Edit: mèo mỡ
Beta: socfsk
“Hoắc thế tử mừng đại thọ bảy mươi Cấm Mẫu, một đôi Ngọc Như Ý xanh lá, một đôi Ngọc Như Ý trắng, mũ Như Ý lông chồn. Kim quế rực rỡ, cỏ huyên Trường Xuân!"
"Thất Tất Bộ mừng đại thọ bảy mươi Cấm Mẫu, một đôi bình Trầm Hương khảm Kim song Như Ý!
Chủ tọa trên, mợ được Do Đại phi dìu đi, mỉm cười nhận lễ thọ chúng khách dâng lên, chờ nhóm khách nam dâng đại lễ xong, tất cả Đại phi của các tộc nhỏ chuẩn bị giản lễ. Mặc dù không kịp nhìn những thứ đằng trước kia. Cấm Mẫu coi như càng thấy hứng thú, không giống lúc đầu, chỉ hơi nghía một cái thôi. Thậm chí còn gọi dâng lên trước mặt sờ soạng mấy cái. Hộp thắt lưng lụa màu Như Ý Quỳ Hoa kia của Thiện Thủy, cũng được nghi quan dâng lên.
Cấm Mẫu liếc nhìn Thiện Thủy, thấy nàng đang nhìn mình mỉm cười, liền đưa tay mở hộp, nhìn thấy thắt lưng bên trong. Đầu tiên chỉ là liếc qua một cái, bỗng ánh mắt dừng lại, đưa tay tới. Đại phi ở bên vội lấy thắt lưng ra, dâng lên.
Cấm Mẫu nhìn kỹ thắt lưng trên tay, Thiện Thủy ngồi cạnh nàng tuy còn trẻ tuổi, bản thân nàng cũng là người cao quý, nên cũng không đứng dậy, chỉ là cười cười giải thích mà nói: "Thọ thi chinh hồng phúc, hòa bình hưởng đại niên, từ cổ xưng hi tôn thượng thọ. Đây là ta tự mình làm thắt lưng cho đại thọ của Cấm Mẫu, lễ nhỏ tấm lòng lớn, mong Cấm Mẫu đừng chê cười tay nghề."
Cấm Mẫu chỉ vào một hàng hoa thể chữ trên thắt lưng, dường như cảm thấy rất hứng thú nói: "Thế tử biết tiếng của tộc ta, khiến lão thân kinh ngạc. Không ngờ Thế tử phi tuổi còn trẻ, cũng biết được? Câu này liên hoa giấu thế giới, chính từ Mễ Đan Tông kinh văn."
Thiện Thủy nói: "Cấm Mẫu khen lầm rồi. Phu quân ta tư chất thông tuệ, ta không theo kịp chàng, chỉ vừa mới bắt đầu học thôi."
Cấm Mẫu hơi ngạc nhiên, nói: "Sẵn sàng lắng nghe."
Thiện Thủy hơi mỉm cười nói: "Ta theo phu quân đi nhậm chức đến nơi này, dù chỉ có ít ỏi mấy ngày, cũng biết được Cấm Mẫu ở đây đặt đức độ lên hàng đầu. Lại nghe nói Cấm Mẫu sùng bái Mễ Đan Tông, ta liền đọc kinh. Ta không hiểu Khương văn, cố ý mời người đến dạy. Đọc qua mấy bài, hơi hiểu ra. Biết được Cấm Mẫu thích sen, thì thêu hoa sen vào, lấy hương này, sạch, mềm mại, đáng yêu, dụ sợi chỉ đúng giữa Thường lạc ta tịnh Tứ Đức. Lấy thứ này chúc thọ, tạm thời biểu lộ tâm ý."
Khi hai nàng nói chuyện, người khác trong đình dần dần dừng tiếng thở, cũng nhìn.
Thiện Thủy nói dứt lời, không nhịn được liếc mắt Hoắc Thế Quân bên cạnh, thấy hắn đang nhìn mình, hơi nhướng mày, ánh mắt hơi kinh ngạc, lập tức thu ánh mắt, bình tĩnh hướng nhìn Cấm Mẫu bên cạnh.
Cấm Mẫu cười ha ha nói: "Việc thêu thùa tinh tế này không cần nói, trước đây lão thân chưa từng thấy. Càng khó được Thế tử phi có lòng khoan dung, muốn hiểu sách kinh của tộc ta. Thế tử phi dù tuổi còn trẻ, lại có lòng như thế, khiến lão nhân phải nhìn với cặp mắt khác."
Thiện Thủy cười nói: "Thiên hạ vốn thống nhất, tuy khác mà giống. Đại Nguyên ta từ trước đến giờ tấm lòng cởi mở, cũng không bảo thủ. Làm chúa đất lo cho con dân, được hưởng hòa bình, có quần áo mặc, thật sự vô lo, an cư này, nghiệp vui vẻ này, đây là chuyến đi lớn, càng thêm mục đích làm phu quân ta rời kinh vạn dặm lao tới nơi biên tái này. Cấm Mẫu cũng là nữ nhân, nhưng kiến thức trí tuệ vượt xa, ta sao có thể sánh bằng. Nếu Cấm Mẫu không chê cười, ta muốn lui tới thường xuyên, nhất định có thể tăng thêm kiến thức."
Thiện Thủy nói xong câu này, mọi nơi trong đình rộng không có tiếng động, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người Cấm Mẫu.
Trên thực tế, vào lúc thời khắc tế nhị như lúc này, hôm nay có đại tiệc chúc thọ này, tộc Do Đô mời vợ chồng Thế tử Đại Nguyên đến, vợ chồng Thế tử cũng đồng ý lời mời mà đến, trừ mặt lễ tiết, hơn nữa, hai bên âm thầm thử dò xét và cân nhắc. Điều này, người người lòng ai cũng biết rõ.
Hoắc Thế Quân vừa mới nhậm chức, đã trấn áp được biến loạn của hai tộc lớn, khống chế cục diện. Giờ tộc Ba Thỉ dẫn đầu hoàn toàn hướng tới Đại Nguyên ôm trong ngực, lấy việc kết thân tỏ rõ thái độ. Chuyện này, ở chỗ này mọi người đều biết. Tộc Do Đô và các bộ tộc khác đương nhiên sẽ không ngồi yên, âm thầm trao đổi tin tức. Cấm Mẫu có cách trị vì riêng, nhưng cũng hiểu trước có Đại Nguyên, sau có Tây Khương, đều là sói nhìn chằm chằm, sợ khó có thể bảo vệ lâu dài. Nếu đầu nhập vào Tây Khương, Đại Nguyên chắc chắn sẽ khởi binh. Nếu đầu nhập vào Đại Nguyên, Tây Khương dù tạm thời không dám động, chỉ là Tiết độ sứ tiền nhiệm Lưu Cửu Đức nấn ná nhiều năm ở nơi này, vì khuếch trương thế lực, khiêu khích thù hận tranh đấu giữa các bộ tộc, khiến những bộ tộc này cùng Đại Nguyên từ lâu đã quay mặt với nhau. Bà cũng biết Thế tử triều Đại Nguyên Hoắc Thế Quân này, thủ đoạn luôn thiết huyết tàn nhẫn, dù lần trước có thả cháu trai lớn bị bắt, nhưng trước sau vẫn chưa yên tâm về hắn. Lúc này mới mượn đại thọ 70 của mình, mời vợ chồng Thế tử đến để thăm dò thế nào.
Cấm Mẫu trầm ngâm chốc lát, nhìn Hoắc Thế Quân nói: "Được hưởng hòa bình, có quần áo mặc, thật sự vô lo, an cư này, nghiệp vui vẻ này, Thế tử phi nói câu này thật hay. Không biết Thế tử nghĩ thế nào?"
Hoắc Thế Quân liếc mắt nhìn Thiện Thủy, hơi mỉm cười nói: "Lời của nàng... đương nhiên chính là lời của ta. Lời ta nói… cũng là lời Hoàng đế Đại Nguyên muốn nói."
***
"Câu này của Thế tử phi, quả nhiên là nói hay..."
Đang lúc này, từ cửa đình chợt truyền đến một tiếng nói cao ngạo, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Thiện Thủy cũng nhìn theo tiếng nói kia, nhìn thấy trong đám người chợt đi ra một nam tử trẻ tuổi cẩm bào kim tông. Tuổi hai mươi lăm đến hai mươi sáu, da nâu đậm, vòng đan thả xuống bên tai, gương mặt anh tuấn, mắt sâu mũi ưng, mang theo đặc thù huyết thống của dị tộc.
Ánh mắt của nam tử kia không nhìn cả sảnh đường, dáng vẻ không coi ai ra gì. Thiện Thủy nhìn lại thì bốn mắt nhìn nhau cùng hắn. Đôi mắt sâu của hắn ánh lên ngọn lửa đang hừng hực cháy ở đối diện, như có ánh lửa thấp thoáng toát ra trong đó.
Nam tử kia thấy Thiện Thủy nhìn sang, mỉm cười với nàng, lúc này mới đem ánh mắt chuyển sang Hoắc Thế Quân bên cạnh nàng, vẻ mặt tự nhiên nói: "Hoắc thế tử! Ta nghe nói năm đó lúc Thế tử mang binh cho Lương Sơn, từng cho vạn quân vây bên trong, một mũi tên bắn ngã chủ tướng Đát Thản, làm nhân hồn Đát Thản bay không còn nữa, quân lính tan rã, sau này lại có hố vạn người. Tinh thần ta hướng tới hắn. Một hận không thể ngày đó tận mắt thấy Thế tử thần kỹ, hai hận..."
Hắn dừng một chút.
Đêm nay khách mừng quá nhiều, không phải ai cũng biết nhau. Cho nên có mấy tân khách thấy người xuất hiện đột ngột, rối rít nhỏ giọng hỏi thăm, nhưng ngạc nhiên lại không ai biết được lai lịch của hắn."Hai hận vô duyên mắt thấy cảnh tượng hố vạn người ống năm đó. Ngàn năm một thuở, chắc hẳn rất là tráng lệ. Tiếc thay tiếc thay!"
Hắn nhìn Hoắc Thế Quân, vẻ mặt tươi cười nói.
Lời của nam tử trẻ tuổi vừa nói ra, không khí trong đình nhất thời lại căng thẳng.
Hành động năm đó của Hoắc Thế Quân, làm người ta lên án mãi, người trong thiên hạ cũng biết hắn hung tàn. Thực ra Cấm Mẫu cũng sợ danh tiếng này của hắn, e sợ hắn là Lưu Cửu Đức thứ hai, thậm chí còn hung bạo hơn Lưu Cửu Đức, có ý định diệt mấy bộ tộc, thế mới không yên lòng, đung đưa không chừng.
Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, hạ khách xa lạ này vào lúc này khắc này, chợt phát hiện người nói chuyện này, minh bao ám biếm, đủ thấy được dụng tâm.
Hoắc Thế Quân buông ly rượu trong tay ra, nói: "Năm đó Đát Thản liên hiệp quân phản loạn, chiếm mười lăm quận Hoa Châu ta, đốt sát kiếp cướp đoạt, nơi đi qua, mấy thành thành không, dân chúng Hoa Châu ta muôn vạn người giảm tới ngàn. Lúc trước ta tàn bạo, ta ăn miếng trả miếng, có gì không đúng? Từ trước đến giờ Hoắc Thế Quân ta ân oán rõ ràng, liên quan đến việc phân tranh quốc thổ, càng không nhân nhượng. Nếu người kính ta một thước, ta mời người một trượng. Nếu người phạm ta một phần, ta nhất định sẽ trả hết! Ta kính Cấm Mẫu là người đức độ, ngươi có thể đứng đây, chắc là khách của bà, ta cũng không so đo với ngươi. Thủ đoạn khiêu khích của ngươi chỉ như vậy, khó tránh phải chờ ở dưới, Cấm Mẫu là nhân vật bậc nào, lại chịu để ngươi che mờ?"
Đôi mắt Cấm Mẫu híp lại, quét mắt một vòng nam tử trẻ tuổi ở xa xa kia, rất lạ mặt. Suy nghĩ một chút, trên mặt liền lộ ra nụ cười, nếp nhăn ở đuôi khóe mắt giãn ra, vỗ bàn cười nói: "Hay lắm! Tính tình Hoắc thế tử sảng khoái, lão thái bà ta nếu còn ngập ngừng nữa, sẽ chọc người chê cười rồi. Đến đây, đến đây, thay ta cài thắt lưng Thế tử phi Đại Nguyên đưa lão thái bà ta, nhìn có vừa người không."
Đại phi liếc nhìn trượng phu, thấy hắn không tỏ vẻ kỳ lạ gì, vội vàng cười đứng dậy, cởi nút thắt thắt lưng bên hông mợ xuống, thay mới, quan sát, cười nói: "Đúng là một bộ!"
Hành động lần này vừa ra, lúc này phàm người nào đứng ở đây, đều lập tức sẽ hiểu tâm ý của Cấm Mẫu. Bộ tộc Do Đô, giờ đã liên minh với Đại Nguyên rồi, còn sót lại thủ lĩnh các bộ tộc nhỏ, vốn đi theo tộc Do Đô, lúc này cũng rối rít theo, lên tiếng khen ngợi.
Cấm Mẫu gật đầu, hướng về phía Đại phi nói: "Thế tử phi vì lão thái bà ta làm thắt lưng này, vất vả rồi. Con thay ta kính nàng một ly cảm tạ."
Đại phi cười đồng ý. tự mình rót đầy chén vàng, nâng đến chỗ Thiện Thủy.
Ly rượu này, không thể tránh được. Thiện Thủy đứng dậy nhận lấy, biết Hoắc Thế Quân đang nhìn mình, mặt không đổi sắc uống một hơi cạn sạch, giữa tiếng ủng hộ của cả sảnh đường ngồi xuống, cố gắng chịu đựng mới không lộ ra vẻ kinh dị.
Mới rồi Hoắc Thế Quân nhắc nàng thì nói rượu mạnh. Giờ rượu mạnh vào cổ, mới biết quả nhiên không phải là giả, cổ họng liền cay xè giống như bị người ta lấy tay bóp lấy, trong bụng lập tức rầm rĩ như bắt lửa, cả người nóng lên.
Hoắc Thế Quân nhìn Thiện Thủy, thấy hai má nàng lộ vầng đỏ, thịnh trang dưới nhan sắc, nùng đẹp đến cực hạn, chợt nhớ tới chốc lát trước mình thấy nam tử trẻ tuổi kia xuất hiện như cười khiêu khích với nàng, trong lòng chợt thấy hơi khó chịu. Khẽ nhíu mày, lại nhìn ra cửa đình, đã không thấy người nọ, ánh mắt tuần hơn một vòng đám người, nháy mắt với Hoắc Vân Thần đứng sau mình, Hoắc Vân Thần hiểu ý, lập tức đuổi theo.
Dù sao tuổi Cẫm Mẫu cũng đã lớn, thấy đại sự của tộc cũng đã định trước, liền từ khách đứng dậy, để vợ chồng Do Đô vương ở lại tiếp khách. Thiện Thủy chỉ ngồi thêm trong chốc lát, thấy Hoắc Thế Quân đã ngồi tách Do Đô vương, đang cùng vài nam nhân khác đối ẩm với nhau, liền đứng dậy nói từ biệt với Đại phi.
Phượng Tường Vệ đi tới nơi này một ngày đường, đương nhiên đêm nay vợ chồng Thế tử phải ngủ lại ở chỗ này, phòng khách đã chuẩn bị sẵn. Đại phi tự mình đưa Thiện Thủy tới trước cửa, lúc này mới rời đi.
Trong phòng khách, cách sắp xếp bày biện rất khác với phòng Thiện Thủy ở. Nóc nhà hoa văn tô lại nước sơn, bốn vách tường xanh vàng rực rỡ, mặt đất trải thảm nỉ êm dày, ngay giữa có một lò sưởi khổng lồ, ống khói truyền ra ngoài phòng, bên ngoài lạnh đến thấu xương, bên trong ấm áp như xuân. Trong phòng cũng xông hương, đi vào, một mùi thơm lạ lùng xông vào mũi.
Thiện Thủy vốn đã cảm thấy say rồi, lòng nhảy phù phù, lại xông cả mùi hương này nữa, cả người càng thêm đầu hôn não đau, dường như đến cả xương cũng say, được Bạch Quân hầu hạ cởi áo khoác, hạ mặt và tay chân xuống lung tung, đầu đã đặt xuống.