm nhận được con người kinh khủng này, hoàn toàn không làm việc theo lẽ thường. Câu hắn nói cuối cùng đều là uy hiếp, lại từng chữ từng câu trực tiếp đấm nặng đến trong lòng hắn.
Hắn có thể bưng bít tới tận hôm nay, không phải dựa vào thà chết chứ không chịu khuất phục. Đến khi miễn cưỡng đứng thẳng người, lau vết máu trên cổ, cuối cùng nói: "Ta tin ngươi lần thứ nhất, chỉ mong ngươi về sau sẽ không nuốt lời."
***
Liêm Thanh áp tải quân tư lên đường lần nữa, Hoắc Thế Quân dẫn theo một đội kị binh nhanh chóng trở về, cuối cùng đi đến đêm thứ tư thì về đến Phượng Tường Vệ, sau khi vào thành đến thẳng doanh phiên đài.
Mấy ngày nay Tống Hành đều ăn ở trong doanh trại, đợi hắn trở về, biết chuyện, đương nhiên là mừng khôn tả xiết. Hồi báo doanh vụ mấy ngày này xong, liền chủ động báo việc bất ngờ làm phản xảy ra hai ngày trước, tự xin tội nói: "Thế tử trước khi đi đã phó thác Thế tử phi cho ta. Ta không những không bảo vệ nàng chu toàn, ngược lại còn để nàng vươn mình ra giải quyết khó khăn. Ta phụ ủy thác của Thế tử, hổ thẹn không thôi..."
Hoắc Thế Quân nhíu mày, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Hành không dám giấu giếm, liền nói hết toàn bộ tình hình hôm đó, cuối cùng cũng không chú ý tới vẻ mặt của Hoắc Thế Quân nữa, chỉ khen: "Thế tử phi chẳng những can đảm hơn người, thâm minh đại nghĩa, còn có lòng thương, Tống mỗ bội phục vô tận. Mấy ngày nay trong quân các huynh đệ đều ở đây ầm ỹ. Mấy ngày nay không tập luyện, ban ngày ta đi qua một doanh phòng, nghe bên trong như đang đánh đấu, ầm ỹ ồn ào. Vào trong hỏi mới biết, thì ra là bọn họ lại tỷ võ, người chiến thắng mới có thể có áo bông tự tay Thế tử phi may..."
Hoắc Thế Quân không nói lời nào, chợt đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
***
Hai ngày sau, mười mấy người ngày đêm đẩy nhanh tốc độ đã may được mười mấy kiện quần áo mùa đông. Hôm nay Thiện Thủy vội vã dùng bữa tối, ôm lấy một nửa còn đang may về phòng, châm đèn sáng tính làm xong rồi nghỉ.
Bạch Quân két thúc kim cuối cùng, cảm thấy hơi đau thắt lưng, khẽ đập mấy cái. Ngẩng đầu thấy Thiện Thủy vẫn còn vùi đầu khâu, liếc mắt nhìn đồng hồ cát trong phòng thấy đã đến giờ Tuất. Nghĩ hai ngày này nàng ngày ngày đẩy nhanh tốc độ đến tận đêm, vội nói: "Đã trễ thế này rồi nghỉ ngơi thôi. Chưa từng cố hết sức như vậy, đau mắt thì không nói, em sợ cơ thể người không chịu nổi."
Thiện Thủy nói: "Chỉ còn hai mảnh tay áo thôi, khâu xong thì mới nghỉ."
Bạch Quân nói: "Còn lại để em làm đi."
Thiện Thủy ngẩng đầu, cười nói: "Em cũng không phải là làm bằng đồng bằng sắt. Ta nghe Vũ Tình nói, hai hôm nay em vẫn thức đến canh ba, còn vất vả hơn ta..." Lời nói đang nói, khóe mắt gió thình lình liếc thấy cửa hông kia bình phong như có người, lại nhìn tiếp, hẳn là Hoắc Thế Quân đã trở lại. Lúc này hai con mắt nhìn chằm chằm thẳng vào mình, ánh sáng của ngọn nến coi như óng ánh, nhìn người hơi khiếp sợ.
Thiện Thủy bị sợ giật mình, tay run lên, kim bên tay phải liền đâm vào giữa ngón cái tay trái, nhíu mày than một tiếng, sớm rơi vào mắt Hoắc Thế Quân vội vàng tới đây.
Bạch Quân và Vũ Tình thấy hắn chẳng biết trở lại lúc nào, mình quá mức chuyên tâm ngay cả tiếng hắn gõ mành đi vào cũng không nghe thấy, vội thu dọn việc trong tay, lui ra ngoài.
"Khi nào vào nhà cũng không có tiếng động, muốn dọa chết người sao!"
Thiện Thủy liếc hắn một cái, ngồi không nhúc nhích, miệng giận trách một câu.
Hoắc Thế Quân ngồi bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, ngón tay vừa bị kim đâm vào đã rỉ ra một giọt máu, liền cúi đầu hút vào miệng.
Thiện Thủy thấy lưỡi hắn liếm quanh ngón tay mình, rất ấm áp, lại có chút nhột, mặt hơi nóng lên, vội vàng rút ra, nói: "Tay ta bẩn."
"Không bẩn!"
Hoắc Thế Quân trả lời một câu ngắn gọn, bỗng nhiên thò tay ôm nàng ngồi lên chân mình, cúi đầu nhìn nàng chăm chú.
Thiện Thủy ngẩng mặt nhìn thẳng hắn một lát, thấy vẻ mặt hắn có hơi kỳ lạ, chỉ nhìn chằm chằm mình, không nói câu nào, cảm thấy lo lắng, nhéo một cái: "Chàng đi đường mệt mỏi, ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn, ta gọi người chuẩn bị..."
"Nhu Nhi, nàng thật to gan!" Hoắc Thế Quân chợt cắt lời nàng, mở miệng nói, "Gặp chuyện như vậy, việc nàng nên làm không phải cậy mạnh ra ngoài như vậy mà là tìm một chỗ trốn bảo đảm an toàn! Những binh lính kia đều là nam nhân thô lỗ, khó mà bảo đảm được đỏ tròng mắt không làm loạn. Một nữ tử như nàng, nhỡ gặp chuyện không may thì phải làm sao?"
Thiện Thủy ngẩn ra.
Dù giọng hắn bình thường, chỉ nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng lại hơi nghi ngờ nghiêm nghị, liền bĩu môi, làm nũng nói: "Không phải ta không gặp gì không may đấy sao? Lại nói, họ nhất định muốn gặp chàng, chàng lại không có ở đây, nếu ta không ra lên tiếng hộ chàng, họ nháo lên thật, đấy mới là chuyện lớn!"
"Một mình nữ nhân là nữ nhân, xuất đầu lộ diện như vậy..."
Thiện Thủy thấy hắn không có lý như vậy, vẫn còn cằn nhằn, trong lòng hơi để ý, nhìn hắn cau mày nói: "Này, lúc đó chàng không có ở đây! Nếu chàng ở đây, đương nhiên ta sẽ không cậy mạnh ra mặt. Chàng nghĩ ta thích xuất đầu lộ diện à?"
Hoắc Thế Quân thấy nàng kiêu rồi, nhất thời xẹp xuống, "Được, được. Đều là ta không tốt, là ta không tốt. Nàng giúp ta rất nhiều, ta nên cám ơn nàng mới đúng."
Thiện Thủy hừ một tiếng, đẩy tay hắn đang ôm eo mình ra, đứng lên từ trên đùi hắn, "Thôi, ta biết mấy ngày này chàng cũng vất vả, không so đo với chàng nữa."
Nàng nói còn chưa dứt lời, chợt cảm giác có bàn tay căng thẳng đáp trên eo nàng, cả người liền nhào vào trong ngực hắn, đôi môi chợt lạnh, mặt hắn còn mang theo ít khí lạnh của Sương Tuyết bên ngoài đè lại. Thiện Thủy giãy mấy cái tượng trưng, cũng thuận theo hắn. Cũng may hắn coi như có lương tâm, đôi tay lạnh kia không luồn vào trong y phục của nàng, chỉ ôm nàng quá chặt, siết nàng cơ hồ không giận nổi.
"Nhu Nhi... Ta thật sự không ngờ... Bảo bối của ta..."
Môi hắn cuối cùng chuyển qua tai nàng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Tai Thiện Thủy bị hắn thổi đúng chỗ ngứa, hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Không còn sớm nữa, chàng đi đường rất vất vả, tắm một cái rồi ngủ sớm chút đi…’’
Hoắc Thế Quân cảm thấy mình cảm nhận sâu sắc được ý của nàng, tự nhiên phối hợp, không dây dưa nữa, cười hì hì buông nàng ra. Đợi từ tịnh phòng ra ngoài, thấy nàng vẫn ngồi dưới đèn may y phục, đi qua nói: "Nghỉ ngơi đi, ngày mai làm tiếp cũng không muộn."
Thiện Thủy mắt nhìn chằm chằm kim trên tay, không ngẩng đầu lên nói: "Chàng ngủ trước đi. Ta làm bộ này xong rồi ngủ."
Hoắc Thế Quân ngẩn ra, thấy nàng cúi đầu hết sức chuyên chú, có lòng muốn dùng sức mạnh, lại sợ nàng để ý. Lưỡng lự, chưa từ bỏ ý định lại khuyên: "Cũng không chậm một chút, nàng đừng để mình mệt."
Thiện Thủy ừ một tiếng, đầu vẫn không ngẩng lên, "Ta không mệt. Đồng ý rồi, không làm xong sớm hơn, ta ngủ cũng không ngon. Vả lại bây giờ trời lạnh như thế, làm nhanh thêm cái nào thì sẽ ít đi một người chịu lạnh."
Hoắc Thế Quân nói: "Vậy ta ngồi với nàng."
Thiện Thủy cuối cùng cũng ngẩng đầu, liếc hắn một cái, ngạc nhiên nói: "Chàng ngồi với ta làm gì? Chàng cũng không biết thêu thùa may vá, nhìn chằm chằm ta như vậy lại khó chịu. Chàng nhanh đi ngủ cho ta!"
Hoắc Thế Quân không thể làm gì khác hơn nói: "Vậy ta đi ngủ trước, làm ấm chăn cho nàng."
Thiện Thủy ừ ừ hai tiếng, không nhìn lại hắn.
Hoắc Thế Quân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mình lên giường trước.
Mấy đêm này hắn cũng không ngủ ngon, vốn rất mệt, giờ nhìn chằm chằm bóng lưng nàng lại không ngủ được, mất hồn một lúc, nhớ tới Tống Hành nói binh lính vì tranh y phục nàng làm nên tỷ võ, trong lòng chợt không hề thoải mái, càng không ngủ được hơn, hận không được bế nàng tới đây bên cạnh mình mới phải. Đau khổ đợi gần nửa canh giờ, giục nhiều lần mới thấy nàng cắn đứt đầu sợi, để đồ trong tay xuống, thổi tắt ngọn đèn dầu đứng dậy bò lên giường, nói thầm: "Bảo chàng ngủ trước chàng không ngủ. Cứ giục ta. Đáng ghét..."
Hoắc Thế Quân bị kiềm hãm, trong bóng tối dù không nhìn rõ sắc mặt nàng, chỉ nghe thấy giọng nói của nàng, như không quá vui. Giờ trong lòng lại chỉ muốn dỗ nàng vui vẻ, chỉ giả bộ như không nghe thấy, đưa tay sờ thắt lưng nàng vuốt ve. "Nàng ngồi mệt không? Ta xoa xoa thắt lưng cho nàng."
Hắn xoa coi như không tệ, Thiện Thủy thoải mái ừ ừ mấy tiếng. Chạy vội làm y phục cả ngày lẫn đêm như vạy, quả thật trước đây nàng chưa từng bị mệt, rất nhanh đã nhắm mắt lại một cái đã ngủ.
Hoắc Thế Quân xoa eo ếch của nàng một hồi, tay liền từ từ chuyển đến nơi khác, dần dần có chút ý động chạm. Thử dò xét gọi một tiếng "Nhu Nhi", không nghe thấy nàng đáp lại, ngược lại lại vang lên tiếng ngáy nhỏ như con mèo nhỏ lúc ngủ phát ra, giờ mới hiểu nàng đã ngủ. Biết nàng vất vả, không đành lòng đánh thức nàng, chỉ có thể thở dài, ôm nàng rồi hai mắt cũng nhắm lại.