Bộ Bộ Liên Hoa

Chương 47




Edit: mèo mỡ

Beta: Socfsk

Chính hắn chọc ra nợ hoa đào, giờ hoa đào đến cửa, hắn lại có thể chân bôi dầu chuồn mất, để nàng thay hắn dọn dẹp cục diện rối rắm này!

Thiện Thủy nhìn bóng lưng hắn một đi không trở lại trong tuyết, trợn mắt há mồm, hận không thể đuổi theo xách tai hắn về.

"Thế tử! Chờ ta một chút!"

Lam Trân Châu đợi nhiều ngày như vậy, rất dễ giữ được người, đến cả ánh mắt đáp lại cũng chưa nhìn, sao có thể chịu bỏ qua dễ dàng như vậy được. Hai tiếng chao ôi, nhấc chân muốn đuổi theo, bị Thiện Thủy kéo lại, cười nói: "Công chúa, tính hắn rất quái gở, nói có chuyện rồi, nếu muội còn đi theo, không chừng sẽ trở mặt đấy. Dù thế nào đi nữa buổi tối hắn vẫn phải về, có lời gì, chờ hắn về, lúc đấy muội nói vẫn được mà. Trời lạnh, chúng ta vào nhà cho ấm đã?"

Lam Trân Châu có chút không cam lòng, chỉ thấy bóng lưng hắn trên hành lang, đảo mắt đã không thấy đâu, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ bị bắt vào trong nhà.

Trong lò sưởi đồng ba chân, than bạc đã cháy rực lên. Thiện Thủy đi vào, Bạch Quân và Vũ Tình cùng vào, giúp cởi áo choàng tuyết, thay giày mềm đi trong phòng, mang lên một bình nước ngâm Ngọc Khê Thiết Quan Âm mới, với mấy đĩa Lạc Kinh săm tắc vàng có mứt hoa quả thêm mấy sợi ăn vặt, thấy Thiện Thủy ý bảo ra ngoài, liền theo cửa ra ngoài, trong phòng chỉ còn nàng và Lam Trân Châu.

Thiện Thủy đưa Lam Trân Châu ngồi ấm trên giường gạch, tự tay rót nước trà xanh vào chén trà, đẩy qua cười nói: "Trời lạnh đóng băng, uống một ngụm trà nhỏ cho ấm người, trà này còn được mang từ Lạc Kinh đến."

Lam Trân Châu uống một ngụm, lập tức liền cau mày nói: "Cái này là trà Lạc Kinh, vừa đắng vừa chát lại còn nhạt miệng. Không bằng một phần vạn rượu sữa ở chỗ ta."

Thiện Thủy bưng trà của mình lên, khẽ hớp một ngụm, cười nói: "Muội ấy... Chẳng mấy nữa sẽ phải thành con dâu của Lạc Kinh rồi, còn luôn miệng nơi này nơi này... Ta nói cho muội nghe, đây là loại trà của phủ chúng ta mà Thế tử thích nhất. Ta thích muội, mới rót mời đấy. Nếu là người khác, cầu xin ta cũng đừng mong là uống được."

Lam Trân Châu vừa nghe, vội bưng lên uống một ngụm nữa, chép miệng, dù còn chưa cảm thấy vị gì, trong miệng lại nói: "Vậy ta uống cẩn thận hơn lần nữa, uống thêm mấy lần sẽ cảm nhận được vị. Hay tỷ tỷ đưa ta một ít, ta về ngày nào cũng ngâm."

Thiện Thủy cầm khăn che miệng, nở nụ cười, nhất thời dung quang bắn ra bốn phía. Lam Trân Châu nhìn mà ngẩn người, không nhịn được nói: "Tỷ tỷ thật là đẹp. Nhất định Thế tử rất thích tỷ đi? Nếu không bên cạnh hắn sao lại chỉ có mình tỷ?"

Thiện Thủy thả khăn, nụ cười trên mặt không còn nữa, khẽ cau mày nói: "Cái gì mà rất thích ta, cũng chỉ là giữ đạo phu thê thôi. Hôm nay cạnh hắn chỉ có một mình ta, chuyện này ra ngoài là không có lỗi. Mọi người không biết lại ngưỡng mộ ta. Nhưng chuyện sau lưng, nào có ai biết?"

Lam Trân Châu không hiểu, ngây ngô nhìn nàng.

Thiện Thủy cười nói: "Công chúa, nếu muội gọi ta là tỷ tỷ, ta cũng nên coi muội là người trong nhà. Muội muội, ta đã nói với muội, ta ngày đó biết chuyện của muội với Thế tử chúng ta, không biết trong lòng vui mừng biết bao nhiêu, hận không được ngày mai là muội có thể vào cửa ngay, thật sớm thay ta hầu hạ Thế tử, như vậy tỷ tỷ như ta cũng có thể sớm được giải thoát."

Mặc dù Lam Trân Châu nhiệt tình không bị cản, dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ đang tuổi hoa, nghe Thiện Thủy nói trước đấy, khó tránh khỏi hơi xấu hổ. Lại nghe nàng nói câu sau cùng kia, nhất thời không hiểu, ngập ngừng hỏi: "Tỷ tỷ nói như vậy, là có ý gì?"

Thiện Thủy không trả lời, chỉ hỏi: "Muội muội, ta biết muội thích Thế tử. Vậy muội có thể có thể nói với tỷ, muội thích hắn vì cái gì?"

Đại khái là thiếu nữ hoài xuân, vui nhất là khi nói chuyện với người khác về ý trung nhân của mình rồi. Lam Trân Châu nghe nàng đổi lời lại hỏi chuyện này, lập tức không nghĩ ngợi gì nói: "Hắn rất đẹp! Ta chưa từng gặp nam nhân nào hoàn hảo hơn hắn! Cái ngày đến trại trong phủ chúng ta, ta vừa thấy đã thích."

Nam sắc lầm người...

Thiện Thủy suýt chút nữa bị sặc trà trong miệng. Mắt nhìn ra cửa, nói: "Muội muội, có chuyện, ta coi muội thành người trong nhà, mới tốt bụng nói cho muội, cũng tốt để muội sớm hiểu được, trong lòng có chuẩn bị."

Lam Trân Châu thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, trong lòng hơi lo lắng, nói: "Chuyện gì?"

Thiện Thủy thở dài, nói: "Thế tử đẹp, không sai. Khó trách muội vừa gặp đã thích hắn. Nhưng không phải muội vừa nói đấy sao, trong phủ này cũng chỉ có một mình ta, người có thân phận như hắn, dáng dấp lại đẹp mắt, lại không có nữ nhân khác, cũng không phải như muội nói, hắn chỉ yêu một mình ta, mà là thật sự có ẩn tình..." Liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng mở to mắt nhìn mình, liền giảm thấp giọng xuống: "Muội đừng nhìn hắn tướng mạo đường đường, cũng chỉ là mắt người ngoài nhìn. Thật ra thì bên trong, nhất là chuyện vợ chồng đóng cửa phòng đó... Tỷ tỷ ta thật khó có thể mở miệng với muội..."

Mặt Lam Trân Châu hơi đỏ lên, tim nhảy phù phù, khẩn trương hỏi: "Cái gì mà khó có thể mở miệng được?"

Thiện Thủy thở dài, nói: "Chuyện đóng cửa kia... Chuyện trong phòng, hắn thích quái gở, rất khác biệt, thật sự khiến người ta khó có thể chịu được. Muội muội nghĩ xem, với thân phận địa vị như vậy, cho đến giờ, coi như không có trắc phi, mấy thiếp thất thông phòng trong nhà cũng phải nhiều chứ? Sao đến giờ không có lấy một người? Đều là do mê loạn quái gở này của hắn mà ra. Cái khác ta không nói, tránh dọa đến muội. Lấy một chuyện đã qua nhiều năm mà nói, lúc ấy hắn thu dùng một thị nữ trong vương phủ, chỉ vì thị nữ kia không chịu nổi bị hắn hành hạ, cầu khẩn xin tha, hắn bị chọc giận, liền cầm đao vạch mặt nàng! Thị nữ kia cuối cùng nhảy giếng tự vẫn... Từ đấy về sau, thị nữ trong vương phủ người người cảm thấy lo lắng, thấy hắn là nhượng bộ, đừng nói là như nhà khác, tìm chủ tử gia môn quyến rũ..."

Lam Trân Châu mặt vừa mới đỏ lên, giờ dần dần trắng bệch, sững sờ không nói được.

Thiện Thủy liếc nhìn nàng một cái, tăng thêm giọng nói: "Chuyện này cũng không phải là ta soạn bậy, mà là thiên chân vạn xác. Sau này chờ muội theo đến vương phủ, tùy tiện hỏi người làm nào cũng biết. Loại chuyện xấu này, đương nhiên là không tốt để nói ra với người ngoài. Chỉ là muội không giống thế. Muội rất nhanh sẽ thành người trong nhà hắn. Bên ta cũng mới đề cập tới một câu, tỷ tỷ ta có ý tốt, lúc này mới nhắc muội trước, tránh để muội muội đến lúc đó bị dọa sợ, ngộ nhỡ chọc giận Thế tử, vậy thì không ổn."

Có vài nam nhân mặt ngoài không nhìn ra, nhưng vào phòng, với thê thiếp của mình, lại dùng hết các loại thủ đoạn làm nhục để tìm khoái cảm, chuyện như vậy, Lam Trân Châu cũng biết một ít. Năm ngoái, trại trong phủ tuôn ra một chuyện xấu kiểu này. Một tộc thúc của nàng, thường ngày nhìn tao nhã lịch sự, với bảy tám nữ nhân của hắn, lại giở thủ đoạn tàn nhẫn, có một người chút nữa thì bị dây da ghìm chết, không chịu nổi chạy trốn, khi bị bắt về, biết chờ nàng nhất định không có kết quả tốt, định bất chấp tất cả náo loạn ra ngoài, cả trại phủ nhất thời xôn xao...

Lam Trân Châu không ngờ, Hoắc Thế Quân lại cũng là người như vậy. Vừa nghĩ tới hắn sẽ lấy roi da nhỏ nến lên người mình, sắc mặt dần dần trắng bệch...

Thiện Thủy ho nhẹ một tiếng, đứng dậy ngồi bên cạnh nàng, thân mật thắm thiết đặt lên tay nàng, trên mặt lại nữa dẫn theo nụ cười, an ủi nói: "Muội muội đừng sợ. Chỉ cần muội có thể theo hắn khắp nơi, hắn sẽ không như thế, ban ngày là một người vô cùng tốt. Tỷ tỷ gả cho hắn, ngắt đầu bỏ đuôi dù nên cũng không quá ba tháng, chỉ là thành thật mà nói, một mình hầu hạ thật sự là tâm lực quá mệt mỏi, đã sớm mong đợi thêm mấy muội muội vào cửa, ta cũng được nghỉ một nhịp. Giờ vừa tới phủ Hưng Khánh chưa được mấy ngày, muội sắp vào cửa rồi, tỷ tỷ thật sự rất vui. Sau này cũng đừng suy nghĩ nhiều, tỷ muội chúng ta đồng tâm hầu hạ Thế tử là được."

Lam Trân Châu khó khăn nuốt nước miếng, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thiện Thủy, chần chừ nói: "Chẳng lẽ... hắn đối xử với tỷ cũng như vậy?"

Thiện Thủy nói: "Phụ thân ta là thầy dạy hắn khi còn nhỏ trong thái học, ta vừa là chính phi của hắn, đương nhiên ít nhiều gì cũng phải cố kỵ thể diện cho ta, không đến mức hoàn toàn dính vào, chỉ là dù như vậy, có lúc cũng hét người không chịu nổi..." Do dự, cuối cùng cởi giày ra, cởi tất, chỉ vào trên mặt chân vì đêm trước chân trần bị sượt qua ra mấy vết thương nhỏ, cau mày nói: "Muội xem, đây cũng là hắn mới vừa làm ra, nhưng mà muội muội ngàn vạn đừng cười. Còn nữa, bên ta mới nói cho muội những chuyện kia, cũng là vì muốn tốt cho muội nên mới nhắc trước. Chỉ có chuyện liên quan đến thể diện của Thế tử, muội muội ngàn vạn lần đừng nói lung tung khắp nơi. Tính hắn cổ quái, nếu chuyện này truyền ra ngoài hắn ngại mất thể diện, ta sợ còn có thể ảnh hưởng đến đại sự tộc của muội liên minh với Đại Nguyên, đây cũng không phải là chuyện đùa."

Nhất thời Lam Trân Châu tin chắc không thể ngờ, tự nhiên nghĩ đến hình ảnh Thiện Thủy chân trần bị hắn kéo lên khỏi mặt đất, đờ ra thầm nghĩ: "Tỷ là chính phi, hắn còn đối xử với tỷ như vậy. Nếu thật sự ta làm trắc phi của hắn, sau này về sau lúc đến Lạc Kinh, chưa quen cuộc sống nơi đấy, cũng như bị hắn hành hạ đến chết, kêu trời trời không linh, gọi đất đất không ứng..."

"Muội muội, nghĩ gì thế?"

Thiện Thủy nhẹ nhàng đẩy nàng.

Lam Trân Châu như vừa tỉnh trong mộng, vội vàng bật dậy từ trên giường, líu ríu nói: "Thế tử phi, phụ vương ta tìm ta nhiều ngày rồi, nếu không về, sợ họ sốt ruột. Ta đi đây."

Thiện Thủy thấy nàng lập tức thay đổi xưng hô với mình, ngừng cười, nói: "Hôm nay đã tối rồi, chỗ muội đường lại xa, lại không cần gấp trong tối nay. Qua đêm nay đã, ngày mai tỷ tỷ sai người đưa muội về. Đúng lúc đến giờ cơm rồi, Thế tử chắc sẽ không về ăn, tỷ muội chúng ta dùng cơm với nhau, nói về sau ngày còn dài."

Lam Trân Châu đành phải miễn cưỡng gật đầu, nhưng mà trong nội tâm đã quyết định chủ ý, trở về sẽ lập tức cầu xin mẫu thân mình, làm nàng dù có thế nào cũng phải nghĩ cách đến nói với phụ vương đẩy cửa hôn sự này đi. Giờ nàng vừa nghĩ tới Hoắc Thế Quân, nhảy ra trong đầu, không còn là khuôn mặt anh tuấn của hắn, bóng lưng tiêu sái, mà là giống tộc thúc của nàng, một tay roi da một tay nhỏ nến, hình tượng bỉ ổi đến tột cùng, càng thêm kinh khủng đến tận cùng.

Hoắc Thế Quân đẩy Lam Trân Châu cho Thiện Thủy, mình thì lâm trận bỏ chạy, cũng coi như là hành động bất đắc dĩ. Đầu tiên ở tộc Ba Thỉ thì Ba Thỉ Vương trước mặt mọi người nói muốn gả nữ nhi cho hắn, lúc đó hắn chưa từ chối, một là suy tính mặt mũi của đối phương, thứ hai, cũng muốn mượn xao sơn chấn hổ này, lúc ấy vẫn còn đang xem xét tộc Do Đô với mấy tộc nhỏ làm áp lực, thúc ép bọn họ tỏ thái độ. Về phần sau này, chờ chỉ ý ở Lạc Kinh hạ xuống, đương nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra với hắn. Nhưng hắn ngàn tính vạn tính đều tốt, lại không tính vào, đó chính là người trong cuộc Lam Trân Châu này, hành động cử chỉ có mấy phần giống phong cách của Hoắc Hi Ngọc, tự nhiên âm thầm chạy đến Phượng Tường Vệ tìm hắn, còn chết sống không chịu về. Hắn chỉ sắp xếp nàng trong dịch quán phái người bảo vệ, vừa sai người đi thông báo đến tộc Ba Thỉ đón về. Không ngờ tới một hồi hôm nay ở phủ đệ Tiết độ sứ liền bị nàng bắt gặp. Nàng cũng không phải là muội muội của mình, không thể như mặt hổ mà dạy dỗ, nếu là nhẹ nhàng mềm giọng, lại sợ cô vợ muốn ăn dấm mới dỗ được rất dễ để ý, "Độ" này thật sự không nắm chắc được, nghĩ dù sao Thiện Thủy không phải là người bình thường, cũng không phải là không làm được việc lớn, dứt khoát liền yên tâm ném củ khoai nóng bỏng tay cho nàng, bẻn thân mình tránh được chuyện không tốt, không phải là người hai mặt, lúc này mới ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Lúc đó hắn nói với Thiện Thủy, trong doanh phiên đài có việc gấp, cũng không phải tất cả đều là nói dối, đúng là có chuyện thật.

Mùa đông ở phủ Hưng Khánh, vốn là khí hậu giá lạnh, vả lại năm nay tuyết đầu mùa bắt đầu mùa đông, nhưng so với bình thường còn nhanh hơn nửa tháng. Lưu Cửu Đức xuống đài, vứt lại cho hắn cục diện rối loạn. Mấy ngày trước khi phát quần áo mùa đông cho mấy vạn binh lính, mới biết quần áo mùa đông trữ trong kho của phủ chẳng những thiếu, hơn nữa những bộ quần áo mùa đông đã có, bên trong sợi bông tất cả đều trộn lẫn vải vụn nát nhừ, không thể chống chọi với thời tiết giá lạnh. Binh lính thiếu quần áo chống lạnh, đương nhiên không phải là chuyện nhỏ. Hắn đã sai người gần đây chuyển quần áo mùa đông tới phát, chỉ là lỗ hổng lớn, tạm thời khó khăn, cuối cùng dựa vào mặt mũi mình, mới điều được nghìn bộ quần áo đông từ nơi tiếp giáp Phong Châu Thiên Đức quân đông, đang trên đường khẩn cấp đưa đến.

Hoắc Thế Quân đến phiên đài doanh, hỏi việc này với thuộc hạ Tống Hành mới được thăng chức phó tướng, được cho biết ít ngày nữa sẽ được đưa đến, lúc này mới yên tâm. Lại giải quyết mấy công vụ khẩn cấp mà hai ngày này hắn không ở đây chất đống, ngẩng đầu thấy sắc trời bên ngoài đã tối. Mình rời đi đã hơi lâu, lúc này, Lam Trân Châu kia coi như không có bị Thiện Thủy khuyên lui, chắc hẳn cũng được vỗ về chút, liền đứng dậy thúc ngựa trở về phủ.

Trong phủ đệ Tiết độ sứ, Thiện Thủy đang tiếp Lam Trân Châu ở chính phòng bên cạnh dùng cơm, thấy nàng mặt máy ủ ê khẩu vị không ngon, nhịn cười, gắp vào bát nàng miếng thịt chim bồ câu rau thơm, khuyên nhủ: "Trước ta không biết muội muội ở đây, đồ ăn chắc không hợp với khẩu vị của muội. Nếu muội ở lâu mấy ngày, ta sẽ sai đầu bếp nấu theo khẩu vị của muội. Muội muội ăn nhiều chút, nếu gầy, trở về phụ vương muội lại trách ta chiêu đãi không chu đáo."

Lam Trân Châu buồn bã ỉu xìu vẽ lên đồ ăn trong bát trước mặt, lo phụ thân nàng có nghe tâm ý của nàng không, cố ý để nàng gả cho Hoắc Thế Quân. Chợt nghe nha hoàn ngoài cửa nói một câu: "Hoắc đại nhân trở về!" Tay run lên, suýt chút nữa chiếc đũa rơi khỏi tay.

Bụng Hoắc Thế Quân đang đói, vừa vén rèm lên, cơn lạnh thổi vào, nhìn thấy Thiện Thủy đang cùng dùng cơm với Lam Trân Châu, quét mắt nhìn sắc mặt biến hóa của Lam Trân Châu, liền cười nói với Thiện Thủy: "Chuẩn bị cho ta sao? Ta còn chưa ăn."

Thiện Thủy đứng dậy nghênh đón, vừa sai Vũ Tình đứng hầu một bên đi lấy bát đũa, vừa thay hắn cởi áo choàng đầy tuyết xuống. Lam Trân Châu bên cạnh đã đột nhiên đứng thẳng lên, nói rất nhanh: "Thế tử phi, ta ăn no rồi. Ta đi trước." Dứt lời cúi đầu vội vã đi.

Hoắc Thế Quân thấy mình vừa vào, sắc mặt Lam Trân Châu đã thay đổi nhanh chóng, gương mặt hoảng sợ, ánh mắt nhìn mình tràn đầy căm ghét, lúc đi còn vòng xa ra, giống như trên người hắn dính vật bẩn. Dù lần này thấy vui, nhưng cũng thấy hơi kỳ lạ, cùng ngồi xuống, đợi Thiện Thủy rót canh cho hắn thì không nhịn được hỏi một câu: "Lần trước nàng nói với nàng ta cái gì vậy? Nàng ta đột nhiên như rất sợ ta?"

Thiện Thủy đưa một bát nhỏ canh gà đen đặc sản vùng núi đến trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói: "Chàng ăn cơm của chàng là được rồi. Quản chuyện nữ nhân chúng ta làm gì?"