Bộ Bộ Liên Hoa

Chương 42




Edit: mèo mỡ

Beta: socfsk

Trận tuyết đầu tiên bắt đầu mùa đông ở Phượng Tường Vệ, nhưng chỉ lất phất hai ngày, thì tuyết đã ngừng rơi, trời quang đãng. Bọn hạ nhân trong phủ đệ Tiết độ sứ vội vàng xúc tuyết dọn lối đi. Mấy xe ngựa hòm hành lý từ trong kinh đưa tới hôm nay cũng đã đến. Thiện Thủy sai người đưa tất cả đồ thuộc về Hoắc Thế Quân ra ngoài, chỉ lấy ra ít đồ dùng gấp của mình, còn lại buộc chặt lại đặt tạm trong khố phòng. Bạch Quân phê bình kín đáo đối với chuyện này, khuyên can mấy câu, thấy nàng im lặng không lên tiếng, vừa lúc coi như không có gì, chỉ thầm than trong lòng mà thôi. Gần tối, nàng đang nhấc cái khăn nhung bao lấy hộp đựng thức ăn đi tới trước mái hiên nhà chính, chợt thấy Hoắc Vân Thần đứng trước nơi đó, áo khoác dài ủng dày, trên mặt ủng dính đầy tuyết nhão, nhìn như vừa bên ngoài về.

Sau hôm Hoắc Thế Quân giận dữ, hai ngày nay đều không trở về, Hoắc Vân Thần cũng đi theo hắn. Giờ hắn xuất hiện, tim Bạch Quân vừa nhảy, nhìn xung quanh bốn phía, lại nghe Hoắc Vân Thần lập tức nói từ xa xa: "Thế tử vẫn còn ở phiên đài doanh."

Bạch Quân nghe vậy, trong lòng lập tức thất vọng. Chỉ là một đường đi tới, cũng có hơi biết hắn, cho nên bước chân không dừng lại, tới gần nói tiếng chào. Hoắc Vân Thần đáp lễ, nói: "Ta trở lại là truyền lời. Mùng tám tháng này là Đại thọ lần thứ bảy mươi của Cấm Mẫu, mời Thế tử và Thế tử phi cùng đến. Thế tử hôm sau lên đường, bảo Thế tử phi chuẩn bị."

Bạch Quân hơi bất ngờ.

Hoắc Vân Thần liếc nhìn nàng một cái, do dự, rốt cuộc vẫn phải giải thích: "Tộc Do Đô có thế lực lớn nhất chỗ này, ảnh hưởng hơn họ Ba Thỉ. Vì chịu sự chèn ép của Lưu Cửu Đức, oán Đại Nguyên chúng ta không ít, giờ như đang âm thầm qua lại với người Khương. Biến loạn lần này, đại vương tử Do Đô bị Thế tử bắt giữ, sau thả về, dù mặt ngoài đã trọng quy thành nước chư hầu của Đại Nguyên, nhưng vẫn âm thầm đong đưa không định. Cấm Mẫu là mẫu thân của Do Đô vương, địa vị trong tộc rất cao, nói chuyện cũng rất có phần. Vì vậy lần đại thọ này của Cấm Mẫu, Thế tử khá coi trọng."

Bạch Quân lập tức hiểu Hoắc Vân Thần nói mấy câu này, thật sự là xuất phát từ ý tốt, trong lòng cảm kích, nói cám ơn, lại cúi đầu vạch chiên nhung với nắp hộp đựng thức ăn, giơ hộp đựng thức ăn sơn khắc đỏ chín lên trước mặt hắn, cười nói: "Đây là điểm tâm sữa dê củ ấu nhà bếp vừa làm, vừa lỏng vừa mềm, vẫn mới ra nồi. Lúc này giờ ngài nói vậy chắc vẫn chưa dùng cơm, cầm lót bụng trước?"

Hoắc Vân Thần ngẩn ra.

Mấy ngày nay hắn đi theo Hoắc Thế Quân ăn ở phiên đài doanh, dù không đến nỗi bụng ăn không no, nhưng quả thật không ăn ngon bằng trong phủ mấy ngày trước. Hiện tại bụng hơi đói kêu vang rồi. Thấy trong hộp đựng thức ăn điểm tâm xốp trắng noãn còn hôi hổi bốc hơi nóng, do dự một chút, Bạch Quân ở đối diện lại đang giục, liền đưa tay cầm một miếng.

"Lấy thêm một miếng đi." Bạch Quân cười: "Một mạch tới đây, ta thấy ngài sức ăn còn lớn nữa. Một mình Thế tử phi cũng không ăn hết được nhiều thế này."

Hoắc Vân Thần không thể làm gì khác hơn là lại lấy thêm một miếng. Bạch Quân đóng nắp lại, lúc này mới nhìn hắn cười híp mắt nói: "Hai ngày nay Thế tử phi khá mệt mỏi, cơm ăn không ngon. Mặc dù ngoài miệng người không nói, nhưng ta vẫn nhìn ra được, trong lòng người khổ sở lắm. Chắc là mong Thế tử về. Thật ra thì giữa phu thê, có lời gì, nói ra cho rõ, chỉ sợ cãi nhau không thấy mặt như vậy..."

Hoắc Vân Thần liếc nhìn nàng một cái, đã hiểu ý nàng. Cái gọi là bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, giữ lấy hai miếng điểm tâm, ho khan hai tiếng, nói: "Ta về xem thế nào, nếu có cơ hội ta sẽ nói ngay..."

Bạch Quân trên mặt lộ ra ý cười, nói cám ơn liên tục, lúc này mới mang hộp đựng thức ăn bước nhanh đi, chỉ còn lại Hoắc Vân Thần đứng trong tuyết chưa tan đờ đẫn nhìn bóng lưng nàng.

Bạch Quân vào trong, lập tức liền đem lời Hoắc Vân Thần nói ra một lèo. Thấy Thiện Thủy một hồi lâu không nói gì, hơi cuống lên nói: "Tiểu thư của em ơi, cô cũng còn không muốn ra, tính ầm ỹ không chịu bỏ. Còn như vậy, thật sự là không cứu được nữa đâu."

Thiện Thủy ngẩng đầu, cười nói: "Ai nói ta không đi? Không phải ta còn giữ cái danh Thế tử phi Phủ Vĩnh Định Vương của hắn sao? Nữ nhân phải giữ bổn phận, bổn phận của Thế tử phi càng không thể ném đi. Trừ phi ngày nào đó đi xuống, thì không liên quan đến ta."

Bạch Quân thấy cuối cùng nàng cũng mở miệng nói, dù lời kia nghe không ra không được tự nhiên, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vội nói: "Bên Thế tử chắc có quà mừng, tiểu thư khỏi phải quan tâm. Họ Bộ tuy là nơi lệ thuộc, nhưng Cấm Mẫu vừa là người già, lại lớn tuổi đức dày, tiểu thư có phải cũng nên chuẩn bị quà mừng, không cần quá đắt tiền, tâm ý là được?"

Thiện Thủy suy nghĩ một chút, hỏi: "Trong phủ chúng ta, có ai là người bản địa không?"

Vũ Tình đứng một bên lập tức nói: "Em biết. Trong phòng bếp Hổ Muội làm việc vặt là người bản địa, vừa vặn là người Do Đô. Em đi gọi nàng ta."

Hổ Muội tới, sau khi lĩnh thưởng về, Thiện Thủy liền sai người tìm tới nơi được tôn là thần linh Mễ Đan Tông kinh văn, gọi một ma ma Khương văn tới đây, bảo bà nói cho mình nghe về kinh thư, ngọn đèn dầu trong phòng ngày đêm không tắt. Đến sớm tinh mơ ngày thứ ba, một chiếc thắt lưng lụa rõ màu tím nạm Thanh Kim Thạch hoa văn đuôi Khổng Tước cuối cùng cũng được đẩy nhanh tốc độ làm ra.

Thiện Thủy thu lại mũi kim cuối cùng, xoắn đầu lại cho phẳng, nhìn kỹ, nhẹ nhàng buông đồ trên tay, duỗi lưng một cái thật dài.

Bạch Quân theo nàng chịu đựng một đêm lúc này mặt mày đã mệt mỏi, thấy công nàng chạy cả đêm, cuối cùng cũng hoàn thành món thêu này, đau lòng nói: "Cuối cùng cũng làm được. Nhân dịp còn sớm, tiểu thư nhanh đi ngủ bù đi."

Lúc này đôi mắt của Thiện Thủy hơi đen, tròng mắt khô khốc, tinh thần lại tốt khác thường, không có chút cảm giác buồn ngủ nào, xoa nhẹ mắt mấy cái, đứng lên nói: "Ta không mệt. Gọi người rửa mặt chải đầu đến đây đi. Đỡ nói ta nhõng nhẽo."

Bạch Quân không cưỡng được nàng. Không thể làm gì khác hơn là đánh thức Vũ Tình không chịu đựng được đang ngủ xiêu vẹo còn ngáy to trên sạp mĩ nhân, gọi người đi vào hầu hạ.

Thiện Thủy rửa mặt. Vì hôm nay không ở trong kinh nữa, nên cũng không mang theo trang phục bậc Thế tử phi, chỉ chuẩn bị quần áo lên đường, ăn qua loa nửa bát cháo gạo tẻ thanh đạm, rồi chờ Hoắc Thế Quân. Quả nhiên trong chốc lát, nghe nha hoàn bên ngoài tới truyền lời, nói Thế tử chờ ở đại môn.

Bạch Quân vội vàng thay nàng phủ thêm áo choàng da tinh tinh đỏ nạm vàng hoa văn Phi Phượng, mình cầm cái hộp thắt lưng, vội vàng đi theo.

Thiện Thủy vừa bước ra cửa, liền thấy một cơn lạnh thấu xương ập tới, ánh mặt trời chói mắt chiếu lên làm người ta không mở mắt được. Ổn định lại tinh thần, đi đến cửa chính. Thấy cửa bánh xe mui xe đã dừng, chỉ là bánh xe thô dày hơn trong kinh rất nhiều, chắc là hợp đi trong tuyết hơn. Hoắc Thế Quân choàng áo choàng da màu đen khảm cáo đen, ngồi ngay ngắn trên một con tuấn mã, quay mặt mắt lạnh nhìn Thiện Thủy ra ngoài, vẫn không nhúc nhích.

Thiện Thủy liếc nhìn hắn một cái, buông mí mắt xuống, cúi đầu đến trước xe ngựa, dẫm lên ghế con, được đưa lên xe lập tức, Bạch Quân lên theo.

Trong xe ngựa nỉ rất dày, ở giữa có một lò sưởi đã đốt than, cho nên bên trong rất ấm. Thiện Thủy mới vừa ngồi lên, xe ngựa liền lăn tăn hướng phía Tây mà đi.

Từ ranh giới của tộc Do Đô, Phượng Tường Vệ ở sau dãy núi phía tây, đi qua đó là lãnh thổ nước Tây Khương. Đi từ Phượng Tường Vệ, đi nhanh lắm nửa ngày mới có thể đến nơi. Thiện Thủy lên đường là buổi sáng, đến lúc đó, đã xẩm tối. Được đỡ xuống xe ngựa nhìn xa xa, đỉnh Tây Sơn trời chiều đỏ rực, chiếu rọi bông tuyết trắng xóa chưa tan, cầu vồng ẩn hiện phía chân trời, bầu trời cao rộng, kỳ cảnh tráng lệ lộng lẫy.

Hoắc Thế Quân là Tiết độ sứ mới nhậm chức ở phủ Hưng Khánh, nắm quyền hành nơi này, bản thân hắn lại là hoàng trụ địa vị cao quý, vì mợ lớn tuổi đức nặng, chịu tự cúi người ra trước chúc thọ, dĩ nhiên là cho thiên đại thể diện. Do Đô vương cùng Đại phi tự mình dẫn hai hoàng tử đã trưởng thành đến cửa chính trại phủ nghênh đón.

Bên này người chịu Hán hóa sâu sắc, đến đứa trẻ bình thường cũng thông thạo chữ Hán, cho nên Thiện Thủy cũng không cần lo lắng vấn đề ngôn ngữ. Khách và chủ hàn huyên một chút, Do Đô vương đưa Hoắc Thế Quân ở phía trước vào bên trong, Thiện Thủy được Đại phi đỡ, bọn Hoắc Vân Thần và tất cả thị vệ theo đuôi mà vào.

Cấm Mẫu mất chồng từ hồi trung niên, một tay chăm sóc con thơ cho đến tận ngày nay. Địa vị cũng giống Mục thái hậu trong Lạc Kinh. Hôm nay dù đã 70 tuổi, vẫn có lực ảnh hưởng đến con dân, thậm chí còn ảnh hưởng hơn cả Mục thái hậu. Do Đô vương cũng hết sức kính trọng với vị mẫu thân này. Trong tộc hễ có đại sự, nhất định phải hỏi ý trước, rồi sau đó mới quyết định. Hôm nay là đại thọ bảy mươi của bà, tuổi bảy mươi trân quý, đương nhiên các bộ tộc lớn nhỏ ở bốn phương tám hướng cũng đến mừng thọ. Màn đêm buông xuống, trong trại phủ giăng đèn kết hoa, đèn đuốc thắp lên, nhìn về nơi xa tựa như bầu trời đầy sao.

Hoắc Thế Quân cùng Thiện Thủy được nghênh đón tới chỗ thượng khách, hai vợ chồng sóng vai vào chỗ, khách khứa rối rít tới gần bái

Mặc dù Cấm Mẫu đã bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần lại vô cùng sung sức, nhìn qua chỉ như sáu mươi tuổi, người mặc bào phục màu tím, ngồi ngay ngắn chính giữa phía trên, nhìn Hoắc Thế Quân cùng Thiện Thủy, cười nói: "Thế tử là khách quý của thượng quốc, thân phận tôn quý. Lão thân chỉ là tiện thân, Thế tử lại đồng ý lời mời mang theo Thế tử phi đại giá quang lâm, khiến nơi này vẻ vang cho kẻ hèn này, lão thân vô cùng cảm kích."

Cấm Mẫu vừa nói câu này ra, cả sảnh đường lập tức yên tĩnh, tất cả ánh mắt cũng cùng nhìn về phía Thế tử và Thế tử phi Đại Nguyên.

Cấm Mẫu nói tiếng của bộ tộc vùng này, rõ ràng bà biết nói tiếng Hán, lại mở miệng nói với vợ chồng Thế tử Đại Nguyên bằng tiếng của bổn tộc. Đúng là trong mềm có rắn, đích thực là một nhân vật cực kỳ lợi hại.

Khi trong lòng Thiện Thủy vẫn còn hơi thấp thỏm, chợt tay bị người bên cạnh dắt đi, theo hắn đứng dậy, thấy Hoắc Thế Quân đã cười vang nói: "Hôm nay là đại thọ bảy mươi của Cấm Mẫu. Người ca thượng thọ, ngày cùng hi linh. Phu thê hai ta chỉ là hậu bối, lễ lớn, cũng mong Cấm Mẫu vui lòng nhận lấy."

Thiện Thủy nghe không hiểu hắn đang nói gì, bởi vì hắn đang nói tiếng bản địa. Chỉ biết là tiếng hắn vừa dứt, trong đình thọ liền nổi lên tiếng hoan hô bốn phía, mọi người rối rít theo Hoắc Thế Quân chúc thọ Cấm Mẫu, không khí vô cùng vui vẻ.

Ánh mắt Cấm Mẫu chợt lóe, lần này đổi dùng tiếng Hán lưu loát, cười nói: "Lão thân nghe danh Hoắc Thế tử đã lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên không thể chê trách. Lão thân đa tạ Thế tử nể mặt, nhưng hôm nay xin cùng Thế tử phi vui vẻ, không say không về."

Lòng bàn tay của hắn ấm áp, nắm tay nàng hơi có lực. Thiện Thủy nhìn gò má của hắn, chợt nhớ phụ thân mình trước kia từng nhắc tới, nói hắn thông minh hơn người, đi học đã nhìn qua là không quên được. Hắn sẵn có tâm ở nơi này, học được thổ ngữ của bộ tộc nơi này, nên cũng không nói chơi rồi... Nhất thời lại khẽ mất hồn. Thấy hắn nói xong, như cảm thấy mình nhìn chăm chú, ánh mắt hình như muốn quay lại, chợt có chút hoảng hốt, nhanh chóng rũ mắt xuống. Cảm giác ở tay được thả lỏng, biết hắn buông ra, trong lòng chợt lại có chút trống rỗng, liền từ từ ngồi xuống, nhìn ly rượu Dương Cao (*) trên mặt bàn trước mặt.

(*) Rượu Dương Cao: rượu nổi tiếng ở Phần Châu thời xưa, nay thuộc tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.

"Đây là rượu mạnh, nàng không biết uống rượu. Có người tới kính, cứ nói người khó chịu, từ chối, sẽ không có ai dám ép."

Bên tai Thiện Thủy chợt nóng lên, nghe Hoắc Thế Quân nói nhỏ với mình như vậy. Ngước mắt nhìn lên thì thấy hắn đã ngồi thẳng người, mắt nhìn phía trước, cả khóe mắt gió cũng không nhìn về hướng mình.

Trong đại sảnh hỏa trượng càng đốt càng sáng, từng ngọn lửa nhảy nhót giữa không trung, không khí cũng dần dần ấm nóng. Thiện Thủy nghe theo lời dặn của Hoắc Thế Quân, không dính một giọt rượu. Nhưng hắn lại không cự tuyệt lượt rượu nào, một ly nhận một ly, cùng các nhân vật của các bộ tộc lớn nhỏ trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cười vui cởi mở, giơ tay nhấc chân, nhất cử nhất động, không khỏi làm người khác chú ý. Nhìn gò má hắn dần dần phát ra cảm giác say, lòng Thiện Thủy chợt khẽ nhíu lại.

Lần đầu tiên nàng cảm thấy hắn không dễ dàng gì.

Đang ở địa vị cao, muốn mưu Kỳ Chính, lợi dụng Đế Vương tôn sư, thường thường cả bản thân mình cũng không thoát khỏi...