Dưới đất trải một lớp thảm dầy, khiến người ta bước lên vừa thấy êm ái, vừa không phát ra tiếng động. Ta bước tới ngồi xuống cạnh bàn trà, lặng yên quan sát.
Trên bàn tấu chương xếp cao từng chồng, bên trái là chưa được phê duyệt, bên phải xếp những tấu chương đã được Dận Chân xem xong. Thập tam đang cúi đầu đọc một bản tấu, nói: “Hoàng huynh, từ khi Phúc Kiến cấm giao thương với người Tây dương, dân chúng và người Tây vẫn tìm cách qua lại, quan lại xử lý chiếu lệ. Tiếp tục kéo dài, sợ là không thể quản nổi.”
Thấy hai người lại muốn tiếp tục bàn chuyện chính sự, ta đứng lên định bước ra khỏi lều. Vừa đi, Dận Chân đã gọi lại: “Nhược Hi”. Xoay người nhìn lại, Dận Chân hơi cười nói tiếp: “Nàng pha trà cho ta đi.”
Thập tam cũng nhìn ta, cười nói: “Làm phiền chị dâu.” Ta lườm hắn một cái, rồi nhanh chóng vén rèm bước ra. Cao Vô Dung đứng bên ngoài đã nói: “Trà đã chuẩn bị sẵn, nô tài đem vào ngay.” Nói xong, hắn liền đi vào trong. Ta đành quay trở lại lều, ngồi bên cạnh Dận Chân, đợi Cao Vô Dung.
Trong lúc vô tình, ta nhìn lên bàn thấy có một bản tấu chương, đề chữ “mật” màu đỏ vô cùng nổi bật. Ta có chút kinh ngạc, cúi đầu đọc ‘Khởi bẩm hoàng thượng, Tổng đốc Thiển Cam Nhạc Trung Kỳ trên đường hồi kinh có tiếp nhận một bức thư, nội dung liên quan tới văn chương tà đạo, âm mưu đoạt binh quyền thực hiện ý đồ phản Thanh’
Từ kihi nhà Thanh thành lập, để có thể thống trị các tộc người, mặc dù vẫn tiếp tục sử dụng những chế độ cũ của nhà Minh, nhưng đã có nhiều cải cách, bỏ đi nhiều hủ tục. Từ sau năm Khang Hi năm mươi mốt, phàm liên quan tới việc cơ mật, từ quan tới dân đều có thể tự mình viết tấu chương. Sau khi Dận Chân kế vị, không chỉ ra nghiêm lệnh, còn tăng thêm số lượng tai mắt ở khắp nơi, có tới hơn nghìn người. Cứ như vậy, số người có thể thượng tấu càng tăng, càng khó che giấu những việc làm bất chính, bởi vì nếu không tâu sự thật, tất có người khác tâu lên. Trong phạm vi các quan viên cai quản, nếu không tấu lên sự việc, những người khác tâu lên, tất bị phạt vì không làm tròn trách nhiệm.
Ta khẽ bật cười. Đừng nói Nhạc Trung Kỳ không có ý định, dù có đi chăng nữa cũng không dễ dàng để cho người khác biết được, lại còn nói là liên quan tới văn chương tà đạo, lại còn lợi dụng binh quyền trong tay…
Nghĩ tới đây, ta chợt tỉnh ngộ, toàn thân run rẩy, hiểu ra Dân Chân tức giận Nhạc Trung Kỳ như vậy là do đâu. Ta cứ đờ, việc gì tới cũng phải tới, là vụ án văn tự duy nhất trong thời gian cai trị của Ung Chính.
Vụ án văn tự, đời nào cũng có. Thanh triều dưới thời Khang Hi thì có vụ thảm án trấn động Trang gia Minh sử án.
Minh sử án bắt nguồn từ vùng Triết Giang Ô Trình. Thương gia Trang Đình Long trong lúc vô tình phát hiện ra bản thảo Minh sử do Chu Quốc Trinh biên soạn, liền bỏ tiền mời về rất nhiều danh sĩ cùng biên tập, viết ra lịch sử nhà Minh từ thời Thiên Khải tới lúc Sùng Trinh tự vẫn. Việc vốn không có gì, nhưng trong sách lại có ý trách cứ người Mãn, lại viết rõ tục danh của liệt đại tổ tiên nhà Thanh, đây là điều tối kỵ, phạm vào tội chết. Hơn nữa, trong tác phẩm không dùng niên hiệu của Thanh triều, vẫn tiếp tục sử dụng niên hiệu của các triều Minh để liệt kê các sự kiện lịch sử. Sách hoàn thành, Trang Đình Long đã qua đời. Nếu lúc đó, Đình Long chỉ lưu giữ cho bản thân, thì không phát sinh chuyện. Nhưng cha của Đình Long là Trang Duẫn Thành vì thương con, liền in ấn phát hành rộng rãi, rốt cuộc vì nhân sĩ triều đình tố cáo. Trang Duẫn Thành bị bắt giải về kinh, chết trong ngục. Trang Đình Long chết còn bị quật mồ đốt xương. Những kẻ tham gia biên tập, khắc bản in, xuất bản, bán sách, mua sách… tất cả đều bị xử tử. Bởi chuyện này, đã có hơn bảy mươi người bị xử tử, đầy ra biên ải, sung quân mấy trăm người.
Tại Vân Nam, Ngô Tam Quế bị tiêu diệt, bọn thuộc hạ đã công bố một văn bản, có ý nhắc tới niên hiệu Vĩnh Lịch và triều đại nhà Minh ở phương nam, vạch trần sự việc Khang Hi giết chết Minh thái tử, đứng trên cương vị triều thần nhà Minh kể lại các sự kiện thời cuối Minh đầu Thanh, đối với triều đại nhà Minh ở phương Nam có ý đồng tình, ủng hộ. Bởi vậy, văn bản này cũng bị cho rằng mang tư tưởng ngôn từ ‘đại nghịch’. Kết quả, mấy trăm người, kẻ sống bị xử tử, kẻ chết bị quật mồ, nam nhi trên mười sáu đều bị giết, nữ nhân bị đầy làm nô tì, những kẻ trong dòng tộc bị sung quân tới vùng Hắc Long Giang.
Cả hai vụ án đều là bởi vì biên soạn lại lịch sử triều đại cũ mà mang hoạ. Khang Hi vốn chuyện bé xé ra to, nhưng cũng là để uy hiếp những thành phần trí thức người Hán mang tư tưởng phản Thanh phục Minh. Vụ án lần này, cũng là có kẻ mượn hơi những trọng thần đang nắm giữ binh quyền, hi vọng dùng binh quyền để lật đổ triều đinh. Tuy rằng bọn họ vẫn chưa hành động, nhưng đối với Dận Chân, Thập tam, đây là chuyện mưu phản cần dẹp trừ.
Vùng Triết Giang có ‘Đông Hải phu tử’ Lữ Lưu Lương. Sau khi nhà Minh diệt vong, vốn có tư tưởng Hán tộc phản Thanh phục Minh, nhưng tranh đấu thất bại, Lữ Lưu Lương lui về ở ẩn, dậy học qua ngày. Đời sau có người đề cử ông ra làm quan, nhưng ông kiên quyết cự tuyệt, sau lui vào trốn trong chùa, viết sách thiền. Trong sách vốn có nội dung phản đối sự thống trị của nhà Thanh, nhưng sau khi hoàn thành, không có lưu truyền ra ngoài. Lữ Lưu Lương sau đó qua đời. Ở Hồ Nam, Tằng Tĩnh vô tình đọc được áng văn của Lữ Lưu Lương, đối với học vấn của ông vô cùng kính nể, liền phái học trò là Trương Hi đi tìm kiếm các bản thảo của họ Lữ. Trương Hi vừa tới Triết Giang, không chỉ tìm thấy nơi bản thảo được cất giấu, mà còn tìm thấy hai học trò của Lữ Lưu Lương. Trương Hi cùng hai người này nói chuyện rất hợp. Hắn trở về báo lại cho Tằng Tĩnh, Tằng Tĩnh cũng vô cùng quý trọng hai người. Cả bốn người cùng chung chí hướng, lại gặp thời loạn không thể đắc ý, bèn bàn với nhau tìm cách lật đổ triều Thanh. Tằng Tĩnh có nghe Tổng đốc Thiểm Cam Nhạc Trung Kỳ vốn là người Hán, dòng dõi Nhạc Phi, hiện đang nắm giữ binh quyền, rất được trọng dụng. Hắn nghĩ nếu có thể khuyên Nhạc Trung Kỳ phản Thanh, hi vọng thành công rất nhiều. Tằng Tịnh bèn viết một phong thư, sai Trương Hi đi tìm Nhạc Trung Kỳ. Nhạc Trung Kỳ nhận được thư, giả vờ nhận lời với Trương Hi. Vì vậy, bọn họ liền nói ra hết những chủ trương kế hoạch với Nhạc Trung Kỳ. Nhạc Trung Kỳ lâp tức dâng tấu lên Ung Chính, báo cáo âm mưu phản loạn. Ung Chính đã hạ lệnh nghiêm khắc điều tra. Lữ Lưu Lương mặc dù đã chết, nhưng vẫn bị quật mồ trừng phạt, người nhà và học trò của Lữ Lưu Lương đều bị tịch thu gia sản, kẻ giết kẻ bị đầy sung quân.
Ta đờ đẫn suy nghĩ, không biết Lữ Lưu Lương thật sự có một cháu gái, tên Lữ Tứ Nương. Những chuyện dã sử này rốt cuộc đúng hay sai.
“Nhược Hi, nàng làm sao vậy?” – bên tai ta văng vẳng giọng nói đầy lo lắng của hắn, ta mơ hồ nhìn lại.
Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt hàm chứa nhiều lo lắng, ta nói mà như đang ngủ mơ: “Hắn có cháu gái hay không?” Hắn nhíu mày, đưa mắt nhìn Thập tam, ánh mắt chuyển từ lo lắng sang nghi hoặc. Hắn nắm chặt tay của ta, hỏi: “Là ai có cháu gái?”
Ta như bừng tỉnh, đau thương cuộn sóng trong lòng. Hiện tại là năm Ung Chính thứ sáu, chỉ còn bảy năm nữa chúng ta sẽ vĩnh viễn xa cách. Đột nhiên ta thấy ớn lạnh, đầu nặng trĩu, không thể suy nghĩ thêm, lăng lặng nhìn theo hắn.
Sắc mặt Thập tam hiện rõ vẻ kinh ngạc, buông tấu chương xuống nói với Dận Chân: “Hoàng huynh, Nhược Hi có chút bất thường.” Dận Chân khẽ gật đầu, nhìn xuống bản tấu chương trên bàn, ôm chặt vai ta trầm giọng nói: “Nhược Hi, nàng sợ điều gì? Nàng đã biết chuyện gì?”
Ta cố lấy lại tinh thần, nhưng đau thương trong lòng vẫn khiến khoé mắt ứa lệ thành hàng. Lịch sử đã được định trước, có thể thay đổi được không?
Dận Chân chăm chú nhìn ta, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má, quay đầu nói với Thập tam: “Từ khi trẫm đăng cơ, chưa từng trở lại bãi săn bắn, các bộ lạc Mông Cổ hằng năm cũng không tới triều kiến.” Hắn lại quay sang nhìn ta, ánh mắt không hề thay đổi, mày chau lại, tuy nhìn ta chằm chằm nhưng nói tiếp với Thập tam: “Đi chuẩn bị cho thật tốt, bữa tối nay có Tứ A ca cùng hai vị Vương gia, không được để bọn họ có gì sơ xuất.” Thập tam nhìn ta, đứng lên rồi bước ra bên ngoài.
Dận Chân vẫn im lặng nhìn ta, một lát sau bình tĩnh trở lại, hắn mới nói: “Nàng rố cuộc lo sợ điều gì? Những năm phụng trà bên cạnh tiên đế, nàng quanh năm ưu tư, hành động cẩn mật như đi trên băng mỏng, lo trước sợ sau. Vừa rồi, nàng đọc tấu chương rồi thần sắc thay đổi. Nàng sống trong cung, sao biết được họ đang tấu điều gì? Nàng đã biết chuyện gì? Nhược Hi, chúng ta chẳng phải đã giao hẹn, luôn thẳng thắn nói thật mọi chuyện hay sao?”
Ta nghẹn ngào, không biết phải nói gì. Làm sao có thể bình thản nói cho hắn rõ mọi chuyện được đây? Ta vốn đã biết trước kết cục cuối cùng, nhưng làm sao có thể nói rõ đây?
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt lưng tròng nhưng gượng cười mà nói: “Ta sợ chính là ‘văn tự ngục’. Văn nhân mặc khách viết sách, chính là muốn lưu truyền sự học tới hậu thế, sơ sẩy một chút lại mang hoạ sát thân. Bọn họ cũng không phải cố tình viết ra những hàm ý oán hận hay chế giễu chê bai…”
Nét mặt hắn không biểu lộ tâm tình, chỉ im lặng nhìn ta. Một lát sau, tay hắn ném mạnh tấu chương trong tay, thản nhiên hỏi lại: “Nàng đang nhắc tới ‘văn tự ngục’?”
Ta khẽ cắn môi, suy nghĩ một lát, cầm tay hắn nói: “Ta cũng không muốn xen vào chuyện triều đình. Ta rất sợ có kẻ cắt câu bẻ chữ, gò ép ý nghĩa rồi mật báo tranh công. Hoặc có người ôm hận thù mà hãm hại, vu oan. Thế rồi gây nên cảnh giam cầm oan uổng, những kẻ có học trong thiên hạ bất an, chỉ e vô tình tơi vào lưới văn, liên luỵ bất ngờ. Đến lúc đó, thiên hạ sẽ không còn thái bình, một số kẻ có dã tâm nhân cơ hội chống đối triều đình, chửi mắng thiên tử.”
Hắn nghe ta nói xong, sắc mặt có vẻ thoải mái hơn một chút, thở dài nói: “Ngươi có biết bọn họ nói những gì hay không? Giết cha, hại mẹ, giam hãm anh em, giệt trừ trung thần, ưa sủng nịnh… đổ lên đầu ta đủ loại tội lớn.”
Lòng ta trùng xuống, đây vốn là điều hắn kiêng kị nhất. Hắn im lặng một hồi, ánh mắt càng lúc càng lộ vẻ bi thống, nắm chặt tay nói: “Những lời này… đều là những lời ngông cuồng của bọn sĩ phu, dùng văn chương biểu lộ sự căm hận đối với triều đình, mang ý tưởng nhớ tới triều trước. Đại Thanh ta thành lập cũng gần trăm năm, đến nay vẫn không thể giải quyết triệt để. Ta mong muốn ta có thể chấm dứt mọi chuyện.”
Trong lòng ta đau xót, hắn đã quyết tam, ta không thể nói thêm. Ta luôn kỳ vọng những chuyện dã sử mà ta biết chỉ là chuyện hư cấu, căn bản là không có thực. Tất cả chỉ là dư thừa. Ta âm thầm thở dài, tuy không thể hy vọng như vậy, nhưng làm sao cho ổn… Lần tới gặp Thập tam, ta sẽ nhờ hắn điều tra thêm, mong có thể đề phòng trước mọi chuyện.
Hai mày của hắn dần giãn ra, khẽ cười nói: “Việc này nàng đừng nên lo lắng, đoán trước đoán sau. Nàng hiện tại vẫn đang rất yếu, nên lo làm sao điều dưỡng thân thể thật tốt, rồi sinh thêm cho ta mấy hài tử béo tốt mập mạp.”
Ta sửng sốt, tuy bực tức nhưng thấy trong lòng ấm áp. Hắn không muốn cũng ta thảo luận tiếp chuyện này, cũng không muốn ta vì thế mà lo lắng. Ta nhoẻn cười, đánh nhẹ hắn nói: “Chàng nghĩ ta là heo sao?”
Hắn vẫn tươi cười, ôm ta nói: “Nếu vậy đã tốt, ta cũng muốn có nhiều con cái.”
Hai người tạm gác đi tâm sự trong lòng, nói giỡn vài câu. Ta lẳng lặng dựa đầu vào vai hắn, trong đầu trống rỗng. Hắn vỗ nhẹ lên lưng ta, nhẹ nhàng nói: “Ta rất sợ mỗi khi nàng bộc lộ vẻ mặt cô độc bất lực này. Mỗi khi nàng có dáng vẻ này, ta luôn cảm thấy bất an, nghĩ nàng sắp rời xa ta. Nhược Hi, nàng đừng nên lo lắng những chuyện của triều đình, nàng chỉ cần chăm sóc Hoằng Hẵn và ta, làm một người vợ tốt của ta, một người mẹ tốt của các con. Những chuyện khác, nàng không cần lo lắng, cũng không nên hỏi.” Ta dụi dụi đầu vào vai hắn, vòng tay ôm lấy hắn, dịu dàng nói: “Ta cũng mong như vậy, không phải lo lắng điều gì. Tuy nhiên, làm sao cho vẹn toàn đây?”
Hắn than thở: “Nhược Hi, mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm với việc mình làm. Bọn họ đã muốn để lại văn chương, thì cũng nên đưa ra những nhận xét khách quan, đúng với mỗi thời đại. Ta sẽ cho người điều tra cẩn trọng, không để xảy ra cảnh lưới văn rậm rạp, tù oan khắp nơi.”
Nếu như ta sinh ra trong triều đại này thì thật tốt, không biết trước kết cục của mỗi người, cũng sẽ không phải lo lắng, hao tổn tâm cơ đến vậy. Ta hy vọng không xẩy ra việc hậu nhân của Lữ Lưu Lương truy sát báo thù, như vậy dù có Lữ Tứ Nương, ta cũng không lo nàng sẽ xuất hiện.
Chuyện vẫn canh cánh trong lòng, không thể giải trừ hoàn toàn. Mỗi ngày, ta đều lo lặng, luôn nghĩ tới vụ án của Tằng Tĩnh, Lữ Lưu Lương. Mỗi ngày, ta đều ở trong trướng, yên lặng nghe ngóng tiến trình phát triển của vụ án.
Ta nằm trên giường, hai mắt mở to, ngơ ngác nhìn đỉnh màn.
Một tiếng ‘hừ’ nhẹ vang lên, ta nhìn sang thấy Dận Chân đang đứng đó tươi cười, im lặng quan sát ta. Ta cũng nhoẻn cười, cố làm vẻ tươi tỉnh, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ cũ, mặc hắn quan sát.
Hắn than nhẹ một tiếng, ngồi xuống cạnh ta nói: “Nhược Hi, mấy ngày nay nàng làm sao vậy?” Ta lẳng lặng nhìn hắn, hỏi: “Nhạc Trung Kỳ đã dâng lên tấu chương mới chưa?” Nụ cười của hắn ngừng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt dần trở nên lãnh đạm, trầm giọng nói: “Nhược Hi, nàng không nghe lời ta sao? Ta không hi vọng nàng quan tâm tới chuyện triều chính.”
Trong lòng ta nhói đau, nắm lấy tay hắn, cười khổ mà nói: “Ta chỉ muốn biết chuyện này mà thôi.” Ánh mắt hắn trở nên nhu hoà, khẽ lắc đầu nói: “Đôi lúc, ta thật không hiểu nàng đang nghĩ điều gì. Tấu chương của Nhạc Trung Kỳ đã tới, có nhắc tới một kẻ tên Trương Hi. Tên này đã cầm một phong thư, chặn kiệu của Nhạc Trung Kỳ giữa đường. Nhạc Trung Kỳ đã sai tuần bổ bắt hắn lại điều tra. Tên này cũng có khí chất, dùng cung hình tra tấn thế nào cũng không chịu nói thật. Sau đó, Nhạc Trung Kỳ dùng kế giả chấp nhận, làm minh ước, nguyện ý cùng khởi sự. Trương Hi tin là thật, liền đem toàn bộ mưu kế nói ra.”
“Mọi chuyện đều do Tằng Tĩnh, người Vĩnh Hưng, tỉnh Hồ Nam, thầy của Trương Hi chủ mưu. Hắn vốn là học sinh, tài học kém cỏi nên bị trượt khoá thi, liền về quê dạy học, từ bỏ nghiệp thi cử. Hắn thất vọng sinh ra buồn chán, thường ngồi quán trà lượm lặt thông tin, biết được Đông Hải phu tử Lữ Lưu Lương thà cạo đầu đi tu cũng không làm quan triều đình thì tỏ vẻ kính ngưỡng. Lữ Lưu Lương ngày thường vẫn thường tỏ vẻ phẩn uất, viết ra những lời văn ‘tà đạo’, còn Tằng Tĩnh lại tham vọng, muốn tiến hành phản loạn. Hắn liền phái học trò là Trương Hi đi tìm kiếm bản thảo của Lữ Lưu Lương.”
Nghe đến đây, ta cảm thấy bất an, do dự một hồi mới nói: “Chàng định xử lý gia tộc họ Lữ thế nào?” Hắn thản nhiên nói: “Định tội phản nghịch.” Ta sợ hãi, vội vàng nói tiếp: “Hắn đã chết nhiều năm như vậy. Người chết hết tội, sao không để mọi chuyện qua đi?” Sắc mặt hắn tối sầm lại, ánh mắt sắc lạnh, hơi cười mà nói: “Năm Khang Hi thứ năm, hắn cự tuyệt ra dự thi, từ bỏ nghiệp thi thư. Năm Khang Hi thứ mười bảy, mười chín, lại tiếp tục từ chối đề cử, xuất gia làm sư, ẩn cư tại núi Huyền Diệu, ở trong gian nhà trúc mà dạy học. Các tác phẩm của hắn, lời văn nhiều chỗ phỉ bàng Hoàng A mã. Có thể thấy, hắn vô cùng ngoan cố, dùng lời văn khuyến khích kẻ đọc sách đối nghịch với triều đình. Nếu như triều đình không có kế sách cu toàn, sau này không thể nào khống chế được đám sĩ tử trong thiên hạ.”
Ta than thầm trong lòng, không thể tìm ra cách xử lý, liền kéo chăn trùm kín đầu. Qua chăn, ta nghe hắn thở dài nặng nề.
Trong lòng đã biết rõ sự tình, ta càng thêm lo lắng, nhưng không có cách nào thả lỏng, liên tục tự hỏi ‘làm sao bây giờ?’
Đột nhiên ta nảy ra một ý, lật chăn ra rồi reo lên một tiếng. Hắn vẫn ngồi ở chỗ cũ, kinh ngạc nhìn ta. Ta nhìn hắn cười cười, xuống giường rồi đi ra ngoài. Hai mày hắn cau lại, nói: “Hai ngày sau, hai bộ lạc sẽ rời đi. Mẫn Mẫn đã cho người tới tìm nàng mấy lần.” Ta ‘a’ lên một tiếng, có ý đã nghe rõ, rồi chạy nhanh ra ngoài, nói vọng lại: “Ta đi tìm nàng đây.”
Ta giục ngựa phi nước đại, đi rất xa mới nhìn thấy Thập tam và Lục Vu đang ngồi trên lưng ngựa. Ta nhìn theo hai người, thấy Thừa Hoan và Tá Đặc đang phóng ngựa như bay, bụi cuốn theo cuồn cuộn. Ta chợt cảm thấy chua xót, u ám thở dài rồi rạp người xuống lưng ngựa, tăng tốc chạy về phía hai người.
Nghe tiếng vó ngựa, hai người xoay người lại, rồi cùng xuống ngựa. Ta cũng nhẩy xuống, đứng đối diện với Lục Vu, khẽ mỉm cười rồi nói với Thập tam: “Ta có vài chuyện cần bàn cùng ngươi.” Lục Vu gượng cười, nói với Thập tam: “Gia, thiếp tập cưỡi ngựa thêm 1 lúc.” Thập tam đưa mắt nhìn ta, rồi hướng Lục Vu ôn nhu dặn dò: “Cho ngựa đi chậm một chút, nàng mới tập chưa lâu.”
Thập tam dõi theo Lục Vu đi xa dần, rồi quay người lại hỏi: “Chuyện gì?” Ta ném dây cương cho hắn, nghiêm mặt nói: “Muốn ngươi tìm hiểu một người trong gia tộc Lữ Lưu Lương, là một nữ tử.” Vẻ mặt tươi cười của Thập tam khựng lại, hắn nhìn ta chằm chằm, hồi lâu mới nói: “Hắn phạm phải là tội lớn đại nghịch, danh sách con cháu thân thích, đệ tử của hắn sẽ được tri phủ các địa phương liệt kê, tấu báo triều đình.” Ta lắc đầu, hít thật sâu một hơi rồi mới nói: “Ngươi phái một người đang tin, tra rõ Lữ Lưu Lương có một cháu gái, tên gọi Lữ Tứ Nương. Ta tin là có.”
Mặt hắn lộ vẻ nghi ngờ, nhìn ta nhàn nhạt hỏi: “Rất quan trọng?” Ta gật đầu, nói tiếp: “Chuyện này chỉ có ta và ngươi biết.” Thập tam yên lặng suy nghĩ, không lên tiếng. Một lúc lâu sau, hắn nói: “Vì sao không thể cho Hoàng huynh biết? Lữ Tứ Nương là ai?” Ta cũng không chắc người này có tồn tại, làm sao có thể nói rõ cho hắn hiểu.
Thấy ta cúi đầu không nói, Thập tam cười lớn: “Nhìn bộ dạng ngươi lúc này, ai nhìn thấy sẽ cho rằng ta đang bắt nạt ngươi. Ta không hỏi nữa. Có điều, ngươi ở trong thâm cung, làm sao biết được người này?” Ta gượng cười, nói lảng sang chuyện khác: “Mấy ngày nay, Lục Vu đều như vậy hay sao?”
Thấy ta nói chuyện khác, hắn khẽ lắc đầu, nhìn về phía Thừa Hoan ở rất xa, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: “Thừa Hoan vẫn sống trong cung, Lục Vu ít có cơ hội gặp mặt. Lần này, ta mang nàng theo, chỉ mong họ có thêm cơ hội gần gũi. Thế nhưng, qua mấy hôm, Thừa Hoan vẫn không có chút cảm tình nào với nàng, khiến nàng vô cùng khó chịu, lúc nào cũng muốn nhìn theo Thừa Hoan.”
Hắn thở dài, rồi quay sang ta mà nói: “Vài ngày trước, ta định đem Thừa Hoan về phủ ở lại mấy hôm, nhưng nàng không muốn làm Thừa Hoan không vui, đã ngăn cản ta.”
Ta nghe xong, không biết nên nói cái gì, chỉ lẳng lặng đứng. Hắn cũng cảm thấy khó chịu, không nói tiếp. Hai người đứng một lúc, Thập tam đột nhiên cười rộ khiến ta ngẩn ngơ nhìn hắn. Hắn cười xong, lớn tiếng nói: “Ta rất nhớ chuyện năm đó cùng ngươi uống rượu, ca hát. Khi đó, không có phiền não, không có ưu sầu, không có trách nhiệm. Tất cả, tuỳ theo ý thích mà làm, du ngoạn mọi nơi.”
Ta nhớ lại vài lần say rượu trước đây, cũng cười lớn, những lo lắng mấy ngày nay đều biến mất. Ta nắm lại dây cương, nói lớn: “Hiện tại không có rượu, hơn nữa chúng ta cũng vào tuổi trung niên, ca hát say mèm cũng không phải việc tốt.” Thập tam cười khúc khích, nhìn quanh rồi cười to: “Là ngươi cho rằng mình vẫn còn trẻ, ta thì đã già rồi. Ở trước mặt hoàng huynh, ngươi có dám nói vậy không?” Ngạo nghễ nhìn hắn, không để ý tới lời trêu chọc của hắn, hất đầu về phía hai con ngựa và nói: “Đua ngựa xem sao?” Hắn cười to, sảng khoái nói: “Có gì mà không dám.”
Chúng ta nhảy lên lưng ngựa, đang định bắt đầu thì thấy hai con ngựa trắng đang chậm rãi lại gần. Nhìn ra, Mẫn Mẫn đang vui vẻ trò chuyện cùng Lục Vu, ta kinh ngạc, quay lại trêu Thập tam. Sắc mặt hắn tỏ vẻ ngượng ngùng, ngơ ngác nhìn hai người, không có phản ứng gì. Ta khẽ cười, thúc ngựa đi về phía hai người.
Mẫn Mẫn thấy ta, cũng kéo cương bước nhanh tới trước mặt, lớn tiếng nói vẻ oán giận: “Mấy hôm nay ngươi làm sao vậy? Ta có tìm ngươi vài lần, Cao công công đều nói ngươi không khoẻ.” Nàng tuy là trách ta, nhưng lại vô cùng quan tâm, ta khẽ cười: “Không phải ta đang tới tìm ngươi hay sao?”
Mẫn Mẫn liếc về phía Thập tam, có chút không hài lòng: “Còn nói là tìm ta, nêu ta không tình cờ gặp Lục Vu, cũng không biết ngươi đang ở đây.”
Thập tam chậm rãi lướt qua chúng ta, đứng song song với Lục Vu. Ta cười với Mẫn Mẫn, nói: “Vừa rồi ta đang nói Vương gia đi tìm ngươi đua ngựa.” Thập tam nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Lục Vu. Lục Vu đang gượng cười, khiến hắn…
Mẫn Mẫn quay đầu nhìn lại Thập tam cùng Lục Vu, cười to nói lớn: “Tốt, mấy hôm nay ta chưa từng cưỡi ngựa một cách sảng khoái.” Thập tam chau mày lắc đầu, Lục Vu liền nói: “Gia, ngài đi thôi, thiếp sẽ đứng đây đợi.”
Mẫn Mẫn nghe xong, nghi hoặc nhìn Lục Vu, rồi lại nhìn Thập tam. Thập tam giục ngựa lên trước, nói: “Nàng mới học cưỡi ngựa thôi.” Nghe vậy, Mẫn Mẫn cười cho qua, đưa ngón tay vào miệng huýt một hơi dài dài.
Một lát sau, Tá Đặc cùng Thừa Hoan phóng ngựa trở về, theo thứ tự chào hỏi mọi người. Tá Đặc cung kính hỏi Mẫn Mẫn: “Mẫu phi gọi nhi tử có chuyện gì?” Mẫn Mẫn nhìn Lục Vu, căn dặn: “Phúc tấn cưỡi ngựa chưa lâu, các ngươi ở lại đây chăm sóc Phúc tấn.” Thừa Hoan mỉm cười nhìn Thập tam, rồi nhìn sang Lục Vu, vẻ mặt do dự, ta cũng dặn: “Thừa Hoan, ngươi cũng ở lại đây.”
Lục Vu nét mặt vui vẻ, đưa mắt nhìn Thập tam. Thập tam khẽ gật đầu, rồi nói với Thừa Hoan: “Ngươi cùng đại vương tử chỉ dẫn di nương cưỡi ngựa.” Thừa Hoan khẽ đáp ứng, nhưng vẻ mặt tối sầm lại. Tá Đặc đứng cạnh Thừa Hoan cao giọng nói: “Y Đặc nhất định không phụ sự kỳ vọng của Vương gia.” Thập tam gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng.
Tiếng roi quất lên, ba kỵ mã giục ngựa phóng đi, cả ba không ngừng tăng tốc. Đầu óc ta trông rỗng, chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai, hưởng thụ cảm giác vui vẻ do tốc độ đem lại. Qua một hồi lâu, ngựa đã thấm mệt, ba người liền kìm cương chậm dần lại.
Cuối cùng, ba người đứng trên sườn núi cao. Ta cùng Mẫn Mẫn đưa mắt nhìn nhau, rồi lập tức cùng cười lớn. Thập tam nghiêng người, khẽ lắc đầu, nhưng vẫn không nói.
“Vương gia.” Một giọng nói lo lắng từ sau vang lên, cả ba quay lại nhìn. Tiểu Thuận Tử đang phóng ngựa lại gần. Hắn tới trước mặt, nhẩy xuống ngựa, cuống quít thi lễ rồi nói: “Hoàng thượng triệu Vương gia về gấp. Hiện tại, Hoàng thượng đang ở lều chính đợi Vương gia.” Thập tam biến sắc, khẽ gật đầu vói chúng ta, rồi nhanh chóng rời đi.
Mẫn Mẫn xuống ngựa, ta cũng theo nàng. Hai người tới giữa bãi cỏ ngồi xuống. Nàng hỏi: “Mấy hôm trước đã xảy ra chuyện gì?” Ta nhìn nàng cười, khẽ lắc đầu. Nàng thở dài, nói: “Nhược Hi, thân phận ngươi so với trước đây, không thể so sánh. Chuyện của ngươi, ta cũng không tiện hỏi. Thế nhưng, ngươi đã là vợ của hắn, không nên tham lam quá. Ngươi chỉ cần chăm sóc con cái thật tốt, tận tâm với hắn, đừng nên để ý những chuyện vặt vẵn trong cung, để hắn chuyên tâm xử lý chính sự là được.”
Ta ngẩn ra, nhìn nàng có chút khó tin những lời này là do nàng nói ra. Ta vỗ vai nàng, cười rồi nói tiếp: “Ngươi đừng nên cười ta, ta dù sao cũng kết hôn sớm hơn ngươi vài năm, chuyện phu thê ta cũng hiểu hơn ngươi.” Ta cười nói: “Ta không sao, ngươi đừng nên lo lắng.”
Mẫn Mẫn ôm chặt tay ta, nói nhỏ: “Nhược Hi, ta rất thích Thừa Hoan.” Ta ngẩn ra, có chút không hiểu được ý tứ của nàng. Nàng cười nói: “Ta muốn để nó làm con dâu của ta.”
Ta nằm dài trên cỏ, yên lặng nghe Mẫn Mẫn nói. Hiện tại, Thập tam chỉ còn sống thêm một năm nữa. Nếu lúc này, Thừa Hoan theo Mẫn Mẫn về Mông Cổ, nếu tương lai, có ngày Thừa Hoan biết Lục Vu chính là mẹ ruột của nó, sẽ chẳng phải là điều hối hận cả đời hay sao. Thế nhưng, nếu một ngày, nàng không có chúng ta che chở, nàng có thể giống như hiện tại, tự do tự tại hay không. Người trong cung vốn là chúng tinh phủng nguyệt – sao quanh trăng sáng, vì chúng ta mà đối tốt với nàng. Đề nghị của Mẫn Mẫn có thể xem là một biện pháp tốt.
Thấy ta suy nghĩ không nói, Mẫn Mẫn nhìn ta nói: “Mấy hôm nay ta chú ý quan sát, ta phát hiện Thừa Hoan cũng có vẻ rất thích Tá Đặc.” Nhớ tới ánh mắt đầy tán thưởng của Thập tam vừa rồi, ta cười nói: “Chỉ cần bọn họ thích nhau, ta nghĩ Thập tam và Lục Vu sẽ không phản đối.”
Mẫn Mẫn nhìn ta, nói với giọng oán trách: “Về chuyện của Thừa Hoan, ta nghĩ ý kiến của ngươi cũng giống như ý kiến của Thập tam vậy. Tuy nói Thừa Hoan là con của bọn họ, nhưng Thừa Hoan là do một tay ngươi nuôi dưỡng. Nhược Hi, không phải ngươi ngại con của ta không tốt, không xứng với Thập tam chứ?”
Thấy bộ dạng thất vọng của nàng, ta có chút không đành lòng, nhưng dù sao, đây cũng là việc lớn cả đời, không thể vội vàng đưa ra ý kiến. Mặt khác, mẹ con Thừa Hoan cũng cần nhận nhau, trước khi Thừa Hoan rời khỏi kinh thành.
Ta ngồi xuống, nắm tay Mẫn Mẫn mà nói: “Mẫn Mẫn, nếu như Thừa Hoan rời đi ngay, đến một ngày nàng biết rõ mối quan hệ thật sự với Lục Vu, chỉ sợ nàng sẽ đau thương, hối hận cả đời.” Mẫn Mẫn cười nói: “Ngươi cũng không nên lo lắng. Ta từ lâu đã nói với Tá Ưng để cho Tá Đặc ở lại kinh thành học tập vài năm. Vài ngay trước, ta cũng đem hôn sự nói với Tá Ưng, hắn cũng rất hài lòng.” Ta nhìn kỹ Mẫn Mẫn, tủm tỉm cười. Mẫn Mẫn cau mày, nhìn ta một lúc, đột nhiên đánh mạnh ra một cái, nói: “Làm sao thế? tại sao lại nhìn ta như vậy?” Ta khúc khích cười, che miệng nói: “Là ngươi muốn Tá Đặc đi ở rể hay sao?” Nàng giật mình, im lặng một lúc, hai má ửng đỏ, khẽ khàng nói: “Có gì là không thể. Thừa Hoan tính tình hồn nhiên, ngay thẳng, không cậy gia thế hiển hách, được hoàng đế sủng ái mà kiêu ngạo. Đừng nói Tá Đặc vô cùng ngưỡng mộ nàng, ta cùng Tá Ưng cũng rất hài lòng.”
Ta mỉm cười, trong lòng vô cùng vui vẻ. Ta vốn có chủ ý không muốn Thừa Hoan học tập quy củ quá sớm. Hai năm gần đây, nàng lớn dần, các mama trong cung cũng bắt đầu chỉ dạy cho nàng, nhưng ta cũng quản không nghiêm, là mong nàng có thêm chút thời gian vô tư lự, vui sướng mà sống. Ta cũng mơ hồ lo lắng, trước là do tính nàng như vậy, sau là do ta không dạy nàng quy củ, không biết có làm hại nàng. Hôm nay, lại chính bởi vì tính cách của nàng như vậy, lại khiến Tá Đặc quan tâm ưa thích.
Thấy ta mỉm cười, Mẫn Mẫn cười tươi, nói: “Ngươi cũng nên vui vẻ đi thôi. Tâm tư của ngươi, làm sao ta không hiểu. Ta không phải vì không thể gả cho Thập tam mà cưới con gái hắn về làm dâu. Thừa Hoan là một cô nương tốt, bằng không, Thập tam có đến một nghìn nhi nữ, chúng ta cũng sẽ không mở miệng cầu thân.”
Nghe vậy, ta cười lớn tiếng rồi đứng dậy, không ngờ nàng ta có suy nghĩ như vậy. Mặt nàng đỏ bừng, đứng lên, nhanh chóng bước đi, ta liền đuổi theo nàng.
Đuổi kịp, ta nắm tay cũng nàng, cười nói: “Đêm nay ta sẽ hỏi qua ý của Thập Tam.” Nàng tươi cười, liên tục gật đầu.
Màn đêm từ từ buông xuống. Trong trướng, các cung nữ đang thu dọn bàn ăn, rồi lần lượt lui ra. Trong lòng vẫn canh cánh chuyện của Thừa Hoan, ta vội chỉnh sửa lại y phục rồi bước ra ngoài.
Bên ngoài trướng, Tiểu Thuận Tử đang đứng đợi. Thấy ta, hắn liền cúi rạp người, cung kính nói: “Nương nương, trời đêm rất lạnh. Vạn tuế gia đã căn dặn, nương nương ra ngoài cần mặc thêm áo.” Ta vô cùng xúc động, lần trước ra ngoài với Triệu Mẫn về, toàn thân ta lạnh cóng. Lần này, hắn lại căn dặn đám nô tài như vậy. Ta quay trở lại trướng, mặc thêm tấm áo da báo rồi mới đi tiếp.
Tới bên ngoài doanh trướng của Thập tam. Bọn thị vệ bên ngoài thấy ta liền khom mình hành lễ, rồi lớn tiếng thông truyền. Nha hoàn bên cạnh Lục Vu vội vàng vén rèm đón ta vào trướng. Nàng cung khính thi lễ, ta chưa kịp nói gì thì Lục Vu cũng đã bước tới.
“Không biết nương nương tới, thành ra không chuẩn bị cơm tối.” Ta đưa mắt nhìn, thấy trên bàn có bày mâm cơm nhưng chưa ai động tới. Ta ngồi xuống, cười nói: “Ta đã ăn rồi, ngươi ăn trước đi, để Hồng Ngọc mang trà cho ta là được.” Ta còn chưa nói xong, Hồng Ngọc đã mang trà tới, nói: “Nghe nói nương nương vô cùng sành trà. Trà nô tỳ pha nếu không hợp khẩu vị, mong nương nương thứ lỗi.” Nói xong, nàng đem trà nóng đặt trước mặt ta.
Ta đưa tay ra hiệu cho Lục Vu ngồi xuống, rồi nâng chén lên nhấp một ngụm, mùi thơm ngát khó cưỡng. Ta mỉm cười nói với Lục Vu: “Chủ tử lịch sự tao nhã, tiểu tỳ thông minh cẩn thận.” Hồng Ngọc nghe xong cười tươi như hoa, Lục Vu nhìn nàng khẽ gật đầu. Hồng Ngọc hiểu ý nhanh chóng rời đi. Lục Vu lúc này mới ngồi xuống, mỉm cười rồi khẽ nói: “Nương nương đã quá khen.” Ta thấy, nàng tuy là tươi cười, nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ cô đơn. Ta khẽ thở dài.
Hai người im lặng một hồi. Ta nhấp thêm một ngụm trà, rồi nói: “Lục Vu”. Nàng ngẩng đầu, cười nói: “Nương nương có gì căn dặn?” Thấy nàng ngồi nghiêm túc ngay ngắn, lời nói luôn hợp quy củ, ta thở dài rồi nói tiếp: “Lục Vu, ngươi nhất định phải nói chuyện như vậy sao?”
Nàng hơi giật mình, che miệng cười rồi nói: “Thật không biết từ bao giờ ta trở thành như vậy.” Ta cũng căng thẳng, chúng ta đều đã lớn, không phải những cô nương ngây ngô năm đó. Chúng ta cũng đã biết che dấu cảm xúc, trở thành những người tâm tư thâm tàng bất lộ. Một cô nương thông minh như Lục Vu, làm sao không hiểu điều này. Quan sát hành động, lời nói của nàng mấy hôm nay, ta biết trong lòng nàng đang vô cùng nhức nhối.
Ta nhìn nàng chằm chằm, rồi nói: “Chúng ta cùng uống rượu?” Nàng suy nghĩ một chút rồi đưa mắt nhìn ta, sau bước ra bên ngoài trướng.
Lúc trở vào, nàng cầm theo hai vò rượu. Ngồi xuống, nàng cười nói: “Nghe gia nói, tửu lượng của cô nương rất tốt.” Ta đặt trà xuống, cũng cười nói: “Thập tam có nói thêm, tửu lượng của ta không những tốt, mà phong cách uống rượu của ta cũng tốt vô cùng. Lần này, ngươi nên chuẩn bị cho tốt, kẻo bị ta đánh gục.” Nàng cười lớn, nói: “Chưa từng nghe gia nói như vậy.”
Hai người vừa uống, ra vừa nói vào chủ đề chính: “Thập tam cùng Hoàng thượng đang tiếp đãi hai vị vương gia. Ta vốn có chuyện định bàn với hắn, nhưng nghĩ lại, nên nói với ngươi thì tốt hơn.” Ta dừng một lát, thấy nàng tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, ta tiếp tục: “Ngươi đừng nên tự mình làm khổ bản thân, rồi có ngày ngươi và Thừa Hoan sẽ nhận nhau thôi.”
Nàng đánh đổ chén vò rượu trên bàn, sắc mặt tái nhợt, tim đập mạnh, bối rối nhìn ta. Ta nâng vò rượu lên, nhìn rượu chảy lênh láng trên bàn, chảy xuống ướt người nàng mà nàng vẫn làm ngơ.
Một lúc sau, nàng cắn chặt môi dưới, hai mắt ứa lệ, thê thảm gượng cười mà nói: “Để nàng biết ngạch nương của mình là một kẻ mang tội, chẳng phải làm hại nàng hay sao?”
Ta lắc đầu, than thở: “Lục Vu, đó là chuyện những năm đời Thánh tổ. Triều đình hôm nay, mọi chuyện đều do Hoàng thượng chủ trì. Sẽ không ai vì chuyện này để làm hại tới Vương gia, ngươi đừng lo lắng như vậy. Hơn nữa, cuộc sống luôn biến đổi khôn lường, không biết lúc nào cũng ta phải rời bỏ thế giới này. Đợi đến tận lúc đó, hài tử mới biết sự tình, ngươi nghĩ làm sao nàng chịu nổi, làm sao đối mặt được đây?”
Nước mắt Lục Vu đua nhau rơi xuống. Nàng lấy khăn lau, nước mắt lại rơi, lau mãi một hồi đành thôi. Nhìn xuyên qua màn lệ, nàng đau khổ nói: “Cô nương chắc cũng biết, mấy ngày trước đã điều tra ra một kẻ tên gọi Tằng Tĩnh. Không phải hắn cũng vì thư hoạ mà mang tội hay sao? Tuy nói là hắn gieo gió gặt bão, nhưng triều đình sớm muộn gì rồi cũng sẽ xử lý đích đáng. Chúng ta đều hiểu, nếu như sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của Thừa Hoan, ta đây cam tâm để nàng hận ta, ta tuyệt đối không nhận lại nàng.”
Ta lại thở dài, không biết phải dùng lời lẽ nào để thuyết phục nàng. Cũng đã là mẹ, ta hiểu quyết định của nàng. Nếu như ta không có Hoằng Hãn, ta sẽ không cảm nhận được tâm tư này của nàng.
Ta cầm vò rượu, rót đầy hai chén, nói: “Ta hiểu ngươi, cũng hiểu vì sao ngươi lại quyết định như vậy. Lục Vu, nhân cơ hội này, chúng ta nên sảng khoái hát lớn một trận.” Nàng lau khô mắt, gât đầu cầm, nâng chén lên nói: “Chúng ta rất khó có cơ hội ở cùng nhau thế này, dường như đã trở về thời gian trước đây.”
Ta cũng nâng lên một chén, thấy nàng đã có vẻ say, ta liền nói: “Lục Vu, ngươi muốn khóc thì khóc đi, đừng nên kìm nén như vậy.” Nàng nâng bình rượu lên, uống một hơi cạn sạch, rồi úp mặt xuống bàn, khóc lớn: “Mấy năm nay, ta biết gia luôn muốn làm cho ta vui vẻ. Ta hiểu tâm tư của chàng, ta cũng đã nô lực điều chỉnh,… Thừa Hoan ở trong cung, các ngươi đều tận tâm đối xử thật tốt với nàng. Thế nhưng, lúc nào trong lòng ta cũng tưởng tượng ra, ta và gia, cùng Thừa Hoan, ba người một nhà,… Nhưng làm sao ta nói với gia chuyện này đây? Với tính tình của gia, chàng nhất định sẽ đưa Thừa Hoan về phủ, cùng nhận lại ta. Đừng nói thân phận ngày hôm nay của ta không cho phép, mà nàng trở về rồi có thể sống không suy nghĩ như khi ở trong cung được không?…”
Lời của nàng càng lúc càng yếu, rồi đến lúc hoàn toàn không thành tiếng. Ta khẽ cười một tiếng, đưa tay vỗ lên trán, thấy thoải mái hơn, liền ngẩng đầu nhìn nàng, lẩm bẩm: “Tại sao ngươi lại khổ như vậy? Thập tam mà biết, hắn nhất định sẽ rất đau lòng.” Nói xong, ta chậm rãi đứng lên, muốn dìu nàng đi vào giường.
“Để ta đỡ nàng.” Tiếng Thập tam đột nhiên vang lên. Ta quay lại nhìn, thấy Thập tam đang nhíu chặt đôi mày, vẻ mặt buồn bã, ánh mắt chăm chú nhìn Lục Vu, không chớp mắt. Ta đứng tại chỗ, gật đầu, nói không rõ ràng: “Cũng được, Lục Vu cần không phải ta. Ta đi thôi.”
Thập tam chậm rãi đi tới cạnh Lục Vu, vừa đi vừa nói: “Cảm ơn Tứ a, cảm ơn Tứ tẩu đã cho ta hiểu tâm sự của nàng.” Ta có chút men say, đầu óc cũng trở nên mơ hồ, mơ màng hỏi thăm: “Sao ngươi lại gọi là Tứ ca? không phải là Hoàng huynh sao? Hơn nữa, hắn cũng không ở đây, sao lại nói cảm ơn hắn?”
Bên ngoài trướng có tiếng than nhẹ, ta nhíu mắt nhìn, Dận Châm đang chậm rãi tiến vào. Ta cười hì hì, bước nhanh đến cạnh hắn, nói nhanh: “Thật tốt, ta còn đang buồn vì không biết khi nào chàng trở về.” Bước chân ta không vững, lảo đảo một hồi rồi ngã vào hắn.
Hắn ôm lấy ta, lắc đầu rồi bế ta lên. Ta vòng tay ôm lấy cổ hắn, dựa đầu vào vai rồi líu lo nói: “Ông xã, anh không phải là Hoàng thượng, anh là ông xã của em…” Hắn đã bước ra bên ngoài, nghe những lời ta nói có phần kinh hoàng, liền nhẹ giọng khẽ nói: “Nhược Hi, có gì đợi chúng ta về tới nơi đã.” Ta ‘a’ lên một tiếng, rồi ngủ luôn trên tay hắn.
Được hắn đặt xuống giương mà ta vẫn ôm chặt lấy cổ hắn, hắn cúi người nói: “Nhược Hi, buông tay nào. Ta lấy cho nàng nước giải rượu.” Ta thực ra cũng đã hơi tỉnh, nhưng mấy ngày nay buồn bã, muốn mượn cảm giác say để làm tới. Ta lại nheo mắt, mỉm cười mê hoặc: “Ta không cần nước giải rượu, ta chỉ muốn được ở cùng với ông xã của ta thôi.”
Hắn thở dài, đành nằm xuống bên cạnh ta, đối mặt với ta. Vẻ mặt hắn trầm tĩnh, ánh mắt xuất hiện vẻ khó hiểu. Ta cảm thấy hoang mang, vỗ nhẹ lên má hắn, im lặng một hồi rồi nói: “Ánh mắt chàng cho thấy chàng đang lo lắng.” Hắn gỡ tay của ta, rồi nắm chặt lại, nói: “Nhược Hi, nàng vẫn không hiểu trong lòng ta đang nghĩ gì sao?”
Ta nhìn hắn, gượng cười nói: “Làm sao lại không. Chàng là thiên tử cao cao tại thượng, ta không thể yêu cầu chàng chuyện gì, vì những chuyện chàng đang gánh vác đã quá nhiều rồi. Thế nhưng, chàng cũng nên khoan dung hơn, vì chính sự, cũng là vì ta. Bởi vì, ta rất sợ, đột nhiên có ngày chàng rời xa ta, đến lúc đó ta sống trên thế gian còn có ý nghĩa gì nữa. Nếu cả hai chúng ta đều đi, Hoằng Hãn sẽ phải làm sao? Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, ta đều khiếp sợ, đêm không ngủ được.”
Ánh mắt hắn càng lộ rõ vẻ lo lắng. Hắn choàng tay ôm chặt ta vào lòng, rồi tới tấp hôn lên trán, lên mắt, chóp mũi của ta, cuối cùng dừng lại trên môi. Ta cắn nhẹ môi dưới của hắn, hắn càu nhàu than đau một tiếng, rồi tiếp tục hôn ta, vừa ôn như vừa mãnh liệt.