Bộ Bộ Kinh Tâm

Chương 11




Lá rụng nhiều nên tán cây thưa dần, Nhược Hi cũng dần dần bình thường trở lại, chí ít là ngoài mặt, thi thoảng còn chịu khó cười đùa với a hoàn, chỉ hiềm vẫn biếng ăn. Đôi lúc cô thoáng nghĩ đến việc trốn khỏi phủ Bối lặc, nhưng nếu cô là con nhà thường dân thì có khi còn trốn được, mọi người không tìm thấy cũng thôi, song hiện tại cô là con gái của nhị phẩm đại thần kiêm tổng binh trấn thủ Tây bắc, em vợ của Bát Bối lặc gia, lại là tú nữ đợi tuyển, mà thiên hạ này là của hoàng tộc Ái Tân Giác La, cô trốn đi đâu cho thoát? Huống hồ cô còn phải nghĩ đến Nhược Lan, nếu cô bỏ đi, chắc nàng không chịu đựng nổi.

Hôm ấy, Nhược Hi đang tập viết trong phòng thì Xảo Tuệ vào báo Thập Tứ gia tới. Nhược Hi gác bút bước ra, thấy Thập Tứ đang lừng chừng ngoài sân, cô tiến tới thỉnh an:

- Sao không vào nhà?

Thập Tứ rủ:

- Chúng ta ra vườn đi dạo đi!

Nhược Hi đồng ý. Xảo Tuệ lấy áo choàng gấm thêu màu hồ thủy khoác ngoài cho cô, lại dặn đừng đứng chỗ nhiều gió, Nhược Hi gật đầu rồi cùng Thập Tứ a ca ra khỏi sân.

Hai người đi trong yên lặng, được một lúc, Nhược Hi gượng cười:

- Thế này là thế nào đây? Mãi mà không hó hé một câu, làm người ta buồn chết đi được!

Thập Tứ bật cười khan:

- Trước lúc tới gặp cô, lòng ngổn ngang đủ điều muốn nói, giờ lại không biết nên nói gì.

Nhược Hi đứng lại, quay mặt sang:

- Tôi ổn rồi!

Thập Tứ a ca cũng đứng lại theo, thở dài:

- Cô ổn rồi, nhưng Thập ca vẫn bất ổn.

Nhược Hi không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra ý hỏi. Thập Tứ a ca thở dài:

- Từ bữa dự yến Trung thu về, Thập ca không hề lên triều. Hoàng a ma có hỏi mấy lần, Bát ca đều trả lời hộ là tại trong người không khỏe. Cứ thế này mãi, Hoàng a ma sẽ sai thái y đến khám mất.

Nhược Hi cúi xuống nhìn mũi giày, hỏi:

- Vậy anh muốn tôi làm gì?

- Đi gặp Thập ca, khuyên nhủ anh ấy.

Nhược Hi trầm ngâm chốc lát, rồi gật đầu nhận lời:

- Bao giờ thì đi?

- Hết buổi lên triều ngày mai, ta đến đón cô vào cung gặp Thập ca.

- Được – Nhược Hi đồng ý.

oOo

Nhược Hi và Thập Tứ ngồi trên xe ngựa, suốt đường đi không trao đổi lấy một câu. Lúc họ ra khỏi cửa, Nhược Lan không hề thắc mắc, chắc hẳn Bát a ca đã cho người đến báo trước để nàng biết rồi. Vào tới cửa cung, cả hai xuống xe, có người đã đợi hầu để đổi họ sang kiệu. Kiệu đi lâu lắc mới dừng. Thập Tứ a ca dẫn Nhược Hi vào sân, trỏ cánh cửa chính giữa:

- Ta không vào đâu. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Nhược Hi gật đầu, đang định cất bước, Thập Tứ bèn dặn thêm:

- Lát nữa, bọn thái giám mà ta lừa đi chỗ khác sẽ quay trở lại, gắng nhanh lên nhé!

Nhược Hi "ừ" một tiếng, tiến tới vén rèm đi vào.

Qua cửa là một chái sảnh, trong nhà nồng nặc mùi rượu, nhưng chẳng thấy bóng một ai. Nhác trông bên cạnh có một cửa tò vò buông rèm châu, Nhược Hi bèn rẽ rèm đi vào. Rèm châu rủ lại sau lưng, hạt va nhau khua lanh canh. Thập a ca đang nằm nghiêng trên sập, mắt nhắm nghiền, rống lên:

- Đã bảo là đừng đến làm phiền ta cơ mà, cút đi!

Nhược Hi tiến thêm mấy bước, đứng lại nhìn gã, bao lời định nói mà không biết nên bắt đầu từ đâu. Thập a ca mở bừng mắt ra, mặt hầm hầm. Trông thấy Nhược Hi, sắc giận đổi thành kinh ngạc, rồi u ám, gã chậm chạp ngồi dậy. Nhược Hi đến bên bàn ngồi xuống ghế, nhấc bình rượu lên lắc lắc, nghe bên trong còn hơi óc ách, bèn đặt trở xuống.

Im lặng một lát, cô hỏi:

- Anh định say mèm mãi ư? Say thì không phải cưới Minh Ngọc cách cách à?

Thập a ca nín thinh một lúc mới đáp:

- Ta chỉ buồn thôi.

- Buồn nỗi gì? – Nhược Hi hỏi.

Thập a ca cúi xuống xỏ giày, giọng uể oải:

- Cô nghĩ ta buồn nỗi gì?

Bấy giờ, lòng Nhược Hi không còn bối rối như lúc mới vào nhà nữa, bèn bình tĩnh bảo:

- Buồn thứ nhất vì anh không thích Minh Ngọc cách cách mà phải lấy cô ta. Buồn thứ hai vì anh có thiện cảm với tôi mà không lấy được tôi.

Thập a ca đứng dậy, cũng đến bên bàn ngồi xuống, rót rượu rồi cầm lên, thừ người ra, nhìn chằm chằm cái chén, lâu lắm mới nhỏ giọng hỏi:

- Em bằng lòng làm trắc phúc tấn của ta nhé?

Nhược Hi ngẩn người, bởi đã quên bẵng chuyện năm thê bảy thiếp là rất phổ biến trong thời phong kiến, cô không chuẩn bị tinh thần cho đề nghị này.

Thập a ca ngẩng lên nhìn Nhược Hi, ánh mắt mong mỏi và da diết, lặp lại:

- Ta sẽ đối xử thật tốt với em. Ta nhất định…

Nhược Hi hấp tấp cắt ngang:

- Tôi không bằng lòng.

Thập a ca nghiến răng, gật đầu, vụt nâng chén lên tợp một hơi cạn sạch:

- Ta biết! Ngay cả danh phận đích phúc tấn của ta, cũng chưa chắc cô thiết tha. Vậy mà ta vẫn nuôi dưỡng chút hi vọng, nhưng giờ thì… – Gã cười buồn – vô vọng rồi.

Nhược Hi cầm một chiếc chén trên bàn, xoay nghịch trong tay:

- Cái gì anh cũng biết cả, thế thì hãy cương quyết làm một người hiểu biết đi. Đừng để Bối lặc gia và các a ca lo lắng, có khi còn khiến hoàng thượng nổi giận nữa.

Thập a ca lại rót rượu, uống xong hỏi:

- Ta đã để tùy ý Hoàng a ma sắp đặt rồi, lẽ nào bày tỏ chút thái độ cũng không được?

Nhược Hi nhấc bình rượu rót cho mình một chén:

- Việc lớn đã biết tuân theo, hà cớ việc nhỏ lại khiến người thân đau kẻ thù hể hả như vậy? – Nói đoạn, cô cũng cạn chén, song uống hơi vội nên sặc, bèn lấy khăn bưng miệng, ho sặc sụa.

Nhược Hi đang lau miệng thì nghe Thập a ca hỏi, giọng rất dịu dàng:

- Nhược Hi, đã bao giờ cô cảm mến ta chưa?

Nhược Hi ngẩng lên, nhìn đôi mắt lẫn lộn những hi vọng, căng thẳng cùng e ngại của Thập a ca rồi lại cúi xuống, vò chiếc khăn trong tay đôi hồi mới khẽ khàng đáp:

- Đã từng.

Thập a ca thở phì một hơi, bật cười:

- Nhược Hi, ta vui lắm, cô biết không? Mấy hôm nay ta vẫn muốn hỏi thẳng, nhưng chỉ sợ nghe phải điều không muốn nghe, nên không dám hỏi – Gã lại uống rượu – Cô yên tâm đi! Ta sẽ sống tử tế, sau này nhớ lại cô từng hát tặng, từng khiến ta vui, từng bận lòng vì ta, ta sẽ cảm thấy được an ủi.

Ngừng một chốc, gã chậm rãi nói:

- Từ nhỏ tới lớn, ai cũng chê ta ngốc, không chăm chỉ học hành, không có chí tiến thủ. Nhưng bọn họ không biết, ta đã cố gắng hết sức rồi đấy chứ, duy không thể cố gắng cho bằng Tứ ca, Bát ca, Thập Tứ đệ mà thôi. Các anh em chỉ đọc một lần là thuộc, ta đọc ba lần vẫn lơ mơ. Lời Hoàng a ma nói, họ hiểu ra ngay, ta thì nghĩ nát cả óc vẫn không biết ý người là gì. Tính ta lại bộp chộp nên thường hậu đậu vụng về. Ai cũng hoặc trước mặt, hoặc sau lưng cười giễu ta, mỗi Bát ca là luôn bênh vực, luôn dạy bảo – Gã tư lự, rồi khẽ hỏi – Nhược Hi, theo cô ta có ngốc không?

Nhược Hi bĩu môi cười:

- Ngốc! Không ngốc mà để tôi bắt nạt mãi thế sao? – Cô cố ý ngừng một lát, mới tiếp – Nhưng tôi thích chơi với anh, chính vì anh không thâm sâu như người ta. Anh vui tức là vui, bực tức là bực, nói quý tức là quý, ghét tức là ghét. Bởi vậy trước mặt anh, tôi cao hứng thì có thể cười to, bức bối thì cứ nổi giận thoải mái. Anh biết không, ở bên anh tôi vui lắm, rất vui!

Thập a ca trân trân nhìn Nhược Hi, khi cô nói hết, gã ngoảnh mặt đi, yên lặng một lúc mới khẽ đáp bằng giọng mũi nghèn nghẹt:

- Ta cũng rất vui!

Nhất thời, cả hai cùng nín lặng. Họ đang ngồi im thì giọng Thập Tứ ở bên ngoài vọng vào:

- Phải về rồi!

Nhược Hi đứng dậy, cầm bình rượu rót ra hai chén, tự cầm một chén, chén còn lại đưa Thập a ca. Cô cụng chén với gã, rồi uống một hơi cạn sạch, úp miệng chén xuống bàn. Thấy Nhược Hi uống hết, Thập a ca cũng uống hết theo. Nhược Hi mỉm cười, cúi mình hành lễ: "Nhược Hi cáo lui!" rồi đi lại vén rèm bước ra ngoài.

oOo

Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay. Hôm trước sắc trời không có gì khác lạ, hôm sau ngủ dậy, nhận ra quanh mình đã là cả một thế giới ngọc chuốt phấn tô.

Tốt nghiệp đại học xong đến Thâm Quyến làm việc, đã hơn ba năm Tiểu Văn chưa nhìn thấy tuyết. Hôm nay thình lình trông cảnh sắc ngoài trời lấp lóa, lòng hớn hở hào hứng khôn tả, cô náo nức đòi ra đi dạo, Xảo Tuệ không ngăn được, đành thuận theo, và tìm cho Nhược Hi áo choàng cùng mũ đi tuyết. Nhược Hi khoác chiếc áo choàng bằng nhiễu lông vũ đại hồng lót da cáo trắng, đội chiếc mũ rất hài hòa, rồi nhanh nhảu giẫm tuyết mà đi. Xảo Tuệ đứng trông theo mãi, gọi:

- Nhớ về sớm nhé!

Tuyết vẫn rơi phiêu phất, tuy không dày lắm, nhưng không gian cứ mờ mờ ảo ảo, cách quá mười bước là chẳng nhìn rõ nữa rồi. Nhược Hi cũng chưa chủ định là đi đến đâu, vì vậy thích chỗ nào thì rẽ chỗ ấy. Bốn bề quạnh quẽ, bước thấp bước cao, cảm thấy mênh mang tư vị cô độc của người "một mình một bóng giữa trời đất"!

Nhược Hi đang mải mốt đi, chợt nghe có tiếng đạp tuyết sau lưng, rồi một người tới sát bên, cùng cô đều đặn sóng bước. Nhược Hi nghiêng mặt nhìn sang, thì ra là Bát a ca. Áo choàng lông chồn đen trên vai và nón trúc sẫm rộng vành trên đầu càng làm nổi bật khuôn mặt thanh tao và thần thái trác việt. Nhược Hi biết mình nên thỉnh an, nhưng không hiểu sao không buồn thực hiện, lại ngoảnh mặt ra chỗ khác, chân vẫn bước không ngừng. Bát a ca cũng chẳng nói chẳng rằng, cùng Nhược Hi đạp tuyết mà đi.

Tuyết vẫn rơi, cả thế giới im lìm, chỉ vang tiếng bước chân đều đều trên đất, ngỡ như vũ trụ bao la này còn chừa mỗi đôi người. Tuy không ai lên tiếng, nhưng cảm giác cô độc lúc đi một mình ban nãy đã tan biến, Nhược Hi thấy lòng rất bình lặng, rất yên ổn, tưởng chừng có thể đi mãi thế này, đi mãi mãi…

Đột nhiên, cô vấp phải một hòn đá dưới tuyết, loạng choạng suýt ngã, đang thầm than xúi quẩy thì một bàn tay vững vàng đã đưa ra đỡ lấy. Đứng chắc lại rồi, Nhược Hi không nói năng gì, tiếp tục cất bước. Bát a ca cũng im lặng, nhưng vẫn giữ tay Nhược Hi không buông. Nhược Hi giật ra mấy lần mà không được, đành để mặc.

Chàng nắm tay nàng đi một lúc. Nhược Hi không hề để ý đến xung quanh, chỉ mải mốt bước theo Bát a ca, vốn dĩ đã không phân biệt nổi phương hướng, lại thêm khắp nơi toàn tuyết là tuyết, nên không biết được mình tới những chỗ nào. Họ đang đi thì thái giám hầu cận của Bát a ca là Lý Phúc nhô ra đón đường. Lúc trông rõ mặt hắn thì đã ở quá gần, Nhược Hi luống cuống rút tay về, nhưng Bát a ca siết mạnh thêm, miệng bảo:

- Ai ở thư phòng thì lui hết cả ra!

Lý Phúc khom mình lĩnh mệnh, xoay người lúp xúp chạy đi. Nhược Hi lại thử rút tay vài lần nữa, song Bát a ca nắm rất chắc, cương quyết dẫn cô đi tiếp. Đi một hồi, Nhược Hi mới nhận ra sắp đến thư phòng.

Trước sân chỉ có mỗi Lý Phúc đứng đợi. Thấy hai người, hắn vội cúi mình xuống. Bát a ca không hỏi han đến, dẫn Nhược Hi đi thẳng vào trong.

Đứng lại rồi, chàng buông tay Nhược Hi, giúp cô tháo mũ, đoạn vươn tay định cởi áo choàng hộ. Nhược Hi cả kinh, giật lui mấy bước:

- Em tự làm được!

Bát a ca mỉm cười, không tranh cãi, tự cởi mũ áo của mình, mắc lên giá. Trong phòng đốt lồng sưởi nên rất ấm áp. Treo xong áo, Nhược Hi không biết làm gì, đành đứng im.

Bát a ca rót một chén trà nóng đưa ra, Nhược Hi vô thức đón lấy, dùng ủ ấm tay. Bát a ca bước đến cạnh bàn, ngồi xuống lấy giấy tờ ra xem. Nhược Hi bưng trà, đứng bất động. Một lúc sau, Bát a ca ngẩng lên cười:

- Em thích đứng nhỉ?

Nhược Hi giật bắn, vội tìm đến ngồi ở cái ghế xa chàng nhất. Bát a ca mỉm cười, lắc lắc đầu, rồi không để ý đến nữa, tiếp tục chăm chú xem giấy tờ, thi thoảng cầm bút viết lách.

Ai ngồi chỗ người nấy, giữa chừng Lý Phúc lặng lẽ vào, hai lần thay trà, một lần bỏ thêm than, thao tác rất thành thục, không gây một tiếng động nào, mau chóng làm xong rồi lui ra.

Thoạt tiên, Nhược Hi không dám nhìn sang, chỉ đăm đăm ngó xuống sàn nhà trước mặt. Về sau phát hiện Bát a ca để hết tâm trí vào giấy tờ, không hề ngẩng đầu lên, Nhược Hi đâm bạo dạn, len lén đưa mắt ngắm chàng. Bát a ca vận áo dài xanh nhạt, vẻ mặt tinh anh, mi mắt thanh tú, khóe miệng đọng nụ cười. Trong lúc xem xét, thi thoảng hàng mày chàng cau lại, rồi mau chóng giãn ra. Lúc viết lách, tư thái của chàng rất cao nhã. Nhược Hi nhìn ngắm, không thể không thừa nhận: luận khí chất như gió nhẹ sương mai, luận phong tư tựa ngọc mài đá chuốt.

Nhìn con người siêu phàm trác tuyệt như vậy, Nhược Hi không hiểu nổi Ung Chính làm sao có thể, làm sao nỡ lòng, làm sao nhẫn tâm ban cho chàng tên hiệu "A Ki Na"? Đặt tên như thế, so ra còn quyết liệt ghê gớm hơn chặt đầu nhiều, chắc hẳn theo Ung Chính, phải làm vậy mới bộc lộ được nỗi căm hận thấu xương của ông ta.

A Ki Na: phiên âm từ tiếng Mãn Châu, có nghĩa là "chó".

Nhược Hi ngắm Bát a ca, lòng muôn mối ưu tư, trăm nguồn xúc cảm. Ngồi đến lúc bắt đầu thấy đói, cô bèn nhìn quanh. Nhác trông trên bàn Bát a ca bày hai đĩa bánh trái, lại ngần ngừ mãi mới quyết định đến lấy, Nhược Hi đứng dậy bước sang, chọn một miếng ăn luôn. Bát a ca ngẩng lên nhìn cô, nhích miệng cười. Nhược Hi nói:

- Em phải về thôi, kẻo chị lo.

Bát a ca vẫn mỉm cười, cúi đầu ngẫm nghĩ một chốc lại ngẩng lên, vừa day day huyệt thái dương, vừa gọi: "Lý Phúc!"

Lý Phúc mau mắn chạy vào, khom mình đợi lệnh.

- Đưa Nhị tiểu thư về!

Lý Phúc đứng thẳng dậy, lấy áo khoác và mũ cho Nhược Hi, lại giúp cô mặc vào. Thu dọn xong xuôi, hai người kéo cửa bước ra.

Tuyết vẫn rơi, bốn về vắng tanh vắng ngắt. Lý Phúc đi trước dẫn đường, Nhược Hi cẩn thận quan sát, thấy hắn toàn chọn những nẻo hẻo lánh, bình thường ít người lui tới mà đi, giữa khung cảnh này lại càng thêm thâm u tịch mịch. Vòng vèo hồi lâu, đến một chỗ rẽ, Lý Phúc khom mình thưa:

- Cứ theo lối này, chỉ một lát cô sẽ thấy nhà của Lan chủ tử. Nô tài còn phải về nghe sai việc, không tiễn cô nữa.

Nhược Hi gật đầu:

- Ông cứ về!

Lý Phúc cúi đầu, rồi đi.