Cuộc sống là như thế, có một số việc căn bản không muốn hiểu, nhưng cố tình gây cho bạn phiền toái không ngừng, lão Phật gia muốn gặp mặt, gặp hay không gặp? Đó là một vấn đề.
Nói thật, khi Diêu Phỉ Vũ về nước chỉ cần lộ ra thân phận là con cháu gia tộc Đạm Đài, sự tình gì không dễ làm? Lão Phật gia, đó là nhân vật nào, thường dân ở tầng dưới chót không nói, ai địa vị cao sao có thể không biết danh hào này?
Cô không nghĩ tới việc ôm một cây đại thụ như lão Phật gia, cho dù cô nương theo danh hào của Đạm Đài Yên, Lam gia tính cái gì a? Đã vận dụng quan hệ như thế, thì phải là phạm trù chính trị, không giải quyết được vấn đề không nói, còn biến thành dư luận xôn xao, nhiều năm trôi qua, hai mẫu thân của mình không còn đề cập đến Kinh Thành, Diêu Thanh cũng không giúp đỡ cô hoàn thành chuyện này, chỉ nói qua loa mà thôi, ý vị của nó đã quá rõ ràng rồi.
Mà lời Đạm Đài Lượng nói không phải không có lý, dù sao trên người vẫn chảy cùng dòng máu, Đạm Đài Yên có thể không tưởng niệm sao? Cô biết mẹ nhỏ là người như thế nào, rất mềm lòng, vì bà ấy hẳn là phải đi gặp. Chỉ là trong lòng cô bài xích việc gặp mặt này, không khỏi phiền não.
Sau khi tan việc, đã nói đêm nay nấu cơm, cùng Lam Diệc Nhiên lái xe đi siêu thị mua đồ, trở về nhà nhỉnh chút thời gian làm mấy món, vì bận tâm Lam Diệc Nhiên, còn mua thêm bình rượu đỏ.
Mang này nọ lên bàn, cầm hai cái ly, rót chút rượu.
"Thật thơm, chỉ là em uống rượu được sao?" Lam Diệc Nhiên nhìn mỹ thực ở trên bàn, kéo ghế ngồi xuống, thấy Diêu Phỉ Vũ rót hai ly rượu nên hỏi.
"Uống." Diêu Phỉ Vũ trả lời, nâng ly đến trước mặt Lam Diệc Nhiên, sau đó đầu ngón tay làm ra động tác khả ái, bổ sung: "Một chút."
"Phỉ Vũ, chị nhìn em hôm nay giống như có tâm sự a?" Hôm nay Diêu Phỉ Vũ không sinh động như bình thường.
Diêu Phỉ Vũ quả thật có tâm sự, gặp hay không gặp lão Phật gia còn chưa nghĩ ra, nếu muốn đến Kinh Thành, vậy cần phải xin phép nghỉ vài ngày, rời đi Lam Diệc Nhiên sẽ không thú vị tí nào, ở khách sạn, hơn nữa phải đi gặp vị lão Phật gia kia, ngẫm lại đều cảm thấy mệt mỏi.
Diêu Phỉ Vũ không vội vã trả lời Lam Diệc Nhiên, uống một hớp rượu, mới nhìn Lam Diệc Nhiên.
Lam Diệc Nhiên khó hiểu, tuỳ ý Diêu Phỉ Vũ nhìn mình, chờ Diêu Phỉ Vũ nói tiếp.
Diêu Phỉ Vũ nhìn trân trân hồi lâu, chờ phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng lắc đầu cười cười: "Lam tỷ, chị nói xem, có phải những đôi tình lữ khác đều giống chúng ta?"
Lam Diệc Nhiên không hiểu vì sao Diêu Phỉ Vũ lại hỏi nàng vấn đề như vậy, tiếp tục liên hệ với bộ dạng rầu rĩ không vui của cô, chẳng lẽ em ấy cảm thấy phương diện nào của mình không tốt? Lam Diệc Nhiên cũng không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, lúc trước Lý Thục Thiến từng nói nàng chỉ yêu cảm giác được người quý trọng. Không lẽ mình làm sai sao? "Sao em lại hỏi cái này?"
"Không, em chỉ là tò mò, em chưa bao giờ nói qua luyến ái, Lam tỷ, em yêu chị, cùng một chỗ với chị khiến em cảm thấy rất tốt, em chỉ hiếu kỳ, có phải cách các cặp tình nhân khác ở chung cũng giống như chúng ta không?"
Lam Diệc Nhiên cười cười, lúc này Diêu Phỉ Vũ quả thật rất giống một cô học trò đáng yêu, ánh mắt lộ ra sự tò mò, nghĩ nghĩ, đáp: "Kỳ thật chị cũng không biết, Phỉ Vũ, chỗ này của chị có em. Hiện tại chỉ có em." Lam Diệc Nhiên đặt một tay lên ngực, vì hống Diêu Phỉ Vũ vui vẻ, thật sự nàng không thèm để ý sến súa một phen: "Kỳ thật, tình yêu bất quá là cánh hoa cuối cùng giữ bên người sau cơn gió thoảng. Mặc kệ loài hoa khác còn hiện diện hay không, thời giờ có hao hết hay không, chỉ cần em còn yêu chị, chị sẽ luôn ở bên cạnh em, luôn luôn, luôn luôn."
Một câu này của Lam Diệc Nhiên thật sâu khắc vào trái tim Diêu Phỉ Vũ, luôn luôn à? Đây là sự kiện cô muốn nghiệm chứng ngay lúc này. "Em cũng sẽ luôn luôn yêu Lam tỷ. Chỉ là, nếu... Nếu em thương tổn chị, hoặc là cùng thân nhân của chị xảy ra xung đột, chị sẽ như thế nào?"
Lam Diệc Nhiên nghe xong, cười cười: "Đây là vấn đề tương tự việc hai người rớt xuống nước, bạn sẽ cứu ai trước sao?"
"Ai da, vấn đề kia ngây thơ như vậy, sao em có thể hỏi chứ? Chị trả lời em đi, việc này không phải không thể." Diêu Phỉ Vũ hơi nâng thân mình, khuynh người về phía trước, mặt tới gần Lam Diệc Nhiên, cô thật sự muốn biết đáp án.
Lam Diệc Nhiên tinh tế ngẫm lại, có lẽ Diêu Phỉ Vũ nói xung đột với người nhà của nàng là yêu thương một nữ tử, đây chẳng phải là nỗi lo lắng bấy lâu nay của mình sao? Hai nữ nhân yêu nhau đúng là khó khăn, cho nên mình mới muốn đi tranh vị trí người thừa kế Lam thị, ngồi thẳng thân mình, nhìn thẳng ánh mắt Diêu Phỉ Vũ, chậm rãi nói: "Lam Diệc Nhiên yêu Diêu Phỉ Vũ, sẽ bất chấp mọi trở ngại, luôn một lòng từ lúc bắt đầu." Có trời mới biết, nàng hạ bao nhiêu quyết tâm, lực cản lớn đến mức khó có thể tưởng tượng, mẹ nàng, gia tộc Lam thị. Những điều này mình tất nhiên phải đối mặt, nhưng giờ này khắc này, mình lại đối với tình yêu mà chấp nhất, lại có cái gì có thể sánh bằng?
Lam Diệc Nhiên nói như thề khiến Diêu Phỉ Vũ rất cảm động, bất tri bất giác si mê, hai mắt nhẹ nhàng chớp động, cô không biết mình nên biểu đạt phần cảm động này như thế nào, chậm rãi tới gần Lam Diệc Nhiên, cô hôn nàng, thật lâu chưa từng động đậy, cứ muốn hình ảnh này vĩnh viễn dừng ở đây.
Lam Diệc Nhiên giơ tay lên, xoa mặt Diêu Phỉ Vũ, khuôn mặt này tốt đẹp biết bao, trong đôi mắt to lóng lánh, nơi đó có vô hạn nhu tình, mình rất yêu thích. "Chúng ta đây là làm sao vậy? Bây giờ không phải đang rất tốt sao? Có một số việc, vẫn là đi bước nào tính bước đó đi, lo lắng quá sớm, ngược lại sẽ lãng phí thời gian đẹp đẽ, có phải không?"
Quả thật không hiểu nổi nguyên do, hai người chỉ vì một câu đơn giản mà vừa chua xót vừa ngọt ngào, Lam Diệc Nhiên tin một câu kia: Tình yêu ngang ngạnh nhất cũng là sự vật không có logic nhất trên thế giới này.
Diêu Phỉ Vũ ngồi trở lại vị trí, giơ ly rượu lên: "Cạn ly."
"Vì cái gì?" Lam Diệc Nhiên cũng cầm lấy ly rượu, hỏi.
"Gặp nhau, chị và em." Hai ly rượu nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Chờ hai người ăn hết, ngồi nói chuyện dưới bức hoạ chụp chung ở Ai Cập, điện thoại Diêu Phỉ Vũ vang lên, vừa nhìn, là cuộc gọi đến từ M quốc.
"Mẹ." Diêu Phỉ Vũ bắt máy.
Lam Diệc Nhiên nghe Diêu Phỉ Vũ kêu một tiếng "mẹ", trong lòng không khỏi căng thẳng, vẻ mặt trở nên cẩn thận. Diêu Phỉ Vũ thấy dáng vẻ Lam Diệc Nhiên khẩn trương, nhẹ nhàng lắc đầu cười cười, ý bảo không sao.
Gọi điện thoại chính là Diêu Thanh, nghe được thanh âm của Diêu Phỉ Vũ, cảm giác tốt lắm, có một đoạn thời gian không thấy Diêu Phỉ Vũ, trong lòng thật là tưởng niệm, nhưng có một số việc do chính con bé tự giải quyết là tốt nhất. "Phỉ Vũ, gần đây thế nào, có khoẻ không?"
"Vâng, cũng không tệ. Mẹ, hai người ở M quốc có khoẻ không?"
"Nghe thanh âm của con dường như tâm tình không tồi, như vậy cũng tốt. Biểu ca con nói với ta, lão Phật gia muốn gặp con."
Diêu Phỉ Vũ không tự chủ được rút hai chân lên sô pha, đây là động tác theo bản năng khi Diêu Phỉ Vũ gặp chuyện mâu thuẫn. "Vâng, con... Con phải đi sao?" Trong lòng thật ra không muốn đi thấy lão Phật gia gì đó.
"Phỉ Vũ, cả đời này ta làm việc sòng phẳng, chỉ có chuyện này là ta có áy náy, năm đó ngài kêu chúng ta tha hương cũng là bất đắc dĩ, hơn nữa là ta mang đi mẹ nhỏ của con a, ta không hận thù cái gì, con cũng không cần vì chúng ta mà có khúc mắc, sự tình không nên là như thế này, ngài là người nhà của mẹ nhỏ. Nếu con có thể liền đi xem đi, ngài lớn tuổi rồi, mẹ nhỏ không thể trở về, ngài chỉ muốn nhìn con một chút, xem xem nữ nhi của chúng ta." Diêu Thanh chậm rãi nói xong, quả thật về sự tình này, Diêu Thanh không hề có bất mãn, cho dù lão Phật gia không thích cô và Đạm Đài Yên cùng một chỗ, nhưng cuối cùng vẫn chưa khiến hai người tách ra, vài thập niên đã qua, cô có thể ở chung với Đạm Đài Yên chính là niềm hạnh phúc lớn nhất, mà lão Phật gia cũng buông Đạm Đài Yên ra nhiều năm chưa từng thấy mặt, ai là người khó chịu, Diêu Thanh rõ ràng.
"Vâng, con biết, ngày mai con sẽ qua. Hai người nhớ chú ý thân thể, con ở đây rất tốt, mẹ không cần lo lắng." Tuy nói trong lòng không muốn, nhưng điều này quan hệ đến mẹ nhỏ, còn có lý do gì không đi đây?
"Không cần miễn cưỡng, nếu thật sự không muốn đi thì thôi."
"Không có, không miễn cưỡng."
"Vậy là tốt rồi, con ở bên đó phải biết tự chăm sóc, như vậy chúng ta mới có thể yên tâm."
"Con đã hiểu, mẹ, con yêu hai người."
"Chúng ta cũng yêu con."
Diêu Phỉ Vũ cúp điện thoại, thật sâu hô khẩu khí, xem ra là cần phải tới Kinh Thành một chuyến.
Lam Diệc Nhiên thấy Diêu Phỉ Vũ nói điện thoại xong tựa hồ có chút không vui, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, phải đi Kinh Thành một chuyến, gặp một người." Diêu Phỉ Vũ rầu rĩ trả lời.
"Một người em không muốn gặp?"
"Cũng không phải, chỉ là không thích chạy tới chạy lui, hơn nữa phải rời khỏi chị một thời gian, em luyến tiếc chị." Diêu Phỉ Vũ hai tay ôm đầu gối, nhìn Lam Diệc Nhiên, nói.
Lam Diệc Nhiên ôm hai vai Diêu Phỉ Vũ: "Chị đi cùng em?"
"Không tốt, em chỉ đi gặp một người, sau đó sẽ trở lại." Mặc dù có Lam Diệc Nhiên ở bên cạnh, đi Kinh Thành có lẽ sẽ sướng hơn nhiều lắm, nhưng người cô phải đi gặp là lão Phật gia a, không tiện đâu.
"Không có chuyện gì, không lâu sau, chúng ta phải du ngoạn thêm một phen." Lam Diệc Nhiên tựa vào vai Diêu Phỉ Vũ, hỏi nhẹ: "Em phải gặp ai?"
"Một trưởng bối trong nhà."
Lam Diệc Nhiên nghe được là trưởng bối trong nhà Diêu Phỉ Vũ, ngẫm lại thì tựa hồ nàng cùng đi không được tốt, có một tầng quan hệ này, phải chú ý một chút. "Thật sự không muốn chị đi cùng em sao?"
Diêu Phỉ Vũ lắc đầu: "Không, biểu ca em cũng ở bên kia. Lam tỷ tối nay theo giúp em là tốt rồi."
Diêu Phỉ Vũ ám chỉ rất rõ, mặt Lam Diệc Nhiên đỏ lựng, ôn nhu đáp: "Ừ, đêm nay cùng em."
Tay Diêu Phỉ Vũ khoát lên tay Lam Diệc Nhiên trên vai mình, nhẹ nhàng phủ kín, cô biết giờ phút này tốt đẹp cỡ nào, có lẽ tương lai không lâu, tình cảnh này sẽ khó có được, số mệnh của cô giống hệt ác mộng, sâu trong óc, cô gái bị ô tô đánh bay từng bước ép sát, cô như tiến vào một cái hắc động không thể đào thoát.
Hiện giờ có Hồng Tú điền sản của Nạp Lan Nhược Thấm, Diêu thị ở H thị có biểu ca, cộng thêm Hàn Quốc Đống và Tô Mẫn Hạ ở Ai Cập, cô y như hổ mọc thêm cánh, chỉ là ở thời khắc im lặng tốt đẹp này, cô hi vọng sự tình tới chậm một chút, cho dù thật sự không được, mỗi đêm không thể ngủ yên, tinh thần gần như hỏng mất, thân ảnh tiểu cô nương trong ác mộng cũng càng ngày càng rõ ràng, thậm chí dường như người bị xe đụng mới là mình.
"Phỉ Vũ, Phỉ Vũ." Lam Diệc Nhiên ôm Diêu Phỉ Vũ, lại không nghe được cô nói chuyện, nguyên lai đã bất tri bất giác ngủ queo.
Diêu Phỉ Vũ không nghĩ tới chính mình thế nhưng ngủ quên mất, điều này đối với cô mà nói thật sự rất khó tưởng tượng, vì sao Lam Diệc Nhiên có thể cho cô một cái ôm an ổn, vì sao mình liền ngủ yên? "Ưm, em ngủ quên."
"Mệt lắm không? Vậy em tiếp tục nằm đi." Lam Diệc Nhiên thoáng ôm chặt Diêu Phỉ Vũ, cảm giác này tốt lắm, khuôn mặt tinh tế kia lộ ra hương khí độc hữu thuộc về Diêu Phỉ Vũ, mùi thơm mê người xông vào mũi, nhìn thấy vợ nằm trong ngực mình ngủ yên, đây là một loại hạnh phúc đơn giản mà ông trời đã ban cho.
"Lam tỷ, cảm ơn chị." Diêu Phỉ Vũ khép hờ hai mắt, nhẹ nói.
Diêu Phỉ Vũ luôn gọi mình là "Lam tỷ" đến nay chưa sửa, kỳ thật chỉ là một cái xưng hô, em ấy thích là được, nàng cũng thích Diêu Phỉ Vũ gọi mình là "Lam tỷ", có lẽ đây là một sự bồi thường tâm lý mà gia đình mãi mãi thiếu thốn. "Cảm tạ cái gì? Phỉ Vũ, chị đang suy nghĩ người nhà của em là hình dạng gì, lại có thể sinh ra một tiểu mỹ nhân như em, lúc ấy mới gặp em, thư ký hiểu chị chính là em, em nói xem, đây là duyên phận trời định sao?"
"Có lẽ." Diêu Phỉ Vũ dùng một câu mơ hồ để trả lời, lúc trước cô đến Lam thị hoàn toàn là vì kế hoạch của bản thân. "Người nhà của em à, đều tốt lắm, rất thương em, ngoài mấy điều đó ra, em không biết nên nói như thế nào."
"Em nói xem, nếu có một ngày chị gặp cha mẹ em, bọn họ sẽ trách chị quải mất nữ nhi của bọn họ sao?" Lam Diệc Nhiên hỏi, đối với tương lai có rất nhiều thứ chưa xác định, Lam Diệc Nhiên căn bản không biết người nhà Diêu Phỉ Vũ bộ dạng ra sao, bất quá xem qua anh họ em ấy ăn mặc cùng phong độ, Diêu Phỉ Vũ nói điêu a, đây tuyệt đối không phải một gia đình bình thường, nhất định giàu có!
"Sẽ không, bởi vì nữ nhi của bọn họ mới là kẻ lường gạt Lam thị Đại tiểu thư." Diêu Phỉ Vũ cười khẽ trả lời.
"Nha, nói vậy thì chị là người bị hại, em phải bồi thường cho chị a." Lam Diệc Nhiên nói tiếp.
"Được thôi, bây giờ em sẽ hảo hảo bồi thường cho chị, em đi tắm trước đây, hay chị muốn cùng nhau?" Diêu Phỉ Vũ quay đầu, mặt mày rạng rỡ, nói không hết hấp dẫn.
"Không, không, chị... Chị chờ một chút sẽ tắm sau." Sắc mặt Lam Diệc Nhiên khẽ biến đỏ.
"Hahaha... Lam tỷ, chị thật đáng yêu, chờ em, em đi tắm trước."